Bởi vì Lục Cảnh Nhiên chủ tu chính là chiến đấu, cho nên đi hệ chiến đấu báo danh. Thời Yên và anh ở học viện khác nhau, nên chia ra ở ngã rẽ phía trước. Trước khi đi, Thời Yên không yên tâm hỏi: “Anh nhớ mình học lớp nào không?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không nhớ, nhưng hình như người phía trước biết anh.”
Thời Yên theo ánh mắt anh nhìn qua, thấy một anh đẹp trai để tóc dài tết đuôi sam vẫy tay với Lục Cảnh Nhiên: “Xem quần áo của anh ta hình như là cùng hệ với anh, vậy anh đi với anh ta đi, em đi hệ thực vật báo danh.”
“Ừ, tan học chờ anh.”
“Đã biết.” Thời Yên vẫy tay với anh, đi về một hướng khác. Xử lý xong thủ tục nhập học, giáo viên kêu lớp trưởng dẫn cô tới phòng học. Lớp trưởng là một cô gái tầm tuổi cô, có mái tóc vàng giống Lục Cảnh Nhiên, cười rộ lên rất dịu dàng: “Chào cậu, mình tên Cheryl, cậu có cái gì không hiểu, đều có thể tới tìm mình.”
Cái tên Cheryl này làm Thời Yên ngây ngốc, cô cười với cô ấy, nói: “Cái tên Cheryl này rất phổ biến ở hành tinh Xu-va sao? Mình nhớ hình như công chúa hoàng gia cũng tên này.”
Cheryl cười nói với cô: “Đó chính là mình.”
Thời Yên: “……”
Hoàng thất bọn họ cũng quá tùy tiện rồi!
Thời Yên hiển nhiên còn chưa thích ứng cảm giác có công chúa làm lớp trưởng của mình, ánh mắt Cheryl nhìn về phía cô thật ra có vài phần ngượng ngùng: “Bạn Thời Mỹ Lệ này, mình nghe nói cậu là em học của Lục học trưởng, phải không?”
Thời Yên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy……” Cheryl ấp úng, “Lục học trưởng anh ấy, con người anh ấy thế nào?”
Thời Yên chớp chớp mắt, công chúa đây là, coi trọng Lục Cảnh Nhiên? Nhưng cũng phải, cô nghe nói tiệc hoàng gia hành tinh Xu-va đều mời Lục Cảnh Nhiên, anh không chỉ là người được chọn cho vị trí nguyên soái tiếp theo tốt nhất, cũng là người được chọn để làm chồng công chúa?
Thời Yên nói: “Anh ấy lười lắm! Còn không thích sạch sẽ! Cậu vạn lần đừng bị vẻ ngoài của anh ấy lừa!”
“A……” Cheryl nửa tin nửa ngờ gật đầu.
“Anh ấy còn quan hệ nam nữ hỗn loạn, có quan hệ mập mờ không rõ với rất nhiều chị gái xinh đẹp!”
“……” Cheryl yên lặng một chút, chỉ cái cửa trước mặt, “Bạn Thời Mỹ Lệ, chúng ta tới rồi.”
“Ừ.” Thời Yên đi theo cô ấy vào phòng học, còn không quên nhắc nhở cô ấy, “Ngàn vạn đừng bị bề ngoài của anh ấy lừa!”
Cheryl: “……”
Bạn học trong lớp đều biết hôm nay sẽ có thêm một sinh viên trao đổi, lúc này thấy Cheryl dẫn một gương mặt lạ tiến vào đều chuyển tầm mắt về phía họ. Cheryl giới thiệu Thời Yên với mọi người, dẫn cô đến vị trí không có ai ngồi. Khi đi ngang qua trước mặt một bạn nam, Thời Yên không nhịn được nhìn thêm một cái.
Cheryl chú ý tới động tác nhỏ của cô, sau khi cô ngồi xuống mới thấp giọng nói bên tai cô: “Bạn nam tóc đen kia tên Đàm Tuấn Dương, là người Trái đất, nếu không có chuyện gì cực kì quan trọng, tốt nhất đừng tiếp xúc với cậu ta.”
Thời Yên nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Nét mặt Cheryl nghiêm túc nói với cô: “Bởi vì người Trái đất rất xảo trá!”
“……” Những lời này dường như trước đó không lâu cũng có người nói với cô. “Mình cảm thấy các cậu hiểu biết quá phiến diện về người Trái đất.”
“Không, tụi mình có đầy đủ nhận thức về sự xảo trá của họ.”
Thời Yên: “……”
Đây là bị lừa bao nhiêu lần.
“Tuy Đàm là người Trái đất, nhưng cậu ấy rất thông minh, cái này càng đáng sợ, cậu hiểu không?”
Thời Yên đương nhiên hiểu, có thể thi vào học viện Tiaivo đều là sinh viên tài năng, tuy rằng trường học không nói rõ sinh viên hành tinh khác trúng tuyển yêu cầu nghiêm khắc hơn, nhưng bọn họ vẫn luôn làm như thế. Trong đó, tiêu chuẩn thí sinh Trái đất trúng tuyển là cao nhất, dưới những yêu cầu đó, cậu ta có thể thi đậu, đủ để chứng tỏ cậu ta rất thông minh.
Mà loại thông minh minh này sẽ làm người hành tinh Suva kiêng kị.
“Mới đầu bọn họ vào hành tinh Suva đều ở khu phía Tây, mấy năm nay, càng ngày càng nhiều người Trái đất đạt được tư cách tiến vào khu trung ương, thậm chí trong trường học cũng có thể thấy người Trái đất, bọn họ rất đáng sợ.”
Thời Yên nói: “Những người đó đều là phần tử tinh anh trong số người Trái đất, phần lớn người Trái đất vẫn ở khu phía Tây mà.”
Cheryl nhíu mày không nói chuyện, Thời Yên còn muốn trấn an cô ấy vài câu, nhưng nghĩ đến cô ấy là công chúa hành tinh Suva, suy nghĩ tự nhiên không giống bọn họ, lại đánh mất ý nghĩ này.
Cheryl đi rồi, Đàm Tuấn Dương quay đầu lại, nhìn Thời Yên một cái. Thời Yên mỉm cười đáp lại cậu ta theo thói quen.
Sau khi báo danh kết thúc, đó là thầy trò toàn trường cần tham gia lễ khai giảng, Thời Yên đi theo bạn học cùng lớp đi đến lễ đường.
Lễ đường học viện Tiaivo rất lớn, có thể chứa gần một nghìn thầy trò trong trường. Các học viện ngồi theo khu vực, Thời Yên ngồi xuống, không nhịn được nhìn về phía hệ chiến đấu. Trong hệ chiến đấu nam sinh chiếm hơn phân nửa, phần lớn đều rất cao lớn và rắn chắc, như Lục Cảnh Nhiên ở bên trong có thể nói là rất hiếm. Như thể nhận thấy được ánh mắt của cô, Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô, Thời Yên nâng tay, ném cho anh một nụ hôn gió.
Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên giật giật, nam sinh tết tóc đuôi sam bên cạnh vỗ vai, hỏi anh: “Lục, vừa rồi mình đã muốn hỏi, cô gái kia là ai vậy? Trông thật đáng yêu.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía cậu ta, lãnh đạm nói: “Em họ mình, cậu đừng có đánh chủ ý lên em ấy.”
“…… Mình làm sao? Mình ưu tú như vậy, chẳng lẽ còn không xứng với em họ cậu sao!”
“Không xứng.”
“……”
Bởi vì Lục Cảnh Nhiên nói quá mức chắc chắn, chính cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi mình có xứng hay không.
Lễ khai giảng ở hành tinh Suva không khác lễ khai giảng ở Trái đất, đều là diễn thuyết dài dòng ngột ngạt. Hiệu trưởng nói xong, chính là lúc Lục Cảnh Nhiên với tư cách sinh viên danh dự đại diện học sinh lên sân khấu đã nhấc lên một đợt cao trào.
Thời Yên thấy anh đi lên sân khấu, trong lòng liền “lộp bộp” một chút, anh có nhớ bản thảo chuẩn bị phát biểu không? Hơn phân nửa là không có rồi……
Lục Cảnh Nhiên xác thật không nhớ có chuyện phát biểu, lúc hiệu trưởng phát biểu, anh mới được chủ nhiệm học viện báo có một chuyện như vậy. Nhưng với anh mà nói cũng không là gì, tùy tiện nói hai câu là được.
“Chào mọi người, tôi là Lục Cảnh Nhiên hệ chiến đấu và hệ thực vật, chúc mọi người khai giảng vui vẻ.”
Thời Yên: “…………”
Đây là bài phát biểu có lệ nhất cô từng nghe.
Dưới việc chủ nhiệm học viện nháy mắt ra hiệu, Lục Cảnh Nhiên bị bắt lại nói thêm một trăm chữ, đổi lấy tràng pháo tay nhiệt liệt của sinh viên dưới đài. Thời Yên vừa vỗ tay theo mọi người vừa nghĩ thầm, mặt đẹp thật tốt, phát biểu có lệ như cũng có nhiều người cổ vũ như vậy.
Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên cũng không chính thức lên lớp, chỉ lập kế hoạch học tập mới, phác thảo tương lai với sinh viên, cũng dặn dò mọi người ngày mai phải nộp bài tập hè. Tuy Thời Yên là sinh viên trao đổi nhưng danh sách trao đổi đã định ra từ học kì trước, cho nên cô cũng có bài tập giống như bạn học khác.
Bài tập lý thuyết ngày hôm nay cô đã nộp lên rồi, còn lại bài tập thực hành, cô định ngày mai mang đến trường học. Buổi chiều tan học rất sớm, Thời Yên đi đến chỗ hôm nay cùng Lục Cảnh Nhiên tách ra chờ anh tan học.
Lục Cảnh Nhiên đi tới cùng anh chàng tết tóc đuôi sam, vừa nhìn thấy Thời Yên, anh chàng tết tóc đuôi sam xông tới: “Chào em, anh tên Denis, là bạn học của Lục.”
Thời Yên nhìn bím tóc màu tím của anh ta, cười nói: “Chào anh, em tên Thời Mỹ Lệ, là……”
“Về nhà.” Lục Cảnh Nhiên đi lên, không được xía vào mà nói với Thời Yên. Thời Yên theo sau anh, vẫy tay tạm biệt Denis: “Ngày mai gặp, anh tết đuôi sam.”
Denis thấy thế, dùng sức vẫy hai tay với cô: “Anh tên Denis!”
Lục Cảnh Nhiên bước đi nhanh hơn.
Lúc lên xe của trường học, mày Lục Cảnh Nhiên vẫn nhăn lại, Thời Yên nhìn anh một hồi, hỏi: “Denis không phải bạn anh à, vì sao trông anh không thích anh ấy lắm?”
Lục Cảnh Nhiên liếc cô một cái: “Ngược lại trông em có vẻ rất thích cậu ta.”
Thời Yên nói: “Anh ấy trông khá đẹp trai mà.” Phát hiện mày Lục Cảnh Nhiên có xu thế nhăn chặt hơn, cô lại bổ sung: “Nhưng vẫn là anh đẹp trai nhất.”
Cảm xúc Lục Cảnh Nhiên ổn định hơn: “Em tới đây để học, đừng có cả ngày chỉ biết ngắm trai.”
“……” Oa người này cũng quá song tiêu đi, “Sao anh không biết xấu hổ nói em, một chị Đường Na không đủ, anh còn một công chúa Cheryl đấy.”
“Công chúa Cheryl?” Lông mày Lục Cảnh Nhiên giật giật, “Đó là ai?”
Thời Yên: “……”
Rất tốt, cô vui vẻ.
Về đến nhà, Thời Yên đi mày mò bài tập hè của mình, Lục Cảnh Nhiên trở về phòng mình, tiếp tục u buồn nhìn vô định. Vốn tưởng rằng tới trường học anh sẽ nhớ lại một ít chuyện, kết quả vẫn tốn công vô ích. Anh nằm trêи giường một lát, bỗng nhiên phát hiện trêи nóc tủ quần áo hình như đặt cái gì đó, anh ngồi dậy, khẽ bật lên, lấy thứ trêи tủ quần áo xuống.
Là một cuốn album đầy bụi.
Lục Cảnh Nhiên lấy khăn giấy lau bụi bên trêи, mở trang đầu tiên trong album thì thấy bên trong kẹp một tờ giấy gói kẹo. Ánh mắt anh vừa động, cảm thấy trong đầu có thứ gì đó chợt lóe qua.
Giơ giấy gói kẹo trước ánh mặt trời, có thể thấy màu sắc biến hoá pha tạp, ánh sáng ánh vào mắt Lục Cảnh Nhiên, anh rốt cuộc bắt được hình ảnh chợt loé trong đầu.
Một cô bé cho anh một cái kẹo.
Lục Cảnh Nhiên đột nhiên gập album ảnh, cầm giấy gói kẹo đi ra ngoài tìm Thời Yên. Thời Yên mới rời vườn thực nghiệm, trong nhà Lục Cảnh Nhiên có một cái vườn thực nghiệm nhỏ, bởi vì chính anh cũng là hệ thực vật, cho nên sẽ trồng vài thứ bên trong, sau khi Thời Yên tới cũng trồng cả thực vật của mình trong đó.
Mới vừa vào phòng khách thì thấy Lục Cảnh Nhiên vội vàng đi tới, nhìn vẻ mặt rất vội: “Làm sao vậy?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh nhớ ra rồi.”
Thời Yên sửng sốt, ngưng mắt nhìn anh: “Anh nhớ ra cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên giơ giấy gói kẹo trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “Anh nhớ ra cái người Trái đất lừa anh lúc bé!”
Thời Yên: “……”
Cô ổn định một chút, mới hỏi: “Chỉ nhớ ra cái này?”
“Ừ.”
“……” Đây là bị tổn thương thế nào mới có thể lưu lại ấn tượng khó phai như thế. “Vậy anh nói nói làm sao mà bị lừa.”
“Lúc ấy anh và bố mẹ tới hành tinh Kenbo dù lịch, tự lái phi thuyền đi.” Cục du lịch vũ trụ có phi thuyền du lịch chuyên dụng, có thể cung cấp cho công dân tới hành tinh khác du lịch học tập, công dân có bằng lái phi thuyền cộng thêm có phi thuyền có thể tự lái ra ngoài. Hiển nhiên, gia đình Lục Cảnh Nhiên thuộc về vế sau.
“Ở hành tinh Kenbo, anh gặp một cô bé Trái đất, cô ta nói muốn nhìn xem phi thuyền của anh, làm trao đổi, cô ta sẽ cho anh một cái kẹo Trái đất. Em biết đấy, tuy rằng khoa học kỹ thuật hành tinh Suva dẫn trước Trái đất, nhưng trêи phương diện đồ ăn chúng ta theo không kịp. Trái đất có rất nhiều món ngon, đều tồn tại trong miệng người Trái đất, chúng ta chưa từng hưởng qua, đồ ăn của bọn họ cần rất nhiều gia vị nguyên liệu chế biến chế biến thức ăn, mà rất nhiều cây trồng đã sớm không để lại dấu vết, đây cũng là nguyên nhân anh chọn môn thực vật học, anh hy vọng có thể một lần nữa tạo ra thực vật Trái đất.”
Thời Yên nghe được liên tục gật đầu: “Ừ ừ, cơm ở hành tinh Suva thật sự rất khó ăn, dịch năng lượng có nhiều loại, nhưng tất cả đều là một hương vị.”
Lục Cảnh Nhiên không nói gì, Thời Yên ngước mắt nhìn anh một cái, nói: “Cho nên anh làm nền nhiều như vậy, chính là muốn nói anh đồng ý yêu cầu của cô ấy, phải không?”
“Ừ……”
“Sau đó thì sao?” Thời Yên tò mò hỏi.
Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên thành một đường thẳng tắp: “Sau đó, cô ta lái phi thuyền của anh rời đi.”
Sau trận im lặng dài dằng dặc, Thời Yên vẫn không kìm được, “phụt” cười một tiếng: “Cô bé đó nhất định tất đáng yêu đúng không, bằng không sao anh lại không chút do dự mắc mưu như vậy.”
“……” Bây giờ Lục Cảnh Nhiên nhớ tới chuyện này, sắc mặt khó coi như cũ, “Cô ta xác thật rất đáng yêu, không hề giống kẻ lừa đảo.”
“Không sao, ít nhất anh còn một cái kẹo Trái đất.”
“…… Cái kẹo đó là giả, bên trong là một cục đá.”
“……” Thời Yên cười phá lên, “Ha ha ha ha ha ha ha ha xin lỗi, tuy rằng cảm thấy anh rất đáng thương, nhưng để em cười một lát cái đã ha ha ha ha ha.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Không nhớ, nhưng hình như người phía trước biết anh.”
Thời Yên theo ánh mắt anh nhìn qua, thấy một anh đẹp trai để tóc dài tết đuôi sam vẫy tay với Lục Cảnh Nhiên: “Xem quần áo của anh ta hình như là cùng hệ với anh, vậy anh đi với anh ta đi, em đi hệ thực vật báo danh.”
“Ừ, tan học chờ anh.”
“Đã biết.” Thời Yên vẫy tay với anh, đi về một hướng khác. Xử lý xong thủ tục nhập học, giáo viên kêu lớp trưởng dẫn cô tới phòng học. Lớp trưởng là một cô gái tầm tuổi cô, có mái tóc vàng giống Lục Cảnh Nhiên, cười rộ lên rất dịu dàng: “Chào cậu, mình tên Cheryl, cậu có cái gì không hiểu, đều có thể tới tìm mình.”
Cái tên Cheryl này làm Thời Yên ngây ngốc, cô cười với cô ấy, nói: “Cái tên Cheryl này rất phổ biến ở hành tinh Xu-va sao? Mình nhớ hình như công chúa hoàng gia cũng tên này.”
Cheryl cười nói với cô: “Đó chính là mình.”
Thời Yên: “……”
Hoàng thất bọn họ cũng quá tùy tiện rồi!
Thời Yên hiển nhiên còn chưa thích ứng cảm giác có công chúa làm lớp trưởng của mình, ánh mắt Cheryl nhìn về phía cô thật ra có vài phần ngượng ngùng: “Bạn Thời Mỹ Lệ này, mình nghe nói cậu là em học của Lục học trưởng, phải không?”
Thời Yên gật đầu: “Đúng vậy.”
“Vậy……” Cheryl ấp úng, “Lục học trưởng anh ấy, con người anh ấy thế nào?”
Thời Yên chớp chớp mắt, công chúa đây là, coi trọng Lục Cảnh Nhiên? Nhưng cũng phải, cô nghe nói tiệc hoàng gia hành tinh Xu-va đều mời Lục Cảnh Nhiên, anh không chỉ là người được chọn cho vị trí nguyên soái tiếp theo tốt nhất, cũng là người được chọn để làm chồng công chúa?
Thời Yên nói: “Anh ấy lười lắm! Còn không thích sạch sẽ! Cậu vạn lần đừng bị vẻ ngoài của anh ấy lừa!”
“A……” Cheryl nửa tin nửa ngờ gật đầu.
“Anh ấy còn quan hệ nam nữ hỗn loạn, có quan hệ mập mờ không rõ với rất nhiều chị gái xinh đẹp!”
“……” Cheryl yên lặng một chút, chỉ cái cửa trước mặt, “Bạn Thời Mỹ Lệ, chúng ta tới rồi.”
“Ừ.” Thời Yên đi theo cô ấy vào phòng học, còn không quên nhắc nhở cô ấy, “Ngàn vạn đừng bị bề ngoài của anh ấy lừa!”
Cheryl: “……”
Bạn học trong lớp đều biết hôm nay sẽ có thêm một sinh viên trao đổi, lúc này thấy Cheryl dẫn một gương mặt lạ tiến vào đều chuyển tầm mắt về phía họ. Cheryl giới thiệu Thời Yên với mọi người, dẫn cô đến vị trí không có ai ngồi. Khi đi ngang qua trước mặt một bạn nam, Thời Yên không nhịn được nhìn thêm một cái.
Cheryl chú ý tới động tác nhỏ của cô, sau khi cô ngồi xuống mới thấp giọng nói bên tai cô: “Bạn nam tóc đen kia tên Đàm Tuấn Dương, là người Trái đất, nếu không có chuyện gì cực kì quan trọng, tốt nhất đừng tiếp xúc với cậu ta.”
Thời Yên nghi hoặc hỏi: “Vì sao?”
Nét mặt Cheryl nghiêm túc nói với cô: “Bởi vì người Trái đất rất xảo trá!”
“……” Những lời này dường như trước đó không lâu cũng có người nói với cô. “Mình cảm thấy các cậu hiểu biết quá phiến diện về người Trái đất.”
“Không, tụi mình có đầy đủ nhận thức về sự xảo trá của họ.”
Thời Yên: “……”
Đây là bị lừa bao nhiêu lần.
“Tuy Đàm là người Trái đất, nhưng cậu ấy rất thông minh, cái này càng đáng sợ, cậu hiểu không?”
Thời Yên đương nhiên hiểu, có thể thi vào học viện Tiaivo đều là sinh viên tài năng, tuy rằng trường học không nói rõ sinh viên hành tinh khác trúng tuyển yêu cầu nghiêm khắc hơn, nhưng bọn họ vẫn luôn làm như thế. Trong đó, tiêu chuẩn thí sinh Trái đất trúng tuyển là cao nhất, dưới những yêu cầu đó, cậu ta có thể thi đậu, đủ để chứng tỏ cậu ta rất thông minh.
Mà loại thông minh minh này sẽ làm người hành tinh Suva kiêng kị.
“Mới đầu bọn họ vào hành tinh Suva đều ở khu phía Tây, mấy năm nay, càng ngày càng nhiều người Trái đất đạt được tư cách tiến vào khu trung ương, thậm chí trong trường học cũng có thể thấy người Trái đất, bọn họ rất đáng sợ.”
Thời Yên nói: “Những người đó đều là phần tử tinh anh trong số người Trái đất, phần lớn người Trái đất vẫn ở khu phía Tây mà.”
Cheryl nhíu mày không nói chuyện, Thời Yên còn muốn trấn an cô ấy vài câu, nhưng nghĩ đến cô ấy là công chúa hành tinh Suva, suy nghĩ tự nhiên không giống bọn họ, lại đánh mất ý nghĩ này.
Cheryl đi rồi, Đàm Tuấn Dương quay đầu lại, nhìn Thời Yên một cái. Thời Yên mỉm cười đáp lại cậu ta theo thói quen.
Sau khi báo danh kết thúc, đó là thầy trò toàn trường cần tham gia lễ khai giảng, Thời Yên đi theo bạn học cùng lớp đi đến lễ đường.
Lễ đường học viện Tiaivo rất lớn, có thể chứa gần một nghìn thầy trò trong trường. Các học viện ngồi theo khu vực, Thời Yên ngồi xuống, không nhịn được nhìn về phía hệ chiến đấu. Trong hệ chiến đấu nam sinh chiếm hơn phân nửa, phần lớn đều rất cao lớn và rắn chắc, như Lục Cảnh Nhiên ở bên trong có thể nói là rất hiếm. Như thể nhận thấy được ánh mắt của cô, Lục Cảnh Nhiên quay đầu lại, nhìn về phía cô, Thời Yên nâng tay, ném cho anh một nụ hôn gió.
Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên giật giật, nam sinh tết tóc đuôi sam bên cạnh vỗ vai, hỏi anh: “Lục, vừa rồi mình đã muốn hỏi, cô gái kia là ai vậy? Trông thật đáng yêu.”
Lục Cảnh Nhiên nhìn về phía cậu ta, lãnh đạm nói: “Em họ mình, cậu đừng có đánh chủ ý lên em ấy.”
“…… Mình làm sao? Mình ưu tú như vậy, chẳng lẽ còn không xứng với em họ cậu sao!”
“Không xứng.”
“……”
Bởi vì Lục Cảnh Nhiên nói quá mức chắc chắn, chính cậu ta cũng bắt đầu hoài nghi mình có xứng hay không.
Lễ khai giảng ở hành tinh Suva không khác lễ khai giảng ở Trái đất, đều là diễn thuyết dài dòng ngột ngạt. Hiệu trưởng nói xong, chính là lúc Lục Cảnh Nhiên với tư cách sinh viên danh dự đại diện học sinh lên sân khấu đã nhấc lên một đợt cao trào.
Thời Yên thấy anh đi lên sân khấu, trong lòng liền “lộp bộp” một chút, anh có nhớ bản thảo chuẩn bị phát biểu không? Hơn phân nửa là không có rồi……
Lục Cảnh Nhiên xác thật không nhớ có chuyện phát biểu, lúc hiệu trưởng phát biểu, anh mới được chủ nhiệm học viện báo có một chuyện như vậy. Nhưng với anh mà nói cũng không là gì, tùy tiện nói hai câu là được.
“Chào mọi người, tôi là Lục Cảnh Nhiên hệ chiến đấu và hệ thực vật, chúc mọi người khai giảng vui vẻ.”
Thời Yên: “…………”
Đây là bài phát biểu có lệ nhất cô từng nghe.
Dưới việc chủ nhiệm học viện nháy mắt ra hiệu, Lục Cảnh Nhiên bị bắt lại nói thêm một trăm chữ, đổi lấy tràng pháo tay nhiệt liệt của sinh viên dưới đài. Thời Yên vừa vỗ tay theo mọi người vừa nghĩ thầm, mặt đẹp thật tốt, phát biểu có lệ như cũng có nhiều người cổ vũ như vậy.
Ngày đầu tiên khai giảng, giáo viên cũng không chính thức lên lớp, chỉ lập kế hoạch học tập mới, phác thảo tương lai với sinh viên, cũng dặn dò mọi người ngày mai phải nộp bài tập hè. Tuy Thời Yên là sinh viên trao đổi nhưng danh sách trao đổi đã định ra từ học kì trước, cho nên cô cũng có bài tập giống như bạn học khác.
Bài tập lý thuyết ngày hôm nay cô đã nộp lên rồi, còn lại bài tập thực hành, cô định ngày mai mang đến trường học. Buổi chiều tan học rất sớm, Thời Yên đi đến chỗ hôm nay cùng Lục Cảnh Nhiên tách ra chờ anh tan học.
Lục Cảnh Nhiên đi tới cùng anh chàng tết tóc đuôi sam, vừa nhìn thấy Thời Yên, anh chàng tết tóc đuôi sam xông tới: “Chào em, anh tên Denis, là bạn học của Lục.”
Thời Yên nhìn bím tóc màu tím của anh ta, cười nói: “Chào anh, em tên Thời Mỹ Lệ, là……”
“Về nhà.” Lục Cảnh Nhiên đi lên, không được xía vào mà nói với Thời Yên. Thời Yên theo sau anh, vẫy tay tạm biệt Denis: “Ngày mai gặp, anh tết đuôi sam.”
Denis thấy thế, dùng sức vẫy hai tay với cô: “Anh tên Denis!”
Lục Cảnh Nhiên bước đi nhanh hơn.
Lúc lên xe của trường học, mày Lục Cảnh Nhiên vẫn nhăn lại, Thời Yên nhìn anh một hồi, hỏi: “Denis không phải bạn anh à, vì sao trông anh không thích anh ấy lắm?”
Lục Cảnh Nhiên liếc cô một cái: “Ngược lại trông em có vẻ rất thích cậu ta.”
Thời Yên nói: “Anh ấy trông khá đẹp trai mà.” Phát hiện mày Lục Cảnh Nhiên có xu thế nhăn chặt hơn, cô lại bổ sung: “Nhưng vẫn là anh đẹp trai nhất.”
Cảm xúc Lục Cảnh Nhiên ổn định hơn: “Em tới đây để học, đừng có cả ngày chỉ biết ngắm trai.”
“……” Oa người này cũng quá song tiêu đi, “Sao anh không biết xấu hổ nói em, một chị Đường Na không đủ, anh còn một công chúa Cheryl đấy.”
“Công chúa Cheryl?” Lông mày Lục Cảnh Nhiên giật giật, “Đó là ai?”
Thời Yên: “……”
Rất tốt, cô vui vẻ.
Về đến nhà, Thời Yên đi mày mò bài tập hè của mình, Lục Cảnh Nhiên trở về phòng mình, tiếp tục u buồn nhìn vô định. Vốn tưởng rằng tới trường học anh sẽ nhớ lại một ít chuyện, kết quả vẫn tốn công vô ích. Anh nằm trêи giường một lát, bỗng nhiên phát hiện trêи nóc tủ quần áo hình như đặt cái gì đó, anh ngồi dậy, khẽ bật lên, lấy thứ trêи tủ quần áo xuống.
Là một cuốn album đầy bụi.
Lục Cảnh Nhiên lấy khăn giấy lau bụi bên trêи, mở trang đầu tiên trong album thì thấy bên trong kẹp một tờ giấy gói kẹo. Ánh mắt anh vừa động, cảm thấy trong đầu có thứ gì đó chợt lóe qua.
Giơ giấy gói kẹo trước ánh mặt trời, có thể thấy màu sắc biến hoá pha tạp, ánh sáng ánh vào mắt Lục Cảnh Nhiên, anh rốt cuộc bắt được hình ảnh chợt loé trong đầu.
Một cô bé cho anh một cái kẹo.
Lục Cảnh Nhiên đột nhiên gập album ảnh, cầm giấy gói kẹo đi ra ngoài tìm Thời Yên. Thời Yên mới rời vườn thực nghiệm, trong nhà Lục Cảnh Nhiên có một cái vườn thực nghiệm nhỏ, bởi vì chính anh cũng là hệ thực vật, cho nên sẽ trồng vài thứ bên trong, sau khi Thời Yên tới cũng trồng cả thực vật của mình trong đó.
Mới vừa vào phòng khách thì thấy Lục Cảnh Nhiên vội vàng đi tới, nhìn vẻ mặt rất vội: “Làm sao vậy?”
Lục Cảnh Nhiên nói: “Anh nhớ ra rồi.”
Thời Yên sửng sốt, ngưng mắt nhìn anh: “Anh nhớ ra cái gì?”
Lục Cảnh Nhiên giơ giấy gói kẹo trong tay, nghiến răng nghiến lợi nói với cô: “Anh nhớ ra cái người Trái đất lừa anh lúc bé!”
Thời Yên: “……”
Cô ổn định một chút, mới hỏi: “Chỉ nhớ ra cái này?”
“Ừ.”
“……” Đây là bị tổn thương thế nào mới có thể lưu lại ấn tượng khó phai như thế. “Vậy anh nói nói làm sao mà bị lừa.”
“Lúc ấy anh và bố mẹ tới hành tinh Kenbo dù lịch, tự lái phi thuyền đi.” Cục du lịch vũ trụ có phi thuyền du lịch chuyên dụng, có thể cung cấp cho công dân tới hành tinh khác du lịch học tập, công dân có bằng lái phi thuyền cộng thêm có phi thuyền có thể tự lái ra ngoài. Hiển nhiên, gia đình Lục Cảnh Nhiên thuộc về vế sau.
“Ở hành tinh Kenbo, anh gặp một cô bé Trái đất, cô ta nói muốn nhìn xem phi thuyền của anh, làm trao đổi, cô ta sẽ cho anh một cái kẹo Trái đất. Em biết đấy, tuy rằng khoa học kỹ thuật hành tinh Suva dẫn trước Trái đất, nhưng trêи phương diện đồ ăn chúng ta theo không kịp. Trái đất có rất nhiều món ngon, đều tồn tại trong miệng người Trái đất, chúng ta chưa từng hưởng qua, đồ ăn của bọn họ cần rất nhiều gia vị nguyên liệu chế biến chế biến thức ăn, mà rất nhiều cây trồng đã sớm không để lại dấu vết, đây cũng là nguyên nhân anh chọn môn thực vật học, anh hy vọng có thể một lần nữa tạo ra thực vật Trái đất.”
Thời Yên nghe được liên tục gật đầu: “Ừ ừ, cơm ở hành tinh Suva thật sự rất khó ăn, dịch năng lượng có nhiều loại, nhưng tất cả đều là một hương vị.”
Lục Cảnh Nhiên không nói gì, Thời Yên ngước mắt nhìn anh một cái, nói: “Cho nên anh làm nền nhiều như vậy, chính là muốn nói anh đồng ý yêu cầu của cô ấy, phải không?”
“Ừ……”
“Sau đó thì sao?” Thời Yên tò mò hỏi.
Khóe miệng Lục Cảnh Nhiên thành một đường thẳng tắp: “Sau đó, cô ta lái phi thuyền của anh rời đi.”
Sau trận im lặng dài dằng dặc, Thời Yên vẫn không kìm được, “phụt” cười một tiếng: “Cô bé đó nhất định tất đáng yêu đúng không, bằng không sao anh lại không chút do dự mắc mưu như vậy.”
“……” Bây giờ Lục Cảnh Nhiên nhớ tới chuyện này, sắc mặt khó coi như cũ, “Cô ta xác thật rất đáng yêu, không hề giống kẻ lừa đảo.”
“Không sao, ít nhất anh còn một cái kẹo Trái đất.”
“…… Cái kẹo đó là giả, bên trong là một cục đá.”
“……” Thời Yên cười phá lên, “Ha ha ha ha ha ha ha ha xin lỗi, tuy rằng cảm thấy anh rất đáng thương, nhưng để em cười một lát cái đã ha ha ha ha ha.”
Lục Cảnh Nhiên: “……”
/155
|