Hôm nay là một ngày đẹp trời. Trời xanh một màu biển, nắng nhẹ và những áng mây trắng bồng bềnh đang lững lờ trôi. Thật dễ chịu, Lâm Lâm cảm thấy lòng nhẹ nhàng, thoải mái. Và vẫn như mọi hôm, Lâm Lâm lại cùng Vương Nguyên đi dùng cơm trưa. Tuy là quá gần mấy vị học trưởng thì sẽ gặp rắc rối nhưng việc đi với Vương Nguyên đã thành một thói quen khó bỏ. “Cậu ấy có lẽ cũng vậy”, Lâm Lâm thầm nghĩ. Cô thích cảm giác ở bên cạnh Nguyên Nguyên, cậu ấy là một cây kem mát lạnh. Lâm Lâm đã nghĩ như vậy. Còn về tại sao thì có lẽ một phần do chất giọng bạc hà của cậu ấy đã khiến cô nghĩ thế.
- Hôm nay tới lượt cậu lấy cơm có phải không? - Lâm Lâm hỏi cậu.
- Ừ. Để tớ xem,… cơm trưa hôm nay có thịt kho, đậu hà lan xào, và món canh măng sườn. Cậu muốn lấy thế nào? - Vương Nguyên nhìn lên bảng thực đơn của căn tin và bảo Lâm Lâm.
- Món thịt kho và đậu xào của tớ đừng lấy nhiều quá. Cảm ơn cậu trước, Nguyên Nguyên. - Lâm Lâm khẽ cười.
Họ lúc nào cũng vậy cả, việc lấy thức ăn cũng chia đều ra như vậy, đôi khi thân thiết đến mức khiến mấy nữ sinh thầm thương trộm nhớ cậu ấy phải ghen tị, tức đến sôi máu.
Lâm Lâm chọn một bàn rồi ngồi xuống đợi cậu. Hôm nay hai người xuống căn tin sớm. Căn tin này rộng lớn quá, mấy lần xuống đây cô đâu có nhận ra. Vì Nguyên Nguyên lấy đồ ăn hơi lâu nên Lâm Lâm mới nhận thấy vậy. Học sinh cũng nhiều thiệt, ồn ào náo nhiệt đúng chất một ngôi trường. Mấy điều này có vẻ như rất bình thường nhưng với Lâm Lâm thì có chút lạ. Cũng phải thôi, lần nào cô xuống cũng muộn hơn nên người về bớt. Là Nguyên Nguyên, cậu ấy chọn phiên lấy thức ăn vào những ngày bình thường như thế này, để Lâm Lâm ở ngoài đợi, tránh cho cô khỏi chen lấn nên sự đông đúc kia cô nào có biết. Còn những ngày bọn họ xuống trễ, người thưa rồi thì Nguyên Nguyên để cô đi lấy cơm. Thật là một thiếu niên ấm áp.
Lâm Lâm đảo mắt nhìn quanh, có vẻ như đang có chuyện gì đó xảy ra ở đây. Một đám người tụ tập đông lại một khu vực gần đó. Nghe loáng thoáng có tiếng cười, rất quen thuộc. Không khỏi tò mò, Lâm Lâm cũng tiếng lại gần xem.
Là ba nữ sinh lần trước đi với Tiểu Tuyết, phía sau họ là ai đó trông hình dáng rất quen thuộc… Y là Vân Lam, y đang khóc. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”.
- Xin lỗi, xin lỗi, tớ… tớ không có cố ý. Xin lỗi… - Một giọng nữ nữa rất quen thuộc cất lên, ấp úng và chậm rãi. Em ấy là Lạc Lạc, cô tự hỏi em ấy lại xảy ra chuyện gì nữa vậy.
- Mày nói thế mà được sao? Mày chắc chắn là cố tình đụng vào cậu ấy, mày làm cậu ấy bỏng rồi đó có thấy không? - Nữ sinh kia quát lớn.
Vân Lam khóc, nói trong tiếng nấc nhẹ: “Tay tớ đau quá.”.
- Xin lỗi, xin lỗi. - Em ấy liên tục xin lỗi nhóm người kia một cách rất chân thành.
- Xin lỗi? Một đứa con gái gốc Nhật ngu xuẩn như mày cũng biết nói mấy lời đó sao? Nực cười - Y nói tới đây liền cười lớn, một nụ cười khinh bỉ, nghe thật khó chịu.
Ả nữ sinh kia tiếp tục ra vẻ “Chị Đại”, hất đĩa cơm nằm trên bàn gần đó về phía Lạc Lạc. Từng hạt cơm dính vào tay Lạc Lạc, nóng bỏng khiến em ấy lùi lại vài bước. Quá đáng hơn, nữ sinh kia còn tạt thẳng li nước vào người em ấy trước mắt bao nhiêu người.
- Các người thật là quá đáng rồi đó. - Lâm Lâm lại xông ra cứu nguy cho Tiểu Lạc. Lời họ nói về Lạc Lạc, cô không biết nên tin hay không nhưng nếu là thật, cô sẽ không vì hai từ “gốc Nhật” này mà bỏ mặc.
Cô vội lấy khăn tay ra lau vết nước trên mặt Lạc Lạc, trên cái cổ trắng ngần và ngực áo. Thật may, đó không phải nước nóng, chỉ là một li nước thường thôi. Tiểu Lạc lúc này đứng lùi về sau, co rúm người lại, em ấy đang sợ hãi.
- Đừng có xen vào chuyện của bọn tao. - Nữ sinh đứng bên cạnh vẻ mặt giận giữ nhìn Lâm Lâm nói mấy lời đe dọa.
- Các người thật quá đáng, không phải em ấy đã xin lỗi rồi sao, vậy mà các người còn làm thế. - Lâm Lâm trừng mắt nhìn đám người kia, ánh mắt sắc bén khiến người ta phải khiếp sợ.
- Mày là gì mà dám bảo tụi tao? Một lời xin lỗi thì được ích gì, bạn tao bỏng rồi phải làm sao? - Ả nữ sinh kia tiếp tục cười khinh bỉ.
- Tôi là bạn của Lạc Lạc. Bạn bỏng rồi còn đứng đó mắng người, rõ không lo cho người ta, thế còn dám ta đây xưng “bạn tao”. Có vẻ lo lắng cho cô ấy quá nhỉ? - Lâm Lâm cười nửa miệng, loại người này thật chẳng ra gì.
- Mày…
- Tôi nói đúng quá phải không? Thỉ xác lang phún đế, mãn chủy phún phấn (1), hạng người như các người vốn không hiểu bạn bè là gì, vậy mà dám mở miệng ra này nọ. Ngay cả cách xưng hô, phép lịch sự giữa người với người còn không có nữa thì có tư cách gì mắng người khác. Vân Lam học cùng lớp với tôi, nếu như cô ấy là các người, cô ấy nhất định không làm vậy mà sẽ lo lắng cho các người. Chỉ là vô tình va nhau một cái, bỏng một chỗ nhỏ thì chỉ cần dùng thuốc là khỏi, thế mà các người lại chuyện bé xé to, không thấy nhục sao? Thân là học sinh của một trường điểm trong thành phố vậy mà lại dùng những từ ngữ như vậy mắng một bạn cùng trường, lại còn lôi cả gốc gác em ấy ra, các người không thấy bản thân rất thua kém so với danh tiếng của trường sao? Bản thân tôi thì cảm thấy trường thật sai lầm khi nhận các người vào học.
Lâm Lâm tung ra một tràng giảng thuyết, khiến cho y tức sôi máu. Vân Lam đứng bên cạnh cũng chột dạ, khó chịu, đầu hơi cúi, núp sau lớp tóc mà cười khinh bỉ. Nữ sinh kia bụng thầm cười, cười rất lớn và sảng khoái là đằng khác, cười cho sự ngây thơ của Lâm Lâm “Ma mới à, mới học cùng lớp với Tiểu Lam được hơn một tháng mà dám làm như rõ cậu ấy. Tiểu Lam của bọn tao còn diễn tốt hơn mày. Hứ, cũng phải thôi, Tiểu Lam lúc nào cũng tạo ra vẻ tự nhiên, ngây thơ nhất thì làm sao ma mới như mày biết được. Nếu như là tao thì cậu ấy không hiền lành vậy đâu, nhất định là sẽ bụp mày khi mày chưa kịp nói hết mấy lời vừa nãy”.
Lâm Lâm tiến nhanh lại phía ba nữ sinh kia, tay kéo Vân Lam thoát khỏi bọn họ, đoạn cô quay sang Lạc Lạc bảo: “Mau đi thôi, Lạc Lạc. Em nên thay đồng phục khác đi kẻo cảm”.
Nữ sinh kia cũng không phải vừa, y chạy nhanh theo sau cô, một tay kéo Tiểu Lam lại, một tay giật Lâm Lâm quay lại một cách dứt khoát và mạnh bạo. Y giáng cho Lâm Lâm một bạt tay vào mặt. “Bốp” một cái, nghe thôi cũng cảm nhận được sự đau thấu da thịt mà cái tát đó gây ra.
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, “Tám cân nửa lạng”, “Kẻ cắp gặp bà già”, trường hợp này, ba câu đều có thể dùng. Nữ sinh kia ỷ lại vào việc là đàn em Tiểu Tuyết, tưởng rằng mình giỏi và quyền lực, không ai dám chống đối thì xin lỗi, từ hôm nay sẽ có một người là Lâm Lâm sẵn sàng chống lại, sẵn sàng đối đầu. Tưởng đánh được cô một cái là hay chắc, xin lỗi, cô đây cũng không vừa, lãnh một tát, thật chỉ do không phòng bị. Cái tát kia không làm sợ cô, ngược lại còn đánh thức một phần lưu manh, ngang bướng trong cô.
Lâm Lâm vừa lãnh tát, hất mặt lên nhìn nữ sinh kia. Mắt cô trừng trừng, chân mày hơi chếch lên ra vẻ thách thức: “Đánh đi, một tát nữa, cùng lắm thì cùng nhau uống trà với Hội đồng trường thôi. Bất lợi thay cho các người, đánh vẫn là các người ra tay trước, mắng cũng là các người mắng trước, tất cả các bạn đều thấy mà. Lạc Lạc cũng xin lỗi rồi, tôi đây cũng có ý giúp. Chỉ là do các người không đồng ý mà ra tay luôn cả với tôi. Thế nào, còn không mau ra tay”. Trong lòng Lâm Lâm lúc này còn muốn xem kĩ xem Hiệu trưởng, cha của Hoa khôi toàn trường là người như thế nào, quan tâm, cưng chiều con gái nhiều đến đâu.
Mọi người đứng xung quanh bắt đầu bàn tán, “Nữ sinh đang cãi kia là ai vậy? Chưa gặp lần nào a~”, “Hình như y là học sinh mới chuyển về hay đi với Vương Nguyên đó”, “ Thật sao? Trông lưu manh như thế, thật không vừa đâu”, “To gan thật, còn dám thách thức Tố Nguyệt”, “Sắp có chuyện hay để xem rồi mọi người”… Tiểu Lạc đứng bên cạnh thất thần, hoàn toàn không tin vào mắt và tai mình nữa. Riêng về bọn người Tố Nguyệt và Vân Lam càng ngạc nhiên kinh hãi hơn về con người đứng trước mặt này: “Cô ta là loại gì vậy?”. Và còn có một vài người nữa… họ cũng đang sững sờ trước hành động của Lâm Lâm.
Tố Nguyệt giơ cao tay, lúc này Vân Lam liền vội can ngăn. Ba người bọn họ kinh ngạc trước hành động của Tiểu Lam. Vương Nguyên lúc này cũng ra mặt, thế nên Vân Lam mới đóng giả người tốt. Nếu cậu không ra, Lâm Lâm nhất định là nhận một bạt tay nữa.
- Như thế là đủ rồi đó. Bạn các người bị thương rồi còn đứng đó cãi. Lời Lâm Lâm nói các bạn vẫn chưa nghe kỹ sao? Mau mau đem bạn các bạn xuống y tế nhanh đi. Các bạn học xung quanh cũng nên giải tán đi, mọi chuyện tới đây thôi, quá thời gian nghỉ là không tốt đâu.
Cậu đứng trước Lâm Lâm, cậu cao thật, tấm lưng của cậu có thể che được cả người cô, rất gọn. Nguyên Nguyên hơi nghiêng đầu quay về sau, trong đôi mắt rực rỡ lên một thứ ánh sáng kì lạ, cậu cười nhìn cô, không giấu được một chút ngạc nhiên và cả thích thú. Rồi cậu lại quay sang nhóm Tố Nguyệt:
- Vân Lam, nếu sợ thẹo trên tay thì cứ nói, tớ có một loại thuốc dùng rất tốt, chắc chắn sẽ rất có ích.
Nói rồi cậu quay gót kéo Lâm Lâm và Tiểu Lạc rời đi, để lại cho nhóm người Vân Lam một nỗi bực tức. Rồi nhóm người họ cũng hậm hực rời đi. Thoát ra khỏi đám đông trong căn tin họ mới lộ bản chất thật của mình.
- Vân Lam nè, tại sao lại cản tôi chứ? Vương Nguyên, xuất hiện cậu biết trước rồi sao?
- Mời uống trà, hứ. May cho cậu là tôi phản xạ nhanh. Không thì thật sự sẽ gặp bất lợi đó.
- Bất lợi?
- Phải. Tôi đã nhìn thấy Vương Nguyên đứng trong đám đông được một lúc, ở phía xa còn có hai người nữa, Thiên Tỉ và Học trưởng Vương Tuấn Khải. Chúng ta nếu có bị mời trà cũng không sao cả, mọi người xung quanh nhất định sẽ im lặng, phủ nhận mọi chuyện. Tuy nhiên nhóm người của các cậu ấy thì chắc chắn sẽ nói sự thật. Thế nên mới nói lần sau nhớ để ý xung quanh một chút. Còn nữa nếu như lúc đó còn tiếp tục, lỡ họ ra mặt, chuyện lại rắc rối thêm và cậu sẽ không yên ổn với Tiểu Tuyết đâu.
- Nếu bọn họ không ở đó thì tốt quá rồi, còn có thể tiếp tục cho chúng một bài học…
Vân Lam đột nhiên ngừng lại, bảo nhóm Tố Nguyệt bằng giọng nghiêm:
- Mọi chuyện dừng lại ở đây thì tốt rồi. Vừa đủ để chuyển mục tiêu. Quách Lạc Lạc, quân cờ này dùng xong rồi, không còn hứng thú nữa, vứt đi là vừa. Sau này đối phó với Phương Dạ Lâm sẽ còn đặc sắc hơn. Từ từ mà chơi, còn phải chừa phần cho Tiểu Tuyết nữa. - Nói rồi, Tiểu Lam cười một cách gian xảo.
Nữ sinh đi bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
- Mà phải công nhận con nhỏ đó diễn vai ngây thơ hay thật, lừa được biết bao nhiêu người. Nếu là tớ, chắc sẽ không làm được như vậy đâu.
- Phải đó. - Nữ sinh khác cũng đồng thuận.
- Nguyệt à, cảm ơn cậu lúc nãy đã kéo tôi lại. Tất cả những thứ giả tạo của nó tôi đều không ưa mắt. Còn làm như hiểu tôi lắm, nắm tay tôi lôi đi, ô uế hết cả tay tôi rồi. - Tiểu Lam nói một cách kiêu ngạo, xoa xoa phủi phủi lấy cổ tay nơi Lâm Lâm đã nắm - Mọi người về lớp trước đi, có lẽ tôi nên đi rửa tay đã.
“Phải, tất cả sóng gió, bắt đầu rồi”…
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(1): Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đại loại là bọ hung hắt hơi, phun ra toàn c*t. Lâm Lâm ở đây không có ý muốn xúc phạm, chỉ đơn giản là châm biếm họ, những người ăn nói bậy bạ, chua ngoa, không có chút gì là lịch sự.
- Hôm nay tới lượt cậu lấy cơm có phải không? - Lâm Lâm hỏi cậu.
- Ừ. Để tớ xem,… cơm trưa hôm nay có thịt kho, đậu hà lan xào, và món canh măng sườn. Cậu muốn lấy thế nào? - Vương Nguyên nhìn lên bảng thực đơn của căn tin và bảo Lâm Lâm.
- Món thịt kho và đậu xào của tớ đừng lấy nhiều quá. Cảm ơn cậu trước, Nguyên Nguyên. - Lâm Lâm khẽ cười.
Họ lúc nào cũng vậy cả, việc lấy thức ăn cũng chia đều ra như vậy, đôi khi thân thiết đến mức khiến mấy nữ sinh thầm thương trộm nhớ cậu ấy phải ghen tị, tức đến sôi máu.
Lâm Lâm chọn một bàn rồi ngồi xuống đợi cậu. Hôm nay hai người xuống căn tin sớm. Căn tin này rộng lớn quá, mấy lần xuống đây cô đâu có nhận ra. Vì Nguyên Nguyên lấy đồ ăn hơi lâu nên Lâm Lâm mới nhận thấy vậy. Học sinh cũng nhiều thiệt, ồn ào náo nhiệt đúng chất một ngôi trường. Mấy điều này có vẻ như rất bình thường nhưng với Lâm Lâm thì có chút lạ. Cũng phải thôi, lần nào cô xuống cũng muộn hơn nên người về bớt. Là Nguyên Nguyên, cậu ấy chọn phiên lấy thức ăn vào những ngày bình thường như thế này, để Lâm Lâm ở ngoài đợi, tránh cho cô khỏi chen lấn nên sự đông đúc kia cô nào có biết. Còn những ngày bọn họ xuống trễ, người thưa rồi thì Nguyên Nguyên để cô đi lấy cơm. Thật là một thiếu niên ấm áp.
Lâm Lâm đảo mắt nhìn quanh, có vẻ như đang có chuyện gì đó xảy ra ở đây. Một đám người tụ tập đông lại một khu vực gần đó. Nghe loáng thoáng có tiếng cười, rất quen thuộc. Không khỏi tò mò, Lâm Lâm cũng tiếng lại gần xem.
Là ba nữ sinh lần trước đi với Tiểu Tuyết, phía sau họ là ai đó trông hình dáng rất quen thuộc… Y là Vân Lam, y đang khóc. “Chuyện gì đang xảy ra vậy?”.
- Xin lỗi, xin lỗi, tớ… tớ không có cố ý. Xin lỗi… - Một giọng nữ nữa rất quen thuộc cất lên, ấp úng và chậm rãi. Em ấy là Lạc Lạc, cô tự hỏi em ấy lại xảy ra chuyện gì nữa vậy.
- Mày nói thế mà được sao? Mày chắc chắn là cố tình đụng vào cậu ấy, mày làm cậu ấy bỏng rồi đó có thấy không? - Nữ sinh kia quát lớn.
Vân Lam khóc, nói trong tiếng nấc nhẹ: “Tay tớ đau quá.”.
- Xin lỗi, xin lỗi. - Em ấy liên tục xin lỗi nhóm người kia một cách rất chân thành.
- Xin lỗi? Một đứa con gái gốc Nhật ngu xuẩn như mày cũng biết nói mấy lời đó sao? Nực cười - Y nói tới đây liền cười lớn, một nụ cười khinh bỉ, nghe thật khó chịu.
Ả nữ sinh kia tiếp tục ra vẻ “Chị Đại”, hất đĩa cơm nằm trên bàn gần đó về phía Lạc Lạc. Từng hạt cơm dính vào tay Lạc Lạc, nóng bỏng khiến em ấy lùi lại vài bước. Quá đáng hơn, nữ sinh kia còn tạt thẳng li nước vào người em ấy trước mắt bao nhiêu người.
- Các người thật là quá đáng rồi đó. - Lâm Lâm lại xông ra cứu nguy cho Tiểu Lạc. Lời họ nói về Lạc Lạc, cô không biết nên tin hay không nhưng nếu là thật, cô sẽ không vì hai từ “gốc Nhật” này mà bỏ mặc.
Cô vội lấy khăn tay ra lau vết nước trên mặt Lạc Lạc, trên cái cổ trắng ngần và ngực áo. Thật may, đó không phải nước nóng, chỉ là một li nước thường thôi. Tiểu Lạc lúc này đứng lùi về sau, co rúm người lại, em ấy đang sợ hãi.
- Đừng có xen vào chuyện của bọn tao. - Nữ sinh đứng bên cạnh vẻ mặt giận giữ nhìn Lâm Lâm nói mấy lời đe dọa.
- Các người thật quá đáng, không phải em ấy đã xin lỗi rồi sao, vậy mà các người còn làm thế. - Lâm Lâm trừng mắt nhìn đám người kia, ánh mắt sắc bén khiến người ta phải khiếp sợ.
- Mày là gì mà dám bảo tụi tao? Một lời xin lỗi thì được ích gì, bạn tao bỏng rồi phải làm sao? - Ả nữ sinh kia tiếp tục cười khinh bỉ.
- Tôi là bạn của Lạc Lạc. Bạn bỏng rồi còn đứng đó mắng người, rõ không lo cho người ta, thế còn dám ta đây xưng “bạn tao”. Có vẻ lo lắng cho cô ấy quá nhỉ? - Lâm Lâm cười nửa miệng, loại người này thật chẳng ra gì.
- Mày…
- Tôi nói đúng quá phải không? Thỉ xác lang phún đế, mãn chủy phún phấn (1), hạng người như các người vốn không hiểu bạn bè là gì, vậy mà dám mở miệng ra này nọ. Ngay cả cách xưng hô, phép lịch sự giữa người với người còn không có nữa thì có tư cách gì mắng người khác. Vân Lam học cùng lớp với tôi, nếu như cô ấy là các người, cô ấy nhất định không làm vậy mà sẽ lo lắng cho các người. Chỉ là vô tình va nhau một cái, bỏng một chỗ nhỏ thì chỉ cần dùng thuốc là khỏi, thế mà các người lại chuyện bé xé to, không thấy nhục sao? Thân là học sinh của một trường điểm trong thành phố vậy mà lại dùng những từ ngữ như vậy mắng một bạn cùng trường, lại còn lôi cả gốc gác em ấy ra, các người không thấy bản thân rất thua kém so với danh tiếng của trường sao? Bản thân tôi thì cảm thấy trường thật sai lầm khi nhận các người vào học.
Lâm Lâm tung ra một tràng giảng thuyết, khiến cho y tức sôi máu. Vân Lam đứng bên cạnh cũng chột dạ, khó chịu, đầu hơi cúi, núp sau lớp tóc mà cười khinh bỉ. Nữ sinh kia bụng thầm cười, cười rất lớn và sảng khoái là đằng khác, cười cho sự ngây thơ của Lâm Lâm “Ma mới à, mới học cùng lớp với Tiểu Lam được hơn một tháng mà dám làm như rõ cậu ấy. Tiểu Lam của bọn tao còn diễn tốt hơn mày. Hứ, cũng phải thôi, Tiểu Lam lúc nào cũng tạo ra vẻ tự nhiên, ngây thơ nhất thì làm sao ma mới như mày biết được. Nếu như là tao thì cậu ấy không hiền lành vậy đâu, nhất định là sẽ bụp mày khi mày chưa kịp nói hết mấy lời vừa nãy”.
Lâm Lâm tiến nhanh lại phía ba nữ sinh kia, tay kéo Vân Lam thoát khỏi bọn họ, đoạn cô quay sang Lạc Lạc bảo: “Mau đi thôi, Lạc Lạc. Em nên thay đồng phục khác đi kẻo cảm”.
Nữ sinh kia cũng không phải vừa, y chạy nhanh theo sau cô, một tay kéo Tiểu Lam lại, một tay giật Lâm Lâm quay lại một cách dứt khoát và mạnh bạo. Y giáng cho Lâm Lâm một bạt tay vào mặt. “Bốp” một cái, nghe thôi cũng cảm nhận được sự đau thấu da thịt mà cái tát đó gây ra.
“Vỏ quýt dày có móng tay nhọn”, “Tám cân nửa lạng”, “Kẻ cắp gặp bà già”, trường hợp này, ba câu đều có thể dùng. Nữ sinh kia ỷ lại vào việc là đàn em Tiểu Tuyết, tưởng rằng mình giỏi và quyền lực, không ai dám chống đối thì xin lỗi, từ hôm nay sẽ có một người là Lâm Lâm sẵn sàng chống lại, sẵn sàng đối đầu. Tưởng đánh được cô một cái là hay chắc, xin lỗi, cô đây cũng không vừa, lãnh một tát, thật chỉ do không phòng bị. Cái tát kia không làm sợ cô, ngược lại còn đánh thức một phần lưu manh, ngang bướng trong cô.
Lâm Lâm vừa lãnh tát, hất mặt lên nhìn nữ sinh kia. Mắt cô trừng trừng, chân mày hơi chếch lên ra vẻ thách thức: “Đánh đi, một tát nữa, cùng lắm thì cùng nhau uống trà với Hội đồng trường thôi. Bất lợi thay cho các người, đánh vẫn là các người ra tay trước, mắng cũng là các người mắng trước, tất cả các bạn đều thấy mà. Lạc Lạc cũng xin lỗi rồi, tôi đây cũng có ý giúp. Chỉ là do các người không đồng ý mà ra tay luôn cả với tôi. Thế nào, còn không mau ra tay”. Trong lòng Lâm Lâm lúc này còn muốn xem kĩ xem Hiệu trưởng, cha của Hoa khôi toàn trường là người như thế nào, quan tâm, cưng chiều con gái nhiều đến đâu.
Mọi người đứng xung quanh bắt đầu bàn tán, “Nữ sinh đang cãi kia là ai vậy? Chưa gặp lần nào a~”, “Hình như y là học sinh mới chuyển về hay đi với Vương Nguyên đó”, “ Thật sao? Trông lưu manh như thế, thật không vừa đâu”, “To gan thật, còn dám thách thức Tố Nguyệt”, “Sắp có chuyện hay để xem rồi mọi người”… Tiểu Lạc đứng bên cạnh thất thần, hoàn toàn không tin vào mắt và tai mình nữa. Riêng về bọn người Tố Nguyệt và Vân Lam càng ngạc nhiên kinh hãi hơn về con người đứng trước mặt này: “Cô ta là loại gì vậy?”. Và còn có một vài người nữa… họ cũng đang sững sờ trước hành động của Lâm Lâm.
Tố Nguyệt giơ cao tay, lúc này Vân Lam liền vội can ngăn. Ba người bọn họ kinh ngạc trước hành động của Tiểu Lam. Vương Nguyên lúc này cũng ra mặt, thế nên Vân Lam mới đóng giả người tốt. Nếu cậu không ra, Lâm Lâm nhất định là nhận một bạt tay nữa.
- Như thế là đủ rồi đó. Bạn các người bị thương rồi còn đứng đó cãi. Lời Lâm Lâm nói các bạn vẫn chưa nghe kỹ sao? Mau mau đem bạn các bạn xuống y tế nhanh đi. Các bạn học xung quanh cũng nên giải tán đi, mọi chuyện tới đây thôi, quá thời gian nghỉ là không tốt đâu.
Cậu đứng trước Lâm Lâm, cậu cao thật, tấm lưng của cậu có thể che được cả người cô, rất gọn. Nguyên Nguyên hơi nghiêng đầu quay về sau, trong đôi mắt rực rỡ lên một thứ ánh sáng kì lạ, cậu cười nhìn cô, không giấu được một chút ngạc nhiên và cả thích thú. Rồi cậu lại quay sang nhóm Tố Nguyệt:
- Vân Lam, nếu sợ thẹo trên tay thì cứ nói, tớ có một loại thuốc dùng rất tốt, chắc chắn sẽ rất có ích.
Nói rồi cậu quay gót kéo Lâm Lâm và Tiểu Lạc rời đi, để lại cho nhóm người Vân Lam một nỗi bực tức. Rồi nhóm người họ cũng hậm hực rời đi. Thoát ra khỏi đám đông trong căn tin họ mới lộ bản chất thật của mình.
- Vân Lam nè, tại sao lại cản tôi chứ? Vương Nguyên, xuất hiện cậu biết trước rồi sao?
- Mời uống trà, hứ. May cho cậu là tôi phản xạ nhanh. Không thì thật sự sẽ gặp bất lợi đó.
- Bất lợi?
- Phải. Tôi đã nhìn thấy Vương Nguyên đứng trong đám đông được một lúc, ở phía xa còn có hai người nữa, Thiên Tỉ và Học trưởng Vương Tuấn Khải. Chúng ta nếu có bị mời trà cũng không sao cả, mọi người xung quanh nhất định sẽ im lặng, phủ nhận mọi chuyện. Tuy nhiên nhóm người của các cậu ấy thì chắc chắn sẽ nói sự thật. Thế nên mới nói lần sau nhớ để ý xung quanh một chút. Còn nữa nếu như lúc đó còn tiếp tục, lỡ họ ra mặt, chuyện lại rắc rối thêm và cậu sẽ không yên ổn với Tiểu Tuyết đâu.
- Nếu bọn họ không ở đó thì tốt quá rồi, còn có thể tiếp tục cho chúng một bài học…
Vân Lam đột nhiên ngừng lại, bảo nhóm Tố Nguyệt bằng giọng nghiêm:
- Mọi chuyện dừng lại ở đây thì tốt rồi. Vừa đủ để chuyển mục tiêu. Quách Lạc Lạc, quân cờ này dùng xong rồi, không còn hứng thú nữa, vứt đi là vừa. Sau này đối phó với Phương Dạ Lâm sẽ còn đặc sắc hơn. Từ từ mà chơi, còn phải chừa phần cho Tiểu Tuyết nữa. - Nói rồi, Tiểu Lam cười một cách gian xảo.
Nữ sinh đi bên cạnh đột nhiên lên tiếng:
- Mà phải công nhận con nhỏ đó diễn vai ngây thơ hay thật, lừa được biết bao nhiêu người. Nếu là tớ, chắc sẽ không làm được như vậy đâu.
- Phải đó. - Nữ sinh khác cũng đồng thuận.
- Nguyệt à, cảm ơn cậu lúc nãy đã kéo tôi lại. Tất cả những thứ giả tạo của nó tôi đều không ưa mắt. Còn làm như hiểu tôi lắm, nắm tay tôi lôi đi, ô uế hết cả tay tôi rồi. - Tiểu Lam nói một cách kiêu ngạo, xoa xoa phủi phủi lấy cổ tay nơi Lâm Lâm đã nắm - Mọi người về lớp trước đi, có lẽ tôi nên đi rửa tay đã.
“Phải, tất cả sóng gió, bắt đầu rồi”…
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
(1): Đây là một câu thành ngữ Trung Quốc, nghĩa đại loại là bọ hung hắt hơi, phun ra toàn c*t. Lâm Lâm ở đây không có ý muốn xúc phạm, chỉ đơn giản là châm biếm họ, những người ăn nói bậy bạ, chua ngoa, không có chút gì là lịch sự.
/53
|