Lâm Lâm sau khi thấy cổng biệt thự không khóa liền tiến vào. Trước mắt cô hiện tại là một khu vườn tươi mát, cảm giác như lạc vào tiên cảnh. Khu vườn rực rỡ dưới ánh đèn, vài loài hoa đêm đang mở dần những chiếc cánh đầy kiêu sa lộng lẫy của mình. Từng cánh hoa quỳnh trắng tinh đẹp rực rỡ dưới trăng, nhụy lấm tấm vàng tỏa ra hương thơm dìu dịu. Bên trong vườn còn trồng hoa anh thảo. Loại này chỉ nở vào tháng bảy tháng tám, không dễ dàng thấy ở Trung Quốc nên việc thấy nó trong vườn khiến cô được mở rộng tầm mắt, biết thêm được một loài hoa đẹp. Hương thơm nhẹ thoảng, dễ chịu. Trong vườn còn có một cái thác nhân tạo nhỏ, từ trên đổ xuống, âm thanh có chút vui tai. Một góc trong vườn có vài cái cây to và được lắp ba cái xích đu bằng lốp xe rất giản dị. Không phải kì hoa dị thảo cũng không phải Tây hóa, tất cả trong khu vườn hòa hợp với nhau tạo nên một cảm giác gần gũi, quen thuộc. Cô rảo bước, cảm nhận lấy nơi này, dành một chút ngưỡng mộ cho người đã thiết kế và tạo ra nó.
Không chần chừ cũng không do dự, Lâm Lâm vào trong ngôi biệt thự. Ngôi biệt thự không chỉ đẹp ở vườn, nội thất bên trong cũng đẹp không kém, hơn nữa lại có phần sang trọng. Bên trái là phòng khách với bộ sofa màu trắng với những chi tiết nhỏ tinh tế và đường viền cam. Ở giữa là một cái bàn chữ nhật đồng bộ với sofa, bên trên đặt một bình hoa hồng đỏ xen lẫn mấy nhành hoa salem trắng rất nổi bật. Gian phòng khách này còn có một chiếc ti vi siêu mỏng được gắn trên tường rất hiện đại.
Bên phải cửa là một chiếc piano màu trắng được khắc những chi tiết nhỏ sắc sảo, tinh tế. Phía sau đó có một cửa kính to, ánh trăng màu vàng huyền ảo từ ngoài hắc vào làm nổi bật thêm vẻ đẹp của cây đàn. Nhìn thấy những thứ sang trọng đắt tiền như vậy cô liền nhìn lại bản thân mình của hiện tại, có nhà cũng không thể về phải xin ở nhờ nhà người khác, cảm thấy thật không xứng, không xứng.
Lâm Lâm chợt nhìn thấy ở gần bức tường có một cái tủ kính, bên trong trưng bày nhiều huy chương, giải thưởng liền có chút tò mò mà lại gần xem. Giải nhì vũ đạo “Cuộc thi dành cho học sinh Bắc Kinh lần thứ 12”, “Hạng nhất giải thi đấu La - tinh Bắc Kinh”, huy chương vàng “Trung Hoa Olympic Star giải thư pháp nam nữ”, và rất nhiều rất nhiều giải thưởng khác từ nhảy đến thư pháp, trang trí nghệ thuật… Lâm Lâm giơ tay định lấy cái huy chương hội họa thư pháp lên xem thì bỗng từ đâu xuất hiện một bàn tay đang nắm lấy cổ tay cô. Theo phản xạ, cô ngước nhìn. Trước mắt cô là một thiếu niên trạc tuổi, mặt mày sáng sủa. Cô vô tình chạm phải ánh mắt đáng sợ của cậu ta, sắc mặt liền lộ ra vẻ hốt hoảng, ngạc nhiên.
- Cô là ai vậy? - Tiếng của cậu trầm ấm cất lên.
- Tôi… - Lâm Lâm ngập ngừng, người cũng trở nên mắt hoa ý loạn, không biết giải thích thế nào. Trước ánh mắt cậu, Lâm Lâm có chút lo sợ mà né tránh.
Lâm Lâm khẽ liếc nhìn xung quanh rồi dần hạ tầm mắt xuống nhìn về phía cổ tay đang bị cậu giữ.
Tay áo Lâm Lâm rũ xuống, để lộ vết sẹo trên cổ tay, dòng kí ức đau buồn cũ cũng ùa về liên tục. Cậu ta cũng nhìn thấy nó. Sự lo sợ bị dòng kí ức kia lấn át, người Lâm Lâm nóng lên, cô tức giận.
-Buông tay. - Lâm Lâm lạnh lùng, cố gắng kiềm lấy sự tức giận đó. Lý do Lâm Lâm mặc áo tay dài cũng vì không muốn để mọi người nhìn thấy mấy vết sẹo và vết thương trên người cô. Nay lại để cậu thấy được, trong lòng cô giờ chỉ muốn nhanh chóng che nó lại. Còn cậu, tay vẫn khư khư nắm lấy cổ tay cô lại còn như siết chặt hơn khiến nó đỏ cả lên.
- Còn không mau buông tay. - Lâm Lâm quát lớn. Vừa quát cô vừa dùng lực giật mạnh tay lại nhưng không thành vì sức của cô quá yếu kém so với cậu.
- Cô bảo tôi buông tay? Buồn cười! - Vị thiếu niên kia khẽ nhếch môi. - Cô rõ ràng là đến đây trộm đồ vậy mà còn dám ra lệnh cho tôi thả cô ra. Hay để tôi “hộ tống” cô đến cục cảnh sát chơi. - Lời nói của cậu khiến không khí trở nên căng thẳng, càng làm cho Lâm Lâm tức điên lên.
- Nè, cậu có bị điên không? Có bị ấm đầu không hả? Ai nói với cậu rằng tôi là trộm hả? Bộ trên mặt tôi có viết chữ trộm sao? - Cảm giác bị hiểu lầm rất khó chịu, điều này Lâm Lâm đã từng gặp rất nhiều lần nên cô kịch liệt đáp lại cậu, lời nói cũng trở nên khó nghe. - Tôi đến đây để ở nhờ. Là dì đã cho tôi đến đây ở nhờ đó. - Cô nhấn mạnh từng chữ.
- Phải. Mặt của cô chính là đang viết một chữ trộm rất lớn. Cô có thấy tên trộm nào tự nhận mình là trộm chưa? Đến đây ở nhờ? Cô tưởng bịa ra một câu chuyện là tôi tin cô chắc. Rõ là đang muốn đến cục cảnh sát tham quan mà.
- Con người của anh sao đa nghi quá vậy. Mà khoan đã, anh là ai mà lại ở trong nhà dì tôi vậy?
- Tôi là con trai của chủ nhà. Là con của chủ nhà đó. Không có quyền sao?
- Lộc ca không phải đã đi Mỹ từ mấy tháng trước rồi sao? Ở đâu lại lòi ra một tên như anh vậy? - Lâm Lâm lầm bầm.
Cậu vô tình nghe thấy mấy lời của Lâm Lâm, liền buông tay cô ra. Nhờ đó cũng hiểu được một chút chuyện, nhưng nhìn thấy Lâm Lâm liền muốn chọc một chút, ngữ khí cũng bắt đầu thay đổi.
- Ha, cuối cùng cậu cũng chịu buông tay. - Cô vừa nói vừa xoa cổ tay phải của mình.
- Tôi thấy cô là có nhầm lẫn gì rồi. - Cậu khẽ cười, đôi môi cong lên hoàn hảo.
- …
Hai người không ai nhịn ai, cũng chẳng buồn nghe giải thích. Trong lúc họ đang cãi nhau thì có tiếng nói từ ngoài cửa vọng vào. Tiếng nói ngày càng rõ hơn, thoáng chốc đã thấy người vào tới nơi.
- Cậu chủ Dịch, tôi làm xong biển số nhà rồi, bây giờ tôi sẽ gắn lại tấm biển ngoài cổng. - Người đàn ông từ ngoài cửa tiến vào, trên tay cầm một cái biển số nhà mới tinh.
- Cậu chủ Dịch?
- Phải. Cậu chủ Dịch. - Cậu đứng khoanh tay, vẻ mặt đắc ý.
Cô chạy lại chỗ người đàn ông kia, mượn lấy tấm biển ông đang cầm và xem lại số nhà. - Là 6/8, không phải số 3/8 sao?
- Phải - Nói rồi cậu kéo Lâm Lâm ra cửa, tay chỉ về phía ngôi nhà nằm chệch về phía căn biệt thự của cậu một chút. Cậu cũng chỉ cho Lâm Lâm xem cái biển số nhà bị đám dây leo che khuất - Nơi cô tìm là ở đằng kia. Thế nào, thấy sai chưa? - Cậu vẫn giữ cái thái độ đắc ý như lúc nãy.
- Được, xem như là tôi sai. Xin lỗi… Dù gì thì cũng cảm ơn cậu đã chỉ tôi.
Lâm Lâm quay người đi về nhà mình. Còn Dịch Dương Thiên Tỉ, cậu vẫn chưa chịu vào nhà, đứng khoanh tay trước cổng, vẻ mặt thích thú mỉm cười nhìn về phía Lâm Lâm: “Để tôi xem làm sao cô vào nhà được.”…
/53
|