Không gian xung quanh thật yên tĩnh, tựa hồ như chỉ còn lại những lời kể của Lâm Lâm và một mảnh ký ức đau thương, u buồn. Rồi một cơn gió thu thoáng qua, Lâm Lâm bất chợt quay sang nhìn cậu cười hiền nói: “Hình như tớ nói hơi nhiều rồi! Xin lỗi cậu, Nguyên Nguyên.”
Nguyên Nguyên không nói, vừa cười vừa lắc đầu. Nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình, cảm giác với cậu thật ấm áp và gần gũi làm sao! Trước mắt cậu, duy chỉ một ánh sáng nhỏ bé đang rực rỡ cuốn hút, Phương Dạ Lâm, đúng như ý nghĩa của cái tên đó. Có lẽ, ngay từ những giây phút đầu tiên, cậu đã bị Người làm cho cảm động rồi!
...
Cậu vẫn cười ôn nhu nhìn Lâm Lâm, ánh mắt chứa đựng tình cảm và sự ngưỡng mộ. Nhỏ tuổi như vậy đã phải chịu tổn thương lớn về mặt tình cảm nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, thật kiên cường làm sao! Lần này được trò chuyện, nó thật sự khiến cậu hiểu ra nhiều điều. Nguyên Nguyên hiểu được sự lãnh đạm, dáng vẻ xa lánh, ngượng ngùng trong những ngày đầu, và cả hiện tại; hiểu được sự băng lãnh nơi khóe môi là do đâu mà có. Cậu còn hiểu được cô đã vì những chuyện đó mà không còn tin tưởng, và rồi khi một lần nữa lâm vào hoàn cảnh như vậy khiến cho bản thân khó chịu, đau lòng đến thế. Người con gái trước mặt cậu cũng rất giàu tình cảm, vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối… Và rồi càng hiểu, cậu lại càng muốn biết thêm, thấu hiểu nhiều hơn.
Rồi một lần nữa, Nguyên Nguyên lại dùng dáng vẻ tò mò lúc ban đầu hỏi chuyện Lâm Lâm: “Ác mộng này, tớ thật chưa từng nghe cậu nhắc đến. Nhưng sao tự nhiên cậu lại mơ thấy nó? Phải chăng là có chuyện gì đó gợi lại? …”
Hỏi một câu như vậy, phải chăng là quá thừa thải?! Chuyện của cô không phải cậu đã từng nghe Thiên Tỉ kể lại rồi sao?
Phải, cậu đã nghe cũng đã hiểu nhưng cậu muốn nghe trực tiếp từ Lâm Lâm hơn. Nguyên Nguyên muốn người làm cậu rung động chia sẻ với cậu, không giấu giếm cậu.
Lâm Lâm không trả lời, đoạn hỏi ngược lại cậu:
- “Ba người” rất thân với nhau đúng không?
- Ừm, bọn tớ là đồng đội, hảo bằng hữu.
- Vậy… Nếu như có một ngày, cậu bị người khác đổ oan, trong lúc đó, hai người họ lại không tin tưởng cậu, để người khác ức hiếp cậu, cảm giác của cậu sẽ như thế nào?
- Hai người họ sẽ không như vậy. - Nguyên Nguyên không suy nghĩ, lập tức trả lời. Trong lời nói của cậu quả thật có chút gắt, thanh âm cũng thay đổi hẳn.
Lâm Lâm nhìn cậu có chút ngạc nhiên. Đôi đồng tử dãn to, sau lại bình thường, Lâm Lâm chỉ khe khẽ cúi đầu cười. “Xin lỗi”, Nguyên Nguyên nhỏ giọng. Dừng lại một chút, điều chỉnh tâm trạng, cậu giải thích về phản ứng của mình: “Ba người bọn tớ chơi chung cũng hơn bốn năm rồi. Tính cách của họ, tớ hiểu rất rõ. Thế nên tớ không hiểu lắm về cảm giác đó, riêng bản thân tớ thì cảm thấy cho dù thế nào thì hai “tên ngốc” đó cũng sẽ không làm như vậy. Với bọn tớ tình bạn chính là chân thành đối đãi, quan tâm lẫn nhau và tin tưởng tuyệt đối…”
- Nhìn biểu hiện của cậu cũng đủ biết mọi người đối tốt với nhau thế nào rồi. Chỉ là những người đang ngồi trong kia thì không như vậy… - Lâm Lâm không giấu giếm, cuối cùng cũng kể cho cậu nghe chuyện trong lớp.
…
- Cậu có trách họ không? Cả Thiên Tỉ nữa?
- Lúc đầu thì có một chút, nhưng sau đó thì không. Thiên Tỉ, cậu ấy đâu có lý do gì để tin tớ, thế nên không thể trách cậu ấy. Chỉ là có chút không cam tâm…
Lâm Lâm chưa kịp nói hết câu, Nguyên Nguyên đã vội cắt lời: “Cậu ấy lúc đó vẫn chưa nói gì. Cậu có từng nghĩ đến việc cậu ấy tin tưởng nhưng không thể nói không?”
Lâm Lâm gục đầu, cười nhẹ nói, “Chuyện đã qua, tốt nhất là không nên quá bận tâm”, thế nhưng trong lòng lại bất giác nghĩ tới Thiên Tỉ.
“Hôm đó cậu ấy giận dữ kéo mình ra ngoài mắng cho một trận, lại còn hỏi mình có phải thích bị họ đánh, quả thật bây giờ mới cảm thấy cậu ấy là đang quan tâm mình. Lời Nguyên Nguyên nói rất có khả năng… Lẽ nào cậu ấy thật sự tin tưởng nên mới như vậy?”
Trong lúc Lâm Lâm đang suy nghĩ thì thanh âm bạc hà quen thuộc của Nguyên Nguyên lại cất lên. Cậu đang ngân nga giai điệu của một bài hát, nhẹ nhàng, ngọt ngào đến tan chảy…
“How do I breath without you tell me,
But I knew what I do
You are my friend my soul tell me,
Oh how do how I live
If you’re someone to something remember I’m here
And you do that always everything is for us
If you’re ever in a messing and you find me I’m here
…”
Giai điệu vừa ngân vẫn chưa hoàn chỉnh thì Nguyên Nguyên cảm thấy vai phải có chút nặng. Ngừng lại, cậu khẽ quay đầu nhìn rồi mỉm cười: “Ngủ rồi sao?”
Nguyên Nguyên ngước nhìn bầu trời rộng trên đầu, không hiểu sao trong lòng có chút an tâm lại xen lẫn chút thỏa mãn. Lâm Lâm ngủ rồi thật là tốt, nhờ vậy mà cậu có được một cơ hội bộc bạch nỗi lòng của mình mà không phải ngượng ngùng đến chết.
- Lâm Lâm, cậu biết không, từ khi cậu xuất hiện, ba người bọn tớ đã có những thay đổi nhất định. Có thể mọi người không nhìn thấy nhưng mỗi người bọn tớ thì chắc chắn là rất rõ. Một năm, gần hai tháng… Thiên Tỉ, con khỉ ngốc đó đã phải chịu đựng rất nhiều bất công, vẻ ngoài lạnh lùng kia chắc cũng từ đó mà ra. Nhưng khi cậu đến, mọi ấm áp cậu ấy đều thể hiện ra ngoài, chân thật, gần gũi. Nhìn cách cậu ấy nói về cậu, bảy tám phần là quan tâm, lo lắng, rõ ràng đến mức người ta nhắm mắt cũng thấy. Còn về Đại ca, trước đây anh ấy cũng gặp nhiều điều không vui, mặc dù đã cởi mở hơn nhưng rất khác với hiện tại. Mọi người nói anh ấy có hơi nhát gái một chút, nhưng với cậu thì lại không… - Nói tới đây, bất giác cậu lại nhớ về chuyện hôm trước, cúi đầu cười khổ - Anh ấy còn ôm cậu… Nói cậu là một cô gái đặc biệt, thật không phải ngoa. Giữa cánh đồng hoa rực rở sắc màu, tớ chỉ nhìn thấy cậu, duy nhất cậu. Một đóa cúc dại, mạnh mẽ nhưng yếu đuối, đơn thuần, trong sáng, thiện lương. Lần này cậu lại vì bọn tớ mà gặp nhiều chuyện như vậy, trong lòng thật rất đau, rất khó chịu… Lâm Lâm ngốc của tớ, ước gì tớ có thể bên cạnh cậu, an ủi cậu, bảo vệ cậu, để cậu không phải bị tổn thương bởi những thứ xung quanh. Tớ ước bản thân có thể làm việc gì đó cho cậu… chỉ cần cậu không phải buồn nữa là được.
Đoạn, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, Nguyên Nguyên khẽ đưa lên môi cánh cung rồi ấm áp đặt lên vết thương trên trán Lâm Lâm, lòng thầm chúc cô mau mau khỏe, thoát khỏi những rắc rối mà ba người đã gây ra.
Giọng điệu thâm tình, lại thêm một cái hôn gián tiếp ấm áp, thiếu niên nhỏ, cậu quả thật khiến người ta không thể không yêu quý. Trong lời nói cậu chỉ nhắc đến hai người anh em tốt, trong khi bản thân lại chưa từng nói tới, cậu lại khiến người ta thêm mấy phần ngưỡng mộ.
Mọi người đều gọi cậu là Vương Nguyên Nhi, Nhị Nguyên hay Nguyên ngốc, nhưng chẳng mấy ai biết được, cậu chính là không ngốc, ngược lại còn đặc biệt hiểu chuyện. Nguyên Nguyên cậu thật sự rất tốt, chỉ là bản thân cậu không thể nhìn thấy hết. Tất cả những điều tốt nhất, tinh khôi nhất đều đang tồn tại trong cậu…
Nguyên Nguyên, Lâm Lâm, cả Tuấn Khải, Thiên Tỉ, tất cả đều là những đóa cúc trắng, rực rỡ giữa cánh đồng, bung nở ra những cánh hoa tươi đẹp nhất.
…
Lâm Lâm tựa vào vai Nguyên Nguyên đánh một giấc dài, mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi, chiếu rọi những tia nắng màu vàng cam mới khẽ cựa mình thức giấc. Cảm thấy vai phải nhẹ hẳn, Nguyên Nguyên đang lim dim vô thức xoay đầu nhìn, thấy cô đang đưa tay dụi mắt bèn hỏi:
- Dậy rồi à? Đã đỡ hơn chưa?
Lâm Lâm gật gật đầu. Vươn vai một cái, cô vội xếp lại tập tranh rồi đứng dậy phủi người chuẩn bị về lớp. Trái ngược với cô, Nguyên Nguyên lại ung dung khác thường. Nở một nụ cười nhẹ, cậu khoác cặp rồi đứng lên nói vọng theo cô: “Giờ này cậu còn quay lại lớp học làm gì? Bây giờ là năm giờ kém rồi, mau mau về nhà thôi!”
Cô vừa đi vài bước đã bị cậu làm cho sững người. Phải chăng là nghe nhầm, năm giờ kém, không phải vừa nãy vẫn còn đang trò chuyện với Nguyên Nguyên sao? Lâm Lâm khẽ quay đầu nhìn người con trai đang thong thả tiến về phía mình, bình tĩnh hỏi lại: “Tớ đã ngủ bao lâu rồi?”
- Khoảng ba bốn tiếng gì đó.
- Gì chứ, tớ ngủ lâu như vậy cậu cũng không gọi tớ dậy sao? Buổi chiều nay tớ còn có bài kiểm tra quan trọng đấy! - Lâm Lâm cáu.
Mặc Lâm Lâm đang cáu giận, thiếu niên nhỏ cậu bấy giờ lại giở trò, môi cánh cung cong cong, ranh mãnh biện bạch:
- Cậu có bài kiểm tra, tớ làm sao biết được. Còn nữa, cậu tựa lên vai tớ ngủ say như vậy, cậu nói xem, tớ làm sao nỡ đánh thức. Hơn nữa cậu cũng đâu có dặn tớ phải gọi dậy, đúng không nè?
Nguyên Nguyên vội lại đứng trước mặt người con gái nhỏ đang khoanh tay tức giận mà nói lí. Cậu chắn bên trái, cô quay sang phải. Quay vài lần, Nguyên Nguyên kiên quyết chặn cô lại. Cậu cúi người, đưa tay nâng nhẹ cằm cô rồi tiếp: “Cậu xem, ngủ được một giấc, trông cậu tươi tỉnh hơn hẳn, như vậy không phải rất tốt hay sao? Ha, tớ còn chưa bắt cậu trả phí nữa là!” Đưa mắt nhìn vào đôi đồng tử đen láy như trời đêm đầy sao, Lâm Lâm thật không thể tiếp tục cãi lại. Khuôn miệng nhỏ cứ lắp bắp, nói không nên lời. Nhưng mà cũng đúng thôi, bên cạnh cậu rất ấm áp, còn có cảm giác an toàn nữa, ngủ mấy tiếng thật rất “đã”. Chỉ là trong lòng có chút không cam tâm, Lâm Lâm tiếp tục ngoảnh mặt, phụng phịu má hờn dỗi.
Cô trẻ con như vậy, khiến cậu buồn cười đến không thể kiềm lại. Bấy giờ cậu lại xuống nước:
- Được rồi, được rồi. Lần này xem như tớ sai. Tớ biết lỗi rồi, tha cho tớ nha!
- Tha cho cậu. - Dứt câu, Lâm Lâm rảo bước. Đoạn, cô giục, - Đi thôi.
- Đi đâu?
- Không phải cậu nói phải về nhà sao? Đi với tớ về lớp lấy cặp rồi chúng ta cùng về.
Tiêu hóa vấn đề, cậu lẽo đẽo theo sau. Hai tay cho vào túi, cậu nói thêm: “Lấy cặp xong thì xuống phòng giáo viên cùng tớ. Tớ phải báo cáo với mấy lão sư rằng trong trường mình có một cô ngốc nào đó không biết chăm sóc bản thân để mình bị ngất ngoài sân sau, cũng may mà tớ vô tình bắt gặp. À, sau đó còn phải xin giúp cho cô ngốc kia lần sau được kiểm tra lại nữa”
Vừa dứt câu, Nguyên Nguyên nghe tiếng Lâm Lâm nghiến răng mà bất giác rung sợ, liều mạng chạy về phía trước. Còn cô cũng bốc hỏa chạy theo sau, miệng lớn tiếng quát: “Cái tên Vương Nguyên này, cậu sao lại đang ghét như vậy chứ hả?! Mau đứng ngay lại cho tớ!”
…
-----------------------------------------------------------------------------------------
Mình xin giải thích một chút về một điểm nhỏ trong lời của Nguyên Nguyên là một năm, hai tháng . Giống như mình nói lúc đầu, để truyện không bị phi logic mình sẽ thay đổi một số tình tiết nhỏ khiến cho chúng khác với thực tại,là năm thành lập nhóm, năm 2014 không phải 2013. Mong các Cỏ thứ lỗi.
Nguyên Nguyên không nói, vừa cười vừa lắc đầu. Nhìn người con gái đang ngồi trước mặt mình, cảm giác với cậu thật ấm áp và gần gũi làm sao! Trước mắt cậu, duy chỉ một ánh sáng nhỏ bé đang rực rỡ cuốn hút, Phương Dạ Lâm, đúng như ý nghĩa của cái tên đó. Có lẽ, ngay từ những giây phút đầu tiên, cậu đã bị Người làm cho cảm động rồi!
...
Cậu vẫn cười ôn nhu nhìn Lâm Lâm, ánh mắt chứa đựng tình cảm và sự ngưỡng mộ. Nhỏ tuổi như vậy đã phải chịu tổn thương lớn về mặt tình cảm nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng, thật kiên cường làm sao! Lần này được trò chuyện, nó thật sự khiến cậu hiểu ra nhiều điều. Nguyên Nguyên hiểu được sự lãnh đạm, dáng vẻ xa lánh, ngượng ngùng trong những ngày đầu, và cả hiện tại; hiểu được sự băng lãnh nơi khóe môi là do đâu mà có. Cậu còn hiểu được cô đã vì những chuyện đó mà không còn tin tưởng, và rồi khi một lần nữa lâm vào hoàn cảnh như vậy khiến cho bản thân khó chịu, đau lòng đến thế. Người con gái trước mặt cậu cũng rất giàu tình cảm, vừa mạnh mẽ lại vừa yếu đuối… Và rồi càng hiểu, cậu lại càng muốn biết thêm, thấu hiểu nhiều hơn.
Rồi một lần nữa, Nguyên Nguyên lại dùng dáng vẻ tò mò lúc ban đầu hỏi chuyện Lâm Lâm: “Ác mộng này, tớ thật chưa từng nghe cậu nhắc đến. Nhưng sao tự nhiên cậu lại mơ thấy nó? Phải chăng là có chuyện gì đó gợi lại? …”
Hỏi một câu như vậy, phải chăng là quá thừa thải?! Chuyện của cô không phải cậu đã từng nghe Thiên Tỉ kể lại rồi sao?
Phải, cậu đã nghe cũng đã hiểu nhưng cậu muốn nghe trực tiếp từ Lâm Lâm hơn. Nguyên Nguyên muốn người làm cậu rung động chia sẻ với cậu, không giấu giếm cậu.
Lâm Lâm không trả lời, đoạn hỏi ngược lại cậu:
- “Ba người” rất thân với nhau đúng không?
- Ừm, bọn tớ là đồng đội, hảo bằng hữu.
- Vậy… Nếu như có một ngày, cậu bị người khác đổ oan, trong lúc đó, hai người họ lại không tin tưởng cậu, để người khác ức hiếp cậu, cảm giác của cậu sẽ như thế nào?
- Hai người họ sẽ không như vậy. - Nguyên Nguyên không suy nghĩ, lập tức trả lời. Trong lời nói của cậu quả thật có chút gắt, thanh âm cũng thay đổi hẳn.
Lâm Lâm nhìn cậu có chút ngạc nhiên. Đôi đồng tử dãn to, sau lại bình thường, Lâm Lâm chỉ khe khẽ cúi đầu cười. “Xin lỗi”, Nguyên Nguyên nhỏ giọng. Dừng lại một chút, điều chỉnh tâm trạng, cậu giải thích về phản ứng của mình: “Ba người bọn tớ chơi chung cũng hơn bốn năm rồi. Tính cách của họ, tớ hiểu rất rõ. Thế nên tớ không hiểu lắm về cảm giác đó, riêng bản thân tớ thì cảm thấy cho dù thế nào thì hai “tên ngốc” đó cũng sẽ không làm như vậy. Với bọn tớ tình bạn chính là chân thành đối đãi, quan tâm lẫn nhau và tin tưởng tuyệt đối…”
- Nhìn biểu hiện của cậu cũng đủ biết mọi người đối tốt với nhau thế nào rồi. Chỉ là những người đang ngồi trong kia thì không như vậy… - Lâm Lâm không giấu giếm, cuối cùng cũng kể cho cậu nghe chuyện trong lớp.
…
- Cậu có trách họ không? Cả Thiên Tỉ nữa?
- Lúc đầu thì có một chút, nhưng sau đó thì không. Thiên Tỉ, cậu ấy đâu có lý do gì để tin tớ, thế nên không thể trách cậu ấy. Chỉ là có chút không cam tâm…
Lâm Lâm chưa kịp nói hết câu, Nguyên Nguyên đã vội cắt lời: “Cậu ấy lúc đó vẫn chưa nói gì. Cậu có từng nghĩ đến việc cậu ấy tin tưởng nhưng không thể nói không?”
Lâm Lâm gục đầu, cười nhẹ nói, “Chuyện đã qua, tốt nhất là không nên quá bận tâm”, thế nhưng trong lòng lại bất giác nghĩ tới Thiên Tỉ.
“Hôm đó cậu ấy giận dữ kéo mình ra ngoài mắng cho một trận, lại còn hỏi mình có phải thích bị họ đánh, quả thật bây giờ mới cảm thấy cậu ấy là đang quan tâm mình. Lời Nguyên Nguyên nói rất có khả năng… Lẽ nào cậu ấy thật sự tin tưởng nên mới như vậy?”
Trong lúc Lâm Lâm đang suy nghĩ thì thanh âm bạc hà quen thuộc của Nguyên Nguyên lại cất lên. Cậu đang ngân nga giai điệu của một bài hát, nhẹ nhàng, ngọt ngào đến tan chảy…
“How do I breath without you tell me,
But I knew what I do
You are my friend my soul tell me,
Oh how do how I live
If you’re someone to something remember I’m here
And you do that always everything is for us
If you’re ever in a messing and you find me I’m here
…”
Giai điệu vừa ngân vẫn chưa hoàn chỉnh thì Nguyên Nguyên cảm thấy vai phải có chút nặng. Ngừng lại, cậu khẽ quay đầu nhìn rồi mỉm cười: “Ngủ rồi sao?”
Nguyên Nguyên ngước nhìn bầu trời rộng trên đầu, không hiểu sao trong lòng có chút an tâm lại xen lẫn chút thỏa mãn. Lâm Lâm ngủ rồi thật là tốt, nhờ vậy mà cậu có được một cơ hội bộc bạch nỗi lòng của mình mà không phải ngượng ngùng đến chết.
- Lâm Lâm, cậu biết không, từ khi cậu xuất hiện, ba người bọn tớ đã có những thay đổi nhất định. Có thể mọi người không nhìn thấy nhưng mỗi người bọn tớ thì chắc chắn là rất rõ. Một năm, gần hai tháng… Thiên Tỉ, con khỉ ngốc đó đã phải chịu đựng rất nhiều bất công, vẻ ngoài lạnh lùng kia chắc cũng từ đó mà ra. Nhưng khi cậu đến, mọi ấm áp cậu ấy đều thể hiện ra ngoài, chân thật, gần gũi. Nhìn cách cậu ấy nói về cậu, bảy tám phần là quan tâm, lo lắng, rõ ràng đến mức người ta nhắm mắt cũng thấy. Còn về Đại ca, trước đây anh ấy cũng gặp nhiều điều không vui, mặc dù đã cởi mở hơn nhưng rất khác với hiện tại. Mọi người nói anh ấy có hơi nhát gái một chút, nhưng với cậu thì lại không… - Nói tới đây, bất giác cậu lại nhớ về chuyện hôm trước, cúi đầu cười khổ - Anh ấy còn ôm cậu… Nói cậu là một cô gái đặc biệt, thật không phải ngoa. Giữa cánh đồng hoa rực rở sắc màu, tớ chỉ nhìn thấy cậu, duy nhất cậu. Một đóa cúc dại, mạnh mẽ nhưng yếu đuối, đơn thuần, trong sáng, thiện lương. Lần này cậu lại vì bọn tớ mà gặp nhiều chuyện như vậy, trong lòng thật rất đau, rất khó chịu… Lâm Lâm ngốc của tớ, ước gì tớ có thể bên cạnh cậu, an ủi cậu, bảo vệ cậu, để cậu không phải bị tổn thương bởi những thứ xung quanh. Tớ ước bản thân có thể làm việc gì đó cho cậu… chỉ cần cậu không phải buồn nữa là được.
Đoạn, khép ngón trỏ và ngón giữa lại, Nguyên Nguyên khẽ đưa lên môi cánh cung rồi ấm áp đặt lên vết thương trên trán Lâm Lâm, lòng thầm chúc cô mau mau khỏe, thoát khỏi những rắc rối mà ba người đã gây ra.
Giọng điệu thâm tình, lại thêm một cái hôn gián tiếp ấm áp, thiếu niên nhỏ, cậu quả thật khiến người ta không thể không yêu quý. Trong lời nói cậu chỉ nhắc đến hai người anh em tốt, trong khi bản thân lại chưa từng nói tới, cậu lại khiến người ta thêm mấy phần ngưỡng mộ.
Mọi người đều gọi cậu là Vương Nguyên Nhi, Nhị Nguyên hay Nguyên ngốc, nhưng chẳng mấy ai biết được, cậu chính là không ngốc, ngược lại còn đặc biệt hiểu chuyện. Nguyên Nguyên cậu thật sự rất tốt, chỉ là bản thân cậu không thể nhìn thấy hết. Tất cả những điều tốt nhất, tinh khôi nhất đều đang tồn tại trong cậu…
Nguyên Nguyên, Lâm Lâm, cả Tuấn Khải, Thiên Tỉ, tất cả đều là những đóa cúc trắng, rực rỡ giữa cánh đồng, bung nở ra những cánh hoa tươi đẹp nhất.
…
Lâm Lâm tựa vào vai Nguyên Nguyên đánh một giấc dài, mãi đến khi mặt trời sắp xuống núi, chiếu rọi những tia nắng màu vàng cam mới khẽ cựa mình thức giấc. Cảm thấy vai phải nhẹ hẳn, Nguyên Nguyên đang lim dim vô thức xoay đầu nhìn, thấy cô đang đưa tay dụi mắt bèn hỏi:
- Dậy rồi à? Đã đỡ hơn chưa?
Lâm Lâm gật gật đầu. Vươn vai một cái, cô vội xếp lại tập tranh rồi đứng dậy phủi người chuẩn bị về lớp. Trái ngược với cô, Nguyên Nguyên lại ung dung khác thường. Nở một nụ cười nhẹ, cậu khoác cặp rồi đứng lên nói vọng theo cô: “Giờ này cậu còn quay lại lớp học làm gì? Bây giờ là năm giờ kém rồi, mau mau về nhà thôi!”
Cô vừa đi vài bước đã bị cậu làm cho sững người. Phải chăng là nghe nhầm, năm giờ kém, không phải vừa nãy vẫn còn đang trò chuyện với Nguyên Nguyên sao? Lâm Lâm khẽ quay đầu nhìn người con trai đang thong thả tiến về phía mình, bình tĩnh hỏi lại: “Tớ đã ngủ bao lâu rồi?”
- Khoảng ba bốn tiếng gì đó.
- Gì chứ, tớ ngủ lâu như vậy cậu cũng không gọi tớ dậy sao? Buổi chiều nay tớ còn có bài kiểm tra quan trọng đấy! - Lâm Lâm cáu.
Mặc Lâm Lâm đang cáu giận, thiếu niên nhỏ cậu bấy giờ lại giở trò, môi cánh cung cong cong, ranh mãnh biện bạch:
- Cậu có bài kiểm tra, tớ làm sao biết được. Còn nữa, cậu tựa lên vai tớ ngủ say như vậy, cậu nói xem, tớ làm sao nỡ đánh thức. Hơn nữa cậu cũng đâu có dặn tớ phải gọi dậy, đúng không nè?
Nguyên Nguyên vội lại đứng trước mặt người con gái nhỏ đang khoanh tay tức giận mà nói lí. Cậu chắn bên trái, cô quay sang phải. Quay vài lần, Nguyên Nguyên kiên quyết chặn cô lại. Cậu cúi người, đưa tay nâng nhẹ cằm cô rồi tiếp: “Cậu xem, ngủ được một giấc, trông cậu tươi tỉnh hơn hẳn, như vậy không phải rất tốt hay sao? Ha, tớ còn chưa bắt cậu trả phí nữa là!” Đưa mắt nhìn vào đôi đồng tử đen láy như trời đêm đầy sao, Lâm Lâm thật không thể tiếp tục cãi lại. Khuôn miệng nhỏ cứ lắp bắp, nói không nên lời. Nhưng mà cũng đúng thôi, bên cạnh cậu rất ấm áp, còn có cảm giác an toàn nữa, ngủ mấy tiếng thật rất “đã”. Chỉ là trong lòng có chút không cam tâm, Lâm Lâm tiếp tục ngoảnh mặt, phụng phịu má hờn dỗi.
Cô trẻ con như vậy, khiến cậu buồn cười đến không thể kiềm lại. Bấy giờ cậu lại xuống nước:
- Được rồi, được rồi. Lần này xem như tớ sai. Tớ biết lỗi rồi, tha cho tớ nha!
- Tha cho cậu. - Dứt câu, Lâm Lâm rảo bước. Đoạn, cô giục, - Đi thôi.
- Đi đâu?
- Không phải cậu nói phải về nhà sao? Đi với tớ về lớp lấy cặp rồi chúng ta cùng về.
Tiêu hóa vấn đề, cậu lẽo đẽo theo sau. Hai tay cho vào túi, cậu nói thêm: “Lấy cặp xong thì xuống phòng giáo viên cùng tớ. Tớ phải báo cáo với mấy lão sư rằng trong trường mình có một cô ngốc nào đó không biết chăm sóc bản thân để mình bị ngất ngoài sân sau, cũng may mà tớ vô tình bắt gặp. À, sau đó còn phải xin giúp cho cô ngốc kia lần sau được kiểm tra lại nữa”
Vừa dứt câu, Nguyên Nguyên nghe tiếng Lâm Lâm nghiến răng mà bất giác rung sợ, liều mạng chạy về phía trước. Còn cô cũng bốc hỏa chạy theo sau, miệng lớn tiếng quát: “Cái tên Vương Nguyên này, cậu sao lại đang ghét như vậy chứ hả?! Mau đứng ngay lại cho tớ!”
…
-----------------------------------------------------------------------------------------
Mình xin giải thích một chút về một điểm nhỏ trong lời của Nguyên Nguyên là một năm, hai tháng . Giống như mình nói lúc đầu, để truyện không bị phi logic mình sẽ thay đổi một số tình tiết nhỏ khiến cho chúng khác với thực tại,là năm thành lập nhóm, năm 2014 không phải 2013. Mong các Cỏ thứ lỗi.
/53
|