Cùng Nhau Trưởng Thành -Thanh Xuân Tươi Đẹp Nhất
Chương 42 - Đây Là Tất Cả Những Gì Tôi Biết. - Nhớ, Đợi Tôi
/53
|
Dạo gần đây mình thấy bản thân quá phụ thuộc vào Tra từ Soha , đối với việc sử dụng ngôn từ cũng không tốt cho lắm. Bạn nào có thể giúp mình thì inbox facebook của mình nha. Nếu được như vậy thì mình thật sự cảm ơn các bạn nhiều a.
À phải, chương này hơi dài, lại nhiều thoại, mong các bạn bỏ qua cho.
--------------------------------------------------------------------
Trong lúc Lâm Lâm và Tiểu Tuyết đấu bóng rổ, bên ngoài có một vị thiếu niên đang núp ở cửa sổ, lặng lẽ theo dõi sự việc. Ngay khi bóng sắp đập thẳng vào đầu Lâm Lâm, anh ta đã trèo cửa sổ vào, giúp cô tránh khỏi quả bóng. Và sau khi Tiểu Tuyết rời đi, vị thiếu niên đó liền nhanh chóng đến bên hỏi han cô:
- Em không sao chứ? Có đứng lên được không?
- Em không sao. Chỉ là muốn ngồi nghỉ một chút. - Lâm Lâm khẽ cười. Cảm thấy bản thân quên một số thứ, Lâm Lâm lại tiếp, - Cảm ơn anh. Nhưng mà anh là…?
Người con trai nhìn thấy cô không sao thì mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô. Đoạn, anh ta lấy trong túi ra một tờ khăn giấy nói: “Anh họ Phàm, tên Hữu Đàm, lớp E5. Ừm… Mũi của em… nó đang chảy máu đấy!”
Lâm Lâm cầm lấy tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau vệt máu trên mũi. Mất mặt chết đi được! Thấy Hữu Đàm vẫn đang nhìn mình, Lâm Lâm thật chỉ có thể cười trừ.
Anh ta tên Phàm Hữu Đàm, kì thực Lâm Lâm chưa từng nghe qua. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì cô vẫn thấy rất quen mặt. Mãi đến khi không thể tiếp tục giữ trong lòng, cô mới mạo muội hỏi anh ta xem cả hai đã từng gặp ở đâu chưa. Hữu Đàm nghe cô hỏi, không ngờ lại phá lên cười:
- Không lẽ em mau quên đến vậy sao? Lần trước nắm áo nhấc bổng em lên còn bị em mắng cho một trận. Hôm sau đến xin lỗi thì em bị người ta kéo đi mất. Gặp mặt hai lần như vậy cũng không đủ để in dấu hình bóng của anh trong tâm trí em sao?
Gì chứ? Lâm Lâm ngơ người một lúc, trong đầu vẫn đang lục tìm hình ảnh của người con trai này. … Thì ra Hữu Đàm là tên đã bênh vực cho Tố Nguyệt mà đến gây sự với cô. Nhưng lần này anh ta thật khác, ôn nhu đến lạ, ánh mắt lại còn có chút gì đó đặc biệt… “dâm đãng”. Kì thực mấy lời anh ta nói nghe như là đang muốn gạ gẫm con gái nhà lành vậy. Nghĩ tới đây, Lâm Lâm đột ngột đứng dậy, nghi hoặc lộ rõ trên khuôn mặt đang lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ phòng thủ hỏi Hữu Đàm: “Anh muốn làm gì?”
Hữu Đàm lúng túng vội huơ huơ tay. Miệng liên tục nói:
- Không phải em nói đang mệt sao? Nhanh như vậy đã đứng lên rồi? Nhưng mà lần này anh thật sự không có ác ý gì hết. Em xem, nếu như anh có ý đồ thì lúc nãy đã không giúp em giải vây, hơn nữa em cũng không bình an tới giờ đâu.
“Cái tên này… biến thái hết mức! Nhưng mà xem ra lời nói cũng thật thà đấy!”, Lâm Lâm còn hơi ngờ vực nhìn anh ta rồi từ từ ngồi xuống tiếp tục dưỡng sức. Bề ngoài của anh ta khác với lúc đầu gặp rất nhiều, có vẻ như soái hơn; ngay cả cái tính cách lưu manh kia cũng được thay đổi thành sự hài hước. Bằng chứng chính là đoạn độc thoại một mình vừa nãy, mặc cho người ta không thèm để ý tới, anh ta vẫn luyên thuyên không ngừng.
- Em thấy con bé chơi bóng rổ thế nào? Ý anh là Tiểu Tuyết…
- Em không rành về bóng rổ cho lắm, nhưng xem ra rất lợi hại.
- Thật sao? Là anh đã dạy em ấy chơi đó. Trước đây khi còn là đội trưởng đội bóng có rất nhiều người đến nhờ anh dạy, và em ấy là một thiên tài đấy! - Hữu Đàm nói với vẻ tự mãn hết mức có thể.
Lâm Lâm ngồi bên cạnh lườm lườm anh, lòng thầm cảm thán “À… Thì ra là tên này đã dạy cho cô ta. Tiếp tay biến cô ta thành người xấu xa đến như vậy.”
Lúc này, sắc mặt anh ta bỗng dưng thay đổi, nụ cười trên môi đã đổi thành vẻ nghiêm túc. Anh hỏi:
- Có phải Tố Nguyệt cùng với nhóm Tiểu Tuyết gây chuyện với em không? Nếu như đúng thì anh sẽ đi bắt nó xin lỗi em.
- Anh là người thế nào mà lại có thể bắt họ xin lỗi em? - Lâm Lâm ngạc nhiên nhìn Hữu Đàm, trong lòng có chút đề phòng. Thật chỉ sợ cô lại đụng phải dạng tai to mặt lớn trong trường nữa thì khổ.
- Anh là hôn phu của Tố Nguyệt.
Biểu tình trên gương mặt Lâm Lâm sau khi nghe Hữu Đàm nói chính là mắt chữ O miệng chữ A (ÒAÓ). Kì thực là Lâm Lâm chưa từng nghĩ tới trường hợp này. Nhưng sau đó nghĩ kĩ lại thì chuyện này cũng không phải là lạ…
.
.
.
*Trước cổng vào nhà họ Tố*
- Em vào đi. - Hữu Đàm đưa tay mở cổng, đoạn, tay phải đưa ra mời Lâm Lâm vào trong.
Hai người vào chào hỏi bà Tố sau đó trực tiếp gặp Tố Nguyệt. Vừa nhìn thấy Hữu Đàm, Tố Nguyệt liền tức giận, lại thêm cô đang đi cùng anh ta, y lại bị chọc đến nổi trận lôi đình. Cả hai người xông vào cãi nhau, cãi đến quên luôn cô vẫn còn đang đứng chứng kiến sự việc. Bọn họ cãi nhau vì cái gì, Lâm Lâm không rõ cho lắm. Cơ mà cô chắc chắn một phần khiến họ cãi nhau là việc cô đang có mặt ở đây.
...
Cuộc cãi vã ngày càng lớn, cô thật chẳng thể chịu nổi, bất đắc dĩ mới tằng hắng một tiếng nói đỡ cho Hữu Đàm: “Hai người sao không biết mắc cỡ gì hết vậy?! Tôi vẫn còn đứng đây mà. Tố Nguyệt, cô có biết anh ta từng tới tìm tôi gây sự không? Lúc đoạn băng giả được cô phát tán trên weibo, hôn phu của cô, anh ta đã đến dọa đánh tôi đấy. Tôi thấy anh ta thật sự đối với cô rất tốt.”
Tố Nguyệt lườm vị hôn phu của mình một cái, có vẻ như y chưa từng nghe qua chuyện đó, trong lòng bất giác cảm thấy anh ta cũng biết quan tâm vơ tương lai nên mới im lặng không cãi nữa. Nhưng không để mình mất mặt, y vội “đốp” lại lời cô:
- Cái đó cô không cần nói tôi cũng biết. - Nói đoạn, y ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, khoanh tay, vắt chéo chân, vênh mặt hỏi, - Được rồi, lần này cô đến tìm tôi có việc gì?
- Anh muốn em giúp Lâm Lâm giải quyết rắc rối đang diễn ra trong lớp.
Sau khi nghe Lâm Lâm nói sơ qua về chuyện trong lớp Hữu Đàm liền nói giúp cô tìm cách giải quyết, đưa cô đi gặp Tố Nguyệt. Kì thực y vừa hỏi đến anh liền trực tiếp vào vấn đề chính, rất biết giữ lời hứa. Nguyệt sau đó cũng ngồi yên lặng nghe hết chuyện, nhưng cuối cùng lại phán cho hai người một câu: “Tiểu Tuyết đã ra mặt như vậy, chuyện này vốn không thể dừng lại. Xin lỗi, tôi không giúp được cô rồi.” Đoạn, Nguyệt còn thêm, lời nói có chút thán phục Lâm Lâm:
- Trước nay Tiểu Tuyết chưa bao giờ ra mặt đối đầu với ai, Phương Dạ Lâm, cô là người đầu tiên đó. Thật không thể phủ nhận, cô giỏi hơn tôi tưởng.
- Cô không thể giúp tôi, vậy cô có thể cho tôi biết tất cả những thứ liên quan đến Tiểu Tuyết không? Về cả quan hệ giữa cô ta với Thiên Tỉ, Vương Nguyên, Tuấn Khải và cả… Vân Lam. - Nói đến Vân Lam, cô cố ý nhấn mạnh thêm.
Tố Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, sau đó thở dài đồng ý yêu cầu của Lâm Lâm:
- Dù gì thì tuần sau tôi cũng ra nước ngoài du học, lần này tiết lộ cho cô một chút cũng không sao.
Hữu Đàm nhìn Nguyệt, trong mắt thoáng buồn. Có lẽ vì sắp phải xa nhau, nhưng anh ta không nói gì, lặng lẽ ngồi nghe Nguyệt kể về chuyện của vị hoa khôi xinh đẹp kia.
- Tôi còn nhớ hai năm trước, năm tôi vừa chuyển về đây, các câu lạc bộ trong trường hoạt động rất tích cực. Sau đó, ba người họ đã lập ra một nhóm nhạc nhỏ, một thời gian sau liền được bạn bè trong trường yêu mến. Sau đó, tháng tám năm ngoái họ còn…
- Nguyệt à, em mau vào chuyện chính đi. Việc ba người họ nổi tiếng như vậy không lẽ Lâm Lâm lại không biết chứ. - Thấy Nguyệt còn đang kể lể dài dòng, Hữu Đàm vội cắt ngang.
- Lúc ấy, Tiểu tuyết từ sớm đã được mệnh danh là “tiểu nữ thần” của trường. Theo tôi được biết, chính vì Tiểu Tuyết đối với bọn họ có một niềm yêu thích mãnh liệt nên đối với những kẻ đến gần họ, cô ấy nhất định sẽ tìm cách trừ khử. Cô ấy lập ra Hội Nam thần, trở thành hội trưởng; bề ngoài là muốn thể hiện sự ngưỡng mộ với những nam thần trong trường, nhưng mục đích thật sự là phục vụ cho việc trừ khử những người như cô, việc làm mà cô ấy cho là bảo vệ họ.
Tố Nguyệt vừa dứt câu, Hữu Đàm lại nhanh chóng xen vào lần nữa: “Anh thường hay nghe mọi người nói Tiểu Tuyết rất ngoan, còn đặc biệt lễ phép, đối với mọi người cũng rất tốt. Về chuyện em ấy lập nhóm này nọ, mãi đến khi chuyện của em xảy ra anh mới biết.”
- Xí! Sao anh cứ mãi nhắc đến chuyện này vậy? Không phải em đã nói với anh là em không còn cùng nhóm với Tiểu Tuyết nữa hay sao? - Tố Nguyệt chỉ nghe anh nhắc đến là lại cọc lên.
Lâm Lâm ngồi bên cạnh cuối cùng cũng hiểu hai người bọn họ là vì cái gì mà cãi nhau. Cô khẽ thở dài, cái tên Hữu Đàm này, thân là hôn phu của Nguyệt nhưng tối ngày cứ cắt lời y, bảo y không mắng mới lạ. Nhưng mà thành kiến đối với anh ta cũng tan biến dần. Xem ra anh ta tốt hơn cô tưởng, chí ít cũng biết khuyên bảo “vợ tương lai” của mình ngưng làm chuyện xấu. Còn những điều Hữu Đàm nói thật sự khiến cô cảm thấy hứng thú với vị hoa khôi kia. Trong lòng bất giác dâng lên niềm ham muốn được đối đầu với Tiểu Tuyết. Cái gì mà “… nghe nói rất tốt…”, ừm… Lâm Lâm cũng muốn xem con người này tốt tới mức nào. Nếu thật sự như vậy, cô còn muốn xem xem với sức lực cỏn con của mình có thể giúp người đó “hoàn lương”, trở thành một con người tốt đẹp với cái gọi là sơ tâm hay không. Kì thực rất mong chờ…
- Tố Nguyệt, cô có thể nói rõ hơn không? Về cái hội đó, đại loại như hoạt động thế nào…?
Nguyệt cúi người, mắt nhìn chằm chằm Lâm Lâm. Thanh âm của y dần nhỏ lại, giống như không muốn để lọt ra ngoài: “Trong một quốc gia luôn có người đứng đầu được gọi là vua, đối với Hội Nam thần cũng vậy, Tiểu Tuyết chính là vua. Dưới cô ấy được phân thành bốn loại, nói nôm na là: thường dân - ám chỉ những người không liên quan đến hội; quan là người trong hội; tiếp theo là phạm nhân và địch.”
Nghe đến đây, Lâm Lâm cũng nhanh chóng hiểu được vấn đề:
- Phạm nhân là kẻ phản bội cô ta, còn địch là những người giống như tôi. Nói cách khác, cô chính là phạm nhân, có phải vì thế mà cô lựa chọn đi du học, thay vì tiếp tục ở lại một ngôi trường tốt như Cảnh Sơn?
- Cô muốn nghĩ sao thì tùy. Còn về ba người Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ, họ là những người mà Tiểu Tuyết đặc biệt xem trọng. Nói về Vân Lam, y chỉ đứng sau Tiểu Tuyết, có thể nói là “dưới một người, trên vạn người”. … Thật ra, bình thường Tiểu Tuyết không bao giờ ra mặt, cô ấy chỉ việc ra lệnh, còn người thi hành là Lam. Ở mỗi lớp và mỗi vị trí trong trường đều có tai mắt, ví dụ việc như cô tìm gặp Hiệu trưởng để mách lẻo, cô nhất định sẽ bị ngăn lại…
- Vậy nếu như có người phát hiện?
- Thẳng tay xử lí. Đây là cách duy nhất tôi biết, cô ấy sẽ dùng tất cả những biện pháp để ép buộc người đó im miệng hoặc tự biết mà rời khỏi trường. Bản thân tôi đối với việc này cũng không rõ lắm, cũng không biết ngoài cách đó thì còn có cách nào khác hay không. … Mọi chuyện tôi biết chỉ có bấy nhiêu thôi.
Lời Tố Nguyệt kể cứ như phim, quả thật rất khó tin. Bản thân Lâm Lâm thì lại cảm thấy con người Tiểu Tuyết thật quá lợi hại rồi, lại còn có thể làm ra những chuyện như vậy trong trường mà không để ai biết. Xem ra để giải quyết vấn đề của cô không phải việc dễ dàng gì…
- Trường chúng ta không phải có rất nhiều camera sao? Nguyệt à, lẽ nào không có cách giải quyết?
- Vấn đề này em có từng nghĩ đến, nhưng bên cạnh giáo viên phụ trách cũng có tai mắt của Tiểu Tuyết. Hơn nữa, trước cửa lớp Dạ Lâm học có camera hay không làm sao em biết được, lỡ như không có thì…
“Có”, Lâm Lâm ngay lập tức reo lên. Kì thực trước cửa lớp cô có một cái camera, và với góc quay của nó, cô tin chắc là có thể biết được thứ tự ra vào ngày hôm đó. Hữu Đàm nhìn vợ tương lai của mình, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi: “Em có thể giúp Lâm Lâm được không?”
Nguyệt nhìn anh ta rồi lại nhìn cô, y lại thở dài ngao ngán. Sau đó lại nghĩ ra thứ gì đó rồi nói với Lâm Lâm: “Tôi có thể giúp cô tìm đoạn băng ngày hôm đó. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô cần phải tìm cậu ta giúp…”
…
Cả ba người chia tay nhau ở cổng nhà Tố Nguyệt. Nhìn biểu hiện của y, bảy tám phần là đã trở lại làm người tốt, mặc dù bản chất vẫn còn có chút kiêu ngạo. Y khoanh tay, mỉm cười nhìn Lâm Lâm: “Thứ hai, khi đi học lại tôi sẽ giúp cô đi lấy băng. Thành công hay không thì tôi không biết đâu, nhưng mà cô phải đợi tôi. Còn chuyện tôi đã nói, cô phải nhớ kĩ đấy! Nếu có được băng mà không có cậu ấy thì mọi người có xem cũng không tin cô đâu.”
Nói rồi y trở vào nhà. Lúc người đi khuất, Hữu Đàm liền quay sang an ủi cô: “Em đừng lo. Nguyệt đã quyết thì nó nhất định sẽ giúp em thôi. Chỉ cần em tin tưởng là được.”
Lâm Lâm khẽ cười nhìn anh, rồi cúi đầu hỏi: “Sao anh lại giúp em vậy?” Ánh đèn đường hắt vào người cô, thân thể bỗng dưng trở nên nhỏ bé khiến người ta muốn nâng niu, bảo vệ. Hữu Đàm cũng chỉ nhìn cô rồi cười nhẹ, ánh mắt thoáng qua sự hối lỗi:
- Lần trước là anh có lỗi vì không hiểu rõ sự việc mà tìm em. Sau đó lại không thể xin lỗi em một cách đàng hoàng. Lần này có thể giúp em một chút, cứ xem như là để tạ lỗi vậy, một lời xin lỗi tốt nhất…
- …
- Được rồi, anh đưa em về. Anh chỉ mong là sau này em đừng quá thành kiến với Nguyệt, sau khi mắng nó một trận, nó cũng biết lỗi sai rồi…
- Em biết rồi. Cảm ơn anh, Đàm ca.
À phải, chương này hơi dài, lại nhiều thoại, mong các bạn bỏ qua cho.
--------------------------------------------------------------------
Trong lúc Lâm Lâm và Tiểu Tuyết đấu bóng rổ, bên ngoài có một vị thiếu niên đang núp ở cửa sổ, lặng lẽ theo dõi sự việc. Ngay khi bóng sắp đập thẳng vào đầu Lâm Lâm, anh ta đã trèo cửa sổ vào, giúp cô tránh khỏi quả bóng. Và sau khi Tiểu Tuyết rời đi, vị thiếu niên đó liền nhanh chóng đến bên hỏi han cô:
- Em không sao chứ? Có đứng lên được không?
- Em không sao. Chỉ là muốn ngồi nghỉ một chút. - Lâm Lâm khẽ cười. Cảm thấy bản thân quên một số thứ, Lâm Lâm lại tiếp, - Cảm ơn anh. Nhưng mà anh là…?
Người con trai nhìn thấy cô không sao thì mỉm cười ngồi xuống bên cạnh cô. Đoạn, anh ta lấy trong túi ra một tờ khăn giấy nói: “Anh họ Phàm, tên Hữu Đàm, lớp E5. Ừm… Mũi của em… nó đang chảy máu đấy!”
Lâm Lâm cầm lấy tờ khăn giấy nhẹ nhàng lau vệt máu trên mũi. Mất mặt chết đi được! Thấy Hữu Đàm vẫn đang nhìn mình, Lâm Lâm thật chỉ có thể cười trừ.
Anh ta tên Phàm Hữu Đàm, kì thực Lâm Lâm chưa từng nghe qua. Nhưng nhìn đi nhìn lại thì cô vẫn thấy rất quen mặt. Mãi đến khi không thể tiếp tục giữ trong lòng, cô mới mạo muội hỏi anh ta xem cả hai đã từng gặp ở đâu chưa. Hữu Đàm nghe cô hỏi, không ngờ lại phá lên cười:
- Không lẽ em mau quên đến vậy sao? Lần trước nắm áo nhấc bổng em lên còn bị em mắng cho một trận. Hôm sau đến xin lỗi thì em bị người ta kéo đi mất. Gặp mặt hai lần như vậy cũng không đủ để in dấu hình bóng của anh trong tâm trí em sao?
Gì chứ? Lâm Lâm ngơ người một lúc, trong đầu vẫn đang lục tìm hình ảnh của người con trai này. … Thì ra Hữu Đàm là tên đã bênh vực cho Tố Nguyệt mà đến gây sự với cô. Nhưng lần này anh ta thật khác, ôn nhu đến lạ, ánh mắt lại còn có chút gì đó đặc biệt… “dâm đãng”. Kì thực mấy lời anh ta nói nghe như là đang muốn gạ gẫm con gái nhà lành vậy. Nghĩ tới đây, Lâm Lâm đột ngột đứng dậy, nghi hoặc lộ rõ trên khuôn mặt đang lấm tấm mồ hôi, dáng vẻ phòng thủ hỏi Hữu Đàm: “Anh muốn làm gì?”
Hữu Đàm lúng túng vội huơ huơ tay. Miệng liên tục nói:
- Không phải em nói đang mệt sao? Nhanh như vậy đã đứng lên rồi? Nhưng mà lần này anh thật sự không có ác ý gì hết. Em xem, nếu như anh có ý đồ thì lúc nãy đã không giúp em giải vây, hơn nữa em cũng không bình an tới giờ đâu.
“Cái tên này… biến thái hết mức! Nhưng mà xem ra lời nói cũng thật thà đấy!”, Lâm Lâm còn hơi ngờ vực nhìn anh ta rồi từ từ ngồi xuống tiếp tục dưỡng sức. Bề ngoài của anh ta khác với lúc đầu gặp rất nhiều, có vẻ như soái hơn; ngay cả cái tính cách lưu manh kia cũng được thay đổi thành sự hài hước. Bằng chứng chính là đoạn độc thoại một mình vừa nãy, mặc cho người ta không thèm để ý tới, anh ta vẫn luyên thuyên không ngừng.
- Em thấy con bé chơi bóng rổ thế nào? Ý anh là Tiểu Tuyết…
- Em không rành về bóng rổ cho lắm, nhưng xem ra rất lợi hại.
- Thật sao? Là anh đã dạy em ấy chơi đó. Trước đây khi còn là đội trưởng đội bóng có rất nhiều người đến nhờ anh dạy, và em ấy là một thiên tài đấy! - Hữu Đàm nói với vẻ tự mãn hết mức có thể.
Lâm Lâm ngồi bên cạnh lườm lườm anh, lòng thầm cảm thán “À… Thì ra là tên này đã dạy cho cô ta. Tiếp tay biến cô ta thành người xấu xa đến như vậy.”
Lúc này, sắc mặt anh ta bỗng dưng thay đổi, nụ cười trên môi đã đổi thành vẻ nghiêm túc. Anh hỏi:
- Có phải Tố Nguyệt cùng với nhóm Tiểu Tuyết gây chuyện với em không? Nếu như đúng thì anh sẽ đi bắt nó xin lỗi em.
- Anh là người thế nào mà lại có thể bắt họ xin lỗi em? - Lâm Lâm ngạc nhiên nhìn Hữu Đàm, trong lòng có chút đề phòng. Thật chỉ sợ cô lại đụng phải dạng tai to mặt lớn trong trường nữa thì khổ.
- Anh là hôn phu của Tố Nguyệt.
Biểu tình trên gương mặt Lâm Lâm sau khi nghe Hữu Đàm nói chính là mắt chữ O miệng chữ A (ÒAÓ). Kì thực là Lâm Lâm chưa từng nghĩ tới trường hợp này. Nhưng sau đó nghĩ kĩ lại thì chuyện này cũng không phải là lạ…
.
.
.
*Trước cổng vào nhà họ Tố*
- Em vào đi. - Hữu Đàm đưa tay mở cổng, đoạn, tay phải đưa ra mời Lâm Lâm vào trong.
Hai người vào chào hỏi bà Tố sau đó trực tiếp gặp Tố Nguyệt. Vừa nhìn thấy Hữu Đàm, Tố Nguyệt liền tức giận, lại thêm cô đang đi cùng anh ta, y lại bị chọc đến nổi trận lôi đình. Cả hai người xông vào cãi nhau, cãi đến quên luôn cô vẫn còn đang đứng chứng kiến sự việc. Bọn họ cãi nhau vì cái gì, Lâm Lâm không rõ cho lắm. Cơ mà cô chắc chắn một phần khiến họ cãi nhau là việc cô đang có mặt ở đây.
...
Cuộc cãi vã ngày càng lớn, cô thật chẳng thể chịu nổi, bất đắc dĩ mới tằng hắng một tiếng nói đỡ cho Hữu Đàm: “Hai người sao không biết mắc cỡ gì hết vậy?! Tôi vẫn còn đứng đây mà. Tố Nguyệt, cô có biết anh ta từng tới tìm tôi gây sự không? Lúc đoạn băng giả được cô phát tán trên weibo, hôn phu của cô, anh ta đã đến dọa đánh tôi đấy. Tôi thấy anh ta thật sự đối với cô rất tốt.”
Tố Nguyệt lườm vị hôn phu của mình một cái, có vẻ như y chưa từng nghe qua chuyện đó, trong lòng bất giác cảm thấy anh ta cũng biết quan tâm vơ tương lai nên mới im lặng không cãi nữa. Nhưng không để mình mất mặt, y vội “đốp” lại lời cô:
- Cái đó cô không cần nói tôi cũng biết. - Nói đoạn, y ngồi phịch xuống cái ghế bên cạnh, khoanh tay, vắt chéo chân, vênh mặt hỏi, - Được rồi, lần này cô đến tìm tôi có việc gì?
- Anh muốn em giúp Lâm Lâm giải quyết rắc rối đang diễn ra trong lớp.
Sau khi nghe Lâm Lâm nói sơ qua về chuyện trong lớp Hữu Đàm liền nói giúp cô tìm cách giải quyết, đưa cô đi gặp Tố Nguyệt. Kì thực y vừa hỏi đến anh liền trực tiếp vào vấn đề chính, rất biết giữ lời hứa. Nguyệt sau đó cũng ngồi yên lặng nghe hết chuyện, nhưng cuối cùng lại phán cho hai người một câu: “Tiểu Tuyết đã ra mặt như vậy, chuyện này vốn không thể dừng lại. Xin lỗi, tôi không giúp được cô rồi.” Đoạn, Nguyệt còn thêm, lời nói có chút thán phục Lâm Lâm:
- Trước nay Tiểu Tuyết chưa bao giờ ra mặt đối đầu với ai, Phương Dạ Lâm, cô là người đầu tiên đó. Thật không thể phủ nhận, cô giỏi hơn tôi tưởng.
- Cô không thể giúp tôi, vậy cô có thể cho tôi biết tất cả những thứ liên quan đến Tiểu Tuyết không? Về cả quan hệ giữa cô ta với Thiên Tỉ, Vương Nguyên, Tuấn Khải và cả… Vân Lam. - Nói đến Vân Lam, cô cố ý nhấn mạnh thêm.
Tố Nguyệt ngẫm nghĩ một chút, sau đó thở dài đồng ý yêu cầu của Lâm Lâm:
- Dù gì thì tuần sau tôi cũng ra nước ngoài du học, lần này tiết lộ cho cô một chút cũng không sao.
Hữu Đàm nhìn Nguyệt, trong mắt thoáng buồn. Có lẽ vì sắp phải xa nhau, nhưng anh ta không nói gì, lặng lẽ ngồi nghe Nguyệt kể về chuyện của vị hoa khôi xinh đẹp kia.
- Tôi còn nhớ hai năm trước, năm tôi vừa chuyển về đây, các câu lạc bộ trong trường hoạt động rất tích cực. Sau đó, ba người họ đã lập ra một nhóm nhạc nhỏ, một thời gian sau liền được bạn bè trong trường yêu mến. Sau đó, tháng tám năm ngoái họ còn…
- Nguyệt à, em mau vào chuyện chính đi. Việc ba người họ nổi tiếng như vậy không lẽ Lâm Lâm lại không biết chứ. - Thấy Nguyệt còn đang kể lể dài dòng, Hữu Đàm vội cắt ngang.
- Lúc ấy, Tiểu tuyết từ sớm đã được mệnh danh là “tiểu nữ thần” của trường. Theo tôi được biết, chính vì Tiểu Tuyết đối với bọn họ có một niềm yêu thích mãnh liệt nên đối với những kẻ đến gần họ, cô ấy nhất định sẽ tìm cách trừ khử. Cô ấy lập ra Hội Nam thần, trở thành hội trưởng; bề ngoài là muốn thể hiện sự ngưỡng mộ với những nam thần trong trường, nhưng mục đích thật sự là phục vụ cho việc trừ khử những người như cô, việc làm mà cô ấy cho là bảo vệ họ.
Tố Nguyệt vừa dứt câu, Hữu Đàm lại nhanh chóng xen vào lần nữa: “Anh thường hay nghe mọi người nói Tiểu Tuyết rất ngoan, còn đặc biệt lễ phép, đối với mọi người cũng rất tốt. Về chuyện em ấy lập nhóm này nọ, mãi đến khi chuyện của em xảy ra anh mới biết.”
- Xí! Sao anh cứ mãi nhắc đến chuyện này vậy? Không phải em đã nói với anh là em không còn cùng nhóm với Tiểu Tuyết nữa hay sao? - Tố Nguyệt chỉ nghe anh nhắc đến là lại cọc lên.
Lâm Lâm ngồi bên cạnh cuối cùng cũng hiểu hai người bọn họ là vì cái gì mà cãi nhau. Cô khẽ thở dài, cái tên Hữu Đàm này, thân là hôn phu của Nguyệt nhưng tối ngày cứ cắt lời y, bảo y không mắng mới lạ. Nhưng mà thành kiến đối với anh ta cũng tan biến dần. Xem ra anh ta tốt hơn cô tưởng, chí ít cũng biết khuyên bảo “vợ tương lai” của mình ngưng làm chuyện xấu. Còn những điều Hữu Đàm nói thật sự khiến cô cảm thấy hứng thú với vị hoa khôi kia. Trong lòng bất giác dâng lên niềm ham muốn được đối đầu với Tiểu Tuyết. Cái gì mà “… nghe nói rất tốt…”, ừm… Lâm Lâm cũng muốn xem con người này tốt tới mức nào. Nếu thật sự như vậy, cô còn muốn xem xem với sức lực cỏn con của mình có thể giúp người đó “hoàn lương”, trở thành một con người tốt đẹp với cái gọi là sơ tâm hay không. Kì thực rất mong chờ…
- Tố Nguyệt, cô có thể nói rõ hơn không? Về cái hội đó, đại loại như hoạt động thế nào…?
Nguyệt cúi người, mắt nhìn chằm chằm Lâm Lâm. Thanh âm của y dần nhỏ lại, giống như không muốn để lọt ra ngoài: “Trong một quốc gia luôn có người đứng đầu được gọi là vua, đối với Hội Nam thần cũng vậy, Tiểu Tuyết chính là vua. Dưới cô ấy được phân thành bốn loại, nói nôm na là: thường dân - ám chỉ những người không liên quan đến hội; quan là người trong hội; tiếp theo là phạm nhân và địch.”
Nghe đến đây, Lâm Lâm cũng nhanh chóng hiểu được vấn đề:
- Phạm nhân là kẻ phản bội cô ta, còn địch là những người giống như tôi. Nói cách khác, cô chính là phạm nhân, có phải vì thế mà cô lựa chọn đi du học, thay vì tiếp tục ở lại một ngôi trường tốt như Cảnh Sơn?
- Cô muốn nghĩ sao thì tùy. Còn về ba người Tuấn Khải, Vương Nguyên, Thiên Tỉ, họ là những người mà Tiểu Tuyết đặc biệt xem trọng. Nói về Vân Lam, y chỉ đứng sau Tiểu Tuyết, có thể nói là “dưới một người, trên vạn người”. … Thật ra, bình thường Tiểu Tuyết không bao giờ ra mặt, cô ấy chỉ việc ra lệnh, còn người thi hành là Lam. Ở mỗi lớp và mỗi vị trí trong trường đều có tai mắt, ví dụ việc như cô tìm gặp Hiệu trưởng để mách lẻo, cô nhất định sẽ bị ngăn lại…
- Vậy nếu như có người phát hiện?
- Thẳng tay xử lí. Đây là cách duy nhất tôi biết, cô ấy sẽ dùng tất cả những biện pháp để ép buộc người đó im miệng hoặc tự biết mà rời khỏi trường. Bản thân tôi đối với việc này cũng không rõ lắm, cũng không biết ngoài cách đó thì còn có cách nào khác hay không. … Mọi chuyện tôi biết chỉ có bấy nhiêu thôi.
Lời Tố Nguyệt kể cứ như phim, quả thật rất khó tin. Bản thân Lâm Lâm thì lại cảm thấy con người Tiểu Tuyết thật quá lợi hại rồi, lại còn có thể làm ra những chuyện như vậy trong trường mà không để ai biết. Xem ra để giải quyết vấn đề của cô không phải việc dễ dàng gì…
- Trường chúng ta không phải có rất nhiều camera sao? Nguyệt à, lẽ nào không có cách giải quyết?
- Vấn đề này em có từng nghĩ đến, nhưng bên cạnh giáo viên phụ trách cũng có tai mắt của Tiểu Tuyết. Hơn nữa, trước cửa lớp Dạ Lâm học có camera hay không làm sao em biết được, lỡ như không có thì…
“Có”, Lâm Lâm ngay lập tức reo lên. Kì thực trước cửa lớp cô có một cái camera, và với góc quay của nó, cô tin chắc là có thể biết được thứ tự ra vào ngày hôm đó. Hữu Đàm nhìn vợ tương lai của mình, ánh mắt lóe lên một tia hy vọng nhỏ nhoi: “Em có thể giúp Lâm Lâm được không?”
Nguyệt nhìn anh ta rồi lại nhìn cô, y lại thở dài ngao ngán. Sau đó lại nghĩ ra thứ gì đó rồi nói với Lâm Lâm: “Tôi có thể giúp cô tìm đoạn băng ngày hôm đó. Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cô cần phải tìm cậu ta giúp…”
…
Cả ba người chia tay nhau ở cổng nhà Tố Nguyệt. Nhìn biểu hiện của y, bảy tám phần là đã trở lại làm người tốt, mặc dù bản chất vẫn còn có chút kiêu ngạo. Y khoanh tay, mỉm cười nhìn Lâm Lâm: “Thứ hai, khi đi học lại tôi sẽ giúp cô đi lấy băng. Thành công hay không thì tôi không biết đâu, nhưng mà cô phải đợi tôi. Còn chuyện tôi đã nói, cô phải nhớ kĩ đấy! Nếu có được băng mà không có cậu ấy thì mọi người có xem cũng không tin cô đâu.”
Nói rồi y trở vào nhà. Lúc người đi khuất, Hữu Đàm liền quay sang an ủi cô: “Em đừng lo. Nguyệt đã quyết thì nó nhất định sẽ giúp em thôi. Chỉ cần em tin tưởng là được.”
Lâm Lâm khẽ cười nhìn anh, rồi cúi đầu hỏi: “Sao anh lại giúp em vậy?” Ánh đèn đường hắt vào người cô, thân thể bỗng dưng trở nên nhỏ bé khiến người ta muốn nâng niu, bảo vệ. Hữu Đàm cũng chỉ nhìn cô rồi cười nhẹ, ánh mắt thoáng qua sự hối lỗi:
- Lần trước là anh có lỗi vì không hiểu rõ sự việc mà tìm em. Sau đó lại không thể xin lỗi em một cách đàng hoàng. Lần này có thể giúp em một chút, cứ xem như là để tạ lỗi vậy, một lời xin lỗi tốt nhất…
- …
- Được rồi, anh đưa em về. Anh chỉ mong là sau này em đừng quá thành kiến với Nguyệt, sau khi mắng nó một trận, nó cũng biết lỗi sai rồi…
- Em biết rồi. Cảm ơn anh, Đàm ca.
/53
|