Bịch một tiếng, con chuột Phệ Ma lông đỏ rơi vào trong cạm bẫy.
Đoàn người Sở Chước bước ra từ chỗ ẩn thân, đi đến trước cạm bẫy, nhìn con chuột Phệ Ma trong bẫy trúng mê dược, đầu óc choáng váng.
Kỳ thực cạm bẫy đào được cũng không sâu, không vây khốn được một chuột Phệ Ma lông đỏ, nhưng bên trong rắc vào thuốc mê Mặc Sĩ Thiên Kỳ đặc chế, hiệu quả không cần tốt lắm, chỉ cần có thể làm cho yêu thú chuột Phệ Ma cấp năm chạm vào nhất định ngã là được.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đắc ý dào dạt, dù là thứ giảo hoạt gì, sau khi trúng mê dược, thì cũng không có biện pháp đào động đào tẩu, xem nó còn kiêu ngạo thế nào.
Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói gô con chuột Phệ Ma này, kéo ra từ trong cạm bẫy.
Sở Chước đưa tay sờ sờ lông trên đầu chuột Phệ Ma, vào tay ấm áp, cười nói: Trách không được chuột Phệ Ma da lông màu đỏ đáng giá như vậy, quả thật rất ấm áp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đi theo sờ một chút, nhất thời có một loại xúc động buổi tối ôm chuột Phệ Ma này ngủ.
Đương nhiên, chỉ là nhất thời xúc động, nhìn đến con chuột Phệ Ma lớn giống như con heo béo mới trước đây hắn nhìn thấy ở nhà hàng xóm đợi làm thịt, thì hoàn toàn không có hứng thú. So với ôm chuột Phệ Ma ngủ, hắn càng nguyện ý đuổi nó dẫn bọn hắn đi tìm lối vào bí cảnh.
Sở Chước lại nhìn thoáng qua cạm bẫy, nhặt một nhành cây trong cạm bẫy lên.
Nhành cây này là công cụ mới vừa rồi con chuột Phệ Ma đó dùng để thử cỏ khô có vấn đề hay không.
Nhìn đến nhành cây này, rốt cục Sở Chước hiểu rõ ràng vì sao sẽ lưu truyền tin tức ra ngoài trong Phệ Ma lâm có bí cảnh, chỉ có chuột Phệ Ma mới có thể vào.
Nhành cây này còn tươi mới, có thể thấy được là nó mới bẻ, xem dấu vết chỗ gãy, tuyệt đối không vượt qua một tháng.
Đại lục Hắc Xuyên bị băng tuyết bao trùm, rừng băng dày đặc, cho dù là linh mộc chung quanh thành Hắc Xuyên, chẳng qua cũng là một loại linh mộc vì thích ứng hoàn cảnh mà sinh ra, chất gỗ đen thùi cứng rắn, tuyệt đối không có màu sáng tươi mới như vậy. Mà thông đạo giữa đại lục Hắc Xuyên và ngoại giới một năm mới mở ra một lần, khoảng cách mở ra lần trước thời gian đã qua hơn nửa năm.
Cho nên, chuột Phệ Ma này có thể vào loại thời điểm này, lấy ra nhành cây tươi mới như vậy, giải thích duy nhất là, chuột Phệ Ma có thể đi vào một bí cảnh có khí hậu hoàn toàn khác biệt với đại lục Hắc Xuyên, mang từ trong bí cảnh ra. Bình thường chuột Phệ Ma chỉ hoạt động ở trong Phệ Ma lâm, vậy có thể đoán, bí cảnh này hẳn là ở trong rừng Phệ Ma, cửa vào chỉ chuột Phệ Ma lông đỏ biết được mà thôi.
Trách không được thường xuyên có người thí nghiệm đến Phệ Ma lâm hoạt động, trừ bỏ săn bắn chuột Phệ Ma ra, cũng muốn tìm ra cửa vào bí cảnh này.
Đáng tiếc, chuột Phệ Ma quá mức giảo hoạt cẩn thận, không ai có thể bắt giữ, cho dù bắt giữ được, cũng không có biện pháp khống chế nó dẫn đường.
Loại yêu thú này cực giảo hoạt, hơi không chú ý, nhân loại cũng sẽ bị chúng nó tính kế.
Hiện tại bắt được nó, bao lâu để cho nó dẫn đường? Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng hỏi.
Bích Tầm Châu chống cằm, lười biếng đánh giá con chuột Phệ Ma này, căn bản không để nó vào mắt.
Con chuột Phệ Ma lông đỏ này tuy rằng bởi vì thuốc mê mà choáng váng hồ đồ, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, khi nhìn thấy những người này, làm sao không biết bị lừa, trong mắt lộ ra thần sắc lo lắng. Theo Bích Tầm Châu đi tới gần, cảm giác được hơi thở yêu thú cao cấp trên người hắn, trong mắt lại lộ ra thần sắc sợ hãi.
Tính địa bàn giữa yêu thú với nhau vô cùng mạnh mẽ, không tới mức nhất thiết phải như vậy, sẽ không dễ dàng xâm nhập địa bàn yêu thú khác. Mà rất ít yêu thú cao cấp sẽ ra tay đối với yêu thú cấp thấp, bởi vì không cùng một đẳng cấp, trên người yêu thú cấp thấp không có thứ yêu thú cao cấp cần, chẳng đáng để ý tới. Nếu không phải yêu thú cấp thấp sẽ bởi vì mơ ước yêu huyết yêu đan của yêu thú cao cấp để thăng cấp, mà làm liều.
Cách sinh tồn giữa yêu thú càng trần trụi tàn khốc, thi hành phép tắc rừng, kẻ mạnh sinh tồn.
So với nhân loại thích bị đạo đức trói buộc, yêu thú chỉ thi hành cường giả vi tôn, căn bản không có cái gọi là đạo đức, ai mạnh chính là vương giả, được hưởng hết thảy.
Con chuột Phệ Ma lông đỏ này không nghĩ tới sẽ có một yêu thú cao cấp biến hóa đi đến địa bàn chúng nó, lại còn hạ mình tôn quý ra tay với nó. Bởi vì không biết hắn muốn làm cái gì, lúc này sợ tới mức lạnh run.
Chúng ta muốn đi bí cảnh, nếu muốn còn sống, thì dẫn đường cho chúng ta. Bích Tầm Châu thản nhiên nói, trong ánh mắt nhìn về phía chuột Phệ Ma thoáng lóe sát khí.
Chỉ số thông minh của chuột Phệ Ma cực cao, lúc này thì đã hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, vội vàng gật đầu.
Ngón tay Bích Tầm Châu khẽ động, buông băng tơ trói chuột Phệ Ma ra, chỉ có một sợi cuốn lấy đầu nó không thả, nếu chuột Phệ Ma đó dám chơi thủ đoạn gì, băng tơ nháy mắt sẽ vặn đầu nó xuống dưới.
Con chuột Phệ Ma nháy mắt ngoan đến không thôi, đợi sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cho nó giải dược có thể cử động, thì ủ rũ dẫn đường cho bọn hắn.
Đi đến trước một cái thạch động, chuột Phệ Ma kêu lên chiêm chiếp chiêm chiếp với bên trong, sau đó lại dùng cặp mắt chuột nhanh như chớp nhìn bọn hắn.
Bích Tầm Châu vô cùng ngoan độc giơ chân đá một cước đi qua, cất giọng lạnh lùng nói: Động như vậy, chúng ta có thể đi vào sao? Tìm cho chúng ta một con đường rộng hơn.
Chuột Phệ Ma sợ tới mức xù lông, vội vàng gật đầu.
Một cước này Bích Tầm Châu khống chế vô cùng tốt, sẽ không đá một cước bị thương chuột Phệ Ma không thể hành động, nhưng mà có thể làm cho nó đau vào tận trong xương, giảm đi suy nghĩ bậy bạ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước đi theo phía sau, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được nói: Sở tỷ, lúc trước nhìn bộ dạng nó ủ rũ, ta còn có chút đồng tình, hiện tại cũng không đồng tình nữa. Tầm Châu ca đá thật tốt, quả nhiên là yêu thú giảo hoạt.
Chỉ số thông minh của chuột Phệ Ma lông đỏ rất cao, làm sao không biết thạch động đi lại của chuột Phệ Ma quanh co khúc khuỷu, căn bản không thích hợp nhân loại đi lại, nhưng nó vẫn dẫn đường như vậy, thì có ý tứ đùa giỡn, thử bọn họ. Lá gan cũng không nhỏ, không phải là ỷ vào bọn họ cần nó dẫn đường, cho nên không có sợ hãi gì sao?
Có Bích Tầm Châu là yêu thú cao cấp cấp mười hai ở đây, nó còn dám làm như thế, không trách Bích Tầm Châu tâm địa ngoan độc ra chân.
Chỉ là một con yêu thú cấp năm, trời sinh thì chịu huyết mạch trói buộc, nếu không có kỳ ngộ gì, yêu thú trung giai bình thường không thể tu luyện đến biến hóa. Cho dù chỉ số thông minh cao hơn yêu thú khác, ở trong mắt yêu thú cao cấp, là một súc sinh như cũ mà thôi.
Súc sinh như vậy dám khiêu khích yêu thú cao cấp, bóp chết đều là bình thường.
Sở Chước nhìn chuột Phệ Ma đang đi, mông to mọng uốn éo uốn éo, cảm thấy có chút cay mắt, ôn nhu nói: Không có việc gì, còn không nghe lời, giết chết lột da, lại bắt giữ một con chuột Phệ Ma lông đỏ khác một lần nữa là được. Dù sao chúng ta có nhiều thời gian, không lo không tóm được.
Nàng vừa mới nói xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền chú ý tới thân thể con chuột Phệ Ma lông đỏ đó run run một trận, không dám lại dẫn bọn hắn đường vòng.
Hắn có chút cạn lời, loại yêu thú giảo hoạt này quả nhiên là phải bị người ta hung hăng ngược một chút mới nghe lời sao?
Chuột Phệ Ma dẫn bọn hắn đi một đoạn thời gian rất dài, xuyên qua Phệ Ma lâm ở trong bóng đêm.
Thẳng đến khi trời hơi hơi sáng, mới đến mục đích.
Chuột Phệ Ma đứng ở trước một núi đá cao to, núi đá này cao tới nghìn trượng, nguy nga bất phàm, chung quanh có vô số thạch lâm cao thấp bảo vệ xung quanh, nhìn như bình thường lại không tầm thường. Ít nhất núi đá có độ cao như vậy, trong Phệ Ma lâm cũng có, chỉ là không thông thường, bên trong có thạch động lớn lớn nhỏ nhỏ, giữa thạch động có thông đạo quanh co, có vài thông đạo là thông với nhau, có vài cái là đường chết, giống như mê cung.
Núi đá cao to như vậy, đã sớm bị nhân loại đi đến Phệ Ma lâm hoạt động sưu tầm qua, nhưng làm cho người ta thất vọng là, chúng nó quả thật chính là núi đá, không có gì đặc biệt, nhiều nhất là bên trong thạch động hoặc thông đạo có vẻ cao, thích hợp nhân loại đi lại.
Lúc này sắc trời hơi sáng, chuột Phệ Ma ban đêm bước ra ngoài kiếm ăn đã chui trở về trong thạch động, không có tung tích chuột Phệ Ma hoạt động.
Chuột Phệ Ma lông đỏ dẫn đường đó thoạt nhìn có chút mệt mỏi, cũng không biết nguyên nhân là bởi vì hừng đông hay không, bình thường chuột Phệ Ma không thích hoạt động ở khi ban ngày.
Đi đến trước một cái huyệt động, chuột Phệ Ma chỉ vào bên trong, chít chít kêu với bọn họ, ý bảo bọn họ đuổi kịp.
Bích Tầm Châu nhéo băng tơ trong tay một cái, nhấc chân tiến vào.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ một trước một sau vào theo, A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước.
Thông đạo trong núi đá quả nhiên thích hợp nhân loại đi lại, càng đi vào trong ánh sáng càng tối, Sở Chước lấy một chậu đài hoa hải đăng ở trong tay, chiếu sáng lên con đường chung quanh.
Chuột Phệ Ma quay đầu nhìn qua đây, nhìn thấy hoa hải đăng trong tay Sở Chước, ánh mắt hơi hơi sáng ngời.
Sở Chước thấy thế, liền bóp một đóa hoa hải đăng quăng đi qua cho nó.
Cầm ngọn hoa hải đăng ở trong tay, giống như nâng một cái bóng đèn nhỏ, rõ ràng tản ra ánh sáng nhu hòa, hoa cũng là lạnh. Chuột Phệ Ma đó thoạt nhìn có chút cao hứng, nâng đỡ hoa hải đăng dẫn đường ở phía trước, mông xoay được càng thêm vui thích.
Bích Tầm Châu nhịn không được đá tới một cước lên mông đó.
Chuột Phệ Ma bị đá văng xa mấy trượng choáng váng đầu óc quay đầu nhìn Bích Tầm Châu, cặp mắt chuột thoạt nhìn có chút ủy khuất, nước mắt cũng sắp phải chảy ra, giống như không rõ vì sao yêu thú cao cấp này lại đá nó, rõ ràng lần này nó lại không có dùng trò xấu.
Lo mà đi đường, uốn éo gì? Bích Tầm Châu cất giọng lạnh lùng nói.
Chuột Phệ Ma: ... ... Nó không có uốn éo mà!
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bụng, thiếu chút nữa cười chết.
Bản thân chuột Phệ Ma cảm giác tốt đẹp, nhưng bọn hắn ở phía sau thì lại thấy rõ ràng, khi chuột Phệ Ma đi đường, thích uốn éo cái mông đến vô cùng phiêu đãng. Bích Tầm Châu là yêu thú chính phái như vậy làm sao chịu được, hiện tại mới đá một cước, cũng coi như là hắn khắc chế.
Không biết đi ở trong thông đạo núi đá qua bao lâu, cảm giác giống như càng ngày càng hướng lên trên, làm cho Sở Chước không khỏi có chút ngạc nhiên nghi ngờ.
Bình thường bí cảnh đều chôn ở dưới lòng đất là nhiều, sẽ có cực ít hướng lên trên, chẳng trách không có người tìm được bí cảnh trong Phệ Ma lâm. Đặc biệt bình thường chuột Phệ Ma sinh hoạt ở dưới đất, nhân loại theo quán tính cho phép, tự nhiên tưởng lối vào trong bí cảnh Phệ Ma lâm hẳn là cũng ở dưới lòng đất, hận không thể trực tiếp quật ba thước, đều đào lên hang chuột của chuột Phệ Ma, đáng tiếc cũng không có thể tìm được lối vào bí cảnh.
Rốt cục đi đến trước một cái huyệt động bên ngoài thông tới núi đá, gió lạnh theo cửa động từng đợt một thổi vào, lạnh đến người run lên.
Chuột Phệ Ma đó lại chít chít kêu một tiếng với bọn họ, chỉ vào cái cửa động đó.
Bên ngoài cửa động đã có thể nhìn thấy thạch lâm cao thấp nhấp nhô ở xa xa, cách đó không xa là thiên không u tối mịt mờ, ánh sáng từ giữa rậm rạp thẩm thấu tiến vào, hình thành một loại ánh sáng màu đè nén.
Tiếp tục. Bích Tầm Châu mở miệng nói.
Chuột Phệ Ma đó có chút u oán liếc hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại, nhảy đi từ cửa thạch động.
Băng tơ trong tay Bích Tầm Châu nhanh chóng phóng dài, sau đó hắn cũng cất bước, nhảy đi xuống từ cửa động.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, sau đó đã bị Sở Chước đánh ra một chưởng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ kịp kêu a một tiếng, đó âm thanh đột nhiên dừng lại, biến mất ở trong không khí.
Sở Chước hai mắt hơi sáng, hiểu rõ ràng đây quả thật là lối vào bí cảnh, nàng ôm A Chiếu rồi nhảy vào cửa động.
Thân thể cấp tốc rớt xuống ở giữa không trung, cảm giác được xuyên qua một kết giới, tiếp theo không khí băng lãnh biến mất, nhanh chóng đổi thành ý xuân ấm hoà thuận vui vẻ. Sở Chước biến hóa thân hình ở giữa không trung, tự nhiên rơi xuống trên mặt đất.
Đợi nàng đứng vững, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Bích Tầm Châu một thân lụa mỏng tuyết y ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, phong độ ngời ngời, đẹp như thiên tiên. Mặc Sĩ Thiên Kỳ và con chuột Phệ Ma lông đỏ rơi bảy ngã tám, càng đáng thương là, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngã xuống, trực tiếp ngã đến trên người con chuột Phệ Ma đó, coi nó trở thành đệm lưng.
Chuột Phệ Ma bị ép tới sống không bằng chết, giương miệng chít chít chít kêu thảm thiết.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ chật vật đứng lên, nói với chuột Phệ Ma đệm lưng: Thật sự là xin lỗi, chuột huynh, nể ngươi làm đệm lưng cho ta, chúng ta sẽ lột da của ngươi xuống, bán giá cả tốt.
Chuột Phệ Ma nghe nói như thế, mắt chuột trừng cực to, lại chít chít chít kêu lên thảm thiết.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt cười khanh khách, lại vuốt lông trên đầu chuột Phệ Ma, mới quay đầu đánh giá bí cảnh.
Phóng mắt nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh thạch lâm kỳ sơn, không khí tươi mát tự nhiên, linh khí nồng đậm, không có một tia ma khí, càng muốn lớn hơn bí cảnh ở đại lục Thiên Thượng Hải.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ liếc mắt nhìn một cái, mặt liền suy sụp xuống.
Đây đúng là bí cảnh, nhưng trong bí cảnh này chỉ có thạch lâm, căn bản cũng không thấy được linh mộc, linh thảo linh dược. Còn những thạch lâm kỳ sơn đó, thì nhìn cũng không khác gì Phệ Ma lâm bên ngoài, cảm giác đi đến một cái bí cảnh giả.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thất vọng đến thiếu chút nữa muốn đánh chuột Phệ Ma đó, đạp một cước lên lưng nó, trợn mắt nhìn: Có phải linh thảo linh dược nơi này bị đám chuột các ngươi ăn hay không?
Chuột Phệ Ma chít chít hai tiếng, không dám nhìn hắn.
Như thế, còn có cái gì không rõ! Chuột Phệ Ma là yêu thú tính ăn cỏ, hơn nữa thích thực vật có mang linh khí, linh thảo và linh dược đều là chúng nó thích, chúng nó có thể tìm được bí cảnh, tự nhiên coi linh thảo linh dược trong bí cảnh trở thành đồ ăn mà ăn.
Chênh lệch quá lớn, rốt cục Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chịu nổi ngao một tiếng nhào đi qua, cuồng đánh con chuột Phệ Ma đó.
Kỳ thực hắn muốn đánh là tất cả chuột Phệ Ma coi linh thảo linh dược trong bí cảnh làm đồ ăn mà gặm nhấm sạch, nhưng đám chuột Phệ Ma đều trốn đi, đành phải đánh con này trước.
Chuột Phệ Ma không dám phản kháng, chỉ có thể ôm chuột nhảy lên, chít chít kêu không ngừng, làm bí cảnh yên tĩnh cũng thêm vài phần náo nhiệt.
Sở Chước và Bích Tầm Châu không để ý tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang đè chuột Phệ Ma ra cuồng đánh, mà là đi dạo ở trong bí cảnh. Tuy rằng nơi này ra ngoài dự kiến của bọn họ, thoạt nhìn không có bảo vật gì, nhưng nó đã hình thành, thì nhất định có đạo lý.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh một lát, thấy sắp nhìn không thấy hai người kia, vội vàng theo sau, chỉ là vẻ mặt uể oải như cũ.
Chuột Phệ Ma bị đánh thoạt nhìn sợ hãi, không dám lại chọc hắn, mắt chuột của nó chuyển nhanh như chớp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thoáng nhìn thấy, rốt cục hiểu rõ ràng thấu đáo cách dùng từ Lấm la lấm lét này. Lúc này con chuột Phệ Ma chính là bộ dạng lấm la lấm lét, vừa thấy thì biết đang đánh cái chủ ý gì đó.
Chuột Phệ Ma cẩn thận kêu chít chít, ở khi mấy người Sở Chước nhìn qua, chỉ về phía tòa thạch lâm.
Trong thạch lâm có thứ tốt? Bích Tầm Châu nhíu mày hỏi.
Chuột Phệ Ma cuồng gật đầu, lại chít chít kêu lên.
Bích Tầm Châu vẫn chưa bởi vì nó ân cần mà động dung, lạnh nhạt nói: Chuột Phệ Ma các ngươi không có biện pháp có được nó, cho nên bán chúng ta một cái nhân tình?
Chuột Phệ Ma nghe ra sát ý trong lời hắn, vội vàng rụt đầu lại, ngồi ở đó không dám nói lời nào.
Đoàn người Sở Chước bước ra từ chỗ ẩn thân, đi đến trước cạm bẫy, nhìn con chuột Phệ Ma trong bẫy trúng mê dược, đầu óc choáng váng.
Kỳ thực cạm bẫy đào được cũng không sâu, không vây khốn được một chuột Phệ Ma lông đỏ, nhưng bên trong rắc vào thuốc mê Mặc Sĩ Thiên Kỳ đặc chế, hiệu quả không cần tốt lắm, chỉ cần có thể làm cho yêu thú chuột Phệ Ma cấp năm chạm vào nhất định ngã là được.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đắc ý dào dạt, dù là thứ giảo hoạt gì, sau khi trúng mê dược, thì cũng không có biện pháp đào động đào tẩu, xem nó còn kiêu ngạo thế nào.
Bích Tầm Châu dùng băng tơ trói gô con chuột Phệ Ma này, kéo ra từ trong cạm bẫy.
Sở Chước đưa tay sờ sờ lông trên đầu chuột Phệ Ma, vào tay ấm áp, cười nói: Trách không được chuột Phệ Ma da lông màu đỏ đáng giá như vậy, quả thật rất ấm áp.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng đi theo sờ một chút, nhất thời có một loại xúc động buổi tối ôm chuột Phệ Ma này ngủ.
Đương nhiên, chỉ là nhất thời xúc động, nhìn đến con chuột Phệ Ma lớn giống như con heo béo mới trước đây hắn nhìn thấy ở nhà hàng xóm đợi làm thịt, thì hoàn toàn không có hứng thú. So với ôm chuột Phệ Ma ngủ, hắn càng nguyện ý đuổi nó dẫn bọn hắn đi tìm lối vào bí cảnh.
Sở Chước lại nhìn thoáng qua cạm bẫy, nhặt một nhành cây trong cạm bẫy lên.
Nhành cây này là công cụ mới vừa rồi con chuột Phệ Ma đó dùng để thử cỏ khô có vấn đề hay không.
Nhìn đến nhành cây này, rốt cục Sở Chước hiểu rõ ràng vì sao sẽ lưu truyền tin tức ra ngoài trong Phệ Ma lâm có bí cảnh, chỉ có chuột Phệ Ma mới có thể vào.
Nhành cây này còn tươi mới, có thể thấy được là nó mới bẻ, xem dấu vết chỗ gãy, tuyệt đối không vượt qua một tháng.
Đại lục Hắc Xuyên bị băng tuyết bao trùm, rừng băng dày đặc, cho dù là linh mộc chung quanh thành Hắc Xuyên, chẳng qua cũng là một loại linh mộc vì thích ứng hoàn cảnh mà sinh ra, chất gỗ đen thùi cứng rắn, tuyệt đối không có màu sáng tươi mới như vậy. Mà thông đạo giữa đại lục Hắc Xuyên và ngoại giới một năm mới mở ra một lần, khoảng cách mở ra lần trước thời gian đã qua hơn nửa năm.
Cho nên, chuột Phệ Ma này có thể vào loại thời điểm này, lấy ra nhành cây tươi mới như vậy, giải thích duy nhất là, chuột Phệ Ma có thể đi vào một bí cảnh có khí hậu hoàn toàn khác biệt với đại lục Hắc Xuyên, mang từ trong bí cảnh ra. Bình thường chuột Phệ Ma chỉ hoạt động ở trong Phệ Ma lâm, vậy có thể đoán, bí cảnh này hẳn là ở trong rừng Phệ Ma, cửa vào chỉ chuột Phệ Ma lông đỏ biết được mà thôi.
Trách không được thường xuyên có người thí nghiệm đến Phệ Ma lâm hoạt động, trừ bỏ săn bắn chuột Phệ Ma ra, cũng muốn tìm ra cửa vào bí cảnh này.
Đáng tiếc, chuột Phệ Ma quá mức giảo hoạt cẩn thận, không ai có thể bắt giữ, cho dù bắt giữ được, cũng không có biện pháp khống chế nó dẫn đường.
Loại yêu thú này cực giảo hoạt, hơi không chú ý, nhân loại cũng sẽ bị chúng nó tính kế.
Hiện tại bắt được nó, bao lâu để cho nó dẫn đường? Mặc Sĩ Thiên Kỳ hưng trí bừng bừng hỏi.
Bích Tầm Châu chống cằm, lười biếng đánh giá con chuột Phệ Ma này, căn bản không để nó vào mắt.
Con chuột Phệ Ma lông đỏ này tuy rằng bởi vì thuốc mê mà choáng váng hồ đồ, nhưng ý thức vẫn thanh tỉnh, khi nhìn thấy những người này, làm sao không biết bị lừa, trong mắt lộ ra thần sắc lo lắng. Theo Bích Tầm Châu đi tới gần, cảm giác được hơi thở yêu thú cao cấp trên người hắn, trong mắt lại lộ ra thần sắc sợ hãi.
Tính địa bàn giữa yêu thú với nhau vô cùng mạnh mẽ, không tới mức nhất thiết phải như vậy, sẽ không dễ dàng xâm nhập địa bàn yêu thú khác. Mà rất ít yêu thú cao cấp sẽ ra tay đối với yêu thú cấp thấp, bởi vì không cùng một đẳng cấp, trên người yêu thú cấp thấp không có thứ yêu thú cao cấp cần, chẳng đáng để ý tới. Nếu không phải yêu thú cấp thấp sẽ bởi vì mơ ước yêu huyết yêu đan của yêu thú cao cấp để thăng cấp, mà làm liều.
Cách sinh tồn giữa yêu thú càng trần trụi tàn khốc, thi hành phép tắc rừng, kẻ mạnh sinh tồn.
So với nhân loại thích bị đạo đức trói buộc, yêu thú chỉ thi hành cường giả vi tôn, căn bản không có cái gọi là đạo đức, ai mạnh chính là vương giả, được hưởng hết thảy.
Con chuột Phệ Ma lông đỏ này không nghĩ tới sẽ có một yêu thú cao cấp biến hóa đi đến địa bàn chúng nó, lại còn hạ mình tôn quý ra tay với nó. Bởi vì không biết hắn muốn làm cái gì, lúc này sợ tới mức lạnh run.
Chúng ta muốn đi bí cảnh, nếu muốn còn sống, thì dẫn đường cho chúng ta. Bích Tầm Châu thản nhiên nói, trong ánh mắt nhìn về phía chuột Phệ Ma thoáng lóe sát khí.
Chỉ số thông minh của chuột Phệ Ma cực cao, lúc này thì đã hiểu rõ ràng ý tứ của hắn, vội vàng gật đầu.
Ngón tay Bích Tầm Châu khẽ động, buông băng tơ trói chuột Phệ Ma ra, chỉ có một sợi cuốn lấy đầu nó không thả, nếu chuột Phệ Ma đó dám chơi thủ đoạn gì, băng tơ nháy mắt sẽ vặn đầu nó xuống dưới.
Con chuột Phệ Ma nháy mắt ngoan đến không thôi, đợi sau khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ cho nó giải dược có thể cử động, thì ủ rũ dẫn đường cho bọn hắn.
Đi đến trước một cái thạch động, chuột Phệ Ma kêu lên chiêm chiếp chiêm chiếp với bên trong, sau đó lại dùng cặp mắt chuột nhanh như chớp nhìn bọn hắn.
Bích Tầm Châu vô cùng ngoan độc giơ chân đá một cước đi qua, cất giọng lạnh lùng nói: Động như vậy, chúng ta có thể đi vào sao? Tìm cho chúng ta một con đường rộng hơn.
Chuột Phệ Ma sợ tới mức xù lông, vội vàng gật đầu.
Một cước này Bích Tầm Châu khống chế vô cùng tốt, sẽ không đá một cước bị thương chuột Phệ Ma không thể hành động, nhưng mà có thể làm cho nó đau vào tận trong xương, giảm đi suy nghĩ bậy bạ.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước đi theo phía sau, Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được nói: Sở tỷ, lúc trước nhìn bộ dạng nó ủ rũ, ta còn có chút đồng tình, hiện tại cũng không đồng tình nữa. Tầm Châu ca đá thật tốt, quả nhiên là yêu thú giảo hoạt.
Chỉ số thông minh của chuột Phệ Ma lông đỏ rất cao, làm sao không biết thạch động đi lại của chuột Phệ Ma quanh co khúc khuỷu, căn bản không thích hợp nhân loại đi lại, nhưng nó vẫn dẫn đường như vậy, thì có ý tứ đùa giỡn, thử bọn họ. Lá gan cũng không nhỏ, không phải là ỷ vào bọn họ cần nó dẫn đường, cho nên không có sợ hãi gì sao?
Có Bích Tầm Châu là yêu thú cao cấp cấp mười hai ở đây, nó còn dám làm như thế, không trách Bích Tầm Châu tâm địa ngoan độc ra chân.
Chỉ là một con yêu thú cấp năm, trời sinh thì chịu huyết mạch trói buộc, nếu không có kỳ ngộ gì, yêu thú trung giai bình thường không thể tu luyện đến biến hóa. Cho dù chỉ số thông minh cao hơn yêu thú khác, ở trong mắt yêu thú cao cấp, là một súc sinh như cũ mà thôi.
Súc sinh như vậy dám khiêu khích yêu thú cao cấp, bóp chết đều là bình thường.
Sở Chước nhìn chuột Phệ Ma đang đi, mông to mọng uốn éo uốn éo, cảm thấy có chút cay mắt, ôn nhu nói: Không có việc gì, còn không nghe lời, giết chết lột da, lại bắt giữ một con chuột Phệ Ma lông đỏ khác một lần nữa là được. Dù sao chúng ta có nhiều thời gian, không lo không tóm được.
Nàng vừa mới nói xong, Mặc Sĩ Thiên Kỳ liền chú ý tới thân thể con chuột Phệ Ma lông đỏ đó run run một trận, không dám lại dẫn bọn hắn đường vòng.
Hắn có chút cạn lời, loại yêu thú giảo hoạt này quả nhiên là phải bị người ta hung hăng ngược một chút mới nghe lời sao?
Chuột Phệ Ma dẫn bọn hắn đi một đoạn thời gian rất dài, xuyên qua Phệ Ma lâm ở trong bóng đêm.
Thẳng đến khi trời hơi hơi sáng, mới đến mục đích.
Chuột Phệ Ma đứng ở trước một núi đá cao to, núi đá này cao tới nghìn trượng, nguy nga bất phàm, chung quanh có vô số thạch lâm cao thấp bảo vệ xung quanh, nhìn như bình thường lại không tầm thường. Ít nhất núi đá có độ cao như vậy, trong Phệ Ma lâm cũng có, chỉ là không thông thường, bên trong có thạch động lớn lớn nhỏ nhỏ, giữa thạch động có thông đạo quanh co, có vài thông đạo là thông với nhau, có vài cái là đường chết, giống như mê cung.
Núi đá cao to như vậy, đã sớm bị nhân loại đi đến Phệ Ma lâm hoạt động sưu tầm qua, nhưng làm cho người ta thất vọng là, chúng nó quả thật chính là núi đá, không có gì đặc biệt, nhiều nhất là bên trong thạch động hoặc thông đạo có vẻ cao, thích hợp nhân loại đi lại.
Lúc này sắc trời hơi sáng, chuột Phệ Ma ban đêm bước ra ngoài kiếm ăn đã chui trở về trong thạch động, không có tung tích chuột Phệ Ma hoạt động.
Chuột Phệ Ma lông đỏ dẫn đường đó thoạt nhìn có chút mệt mỏi, cũng không biết nguyên nhân là bởi vì hừng đông hay không, bình thường chuột Phệ Ma không thích hoạt động ở khi ban ngày.
Đi đến trước một cái huyệt động, chuột Phệ Ma chỉ vào bên trong, chít chít kêu với bọn họ, ý bảo bọn họ đuổi kịp.
Bích Tầm Châu nhéo băng tơ trong tay một cái, nhấc chân tiến vào.
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ một trước một sau vào theo, A Chiếu ngồi xổm ở trên vai Sở Chước.
Thông đạo trong núi đá quả nhiên thích hợp nhân loại đi lại, càng đi vào trong ánh sáng càng tối, Sở Chước lấy một chậu đài hoa hải đăng ở trong tay, chiếu sáng lên con đường chung quanh.
Chuột Phệ Ma quay đầu nhìn qua đây, nhìn thấy hoa hải đăng trong tay Sở Chước, ánh mắt hơi hơi sáng ngời.
Sở Chước thấy thế, liền bóp một đóa hoa hải đăng quăng đi qua cho nó.
Cầm ngọn hoa hải đăng ở trong tay, giống như nâng một cái bóng đèn nhỏ, rõ ràng tản ra ánh sáng nhu hòa, hoa cũng là lạnh. Chuột Phệ Ma đó thoạt nhìn có chút cao hứng, nâng đỡ hoa hải đăng dẫn đường ở phía trước, mông xoay được càng thêm vui thích.
Bích Tầm Châu nhịn không được đá tới một cước lên mông đó.
Chuột Phệ Ma bị đá văng xa mấy trượng choáng váng đầu óc quay đầu nhìn Bích Tầm Châu, cặp mắt chuột thoạt nhìn có chút ủy khuất, nước mắt cũng sắp phải chảy ra, giống như không rõ vì sao yêu thú cao cấp này lại đá nó, rõ ràng lần này nó lại không có dùng trò xấu.
Lo mà đi đường, uốn éo gì? Bích Tầm Châu cất giọng lạnh lùng nói.
Chuột Phệ Ma: ... ... Nó không có uốn éo mà!
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ôm bụng, thiếu chút nữa cười chết.
Bản thân chuột Phệ Ma cảm giác tốt đẹp, nhưng bọn hắn ở phía sau thì lại thấy rõ ràng, khi chuột Phệ Ma đi đường, thích uốn éo cái mông đến vô cùng phiêu đãng. Bích Tầm Châu là yêu thú chính phái như vậy làm sao chịu được, hiện tại mới đá một cước, cũng coi như là hắn khắc chế.
Không biết đi ở trong thông đạo núi đá qua bao lâu, cảm giác giống như càng ngày càng hướng lên trên, làm cho Sở Chước không khỏi có chút ngạc nhiên nghi ngờ.
Bình thường bí cảnh đều chôn ở dưới lòng đất là nhiều, sẽ có cực ít hướng lên trên, chẳng trách không có người tìm được bí cảnh trong Phệ Ma lâm. Đặc biệt bình thường chuột Phệ Ma sinh hoạt ở dưới đất, nhân loại theo quán tính cho phép, tự nhiên tưởng lối vào trong bí cảnh Phệ Ma lâm hẳn là cũng ở dưới lòng đất, hận không thể trực tiếp quật ba thước, đều đào lên hang chuột của chuột Phệ Ma, đáng tiếc cũng không có thể tìm được lối vào bí cảnh.
Rốt cục đi đến trước một cái huyệt động bên ngoài thông tới núi đá, gió lạnh theo cửa động từng đợt một thổi vào, lạnh đến người run lên.
Chuột Phệ Ma đó lại chít chít kêu một tiếng với bọn họ, chỉ vào cái cửa động đó.
Bên ngoài cửa động đã có thể nhìn thấy thạch lâm cao thấp nhấp nhô ở xa xa, cách đó không xa là thiên không u tối mịt mờ, ánh sáng từ giữa rậm rạp thẩm thấu tiến vào, hình thành một loại ánh sáng màu đè nén.
Tiếp tục. Bích Tầm Châu mở miệng nói.
Chuột Phệ Ma đó có chút u oán liếc hắn một cái, sau đó nhắm mắt lại, nhảy đi từ cửa thạch động.
Băng tơ trong tay Bích Tầm Châu nhanh chóng phóng dài, sau đó hắn cũng cất bước, nhảy đi xuống từ cửa động.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ nuốt nước miếng, liếc mắt nhìn Sở Chước một cái, sau đó đã bị Sở Chước đánh ra một chưởng, Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ kịp kêu a một tiếng, đó âm thanh đột nhiên dừng lại, biến mất ở trong không khí.
Sở Chước hai mắt hơi sáng, hiểu rõ ràng đây quả thật là lối vào bí cảnh, nàng ôm A Chiếu rồi nhảy vào cửa động.
Thân thể cấp tốc rớt xuống ở giữa không trung, cảm giác được xuyên qua một kết giới, tiếp theo không khí băng lãnh biến mất, nhanh chóng đổi thành ý xuân ấm hoà thuận vui vẻ. Sở Chước biến hóa thân hình ở giữa không trung, tự nhiên rơi xuống trên mặt đất.
Đợi nàng đứng vững, quay đầu nhìn qua, chỉ thấy Bích Tầm Châu một thân lụa mỏng tuyết y ngọc thụ lâm phong đứng ở nơi đó, phong độ ngời ngời, đẹp như thiên tiên. Mặc Sĩ Thiên Kỳ và con chuột Phệ Ma lông đỏ rơi bảy ngã tám, càng đáng thương là, khi Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngã xuống, trực tiếp ngã đến trên người con chuột Phệ Ma đó, coi nó trở thành đệm lưng.
Chuột Phệ Ma bị ép tới sống không bằng chết, giương miệng chít chít chít kêu thảm thiết.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ chật vật đứng lên, nói với chuột Phệ Ma đệm lưng: Thật sự là xin lỗi, chuột huynh, nể ngươi làm đệm lưng cho ta, chúng ta sẽ lột da của ngươi xuống, bán giá cả tốt.
Chuột Phệ Ma nghe nói như thế, mắt chuột trừng cực to, lại chít chít chít kêu lên thảm thiết.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ vẻ mặt cười khanh khách, lại vuốt lông trên đầu chuột Phệ Ma, mới quay đầu đánh giá bí cảnh.
Phóng mắt nhìn lại, lọt vào trong tầm mắt là một mảnh thạch lâm kỳ sơn, không khí tươi mát tự nhiên, linh khí nồng đậm, không có một tia ma khí, càng muốn lớn hơn bí cảnh ở đại lục Thiên Thượng Hải.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ liếc mắt nhìn một cái, mặt liền suy sụp xuống.
Đây đúng là bí cảnh, nhưng trong bí cảnh này chỉ có thạch lâm, căn bản cũng không thấy được linh mộc, linh thảo linh dược. Còn những thạch lâm kỳ sơn đó, thì nhìn cũng không khác gì Phệ Ma lâm bên ngoài, cảm giác đi đến một cái bí cảnh giả.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ thất vọng đến thiếu chút nữa muốn đánh chuột Phệ Ma đó, đạp một cước lên lưng nó, trợn mắt nhìn: Có phải linh thảo linh dược nơi này bị đám chuột các ngươi ăn hay không?
Chuột Phệ Ma chít chít hai tiếng, không dám nhìn hắn.
Như thế, còn có cái gì không rõ! Chuột Phệ Ma là yêu thú tính ăn cỏ, hơn nữa thích thực vật có mang linh khí, linh thảo và linh dược đều là chúng nó thích, chúng nó có thể tìm được bí cảnh, tự nhiên coi linh thảo linh dược trong bí cảnh trở thành đồ ăn mà ăn.
Chênh lệch quá lớn, rốt cục Mặc Sĩ Thiên Kỳ không chịu nổi ngao một tiếng nhào đi qua, cuồng đánh con chuột Phệ Ma đó.
Kỳ thực hắn muốn đánh là tất cả chuột Phệ Ma coi linh thảo linh dược trong bí cảnh làm đồ ăn mà gặm nhấm sạch, nhưng đám chuột Phệ Ma đều trốn đi, đành phải đánh con này trước.
Chuột Phệ Ma không dám phản kháng, chỉ có thể ôm chuột nhảy lên, chít chít kêu không ngừng, làm bí cảnh yên tĩnh cũng thêm vài phần náo nhiệt.
Sở Chước và Bích Tầm Châu không để ý tới Mặc Sĩ Thiên Kỳ đang đè chuột Phệ Ma ra cuồng đánh, mà là đi dạo ở trong bí cảnh. Tuy rằng nơi này ra ngoài dự kiến của bọn họ, thoạt nhìn không có bảo vật gì, nhưng nó đã hình thành, thì nhất định có đạo lý.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ đánh một lát, thấy sắp nhìn không thấy hai người kia, vội vàng theo sau, chỉ là vẻ mặt uể oải như cũ.
Chuột Phệ Ma bị đánh thoạt nhìn sợ hãi, không dám lại chọc hắn, mắt chuột của nó chuyển nhanh như chớp, Mặc Sĩ Thiên Kỳ thoáng nhìn thấy, rốt cục hiểu rõ ràng thấu đáo cách dùng từ Lấm la lấm lét này. Lúc này con chuột Phệ Ma chính là bộ dạng lấm la lấm lét, vừa thấy thì biết đang đánh cái chủ ý gì đó.
Chuột Phệ Ma cẩn thận kêu chít chít, ở khi mấy người Sở Chước nhìn qua, chỉ về phía tòa thạch lâm.
Trong thạch lâm có thứ tốt? Bích Tầm Châu nhíu mày hỏi.
Chuột Phệ Ma cuồng gật đầu, lại chít chít kêu lên.
Bích Tầm Châu vẫn chưa bởi vì nó ân cần mà động dung, lạnh nhạt nói: Chuột Phệ Ma các ngươi không có biện pháp có được nó, cho nên bán chúng ta một cái nhân tình?
Chuột Phệ Ma nghe ra sát ý trong lời hắn, vội vàng rụt đầu lại, ngồi ở đó không dám nói lời nào.
/238
|