Cô Nguyệt nhai cách Thánh Đan phường cũng không xa, nếu như cưỡi hạc Thiên Âm, thời gian cũng chỉ hai ngày.
Vì tiết kiệm thời gian, Sở Chước để cho Nguyễn Diệu Cầm đi Thánh Đan phường thuê ba con hạc Thiên Âm.
Hạc Thiên Âm này là linh cầm có tốc độ nhanh nhất trên đại lục Nghiễm Nguyên, chỉ có Linh Tiêu cốc mới có thể nuôi dưỡng được, nghe đồn Linh Tiêu cốc dùng bí kỹ bổn môn đào tạo, khiến nó trở thành đặc sắc của Linh Tiêu cốc.
Hàng năm số lượng hạc Thiên Âm được Linh Tiêu cốc ấp ra không nhiều lắm, không thể cung cấp lượng lớn cho các môn phái, lâu dài, hạc Thiên Âm trở thành đại biểu thân phận cho người tu luyện, không có thân phận nhất định thật đúng là không có cách nào mua được.
Nhưng mà Thánh Đan phường vì thuận tiện luyện cho nhóm đan sư xuất hành, cùng hợp tác với Linh Tiêu cốc, mua một đám hạc Thiên Âm nuôi dưỡng ở trong phường, khi luyện đan sư xuất hành, dựa vào thẻ bài có thể thuê hạc Thiên Âm thay đi bộ.
Có thẻ bài của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, rất nhanh bọn họ đã thuê được hạc Thiên Âm.
Chạng vạng, bọn họ cắm trại ở ngoại ô, sắc mặt của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ xanh trắng bò xuống từ hạc Thiên Âm, chạy vội đến dưới tàng cây phun như điên.
Nguyễn Diệu Cầm nhìn bọn họ phun đến muốn phun ra cả mật vàng, vội để cho bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, làm chút thức ăn thanh đạm cho hai người, vừa an ủi: Chờ hai người tu luyện đến Nhân Vương cảnh, thì có thể thích ứng tốc độ của hạc Thiên Âm.
Hạc Thiên Âm có tốc độ cực nhanh, nếu như tu vi không đủ, thật đúng là không thể thích ứng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ yếu ớt nói: Còn không biết là khi nào đâu.
Nghĩ đến tốc độ tu luyện cực kỳ chậm của luyện đan sư, Nguyễn Diệu Cầm cười cười, không nói cái gì.
Nhưng mà nàng biết, lấy thiên phú của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nếu có công pháp thích hợp cho hắn, lấy đan nhập đạo, tu vi nhất định sẽ thăng cấp bay nhanh đi lên.
Giống như luyện đan sư do thế lực lớn bồi dưỡng ra, trong đó còn chưa đủ hai mươi tuổi thì đã là thiên tài luyện đan sư cấp mười. Không chỉ bởi vì bọn hắn có thiên phú tốt, còn có cũng đủ tài nguyên, mới có thể đi đến từng bước này. So sánh ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có công pháp tu luyện, chỉ dựa vào chính mình, có thể đi đến bước này, đã là rất rất giỏi.
Sở Chước uống vào bình nước linh tuyền, tinh thần rốt cục tốt hơn một chút, sờ sờ bé rùa đang lo lắng nhìn nàng, kêu nó đi ăn, không cần phải để ý nàng.
A Chiếu dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng an ủi.
Hai ngày sau, rốt cục bọn họ đi đến Cô Nguyệt nhai.
Cô Nguyệt nhai bị bao phủ ở bên trong một mảnh chướng khí, là nơi khí độc nổi tiếng gần xa. Dưới đó vô số độc vật sinh hoạt, bình thường sẽ có rất ít người tu luyện đặc biệt tới nơi này, những tà tu đó là lợi dụng khí độc này che giấu dấu vết bọn họ hoạt động ở Cô Nguyệt nhai, mới có thể lấy nơi đây làm một trong những cứ điểm của Tà Tu Minh.
Mấy người đứng ở trước Cô Nguyệt nhai, cúi đầu nhìn bụi sương mù nhàn nhạt tràn ngập phía dưới Cô Nguyệt nhai, bụi sương mù này là khí độc thành sương mù, độc tính rất mãnh liệt, nếu người tu luyện muốn đi vào, trước tiên phải nuốt vào giải độc đan cao cấp, để ngừa khí độc này nhập vào cơ thể.
Lúc này Cô Nguyệt nhai rất an tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng gió và tiếng vang tất tất tốt tốt của độc vật nào đó hoạt động dưới đáy cốc.
Hiện tại xuống dưới sao? Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía Sở Chước.
Nguyễn Diệu Cầm cũng nhìn về phía Sở Chước, tuy nói tu vi của Sở Chước không cao bằng nàng, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, trong bất tri bất giác, thái độ của nàng đối với Sở Chước cũng thay đổi vài phần. Tuy rằng không tới trình độ nói gì nghe nấy, nhưng mọi chuyện lấy nàng ấy làm chủ.
Đây là một loại tôn trọng đối với cường giả.
Đi xuống đi, nhưng mà hai người phải cẩn thận một chút. Sở Chước dặn dò.
Hai người đều đáp ứng một tiếng, tiếp theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa giải độc đan hắn luyện chế xong trước đó cho Sở Chước và Nguyễn Diệu Cầm, một người một lọ, trong mỗi bình có mười viên cực phẩm giải độc đan.
Mỗi người ăn một viên giải độc đan, thì ngự kiếm phi xuống từ vách Cô Nguyệt nhai.
Bọn họ đến đáy Cô Nguyệt nhai rất nhanh, đứng ở trên một mảnh đất hoang vu khô cằn.
Phiến đất khô cằn này bởi vì độc khí quá mãnh liệt, không có một ngọn cỏ, hơn nữa thời gian chạng vạng mỗi ngày, mặt trời chiều ngả về tây là lúc, chướng khí sẽ từ dưới lòng đất bay lên. Tích lũy qua năm này tháng nọ, dần dần biến nhai cốc nơi thành một vùng khí độc.
Bụi sương mù cũng không nồng, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ đáy cốc trống rỗng, không nhìn đến cuối cùng, ngẫu nhiên có thể nhìn được một ít trùng độc kiến độc đi qua đi lại trên mặt đất.
Đột nhiên, Nguyễn Diệu Cầm bắn nhanh kim châm đá đang kẹp lấy trong tay đi, đính một con rắn nhỏ cả người tối đen trên mặt đất, rắn nhỏ đó kịch liệt giãy dụa, máu chảy ra rơi vãi trên mặt đất khô cằn, phát ra tiếng vang xèo xèo, trong không khí nhất thời tràn ngập một mùi tanh hôi.
Rắn này thật độc. Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói.
Đất này vốn khô cằn do ngày ngày chịu chướng khí ăn mòn, biến thành một mảnh thổ nhưỡng mang độc, nhưng máu rắn thế nhưng còn có thể ăn mòn thổ nhưỡng, có thể thấy được máu của con rắn này càng độc.
Nguyễn Diệu Cầm giải thích: Kỳ thực đáy cốc này còn sinh trưởng rất nhiều cỏ độc, những
Vì tiết kiệm thời gian, Sở Chước để cho Nguyễn Diệu Cầm đi Thánh Đan phường thuê ba con hạc Thiên Âm.
Hạc Thiên Âm này là linh cầm có tốc độ nhanh nhất trên đại lục Nghiễm Nguyên, chỉ có Linh Tiêu cốc mới có thể nuôi dưỡng được, nghe đồn Linh Tiêu cốc dùng bí kỹ bổn môn đào tạo, khiến nó trở thành đặc sắc của Linh Tiêu cốc.
Hàng năm số lượng hạc Thiên Âm được Linh Tiêu cốc ấp ra không nhiều lắm, không thể cung cấp lượng lớn cho các môn phái, lâu dài, hạc Thiên Âm trở thành đại biểu thân phận cho người tu luyện, không có thân phận nhất định thật đúng là không có cách nào mua được.
Nhưng mà Thánh Đan phường vì thuận tiện luyện cho nhóm đan sư xuất hành, cùng hợp tác với Linh Tiêu cốc, mua một đám hạc Thiên Âm nuôi dưỡng ở trong phường, khi luyện đan sư xuất hành, dựa vào thẻ bài có thể thuê hạc Thiên Âm thay đi bộ.
Có thẻ bài của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, rất nhanh bọn họ đã thuê được hạc Thiên Âm.
Chạng vạng, bọn họ cắm trại ở ngoại ô, sắc mặt của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ xanh trắng bò xuống từ hạc Thiên Âm, chạy vội đến dưới tàng cây phun như điên.
Nguyễn Diệu Cầm nhìn bọn họ phun đến muốn phun ra cả mật vàng, vội để cho bọn họ ngồi xuống nghỉ ngơi, làm chút thức ăn thanh đạm cho hai người, vừa an ủi: Chờ hai người tu luyện đến Nhân Vương cảnh, thì có thể thích ứng tốc độ của hạc Thiên Âm.
Hạc Thiên Âm có tốc độ cực nhanh, nếu như tu vi không đủ, thật đúng là không thể thích ứng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ yếu ớt nói: Còn không biết là khi nào đâu.
Nghĩ đến tốc độ tu luyện cực kỳ chậm của luyện đan sư, Nguyễn Diệu Cầm cười cười, không nói cái gì.
Nhưng mà nàng biết, lấy thiên phú của Mặc Sĩ Thiên Kỳ, nếu có công pháp thích hợp cho hắn, lấy đan nhập đạo, tu vi nhất định sẽ thăng cấp bay nhanh đi lên.
Giống như luyện đan sư do thế lực lớn bồi dưỡng ra, trong đó còn chưa đủ hai mươi tuổi thì đã là thiên tài luyện đan sư cấp mười. Không chỉ bởi vì bọn hắn có thiên phú tốt, còn có cũng đủ tài nguyên, mới có thể đi đến từng bước này. So sánh ra, Mặc Sĩ Thiên Kỳ không có công pháp tu luyện, chỉ dựa vào chính mình, có thể đi đến bước này, đã là rất rất giỏi.
Sở Chước uống vào bình nước linh tuyền, tinh thần rốt cục tốt hơn một chút, sờ sờ bé rùa đang lo lắng nhìn nàng, kêu nó đi ăn, không cần phải để ý nàng.
A Chiếu dùng cái đuôi quét quét cánh tay của nàng an ủi.
Hai ngày sau, rốt cục bọn họ đi đến Cô Nguyệt nhai.
Cô Nguyệt nhai bị bao phủ ở bên trong một mảnh chướng khí, là nơi khí độc nổi tiếng gần xa. Dưới đó vô số độc vật sinh hoạt, bình thường sẽ có rất ít người tu luyện đặc biệt tới nơi này, những tà tu đó là lợi dụng khí độc này che giấu dấu vết bọn họ hoạt động ở Cô Nguyệt nhai, mới có thể lấy nơi đây làm một trong những cứ điểm của Tà Tu Minh.
Mấy người đứng ở trước Cô Nguyệt nhai, cúi đầu nhìn bụi sương mù nhàn nhạt tràn ngập phía dưới Cô Nguyệt nhai, bụi sương mù này là khí độc thành sương mù, độc tính rất mãnh liệt, nếu người tu luyện muốn đi vào, trước tiên phải nuốt vào giải độc đan cao cấp, để ngừa khí độc này nhập vào cơ thể.
Lúc này Cô Nguyệt nhai rất an tĩnh, ngẫu nhiên có thể nghe được tiếng gió và tiếng vang tất tất tốt tốt của độc vật nào đó hoạt động dưới đáy cốc.
Hiện tại xuống dưới sao? Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn về phía Sở Chước.
Nguyễn Diệu Cầm cũng nhìn về phía Sở Chước, tuy nói tu vi của Sở Chước không cao bằng nàng, nhưng trong khoảng thời gian ở chung này, trong bất tri bất giác, thái độ của nàng đối với Sở Chước cũng thay đổi vài phần. Tuy rằng không tới trình độ nói gì nghe nấy, nhưng mọi chuyện lấy nàng ấy làm chủ.
Đây là một loại tôn trọng đối với cường giả.
Đi xuống đi, nhưng mà hai người phải cẩn thận một chút. Sở Chước dặn dò.
Hai người đều đáp ứng một tiếng, tiếp theo Mặc Sĩ Thiên Kỳ đưa giải độc đan hắn luyện chế xong trước đó cho Sở Chước và Nguyễn Diệu Cầm, một người một lọ, trong mỗi bình có mười viên cực phẩm giải độc đan.
Mỗi người ăn một viên giải độc đan, thì ngự kiếm phi xuống từ vách Cô Nguyệt nhai.
Bọn họ đến đáy Cô Nguyệt nhai rất nhanh, đứng ở trên một mảnh đất hoang vu khô cằn.
Phiến đất khô cằn này bởi vì độc khí quá mãnh liệt, không có một ngọn cỏ, hơn nữa thời gian chạng vạng mỗi ngày, mặt trời chiều ngả về tây là lúc, chướng khí sẽ từ dưới lòng đất bay lên. Tích lũy qua năm này tháng nọ, dần dần biến nhai cốc nơi thành một vùng khí độc.
Bụi sương mù cũng không nồng, phóng mắt nhìn lại, toàn bộ đáy cốc trống rỗng, không nhìn đến cuối cùng, ngẫu nhiên có thể nhìn được một ít trùng độc kiến độc đi qua đi lại trên mặt đất.
Đột nhiên, Nguyễn Diệu Cầm bắn nhanh kim châm đá đang kẹp lấy trong tay đi, đính một con rắn nhỏ cả người tối đen trên mặt đất, rắn nhỏ đó kịch liệt giãy dụa, máu chảy ra rơi vãi trên mặt đất khô cằn, phát ra tiếng vang xèo xèo, trong không khí nhất thời tràn ngập một mùi tanh hôi.
Rắn này thật độc. Mặc Sĩ Thiên Kỳ giật mình nói.
Đất này vốn khô cằn do ngày ngày chịu chướng khí ăn mòn, biến thành một mảnh thổ nhưỡng mang độc, nhưng máu rắn thế nhưng còn có thể ăn mòn thổ nhưỡng, có thể thấy được máu của con rắn này càng độc.
Nguyễn Diệu Cầm giải thích: Kỳ thực đáy cốc này còn sinh trưởng rất nhiều cỏ độc, những
/238
|