Bé rùa mắt buồn ngủ mông lung nghe được lời A Chiếu nói, lập tức trừng lớn một đôi mắt đậu đen.
Nó đầu tiên là ngơ ngác cúi đầu nhìn về phía trên người con rối hoang thú lông hồng dưới thân đó, sau đó hưng phấn mà nói:【Lão đại, thiệt hả? Huynh bắt được thần niệm chủ nhân bí cảnh này lưu lại?】
Tiểu yêu thú màu đen kiêu ngạo mà nâng đầu lông xù lên, nhúm lông trắng trên trán phá lệ bắt mắt.
【Đó là tất nhiên! Thần niệm chủ nhân bí cảnh này lưu lại không thành thật, luôn luôn rình coi chúng ta! Lúc trước vài lần không tóm được bóng dáng của nó, không nghĩ tới lúc này nó tự mình dại dột chui đầu vô lưới, thế nhưng chạy đến trên người con rối hoang thú này, hiện tại bị bổn đại gia vây ở chỗ này.】
Nghe nói như thế, Bích Tầm Châu trừng to mắt.
Lão đại, ý của ngươi là... thần niệm chủ nhân bí cảnh này vẫn luôn nhìn chúng ta?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước nghe nói như thế, cũng chấn kinh rồi, bọn họ đồng dạng không phát hiện, căn bản là không cảm giác được. Người tu luyện ngũ cảm linh mẫn, nếu như bị rình rập, tự nhiên sẽ có phát hiện.
A Chiếu thấy bọn họ đều có điểm bị kích thích, thì nói:【Thần niệm này là chủ nhân bí cảnh lưu lại, bí cảnh ở dưới khống chế của nó, chỉ cần nó muốn ẩn núp chính mình, các ngươi tự nhiên không có cách nào khác phát hiện.】
Còn nó... A Chiếu lại dùng tiểu móng vuốt lông xù vỗ vỗ xuống đầu con rối hoang thú, trong lòng cười nhạo.
Còn chưa có gia hỏa nhà nào dám quang minh chính đại rình coi đại gia nó như vậy, nếu không phải hiện tại thực lực của nó suy giảm mạnh, mà thân lại ở bên trong chỗ bí cảnh có chủ này, không thể ra tay, nếu không đã sớm cào nó thành mảnh nhỏ.
Nhưng thật ra tia thần niệm này, nó là chủ nhân bí cảnh lưu lại, bí cảnh này là địa bàn của nó, tất cả nhân loại tiến vào trong bí cảnh đều bị nó nắm ở trong tay, người tu luyện không có thực lực nhất định, tự nhiên không thể cảm giác được.
Hơn nữa này bí cảnh có quy định, luyện đan sư vượt qua cấp mười, người tu luyện vượt qua Nhân Vương cảnh, đều không có biện pháp tiến vào bí cảnh.
Cái này phòng ngừa khả năng tia thần niệm bị phát hiện.
Nghe được A Chiếu giải thích, đám người Sở Chước mới thoải mái.
Bọn họ thân tại nơi đây, hơn nữa thực lực không đủ, không phát hiện cũng là bình thường.
Nhưng thật ra A Chiếu, bí ẩn như thế đều có thể để cho nó phát hiện...
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm con yêu thú nho nhỏ trên đầu hoang thú, lại phát hiện nó sâu không lường được. May mắn là bọn hắn cùng phe ...
Nhưng mà rất nhanh, tất cả mọi người hưng phấn lên.
Nếu thần niệm chủ nhân bí cảnh lưu lại cụng đã bị khống chế rồi, vậy chẳng phải là truyền thừa liền muốn trở thành của bọn họ? Nghĩ đến truyền thừa trong bí cảnh Cổ Đầm Hồ, tuy là lạnh nhạt như Bích Tầm Châu, trong lòng đều có chút lửa nóng.
Đây chính là truyền thừa thượng cổ, cho dù là đại yêu thú cấp mười hai, cũng là tâm động.
Vì thế, không cần A Chiếu đặc biệt giao phó, Bích Tầm Châu cũng hiếm khi tích cực tham gia gây sự.
A Chiếu thấy mọi người đều ở, lại vỗ vỗ móng vuốt xuống đầu con rối hoang thú, nói với tia thần niệm bị nhốt ở trong thân hình con rối đó:【Thành thành thật thật mang bọn ta đi tới chỗ truyền thừa, nếu không trực tiếp diệt ngươi.】
Này vừa mới nói xong, mọi người liền cảm giác được con rối hoang thú dưới thân không có bất luận hơi thở sinh mệnh gì khe khẽ run lên.
Bích Tầm Châu và Huyền Uyên nghe được hiểu rõ, cả hai đều nhịn không được nhìn về phía đầu con rối, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên đồng tình tia thần niệm này một chút hay không.
Cùng nhau lăn lộn lâu như vậy, Bích Tầm Châu và Huyền Uyên đều biết, A Chiếu kỳ thực chính là con thú lười, bình thường chỉ thích ngấy ở bên người Sở Chước, nàng đi nơi nào thì cùng đi nơi đó, sẽ rất ít thật sự chạy tới gây sự, trừ phi chuyện tìm tới bọn họ.
Nếu như tia thần niệm này không đến rình coi bọn họ, chắc hẳn A Chiếu còn mặc kệ, ở bí cảnh thử luyện xong liền đi, sẽ không khó xử nó. Nào biết đâu nó tự mình tìm chết, ở khi bọn họ đi đến gian đại điện này, nó thế nhưng trốn ở trong điện rình coi bọn họ, hơn nữa kế hoạch vòng thử luyện tiếp theo đến ép buộc bọn họ.
Vì thế liền bị A Chiếu nghĩ cách đuổi vào trong thân thể một con rối hoang thú, dùng bí thuật vây nó ở trong thân thể hoang thú.
Có thể nói, nó rơi vào cảnh này cũng là tự làm.
A Chiếu nói muốn tiêu diệt tia thần niệm này, mặc kệ là Bích Tầm Châu hay là tia thần niệm đó, đều tin tưởng, yêu hỏa của A Chiếu ẩn chứa tính hủy diệt thần, đủ để đốt hủy hết thảy thế gian, mặc kệ là thân thể hay là hồn phách, hoặc là thần niệm.
Thần niệm bị nhốt ở trong cơ thể con rối hoang thú ngoan ngoãn mà dẫn dắt bọn họ đi nơi truyền thừa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạc nhiên nói: Thì ra nó có thể nghe hiểu được lời A Chiếu lão đại nói sao? Thực thần kỳ.
Giống như bọn họ thì nghe không hiểu, phàm là yêu thú, chỉ cần chưa có biến hóa, giữa nhân loại và yêu thú là không thể trao đổi.
Bích Tầm Châu bình tĩnh nói: Nó là thần niệm thời kì thượng cổ, nghe nói thời kì thượng cổ đại năng có thủ đoạn trao đổi đặc thù cùng yêu thú, yêu thú không cần biến hóa.
Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều chấn động: Thật sự?
Bích Tầm Châu nói: Ta cũng chỉ là nghe nói, không biết có phải thật sự hay không, có thể hỏi nó.
Nó đây là chỉ thần niệm đó.
Lúc này, con rối hoang thú khổng lồ nhảy lên từ trên mặt đất, giống như một con yêu dạ hành, không phát ra một chút thanh âm.
Lúc này giữa đại điện đã không còn người tu luyện, người tu luyện ở sau khi tiến vào đại điện, đều tiến vào cánh cửa đó, không biết đi nơi nào.
Con rối hoang thú rời khỏi tại chỗ, nhẹ nhàng linh mẫn xuyên qua ở giữa đại điện.
Phương hướng con rối hoang thú muốn đi cũng không phải cánh cửa chỗ sâu trong đại điện đó, mà là phương hướng ngược lại.
Nơi đó là lối vào thông đạo lúc trước bọn họ từ không gian hư vô tới đây.
Đám người Sở Chước không khỏi ngạc nhiên, trong lòng cân nhắc, nếu như không có A Chiếu khống chế được tia thần niệm này, do nó dẫn đường, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ giống như những người thí nghiệm khác, theo lối vào mà tiến vào phiến cửa chỗ sâu trong đại điện đó, sau đó tiếp tục tham gia vòng thử luyện tiếp theo.
Vậy kết quả sẽ giống như mỗi một lần thử luyện,
Nó đầu tiên là ngơ ngác cúi đầu nhìn về phía trên người con rối hoang thú lông hồng dưới thân đó, sau đó hưng phấn mà nói:【Lão đại, thiệt hả? Huynh bắt được thần niệm chủ nhân bí cảnh này lưu lại?】
Tiểu yêu thú màu đen kiêu ngạo mà nâng đầu lông xù lên, nhúm lông trắng trên trán phá lệ bắt mắt.
【Đó là tất nhiên! Thần niệm chủ nhân bí cảnh này lưu lại không thành thật, luôn luôn rình coi chúng ta! Lúc trước vài lần không tóm được bóng dáng của nó, không nghĩ tới lúc này nó tự mình dại dột chui đầu vô lưới, thế nhưng chạy đến trên người con rối hoang thú này, hiện tại bị bổn đại gia vây ở chỗ này.】
Nghe nói như thế, Bích Tầm Châu trừng to mắt.
Lão đại, ý của ngươi là... thần niệm chủ nhân bí cảnh này vẫn luôn nhìn chúng ta?
Mặc Sĩ Thiên Kỳ và Sở Chước nghe nói như thế, cũng chấn kinh rồi, bọn họ đồng dạng không phát hiện, căn bản là không cảm giác được. Người tu luyện ngũ cảm linh mẫn, nếu như bị rình rập, tự nhiên sẽ có phát hiện.
A Chiếu thấy bọn họ đều có điểm bị kích thích, thì nói:【Thần niệm này là chủ nhân bí cảnh lưu lại, bí cảnh ở dưới khống chế của nó, chỉ cần nó muốn ẩn núp chính mình, các ngươi tự nhiên không có cách nào khác phát hiện.】
Còn nó... A Chiếu lại dùng tiểu móng vuốt lông xù vỗ vỗ xuống đầu con rối hoang thú, trong lòng cười nhạo.
Còn chưa có gia hỏa nhà nào dám quang minh chính đại rình coi đại gia nó như vậy, nếu không phải hiện tại thực lực của nó suy giảm mạnh, mà thân lại ở bên trong chỗ bí cảnh có chủ này, không thể ra tay, nếu không đã sớm cào nó thành mảnh nhỏ.
Nhưng thật ra tia thần niệm này, nó là chủ nhân bí cảnh lưu lại, bí cảnh này là địa bàn của nó, tất cả nhân loại tiến vào trong bí cảnh đều bị nó nắm ở trong tay, người tu luyện không có thực lực nhất định, tự nhiên không thể cảm giác được.
Hơn nữa này bí cảnh có quy định, luyện đan sư vượt qua cấp mười, người tu luyện vượt qua Nhân Vương cảnh, đều không có biện pháp tiến vào bí cảnh.
Cái này phòng ngừa khả năng tia thần niệm bị phát hiện.
Nghe được A Chiếu giải thích, đám người Sở Chước mới thoải mái.
Bọn họ thân tại nơi đây, hơn nữa thực lực không đủ, không phát hiện cũng là bình thường.
Nhưng thật ra A Chiếu, bí ẩn như thế đều có thể để cho nó phát hiện...
Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn chằm chằm con yêu thú nho nhỏ trên đầu hoang thú, lại phát hiện nó sâu không lường được. May mắn là bọn hắn cùng phe ...
Nhưng mà rất nhanh, tất cả mọi người hưng phấn lên.
Nếu thần niệm chủ nhân bí cảnh lưu lại cụng đã bị khống chế rồi, vậy chẳng phải là truyền thừa liền muốn trở thành của bọn họ? Nghĩ đến truyền thừa trong bí cảnh Cổ Đầm Hồ, tuy là lạnh nhạt như Bích Tầm Châu, trong lòng đều có chút lửa nóng.
Đây chính là truyền thừa thượng cổ, cho dù là đại yêu thú cấp mười hai, cũng là tâm động.
Vì thế, không cần A Chiếu đặc biệt giao phó, Bích Tầm Châu cũng hiếm khi tích cực tham gia gây sự.
A Chiếu thấy mọi người đều ở, lại vỗ vỗ móng vuốt xuống đầu con rối hoang thú, nói với tia thần niệm bị nhốt ở trong thân hình con rối đó:【Thành thành thật thật mang bọn ta đi tới chỗ truyền thừa, nếu không trực tiếp diệt ngươi.】
Này vừa mới nói xong, mọi người liền cảm giác được con rối hoang thú dưới thân không có bất luận hơi thở sinh mệnh gì khe khẽ run lên.
Bích Tầm Châu và Huyền Uyên nghe được hiểu rõ, cả hai đều nhịn không được nhìn về phía đầu con rối, trong lúc nhất thời cũng không biết có nên đồng tình tia thần niệm này một chút hay không.
Cùng nhau lăn lộn lâu như vậy, Bích Tầm Châu và Huyền Uyên đều biết, A Chiếu kỳ thực chính là con thú lười, bình thường chỉ thích ngấy ở bên người Sở Chước, nàng đi nơi nào thì cùng đi nơi đó, sẽ rất ít thật sự chạy tới gây sự, trừ phi chuyện tìm tới bọn họ.
Nếu như tia thần niệm này không đến rình coi bọn họ, chắc hẳn A Chiếu còn mặc kệ, ở bí cảnh thử luyện xong liền đi, sẽ không khó xử nó. Nào biết đâu nó tự mình tìm chết, ở khi bọn họ đi đến gian đại điện này, nó thế nhưng trốn ở trong điện rình coi bọn họ, hơn nữa kế hoạch vòng thử luyện tiếp theo đến ép buộc bọn họ.
Vì thế liền bị A Chiếu nghĩ cách đuổi vào trong thân thể một con rối hoang thú, dùng bí thuật vây nó ở trong thân thể hoang thú.
Có thể nói, nó rơi vào cảnh này cũng là tự làm.
A Chiếu nói muốn tiêu diệt tia thần niệm này, mặc kệ là Bích Tầm Châu hay là tia thần niệm đó, đều tin tưởng, yêu hỏa của A Chiếu ẩn chứa tính hủy diệt thần, đủ để đốt hủy hết thảy thế gian, mặc kệ là thân thể hay là hồn phách, hoặc là thần niệm.
Thần niệm bị nhốt ở trong cơ thể con rối hoang thú ngoan ngoãn mà dẫn dắt bọn họ đi nơi truyền thừa.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngạc nhiên nói: Thì ra nó có thể nghe hiểu được lời A Chiếu lão đại nói sao? Thực thần kỳ.
Giống như bọn họ thì nghe không hiểu, phàm là yêu thú, chỉ cần chưa có biến hóa, giữa nhân loại và yêu thú là không thể trao đổi.
Bích Tầm Châu bình tĩnh nói: Nó là thần niệm thời kì thượng cổ, nghe nói thời kì thượng cổ đại năng có thủ đoạn trao đổi đặc thù cùng yêu thú, yêu thú không cần biến hóa.
Sở Chước cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ đều chấn động: Thật sự?
Bích Tầm Châu nói: Ta cũng chỉ là nghe nói, không biết có phải thật sự hay không, có thể hỏi nó.
Nó đây là chỉ thần niệm đó.
Lúc này, con rối hoang thú khổng lồ nhảy lên từ trên mặt đất, giống như một con yêu dạ hành, không phát ra một chút thanh âm.
Lúc này giữa đại điện đã không còn người tu luyện, người tu luyện ở sau khi tiến vào đại điện, đều tiến vào cánh cửa đó, không biết đi nơi nào.
Con rối hoang thú rời khỏi tại chỗ, nhẹ nhàng linh mẫn xuyên qua ở giữa đại điện.
Phương hướng con rối hoang thú muốn đi cũng không phải cánh cửa chỗ sâu trong đại điện đó, mà là phương hướng ngược lại.
Nơi đó là lối vào thông đạo lúc trước bọn họ từ không gian hư vô tới đây.
Đám người Sở Chước không khỏi ngạc nhiên, trong lòng cân nhắc, nếu như không có A Chiếu khống chế được tia thần niệm này, do nó dẫn đường, chỉ sợ bọn họ cũng sẽ giống như những người thí nghiệm khác, theo lối vào mà tiến vào phiến cửa chỗ sâu trong đại điện đó, sau đó tiếp tục tham gia vòng thử luyện tiếp theo.
Vậy kết quả sẽ giống như mỗi một lần thử luyện,
/238
|