Những thứ này chỉ phát sinh ở trong khoảnh khắc, khi Thạch Nghịch bị quất nằm trên đất, vẫn còn ngơ ngác.
Người tu luyện Nhân Vương cảnh tốc độ phản ứng cũng không chậm, thế nhưng Thạch Nghịch vẫn chưa để Mặc Sĩ Thiên Kỳ một luyện đan sư Linh Quang cảnh vào mắt, thế nên cũng không phòng bị hắn, nào biết đâu trên người hắn thế nhưng có thứ đặc biệt gì đó đánh lén, đánh hắn từ trên phi kiếm xuống dưới đất.
Lư Nghị và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đồng dạng kinh ngạc nhìn hắn, hai người còn chưa phản ứng kịp.
Thạch Nghịch ôm xương sườn bị Luyện Vân Long Đằng đánh lên, linh thực đánh lén cũng thật cứng rắn, đau đến hắn nhe răng há miệng, quất thẳng tới tức giận nói: "Mặc Sĩ huynh, cho dù ngươi còn đang tức giận, cũng không nhất thiết làm đánh lén chứ? Tốc độ chiến đấu của linh thực của ngươi thật là nhanh."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác vô cùng oan uổng, hắn cũng không có mệnh lệnh Tiểu Vân ra tay mà.
Thực không liên quan đến hắn!
Lư Nghị nghe xong, liền hiểu rõ, vừa rồi khẳng định là Luyện Vân Long Đằng ra tay.
Ở trong lòng hắn, cũng hiểu được là Mặc Sĩ Thiên Kỳ mệnh lệnh Luyện Vân Long Đằng làm, linh thực nếu không có chủ ra lệnh, sẽ không đột nhiên công kích người khác.
Chỉ có Sở Chước vẻ mặt ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ mê mang, cúi đầu nhìn về phía A Chiếu hai cái tiểu móng vuốt bám víu bả vai nàng, cái đuôi đung đưa đến vui mừng như vậy, rõ ràng chính là biểu hiện làm chuyện xấu sau đó tâm tình vui vẻ...
Trong lòng Sở Chước có chút kinh ngạc, thì ra A Chiếu không những có thể mệnh lệnh yêu thú tiểu đệ giúp nó gây sự, linh thực cũng có thể sao?
Sắc trời lúc hoàng hôn, bọn họ tìm được một cụm nham thạch nghỉ ngơi.
Sauk hi Luyện Vân Long Đằng được thả ra, liền nhanh chóng phóng xuất bản thể của nó ra, rất nhanh toàn bộ hồng nham đều bị dây mây chi chi chít chít trèo lên, chỉ lộ ra cửa vào hang động cao nhất trên nham thạch.
Thạch Nghịch thấy rõ ràng bản thể Luyện Vân Long Đằng rồi, nhất thời lại cảm thấy xương sườn vừa rồi bị quất đau, sắc mặt hơi hơi có chút vặn vẹo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Lư Nghị nhìn xem hả giận một hồi.
Thạch Nghịch vừa ôm xương sườn, vừa hỏi: "Thật đói, có cái gì ăn không?"
Sở Chước thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó để cho Lư Nghị nấu cơm.
Lư Nghị quyết định đi theo bọn họ, liền rất tự động tiếp nhận tất cả việc vặt vãnh, giải phẫu các loại độc vật không nói, kỹ năng nấu nướng tuy rằng không tốt như Bích Tầm Châu, nhưng có nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp hơn nữa rèn luyện trong khoảng thời gian này, khiến cho trù nghệ của hắn tăng lên, ít nhất Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng A Chiếu, Huyền Uyên mỗi ngày đều ăn thật sự vừa lòng.
Hôm nay Lư Nghị làm thịt Huyết bọ cạp kho cùng với nướng thịt Huyết thiềm thừ.
Đồ ăn hương vị tràn ngập ở trong huyệt động, Thạch Nghịch nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, lải nhải không ngừng: "Ta đã nửa tháng không được ăn thứ gì thật ngon, hơn nữa nửa tháng này vẫn luôn vất vả chạy trốn, mỗi ngày đều là một bữa đói một bữa no, đặc biệt đáng thương..."
Sở Chước bưng phần thịt Huyết bọ cạp kho đầu tiên đi tới, đặt trước mặt A Chiếu cùng Huyền Uyên.
Tiếp theo phần thứ hai làm tốt là nàng cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Thứ ba phần là Lư Nghị, Thạch Nghịch cuối cùng chỉ được một phần nhỏ thịt Huyết bọ cạp kho.
Thạch Nghịch nhìn hai yêu thú ăn ngon lành, lại nhìn xem một đĩa nhỏ trong khay, cũng không đủ nhét răng, không khỏi có chút rối rắm, thế đạo này ngay cả yêu thú cũng được ăn ngon hơn nhân loại, quả thực là người không bằng thú!
"Một phần một trăm khối linh thạch, nếu ngươi muốn ăn, nhớ rõ trả linh thạch." Sở Chước mở miệng nói.
Tiếng của nàng trong trẻo dễ nghe, sau khi cố ý thả chậm, càng ôn nhu giàu tình cảm, nhưng nội dung lại tuyệt không ôn nhu, ngược lại vô cùng sắc bén, Thạch Nghịch nghe được biểu cảm rạn nứt.
Lư Nghị quay mặt đi, có chút không đành lòng nhìn thấy.
Làm thế gia bậc nhất —— đệ tử Tây kinh Thạch thị, xưa nay chỉ có phần người khác lấy lòng, người ngoài mời hắn ăn cái gì đều lo lắng không hợp khẩu vị của hắn, hết sức lo sợ muốn cấp cho thiếu gia hắn vài phần mặt mũi. Làm sao giống như hiện tại, ăn chút thịt Huyết bọ cạp còn phải trả linh thạch mới được, chẳng lẽ tiến vào Huyết sa mạc rồi, sức quyến rũ của hắn đã xuống cấp đi sao?
Chỉ là nhìn về phía cặp mắt nhu nhuận lại thanh lãnh của Sở Chước, Thạch Nghịch nháy mắt liền nhận kinh sợ, nói: "Được, lại cho ta thêm mười đĩa."
Vô cùng sảng khoái thanh toán một ngàn khối linh thạch.
Sở Chước nhìn về phía Lư Nghị, để cho hắn thu hồi.
Lư Nghị: "... ..." Thì ra là cho hắn sao? Đột nhiên rất cảm động.
Rốt cục ăn no rồi, Sở Chước bưng một ly linh trà, nói: "Có thể nói chưa?"
Thạch Nghịch nhìn chằm chằm trà linh quả trong tay bọn họ, phi thường tự giác nói: "Có thể cho ta một ly hay không? Ta trả linh thạch." Vung tay, lại một trăm khối linh thạch xuất hiện, khi linh thạch rơi rơi trên mặt đất phát ra tiếng đinh đang thanh thúy.
Sở Chước liếc mắt nhìn Lư Nghị một cái, vì thế Lư Nghị rót cho hắn một ly.
Lúc này, bé rùa đã ăn no bò qua, cả người làm tổ ở trên mặt
Người tu luyện Nhân Vương cảnh tốc độ phản ứng cũng không chậm, thế nhưng Thạch Nghịch vẫn chưa để Mặc Sĩ Thiên Kỳ một luyện đan sư Linh Quang cảnh vào mắt, thế nên cũng không phòng bị hắn, nào biết đâu trên người hắn thế nhưng có thứ đặc biệt gì đó đánh lén, đánh hắn từ trên phi kiếm xuống dưới đất.
Lư Nghị và Mặc Sĩ Thiên Kỳ đồng dạng kinh ngạc nhìn hắn, hai người còn chưa phản ứng kịp.
Thạch Nghịch ôm xương sườn bị Luyện Vân Long Đằng đánh lên, linh thực đánh lén cũng thật cứng rắn, đau đến hắn nhe răng há miệng, quất thẳng tới tức giận nói: "Mặc Sĩ huynh, cho dù ngươi còn đang tức giận, cũng không nhất thiết làm đánh lén chứ? Tốc độ chiến đấu của linh thực của ngươi thật là nhanh."
Mặc Sĩ Thiên Kỳ cảm giác vô cùng oan uổng, hắn cũng không có mệnh lệnh Tiểu Vân ra tay mà.
Thực không liên quan đến hắn!
Lư Nghị nghe xong, liền hiểu rõ, vừa rồi khẳng định là Luyện Vân Long Đằng ra tay.
Ở trong lòng hắn, cũng hiểu được là Mặc Sĩ Thiên Kỳ mệnh lệnh Luyện Vân Long Đằng làm, linh thực nếu không có chủ ra lệnh, sẽ không đột nhiên công kích người khác.
Chỉ có Sở Chước vẻ mặt ý tứ hàm xúc không rõ nhìn Mặc Sĩ Thiên Kỳ mê mang, cúi đầu nhìn về phía A Chiếu hai cái tiểu móng vuốt bám víu bả vai nàng, cái đuôi đung đưa đến vui mừng như vậy, rõ ràng chính là biểu hiện làm chuyện xấu sau đó tâm tình vui vẻ...
Trong lòng Sở Chước có chút kinh ngạc, thì ra A Chiếu không những có thể mệnh lệnh yêu thú tiểu đệ giúp nó gây sự, linh thực cũng có thể sao?
Sắc trời lúc hoàng hôn, bọn họ tìm được một cụm nham thạch nghỉ ngơi.
Sauk hi Luyện Vân Long Đằng được thả ra, liền nhanh chóng phóng xuất bản thể của nó ra, rất nhanh toàn bộ hồng nham đều bị dây mây chi chi chít chít trèo lên, chỉ lộ ra cửa vào hang động cao nhất trên nham thạch.
Thạch Nghịch thấy rõ ràng bản thể Luyện Vân Long Đằng rồi, nhất thời lại cảm thấy xương sườn vừa rồi bị quất đau, sắc mặt hơi hơi có chút vặn vẹo, Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng Lư Nghị nhìn xem hả giận một hồi.
Thạch Nghịch vừa ôm xương sườn, vừa hỏi: "Thật đói, có cái gì ăn không?"
Sở Chước thản nhiên liếc hắn một cái, sau đó để cho Lư Nghị nấu cơm.
Lư Nghị quyết định đi theo bọn họ, liền rất tự động tiếp nhận tất cả việc vặt vãnh, giải phẫu các loại độc vật không nói, kỹ năng nấu nướng tuy rằng không tốt như Bích Tầm Châu, nhưng có nguyên liệu nấu ăn đỉnh cấp hơn nữa rèn luyện trong khoảng thời gian này, khiến cho trù nghệ của hắn tăng lên, ít nhất Mặc Sĩ Thiên Kỳ cùng A Chiếu, Huyền Uyên mỗi ngày đều ăn thật sự vừa lòng.
Hôm nay Lư Nghị làm thịt Huyết bọ cạp kho cùng với nướng thịt Huyết thiềm thừ.
Đồ ăn hương vị tràn ngập ở trong huyệt động, Thạch Nghịch nhịn không được nuốt nuốt nước miếng, lải nhải không ngừng: "Ta đã nửa tháng không được ăn thứ gì thật ngon, hơn nữa nửa tháng này vẫn luôn vất vả chạy trốn, mỗi ngày đều là một bữa đói một bữa no, đặc biệt đáng thương..."
Sở Chước bưng phần thịt Huyết bọ cạp kho đầu tiên đi tới, đặt trước mặt A Chiếu cùng Huyền Uyên.
Tiếp theo phần thứ hai làm tốt là nàng cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ.
Thứ ba phần là Lư Nghị, Thạch Nghịch cuối cùng chỉ được một phần nhỏ thịt Huyết bọ cạp kho.
Thạch Nghịch nhìn hai yêu thú ăn ngon lành, lại nhìn xem một đĩa nhỏ trong khay, cũng không đủ nhét răng, không khỏi có chút rối rắm, thế đạo này ngay cả yêu thú cũng được ăn ngon hơn nhân loại, quả thực là người không bằng thú!
"Một phần một trăm khối linh thạch, nếu ngươi muốn ăn, nhớ rõ trả linh thạch." Sở Chước mở miệng nói.
Tiếng của nàng trong trẻo dễ nghe, sau khi cố ý thả chậm, càng ôn nhu giàu tình cảm, nhưng nội dung lại tuyệt không ôn nhu, ngược lại vô cùng sắc bén, Thạch Nghịch nghe được biểu cảm rạn nứt.
Lư Nghị quay mặt đi, có chút không đành lòng nhìn thấy.
Làm thế gia bậc nhất —— đệ tử Tây kinh Thạch thị, xưa nay chỉ có phần người khác lấy lòng, người ngoài mời hắn ăn cái gì đều lo lắng không hợp khẩu vị của hắn, hết sức lo sợ muốn cấp cho thiếu gia hắn vài phần mặt mũi. Làm sao giống như hiện tại, ăn chút thịt Huyết bọ cạp còn phải trả linh thạch mới được, chẳng lẽ tiến vào Huyết sa mạc rồi, sức quyến rũ của hắn đã xuống cấp đi sao?
Chỉ là nhìn về phía cặp mắt nhu nhuận lại thanh lãnh của Sở Chước, Thạch Nghịch nháy mắt liền nhận kinh sợ, nói: "Được, lại cho ta thêm mười đĩa."
Vô cùng sảng khoái thanh toán một ngàn khối linh thạch.
Sở Chước nhìn về phía Lư Nghị, để cho hắn thu hồi.
Lư Nghị: "... ..." Thì ra là cho hắn sao? Đột nhiên rất cảm động.
Rốt cục ăn no rồi, Sở Chước bưng một ly linh trà, nói: "Có thể nói chưa?"
Thạch Nghịch nhìn chằm chằm trà linh quả trong tay bọn họ, phi thường tự giác nói: "Có thể cho ta một ly hay không? Ta trả linh thạch." Vung tay, lại một trăm khối linh thạch xuất hiện, khi linh thạch rơi rơi trên mặt đất phát ra tiếng đinh đang thanh thúy.
Sở Chước liếc mắt nhìn Lư Nghị một cái, vì thế Lư Nghị rót cho hắn một ly.
Lúc này, bé rùa đã ăn no bò qua, cả người làm tổ ở trên mặt
/238
|