Mất chút thời gian, rốt cuộc đi đến phiến hải vực Lôi Trạch nguy hiểm được đánh dấu trên bản đồ.
Rất xa, thì nhìn thấy Lôi Vân dầy đặc giữa bầu trời, sấm sét vang dội, ngẫu nhiên có sấm sét màu trắng tráng kiện đánh xuống, đánh vào trên mặt biển, nước biển nổ tung, nước biển chung quanh phát ra tiếng xèo xèo, nghe được làm màng tai người ta muốn điếc luôn.
Nhìn đến những sấm sét trên mặt biển có khi giống như tơ nhện lan tràn mà đi chung quanh, Sở Chước nhớ tới nước đúng là dẫn điện, nhất thời da đầu run lên, không dám tới gần.
Này, vậy phải làm sao đi vào hả? Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà da đầu cũng run lên.
Sau khi thấy một màn như vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng vì sao khu vực Lôi Trạch bị đánh dấu là hải vực nguy hiểm, thương thuyền chưa bao giờ dám đi qua nơi này. Thật sự là sấm sét rất nguy hiểm, xa xa nhìn lại, ở phiến hải vực bị sấm sét bao phủ đó, sấm sét vang dội, không nói là người, cho dù là yêu thú da dày thịt béo cũng phải bị sét đánh thành than.
Như thế, thì phải cần Huyền Uyên yêu thú thuộc tính thủy xuất mã.
Bích Tầm Châu nói với Huyền Uyên: Lần trước Nguyệt Thụ đưa cho đệ lá cây có còn không? Đệ lấy cái này đi tìm Nguyệt Thụ.
Lần trước lúc bọn họ rời đi, Nguyệt Thụ hái xuống ba cái mầm lá cây nhỏ trên đầu hắn đưa cho bọn họ, một con yêu thú cho một mảnh. Lá cây này là lá cây bản mạng của nó, chỉ cần có người mang theo lá cây tìm đến nó, lập tức Nguyệt Thụ có thể cảm giác được.
Không thể không nói, như thế cực kì thuận tiện, không cần mờ mịt tìm kiếm ở một hòn đảo hải vực.
【Có đát, Tầm Châu ca, huynh yên tâm đi.】Huyền Uyên nói xong, nói với Sở Chước:【Chủ nhân ở chỗ này chờ một lát, đệ đi tìm Nguyệt Thụ tới đón mọi người.】
Sở Chước sờ sờ đầu nó, nói với nó: Trăm ngàn lần cách xa mặt biển đừng đến quá gần, nếu phát hiện nguy hiểm thì trở lại, đừng cậy mạnh.
Lo lắng bé rùa tâm tính đứa nhỏ, nóng lòng biểu hiện, Sở Chước không thiếu được phải cẩn thận dặn dò một phen.
【Chủ nhân yên tâm, đệ không sợ điện trong nước.】Bé rùa còn kém vỗ ngực cam đoan.
Bé rùa nói được cũng đúng, trên mặt biển sấm sét rất đáng sợ, nó cũng không dám thực sự đi hướng mặt biển, cho nên đều là đi ở dưới đáy biển, cách xa khu vực sấm sét mà đi.
Sau khi Huyền Uyên rời khỏi, mọi người liền nán lại ở trên thuyền nhỏ đợi tin tức.
Lúc này bọn họ ngồi thuyền nhỏ neo đỗ ở ngoài ngàn dặm khu vực Lôi Trạch, không dám dựa vào được quá gần, để tránh chạm phải sấm sét.
Đợi như thế hơn nửa ngày, trong biển rốt cuộc có động tĩnh.
Ào một tiếng, mấy cái bóng đen phá nước mà ra, Sở Chước theo bản năng túm nhanh trọng kiếm trong tay, khi muốn ra tay, thì đột nhiên nghe được tiếng của Nguyệt Thụ.
Sở Chước tỷ tỷ, Mặc Sĩ ca ca, mọi người tới rồi.
Mọi người nhìn qua, thì thấy được Nguyệt Thụ ngồi ở trong một thùng kỳ quái di động trong nước.
Lại cẩn thận nhìn kĩ, phát hiện đó chính là thuyền giống cái thùng, bên trong có càn khôn khác, là một con thuyền huyền huyễn loại tàu ngầm nhỏ vốn có thể lặn xuống nước. Mà chung quanh thùng là mấy con cá chình điện vòng quanh, trên thân ẩn ẩn có hồ quang hiện lên, nhìn đến chúng nó, thì Sở Chước hiểu rõ ràng Nguyệt Thụ đến bằng cách nào.
Nguyệt Thụ mời bọn họ tiến lên chiếc tàu ngầm đó.
Không gian tàu ngầm không lớn, thậm chí vô cùng đơn sơ, chỉ có một không gian hình trứng, không có khoang gì cả.
Đây là thủy thuyền gần đây ta mới làm, có thể cách điện, ta nghĩ về sau nếu các ngươi tới tìm ta, vạn nhất không thể tiến vào khu vực Lôi Trạch thì làm sao bây giờ? Cho nên liền làm ra thứ này, không nghĩ tới các ngươi nhanh như vậy đã tới rồi. Nguyệt Thụ vô cùng cao hứng nói, nhìn thấy những người này làm cho hắn rất vui vẻ, cây mầm nhỏ trên đầu đều đang run lên run lên.
Sở Chước nhìn thấy ngọn cây mầm nhỏ đó, tay ngứa ngáy, thật muốn đưa tay sờ một.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc bạch ngọt đã vươn tay, trực tiếp mò một phen.
Nguyệt Thụ hoảng sợ, đỡ cây mầm nhỏ trên đầu, ánh mắt trừng được thật to.
Rất khả ái, nhìn thấy thì muốn sờ sờ, hẳn là không có việc gì đi? Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười ngốc nói.
Nguyệt Thụ có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói: Cũng không có gì, trên người huynh có hơi thở Mộc Linh chi tâm, là khách nhân Nguyệt Nữ tộc chúng ta, chúng ta tự nhiên là có thái độ bằng hữu tốt tới đón khách.
Nga nga nga, vậy thái độ cực thân thiện bao gồm sờ cây mầm nhỏ sao?
Vì thế Sở Chước cũng không khách khí vươn tay sờ một phen, nhìn bộ dạng nam hài cả mặt đỏ bừng, thì lập tức vừa lòng.
Nàng vừa lòng, nhưng A Chiếu không hài lòng, ngồi xổm ở trên vai nàng, dùng cái đuôi chụp tay nàng.
Sở Chước không biết nó đang nháo cái tính khí gì, ôm nó đến trong lòng vuốt lông cho nó.
Vì thế A Chiếu cũng vừa lòng.
【Chủ nhân, đệ cũng muốn!】Bé rùa dùng đầu cọ tay Sở Chước.
Sở Chước tùy tay sờ sờ ở trên mai rùa của nó, bé rùa mới an tĩnh ngậm linh đan gặm nhấm.
Tàu ngầm lặn vào trong nước, sau đó mấy con cá chình điện lôi kéo tàu ngầm đi tới ở trong nước biển vượt qua sấm sét, sấm sét này đối với cá chình điện không có gì ảnh hưởng, ngược lại trở thành đồ ăn của chúng nó, cá chình điện không ngừng mà cắn nuốt sấm sét trong nước.
Nguyệt Thụ giải thích nói: Cuộc sống của yêu thú trong khu vực Lôi Trạch đều là thuộc tính lôi, chỉ có những yêu thú thuộc
Rất xa, thì nhìn thấy Lôi Vân dầy đặc giữa bầu trời, sấm sét vang dội, ngẫu nhiên có sấm sét màu trắng tráng kiện đánh xuống, đánh vào trên mặt biển, nước biển nổ tung, nước biển chung quanh phát ra tiếng xèo xèo, nghe được làm màng tai người ta muốn điếc luôn.
Nhìn đến những sấm sét trên mặt biển có khi giống như tơ nhện lan tràn mà đi chung quanh, Sở Chước nhớ tới nước đúng là dẫn điện, nhất thời da đầu run lên, không dám tới gần.
Này, vậy phải làm sao đi vào hả? Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhìn xem mà da đầu cũng run lên.
Sau khi thấy một màn như vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ ràng vì sao khu vực Lôi Trạch bị đánh dấu là hải vực nguy hiểm, thương thuyền chưa bao giờ dám đi qua nơi này. Thật sự là sấm sét rất nguy hiểm, xa xa nhìn lại, ở phiến hải vực bị sấm sét bao phủ đó, sấm sét vang dội, không nói là người, cho dù là yêu thú da dày thịt béo cũng phải bị sét đánh thành than.
Như thế, thì phải cần Huyền Uyên yêu thú thuộc tính thủy xuất mã.
Bích Tầm Châu nói với Huyền Uyên: Lần trước Nguyệt Thụ đưa cho đệ lá cây có còn không? Đệ lấy cái này đi tìm Nguyệt Thụ.
Lần trước lúc bọn họ rời đi, Nguyệt Thụ hái xuống ba cái mầm lá cây nhỏ trên đầu hắn đưa cho bọn họ, một con yêu thú cho một mảnh. Lá cây này là lá cây bản mạng của nó, chỉ cần có người mang theo lá cây tìm đến nó, lập tức Nguyệt Thụ có thể cảm giác được.
Không thể không nói, như thế cực kì thuận tiện, không cần mờ mịt tìm kiếm ở một hòn đảo hải vực.
【Có đát, Tầm Châu ca, huynh yên tâm đi.】Huyền Uyên nói xong, nói với Sở Chước:【Chủ nhân ở chỗ này chờ một lát, đệ đi tìm Nguyệt Thụ tới đón mọi người.】
Sở Chước sờ sờ đầu nó, nói với nó: Trăm ngàn lần cách xa mặt biển đừng đến quá gần, nếu phát hiện nguy hiểm thì trở lại, đừng cậy mạnh.
Lo lắng bé rùa tâm tính đứa nhỏ, nóng lòng biểu hiện, Sở Chước không thiếu được phải cẩn thận dặn dò một phen.
【Chủ nhân yên tâm, đệ không sợ điện trong nước.】Bé rùa còn kém vỗ ngực cam đoan.
Bé rùa nói được cũng đúng, trên mặt biển sấm sét rất đáng sợ, nó cũng không dám thực sự đi hướng mặt biển, cho nên đều là đi ở dưới đáy biển, cách xa khu vực sấm sét mà đi.
Sau khi Huyền Uyên rời khỏi, mọi người liền nán lại ở trên thuyền nhỏ đợi tin tức.
Lúc này bọn họ ngồi thuyền nhỏ neo đỗ ở ngoài ngàn dặm khu vực Lôi Trạch, không dám dựa vào được quá gần, để tránh chạm phải sấm sét.
Đợi như thế hơn nửa ngày, trong biển rốt cuộc có động tĩnh.
Ào một tiếng, mấy cái bóng đen phá nước mà ra, Sở Chước theo bản năng túm nhanh trọng kiếm trong tay, khi muốn ra tay, thì đột nhiên nghe được tiếng của Nguyệt Thụ.
Sở Chước tỷ tỷ, Mặc Sĩ ca ca, mọi người tới rồi.
Mọi người nhìn qua, thì thấy được Nguyệt Thụ ngồi ở trong một thùng kỳ quái di động trong nước.
Lại cẩn thận nhìn kĩ, phát hiện đó chính là thuyền giống cái thùng, bên trong có càn khôn khác, là một con thuyền huyền huyễn loại tàu ngầm nhỏ vốn có thể lặn xuống nước. Mà chung quanh thùng là mấy con cá chình điện vòng quanh, trên thân ẩn ẩn có hồ quang hiện lên, nhìn đến chúng nó, thì Sở Chước hiểu rõ ràng Nguyệt Thụ đến bằng cách nào.
Nguyệt Thụ mời bọn họ tiến lên chiếc tàu ngầm đó.
Không gian tàu ngầm không lớn, thậm chí vô cùng đơn sơ, chỉ có một không gian hình trứng, không có khoang gì cả.
Đây là thủy thuyền gần đây ta mới làm, có thể cách điện, ta nghĩ về sau nếu các ngươi tới tìm ta, vạn nhất không thể tiến vào khu vực Lôi Trạch thì làm sao bây giờ? Cho nên liền làm ra thứ này, không nghĩ tới các ngươi nhanh như vậy đã tới rồi. Nguyệt Thụ vô cùng cao hứng nói, nhìn thấy những người này làm cho hắn rất vui vẻ, cây mầm nhỏ trên đầu đều đang run lên run lên.
Sở Chước nhìn thấy ngọn cây mầm nhỏ đó, tay ngứa ngáy, thật muốn đưa tay sờ một.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngốc bạch ngọt đã vươn tay, trực tiếp mò một phen.
Nguyệt Thụ hoảng sợ, đỡ cây mầm nhỏ trên đầu, ánh mắt trừng được thật to.
Rất khả ái, nhìn thấy thì muốn sờ sờ, hẳn là không có việc gì đi? Mặc Sĩ Thiên Kỳ cười ngốc nói.
Nguyệt Thụ có chút đỏ mặt, nhỏ giọng nói: Cũng không có gì, trên người huynh có hơi thở Mộc Linh chi tâm, là khách nhân Nguyệt Nữ tộc chúng ta, chúng ta tự nhiên là có thái độ bằng hữu tốt tới đón khách.
Nga nga nga, vậy thái độ cực thân thiện bao gồm sờ cây mầm nhỏ sao?
Vì thế Sở Chước cũng không khách khí vươn tay sờ một phen, nhìn bộ dạng nam hài cả mặt đỏ bừng, thì lập tức vừa lòng.
Nàng vừa lòng, nhưng A Chiếu không hài lòng, ngồi xổm ở trên vai nàng, dùng cái đuôi chụp tay nàng.
Sở Chước không biết nó đang nháo cái tính khí gì, ôm nó đến trong lòng vuốt lông cho nó.
Vì thế A Chiếu cũng vừa lòng.
【Chủ nhân, đệ cũng muốn!】Bé rùa dùng đầu cọ tay Sở Chước.
Sở Chước tùy tay sờ sờ ở trên mai rùa của nó, bé rùa mới an tĩnh ngậm linh đan gặm nhấm.
Tàu ngầm lặn vào trong nước, sau đó mấy con cá chình điện lôi kéo tàu ngầm đi tới ở trong nước biển vượt qua sấm sét, sấm sét này đối với cá chình điện không có gì ảnh hưởng, ngược lại trở thành đồ ăn của chúng nó, cá chình điện không ngừng mà cắn nuốt sấm sét trong nước.
Nguyệt Thụ giải thích nói: Cuộc sống của yêu thú trong khu vực Lôi Trạch đều là thuộc tính lôi, chỉ có những yêu thú thuộc
/238
|