Khi Phong Hành Tuyết trở lại Tuyết Bình Châu, thì lập tức phát hiện chung quanh Tuyết Bình Châu cảnh giới, đệ tử tuần tra nhiều hơn bình thường vài lần.
Nhớ tới chuyện nghe nói ở cảng, nàng ta hiểu rõ trong lòng.
Không biết đám người tu luyện ngoại lai ở kia đang ở đâu?
Vừa bước vào địa bàn lầu Tật Phong, thì nhìn thấy một đám đệ tử lầu Tật Phong vội vội vàng vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Phong Hành Tuyết, đều dừng lại hành lễ: Hành Tuyết tiểu thư, ngài đã trở lại.
Các ngươi muốn đi đâu? Phong Hành Tuyết nhiều hứng thú hỏi.
Chủ lầu phái chúng ta đi ra ngoài làm chút chuyện. Đệ tử dẫn đầu cẩn thận đáp.
Thấy đối phương không có nói rõ, Phong Hành Tuyết cong miệng lên, thoạt nhìn có chút mất hứng: Đi làm chuyện gì? Chẳng lẽ ngay cả ta cũng không thể nói sao?
Người dẫn đầu có chút xấu hổ, vừa rồi chủ lầu đã phân phó bọn họ, ai cũng không thể nói, hiện tại vị đại tiểu thư này hỏi như vậy, thật sự làm cho bọn họ khó xử.
May mắn, lập tức có người đi tới giải vây.
Hành Tuyết tiểu thư, rốt cục ngài đã trở lại! Thật sự là tốt quá, vừa rồi chủ lầu còn đang nhắc đi nhắc lại ngài đây.
Một nữ tử trung niên đi tới, mắt lộ trìu mến nhìn Phong Hành Tuyết.
Phong Hành Tuyết nhìn đến bà ta cũng thật vui vẻ, cười hỏi: Bình di (dì Bình), mẫu thân ta đâu?
Chung quanh, những đệ tử Tuyết Y lâu đó đều tiến lên hành lễ, miệng kêu Bình cô.
Chủ lầu ở phòng khách, nếu nàng biết ngài trở về, nhất định sẽ thật vui vẻ.
Nói xong, Bình cô liền lôi kéo nàng ta đi tới phòng khách, thừa dịp Phong Hành Tuyết dời đi lực chú ý, vội vàng cho đám đệ tử Tuyết Y lâu kia một ánh mắt, để cho bọn họ đi hoàn thành chuyện chủ lầu phân phó.
Làm sao mà Phong Hành Tuyết không chú ý tới, chẳng qua là ở trước mặt Bình di dưỡng dục nàng ta lớn lên, nàng ta vẫn là cho Bình di mặt mũi.
Đến một phòng khách treo đầy chuông dây mây gió tuyết, thì thấy một phụ nhân trung niên xinh đẹp ngồi ở trong đó, đang rũ mắt tra ống cuộn tin tức phía dưới trình lên. Chung quanh, lục lạc linh mây gió tuyết khe khẽ đong đưa, tiếng chuông thanh linh kèm với gió ôn hòa thổi đến, toàn bộ thiên địa lúc nào cũng đắm chìm ở trong một loại nhạc khúc gió êm dịu.
Mát rượi mà du dương.
Nương (mẹ), con đã về rồi. Phong Hành Tuyết nhìn đến mỹ phụ trung niên đó, thì cao hứng nhảy bắn lên nhào qua.
Trên mặt quyến rũ đa tình của chủ lầu Tật Phong lộ ra tươi cười từ ái, sờ sờ tóc tai nữ nhi trong lòng, nói: Nghe nói gần đây con đi Thiên Thượng Hải với người khác? Có chuyện này sao?
Phong Hành Tuyết dính ở trong lòng mẫu thân, vùi đầu ở trên đầu vai bà ta, che giấu thần sắc ở trên mặt, thanh âm lại nũng nịu: Đúng vậy, đi cùng mấy bằng hữu.
Bằng hữu? Trên mặt chủ lầu Tật Phong lộ ra thần sắc ý tứ hàm xúc không rõ: Là bằng hữu kiểu dạng gì?
Ai nha, chính là bằng hữu, là lần trước con quen biết ở Thiên Thượng Hải! Nàng kêu là Sở Chước, người tốt lắm, là tỷ muội tốt của con. Nương, ngài cứ yên tâm đi, nữ nhi và nàng rất tốt, nàng cũng không phải vì con là Tuyết Y lâu mới kết giao bằng hữu với con ...
Tay chủ lầu Tật Phong vỗ về tóc của nữ nhi, nghe nàng ta cất giọng làm nũng, mãi đến khi nàng ta nói được không kém lắm, mới nói: Nếu như nàng tốt như vậy, tự nhiên nương sẽ không phản đối con kết giao bằng hữu, chỉ là con còn trẻ, khi kết giao bằng hữu phải cẩn thận một ít, nương không hy vọng con bởi vì bằng hữu mà bị tổn thương.
Phong Hành Tuyết ôm mẫu thân, trong lòng lại đang cười khổ.
Đã muộn rồi, thủ đoạn của đối phương cao hơn nàng ta một bậc, hiện tại nàng ta bị khống chế, chỉ có thể bất đắc dĩ ứng phó nàng ta. Cho dù hận muốn chết, còn phải biểu hiện ra giống như không có việc gì, lại càng không dám để cho người thân cận phát hiện manh mối nào.
May mắn tuy rằng Sở Chước khống chế nàng ta, nhưng chưa từng để cho nàng ta làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Tuyết Y lâu, nếu không Phong Hành Tuyết thật sự không dám cam đoan mình có thể làm được hay không.
Nên may mắn bản thân Sở Chước và Tuyết Y lâu không có xung đột sao?
Hồi tưởng tình hình lần đầu tiên gặp được Sở Chước ở Thiên Thượng Hải, cũng không có cạm bẫy gì. Phong Hành Tuyết lại biết chọc tới Sở Chước, hoàn toàn là chính mình làm. Nếu lúc ấy nàng ta không có đánh lén Sở Chước, có lẽ Sở Chước cũng sẽ không một lời không hợp thì vung kiếm đập tới. Chỉ là trước kia nàng ta cũng thường xuyên như thế, nào biết lúc đó sẽ té thảm như vậy.
Cuối cùng, Phong Hành Tuyết chỉ có thể cười nói như bình thường: Nương, lần sau có rảnh, con dẫn bằng hữu tới gặp ngài.
Chủ lầu Tật Phong nghe xong, nghĩ về sau có bản thân mình nhìn tận mắt, cũng không sợ cái người kêu là Sở Chước lừa gạt nữ nhi, thì không còn rối rắm vấn đề này nữa, dặn dò nàng ta nói: Gần đây trong Tuyết Bình Châu có rất nhiều khách quý, con chớ chạy loạn, ngoan ngoãn đợi ở lầu Tật Phong, biết chưa?
Phong Hành Tuyết đầu tiên là nhu thuận gật đầu, sau đó ra vẻ tò mò hỏi: Nương, bọn họ là ai vậy? Từ đại lục nào đến?
Chủ lầu Tật Phong cũng không có nói cho nàng ta, mà vỗ vỗ đầu nàng ta, nói: Tiểu hài tử cũng không cần phải xen vào nhiều như vậy, con chỉ cần nhớ kỹ, nhất thiết đừng đi tới gần, biết chưa?
Phong Hành Tuyết hơi hơi nhíu mi: Nương...
Nghe lời.
Chủ lầu Tật Phong nghiêm mặt, thì vẫn rất có uy nghiêm, Phong Hành Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tròng mắt lại chuyển không ngừng, hiển nhiên không có nghe lời như ở mặt ngoài.
Làm sao chủ lầu Tật Phong không biết đức hạnh của nữ nhi, lúc này chỉ để cho người ta đuổi nàng ta về trong phòng, cũng phái vài người nhìn chằm chằm nàng ta.
Phong Hành Tuyết nhất thời có chút tức giận, nhưng có tức giận cũng không có cách nào phản kháng mẫu thân an bài, chỉ có thể sinh hờn dỗi.
Để cho người ta đưa nữ nhi về phòng rồi, chủ lầu Tật Phong nhịn không được nhéo nhéo cái trán, trên mặt lộ ra thần sắc mỏi mệt.
Bình cô tiến lên xoa bóp huyệt đạo trên đầu cho bà ta, ôn nhu trấn an nói: Chủ lầu, ngài yên tâm, tiểu thư là đứa nhỏ thông minh, nhất định sẽ không làm bừa.
Chủ lầu Tật Phong nửa nhắm mắt lại, miệng nói: Nó chỉ có chút thông minh nhỏ, chính là kinh nghiệm từng trải còn quá ít, dễ dàng bị người lừa gạt, không phải ta không muốn nói cho nó, mà là nó biết được càng ít thì càng an toàn.
Bình cô cười cười, tập trung linh lực trên ngón tay, nhẹ nhàng mà xoa ấn.
Sau một lúc lâu, chủ lầu Tật Phong mở to mắt, trên mặt mỏi mệt lướt qua ánh
Nhớ tới chuyện nghe nói ở cảng, nàng ta hiểu rõ trong lòng.
Không biết đám người tu luyện ngoại lai ở kia đang ở đâu?
Vừa bước vào địa bàn lầu Tật Phong, thì nhìn thấy một đám đệ tử lầu Tật Phong vội vội vàng vàng đi ra ngoài, nhìn thấy Phong Hành Tuyết, đều dừng lại hành lễ: Hành Tuyết tiểu thư, ngài đã trở lại.
Các ngươi muốn đi đâu? Phong Hành Tuyết nhiều hứng thú hỏi.
Chủ lầu phái chúng ta đi ra ngoài làm chút chuyện. Đệ tử dẫn đầu cẩn thận đáp.
Thấy đối phương không có nói rõ, Phong Hành Tuyết cong miệng lên, thoạt nhìn có chút mất hứng: Đi làm chuyện gì? Chẳng lẽ ngay cả ta cũng không thể nói sao?
Người dẫn đầu có chút xấu hổ, vừa rồi chủ lầu đã phân phó bọn họ, ai cũng không thể nói, hiện tại vị đại tiểu thư này hỏi như vậy, thật sự làm cho bọn họ khó xử.
May mắn, lập tức có người đi tới giải vây.
Hành Tuyết tiểu thư, rốt cục ngài đã trở lại! Thật sự là tốt quá, vừa rồi chủ lầu còn đang nhắc đi nhắc lại ngài đây.
Một nữ tử trung niên đi tới, mắt lộ trìu mến nhìn Phong Hành Tuyết.
Phong Hành Tuyết nhìn đến bà ta cũng thật vui vẻ, cười hỏi: Bình di (dì Bình), mẫu thân ta đâu?
Chung quanh, những đệ tử Tuyết Y lâu đó đều tiến lên hành lễ, miệng kêu Bình cô.
Chủ lầu ở phòng khách, nếu nàng biết ngài trở về, nhất định sẽ thật vui vẻ.
Nói xong, Bình cô liền lôi kéo nàng ta đi tới phòng khách, thừa dịp Phong Hành Tuyết dời đi lực chú ý, vội vàng cho đám đệ tử Tuyết Y lâu kia một ánh mắt, để cho bọn họ đi hoàn thành chuyện chủ lầu phân phó.
Làm sao mà Phong Hành Tuyết không chú ý tới, chẳng qua là ở trước mặt Bình di dưỡng dục nàng ta lớn lên, nàng ta vẫn là cho Bình di mặt mũi.
Đến một phòng khách treo đầy chuông dây mây gió tuyết, thì thấy một phụ nhân trung niên xinh đẹp ngồi ở trong đó, đang rũ mắt tra ống cuộn tin tức phía dưới trình lên. Chung quanh, lục lạc linh mây gió tuyết khe khẽ đong đưa, tiếng chuông thanh linh kèm với gió ôn hòa thổi đến, toàn bộ thiên địa lúc nào cũng đắm chìm ở trong một loại nhạc khúc gió êm dịu.
Mát rượi mà du dương.
Nương (mẹ), con đã về rồi. Phong Hành Tuyết nhìn đến mỹ phụ trung niên đó, thì cao hứng nhảy bắn lên nhào qua.
Trên mặt quyến rũ đa tình của chủ lầu Tật Phong lộ ra tươi cười từ ái, sờ sờ tóc tai nữ nhi trong lòng, nói: Nghe nói gần đây con đi Thiên Thượng Hải với người khác? Có chuyện này sao?
Phong Hành Tuyết dính ở trong lòng mẫu thân, vùi đầu ở trên đầu vai bà ta, che giấu thần sắc ở trên mặt, thanh âm lại nũng nịu: Đúng vậy, đi cùng mấy bằng hữu.
Bằng hữu? Trên mặt chủ lầu Tật Phong lộ ra thần sắc ý tứ hàm xúc không rõ: Là bằng hữu kiểu dạng gì?
Ai nha, chính là bằng hữu, là lần trước con quen biết ở Thiên Thượng Hải! Nàng kêu là Sở Chước, người tốt lắm, là tỷ muội tốt của con. Nương, ngài cứ yên tâm đi, nữ nhi và nàng rất tốt, nàng cũng không phải vì con là Tuyết Y lâu mới kết giao bằng hữu với con ...
Tay chủ lầu Tật Phong vỗ về tóc của nữ nhi, nghe nàng ta cất giọng làm nũng, mãi đến khi nàng ta nói được không kém lắm, mới nói: Nếu như nàng tốt như vậy, tự nhiên nương sẽ không phản đối con kết giao bằng hữu, chỉ là con còn trẻ, khi kết giao bằng hữu phải cẩn thận một ít, nương không hy vọng con bởi vì bằng hữu mà bị tổn thương.
Phong Hành Tuyết ôm mẫu thân, trong lòng lại đang cười khổ.
Đã muộn rồi, thủ đoạn của đối phương cao hơn nàng ta một bậc, hiện tại nàng ta bị khống chế, chỉ có thể bất đắc dĩ ứng phó nàng ta. Cho dù hận muốn chết, còn phải biểu hiện ra giống như không có việc gì, lại càng không dám để cho người thân cận phát hiện manh mối nào.
May mắn tuy rằng Sở Chước khống chế nàng ta, nhưng chưa từng để cho nàng ta làm ra chuyện gì gây bất lợi cho Tuyết Y lâu, nếu không Phong Hành Tuyết thật sự không dám cam đoan mình có thể làm được hay không.
Nên may mắn bản thân Sở Chước và Tuyết Y lâu không có xung đột sao?
Hồi tưởng tình hình lần đầu tiên gặp được Sở Chước ở Thiên Thượng Hải, cũng không có cạm bẫy gì. Phong Hành Tuyết lại biết chọc tới Sở Chước, hoàn toàn là chính mình làm. Nếu lúc ấy nàng ta không có đánh lén Sở Chước, có lẽ Sở Chước cũng sẽ không một lời không hợp thì vung kiếm đập tới. Chỉ là trước kia nàng ta cũng thường xuyên như thế, nào biết lúc đó sẽ té thảm như vậy.
Cuối cùng, Phong Hành Tuyết chỉ có thể cười nói như bình thường: Nương, lần sau có rảnh, con dẫn bằng hữu tới gặp ngài.
Chủ lầu Tật Phong nghe xong, nghĩ về sau có bản thân mình nhìn tận mắt, cũng không sợ cái người kêu là Sở Chước lừa gạt nữ nhi, thì không còn rối rắm vấn đề này nữa, dặn dò nàng ta nói: Gần đây trong Tuyết Bình Châu có rất nhiều khách quý, con chớ chạy loạn, ngoan ngoãn đợi ở lầu Tật Phong, biết chưa?
Phong Hành Tuyết đầu tiên là nhu thuận gật đầu, sau đó ra vẻ tò mò hỏi: Nương, bọn họ là ai vậy? Từ đại lục nào đến?
Chủ lầu Tật Phong cũng không có nói cho nàng ta, mà vỗ vỗ đầu nàng ta, nói: Tiểu hài tử cũng không cần phải xen vào nhiều như vậy, con chỉ cần nhớ kỹ, nhất thiết đừng đi tới gần, biết chưa?
Phong Hành Tuyết hơi hơi nhíu mi: Nương...
Nghe lời.
Chủ lầu Tật Phong nghiêm mặt, thì vẫn rất có uy nghiêm, Phong Hành Tuyết chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời, tròng mắt lại chuyển không ngừng, hiển nhiên không có nghe lời như ở mặt ngoài.
Làm sao chủ lầu Tật Phong không biết đức hạnh của nữ nhi, lúc này chỉ để cho người ta đuổi nàng ta về trong phòng, cũng phái vài người nhìn chằm chằm nàng ta.
Phong Hành Tuyết nhất thời có chút tức giận, nhưng có tức giận cũng không có cách nào phản kháng mẫu thân an bài, chỉ có thể sinh hờn dỗi.
Để cho người ta đưa nữ nhi về phòng rồi, chủ lầu Tật Phong nhịn không được nhéo nhéo cái trán, trên mặt lộ ra thần sắc mỏi mệt.
Bình cô tiến lên xoa bóp huyệt đạo trên đầu cho bà ta, ôn nhu trấn an nói: Chủ lầu, ngài yên tâm, tiểu thư là đứa nhỏ thông minh, nhất định sẽ không làm bừa.
Chủ lầu Tật Phong nửa nhắm mắt lại, miệng nói: Nó chỉ có chút thông minh nhỏ, chính là kinh nghiệm từng trải còn quá ít, dễ dàng bị người lừa gạt, không phải ta không muốn nói cho nó, mà là nó biết được càng ít thì càng an toàn.
Bình cô cười cười, tập trung linh lực trên ngón tay, nhẹ nhàng mà xoa ấn.
Sau một lúc lâu, chủ lầu Tật Phong mở to mắt, trên mặt mỏi mệt lướt qua ánh
/238
|