Vị tôn giả kia không nghĩ tới đám người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải này sẽ có phản ứng như thế, nhất thời ánh mắt nhìn về phía La Phong Vũ không tốt. Nhưng nhìn thấy nàng một người tu luyện Linh Quang cảnh nho nhỏ lại có dũng khí như thế, thật ra lại có vài phần thưởng thức.
Chỉ là mặc dù thưởng thức, nhưng cũng tức giận nàng lớn mật mạo phạm.
Không cần vị tôn giả này ra tay, một người tu luyện Nhân Vương cảnh bên cạnh hắn đã ra tay, một bánh răng lóe ra linh quang bay nhanh tới hướng La Phong Vũ.
La Phong Vũ thần sắc nghiêm túc, Thất Âm Linh trong tay hóa thành một dải lụa, sóng âm vô hình rót thành âm giết chóc, ngăn cản bánh răng đó. Uy lực trên bánh răng chấn động thân thể của nàng lui về sau vài bước, sau đó vững vàng đứng lại, hai tay gắt gao bắt lấy một đầu Thất Âm Linh, Thất Âm Linh căng thẳng thành một đường thẳng, cùng giằng co với bánh răng đó.
Nhưng chỉ chớp mắt, La Phong Vũ đã là mồ hôi cả đầu, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng nàng lấy tu vi Linh Quang cảnh tầng chín, liên tiếp cản trở một kích của Nhân Vương cảnh, một màn này mang đến chấn động thật lớn cho những người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải chung quanh đó, khí huyết dâng lên, lúc này giống như là không muốn sống, đều tiến lên hỗ trợ nàng.
Môn chủ Lôi Hỏa môn cầm một đôi búa Lôi Hỏa, đấm một đấm tới bánh răng, bánh răng đó nháy mắt biến thành một phế phẩm.
Bắt nạt một tiểu bối Linh Quang cảnh thì tính là cái gì? Có giỏi thì chiến một trận với gia gia ngươi! Tiếng môn chủ Lôi Hỏa môn như tiếng sấm, khiêu khích nói.
Quả nhiên, lời này nháy mắt lôi kéo vài giá trị thù hận của mấy người tu luyện Nhân Vương cảnh, mục tiêu chuyển dời đến trên người hắn.
Dĩ nhiên môn chủ Lôi Hỏa môn không sợ, ngược lại dũng cảm cười lên ha hả.
Hắn là người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng năm, chủ tu Lôi Hỏa, công pháp cực kì bá đạo, loại hình người tu luyện chiến đấu trời sinh, thậm chí ngẫu nhiên có thể khiêu chiến vượt bậc, người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng bốn đối chiến cùng với hắn chỉ mới đánh vài cái, đã bị hai búa của hắn chém chết.
Người tu luyện ngoại lai đó chết, giống như nháy mắt đốt lên tất cả chiến hỏa, trường hợp trở nên hỗn loạn một mảnh.
Khi Sở Chước và người tu luyện cấp thấp đang phát sinh chiến đấu, đã bị người tu luyện Linh Quang cảnh chung quanh kịp lúc quăng ném ra chiến trường, nơi này đã không còn là địa phương mấy người tu luyện Không Minh cảnh bọn họ có thể nán lại.
Nhưng mà, cái này cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ rời xa chiến trường, bởi vì Tuyết Y lâu phản bội.
Chỉ nghe được chủ lầu Như Sơn Tuyết Y lâu nói: Các đệ tử Tuyết Y lâu nghe lệnh, bảo vệ các cửa ra vào, hôm nay tuyệt không để cho một người nào rời khỏi nơi đây, nếu không giết không tha!
Nhóm người tu luyện ở đó vừa tức vừa giận: Chủ lầu Như Sơn, chúng ta cùng là người tu luyện Thiên Thượng Hải, thế nhưng ngươi tiếp tay cho giặc?
Trên mặt mập mạp của chủ lầu Như Sơn lộ ra tươi cười như phật Di Lặc, khinh miệt nói: Ai nói ta là người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải?
Cái gì?
Nghe nói như thế, người tu luyện ở đây đều sửng sốt.
Đồng thời sửng sốt còn có chủ lầu Tật Phong được thuộc hạ tâm phúc dìu đỡ đi tới.
Vừa rồi bà ta bị vị tôn giả kia đánh một chưởng, chính giữa ngực, tuy rằng nuốt qua đan dược, thân thể lại bị thương cực kì nặng, tạm thời không thể chiến đấu, đành phải rời khỏi nơi đây trước.
Đới Trọng Sơn, ngươi là có ý tứ gì? Chủ lầu Tật Phong quát.
Chủ lầu Như Sơn lướt nhẹ liếc nhìn bà ta một, tươi cười trên mặt càng phát ra thân thiết: Chính là ý tứ trên mặt lời nói! Nếu ngươi cũng đã muốn chết, ta cũng cho ngươi chết được rõ ràng thấu đáo, Đới Trọng Sơn chân chính đã sớm chết.
Khi lời này rơi xuống, thân thể mập mạp của chủ lầu Như Sơn đã như một trận khói nhẹ xẹt qua.
Bình cô giúp đỡ chủ lầu Tật Phong theo bản năng che ở trước mặt chủ tử, nhưng mà chủ lầu Như Sơn căn bản không để bà ta ở trong mắt, tay mập mạp khe khẽ vung lên, Bình cô bị đánh nghiêng bay đi ra ngoài. Thân thể lấy một loại tư thế vặn vẹo đập trên mặt đất, hai con mắt trừng thật to, đã tuyệt khí bỏ mình.
Bình cô! Chủ lầu Tật Phong bi thiết kêu lên.
Đừng nóng vội, Phong Thải Vân, sẽ đến lượt ngươi. Chủ lầu Như Sơn cười hớ hớ nói.
Tương phản với nụ cười như phật Di Lặc trên mặt hắn, đó là động tác như quỷ mị, tay mập mạp giống như ác quỷ tu la đoạt mệnh, nháy mắt thì xuyên thủng ngực chủ lầu Tật Phong, lấy ra một trái tim tươi sống, trên tay trắng trắng mập mạp thế nhưng không có dính lấy một giọt máu nào.
Chủ lầu Tật Phong trừng trừng nhìn trái tim đó, thân thể chậm rãi ngã ra sau.
Chủ lầu Như Sơn giống như là thưởng thức trái tim đó nhảy lên, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ, bóp mạnh.
Một màn này làm đám người tu luyện chung quanh sợ tới mức mặt không có chút máu.
Nháy mắt người này đã giết một cường giả Nhân Vương cảnh và một Linh Quang cảnh, đám người tu luyện Không Minh cảnh bọn họ, ở trước mặt hắn, tựa như người lớn và tiểu hài tử, không chịu nổi một kích.
May mắn, mập mạp này cũng không có hứng thú đối với mấy tiểu hài tử bọn họ, sau khi phân phó người nhìn bọn hắn chằm chằm, thì lao qua chiến trường bên kia.
Sau khi chủ lầu Như Sơn rời khỏi, đệ tử Tuyết Y lâu bao vây bọn họ lại.
Một đám người tu luyện nhìn nhìn lẫn nhau, không nói hai lời, lại chém giết.
Đều đã đến lúc này rồi, không giết chờ bị nhốt chết ở chỗ này sao?
Xa xa tiếng ầm vang vang lên không ngừng, chiến đấu giữa Nhân Vương cảnh và Nhân Vương cảnh, sức lực kinh người, lực phá hoại ảnh hưởng đến rất rộng. Lập tức kiến trúc Tuyết Y lâu bị hủy hơn phân nửa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Sở Chước xen lẫn trong trong đám người giả heo ăn thịt hổ, gặp một người chém một người, cùng so sánh với người tu luyện thở hổn hển chung quanh này, ngược lại nàng hơi thở đều đặn, thành thạo điêu luyện.
Nàng đành phải làm mặt nghẹn hồng, làm ra bộ dạng rất kiệt lực.
Sở Chước lại rõ ràng lưu loát tiêu diệt một đệ tử Tuyết Y lâu, nhìn qua chiến trường bên kia, phát hiện ở đằng kia đều là người tu luyện Nhân Vương cảnh và Linh Quang cảnh.
Nhân Vương cảnh còn may, ít nhất có sức đánh một trận, mà Linh Quang cảnh thuần túy chính là đưa kinh nghiệm cho kẻ địch. Chỉ có những người tu luyện Linh Quang cảnh giống như La Phong Vũ và Trương Tu Viễn của Kinh Hồng Các có kinh nghiệm thực chiến phong phú mới có thể ở thời điểm mấu chốt bảo trụ tính mạng.
Làm cho người ta ngoài ý muốn là, người tu luyện Nhân Hoàng cảnh còn chưa ra tay.
Hắn chính là khoanh tay đứng ở nơi đó, mắt lạnh nhìn cấp dưới và người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải chiến thành một đoàn, cũng không có ý tứ nhúng tay. Cái này vốn là chuyện tốt, nhưng cố tình hắn càng là như thế, ngược lại làm cho trong lòng của người tu luyện ở đây đều khẩn trương, cảm thấy chuyện
Chỉ là mặc dù thưởng thức, nhưng cũng tức giận nàng lớn mật mạo phạm.
Không cần vị tôn giả này ra tay, một người tu luyện Nhân Vương cảnh bên cạnh hắn đã ra tay, một bánh răng lóe ra linh quang bay nhanh tới hướng La Phong Vũ.
La Phong Vũ thần sắc nghiêm túc, Thất Âm Linh trong tay hóa thành một dải lụa, sóng âm vô hình rót thành âm giết chóc, ngăn cản bánh răng đó. Uy lực trên bánh răng chấn động thân thể của nàng lui về sau vài bước, sau đó vững vàng đứng lại, hai tay gắt gao bắt lấy một đầu Thất Âm Linh, Thất Âm Linh căng thẳng thành một đường thẳng, cùng giằng co với bánh răng đó.
Nhưng chỉ chớp mắt, La Phong Vũ đã là mồ hôi cả đầu, sắc mặt tái nhợt.
Nhưng nàng lấy tu vi Linh Quang cảnh tầng chín, liên tiếp cản trở một kích của Nhân Vương cảnh, một màn này mang đến chấn động thật lớn cho những người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải chung quanh đó, khí huyết dâng lên, lúc này giống như là không muốn sống, đều tiến lên hỗ trợ nàng.
Môn chủ Lôi Hỏa môn cầm một đôi búa Lôi Hỏa, đấm một đấm tới bánh răng, bánh răng đó nháy mắt biến thành một phế phẩm.
Bắt nạt một tiểu bối Linh Quang cảnh thì tính là cái gì? Có giỏi thì chiến một trận với gia gia ngươi! Tiếng môn chủ Lôi Hỏa môn như tiếng sấm, khiêu khích nói.
Quả nhiên, lời này nháy mắt lôi kéo vài giá trị thù hận của mấy người tu luyện Nhân Vương cảnh, mục tiêu chuyển dời đến trên người hắn.
Dĩ nhiên môn chủ Lôi Hỏa môn không sợ, ngược lại dũng cảm cười lên ha hả.
Hắn là người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng năm, chủ tu Lôi Hỏa, công pháp cực kì bá đạo, loại hình người tu luyện chiến đấu trời sinh, thậm chí ngẫu nhiên có thể khiêu chiến vượt bậc, người tu luyện Nhân Vương cảnh tầng bốn đối chiến cùng với hắn chỉ mới đánh vài cái, đã bị hai búa của hắn chém chết.
Người tu luyện ngoại lai đó chết, giống như nháy mắt đốt lên tất cả chiến hỏa, trường hợp trở nên hỗn loạn một mảnh.
Khi Sở Chước và người tu luyện cấp thấp đang phát sinh chiến đấu, đã bị người tu luyện Linh Quang cảnh chung quanh kịp lúc quăng ném ra chiến trường, nơi này đã không còn là địa phương mấy người tu luyện Không Minh cảnh bọn họ có thể nán lại.
Nhưng mà, cái này cũng không có nghĩa là bọn họ sẽ rời xa chiến trường, bởi vì Tuyết Y lâu phản bội.
Chỉ nghe được chủ lầu Như Sơn Tuyết Y lâu nói: Các đệ tử Tuyết Y lâu nghe lệnh, bảo vệ các cửa ra vào, hôm nay tuyệt không để cho một người nào rời khỏi nơi đây, nếu không giết không tha!
Nhóm người tu luyện ở đó vừa tức vừa giận: Chủ lầu Như Sơn, chúng ta cùng là người tu luyện Thiên Thượng Hải, thế nhưng ngươi tiếp tay cho giặc?
Trên mặt mập mạp của chủ lầu Như Sơn lộ ra tươi cười như phật Di Lặc, khinh miệt nói: Ai nói ta là người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải?
Cái gì?
Nghe nói như thế, người tu luyện ở đây đều sửng sốt.
Đồng thời sửng sốt còn có chủ lầu Tật Phong được thuộc hạ tâm phúc dìu đỡ đi tới.
Vừa rồi bà ta bị vị tôn giả kia đánh một chưởng, chính giữa ngực, tuy rằng nuốt qua đan dược, thân thể lại bị thương cực kì nặng, tạm thời không thể chiến đấu, đành phải rời khỏi nơi đây trước.
Đới Trọng Sơn, ngươi là có ý tứ gì? Chủ lầu Tật Phong quát.
Chủ lầu Như Sơn lướt nhẹ liếc nhìn bà ta một, tươi cười trên mặt càng phát ra thân thiết: Chính là ý tứ trên mặt lời nói! Nếu ngươi cũng đã muốn chết, ta cũng cho ngươi chết được rõ ràng thấu đáo, Đới Trọng Sơn chân chính đã sớm chết.
Khi lời này rơi xuống, thân thể mập mạp của chủ lầu Như Sơn đã như một trận khói nhẹ xẹt qua.
Bình cô giúp đỡ chủ lầu Tật Phong theo bản năng che ở trước mặt chủ tử, nhưng mà chủ lầu Như Sơn căn bản không để bà ta ở trong mắt, tay mập mạp khe khẽ vung lên, Bình cô bị đánh nghiêng bay đi ra ngoài. Thân thể lấy một loại tư thế vặn vẹo đập trên mặt đất, hai con mắt trừng thật to, đã tuyệt khí bỏ mình.
Bình cô! Chủ lầu Tật Phong bi thiết kêu lên.
Đừng nóng vội, Phong Thải Vân, sẽ đến lượt ngươi. Chủ lầu Như Sơn cười hớ hớ nói.
Tương phản với nụ cười như phật Di Lặc trên mặt hắn, đó là động tác như quỷ mị, tay mập mạp giống như ác quỷ tu la đoạt mệnh, nháy mắt thì xuyên thủng ngực chủ lầu Tật Phong, lấy ra một trái tim tươi sống, trên tay trắng trắng mập mạp thế nhưng không có dính lấy một giọt máu nào.
Chủ lầu Tật Phong trừng trừng nhìn trái tim đó, thân thể chậm rãi ngã ra sau.
Chủ lầu Như Sơn giống như là thưởng thức trái tim đó nhảy lên, sau đó nhẹ nhàng bâng quơ, bóp mạnh.
Một màn này làm đám người tu luyện chung quanh sợ tới mức mặt không có chút máu.
Nháy mắt người này đã giết một cường giả Nhân Vương cảnh và một Linh Quang cảnh, đám người tu luyện Không Minh cảnh bọn họ, ở trước mặt hắn, tựa như người lớn và tiểu hài tử, không chịu nổi một kích.
May mắn, mập mạp này cũng không có hứng thú đối với mấy tiểu hài tử bọn họ, sau khi phân phó người nhìn bọn hắn chằm chằm, thì lao qua chiến trường bên kia.
Sau khi chủ lầu Như Sơn rời khỏi, đệ tử Tuyết Y lâu bao vây bọn họ lại.
Một đám người tu luyện nhìn nhìn lẫn nhau, không nói hai lời, lại chém giết.
Đều đã đến lúc này rồi, không giết chờ bị nhốt chết ở chỗ này sao?
Xa xa tiếng ầm vang vang lên không ngừng, chiến đấu giữa Nhân Vương cảnh và Nhân Vương cảnh, sức lực kinh người, lực phá hoại ảnh hưởng đến rất rộng. Lập tức kiến trúc Tuyết Y lâu bị hủy hơn phân nửa, trong không khí tràn ngập mùi máu tươi nồng đậm.
Sở Chước xen lẫn trong trong đám người giả heo ăn thịt hổ, gặp một người chém một người, cùng so sánh với người tu luyện thở hổn hển chung quanh này, ngược lại nàng hơi thở đều đặn, thành thạo điêu luyện.
Nàng đành phải làm mặt nghẹn hồng, làm ra bộ dạng rất kiệt lực.
Sở Chước lại rõ ràng lưu loát tiêu diệt một đệ tử Tuyết Y lâu, nhìn qua chiến trường bên kia, phát hiện ở đằng kia đều là người tu luyện Nhân Vương cảnh và Linh Quang cảnh.
Nhân Vương cảnh còn may, ít nhất có sức đánh một trận, mà Linh Quang cảnh thuần túy chính là đưa kinh nghiệm cho kẻ địch. Chỉ có những người tu luyện Linh Quang cảnh giống như La Phong Vũ và Trương Tu Viễn của Kinh Hồng Các có kinh nghiệm thực chiến phong phú mới có thể ở thời điểm mấu chốt bảo trụ tính mạng.
Làm cho người ta ngoài ý muốn là, người tu luyện Nhân Hoàng cảnh còn chưa ra tay.
Hắn chính là khoanh tay đứng ở nơi đó, mắt lạnh nhìn cấp dưới và người tu luyện đại lục Thiên Thượng Hải chiến thành một đoàn, cũng không có ý tứ nhúng tay. Cái này vốn là chuyện tốt, nhưng cố tình hắn càng là như thế, ngược lại làm cho trong lòng của người tu luyện ở đây đều khẩn trương, cảm thấy chuyện
/238
|