Rốt cuộc đây là cái địa phương quỷ quái gì vậy? Cuối cùng Mặc Sĩ Thiên Kỳ nhịn không được oán giận hỏi.
Lúc này bọn họ bước thấp bước tiến lên ở trên sông băng, kỳ thực đi trên sông băng cũng không có gì, làm người tu luyện, điểm khó khăn ấy căn bản không làm khó được bọn họ. Nhưng sông băng này cũng không phải là băng phổ thông, băng hàn này không chỉ có rót vào cốt tủy, còn có gió màu đen đó thổi phủ trên mặt băng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ, thế nhưng còn có thể cắn nuốt linh lực.
Khi cảm giác được linh khí khoát lên lồng linh lực ở trong lúc lơ đãng đang chậm rãi xói mòn, bọn họ mới phản ứng kịp.
Muốn duy trì lồng linh lực ngăn cản hắc phong đó vốn là vô cùng tiêu hao linh lực, càng không cần phải nói hoàn cảnh nơi này rất ác liệt, không thể mượn dùng pháp bảo khác, chỉ có thể đi bộ mà thôi.
Nhìn sông băng tuyết phủ dày không nhìn tới cuối cùng, đều nhịn không được mà phát sợ trong lòng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại lấy một viên Hồi Linh đan quăng vào trong miệng, bổ sung linh lực tiêu hao.
Sắc trời không biết khi nào thì đã hoàn toàn tối xuống, đưa tay không thấy năm ngón.
Trừ những thứ đó ra, giữa bầu trời bắt đầu rơi tuyết, bông tuyết dọc theo lồng linh lực rơi xuống, rất nhanh tích một tầng thật dày ngay tại trên mặt băng. Ở đây không chỗ nào không có gió đen thổi qua, tiến vào trong bông tuyết, nhuộm tuyết trắng noãn như thành màu xám, cuối cùng lắng đọng lại ở trên mặt băng, dung hợp thành một thể cùng băng màu đen.
Theo tuyết rớt xuống, gió cũng trở nên lớn theo, một trận bạo phong tuyết muốn tiến đến ngay lập tức.
Sở Chước đột nhiên lật tay, Toái Tinh kiếm xuất hiện trong tay, nàng giơ trọng kiếm lên, trên thân trọng kiếm phủ một tầng dị thủy màu bạc nhàn nhạt, một cái Thủy Mạc Hoa Luân, chém xuống mặt băng.
Keng một tiếng, mặt băng xuất hiện một vết kiếm sâu mấy tấc.
Tiếp theo Sở Chước lại liên tục chém xuống mấy kiếm, vết kiếm kia càng ngày càng sâu, có thể nhìn thấy hắc băng lắng đọng lại phía dưới đó.
Liên tục thí nghiệm vài lần, rốt cục Sở Chước khẳng định độ cứng rắn băng này.
Sau khi thu hồi kiếm, Sở Chước ôm chặt áo choàng da hỏa chuột trên người, nói với Bích Tầm Châu: Tầm Châu, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lạnh đến run cầm cập, vội đáp: Chúng ta đã đi một ngày rồi, nghỉ ngơi một chút.
Bích Tầm Châu nhìn băng nguyên mờ mịt, biết tiếp tục như thế nữa cũng không có biện pháp, liền tìm tìm ở chung quanh, tìm được một chỗ băng nham địa thế cao hơn. Băng nham này cao ước chừng có trăm trượng, vừa vặn thích hợp dùng để đào huyệt động. Bích Tầm Châu đi qua, trong tay hiện lên một băng linh quang màu lam, rất nhanh đào ra một cái huyệt động sâu mấy trượng ngay tại trong băng nham đó.
Lại đi vào bên trong huyệt động đào sâu thêm mấy chục trượng, Bích Tầm Châu nói: Đi vào trước đi.
Khi Sở Chước đi vào, thuận tay thiết lập một cái phù trận cấp bốn ở ngoài cửa động, cửa động linh quang hiện lên, ngặn chặn hắc phong bên ngoài.
Lúc này hẳn là đã là buổi tối, ánh sáng trong huyệt động vô cùng tối tăm, Sở Chước lấy ra một chậu hoa hải đăng, nháy mắt toàn bộ huyệt động được hoa hải đăng chiếu ánh sáng nhu hòa, đuổi đi vài phần tối tăm.
Tầm Châu, trước làm chút canh nóng đến uống đi. Sở Chước mở miệng nói, nàng cũng lạnh đến không chịu được, nhưng mà trên mặt không biểu hiện ra ngoài.
Thừa dịp khi Bích Tầm Châu chuẩn bị canh nóng, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng sửa sang huyệt động lại, lấy ra một ít thứ có thể giữ ấm. Trừ những thứ đó ra, Sở Chước lại đi ra chỗ cửa động nhìn nhìn, phát hiện linh quang trên phù trận hơi hơi ảm đạm một ít. Hắc phong đó tuy rằng bị phù trận chắn ở ngoài, nhưng mỗi một lần thổi tới, sẽ thuận tiện cắn nuốt linh khí trên phù trận, phù trận cấp bốn này, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.
Xem xét xong, Sở Chước quay trở lại bên trong huyệt động, chỉ thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi xổm ở trước lò than vừa đốt lên, hận không thể cả người đều dán ở trên mặt sưởi ấm mới tốt.
Nhìn thấy Sở Chước trở về, hắn vội vàng nói: Sở tỷ mau tới đây sưởi ấm.
Trong bếp lò linh than đang cháy hừng hực, rất nhanh đã loại bỏ vài phần hàn ý chung quanh.
Sở Chước đã bỏ vài hạt dẻ lông vào trong lò than, lúc này mới kêu Huyền Uyên trong túi linh thú ra.
Huyền Uyên là yêu thú thuộc tính thủy, hơn nữa tuổi không lớn, thực lực cũng không tính là mạnh, đối với loại thời tiết băng hàn này vô cùng không thích ứng, mới bước ra từ trong túi linh thú, cả rùa đều là mệt mỏi.
Bé rùa dùng đầu cọ cọ tay Sở Chước, không có gì tinh thần hỏi:【Chủ nhân, đây là địa phương nào, thật lạnh.】
Sở Chước sờ sờ nó, cảm giác được bé rùa không thích ứng khí trời hôm nay, nói: Nếu không, đệ về linh túi thú đi.
Bé rùa không chịu, mọi người đều ở đây, tự nhiên nó muốn ở cùng.
Một lát sau, không khí bay tới hương thơm thức ăn.
Bích Tầm Châu dùng thời gian rất ngắn nấu một nồi canh nóng, canh nóng này dùng là nước suối linh tuyền đến nấu, thả một ít linh nấm và linh quả
Lúc này bọn họ bước thấp bước tiến lên ở trên sông băng, kỳ thực đi trên sông băng cũng không có gì, làm người tu luyện, điểm khó khăn ấy căn bản không làm khó được bọn họ. Nhưng sông băng này cũng không phải là băng phổ thông, băng hàn này không chỉ có rót vào cốt tủy, còn có gió màu đen đó thổi phủ trên mặt băng, từng đợt từng đợt nhè nhẹ, thế nhưng còn có thể cắn nuốt linh lực.
Khi cảm giác được linh khí khoát lên lồng linh lực ở trong lúc lơ đãng đang chậm rãi xói mòn, bọn họ mới phản ứng kịp.
Muốn duy trì lồng linh lực ngăn cản hắc phong đó vốn là vô cùng tiêu hao linh lực, càng không cần phải nói hoàn cảnh nơi này rất ác liệt, không thể mượn dùng pháp bảo khác, chỉ có thể đi bộ mà thôi.
Nhìn sông băng tuyết phủ dày không nhìn tới cuối cùng, đều nhịn không được mà phát sợ trong lòng.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại lấy một viên Hồi Linh đan quăng vào trong miệng, bổ sung linh lực tiêu hao.
Sắc trời không biết khi nào thì đã hoàn toàn tối xuống, đưa tay không thấy năm ngón.
Trừ những thứ đó ra, giữa bầu trời bắt đầu rơi tuyết, bông tuyết dọc theo lồng linh lực rơi xuống, rất nhanh tích một tầng thật dày ngay tại trên mặt băng. Ở đây không chỗ nào không có gió đen thổi qua, tiến vào trong bông tuyết, nhuộm tuyết trắng noãn như thành màu xám, cuối cùng lắng đọng lại ở trên mặt băng, dung hợp thành một thể cùng băng màu đen.
Theo tuyết rớt xuống, gió cũng trở nên lớn theo, một trận bạo phong tuyết muốn tiến đến ngay lập tức.
Sở Chước đột nhiên lật tay, Toái Tinh kiếm xuất hiện trong tay, nàng giơ trọng kiếm lên, trên thân trọng kiếm phủ một tầng dị thủy màu bạc nhàn nhạt, một cái Thủy Mạc Hoa Luân, chém xuống mặt băng.
Keng một tiếng, mặt băng xuất hiện một vết kiếm sâu mấy tấc.
Tiếp theo Sở Chước lại liên tục chém xuống mấy kiếm, vết kiếm kia càng ngày càng sâu, có thể nhìn thấy hắc băng lắng đọng lại phía dưới đó.
Liên tục thí nghiệm vài lần, rốt cục Sở Chước khẳng định độ cứng rắn băng này.
Sau khi thu hồi kiếm, Sở Chước ôm chặt áo choàng da hỏa chuột trên người, nói với Bích Tầm Châu: Tầm Châu, trước tìm một chỗ nghỉ ngơi một chút đi.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ lạnh đến run cầm cập, vội đáp: Chúng ta đã đi một ngày rồi, nghỉ ngơi một chút.
Bích Tầm Châu nhìn băng nguyên mờ mịt, biết tiếp tục như thế nữa cũng không có biện pháp, liền tìm tìm ở chung quanh, tìm được một chỗ băng nham địa thế cao hơn. Băng nham này cao ước chừng có trăm trượng, vừa vặn thích hợp dùng để đào huyệt động. Bích Tầm Châu đi qua, trong tay hiện lên một băng linh quang màu lam, rất nhanh đào ra một cái huyệt động sâu mấy trượng ngay tại trong băng nham đó.
Lại đi vào bên trong huyệt động đào sâu thêm mấy chục trượng, Bích Tầm Châu nói: Đi vào trước đi.
Khi Sở Chước đi vào, thuận tay thiết lập một cái phù trận cấp bốn ở ngoài cửa động, cửa động linh quang hiện lên, ngặn chặn hắc phong bên ngoài.
Lúc này hẳn là đã là buổi tối, ánh sáng trong huyệt động vô cùng tối tăm, Sở Chước lấy ra một chậu hoa hải đăng, nháy mắt toàn bộ huyệt động được hoa hải đăng chiếu ánh sáng nhu hòa, đuổi đi vài phần tối tăm.
Tầm Châu, trước làm chút canh nóng đến uống đi. Sở Chước mở miệng nói, nàng cũng lạnh đến không chịu được, nhưng mà trên mặt không biểu hiện ra ngoài.
Thừa dịp khi Bích Tầm Châu chuẩn bị canh nóng, Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ cũng sửa sang huyệt động lại, lấy ra một ít thứ có thể giữ ấm. Trừ những thứ đó ra, Sở Chước lại đi ra chỗ cửa động nhìn nhìn, phát hiện linh quang trên phù trận hơi hơi ảm đạm một ít. Hắc phong đó tuy rằng bị phù trận chắn ở ngoài, nhưng mỗi một lần thổi tới, sẽ thuận tiện cắn nuốt linh khí trên phù trận, phù trận cấp bốn này, chỉ sợ chống đỡ không được bao lâu.
Xem xét xong, Sở Chước quay trở lại bên trong huyệt động, chỉ thấy Mặc Sĩ Thiên Kỳ ngồi xổm ở trước lò than vừa đốt lên, hận không thể cả người đều dán ở trên mặt sưởi ấm mới tốt.
Nhìn thấy Sở Chước trở về, hắn vội vàng nói: Sở tỷ mau tới đây sưởi ấm.
Trong bếp lò linh than đang cháy hừng hực, rất nhanh đã loại bỏ vài phần hàn ý chung quanh.
Sở Chước đã bỏ vài hạt dẻ lông vào trong lò than, lúc này mới kêu Huyền Uyên trong túi linh thú ra.
Huyền Uyên là yêu thú thuộc tính thủy, hơn nữa tuổi không lớn, thực lực cũng không tính là mạnh, đối với loại thời tiết băng hàn này vô cùng không thích ứng, mới bước ra từ trong túi linh thú, cả rùa đều là mệt mỏi.
Bé rùa dùng đầu cọ cọ tay Sở Chước, không có gì tinh thần hỏi:【Chủ nhân, đây là địa phương nào, thật lạnh.】
Sở Chước sờ sờ nó, cảm giác được bé rùa không thích ứng khí trời hôm nay, nói: Nếu không, đệ về linh túi thú đi.
Bé rùa không chịu, mọi người đều ở đây, tự nhiên nó muốn ở cùng.
Một lát sau, không khí bay tới hương thơm thức ăn.
Bích Tầm Châu dùng thời gian rất ngắn nấu một nồi canh nóng, canh nóng này dùng là nước suối linh tuyền đến nấu, thả một ít linh nấm và linh quả
/238
|