Khi nhìn đến đám người ăn cướp vây quanh bọn họ, biểu tình đám người Sở Chước có chút quái dị.
Đáng tiếc bọn ăn cướp cũng nhìn không ra được, ở trong mắt bọn chúng, đây rõ ràng chính là một nam hai nữ, thoạt nhìn không có gì lợi hại, không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai?
Nhóm người này lựa chọn ăn cướp bọn họ cũng là có nguyên nhân.
Phệ Ma lâm tuy rằng lớn, nhưng đổi tới đổi lui, nói chung gặp được cũng là người tu luyện khác săn bắt chuột Phệ Ma ở trong Phệ Ma lâm.
Gần đây đã chú ý tới nhóm người này, ba người này thường xuyên hoạt động ở ban đêm, cũng không biết bọn họ lợi dụng thủ đoạn gì, thế nhưng có thể dụ dỗ đám chuột Phệ Ma giảo hoạt từ trong thạch động quanh co khúc khuỷu ra, thuận lợi bắt giữ được rất nhiều chuột Phệ Ma da lông màu đỏ sậm, đó chính là một khoản tiền, không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai?
Ở đại lục Hắc Xuyên, đấu đá giữa người thí luyện với nhau càng thêm nghiêm trọng, hơi không cẩn thận sẽ bỏ mệnh ở trong tay cùng là người thí luyện. Ở nơi này, giết người là sẽ không phạm pháp, chỉ cần ngươi cũng đủ mạnh, thì người quản lý thành Hắc Xuyên cũng sẽ không quản ngươi làm cái gì.
Cho nên, bình thường người thí luyện dám hành tẩu ở dã ngoại, không phải hợp lại thành đoàn, lấy người đông thế mạnh nghiền áp, chính là bản thân có đủ thực lực, không sợ bất luận nguy hiểm gì.
Trong ba người Sở Chước, thì Bích Tầm Châu thực lực mạnh nhất, nhưng mà Bích Tầm Châu là Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai, am hiểu ẩn nấp. Thời điểm cần, hắn có thể thu liễm hơi thở trên người, khiến cho bản thân thoạt nhìn tựa như một người tu luyện cấp thấp không có cảm giác tồn tại, có thể dễ dàng lừa gạt cảm giác người đời.
Mấy ngày nay, bởi vì Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ muốn đích thân bắt giữ chuột Phệ Ma, Bích Tầm Châu thì thu liễm hơi thở yêu thú cao cấp bản thân gần như không còn, để tránh dọa chuột Phệ Ma chạy mất.
Mà tu vi của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ có Không Minh cảnh, bậc tu vi này ở đại lục Hắc Thiên là tồn tại tầng đáy. Hơn nữa không rõ hơi thở Bích Tầm Châu, thấy thế nào cũng giống như là một đám kẻ yếu, chỉ là có chút bàng môn tà đạo có thể hấp dẫn chuột Phệ Ma, cho nên không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai đây?
Ăn cướp bọn họ có hai mươi người, đầu lĩnh là một nam tử dung mạo âm nhu, ánh mắt giấu giếm ngoan lệ, cũng không phải là hạng người ôn hòa, tu vi ở Linh Quang cảnh tầng chín, thiếu chút nữa có thể bước nhập vào Nhân Vương cảnh. Người tu luyện khác cũng đồng dạng là Linh Quang cảnh, cấp bậc không đồng nhất, tuy rằng tu vi Linh Quang cảnh ở đại lục Hắc Xuyên không tính cao, nhưng không sánh được bọn họ người đông thế mạnh.
Hai mươi Linh Quang cảnh, ăn cướp ba người tu luyện cấp thấp, dư dả.
Ấn theo tình huống bình thường đến xem, quả thật là như thế, nhưng mấy con hàng hung tàn Sở Chước này có thể được gọi là tình huống bình thường sao?
Ngay tại khi đám người tu luyện Linh Quang vây quanh cảnh bọn họ lại, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại xẹt một cái liền lui đến phía sau Bích Tầm Châu. Hắn có tự mình hiểu lấy mình, biết bản thân không có tu vi không có sức chiến đấu, trước tiên bảo vệ tốt chính mình không cản trở mới là thượng sách.
Sở Chước mang theo kiếm, ngả ngớn nói: Các ngươi muốn làm cái gì?
Giao túi càn khôn của bọn ngươi ra đây. Nam tử đầu lĩnh âm nhu đó nói, vẻ mặt cười khanh khách, chỉ là thần sắc đạm mạc, hiển nhiên cũng không để ba người Sở Chước vào mắt.
Còn có đan dược có thể dụ dỗ chuột Phệ Ma, cũng cùng giao ra đây. Bên cạnh, một người tu luyện nói bổ sung.
Theo bọn họ tra xét, tu vi mấy người này không cao, nhưng có một loại đan dược có thể dụ dỗ chuột Phệ Ma, đó mới là thứ tốt, có chúng nó rồi, muốn có bao nhiêu chuột Phệ Ma da lông màu đỏ mà không có.
Nam tử âm nhu chứa cười bên miệng, không chút để ý thưởng thức một cái hộp báu chạm rỗng trong tay.
Thái độ như vậy, giống như đám người Sở Chước ở hắn trong mắt, đã là người chết.
Sở Chước liếc mắt nhìn nam tử âm nhu đó một cái, cảm giác có chút cổ quái, không khỏi âm thầm chú ý vài phần.
Nàng lười vô nghĩa cùng những người này, ở khi hai người tu luyện Linh Quang cảnh muốn tiến lên bắt bọn họ, kiếm trong tay kéo một đường kiếm hoa, trọng kiếm đột nhiên liền trực tiếp chém ra.
Trên mũi kiếm, nước màn lan tràn, hóa thành vòng nước, khí thế lẫm liệt quét ngang mà đi.
Hai người tu luyện Linh Quang cảnh không đề phòng nàng một người tu luyện Không Minh cảnh cấp thấp cũng dám ra tay với bọn họ, hơn nữa theo bản năng nghĩ rằng Không Minh cảnh công kích cũng không quá mạnh, cứ như vậy hung bạo ăn một kích này, nháy mắt bị vòng nước đánh bay.
Có hai vòng nước đánh lên trên thạch lâm (tảng đá) ở bên cạnh, thạch lâm nổ tung, vụn thạch bay loạn.
Hai người tu luyện Linh Quang cảnh bay ngược đi ra ngoài, đụng vào trên thạch bích, phun ra máu tươi.
Một kích này, bày ra sức chiến đấu, đều không phải là mềm mại như Không Minh cảnh, ngược lại uy thế tương đối cao.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ló đầu thấy một màn như vậy, kích động yêu thích đến mặt cũng đỏ lên, nắm chặt nắm đấm: Sở tỷ, làm chết bọn họ!
Vốn bởi vì Sở Chước đột nhiên ra tay mà đám ăn cướp lạnh mặt xuống, khi lại nghe nói như thế, thì nhịn không được cơn giận dữ. Lập tức nam tử âm nhu đầu lĩnh đó dữ tợn cười một tiếng, hai mắt hàn quang lòe lòe, hạ lệnh: Giết bọn họ!
Mười mấy người tu luyện Linh Quang cảnh xuất vũ khí ra, đánh tới hướng Sở Chước.
Bích Tầm Châu chưa động thân hình, roi băng tơ tuyết trong tay quét ngang đi lên, nháy mắt đã quét bay mười người tu luyện Linh Quang cảnh.
Hắn thu liễm hơi thở đến cực thấp như cũ, dễ dàng có thể làm cho người ta xem nhẹ tồn tại của hắn, nhưng mà vừa ra tay, rõ ràng bất phàm.
Mười người tu luyện Linh Quang cảnh bị một kích lướt nhẹ này, ngã xuống đất không dậy nổi, có thể thấy được bị thương không nhẹ, nháy mắt khiến cho người ta hiểu được rõ ràng, thực lực của hắn tuyệt đối không thua kém Linh Quang cảnh.
Sắc mặt nam nhân âm nhu trở nên cực kì khó coi, căng thẳng nắm hộp báu chạm rỗng tay, đột nhiên lướt qua hướng Sở Chước.
Hộp báu chạm rỗng đó nổ tung ở giữa không trung, mấy cái bóng đen xẹt qua ngay trước mắt, Sở Chước không chút nghĩ ngợi dựng thẳng lên một màn bình phong nước, đỡ mấy cái bóng đen đó công kích, đồng thời kiếm trong tay đã bổ qua, chém xuống mấy cái bóng đen đó, cũng lập tức lui về phía sau, tránh đi nam nhân âm nhu đó công kích.
Bốp bốp bốp vài tiếng, chỉ thấy mấy con trùng đứt đoạn thân rơi ở trên cỏ nhung, tuy rằng bị chém mấy đứt đoạn, nhưng vẫn chưa chết đi, nhúc nhích trên mặt đất.
Nam tử âm nhu đó một kích chưa trúng, thấy vậy thì giận tím mặt, âm độc trừng trừng nhìn Sở Chước: Ngươi thế nhưng làm Thiên Huyết Trùng của ta bị
Đáng tiếc bọn ăn cướp cũng nhìn không ra được, ở trong mắt bọn chúng, đây rõ ràng chính là một nam hai nữ, thoạt nhìn không có gì lợi hại, không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai?
Nhóm người này lựa chọn ăn cướp bọn họ cũng là có nguyên nhân.
Phệ Ma lâm tuy rằng lớn, nhưng đổi tới đổi lui, nói chung gặp được cũng là người tu luyện khác săn bắt chuột Phệ Ma ở trong Phệ Ma lâm.
Gần đây đã chú ý tới nhóm người này, ba người này thường xuyên hoạt động ở ban đêm, cũng không biết bọn họ lợi dụng thủ đoạn gì, thế nhưng có thể dụ dỗ đám chuột Phệ Ma giảo hoạt từ trong thạch động quanh co khúc khuỷu ra, thuận lợi bắt giữ được rất nhiều chuột Phệ Ma da lông màu đỏ sậm, đó chính là một khoản tiền, không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai?
Ở đại lục Hắc Xuyên, đấu đá giữa người thí luyện với nhau càng thêm nghiêm trọng, hơi không cẩn thận sẽ bỏ mệnh ở trong tay cùng là người thí luyện. Ở nơi này, giết người là sẽ không phạm pháp, chỉ cần ngươi cũng đủ mạnh, thì người quản lý thành Hắc Xuyên cũng sẽ không quản ngươi làm cái gì.
Cho nên, bình thường người thí luyện dám hành tẩu ở dã ngoại, không phải hợp lại thành đoàn, lấy người đông thế mạnh nghiền áp, chính là bản thân có đủ thực lực, không sợ bất luận nguy hiểm gì.
Trong ba người Sở Chước, thì Bích Tầm Châu thực lực mạnh nhất, nhưng mà Bích Tầm Châu là Ngọc Bích Băng Nhện cấp mười hai, am hiểu ẩn nấp. Thời điểm cần, hắn có thể thu liễm hơi thở trên người, khiến cho bản thân thoạt nhìn tựa như một người tu luyện cấp thấp không có cảm giác tồn tại, có thể dễ dàng lừa gạt cảm giác người đời.
Mấy ngày nay, bởi vì Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ muốn đích thân bắt giữ chuột Phệ Ma, Bích Tầm Châu thì thu liễm hơi thở yêu thú cao cấp bản thân gần như không còn, để tránh dọa chuột Phệ Ma chạy mất.
Mà tu vi của Sở Chước và Mặc Sĩ Thiên Kỳ chỉ có Không Minh cảnh, bậc tu vi này ở đại lục Hắc Thiên là tồn tại tầng đáy. Hơn nữa không rõ hơi thở Bích Tầm Châu, thấy thế nào cũng giống như là một đám kẻ yếu, chỉ là có chút bàng môn tà đạo có thể hấp dẫn chuột Phệ Ma, cho nên không ăn cướp bọn họ thì ăn cướp ai đây?
Ăn cướp bọn họ có hai mươi người, đầu lĩnh là một nam tử dung mạo âm nhu, ánh mắt giấu giếm ngoan lệ, cũng không phải là hạng người ôn hòa, tu vi ở Linh Quang cảnh tầng chín, thiếu chút nữa có thể bước nhập vào Nhân Vương cảnh. Người tu luyện khác cũng đồng dạng là Linh Quang cảnh, cấp bậc không đồng nhất, tuy rằng tu vi Linh Quang cảnh ở đại lục Hắc Xuyên không tính cao, nhưng không sánh được bọn họ người đông thế mạnh.
Hai mươi Linh Quang cảnh, ăn cướp ba người tu luyện cấp thấp, dư dả.
Ấn theo tình huống bình thường đến xem, quả thật là như thế, nhưng mấy con hàng hung tàn Sở Chước này có thể được gọi là tình huống bình thường sao?
Ngay tại khi đám người tu luyện Linh Quang vây quanh cảnh bọn họ lại, Mặc Sĩ Thiên Kỳ lại xẹt một cái liền lui đến phía sau Bích Tầm Châu. Hắn có tự mình hiểu lấy mình, biết bản thân không có tu vi không có sức chiến đấu, trước tiên bảo vệ tốt chính mình không cản trở mới là thượng sách.
Sở Chước mang theo kiếm, ngả ngớn nói: Các ngươi muốn làm cái gì?
Giao túi càn khôn của bọn ngươi ra đây. Nam tử đầu lĩnh âm nhu đó nói, vẻ mặt cười khanh khách, chỉ là thần sắc đạm mạc, hiển nhiên cũng không để ba người Sở Chước vào mắt.
Còn có đan dược có thể dụ dỗ chuột Phệ Ma, cũng cùng giao ra đây. Bên cạnh, một người tu luyện nói bổ sung.
Theo bọn họ tra xét, tu vi mấy người này không cao, nhưng có một loại đan dược có thể dụ dỗ chuột Phệ Ma, đó mới là thứ tốt, có chúng nó rồi, muốn có bao nhiêu chuột Phệ Ma da lông màu đỏ mà không có.
Nam tử âm nhu chứa cười bên miệng, không chút để ý thưởng thức một cái hộp báu chạm rỗng trong tay.
Thái độ như vậy, giống như đám người Sở Chước ở hắn trong mắt, đã là người chết.
Sở Chước liếc mắt nhìn nam tử âm nhu đó một cái, cảm giác có chút cổ quái, không khỏi âm thầm chú ý vài phần.
Nàng lười vô nghĩa cùng những người này, ở khi hai người tu luyện Linh Quang cảnh muốn tiến lên bắt bọn họ, kiếm trong tay kéo một đường kiếm hoa, trọng kiếm đột nhiên liền trực tiếp chém ra.
Trên mũi kiếm, nước màn lan tràn, hóa thành vòng nước, khí thế lẫm liệt quét ngang mà đi.
Hai người tu luyện Linh Quang cảnh không đề phòng nàng một người tu luyện Không Minh cảnh cấp thấp cũng dám ra tay với bọn họ, hơn nữa theo bản năng nghĩ rằng Không Minh cảnh công kích cũng không quá mạnh, cứ như vậy hung bạo ăn một kích này, nháy mắt bị vòng nước đánh bay.
Có hai vòng nước đánh lên trên thạch lâm (tảng đá) ở bên cạnh, thạch lâm nổ tung, vụn thạch bay loạn.
Hai người tu luyện Linh Quang cảnh bay ngược đi ra ngoài, đụng vào trên thạch bích, phun ra máu tươi.
Một kích này, bày ra sức chiến đấu, đều không phải là mềm mại như Không Minh cảnh, ngược lại uy thế tương đối cao.
Mặc Sĩ Thiên Kỳ ló đầu thấy một màn như vậy, kích động yêu thích đến mặt cũng đỏ lên, nắm chặt nắm đấm: Sở tỷ, làm chết bọn họ!
Vốn bởi vì Sở Chước đột nhiên ra tay mà đám ăn cướp lạnh mặt xuống, khi lại nghe nói như thế, thì nhịn không được cơn giận dữ. Lập tức nam tử âm nhu đầu lĩnh đó dữ tợn cười một tiếng, hai mắt hàn quang lòe lòe, hạ lệnh: Giết bọn họ!
Mười mấy người tu luyện Linh Quang cảnh xuất vũ khí ra, đánh tới hướng Sở Chước.
Bích Tầm Châu chưa động thân hình, roi băng tơ tuyết trong tay quét ngang đi lên, nháy mắt đã quét bay mười người tu luyện Linh Quang cảnh.
Hắn thu liễm hơi thở đến cực thấp như cũ, dễ dàng có thể làm cho người ta xem nhẹ tồn tại của hắn, nhưng mà vừa ra tay, rõ ràng bất phàm.
Mười người tu luyện Linh Quang cảnh bị một kích lướt nhẹ này, ngã xuống đất không dậy nổi, có thể thấy được bị thương không nhẹ, nháy mắt khiến cho người ta hiểu được rõ ràng, thực lực của hắn tuyệt đối không thua kém Linh Quang cảnh.
Sắc mặt nam nhân âm nhu trở nên cực kì khó coi, căng thẳng nắm hộp báu chạm rỗng tay, đột nhiên lướt qua hướng Sở Chước.
Hộp báu chạm rỗng đó nổ tung ở giữa không trung, mấy cái bóng đen xẹt qua ngay trước mắt, Sở Chước không chút nghĩ ngợi dựng thẳng lên một màn bình phong nước, đỡ mấy cái bóng đen đó công kích, đồng thời kiếm trong tay đã bổ qua, chém xuống mấy cái bóng đen đó, cũng lập tức lui về phía sau, tránh đi nam nhân âm nhu đó công kích.
Bốp bốp bốp vài tiếng, chỉ thấy mấy con trùng đứt đoạn thân rơi ở trên cỏ nhung, tuy rằng bị chém mấy đứt đoạn, nhưng vẫn chưa chết đi, nhúc nhích trên mặt đất.
Nam tử âm nhu đó một kích chưa trúng, thấy vậy thì giận tím mặt, âm độc trừng trừng nhìn Sở Chước: Ngươi thế nhưng làm Thiên Huyết Trùng của ta bị
/238
|