- Tiểu thư! Người mau xuống ăn sáng đi! - Bác quản gia đứng trước cửa gọi Mộc Miên. - Vâng! Cháu ra ngay đây! - Mộc Miên đang ngủ gục trên bàn vội tỉnh dậy.
Mộc Miên lắc lư cái đầu ngáy ngủ của mình. Hai tay dụi mắt như một chú mèo. Cảm giác ấm áp quấn chặt chân cô nhóc làm Mộc Miên phải nhìn xuống.
- Chào buổi sáng! Mèo con!
Chú mèo nhỏ với bộ lông hung hung nhìn cô nhóc với đôi mắt to tròn. Nó đưa tay vuốt ve chú mèo, khuôn mặt đầy thích thú. Chú mèo này mới được nó mua về từ tuần trước. Coi vậy chứ chú bạo dạn lắm, chẳng sợ ai đâu.
- Tiểu thư! - Lão quản gia già lại thúc giục cô nhóc.
Mộc Miên là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Diamond. Đây là tập đoàn lớn nhất nhì nước. Tuy nhiên, Mộc Miên cảm thấy giữa mình và cha mẹ dần có khoảng cách. Không chỉ vậy, anh trai nuôi của nàng - con trai của bác nàng đã chết vì bạo bệnh đã lâu, càng lúc càng xa nó dần. Nó chỉ đơn thuần nghĩ rằng họ cho nó đã lớn, cần có không gian riêng, mà không biết bao hàm trong đó có rất nhiều điều kì quái.
Cô nhóc nhanh chóng xuống nhà dưới.
- Chào tiểu thư!
Ai thấy nó đi ngang qua đều dừng mọi công việc lại để chào nó. Mộc Miên nhanh chóng hoàn thành buổi sáng là bánh mì ốp la.
Cô nhóc đi bộ đến trường. Trường tuy khá xa nhưng là một người chuộng vận động như Mộc Miên thì không cảm thấy khó chịu.
Nhìn bầu trời trong xanh, không khí se se lạnh thì cô nhóc thích thú om chặt chiếc áo ấm tai mèo. Trong lòng cô nhóc cảm thấy thật nhẹ nhàng, vui tươi.
Mộc Miên lắc lư cái đầu ngáy ngủ của mình. Hai tay dụi mắt như một chú mèo. Cảm giác ấm áp quấn chặt chân cô nhóc làm Mộc Miên phải nhìn xuống.
- Chào buổi sáng! Mèo con!
Chú mèo nhỏ với bộ lông hung hung nhìn cô nhóc với đôi mắt to tròn. Nó đưa tay vuốt ve chú mèo, khuôn mặt đầy thích thú. Chú mèo này mới được nó mua về từ tuần trước. Coi vậy chứ chú bạo dạn lắm, chẳng sợ ai đâu.
- Tiểu thư! - Lão quản gia già lại thúc giục cô nhóc.
Mộc Miên là tiểu thư độc nhất của tập đoàn Diamond. Đây là tập đoàn lớn nhất nhì nước. Tuy nhiên, Mộc Miên cảm thấy giữa mình và cha mẹ dần có khoảng cách. Không chỉ vậy, anh trai nuôi của nàng - con trai của bác nàng đã chết vì bạo bệnh đã lâu, càng lúc càng xa nó dần. Nó chỉ đơn thuần nghĩ rằng họ cho nó đã lớn, cần có không gian riêng, mà không biết bao hàm trong đó có rất nhiều điều kì quái.
Cô nhóc nhanh chóng xuống nhà dưới.
- Chào tiểu thư!
Ai thấy nó đi ngang qua đều dừng mọi công việc lại để chào nó. Mộc Miên nhanh chóng hoàn thành buổi sáng là bánh mì ốp la.
Cô nhóc đi bộ đến trường. Trường tuy khá xa nhưng là một người chuộng vận động như Mộc Miên thì không cảm thấy khó chịu.
Nhìn bầu trời trong xanh, không khí se se lạnh thì cô nhóc thích thú om chặt chiếc áo ấm tai mèo. Trong lòng cô nhóc cảm thấy thật nhẹ nhàng, vui tươi.
/31
|