Lưu Trọng Thiên dẫn theo đội ngũ khải hoàn trở lại Trường An sau một thời gian dài, chàng cưỡi trên lưng ngựa cao ngất, dân chúng trên đường phố Trường An đều tiến đến nghênh đón, tiếng reo hò náo nhiệt khiến Lưu Trọng Thiên nhớ lại quãng thời gian khải hoàn sau trận chiến trên sa mạc, Uy Thất Thất xấu xí bị chàng nhét vào trong xe ngựa, lén đưa về phủ, có ai ngờ xấu nữ khiến chàng sinh lòng mến mộ kỳ thực đã âm dương cách biệt?
"Tránh ra! Tránh ra!" Phía trước ầm ĩ một hồi.
Lưu Trọng Thiên chăm chú nhìn lại, một chiếc xe hoa bốn bánh quái đản bị mất kiểm soát, đâm thẳng đến chỗ ngựa của chàng, trên xe có một người thanh niên gầy yếu, công tử búi tóc gọn gàng, đội chiếc mũ quả dưa màu lam, lọn tóc dài xinh xinh rủ xuống trước trán, tung bay trong gió.
Trên người khoác áo màu lam rộng thùng thình, quần dài màu trắng nhạt, đi đôi giày màu đen, bên hông thắt đai lưng rộng đầy cá tính, người thanh niên này trông rất có sức sống, nước da trắng trẻo, dáng người gầy gò mảnh mai, trang phục kia thoạt nhìn nom hắn rất phóng khoáng, có điều không thấy rõ được dung mạo, bởi vì hắn đeo đôi kính mắt nhỏ màu đen rất khôi hài.
"Phanh xe không nhạy, tất cả tránh ra, tránh ra!" Người thanh niên lớn tiếng hô.
Lưu Trọng Thiên giật mình ghì chặt chiến mã, nếu như xe người thanh niên này đâm vào, chiến mã nhất định hoảng sợ, phải sớm ngăn hắn lại, một khi xe hoa của hắn xô phải, sẽ làm bị thương dân chúng chung quanh, rõ là một thanh niên làm càn, nghĩ đến đây, Lưu Trọng Thiên từ trên lưng ngựa nhảy phắt xuống, nhanh chóng lao về phía xe hoa của người thanh niên kia.
Lưu Trọng Thiên mặc áo giáp vừa dày vừa nặng, đáp trúng xe hoa, xe hoa lập tức dao động dữ dội, chân người thanh niên kia gắng sức giẫm nhanh lên thanh chắn gỗ, hình như dùng toàn bộ sức, mắt thấy chiếc xe lao về phía chiến mã, tình thế cấp bách, Lưu Trọng Thiên xách cổ hắn lên, người thanh niên gầy yếu này thể trọng rất nhẹ, Lưu Trọng Thiên đã đánh giá cao hắn, nên dùng sức quá mạnh, thiếu chút nữa ném hắn ra ngoài.
"Ê, ê!" Người thanh niên đứng không vững, nhanh chóng túm lấy cánh tay Lưu Trọng Thiên, cơ thể mới trụ vững, chân Lưu Trọng Thiên ra sức kéo thanh chắn gỗ lại, thanh chắn gỗ kêu két một tiếng đứt quãng, xe hoa cũng lập tức dừng lại.
Người thanh niên dở khóc dở cười nhìn Lưu Trọng Thiên "Vương gia, xe của tôi chẳng qua chỉ có chút trục trặc nhỏ mà thôi, vậy mà ngài... Trời ơi, ngài phá hoại xe tôi rồi!"
Giọng nói kia thực sự rất dễ nghe cũng rất quen tai, Lưu Trọng Thiên thoáng ngơ ngẩn, lại lập tức lắc đầu một cái, hơn một năm qua, lòng chàng vẫn không yên, đi tới chỗ nào cũng đều là ảo giác, chàng xuống xe, cười xòa.
"Sau này chớ giở thói ngang ngược trên đường phố Trường An như thế nữa, nếu làm dân chúng bị thương, thì có tới mười chiếc xe, bổn vương cũng hủy bằng hết!"
"Này!" Người thanh niên cũng xuống xe theo, hình như không chịu bỏ qua chuyện này. Lưu Trọng Thiên dừng lại, quay đầu lạnh lùng nhìn hắn, người thanh niên kia khiếp đảm, nhưng quyết đấu lý với Lưu Trọng Thiên đến cùng.
"Đừng tưởng rằng là Vương gia, thì được tự ý phá hoại đồ của người khác! Đền tiền!"
"Đền tiền?" Lưu Trọng Thiên nghi hoặc nhìn chằm chằm vào người thanh niên này, lá gan cũng không nhỏ nhỉ.
"Yes! Để tôi tính!" Người thanh niên nhanh chóng bấm đầu ngón tay "Không nhiều đâu vừa vặn một ngàn lượng!"
Lưu Trọng Thiên căm tức bước tới trước mặt người thanh niên, túm chặt cổ áo hắn "Ngươi lừa bịp tống tiền bổn vương!"
Đầu người thanh niên giương cao, ngón tay dựng thẳng đứng "Đúng, ngài hỏi thăm trên đường phố Trường An chút đi, ông chủ Thất Sắc Giai Nhân Tiền Thiên Tâm, chỉ nhận tiền không nhận người, cho dù lão Hoàng thượng thiếu tiền tôi cũng phải trả, huống chi là Vương gia! Ngài hôm nay đã hủy hoại sản phẩm công nghệ cao của tôi nhất định phải bồi thường."
Lưu Trọng Thiên phá lên cười ha ha "Xem ra trên đường phố Trường An xuất hiện kẻ xấu rồi, bổn vương xuất chinh mới trở về, đối phó xong quân Hung Nô, xem ra cần chút thời gian dọn dẹp những kẻ lưu manh ở Trường An rồi!"
Tiền Thiên Tâm xoa xoa mũi, đôi kính mắt nhỏ nhắn khôi hài thoáng rung rung.
"Tôi không phải kẻ xấu, cũng không phải lưu manh, tôi là người làm ăn đường đường chính chính, thiếu nợ thì trả tiền, giết người thì đền mạng, Vương gia không hiểu đạo lý này sao."
Lưu Trọng Thiên nhất thời cứng họng trước những lời Tiền Thiên Tâm nói, chẳng thể ngờ hôm nay đụng phải một kẻ buôn bán miệng lưỡi sắc sảo, đây rõ ràng là lừa bịp tống tiền, chàng không khỏi tức giận, gia tăng lực trên tay, cả người Tiền Thiên Tâm bị nhấc bổng lên.
Hai chân Tiền Thiên Tâm cách xa mặt đất, chỉ còn cách ôm lấy cánh tay Lưu Trọng Thiên "Đừng, đừng nha, Tam vương gia, chuyện tiền bạc cứ từ từ nói, chớ nên dùng vũ lực, ai chẳng biết Tam vương gia võ công cao cường, Thiên Tâm không phải là đối thủ, muốn nói phải trái, muốn nói phải trái!"
Hay cho tên Tiền Thiên Tâm cười đùa cợt nhả, Lưu Trọng Thiên không nhẫn tâm đánh một kẻ gầy yếu có phần vô lại như thế, đành thả xuống.
Chàng vừa thả Tiền Thiên Tâm xuống, một nữ nhân yêu kiều đã chạy tới, kéo cánh tay Thiên Tâm.
"Ông chủ Tiền, thiếp nhớ chàng chết đi được, sao hôm nay không tới chỗ hẹn gặp thiếp?"
Tiền Thiên Tâm lớn tiếng bật cười, kéo bàn tay nhỏ nhắn của nữ nhân qua, đau lòng vuốt ve "Chẳng phải đương vội đi đó sao? Không may chiếc xe bị Tam vương gia ngang tàng bạo ngược làm hỏng rồi, đang tranh luận đây! Đợi xử lý xong, nhất định sẽ yêu thương nàng!"
Lưu Trọng Thiên thật không ngờ, người thanh niên gầy yếu này còn là một kẻ háo sắc, bất giác nhíu mày, cảm thấy vừa buồn cười vừa bực bội.
Ánh mắt nữ nhân kia đảo qua liếc lại, phát hiện ra Lưu Trọng Thiên, Tam vương gia nổi danh thanh tâm quả dục, anh tuấn phóng khoáng, rốt cuộc đã xuất chinh trở về, đây chính là nam nhân đệ nhất dũng mãnh, cường tráng của Đại Hán, vóc dáng cao lớn mê chết người, nữ nhân kia sao chịu bỏ qua cơ hội này, lập tức vứt bỏ ông chủ Thiên Tâm giàu có của thành Trường An, lao người về phía Lưu Trọng Thiên, gần như là bổ nhào vào lòng.
"Vương gia, thiếp là Tố Tố, từ lâu đã cảm mến vương gia!"
Lưu Trọng Thiên liên tục lui về phía sau, nhưng không sao đẩy nữ nhân kia ra được, nữ nhân kia y như kẹo dẻo dính chặt trên người.
Tiền Thiên Tâm cười đắc ý "Vương gia, mỹ nhân Tố Tố này tặng cho ngài, nữ nhân như vậy Thiên Tâm có cả đống, nếu thích hôm nào đó sẽ tặng một tá đến quý phủ, có điều một ngàn lượng nhất định phải hoàn trả, ngày khác sai người đến phủ lấy, Thiên Tâm đi trước đây!"
Dứt lời, Tiền Thiên Tâm chắp hai tay sau lưng, nghênh ngang bỏ đi.
Lưu Trọng Thiên bị nữ nhân kia quấn quýt, căm tức hướng về phía binh lính quát to "Còn không mau tới giúp."
Mấy binh lính vội vàng chạy tới, kéo nữ nhân kia ra, nữ nhân kia si mê nói "Vương gia, hôm khác thiếp cũng đến phủ tìm ngài, thiếp thực sự hâm mộ chết đi được!"
"Quả là hoang đường, Tiền Thiên Tâm này!" Lưu Trọng Thiên nổi đóa nhảy lên chiến mã, nhìn thoáng qua chiếc xe hoa bị quăng đi kia, lắc lắc đầu, tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
Lưu Trọng Thiên gặp qua Hoàng thượng, hai người ngoại trừ chào hỏi đôi ba câu, gần như không nói chuyện, nhìn nhau chỉ để suy đoán tâm tư đối phương mà thôi. Dường như những hoài niệm về Uy Thất Thất đều là ngọn nguồn dẫn đến lòng đố kị.
Lưu Trọng Thiên đi gặp Thái hậu xong liền vội vã ra ngoài cung, từ đằng xa trông thấy Hàn Vũ quý phi cũng đương nhìn về phía chàng, Hàn Vũ không dám tiến lên trước, nàng biết mình đã không còn là nữ nhân trong lòng Lưu Trọng Thiên nữa, có lẽ cho tới bây giờ nàng chưa từng như thế, nhưng đối với nam nhân này, nàng hết sức lưu luyến lẫn chờ mong.
Lưu Trọng Thiên dời ánh mắt đi, thở dài, sải bước bỏ đi, chàng hy vọng hết thảy mọi thứ trong hoàng cung sau này không liên quan tới mình nữa.
Rời khỏi hoàng cung, Lưu Trọng Thiên liền vội vàng hồi phủ.
Chàng vừa bước chân vào cửa phủ, liền phát hiện trong phủ náo nhiệt khác thường, quản gia nghênh đón với bộ mặt khổ sở.
"Vương gia, ngài rốt cuộc đã về rồi, ông chủ Thất Sắc Giai Nhân kia cứ nói ngài thiếu hắn một ngàn lượng bạc, ngồi trong phủ không chịu đi. Lão nô không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không dám đưa bạc cho hắn, chỉ đành chờ ngài về thôi!"
"Tiền Thiên Tâm?" Lưu Trọng Thiên nhíu mày.
"Đúng vậy, chính là vị công tử giàu có của thành Trường An, rất nổi danh ở đường phố Trường An, tại sao lại dây dưa với loại côn đồ có tiếng đó vậy!"
Lưu Trọng Thiên nổi nóng tiếp tục đi vào trong, sải bước tới phòng tiếp khách, quả nhiên phát hiện Tiền Thiên Tâm dương dương đắc ý ngồi trên ghế, đứng phía sau có khoảng năm, sáu người thân hình vạm vỡ, xem ra hôm nay đến đây không phải chuyện tốt đẹp gì.
Tiền Thiên Tâm thoáng sờ đôi kính mắt nhỏ màu đen "Ái chà, Vương gia đã về, vậy thì tốt rồi, trả tiền đi, quản gia của ngài không làm chủ được!"
Lưu Trọng Thiên thoáng cười lạnh, xem ra bị tên côn đồ này quấy rầy thật rồi, tiền của hắn sẽ không phải có được do lừa bịp tống tiền đấy chứ, Lưu Trọng Thiên đi tới chiếc ghế bên cạnh Tiền Thiên Tâm rồi ngồi xuống.
"Chớ có chọc giận bổn vương, nhân lúc tâm trạng bổn vương khá tốt, hãy dẫn người của ngươi đi ngay!"
"Bạc! Lấy bạc ra thì đi, mà, Vương gia, phủ đệ của ngài cũng không tồi, sao lại có thể thiếu bạc không trả cho Thiên Tâm vậy?"
Không đếm xỉa, không đếm xỉa.
Tiền Thiên Tâm đứng lên, đi dạo trong phòng khách, cầm một chiếc bình hoa lên, quan sát tỉ mỉ "Ồ, bình hoa đẹp quá, Vương gia, đồ đạc trong phủ ngài cũng không tệ, hay tặng cho Thiên Tâm vài món nhé!"
"Bỏ xuống!" Lưu Trọng Thiên thực sự nổi cáu.
Tiền Thiên Tâm sợ hết hồn, tay run bắn lên, bình hoa rơi xuống dưới, vỡ tan tành "Ái chà! Vương gia, ngài lớn tiếng như vậy làm gì, hù chết Thiên Tâm rồi, nên, nên, không trách Thiên Tâm được!"
Lưu Trọng Thiên nhìn bình hoa vỡ vụn trên mặt đất, bước nhanh tới trước mặt Tiền Thiên Tâm, nhanh chóng túm lấy cánh tay hắn, hung hăng trói quặt ra phía sau, Tiền Thiên Tâm đau đớn hét lên "Các cậu còn nhìn à, không mau đánh hắn cho tôi!"
Mấy tên hộ vệ sợ hãi rụt rè không dám tiến lên, ai dám động tới Lưu Trọng Thiên chứ, chàng ta chính là Vương gia dũng mãnh nhất Đại Hán, võ công cao cường khỏi phải nói, ngay cả Hoàng thượng cũng phải nhượng bộ ba phần, cho dù có muốn động thủ, cũng không phải đối thủ, ông chủ chọc ai không chọc, lại đi chọc vị chủ nhân này chứ? Bạn đang xem truyện được sao chép tại: t.r.u.y.e.n.y.y chấm c.o.m
"Còn không qua đây đánh hắn, muốn tôi đuổi cổ các cậu à, lũ hèn nhát, mau lên!"
Tiền Thiên Tâm căm tức quát, mấy tên hộ vệ liếc nhìn nhau, gật đầu, nhanh như chớp lao ra khỏi phòng tiếp khách, biến mất phía ngoài cửa lớn vương phủ, Tiền Thiên Tâm lập tức trợn tròn mắt.
"Bực thật, ai ui, Vương gia..." Cánh tay Tiền Thiên Tâm bị giam cầm càng chặt hơn, cơ thể áp sát vào người Lưu Trọng Thiên, đau đớn vã mồ hôi.
"Còn tìm bổn vương đòi nợ nữa không?"
"Không đòi!"
"Bình hoa có đền hay không?"
"Đền!"
/157
|