.. – Phẫu thuật? – Nó giương mày nhìn Kỳ
– Ừm,cậu đã suy nghĩ lại chưa? – Kỳ hỏi
– Cho tớ 1 thời gian suy nghĩ nữa,được không?
– Bao lâu? – My nhíu mày
– 3 tháng,3 tháng thôi,được chứ? Nhưng cho tớ xuất viện bây giờ được không? – Nó nhìn 3 nhỏ với đôi mắt cún con lấp lánh long lanh tựa giọt sương mai [ Yuu lố rồi =.= ]
– OK!!! – 3 nhỏ đồng thanh
– Giờ xuất viện thôi nào các baby! – Nó hô hào lên
– Bình tĩnh nào Sel .. à không,Hy à – Như dùng tay chặn miệng nó lại
– Ược ồi ược ồi ( Được rồi được rồi! ) – Nó nói
– Như,đi làm giấy xuất viện cho Hy với tớ đi! – Kỳ khều khều vai Như nói
– Ừm,đi thôi Kỳ! – Như vừa nói xong là cô xách tay Kỳ kéo Kỳ đi
– Hy,cậu đã suy nghĩ về chuyện của cậu và anh Ân chưa? – My bỗng lên tiếng
– Tớ buông hết rồi – Nó nói mà giọng nó đượm chút buồn,chút đau khổ
– Vậy thì tốt rồi – My mỉm cười nhìn nó
– My này,tớ ở đây bao lâu rồi?
– Nửa tháng
– Ừm .. Lâu vậy sao .. Ai là người giúp tớ vào đây thế?
– Là Bảo
– Thật sao?Anh ta cũng tốt thật đấy!
– Ừm ..
Căn phòng lại chìm vào im lặng .. Bỗng nhiên nó cảm thấy có chút cô đơn trong tim,nó đưa mắt tìm hình ảnh người con trai đó,người con trai đã luôn chọc phá nó,luôn làm nó tức điên lên,đã lắng nghe nó bên bờ hồ kia,và đã luôn giúp đỡ nó .. Nó đưa mắt tìm kiếm rồi lại nằm xuống,nhắm mắt lại,lòng tràn đầy thất vọng,tim nó thắt lại,nó nghĩ:” Chẳng lẽ đó là cảm giác thích sao? ” Rồi nó khẽ thở dài,bỗng nhiên có tiếng mở cửa,nó mở mắt,bật dậy,đôi mắt hướng ra phía cửa,tràn đầy hi vọng
” Cạch ”
3 người con trai bước vào ..
– A,Lộc,Quân,Phong – My thốt lên
– Hi My,hi Hy! – Phong cười
Nó khẽ thở dài,tâm trạng buồn bực không chịu được,bỗng nó thốt lên:
– Còn Bảo đâu?
– À,tên đó mấy bữa nay chả thèm đi học,rồi chẳng biết nó đi đâu nữa – Lộc nhún vai
– Vậy à?Ừm – Nó cố nặng ra 1 nụ cười nhìn 3 tên con trai
– Hy ổn chưa? – Quân lấy tay sờ lên đầu nó
My bỗng cảm thấy muốn đập đồ ghê,thấy rất khó chịu khi thấy cảnh đó.Nó cười đáp:
– Ừm,tớ không sao!
– Vậy thì tốt! – Quân mỉm cười
– Mà nhìn My hốc hác quá nhỉ? – Quân nhìn My rồi mỉm cười
– À ờ,tớ không sao! – My bỗng nhiên đỏ mặt
– My bệnh hả?Sao mặt đỏ thế kia? – Quân ngây ra nhìn gương mặt dễ thương kia,tim lại lệch 1 nhịp rồi
– Haha,mày bị gì thế My? – Nó cười sặc sụa
– Không có gì đâu! – My đáp rồi ngoảnh mặt ra chỗ khác
Bỗng Quân tiến tới gần My,dùng 2 tay mình áp vào 2 gò má đang đỏ ửng của My,cười nói:
– My ốm hả?Nóng quá trời! – Quân bỗng nhiên ngốc luôn sau khi nhìn gương mặt đỏ ửng dễ thương của My
My không nói gì,mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn nữa.My bỗng vùng chạy,rồi Quân đuổi theo,miệng cứ kêu:
– My à,đợi tớ với!
– 2 người này dễ thương thật! – Nó cười khì
– Hy này,cậu ổn chứ? – Lộc hỏi
– Ưm .. Tớ không sao .. – Nó đáp,cố nặn ra 1 nụ cười tươi
– Bảo .. Nó .. – Lộc ngập ngừng nói
– Bảo?Bị sao sao? – Nó lo lắng hỏi
– Nó không liên lạc với tụi này mấy tuần rồi,cũng chả thèm đến trường nữa – Lộc nói
– Vậy sao .. ? Ừm .. – Nó cười cười
– Ừm,mà hình như thiếu Kỳ với Như nhỉ? – Phong ngó ngó khắp phòng
– 2 người đó đi ra ngoài làm giấy xuất viện cho tớ rồi! – Nó gượng cười
– Ừm,mà Hy mới tỉnh mà,ở đây dưỡng bệnh đi – Lộc nhìn nó
– Tớ không sao,tớ vẫn muốn đi học mà .. – Nó cười cười
” Cạch ”
– A,2 cậu về rồi hen! – Nó vẫy vẫy
Lộc và Phong ngoái lại nhìn 2 cô nàng xinh đẹp đang bước vào
– A,Phong! – Như chạy tới ôm chầm lấy cánh tay Phong
– Bó tay 2 người,mới gặp đã ôm ấp – Rồi Kỳ bước tới kế nó,giơ 1 xấp giấy ra – Giấy xuất viện của cậu! – Rồi Kỳ mỉm 1 nụ cười tỏa nắng,làm tim Lộc lệch 1 nhịp rồi
” Cô ấy cười thật đẹp! ” – Lộc nghĩ
– Mà Lộc ở đây làm gì thế? My đâu? – Kỳ quay sang nhìn người con trai đối diện
– Tớ vào đây thăm Hy.Còn My với Quân đi đâu tớ cũng chả biết – Lộc nhún vai
– Ừm .. – Kỳ cười
– Kỳ,tớ muốn nghỉ 1 chút,mọi người ra ngoài hết được không? – Nó lên tiếng
– Ừm – Kỳ gật đầu rồi kéo cả bọn ra ngoài hết
Khi mọi người đã ra ngoài hết,bỗng 1 tiếng khóc nấc vang lên .. Phải,nó đang khóc .. Nó nhớ lại rằng lúc nó chưa tỉnh dậy,có 1 ngày,1 bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó nói: ” Hy à,tỉnh dậy mau nhé!Tớ Bảo đây,tớ xin lỗi vì đã làm cậu ra như vậy,thật sự rất xin lỗi .. Tớ cũng đã vì quá tức giận mà đánh anh Ân,xin lỗi .. Tớ nghĩ tụi mình là 2 ngả rẽ khác nhau,chắc chẳng bao giờ hòa hợp được .. Vì cậu còn đang ngủ mê nên tớ mới dám nói .. Tớ thích cậu .. Và tớ đã ghen với anh Ân đấy .. Tạm biệt!Chúng ta vẫn là bạn nhé! ” rồi sau đó nó chỉ nghe những tiếng bước chân,tiếng đóng cửa rồi im bặt . Nhớ lại mà tim nó thắt lại,đôi mắt nó giàn giụa những hàng nước long lanh,môi nó mím chặt .. Lúc đó nó đã muốn ngồi lên,nắm lấy tay hắn,không để hắn đi .. Khóc 1 lát nó cũng gục xuống ngủ,đôi mắt vẫn còn 1 chút ướt át ..
Đến sáng hôm sau,nó đã được xuất viện,vừa về đến nhà,nó thấy nhà tối om,chả có tí bóng người nào,nó lên tiếng:
– Kỳ,bác quản gia và 5 chị giúp việc đâu rồi?
– Anh Ân và anh Hoàng cho họ nghỉ rồi! – Kỳ bước vào bật đèn
– Oh,vậy sao? Ừm!
– Hy,lên phòng nghỉ đi! – My chưa kịp để cho nó trả lời,nắm tay kéo vụt lên phòng nó,hét toáng loạn – Kỳ,Như,đem đồ xuống bếp Hy giùm tớ với!
Kỳ và Như nhìn nhau rồi thở dài,nhìn đống túi ngổn ngang trước mắt mà muốn xỉu luôn,túi to túi nhỏm,túi vàng,túi xanh .. đầy đủ. Nguyên do của đống túi này là cách 1 tiếng,sau khi xuất viện,My đã kéo cả đám vào siêu thị mua đồ ăn về bồi bổ nó,rồi bla bla …
– Hy,ổn chưa? – Trên phòng nó,My đang hỏi han nó từa lưa câu hỏi làm nó chóng cả mặt
– My,tớ ổn mà! – Nó cười khì vì hành động thái quá của cô bạn
– Ừm,nghỉ chút đi!Tớ xuống nhà với 2 bạn dễ thương kia nấu đồ bồi bổ cho cậu! – My nói rồi bước ra khỏi phòng
Nó mỉm cười rồi lấy 1 chiếc đĩa đặt vào máy nhạc,tiếng hát đầy cảm xúc của 1 người con trai vang lên:
” Everytime I close my eyes
You’re all that I can see
I hold you in my heart
And know you’re watching over me
Standing by your side
It felt like I could fly
If I could be half the man that you are in my eyes
And I could face the darkest day
And fight the tears inside
I can’t turn the page or hold back the time
It’s too hard to say goodbye
It’s too hard to say goodbye … ”
___________________________
Chap này tớ đã tặng như tớ đã hứa rồi ^^
Chap này cũng vậy,ai cmt đầu tớ tặng chap sau nheee :3
– Ừm,cậu đã suy nghĩ lại chưa? – Kỳ hỏi
– Cho tớ 1 thời gian suy nghĩ nữa,được không?
– Bao lâu? – My nhíu mày
– 3 tháng,3 tháng thôi,được chứ? Nhưng cho tớ xuất viện bây giờ được không? – Nó nhìn 3 nhỏ với đôi mắt cún con lấp lánh long lanh tựa giọt sương mai [ Yuu lố rồi =.= ]
– OK!!! – 3 nhỏ đồng thanh
– Giờ xuất viện thôi nào các baby! – Nó hô hào lên
– Bình tĩnh nào Sel .. à không,Hy à – Như dùng tay chặn miệng nó lại
– Ược ồi ược ồi ( Được rồi được rồi! ) – Nó nói
– Như,đi làm giấy xuất viện cho Hy với tớ đi! – Kỳ khều khều vai Như nói
– Ừm,đi thôi Kỳ! – Như vừa nói xong là cô xách tay Kỳ kéo Kỳ đi
– Hy,cậu đã suy nghĩ về chuyện của cậu và anh Ân chưa? – My bỗng lên tiếng
– Tớ buông hết rồi – Nó nói mà giọng nó đượm chút buồn,chút đau khổ
– Vậy thì tốt rồi – My mỉm cười nhìn nó
– My này,tớ ở đây bao lâu rồi?
– Nửa tháng
– Ừm .. Lâu vậy sao .. Ai là người giúp tớ vào đây thế?
– Là Bảo
– Thật sao?Anh ta cũng tốt thật đấy!
– Ừm ..
Căn phòng lại chìm vào im lặng .. Bỗng nhiên nó cảm thấy có chút cô đơn trong tim,nó đưa mắt tìm hình ảnh người con trai đó,người con trai đã luôn chọc phá nó,luôn làm nó tức điên lên,đã lắng nghe nó bên bờ hồ kia,và đã luôn giúp đỡ nó .. Nó đưa mắt tìm kiếm rồi lại nằm xuống,nhắm mắt lại,lòng tràn đầy thất vọng,tim nó thắt lại,nó nghĩ:” Chẳng lẽ đó là cảm giác thích sao? ” Rồi nó khẽ thở dài,bỗng nhiên có tiếng mở cửa,nó mở mắt,bật dậy,đôi mắt hướng ra phía cửa,tràn đầy hi vọng
” Cạch ”
3 người con trai bước vào ..
– A,Lộc,Quân,Phong – My thốt lên
– Hi My,hi Hy! – Phong cười
Nó khẽ thở dài,tâm trạng buồn bực không chịu được,bỗng nó thốt lên:
– Còn Bảo đâu?
– À,tên đó mấy bữa nay chả thèm đi học,rồi chẳng biết nó đi đâu nữa – Lộc nhún vai
– Vậy à?Ừm – Nó cố nặng ra 1 nụ cười nhìn 3 tên con trai
– Hy ổn chưa? – Quân lấy tay sờ lên đầu nó
My bỗng cảm thấy muốn đập đồ ghê,thấy rất khó chịu khi thấy cảnh đó.Nó cười đáp:
– Ừm,tớ không sao!
– Vậy thì tốt! – Quân mỉm cười
– Mà nhìn My hốc hác quá nhỉ? – Quân nhìn My rồi mỉm cười
– À ờ,tớ không sao! – My bỗng nhiên đỏ mặt
– My bệnh hả?Sao mặt đỏ thế kia? – Quân ngây ra nhìn gương mặt dễ thương kia,tim lại lệch 1 nhịp rồi
– Haha,mày bị gì thế My? – Nó cười sặc sụa
– Không có gì đâu! – My đáp rồi ngoảnh mặt ra chỗ khác
Bỗng Quân tiến tới gần My,dùng 2 tay mình áp vào 2 gò má đang đỏ ửng của My,cười nói:
– My ốm hả?Nóng quá trời! – Quân bỗng nhiên ngốc luôn sau khi nhìn gương mặt đỏ ửng dễ thương của My
My không nói gì,mặt đã đỏ nay còn đỏ hơn nữa.My bỗng vùng chạy,rồi Quân đuổi theo,miệng cứ kêu:
– My à,đợi tớ với!
– 2 người này dễ thương thật! – Nó cười khì
– Hy này,cậu ổn chứ? – Lộc hỏi
– Ưm .. Tớ không sao .. – Nó đáp,cố nặn ra 1 nụ cười tươi
– Bảo .. Nó .. – Lộc ngập ngừng nói
– Bảo?Bị sao sao? – Nó lo lắng hỏi
– Nó không liên lạc với tụi này mấy tuần rồi,cũng chả thèm đến trường nữa – Lộc nói
– Vậy sao .. ? Ừm .. – Nó cười cười
– Ừm,mà hình như thiếu Kỳ với Như nhỉ? – Phong ngó ngó khắp phòng
– 2 người đó đi ra ngoài làm giấy xuất viện cho tớ rồi! – Nó gượng cười
– Ừm,mà Hy mới tỉnh mà,ở đây dưỡng bệnh đi – Lộc nhìn nó
– Tớ không sao,tớ vẫn muốn đi học mà .. – Nó cười cười
” Cạch ”
– A,2 cậu về rồi hen! – Nó vẫy vẫy
Lộc và Phong ngoái lại nhìn 2 cô nàng xinh đẹp đang bước vào
– A,Phong! – Như chạy tới ôm chầm lấy cánh tay Phong
– Bó tay 2 người,mới gặp đã ôm ấp – Rồi Kỳ bước tới kế nó,giơ 1 xấp giấy ra – Giấy xuất viện của cậu! – Rồi Kỳ mỉm 1 nụ cười tỏa nắng,làm tim Lộc lệch 1 nhịp rồi
” Cô ấy cười thật đẹp! ” – Lộc nghĩ
– Mà Lộc ở đây làm gì thế? My đâu? – Kỳ quay sang nhìn người con trai đối diện
– Tớ vào đây thăm Hy.Còn My với Quân đi đâu tớ cũng chả biết – Lộc nhún vai
– Ừm .. – Kỳ cười
– Kỳ,tớ muốn nghỉ 1 chút,mọi người ra ngoài hết được không? – Nó lên tiếng
– Ừm – Kỳ gật đầu rồi kéo cả bọn ra ngoài hết
Khi mọi người đã ra ngoài hết,bỗng 1 tiếng khóc nấc vang lên .. Phải,nó đang khóc .. Nó nhớ lại rằng lúc nó chưa tỉnh dậy,có 1 ngày,1 bàn tay ấm áp nắm lấy tay nó nói: ” Hy à,tỉnh dậy mau nhé!Tớ Bảo đây,tớ xin lỗi vì đã làm cậu ra như vậy,thật sự rất xin lỗi .. Tớ cũng đã vì quá tức giận mà đánh anh Ân,xin lỗi .. Tớ nghĩ tụi mình là 2 ngả rẽ khác nhau,chắc chẳng bao giờ hòa hợp được .. Vì cậu còn đang ngủ mê nên tớ mới dám nói .. Tớ thích cậu .. Và tớ đã ghen với anh Ân đấy .. Tạm biệt!Chúng ta vẫn là bạn nhé! ” rồi sau đó nó chỉ nghe những tiếng bước chân,tiếng đóng cửa rồi im bặt . Nhớ lại mà tim nó thắt lại,đôi mắt nó giàn giụa những hàng nước long lanh,môi nó mím chặt .. Lúc đó nó đã muốn ngồi lên,nắm lấy tay hắn,không để hắn đi .. Khóc 1 lát nó cũng gục xuống ngủ,đôi mắt vẫn còn 1 chút ướt át ..
Đến sáng hôm sau,nó đã được xuất viện,vừa về đến nhà,nó thấy nhà tối om,chả có tí bóng người nào,nó lên tiếng:
– Kỳ,bác quản gia và 5 chị giúp việc đâu rồi?
– Anh Ân và anh Hoàng cho họ nghỉ rồi! – Kỳ bước vào bật đèn
– Oh,vậy sao? Ừm!
– Hy,lên phòng nghỉ đi! – My chưa kịp để cho nó trả lời,nắm tay kéo vụt lên phòng nó,hét toáng loạn – Kỳ,Như,đem đồ xuống bếp Hy giùm tớ với!
Kỳ và Như nhìn nhau rồi thở dài,nhìn đống túi ngổn ngang trước mắt mà muốn xỉu luôn,túi to túi nhỏm,túi vàng,túi xanh .. đầy đủ. Nguyên do của đống túi này là cách 1 tiếng,sau khi xuất viện,My đã kéo cả đám vào siêu thị mua đồ ăn về bồi bổ nó,rồi bla bla …
– Hy,ổn chưa? – Trên phòng nó,My đang hỏi han nó từa lưa câu hỏi làm nó chóng cả mặt
– My,tớ ổn mà! – Nó cười khì vì hành động thái quá của cô bạn
– Ừm,nghỉ chút đi!Tớ xuống nhà với 2 bạn dễ thương kia nấu đồ bồi bổ cho cậu! – My nói rồi bước ra khỏi phòng
Nó mỉm cười rồi lấy 1 chiếc đĩa đặt vào máy nhạc,tiếng hát đầy cảm xúc của 1 người con trai vang lên:
” Everytime I close my eyes
You’re all that I can see
I hold you in my heart
And know you’re watching over me
Standing by your side
It felt like I could fly
If I could be half the man that you are in my eyes
And I could face the darkest day
And fight the tears inside
I can’t turn the page or hold back the time
It’s too hard to say goodbye
It’s too hard to say goodbye … ”
___________________________
Chap này tớ đã tặng như tớ đã hứa rồi ^^
Chap này cũng vậy,ai cmt đầu tớ tặng chap sau nheee :3
/42
|