Sau khi đi dạo phố về, không biết tại sao trời đang yên bỗng đổ mưa rào. Tôi thấy ông xã vẫn chưa về, bèn gọi điện thoại trò chuyện với Lý Tử. Khi Lý Tử biết là em họ chồng tôi mới thở phào nhẹ nhõm thay cho tôi.
Buổi tối ở nhà một mình nên buồn chán, tôi ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa đợi chồng. Kim đồng hồ dịch chuyển tích tắc tích tắc, tôi nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.
Anh rất ít khi về nhà sau mười một giờ đêm. Tôi lại gọi cho anh, điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng không ai nhấc máy.
Liệu có phải vì trời mưa to nên đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Liệu có bị tai nạn giao thông không?
Tim tôi đập thình thịch, toàn cơ thể tôi chìm trong sự lo lắng sợ hãi khôn cùng. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng anh cũng trở về. Khi về, trông anh
Tôi dìu anh vào giường, hỏi: “Cả đêm hôm qua anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho anh, anh không nhấc máy”.
Anh nhắm mắt, ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Tôi cởi áo sơ mi, cởi quần cho anh nhưng lại không thấy di động của anh. Tôi nghĩ, lẽ nào anh đã làm mất?
Tôi cho quần áo của anh vào máy giặt, trở về phòng khách, bấm số máy của anh. Mới đổ chuông hai hồi đã có người nhấc máy, là giọng phụ nữ. Người phụ nữ đó uể oải lên tiếng: “A lô!”. Tôi nói rất lịch sự: “Chào chị, đây là di động của chồng tôi, không biết tại sao lại ở chỗ chị?”.
Cô ta không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Hôm qua chắc là anh ấy quên cầm về”.
Tôi giật nảy mình, giọng hơi sợ hãi: “Cả tối hôm qua anh ấy đều ở chỗ chị sao?”.
Cô ta nói: “Đúng thế, sao vậy?”.
Tôi cuống lên, vội hỏi: “Thế chị là ai?”.
Cô ta cười “ha ha” mấy tiếng, rồi lại không nói gì. Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, hỏi: “Chị đang ở bệnh viện à? Chị là bạn anh ấy à?”.
Cô ta cười: “Đúng vậy, tôi hiện đang ở bệnh viện”.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, cũng cười, nói: “Chị đang ở bệnh viện nào vậy, để tôi còn đến lấy di động cho anh ấy?
Cô ta nói: “Không cần đâu, anh ấy sẽ tự đến lấy!”.
Tôi hơi hoang mang: “Anh ấy rất mệt, tôi lấy hộ anh ấy là được rồi!”.
Thật không ngờ cô ta lại tắt máy luôn. Tôi tức giận, nghiến chặt răng, gọi lại lần nữa, không ngờ người phụ nữ đó đã tắt máy!
Tôi nhớ đến lần trước hiểu nhầm chồng, lần này nhất định không được lỗ mãng nữa.
Trở về phòng, vì đợi anh suốt cả đêm, tôi cũng mệt, nên lên giường ngủ. Tôi nằm trên giường, nhìn ông xã đang nằm bên cạnh, trở mình liên tục, không tài nào chớp mắt được.
Anh ấy có bạn là nữ giới? Điều này không có gì là lạ, lạ ở chỗ, sao lại phải ở cùng người phụ nữ đó suốt cả một đêm? Tôi không phải là đứa trẻ lên ba, ông xã chăm sóc người phụ nữ khác suốt cả một đêm, việc này chắc chắn có điều gì đó không ổn. Hơn nữa, còn rất nghiêm trọng!
Tôi lập tức đứng dậy, đi ra ngoài hành lang, ấn số máy của vị thám tử đó.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi rồi, tôi nhìn đồng hồ, bật dậy khỏi giường. Đã sáu giờ rồi, như vậy là ông xã đã tan làm. Tôi đi chân trần chạy ra ngoài phòng khách, ấn số máy của chồng.
Lần này, là chồng tôi nghe máy. Anh gọi tôi: “Bà xã!”. Sau đó dường như cố tình nói khẽ: “Anh về muộn một chút!”.
Tôi sao có thể để yên được, nhưng lại chỉ hỏi: “Anh
Anh nói: “Anh đang ở bệnh viện, bạn anh vẫn chưa khỏi bệnh”.
Tôi lo sợ lại hiểu nhầm, như thế chẳng hay chút nào, bèn hỏi: “Bạn anh là nam hay nữ?”.
Anh ngừng một lát, không lên tiếng, dường như đang do dự, sau đó anh nói: “Là nam giới!”.
Anh lại lừa dối tôi? Nhưng tôi sợ mình suy nghĩ lung tung, sợ mình đang lo lắng thái quá như một kẻ tâm thần. Tôi nói: “Thế thì anh về sớm một chút, đừng có như đêm qua, cả đêm không về làm em lo chết đi được!”.
Anh thoáng cảm động: “Bà xã, hôm nay chắc chắn anh sẽ về sớm”.
Tôi cười vào ống nghe, nhưng nước mắt thì đã vỡ òa, tôi nói: “Ông xã, có một câu em quên nói với anh”.
Giọng anh dịu dàng: “Là câu gì?”.
Giọng tôi rất thê lương: “Em yêu anh…”.
Ở phía bên kia, anh không lên tiếng, tôi nhanh chóng tắt máy, nghĩ thầm chắc chắn lại là hiểu nhầm, nhất định không được nghi ngờ anh ấy.
Nhưng sự lừa dối của anh ấy đối với tôi, sự thiếu tin tưởng của anh đối với tôi, tất cả những điều này khiến tôi đau lòng.
Tôi xoa xoa cái bụng đang sôi ùng ục vì đói, quyết định đi ăn thứ gì đó, chỉ cần ăn là không nghi ngờ linh tinh nữa, cũng sẽ không… buồn như thế này nữa!
Sau khi ăn xong, tôi cứ mải miết đi trên đường phố. Bên đường, người đi lại tấp nập, có vô số đôi nam nữ tay trong tay, những cửa hàng bán điện thoại di động bên đường mở nhạc ầm ĩ. Tôi nhìn họ, phát hiện ra, mình hoàn toàn không ăn nhập với những người này. Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa trang điểm? Từ sau khi kết hôn, tôi giống như biến thành một người khác, không thích trang điểm, chỉ một lòng một dạ chờ chồng về, không hề chú ý tất cả mọi chuyện trên đời, như thể chỉ có mình anh là quan trọng nhất!
Người đi đường chợt đưa cho tôi một tấm card, tôi mơ màng nhận lấy, người đó vội nói: “Cửa hàng chúng tôi mới khai trương, nhuộm ép tóc được khuyến mại giá đặc biệt, mọi thứ đều được ưu đãi giá tốt nhất”.
Tôi nhìn anh ta, giống như nhìn một người ở rất xa, chỉ thấy thấp thoáng mơ hồ. Tôi hỏi: “Ở đâu vậy?”. Người đó mỉm cười nói ngay: “Tôi dẫn chị đi!”.
Cửa hàng tóc này rất sang trọng, có hẳn quầy để đồ, hai bên lối vào còn có rất nhiều máy tính, chắc là để phục vụ cho khách trong lúc chờ đợi. Cô phục vụ xinh đẹp giơ tay ra mời tôi rất lịch sự, nói: “Hoan nghênh quý khách!”.
Người thanh niên đó dẫn tôi ra một chỗ, hỏi tôi có nhà tạo mẫu tóc quen không. Tôi lật giở quyển mẫu tóc, chỉ lắc đầu. Đúng lúc đó, có người nói bên tai tôi: “Người đẹp, lần đầu tiên đến à?”.
Tôi khẽ ngước lên, chàng trai trẻ trước mặt khá điển trai, khuôn mặt tuấn tú, sáng lạn, thân hình cao ráo. Mắt cậu ta nhìn tôi rất hồ hởi, nụ cười rạng rỡ: “Người đẹp muốn làm kiểu tóc gì?”.
Nụ cười rạng rỡ như vậy, dường như cả thế giới đều nằm gọn trong tay cậu.
Tôi đặt cuốn tạp chí xuống bàn: “Tôi phải làm thế nào để trông mình xinh đẹp hơn?”.
Mười ngón tay cậu thon dài, dịu dàng chải tóc cho tôi và suy ngẫm: “Chị xoăn máy chắc sẽ rất đẹp”.
Tôi hơi ngẩn người, không biết ông xã có thích không. Tôi chợt định thần lại: “Được, cứ quyết định vậy đi”.
Uốn tóc phải mất mấy tiếng đồng hồ, tôi không biết trải qua hết khoảng thời gian dài đằng đẵng này bằng cách nào. Trong lúc đang làm, cuối cùng số điện thoại của ông xã cũng xuất hiện trên màn hình di động của tôi. Anh hỏi có vẻ hơi kinh ngạc: “Bà xã, em đang ở đâu vậy?”.
Tôi nói: “Em đang làm tóc”.
Anh hỏi: “Em làm sắp xong chưa?”.
Tôi nói: “Chắc phải hai tiếng nữa”.
Anh nói: “Thế thì để anh đến cùng ngồi chờ với em!”.
Tôi lắc đầu, chợt nghĩ ra anh không nhìn thấy, vội nói: “Không cần đâu anh ạ”.
Anh nói: “Anh lái xe, sẽ đến nhanh thôi!”. Anh lại nói thêm: “Chắc chắn sẽ đến trong vòng hai mươi phút nữa”.
Tôi vẫn kiên trì: “Thực sự không cần đâu!”.
Anh không lên tiếng, một lát sau mới khẽ nói: “Bà xã, anh cũng yêu em…”.
Chính trong khoảnh khắc này, tôi đã quên hết mọi thứ, người phụ nữ bí ẩn, những lời nói dối, gần như chúng đều không còn quan trọng nữa. Trong lòng tôi tràn ngập cảm xúc, dường như lại trở về với thời khắc kết hôn, khắp trời đất đều là màu đỏ vui mừng hân hoan, chữ hỷ màu đỏ, chăn màu đỏ, ga giường màu đỏ, ngay cả kẹo cưới cũng màu đỏ. Vùng thị trấn nhỏ, đoàn người đông đúc, anh thì thầm bên tai tôi: “Cả đời này, em là của riêng anh”.
Ngồi trong xe, chúng tôi không nói gì cả. Anh có vẻ muốn phá vỡ sự ngượng nghịu trong bầu không khí trầm mặc này: “Tóc làm đẹp lắm! Lần sau anh cũng đến đây cắt”.
Tôi cố gắng mỉm cười, trả lời anh: “Vậy sao?”.
Anh nói: “Em cứ ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi em”.
Tôi cười, “Hay là chúng ta đến bệnh viện thăm bạn anh nhỉ?”.
“Không cần đâu, người bạn đó ra viện rồi”.
“Ơ! Sao trùng hợp thế?”. Tôi bất giác mỉm cười, gần như ngoài việc mỉm cười, tôi không thể hiện bất cứ biểu cảm nào khác.
Anh nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, rồi chợt hỏi: “Sao em không hỏi người đó là ai?”.
Tôi vẫn mỉm cười: “Chẳng phải anh đã nói đó là nam giới sao? Đã là nam giới, sao em phải hỏ
Anh chợt phanh gấp, hai tay đặt lên vô lăng, nhìn tôi chằm chằm: “Em thực sự tin anh sao?”.
Tôi giật mình, cúi đầu, chỉ im lặng không lên tiếng. Dường như anh thở phào nhẹ nhõm: “Bà xã, đêm qua anh không về nhà, anh có thể giải thích!”.
Đôi tay tôi khẽ run, bỗng chốc, tôi sợ nghe lời giải thích của anh. Chiếc xe ở phía sau liên tục bấm còi inh ỏi, anh lái xe tiếp, cười nói: “Anh ấy và bạn gái chia tay, cho nên nghĩ quẩn, tự sát”.
Tôi “ồ” một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách một lớp kính, mọi vật bên ngoài đều mờ ảo, nhìn không rõ. Giống như con người, nhìn qua làn nước mắt, thì người đó sẽ trở nên mơ hồ.
Mơ hồ không rõ, mơ hồ khiến người ta sợ hãi.
Sợ rằng, sẽ biến mất chỉ sau một cái chớp mắt.
Tôi nhắm mắt, nhắm thật chặt, anh tưởng tôi ngủ, mở nhạc khe khẽ. Không biết anh dừng xe lại khi nào, khẽ gọi tôi: “Bà xã, về nhà rồi!”.
Tôi “ừm” một tiếng, nhưng vẫn nhắm mắt, chỉ là không muốn mở ra, không muốn nghe lời nói dối! Anh thấy tôi như vậy thì không gọi nữa. Anh xuống xe, bế tôi lên, sau đó đi thẳng lên nhà.
Tôi nằm trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh. Tôi chỉ cố nghĩ, mình không được mở mắt, không được nhìn khuôn mặt toàn những lời dối trá. Tôi thà làm một người mù dùng cảm giác của mình để cảm nhận con người này, chỉ cảm nhận những điều anh đối tốt với tôi, không nghĩ đến việc rất có thể anh đang có mối quan hệ với một người phụ nữ khác và người phụ nữ đó đang chuẩn bị khuấy động cuộc sống của tôi
Mười năm qua, tôi tự nhận là có cuộc sống hạnh phúc.
Vào phòng, anh đặt tôi lên giường, động tác rất đỗi dịu dàng, như thể đang che chở cho báu vật của anh vậy. Di động đổ chuông thật không đúng lúc chút nào, anh nghe máy, sau đó nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc cô[1] muốn thế nào?”.
Không biết đối phương nói gì, càng khiến anh nổi giận hơn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm bừa, lần này cô muốn chết thì chết, tôi mặc kệ!”.
Trong lòng tôi xót xa suýt bật khóc, tôi nghiêng người, cố gắng kìm chế giọt nước mắt đang chực trào ra.
Anh nói khẽ: “Được, giờ tôi đến, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”.
Trong phòng yên tĩnh đến rợn người, giống như trong nấm mồ, không có bất cứ tiếng động nào. Tôi bật đèn, ngồi trên giường, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, ông xã đang đứng trước cửa.
Anh lao đến trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng, hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành, sao em lại khóc?”.
Tôi ngước mắt nhìn, nhìn thẳng vào mặt anh, không thể kìm lòng nổi, lại chảy nước mắt.
Tôi chợt ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Bởi vì không nhìn thấy anh, cho nên sợ hãi”.
Anh cười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc ạ!”. Anh ngừng lại, nói thêm: “Bà xã, anh phải đi ra ngoài một lát, em ngoan ngoãn đợi anh về nhé”.
Tôi lắc đầu, muốn giữ anh lại bằng mọi giá. Giống như là người sắp chết đuối, chỉ một mực nắm lấy thứ gì đó có thể cứu sống mình, chỉ muốn dùng hết sức để nắm lấy không chịu buông ra.
Tôi đầm đìa nước mắt: “Ông xã, chúng ta sinh một đứa con nhé”.
Giọng anh khản đặc, nói một tiếng: “Được!”.
Khi tỉnh dậy, tôi kinh ngạc phát hiện ra hơn mười tin nhắn, nội dung chỉ có duy nhất năm chữ: Con đàn bà đê tiện. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Lý Tử, kể cho cô nghe tình hình của chồng và nhắc cả đến nội dung tin nhắn. Lý Tử lo lắng nói: “Chỉ e… đúng là Tiểu Tam!”.
Tôi nói: “Lý Tử, hôm qua mình đã nghĩ thông rồi, chỉ cần trái tim của anh ấy vẫn dành cho mình, chỉ cần anh ấy có ý định cắt đứt với người phụ nữ đó, mình bằng lòng giả ngây giả ngô, bằng lòng tha thứ cho anh ấy, tin tưởng anh ấy”. Tôi nhấn mạnh: “Cũng chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất cũng là lần cuối cùng!”.
Cô hỏi tôi vẻ kinh ngạc: “Hôm qua, cậu đã níu chân ông xã cậu ở lại được, không để anh ấy đi đến chỗ người đàn bà đó sao?”.
Tôi cười, “Đương nhiên rồi, nếu như Tiểu Tam thực sự muốn đấu với mình, cô ta cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tình cảm suốt mười năm trời, mình đâu có thể dễ dàng buông tay!”.
Lý Tử nói: “Cô ta ở chỗ tối, cậu ở chỗ sáng, cậu phải cẩn thận!
Tôi cười nói: “Mình không ở chỗ sáng đâu, mấy hôm trước đã nhờ thám tử theo dõi ông xã rồi, chắc chắn sắp có tin tức”.
Lý Tử rầu rĩ nói: “Đúng là cậu lợi hại, còn mình đã kích động quá”.
Lúc đó, Lý Tử kích động chạy đến công ty của chồng làm ầm lên, khiến cho ai nấy đều biết chuyện và mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ chanh chua. Kết quả thật oái oăm, một số người còn đồng tình với Tiểu Tam, gạt Lý Tử - người bị hại sang một bên. Cô cũng khiến cho chồng không có lấy một cơ hội để quay lại.
Lý Tử hỏi tôi: “Cậu định xử lý vụ tin nhắn như thế nào?”.
Tôi nói: “Mình sẽ nói cho chồng mình lúc anh ấy chuẩn bị tan làm, nói có một kẻ dở hơi nào đó chửi mình là con đàn bà đê tiện, còn gửi tận mười mấy tin nhắn”.
Buổi trưa, thám tử tìm tôi, gặp nhau ở quán cafe. Anh ta đưa cho tôi tập tài liệu đựng trong túi màu vàng, tôi nhanh nhẹn đưa tiền cho anh ta. Thám tử cười: “Lần trước là nhầm, nhưng lần này là thật!”.
Tôi rùng mình, lần này là thật… Tay tôi run run, không dám mở ra xem.
Vị thám tử thấy tôi như vậy, lại hỏi: “Cần gì cô cứ gọi cho tôi!”.
Anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Giúp tôi giới thiệu với bạn bè cô nhé. Nguyên tắc bảo mật của chúng tôi là có chết cũng không tiết lộ cho bất cứ ai”.
Tôi nhìn trân trân vào túi tài liệu, giọng nói khản đặc
Nhận lấy danh thiếp, cất vào túi xách tay. Thám tử trước khi đi còn nói: “Nếu lần sau còn cần, tôi sẽ giảm giá 20% cho cô”.
Cuối cùng tôi cũng dồn hết dũng khí để mở túi tài liệu đó, bên trong còn có cả một tập ảnh, là ảnh chụp cảnh dạo phố của ông xã và người phụ nữ xa lạ đó.
Người phụ nữ đó tên là Trương Lâm Lâm, hai mươi ba tuổi. Theo điều tra của thám tử, cô ta quen biết với ông xã tôi khoảng một năm. Tôi chợt nhớ ra, mấy tháng trước, ông xã thường xuyên nói phải làm thêm, lúc đó, tôi chỉ dặn anh đi đường cẩn thận, cố gắng về nhà sớm. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đến với người phụ nữ khác. Tôi nhìn lướt qua địa chỉ, số điện thoại rồi đút toàn bộ ảnh và tài liệu trở vào trong túi.
Di động chợt đổ chuông, tôi nhìn số điện thoại gọi đến, giật mình, ấn nút nghe. Không ngờ, người phụ nữ đầu dây bên kia không lên tiếng. Tôi biết là Trương Lâm Lâm, cô ta cố tình làm ra vẻ bí ẩn, chẳng qua là muốn làm cho tôi đa nghi sợ hãi.
Nhưng bây giờ, tôi đã tóm được đuôi của cô ta rồi, cô ta đã lộ nguyên hình trước mặt tôi rồi.
Tôi nói vào trong di động: “Đừng làm phiền tôi!”.
Tôi nói cho ông xã biết số di động bí ẩn đã nhắn tin cho tôi, mặt anh biến sắc, sau đó nói: “Chắc là có kẻ nào đó quấy nhiễu linh tinh”.
Tôi không tỏ thái độ gì, chỉ nói phụ họa theo: “Ừm, cố tình quấy nhiễu”. Tôi đoán, chắc là ông xã và Trương Lâm Lâm đã chia tay, bởi vì, anh không còn viện bất cứ lí do nào để đi làm thêm nữa
Thậm chí, hàng ngày, sau khi tan làm đều về nhà ngay, sau đó còn tranh làm việc nhà cho tôi.
Tôi nên lấy làm vui mừng hân hoan, bởi vì, chỉ cần người đàn ông này chịu thay đổi, chịu hối cải, thì vẫn rất tốt. Điều này chứng tỏ trong lòng anh thực sự có tôi, cũng không bỏ rơi tôi. Không bỏ rơi cái gia đình này.
Anh nghĩ tôi không biết gì, sau đó ngấm ngầm lừa dối qua mặt tôi, tôi cứ giả ngây giả ngô, giả làm con ngốc.
Chỉ cần anh chịu quay đầu, tôi bằng lòng làm như vậy.
Ai bảo anh đã trở thành người thân của tôi, từ ông xã trở thành người thân, là người thân có huyết mạch liên thông với tôi.
Điều tôi không thể ngờ tới là mấy hôm sau, tôi đột nhiên nhìn thấy Trương Lâm Lâm ở trong cầu thang máy khu nhà tôi. Cô ta tưởng tôi không biết cô ta là ai, mỉm cười, chào: “Em chào chị, em vừa chuyển đến sống ở tầng dưới nhà chị, em tên Trương Lâm Lâm”.
Tôi nhìn trân trân vào đèn nhấp nháy trong thang máy, nghĩ thầm, con bé này đúng là tinh quái, thật không ngờ còn cố tình đến thuê phòng ở tầng dưới nhà tôi. Cô ta chắc là muốn giở chiêu “biết người biết ta, bách chiến bách thắng” đây.
Nhưng chắc chắn cô ta không thể ngờ được rằng, tôi đã biết cô ta là ai rồi.
Hơn nữa, còn chuẩn bị đòn phản kích.
Tôi cười với cô ta: “Chào
Cô ta lại nói: “Em nên gọi chị thế nào ạ?”.
Tôi nói: “Gọi chị là Diệp Tử là được”.
Cô ta hỏi: “Khi nào rảnh, em mời chị Diệp Tử đi uống trà nhé?”.
“Được”. Tôi tán gẫu: “Em sống cùng bạn trai à?”.
Cô ta lắc đầu, chu môi: “Khu nhà này tiền thuê phòng đắt thật đấy, bạn trai đưa tiền nhưng anh ấy không sống cùng em”. Cô ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt hiện lên ánh cười: “Em nghĩ, thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến”.
Bạn trai đưa tiền? Câu nói này của cô ta đã nhắc nhở tôi. Khi cầu thang máy xuống đến tầng một, tôi không định bước ra. Cô ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Chị không ra à?”.
Tôi cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Chị để quên đồ”.
Cô ta cười rạng rỡ, vẫy tay chào tôi: “Tạm biệt chị!”.
Tôi cũng vẫn tươi cười cho đến lúc cửa thang máy đóng lại, mắt tôi mới tóe lửa, nhìn chằm chằm thang máy. Nghĩ bụng, mấy hôm trước, mày mới chửi tao là con đàn bà đê tiện, giờ tưởng tao không biết, còn luôn miệng một điều chị hai điều chị ngọt xớt.
Đúng là con hồ ly tinh hiểm độc.
Tôi đến ngân hàng kiểm tra tài khoản mới phát hiện ra tiền trong thẻ của ông xã bị hụt mất ba vạn tệ. Xem ra, Trương Lâm Lâm đã lấy tiền bồi th của chồng tôi để chạy đến đây đối phó với tôi.
Được đấy, mày tiến một thì tao tiến mười!
Phụ nữ, đôi khi vì gia đình có thể làm tất cả mọi chuyện.
Khi ông xã về nhà, tôi ngọt ngào nói với anh: “Ông xã, có phải là chúng ta chuẩn bị sinh con không?”. Anh cười, gật đầu.
Tôi lại nũng nịu: “Nhưng anh làm cho em có cảm giác không an toàn”.
Anh cảm thấy khó hiểu, ôm tôi, hỏi: “Sao em lại nói thế?”.
Tôi lấy ngón tay ấn vào lồng ngực anh, dịu dàng nhưng lại hơi có lực. Tôi nói: “Tiền trong ngân hàng của anh dùng nhanh quá”. Tôi truy hỏi: “Số tiền đó, anh đã dùng vào việc gì vậy?”.
Sắc mặt anh tối sầm, cúi đầu, không dám nhìn tôi.
Còn tôi lại cười, nói: “Được rồi, tiền tiêu vào việc gì, em không hỏi anh nữa. Nhưng em có một điều kiện”.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nói luôn: “Yêu cầu gì anh cũng đồng ý cả!”.
Mắt tôi sáng rực, “Là tự anh nói đấy nhé, anh đừng có mà hối hận!”.
Anh nhìn tôi âu yếm, gật đầu: “Đương nhiên, chồng em đã bao giờ lừa dối
Tôi nói: “Vậy sau này, anh đưa cho em quản lý toàn bộ tiền của anh, sáng mai, anh chuyển hết tài khoản ngân hàng của anh sang tài khoản của em”.
Bao năm nay, tôi chưa bao giờ quản lý tiền của anh, nhưng bây giờ thì khác. Tôi không thể để con hồ ly tinh đó lấy không tiền của anh được. Cô ta đòi được một lần, chắc chắn sẽ đòi lần thứ hai, và tiếp tục những lần khác nữa.
Anh nhìn tôi, nghĩ một lát, sau đó khẽ thơm lên trán tôi: “Được, nếu như vậy làm cho em có cảm giác an toàn, anh đồng ý với em”.
Tôi quàng tay lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, nở nụ cười mãn nguyện: “Ông xã, cảm ơn anh!”.
Anh mỉm cười: “Tại anh không tốt mà”.
Anh chợt tỏ vẻ xúc động: “Nhiều lúc, anh thực sự thấy mình thật may mắn, bởi vì trong cuộc đời này, anh đã tìm được một người vợ tốt như em!”.
Tôi biết, tôi không tốt như anh nói, nhưng ít nhất, tôi cũng cho anh đủ không gian và sự sĩ diện. Tôi đã dâng hiến toàn bộ tuổi thanh xuân cho anh, cho gia đình này. Tôi không cho phép bất cứ ai đến phá hoại, tước đoạt tất cả mọi thứ của tôi!
Điện thoại di động của anh lại đổ chuông, anh liếc nhìn rồi tắt máy. Tôi nghĩ, nếu tôi là Trương Lâm Lâm chắc sẽ tức điên, lập tức chạy lên đây cho xem.
Quả đúng như dự liệu của tôi, mười phút sau, có tiếng chuông cửa, tôi tranh chạy ra mở cửa, Trương Lâm Lâm đứng bên ngoài, tươi cười rạng rỡ: “Chị ơi, chị còn nhớ em không
“Đương nhiên rồi”. Cô có biến thành ma tôi cũng vẫn nhớ, tôi hỏi: “Có chuyện gì không?”.
Cô ta vẫn tươi cười, nói: “Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là em muốn tìm chị trò chuyện thôi”.
Tôi cũng tươi cười, “Thật ngại quá, chị và ông xã đang chuẩn bị ăn tối dưới ánh nến”. Tôi ngừng một lát, nói thêm: “Cho nên, không rảnh lắm!”.
Cô ta vẫn dày mặt: “Em đến đây không có người thân, chỉ có mình chị làm bạn”.
Tôi cười, chuẩn bị đóng cửa: “Thực xin lỗi, hôm khác nhé”.
Tôi nhìn nụ cười miễn cưỡng của cô ta, đóng sập cửa. Ông xã hỏi: “Ai đấy?”.
Tôi nghĩ, hãy cho anh có tâm lý chuẩn bị, nói tỉnh bơ: “Là cô gái mới chuyển đến ở tầng dưới, tên là Trương Lâm Lâm”.
Ông xã ngẩn người, mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hoang mang, tôi cười, nói: “Ít hơn em khoảng ba, bốn tuổi, nhưng em không thích cô ta, chẳng quen chẳng biết, tự nhiên chạy đến kết thân trò chuyện, anh nói xem, cô ta có phiền phức không chứ?”.
Ông xã cười miễn cưỡng: “Đúng là phiền phức thật”. Anh lại dè dặt hỏi: “Cô Trương Lâm Lâm đó, trông như thế nào?”.
Tôi nói: “Cũng khá xinh, chỉ đáng tiếc…”. Tôi định nói nhưng lại ngừng lại. Ông xã chau mày, hỏi: “Đáng tiếc gì cơ?
Tôi cười ha ha, ghé sát mặt anh, “Chỉ tiếc là hình như làm nhân tình của người khác, ông xã, anh tốt nhất hãy tránh xa loại người này một chút nhé”. Tôi cảnh cáo anh đầy vẻ uy hiếp: “Đừng có qua lại với loại người này”.
Miệng ông xã lắp bắp: “Ơ, anh… anh biết rồi…”. Ánh mắt anh hoang mang, chợt nói: “Anh xuống lầu đi mua ít đồ”.
Tôi nghĩ, chắc là anh xuống chất vấn Trương Lâm Lâm, hỏi cô ta sao lại chuyển đến đây, hỏi cô ta sao lại cố tình tiếp cận tôi. Tôi ngồi xuống ghế sofa bật ti vi, “Vâng, anh đi đi”.
Khi anh chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi dặn với theo: “Trong vòng mười phút anh phải quay về đấy”. Tôi cười thầm, chỉ vào đồng hồ trên tường: “Em tính giờ đấy”.
Anh gật đầu, nói: “Anh về ngay thôi”.
Nhưng gần nửa tiếng đồng hồ sau anh mới về, khi về nét mặt ủ rũ như kẻ thất trận, chẳng cầm theo thứ gì cả. Đàn ông, có đôi khi cần phải tự trả giá cho sai lầm của mình!
Anh cũng không ngoại lệ!
Hôm sau, ông xã được nghỉ. Sáng sớm, đã có người ấn chuông cửa. Ông xã từ trên giường bật dậy, chạy ra mở cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy hơi buồn. Thường ngày, anh vốn là người gặp phải chuyện gì cũng không kinh hồn hoảng hốt, thế mà giờ đây lại trở nên thận trọng, lo âu, thấp thỏm như vậy.
Suy cho cùng, chính là quả đắng do anh trồng cả thôi.
Mấy phút sau, anh quay lại, thấy tôi mở to mắt nhìn anh bèn cười nói: “Người ta đến ghi số gas[2]”.
Anh nằm vật xuống giường, trở mình liên tục, vẫn không ngủ được. Anh khẽ lay lay cánh tay tôi, nói: “Bà xã, anh muốn rút tiền”.
Tôi cười nhạt trong lòng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ tiện miệng hỏi: “Anh lấy bao nhiêu?”.
Anh có vẻ thấp thỏm: “Hai vạn”.
Tôi xoay người, không thèm tiếp lời anh. Rõ ràng, đây là kết quả của cuộc đàm phán tối qua với người đàn bà đó. Anh ôm tôi, giọng nói dịu dàng như tan chảy: “Anh muốn sửa xe mà”.
Tôi quay phắt lại, đè lên người anh, khẽ bẹo má anh, cười nói: “Ông xã, chúng ta có cần sinh con nữa không? Nuôi một đứa trẻ rất tốn kém, ví dụ như sữa, bỉm và rất nhiều thứ khác đều cần phải dùng đến tiền”. Tôi lấy hai tay giữ chặt khuôn mặt anh, nét mặt nặng nề: “Cho nên, việc sửa xe còn cần phải xem xét sau”.
Ánh mắt anh nhấp nháy vẻ bất an, cuối cùng, có vẻ như hơi bất lực, anh lên tiếng: “Bà xã, lần cuối cùng thôi”.
Lần cuối cùng đưa tiền cho người phụ nữ đó? Tôi không tin! Không phải không tin chồng, mà là không tin người phụ nữ đó! Tôi biết, lần trước, khi họ chia tay, chắc chắn cũng đã nói là lần cuối, kết quả thì sao chứ?
Con hồ ly tinh đó, không chỉ muốn làm tan nát gia đình tôi, cướp chồng tôi, mà nó còn nhắm vào túi tiền của anh. Tôi lắc đầu, rất kiên quyết: “Bây giờ, tiền đều trong thẻ của em, em cần phải có dự định cho tương lai, cho nên…”. Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt anh, từ từ thốt ra hai chữ: “Không
Từ khi bị tôi từ chối, tâm trạng ông xã càng lúc càng không bình thường, làm việc gì cũng lơ đãng. Có lúc gọi anh, anh cứ như người mất hồn, chỉ còn lại cái vỏ ngoài.
Còn tôi thì sao? Trước mặt anh, ngay cả khóc cũng không dám khóc, ngay cả nước mắt cũng không dám rơi. Lúc đầu, khi anh và Trương Lâm Lâm quấn vào nhau, chắc cũng chẳng hề nghĩ tới tôi.
Lý Tử vẫn tiếp tục đấu tranh với chồng cô ấy, đấu tranh ly hôn!
Còn Đậu Đậu mấy hôm nay cũng không thấy đến tìm tôi, có thể là đang có người yêu mới. Mỗi lần hỏi Lý Tử xem Đậu Đậu dạo này làm gì, cô đều tỏ vẻ bí mật, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết, bây giờ không thể tiết lộ được.
Tôi đoán, với tính cách của Đậu Đậu, chắc cũng không có chuyện hay ho gì, có lẽ là chuyện đùa với lửa để tự thiêu mình ấy mà. Quả nhiên, mấy hôm sau, đã nghe nói Đậu Đậu và chồng Lý Tử quấn lấy nhau. Tôi ngẩn cả người, không hiểu nổi? Hai chị em nhà này rốt cuộc là giở trò gì nhỉ? Tôi lập tức đến nhà Lý Tử, vừa mới bước vào cửa, đã nghe thấy mùi chiến tranh, chắc là cuộc chiến vô cùng khốc liệt!
Nhân tình mới, người tình cũ và vợ cùng ra trận, chuẩn bị chiến đấu một mất một còn.
Tôi ấn chuông cửa, Trần Kiều thấy tôi đến mừng như gặp được cứu tinh, xúc động lay lay cánh tay tôi, nói thẳng luôn: “Em khuyên nhủ Lý Tử đồng ý ly hôn với anh đi!”.
Ơ, việc này là thế nào vậy nhỉ? Lúc trước, chẳng phải là Lý Tử muốn ly hôn, anh ta không chịu sao? Bây giờ, nước chảy ngược rồi sao? Nhưng, tôi không cần đoán cũng biết đây là gian kế của Đậu Đậu.
Lý Tử ngồi trên sofa, mặt lạnh tanh, không lên tiếng. Tiểu Tam hôm nọ gặp ở bệnh viện, cũng ngồi ở đầu bên kia sofa, nhìn Đậu Đậu với vẻ căm hận, cũng không lên tiếng.
Còn Đậu Đậu thì thảnh thơi ngồi xem ti vi, mặc kệ tất cả.
Tiểu Tam dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, chửi bới Trần Kiều: “Con người anh rốt cuộc là có lương tâm hay không? Lương tâm của anh để cho chó ăn mất rồi à? Em vợ mà cũng chơi luôn được”.
Lý Tử cười nhạt: “Lúc trước, khi anh ta và cô quấn lấy nhau, tôi chửi anh ta không có lương tâm, chẳng phải cô nói, lương tâm của anh ta dành cho cô sao?”.
Lý Tử ngừng một lát, cười lạnh lùng hơn, nét mặt như phủ lên một lớp băng, cô từ từ thốt ra từng chữ, từng chữ sắc nhọn như dao: “Đây là báo ứng!”.
Tôi không kìm nổi, hỏi Trần Kiều: “Rốt cuộc anh muốn ở với ai?”. Trần Kiều nói: “Đương nhiên là với Đậu Đậu rồi!”.
Anh ta nói rất chắc chắn: “Tôi chỉ yêu mình Đậu Đậu, không lấy ai ngoài cô ấy!”.
Đàn ông đúng là động vật dễ thay đổi. Mới thời gian trước thích Tiểu Tam, bây giờ lại chuyển sang thích Đậu Đậu, còn không lấy ai ngoài cô ấy!
Đậu Đậu ngước mắt nhìn tôi, mím môi, khẽ cười.
Tôi biết, cô nhóc này chỉ muốn báo thù cho chị gái, chẳng có ý tứ gì với Trần Kiều. Tôi nói: “Anhích Đậu Đậu như vậy, thế thì việc đầu tiên anh cần làm là ly hôn với Lý Tử, việc thứ hai chính là…”. Tôi nhìn Tiểu Tam: “Vạch rõ ranh giới với cô gái này!”.
Trần Kiều hơi ngại ngùng: “Cô ấy tên Lâm Hồng”.
“Ơ”. Tôi bước đến bên cạnh Lâm Hồng, hỏi: “Cô Lâm Hồng, ý cô thế nào?”.
Tôi ngồi xuống cạnh cô ta khuyên nhủ: “Người đàn ông này có tính trăng hoa, nếu cô cứ cố tình bám theo anh ta, tôi còn thấy lo cho cô đấy!”.
Lâm Hồng tỉnh bơ, không hề tỏ thái độ gì, tôi đành phải nói thêm: “Trần Kiều có gì tốt đẹp chứ, gặp ai cũng yêu. Trước đây nói yêu Lý Tử suốt cả cuộc đời, kết quả chẳng phải cũng ở cùng với cô sao. Ở cùng cô đã đành, còn không chịu ly hôn với Lý Tử. Người đàn ông như vậy, cô cần làm gì chứ?”.
Khóe môi Lâm Hồng khẽ run run, tôi nói tiếp: “Cô còn trẻ, xinh đẹp, Trần Kiều cũng chẳng có tiền, chẳng chung tình, cho dù cô có lấy anh ta, sau này cũng vẫn phải đề phòng người khác. Cô nói xem, cô tìm ai chẳng tốt hơn anh ta?”.
Lâm Hồng liếc nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên nhiều tâm trạng phức tạp, tôi gật đầu: “Hôm đó ở bệnh viện, cô đã đổ oan cho tôi, cũng không sao cả. Điều quan trọng là tôi cũng là phụ nữ, tôi không nhẫn tâm nhìn cô nhảy vào cái hố mà không giơ tay ra kéo cô lên”.
Lâm Hồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Được, kết thúc cũng được, đưa tiền là xong!”.
Trần Kiều vội hỏi: “Bao nhiêu?”.
Lâm Hồng giơ bốn ngón tay lên, sau đó cười nhạt: “Tôi muốn bốn vạn tệ!”.
Trần Kiều phẫn nộ: “Cô tưởng cô được nạm vàng đấy chắc?!”.
Lâm Hồng cũng đứng bật dậy, nhằm thẳng vào mặt Trần Kiều mà tát, chửi bới: “Tôi đã gặp không ít đàn ông, chưa một thằng đàn ông nào đê tiện như anh!”.
Cô ta chỉ tay vào mũi anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Trần kia, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi”.
Trần Kiều cũng không yếu thế: “Cô thì tốt đẹp hơn chắc?”.
Lâm Hồng cười nhạt: “Được, một cái tát là giải tán, tôi cũng chẳng thèm số tiền đó, tôi muốn xem, xem anh có kết cục như thế nào”.
Tôi khẽ cắn môi, không lên tiếng, tôi đã nhìn thấy kết cục của Trần Kiều rồi.
Không nhà, không tiền, không vợ, chẳng có gì cả!
Tôi nghĩ đến chồng mình, bây giờ anh cũng chẳng hơn gì. Bị Trương Lâm Lâm uy hiếp, bỗng chốc như già đi mấy tuổi.
Lý Tử cuối cùng cũng ly hôn xong, lấy được căn hộ. Đậu Đậu sau khi moi được tiền của Trần Kiều, cũng đá bay anh ta luôn. Quá trình từ đầu đến cuối của cuộc báo thù này, ai cũng đều rõ cả.
Trần Kiều cũng không phải là thằng ngốc, sau này, anh ta gặp ai cũng nói: “Con bé Đậu Đậu đó đúng là con đàn bà nanh độc, dùng mấy giọt nước mắt để lừa tôi yêu nó, trong lòng chỉ mong ngóng chiếm được tiền của tôi. Còn vợ cũ của tôi cũng chẳng ra gì, mục đích chỉ là cái nhà”.
Người khác chỉ nói: Anh tự làm tự chịu.
Đúng vậy, anh ta tự làm tự chịu, nhưng Lý Tử nhìn thấy anh ta như vậy, cũng buồn lắm. Thực ra, cô vốn không hề muốn tranh cái nhà, tất cả mọi việc này đều là chủ ý của Đậu Đậu.
Chỉ có điều, giờ đã muộn. Khi một người đàn ông đã đến độ lòng lang dạ sói, làm như vậy cũng chỉ là một việc làm để cho mọi người hả dạ mà thôi.
Ông xã nghe xong chuyện của Trần Kiều, giật mình kinh hãi. Anh dường như nghĩ ra điều gì đó, hỏi tôi: “Bà xã, nếu như anh có lỗi với em, em sẽ làm thế nào?”.
Tôi nghĩ, đây là lúc để tháo gỡ nút thắt trong lòng anh, tôi nhìn anh nói: “Nếu anh yêu em, nếu anh cần có gia đình này, vậy thì, em sẽ tha thứ cho anh một lần”.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ né tránh của anh, nói rất nghiêm túc: “Nhưng anh nhớ đấy, chỉ một lần duy nhất!”.
Anh dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lên tiếng hỏi với vẻ không thể nào tin nổi: “Em thực sự có thể tha thứ cho anh một lần sao?”.
Tôi gật đầu, anh kéo tôi vào lòng, thốt lên: “Bà xã, em đúng là tốt nhất!”.
Tôi tốt, bởi vì tôi có thể nhẫn nhịn, bởi vì tôi có thể giả vờ làm con ngốc. Tôi tự dối mình, dối người rằng, chỉ cần anh chịu quay đầu, sẽ giả vờ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng… bóng đen đã tồn tại không thể nào xua đi được. Nhắm mắt lại, là như có thể nhìn thấy cảnh tượng anh và Trương Lâm Lâm ở bên nhau
Tôi thực sự không thể nào chịu đựng được!
Trương Lâm Lâm vẫn hồ hởi kết thân với tôi, cô ta thật giống một con đỉa hút máu, cắn chặt không chịu nhả ra. Cô ta đến nhà tôi, tranh làm việc nhà cho tôi, tôi ngồi trên sofa mặc kệ cô ta, nghĩ thầm, vậy cũng tốt, có thêm người giúp việc miễn phí. Cô ta vừa lau nhà vừa hỏi tôi: “Chị Diệp, anh nhà chị tốt thật đấy”.
Tôi “ừ” một tiếng, nhìn thẳng vào mặt cô ta, nói từng tiếng: “Anh ấy rất yêu chị”.
Cơ thể cô ta khẽ run lên, ngừng một lát, rồi định thần lại, lau tiếp. Cô ta nói vẻ bông đùa: “Chị Diệp không sợ anh ấy tìm người phụ nữ khác sao?”. Cuối cùng, cô ta cũng không kìm lòng được, muốn nhắc khéo tôi.
Tôi cười, hỏi ngược lại: “Em nói xem, chị có sợ không?”.
Cô ta ngẩng đầu, mỉm cười với tôi: “Em nghĩ, chắc là vẫn sợ!”.
Tôi lại lắc đầu: “Tại sao phải sợ chứ?”.
Cô ta nói vẻ chắc chắn: “Tất cả mọi phụ nữ, ai chẳng sợ chứ?!”.
Tôi lại muốn tìm hiểu rõ, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì với chồng mình, tôi nói: “Lâm Lâm, sao không thấy bạn trai em đâu cả?”.
Cô ta cười nhạt: “Người đàn ông đó coi tấm lòng em như phổi chó thôi!”.
Tôi tỏ vẻ như tiện miệng hỏi: “Thế em có yêu anh ta không?”.
Cô ta cúi đầu, tỉ mỉ lau nhà, như thể mọi sự chú ý đều dồn cả xuống nền nhà. Một lúc sau, cô mới từ từ nói: “Em nghĩ, em yêu anh ấy…”.
Tôi giật mình nhưng mặt vẫn không thể hiện thái độ gì, chỉ hỏi: “Thế anh ta có yêu em không?”.
Cô ta cúi đầu thấp hơn nữa, “Cũng có thể!”.
Tôi nói: “Nếu như anh ta không yêu em, chị nghĩ, em nên buông tay đi!”.
Tôi thấy cô ta không lên tiếng, lại khuyên nhủ: “Đàn ông trong thiên hạ nhiều như vậy, chắc chắn không cứ gì phải là anh ta, có phải vậy không? Người đàn ông đó có thể chẳng tốt như em nghĩ đâu. Kết hôn là một chuyện, sống với nhau lại là một chuyện khác”.
Cô ta ném cây lau nhà xuống, toàn thân run lên, không kiềm chế nổi sự phẫn nộ, cô ta nghiến răng nhìn tôi nói: “Nhưng em không cam tâm, rốt cuộc em có gì không tốt chứ?”.
Tôi nói: “Không phải là em không tốt, mà là người đàn ông đó không đủ tốt. Nếu anh ta không muốn có trách nhiệm với em thì cần gì ở bên nhau chứ? Rút ra càng sớm càng tốt!”.
Cô ta bỗng cười nhạt, “Chị không hiểu đâu, nếu như vợ anh ta đủ tốt, lúc đầu anh ta cũng sẽ không đến tìm em”.
Tôi thoáng giật mình, biết là cô ta đã lỡ lời. Cô ta đang kể về vợ của anh ta sao? Ha… ha, cô ta sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, sắp sửa để lộ đuôi rồi! Cô ta nhìn tôi chằm chằm, cười lạnh lùng: “Chị Diệp, chị có biết trước đây em làm nghề gì không?”.
Tôi lắc đầu.
Cô ta chậm rãi thốt ra từng tiếng một: “Làm cave…”. Cô ta lại khẽ so vai vẻ bất cần, “Em chẳng ngại nói cho chị biết, người đàn ông đó giấu vợ đến tìm em hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, vì anh ấy, em đã vứt bỏ tất cả. Giờ đây, em chỉ muốn… muốn thế chỗ vợ anh ấy!”.
Cô ta ngồi xuống cạnh tôi, lạnh lùng hỏi: “Chị Diệp, nếu như vợ người đàn ông đó quả thực tốt như vậy, sao anh ấy lại làm như thế chứ?”.
Tôi vẫn mỉm cười, nụ cười của tôi có vẻ như không gì có thể công kích được, nhưng con tim đã bị cứa vô số nhát, đang rĩ máu. Tôi muốn khóc, khóc thật to, nhưng không thể được. Tôi buộc phải cười, trước mặt tên đao phủ… tôi buộc phải cười, hơn nữa còn phải tươi cười rạng rỡ.
Buổi tối, tôi ngồi ở sofa, không bật đèn, nhìn chăm chăm ra cửa. Khi ông xã về, mở cửa ra, giật nảy mình. Anh bật công tắc đèn trên tường, đèn sáng, anh vẫn chưa hoàn hồn, nhìn tôi hỏi: “Em sao vậy? Còn nhát ma dọa quỷ nữa!”.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.
Anh đóng cửa, đi đến trước mặt tôi, hai tay từ từ nâng khuôn mặt tôi lên, hôn nhẹ: “Lại làm sao thế?”.
Tôi bực bội đẩy anh ra, cuối cùng đưa cho anh tập tài liệu để trên bàn nước.
Tôi thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa! Thực sự không thể chịu đựng được đến mức độ như thế
Anh trân trân nhìn tôi, cũng không nói gì.
Cả hai người đều im lặng, sự trầm lặng kéo dài vô tận.
Xung quanh im lặng như tờ, giống như đang ở trong mộ, chỉ có sự yên lặng chết người, yên lặng đến độ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
Một lúc lâu sau, anh từ từ thốt ra ba chữ: “Anh xin lỗi!”.
Tôi ngoảnh mặt đi, không nhìn anh, cố gắng kìm nén để không bật khóc.
Anh bước lại gần sofa, hai tay ôm chặt đôi chân, đầu vùi xuống cánh tay. Tôi không muốn nghĩ gì nữa, không muốn biết gì nữa. Nhưng, sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Anh đã phá vỡ hoàn toàn lòng tin của tôi đối với anh, không hề nương tay!
Anh giống như một tên sát thủ, lấy dao đâm thẳng vào tôi. Mặc dù giấu giấu giếm giếm, nhưng lại đâm trực diện, khiến tôi toàn thân tan nát!
Anh ôm lấy tôi, cuống quýt nói: “Bà xã, anh thực sự xin lỗi!”.
Bây giờ, tôi chỉ muốn chắc chắn xem anh có thực sự thích người phụ nữ đó không?
Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt anh, nhưng lại không dám mở miệng. Tôi sợ nếu mình mở miệng, thì sẽ bật khóc, sẽ sụp đổ. Cuối cùng, tôi cũng mở miệng, những giọt nước mắt yếu mềm đó thi nhau chảy ra. Tôi rút khăn giấy lau thật mạnh, cuối cùng không nói được lời nào.
Anh thấy tôi đau đớn như vậy, ôm tôi thật chặt: “Em đừng khóc, em khóc anh sợ lắm!”.
Anh ngừng một lát, lại cuống quýt xin lỗi: “Tại anh không tốt, anh đáng chết, em đừng khóc!”.
Tôi khóc nghẹn, dường như đã bị rút cạn sức lực, cả cơ thể mềm oặt, ngả vào lòng anh, chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi đến thế. Một lúc lâu sau, tôi mới nghẹn ngào lên tiếng: “Em biết em không tốt, em không đủ xinh đẹp, em không trẻ trung bằng cô ấy, tất cả mọi thứ đều không bằng cô ấy. Nhưng… anh cũng không thể đối xử với em như vậy được!”.
Anh lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lau nước mắt cho tôi, chỉ luôn miệng nói: “Anh xin lỗi!”.
Hai tay tôi uể oải bám vào người anh, nói như đứt từng khúc ruột: “Cho dù em có không tốt thế nào, anh cũng không nên đi tìm gái, hơn nữa, hết lần này đến lần khác quan hệ với cô ta”.
Anh nói: “Từ nay về sau, anh không bao giờ làm như vậy nữa, em đừng khóc!”.
Tôi hít thở sâu, cuối cùng đẩy anh ra, nói giọng quả quyết: “Em muốn ly hôn!”.
Anh cúi đầu, không lên tiếng.
Tôi nước mắt như mưa: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ…”. Tôi lấy túi tài liệu đập vào người anh, gần như gào lên: “Anh đi chơi gái, còn chơi mấy lần với cùng một người!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột: “Anh là đồ khốn, không phải l
Anh mặc tôi gào khóc, toàn thân anh giống như một khúc gỗ.
Tôi kéo anh ngã xuống sofa, cả người đè lên người anh, trợn trừng mắt nhìn anh, ánh mắt vô củng đáng sợ, nói: “Em nhất định phải ly hôn!”.
Anh chợt chảy nước mắt: “Bà xã, em từng nói, sẽ tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần này thôi, được không em?”.
Anh giơ tay lên thề: “Sau này nếu anh còn dám làm như vậy nữa, sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, chết không toàn thây!”.
Tôi cứ tưởng tôi có thể tin vào lời thề đó, giống như khi tổ chức đám cưới anh thề nguyền trước mặt tôi: “Bà xã, nếu như sau này anh làm gì có lỗi với em, chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không toàn thây!”.
Tôi vẫn luôn cho rằng tôi có thể tha thứ cho anh, coi như sự việc chưa từng xảy ra.
Nhưng trên thực tế, tôi không thể!
Thực sự không thể!
Lý Tử đề nghị tôi nên tìm một công việc để đỡ suy nghĩ lung tung. Tôi đồng ý, cô ấy nói rất đúng. Ngày nào cũng ở nhà, chẳng có việc gì làm, đúng là buồn chán quá.
Cuối cùng, tôi đến làm việc trong công ty Lý Tử. Nói đến buổi gặp mặt phỏng vấn, đến giờ tôi cũng vẫn thấy không bình thường. Người giám đốc trẻ tuổi đó lúc đầu vốn đã không nhận tôi, nhưng sau khi anh ta nhận được một cuộc điện thoại, lại nói tôi có thể đến làm việc.
Ngày đầu tiên đi làm đã có người bí mật tặng hoa cho tôi. Tôi nhìn tấm bưu thiếp, trên đó viết: Người xin chuộc tội!
Tôi vô cùng băn khoăn, nghĩ rằng chắc là đã tặng nhầm.
Lý Tử cười nói: “Còn chưa ly hôn mà đã có mùa xuân thứ hai rồi!”.
Tôi chỉ cười đau khổ, rầu rĩ: “Không biết là trò đùa tai quái của ai nữa”.
Lý Tử cố tỏ ra vẻ khoa trương: “Trò đùa tai quái thế này, mình cũng muốn đấy!”.
Sau khi tan sở, giám đốc nói cần phải mở tiệc mừng tôi, gọi tất cả nhân viên cùng đi hát karaoke. Trong phòng hát, thực sự vô cùng buồn chán. Các đồng nghiệp tranh nhau giành lấy micro, còn tôi… chỉ ngồi yên một góc, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu tột cùng.
Giám đốc bảo tôi hát, tôi từ chối nói mình không biết hát. Cửa phòng chợt bật mở, một người đàn ông mặc bộ complet màu đen cầm bó hoa tươi che khuất khuôn mặt bước vào. Anh ta đi thẳng đến trước mặt tôi, sau đó khuỵu chân quỳ xổm xuống, giơ bó hoa ra tặng tôi.
Con người bí mật đó cuối cùng cũng đã lộ diện!
Tôi đón lấy bó hoa, nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh ta quen thuộc đến độ đáng sợ, từng nếp nhăn trên khuôn mặt anh ta, tôi đều có thể ghi nhớ rõ ràng. Bỗng chốc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vang rền, giám đốc nói đùa: “Tôi đã giữ chân vợ cậu thành công rồi đấy nhé!”.
Lúc này tôi mới biết, thì ra ông xã chính là bạn thân của giám đốc.
Còn tôi, đã bị lừa một cú ngoạn mục.
Ông xã quỳ xuốn trước mặt tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, nói: “Bà xã, hãy tha thứ cho anh được không?”.
Tôi vẫn lạnh lùng, không thèm chú ý đến anh.
Đồng nghiệp đứng xung quanh cũng hò reo: “Cô hãy tha thứ cho anh ấy đi”. Ngay cả Lý Tử cũng không kìm được nói đỡ cho anh: “Diệp Tử, tha thứ cho anh ấy một lần này đi!”.
Ông xã mỉm cười, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng có chút thê lương. Tôi chợt cảm thấy xót xa, không nỡ nhẫn tâm. Tôi đứng dậy, gắng gượng mỉm cười với giám đốc, nói: “Thật ngại quá, gây phiền phức cho anh rồi. Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ không thể đi làm được rồi”.
Giám đốc nói: “Không sao, tôi và chồng cô là chỗ anh em mà”.
Tôi nở nụ cười xin lỗi với Lý Tử: “Mình về trước đây!”.
Cô nói thẳng luôn: “Được, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều đấy!”.
Trong xe, anh vẫn không chịu từ bỏ việc cố gắng thử trò chuyện với tôi, tôi vẫn mặc kệ, không thèm chú ý đến anh. Cuối cùng, anh nói: “Trương Lâm Lâm đã dọn đi rồi, anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Sau này anh sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa”.
Tôi nhạt, đàn ông cắt đứt hoàn toàn với một người phụ nữ, chẳng qua là vì người phụ nữ đó đã uy hiếp đến cuộc hôn nhân và gia đình của anh ta. Nếu người phụ nữ đồng ý làm kẻ câm điếc bám theo anh ta, tôi nghĩ, có đánh chết anh ta cũng sẽ không cắt đứt.
Đàn ông trong thiên hạ, loại người thế này, đâu đâu cũng thấy!
Về đến nhà, tôi đóng chặt cửa phòng. Anh đứng ở ngoài gõ cửa mãi, luôn miệng gọi tên tôi. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng không nghe tiếng anh gọi, không nghe từng lời nói của anh. Tôi hướng ra phía cửa hét lên đầy kiên quyết: “Em muốn ly hôn!”.
Nhưng trong lòng, thực sự không hề muốn vứt bỏ tình cảm suốt mười năm qua một chút nào.
Cuối cùng, anh tìm thấy chìa khóa, mở cửa phòng. Anh ghì chặt tôi xuống giường, hai chân đè chặt lấy hai chân tôi, một tay kê đầu tôi lên, một tay ghì chặt lồng ngực tôi. Anh gần như cầu xin: “Bà xã, em đã không để cho người khác biết anh ngoại tình, đã giữ sĩ diện cho anh. Nếu đã như vậy, sao em lại không bằng lòng tha thứ cho anh?”.
Đúng vậy, tôi nghĩ, ngoài bốn người biết chuyện, tất cả mọi người đều không hề hay biết, không biết anh đã phản bội tôi, không biết anh đã ngoại tình. Họ chỉ biết rằng anh là một người đàn ông mẫu mực, chỉ biết rằng anh rất yêu bà xã của anh!
Người ngoài, họ chẳng biết gì cả!
Nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ, rõ đến độ khiến tôi gần như nghẹt thở.
Anh nghẹn ngào: “Bà xã, tình cảm mặn nồng của chúng ta suốt mười năm qua, có phải em thực sự muốn ly hôn?”.
Anh đã nói trúng tâm tư của tôi, biết tôi không muốn ly hôn. Anh hiểu tôi hơn ai hết! Nhưng, anh đã hiểu tôi như vậy, sao vẫn còn làm tổn thương tôi.
Anh giống như một vị kiếm khách cao minh, có thể làm cho tôi thương tích đầy mình nhưng trên người lại không hề có vết máu. Tôi bịt chặt đôi tai, không muốn nghe thấy từng câu từng chữ anh nói!
Tôi chợt buột miệng nói: “Em muốn về nhà…”
Anh an ủi tôi: “Đây chính là nhà của em mà, em còn muốn về đâu nữa?”.
Tay tôi nắm chặt lấy áo anh, lắc mạnh đầu: “Em muốn về quê…”. Giọng nói của tôi đã sụt sùi: “Đây đã không còn là nhà của em nữa rồi!”.
Môi anh khẽ động đậy nhưng lại không thốt lên lời nào. Cuối cùng, anh nói với giọng xót xa: “Nếu về nhà có thể khiến em dễ chịu hơn, ngày mai anh sẽ đưa em ra sân bay”. Anh lại ôm chặt lấy tôi, giọng nói dịu dàng như nước chảy: “Chúng ta tạm xa nhau, còn về việc ly hôn, cả đời này anh cũng không đồng ý đâu!”.
Tôi nhìn anh chằm chằm, nước mắt chợt lăn dài.
Tôi ra sức chặn đôi tay mình vào ngực anh, gục đầu vào khuỷu tay anh, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.
Anh cố sức ôm lấy tôi, đột nhiên lên tiếng: “Anh hiểu em, em đã từng nói, chúng ta đều là con giun đũa trong bụng nhau, đều biết người kia đang nghĩ gì, rời xa nhau thì sẽ nghẹt thở. Những câu này, là chính em nói đấy”. Anh hôn lên trán tôi, nước mắt trào ra: “Đầu bạc răng long, vợ chồng tôn trọng nhau, em đã quên rồi sao?”.
Sao có thể quên được chứ, những ngày tháng đó, vẫn luôn quẩn quanh trước mắt.
Lúc còn trẻ, tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần đối xử thật lòng với nhau, thật lòng yêu thương nhau là có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long. Đến giờ mới biết, “lời thề hẹn non hẹn biển sinh tử có nhau; cùng nắm tay nhau chung sống đến già” là những điều có thể nhìn ngắm chứ không thể với tới được.
Xa vời đến độ giống như ảo ảnh trong cõi mộng.
Nằm mơ đến tận bây giờ, chính mình cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nên đã đập tan giấc mộng.
Không bao giờ có thể ghép lại được nữa!
Vô số xe cộ lao nhanh qua trước mắt tôi, nhanh đến độ như tia sáng lướt qua mắt tôi. Ông xã đang lái xe, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Tôi nhìn con đường quen thuộc bên ngoài cửa xe, thoáng kinh ngạc: “Đây không phải là đường đến sân bay!”.
Ánh mắt anh thoáng hoảng hốt, tôi khẽ lay anh, anh giật mình, phanh gấp, dừng xe bên đường: “Bà xã, sao vậy?”.
Tôi lạnh lùng nói: “Hình như anh đi nhầm đường rồi!”.
Anh nhìn sang bên đường, dường như lúc này mới định thần lại được, anh vội nói: “Anh xin lỗi…”, nhưng lại vẫn lơ đễnh tiếp tục đi trên con đường sai. Tôi hơi bực: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”.
Anh vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy gì.
Tôi đập vào vai anh: “Anh có thể nghiêm túc hơn được không? Em cần đến sân bay gấp”. Anh quay sang nhìn tôi, nói một cách khó khăn: “Anh xin lỗi…”.
Tôi toàn thân mềm nhũn, dựa vào lưng ghế: “Anh cố ý phải không?”.
Anh quay đầu, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng lại không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi thực sự không còn chút sức lực nào nữa: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
Anh từ tốn nói: “Em đừng về!”.
Tôi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua anh vừa mới nói là được mà”.
Anh lắc đầu, giọng nói có vẻ hơi khó xử: “Trương Lâm Lâm lại quay trở lại rồi!”.
“Cô ta lại nói những gì?”.
“Cô ta…”. Anh liếc nhìn tôi, nói ấp a ấp úng: “Cô ta nói nhất định phải làm đám cưới với anh!”.
“Vậy bây giờ chúng ta đi làm thủ tục ly hôn luôn”. Tôi tỏ ra lạnh lùng, không có bất cứ tâm tư cảm xúc nào. Anh chỉ nói vẻ bất lực: “Bà xã, anh quyết không thể nào bỏ em vì loại đàn bà đó”.
“Vậy, ban đầu khi anh gọi gái, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em
“Anh xin lỗi!”. Anh hạ giọng, đột nhiên quành xe, đi lại con đường cũ. Anh mím chặt môi: “Anh đưa em đến sân bay luôn bây giờ”.
Chợt vang lên tiếng “uỳnh”, xe đâm vào phần đuôi của một xe khác.
Tôi trợn trừng mắt nhìn anh, tôi có lý do để tin rằng, anh cố ý! Anh nhìn tôi vẻ vô cùng bất lực: “Bà xã, xin em hãy tin anh, anh thực sự không hề cố ý!”.
Càng cố tẩy xóa lại càng đen! Nhưng có lẽ anh ấy không ngu ngốc đến độ dùng việc đâm xe để giữ tôi ở lại.
Người chủ xe đằng trước đã xuống xe, gõ vào cửa kính xe chúng tôi.
Cả hai chúng tôi cùng xuống xe, xem xét tình hình xây xát của xe, vẫn may, cũng không nghiêm trọng lắm.
Tôi nhìn chiếc xe trước mặt, thật không ngờ trên đó có biển ghi mấy chữ: Tập lái. Tôi và ông xã nhìn thấy mấy chữ đó, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chủ xe phía trước là một chàng thanh niên chừng hai lăm tuổi. Bởi vì là người mới tập lái, nên cũng không biết là do lỗi của mình hay lỗi của ông xã, chỉ nói đợi cảnh sát giao thông đến giải quyết.
Ông xã cũng đồng ý, nhìn đồng hồ, nói với tôi: “Để anh gọi taxi cho em”. Anh giơ tay ra đón một chiếc taxi, mở cửa cho tôi vào. Tôi quay đầu lại, nhìn bóng dáng anh, đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Một cuộc hôn nhân, luôn có lý do để tiếp diễn, có thể là nỗi đau, có thể là tình yêu, có thể là con c
Nhưng cho dù cuộc hôn nhân của chúng tôi được tiếp diễn nhờ lý do gì, tôi muốn ở lại, muốn tha thứ cho anh lần này. Tôi nói với bác tài: “Xin lỗi, phiền anh đưa tôi về nhà!”.
Tôi nằm trên giường, lắng nghe tiếng kim đồng hồ chuyển động, lắng nghe từng tiếng động ở bên ngoài. Tôi muốn anh về và lao ngay vào phòng, như vậy là có thể nhìn thấy tôi.
Nhưng, không có gì xảy ra cả.
Cả căn phòng không có tiếng động nào.
Cho đến tận khi trời tối, mới có tiếng mở cửa. Sau khi vang lên tiếng mở cửa, lại là một khoảng dài tĩnh lặng. Tôi khẽ nhắm mắt, nhưng lại không dám cử động, giống như là kẻ trộm vậy.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, con tim tôi chợt thắt lại. Bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ồn ào của Trương Lâm Lâm. Hình như cô ta đang khóc, khóc rất to: “Chỉ cần anh tiếp tục ở bên em, em có thể không cần anh ly hôn. Em có thể nhẫn nhịn, em có thể cam tâm tình nguyện”.
Chồng tôi không lên tiếng.
Trương Lâm Lâm gào khóc kinh thiên động địa: “Rốt
Buổi tối ở nhà một mình nên buồn chán, tôi ngồi trên sofa vừa xem ti vi vừa đợi chồng. Kim đồng hồ dịch chuyển tích tắc tích tắc, tôi nhìn cơn mưa xối xả bên ngoài, nhìn đồng hồ, lòng nóng như lửa đốt.
Anh rất ít khi về nhà sau mười một giờ đêm. Tôi lại gọi cho anh, điện thoại vẫn đổ chuông, nhưng không ai nhấc máy.
Liệu có phải vì trời mưa to nên đã xảy ra chuyện gì rồi không?
Liệu có bị tai nạn giao thông không?
Tim tôi đập thình thịch, toàn cơ thể tôi chìm trong sự lo lắng sợ hãi khôn cùng. Sáng sớm hôm sau, cuối cùng anh cũng trở về. Khi về, trông anh
Tôi dìu anh vào giường, hỏi: “Cả đêm hôm qua anh đi đâu vậy? Gọi điện thoại cho anh, anh không nhấc máy”.
Anh nhắm mắt, ậm ừ vài câu cho qua chuyện. Tôi cởi áo sơ mi, cởi quần cho anh nhưng lại không thấy di động của anh. Tôi nghĩ, lẽ nào anh đã làm mất?
Tôi cho quần áo của anh vào máy giặt, trở về phòng khách, bấm số máy của anh. Mới đổ chuông hai hồi đã có người nhấc máy, là giọng phụ nữ. Người phụ nữ đó uể oải lên tiếng: “A lô!”. Tôi nói rất lịch sự: “Chào chị, đây là di động của chồng tôi, không biết tại sao lại ở chỗ chị?”.
Cô ta không nói gì, một lúc sau mới chậm rãi nói: “Hôm qua chắc là anh ấy quên cầm về”.
Tôi giật nảy mình, giọng hơi sợ hãi: “Cả tối hôm qua anh ấy đều ở chỗ chị sao?”.
Cô ta nói: “Đúng thế, sao vậy?”.
Tôi cuống lên, vội hỏi: “Thế chị là ai?”.
Cô ta cười “ha ha” mấy tiếng, rồi lại không nói gì. Trong lòng tôi bắt đầu có dự cảm chẳng lành, nhưng vẫn cố gắng nhẫn nại, hỏi: “Chị đang ở bệnh viện à? Chị là bạn anh ấy à?”.
Cô ta cười: “Đúng vậy, tôi hiện đang ở bệnh viện”.
Tôi cố gắng trấn tĩnh, cũng cười, nói: “Chị đang ở bệnh viện nào vậy, để tôi còn đến lấy di động cho anh ấy?
Cô ta nói: “Không cần đâu, anh ấy sẽ tự đến lấy!”.
Tôi hơi hoang mang: “Anh ấy rất mệt, tôi lấy hộ anh ấy là được rồi!”.
Thật không ngờ cô ta lại tắt máy luôn. Tôi tức giận, nghiến chặt răng, gọi lại lần nữa, không ngờ người phụ nữ đó đã tắt máy!
Tôi nhớ đến lần trước hiểu nhầm chồng, lần này nhất định không được lỗ mãng nữa.
Trở về phòng, vì đợi anh suốt cả đêm, tôi cũng mệt, nên lên giường ngủ. Tôi nằm trên giường, nhìn ông xã đang nằm bên cạnh, trở mình liên tục, không tài nào chớp mắt được.
Anh ấy có bạn là nữ giới? Điều này không có gì là lạ, lạ ở chỗ, sao lại phải ở cùng người phụ nữ đó suốt cả một đêm? Tôi không phải là đứa trẻ lên ba, ông xã chăm sóc người phụ nữ khác suốt cả một đêm, việc này chắc chắn có điều gì đó không ổn. Hơn nữa, còn rất nghiêm trọng!
Tôi lập tức đứng dậy, đi ra ngoài hành lang, ấn số máy của vị thám tử đó.
Khi tỉnh dậy, mặt trời đã xuống núi rồi, tôi nhìn đồng hồ, bật dậy khỏi giường. Đã sáu giờ rồi, như vậy là ông xã đã tan làm. Tôi đi chân trần chạy ra ngoài phòng khách, ấn số máy của chồng.
Lần này, là chồng tôi nghe máy. Anh gọi tôi: “Bà xã!”. Sau đó dường như cố tình nói khẽ: “Anh về muộn một chút!”.
Tôi sao có thể để yên được, nhưng lại chỉ hỏi: “Anh
Anh nói: “Anh đang ở bệnh viện, bạn anh vẫn chưa khỏi bệnh”.
Tôi lo sợ lại hiểu nhầm, như thế chẳng hay chút nào, bèn hỏi: “Bạn anh là nam hay nữ?”.
Anh ngừng một lát, không lên tiếng, dường như đang do dự, sau đó anh nói: “Là nam giới!”.
Anh lại lừa dối tôi? Nhưng tôi sợ mình suy nghĩ lung tung, sợ mình đang lo lắng thái quá như một kẻ tâm thần. Tôi nói: “Thế thì anh về sớm một chút, đừng có như đêm qua, cả đêm không về làm em lo chết đi được!”.
Anh thoáng cảm động: “Bà xã, hôm nay chắc chắn anh sẽ về sớm”.
Tôi cười vào ống nghe, nhưng nước mắt thì đã vỡ òa, tôi nói: “Ông xã, có một câu em quên nói với anh”.
Giọng anh dịu dàng: “Là câu gì?”.
Giọng tôi rất thê lương: “Em yêu anh…”.
Ở phía bên kia, anh không lên tiếng, tôi nhanh chóng tắt máy, nghĩ thầm chắc chắn lại là hiểu nhầm, nhất định không được nghi ngờ anh ấy.
Nhưng sự lừa dối của anh ấy đối với tôi, sự thiếu tin tưởng của anh đối với tôi, tất cả những điều này khiến tôi đau lòng.
Tôi xoa xoa cái bụng đang sôi ùng ục vì đói, quyết định đi ăn thứ gì đó, chỉ cần ăn là không nghi ngờ linh tinh nữa, cũng sẽ không… buồn như thế này nữa!
Sau khi ăn xong, tôi cứ mải miết đi trên đường phố. Bên đường, người đi lại tấp nập, có vô số đôi nam nữ tay trong tay, những cửa hàng bán điện thoại di động bên đường mở nhạc ầm ĩ. Tôi nhìn họ, phát hiện ra, mình hoàn toàn không ăn nhập với những người này. Không biết đã bao lâu rồi tôi chưa trang điểm? Từ sau khi kết hôn, tôi giống như biến thành một người khác, không thích trang điểm, chỉ một lòng một dạ chờ chồng về, không hề chú ý tất cả mọi chuyện trên đời, như thể chỉ có mình anh là quan trọng nhất!
Người đi đường chợt đưa cho tôi một tấm card, tôi mơ màng nhận lấy, người đó vội nói: “Cửa hàng chúng tôi mới khai trương, nhuộm ép tóc được khuyến mại giá đặc biệt, mọi thứ đều được ưu đãi giá tốt nhất”.
Tôi nhìn anh ta, giống như nhìn một người ở rất xa, chỉ thấy thấp thoáng mơ hồ. Tôi hỏi: “Ở đâu vậy?”. Người đó mỉm cười nói ngay: “Tôi dẫn chị đi!”.
Cửa hàng tóc này rất sang trọng, có hẳn quầy để đồ, hai bên lối vào còn có rất nhiều máy tính, chắc là để phục vụ cho khách trong lúc chờ đợi. Cô phục vụ xinh đẹp giơ tay ra mời tôi rất lịch sự, nói: “Hoan nghênh quý khách!”.
Người thanh niên đó dẫn tôi ra một chỗ, hỏi tôi có nhà tạo mẫu tóc quen không. Tôi lật giở quyển mẫu tóc, chỉ lắc đầu. Đúng lúc đó, có người nói bên tai tôi: “Người đẹp, lần đầu tiên đến à?”.
Tôi khẽ ngước lên, chàng trai trẻ trước mặt khá điển trai, khuôn mặt tuấn tú, sáng lạn, thân hình cao ráo. Mắt cậu ta nhìn tôi rất hồ hởi, nụ cười rạng rỡ: “Người đẹp muốn làm kiểu tóc gì?”.
Nụ cười rạng rỡ như vậy, dường như cả thế giới đều nằm gọn trong tay cậu.
Tôi đặt cuốn tạp chí xuống bàn: “Tôi phải làm thế nào để trông mình xinh đẹp hơn?”.
Mười ngón tay cậu thon dài, dịu dàng chải tóc cho tôi và suy ngẫm: “Chị xoăn máy chắc sẽ rất đẹp”.
Tôi hơi ngẩn người, không biết ông xã có thích không. Tôi chợt định thần lại: “Được, cứ quyết định vậy đi”.
Uốn tóc phải mất mấy tiếng đồng hồ, tôi không biết trải qua hết khoảng thời gian dài đằng đẵng này bằng cách nào. Trong lúc đang làm, cuối cùng số điện thoại của ông xã cũng xuất hiện trên màn hình di động của tôi. Anh hỏi có vẻ hơi kinh ngạc: “Bà xã, em đang ở đâu vậy?”.
Tôi nói: “Em đang làm tóc”.
Anh hỏi: “Em làm sắp xong chưa?”.
Tôi nói: “Chắc phải hai tiếng nữa”.
Anh nói: “Thế thì để anh đến cùng ngồi chờ với em!”.
Tôi lắc đầu, chợt nghĩ ra anh không nhìn thấy, vội nói: “Không cần đâu anh ạ”.
Anh nói: “Anh lái xe, sẽ đến nhanh thôi!”. Anh lại nói thêm: “Chắc chắn sẽ đến trong vòng hai mươi phút nữa”.
Tôi vẫn kiên trì: “Thực sự không cần đâu!”.
Anh không lên tiếng, một lát sau mới khẽ nói: “Bà xã, anh cũng yêu em…”.
Chính trong khoảnh khắc này, tôi đã quên hết mọi thứ, người phụ nữ bí ẩn, những lời nói dối, gần như chúng đều không còn quan trọng nữa. Trong lòng tôi tràn ngập cảm xúc, dường như lại trở về với thời khắc kết hôn, khắp trời đất đều là màu đỏ vui mừng hân hoan, chữ hỷ màu đỏ, chăn màu đỏ, ga giường màu đỏ, ngay cả kẹo cưới cũng màu đỏ. Vùng thị trấn nhỏ, đoàn người đông đúc, anh thì thầm bên tai tôi: “Cả đời này, em là của riêng anh”.
Ngồi trong xe, chúng tôi không nói gì cả. Anh có vẻ muốn phá vỡ sự ngượng nghịu trong bầu không khí trầm mặc này: “Tóc làm đẹp lắm! Lần sau anh cũng đến đây cắt”.
Tôi cố gắng mỉm cười, trả lời anh: “Vậy sao?”.
Anh nói: “Em cứ ngủ đi, về đến nhà anh sẽ gọi em”.
Tôi cười, “Hay là chúng ta đến bệnh viện thăm bạn anh nhỉ?”.
“Không cần đâu, người bạn đó ra viện rồi”.
“Ơ! Sao trùng hợp thế?”. Tôi bất giác mỉm cười, gần như ngoài việc mỉm cười, tôi không thể hiện bất cứ biểu cảm nào khác.
Anh nhìn tôi, ánh mắt rất phức tạp, rồi chợt hỏi: “Sao em không hỏi người đó là ai?”.
Tôi vẫn mỉm cười: “Chẳng phải anh đã nói đó là nam giới sao? Đã là nam giới, sao em phải hỏ
Anh chợt phanh gấp, hai tay đặt lên vô lăng, nhìn tôi chằm chằm: “Em thực sự tin anh sao?”.
Tôi giật mình, cúi đầu, chỉ im lặng không lên tiếng. Dường như anh thở phào nhẹ nhõm: “Bà xã, đêm qua anh không về nhà, anh có thể giải thích!”.
Đôi tay tôi khẽ run, bỗng chốc, tôi sợ nghe lời giải thích của anh. Chiếc xe ở phía sau liên tục bấm còi inh ỏi, anh lái xe tiếp, cười nói: “Anh ấy và bạn gái chia tay, cho nên nghĩ quẩn, tự sát”.
Tôi “ồ” một tiếng, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ xe, cách một lớp kính, mọi vật bên ngoài đều mờ ảo, nhìn không rõ. Giống như con người, nhìn qua làn nước mắt, thì người đó sẽ trở nên mơ hồ.
Mơ hồ không rõ, mơ hồ khiến người ta sợ hãi.
Sợ rằng, sẽ biến mất chỉ sau một cái chớp mắt.
Tôi nhắm mắt, nhắm thật chặt, anh tưởng tôi ngủ, mở nhạc khe khẽ. Không biết anh dừng xe lại khi nào, khẽ gọi tôi: “Bà xã, về nhà rồi!”.
Tôi “ừm” một tiếng, nhưng vẫn nhắm mắt, chỉ là không muốn mở ra, không muốn nghe lời nói dối! Anh thấy tôi như vậy thì không gọi nữa. Anh xuống xe, bế tôi lên, sau đó đi thẳng lên nhà.
Tôi nằm trong lòng anh, lắng nghe nhịp tim của anh. Tôi chỉ cố nghĩ, mình không được mở mắt, không được nhìn khuôn mặt toàn những lời dối trá. Tôi thà làm một người mù dùng cảm giác của mình để cảm nhận con người này, chỉ cảm nhận những điều anh đối tốt với tôi, không nghĩ đến việc rất có thể anh đang có mối quan hệ với một người phụ nữ khác và người phụ nữ đó đang chuẩn bị khuấy động cuộc sống của tôi
Mười năm qua, tôi tự nhận là có cuộc sống hạnh phúc.
Vào phòng, anh đặt tôi lên giường, động tác rất đỗi dịu dàng, như thể đang che chở cho báu vật của anh vậy. Di động đổ chuông thật không đúng lúc chút nào, anh nghe máy, sau đó nổi giận đùng đùng: “Rốt cuộc cô[1] muốn thế nào?”.
Không biết đối phương nói gì, càng khiến anh nổi giận hơn: “Tôi cảnh cáo cô, đừng có làm bừa, lần này cô muốn chết thì chết, tôi mặc kệ!”.
Trong lòng tôi xót xa suýt bật khóc, tôi nghiêng người, cố gắng kìm chế giọt nước mắt đang chực trào ra.
Anh nói khẽ: “Được, giờ tôi đến, chúng ta nói chuyện cho rõ ràng”.
Trong phòng yên tĩnh đến rợn người, giống như trong nấm mồ, không có bất cứ tiếng động nào. Tôi bật đèn, ngồi trên giường, nước mắt lặng lẽ trào ra.
Cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi giật nảy mình, ngẩng đầu nhìn, ông xã đang đứng trước cửa.
Anh lao đến trước mặt tôi, ôm tôi vào lòng, hỏi: “Sao vậy? Đang yên đang lành, sao em lại khóc?”.
Tôi ngước mắt nhìn, nhìn thẳng vào mặt anh, không thể kìm lòng nổi, lại chảy nước mắt.
Tôi chợt ôm chầm lấy anh, nghẹn ngào nói: “Bởi vì không nhìn thấy anh, cho nên sợ hãi”.
Anh cười, xoa xoa đầu tôi: “Ngốc ạ!”. Anh ngừng lại, nói thêm: “Bà xã, anh phải đi ra ngoài một lát, em ngoan ngoãn đợi anh về nhé”.
Tôi lắc đầu, muốn giữ anh lại bằng mọi giá. Giống như là người sắp chết đuối, chỉ một mực nắm lấy thứ gì đó có thể cứu sống mình, chỉ muốn dùng hết sức để nắm lấy không chịu buông ra.
Tôi đầm đìa nước mắt: “Ông xã, chúng ta sinh một đứa con nhé”.
Giọng anh khản đặc, nói một tiếng: “Được!”.
Khi tỉnh dậy, tôi kinh ngạc phát hiện ra hơn mười tin nhắn, nội dung chỉ có duy nhất năm chữ: Con đàn bà đê tiện. Tôi lập tức gọi điện thoại cho Lý Tử, kể cho cô nghe tình hình của chồng và nhắc cả đến nội dung tin nhắn. Lý Tử lo lắng nói: “Chỉ e… đúng là Tiểu Tam!”.
Tôi nói: “Lý Tử, hôm qua mình đã nghĩ thông rồi, chỉ cần trái tim của anh ấy vẫn dành cho mình, chỉ cần anh ấy có ý định cắt đứt với người phụ nữ đó, mình bằng lòng giả ngây giả ngô, bằng lòng tha thứ cho anh ấy, tin tưởng anh ấy”. Tôi nhấn mạnh: “Cũng chỉ một lần này thôi, một lần duy nhất cũng là lần cuối cùng!”.
Cô hỏi tôi vẻ kinh ngạc: “Hôm qua, cậu đã níu chân ông xã cậu ở lại được, không để anh ấy đi đến chỗ người đàn bà đó sao?”.
Tôi cười, “Đương nhiên rồi, nếu như Tiểu Tam thực sự muốn đấu với mình, cô ta cần phải có sự chuẩn bị kỹ lưỡng. Tình cảm suốt mười năm trời, mình đâu có thể dễ dàng buông tay!”.
Lý Tử nói: “Cô ta ở chỗ tối, cậu ở chỗ sáng, cậu phải cẩn thận!
Tôi cười nói: “Mình không ở chỗ sáng đâu, mấy hôm trước đã nhờ thám tử theo dõi ông xã rồi, chắc chắn sắp có tin tức”.
Lý Tử rầu rĩ nói: “Đúng là cậu lợi hại, còn mình đã kích động quá”.
Lúc đó, Lý Tử kích động chạy đến công ty của chồng làm ầm lên, khiến cho ai nấy đều biết chuyện và mọi người đều cho rằng cô là người phụ nữ chanh chua. Kết quả thật oái oăm, một số người còn đồng tình với Tiểu Tam, gạt Lý Tử - người bị hại sang một bên. Cô cũng khiến cho chồng không có lấy một cơ hội để quay lại.
Lý Tử hỏi tôi: “Cậu định xử lý vụ tin nhắn như thế nào?”.
Tôi nói: “Mình sẽ nói cho chồng mình lúc anh ấy chuẩn bị tan làm, nói có một kẻ dở hơi nào đó chửi mình là con đàn bà đê tiện, còn gửi tận mười mấy tin nhắn”.
Buổi trưa, thám tử tìm tôi, gặp nhau ở quán cafe. Anh ta đưa cho tôi tập tài liệu đựng trong túi màu vàng, tôi nhanh nhẹn đưa tiền cho anh ta. Thám tử cười: “Lần trước là nhầm, nhưng lần này là thật!”.
Tôi rùng mình, lần này là thật… Tay tôi run run, không dám mở ra xem.
Vị thám tử thấy tôi như vậy, lại hỏi: “Cần gì cô cứ gọi cho tôi!”.
Anh ta đưa cho tôi một tấm danh thiếp: “Giúp tôi giới thiệu với bạn bè cô nhé. Nguyên tắc bảo mật của chúng tôi là có chết cũng không tiết lộ cho bất cứ ai”.
Tôi nhìn trân trân vào túi tài liệu, giọng nói khản đặc
Nhận lấy danh thiếp, cất vào túi xách tay. Thám tử trước khi đi còn nói: “Nếu lần sau còn cần, tôi sẽ giảm giá 20% cho cô”.
Cuối cùng tôi cũng dồn hết dũng khí để mở túi tài liệu đó, bên trong còn có cả một tập ảnh, là ảnh chụp cảnh dạo phố của ông xã và người phụ nữ xa lạ đó.
Người phụ nữ đó tên là Trương Lâm Lâm, hai mươi ba tuổi. Theo điều tra của thám tử, cô ta quen biết với ông xã tôi khoảng một năm. Tôi chợt nhớ ra, mấy tháng trước, ông xã thường xuyên nói phải làm thêm, lúc đó, tôi chỉ dặn anh đi đường cẩn thận, cố gắng về nhà sớm. Bây giờ nghĩ lại, rất có thể là đến với người phụ nữ khác. Tôi nhìn lướt qua địa chỉ, số điện thoại rồi đút toàn bộ ảnh và tài liệu trở vào trong túi.
Di động chợt đổ chuông, tôi nhìn số điện thoại gọi đến, giật mình, ấn nút nghe. Không ngờ, người phụ nữ đầu dây bên kia không lên tiếng. Tôi biết là Trương Lâm Lâm, cô ta cố tình làm ra vẻ bí ẩn, chẳng qua là muốn làm cho tôi đa nghi sợ hãi.
Nhưng bây giờ, tôi đã tóm được đuôi của cô ta rồi, cô ta đã lộ nguyên hình trước mặt tôi rồi.
Tôi nói vào trong di động: “Đừng làm phiền tôi!”.
Tôi nói cho ông xã biết số di động bí ẩn đã nhắn tin cho tôi, mặt anh biến sắc, sau đó nói: “Chắc là có kẻ nào đó quấy nhiễu linh tinh”.
Tôi không tỏ thái độ gì, chỉ nói phụ họa theo: “Ừm, cố tình quấy nhiễu”. Tôi đoán, chắc là ông xã và Trương Lâm Lâm đã chia tay, bởi vì, anh không còn viện bất cứ lí do nào để đi làm thêm nữa
Thậm chí, hàng ngày, sau khi tan làm đều về nhà ngay, sau đó còn tranh làm việc nhà cho tôi.
Tôi nên lấy làm vui mừng hân hoan, bởi vì, chỉ cần người đàn ông này chịu thay đổi, chịu hối cải, thì vẫn rất tốt. Điều này chứng tỏ trong lòng anh thực sự có tôi, cũng không bỏ rơi tôi. Không bỏ rơi cái gia đình này.
Anh nghĩ tôi không biết gì, sau đó ngấm ngầm lừa dối qua mặt tôi, tôi cứ giả ngây giả ngô, giả làm con ngốc.
Chỉ cần anh chịu quay đầu, tôi bằng lòng làm như vậy.
Ai bảo anh đã trở thành người thân của tôi, từ ông xã trở thành người thân, là người thân có huyết mạch liên thông với tôi.
Điều tôi không thể ngờ tới là mấy hôm sau, tôi đột nhiên nhìn thấy Trương Lâm Lâm ở trong cầu thang máy khu nhà tôi. Cô ta tưởng tôi không biết cô ta là ai, mỉm cười, chào: “Em chào chị, em vừa chuyển đến sống ở tầng dưới nhà chị, em tên Trương Lâm Lâm”.
Tôi nhìn trân trân vào đèn nhấp nháy trong thang máy, nghĩ thầm, con bé này đúng là tinh quái, thật không ngờ còn cố tình đến thuê phòng ở tầng dưới nhà tôi. Cô ta chắc là muốn giở chiêu “biết người biết ta, bách chiến bách thắng” đây.
Nhưng chắc chắn cô ta không thể ngờ được rằng, tôi đã biết cô ta là ai rồi.
Hơn nữa, còn chuẩn bị đòn phản kích.
Tôi cười với cô ta: “Chào
Cô ta lại nói: “Em nên gọi chị thế nào ạ?”.
Tôi nói: “Gọi chị là Diệp Tử là được”.
Cô ta hỏi: “Khi nào rảnh, em mời chị Diệp Tử đi uống trà nhé?”.
“Được”. Tôi tán gẫu: “Em sống cùng bạn trai à?”.
Cô ta lắc đầu, chu môi: “Khu nhà này tiền thuê phòng đắt thật đấy, bạn trai đưa tiền nhưng anh ấy không sống cùng em”. Cô ta chăm chú nhìn tôi, trong mắt hiện lên ánh cười: “Em nghĩ, thỉnh thoảng anh ấy sẽ đến”.
Bạn trai đưa tiền? Câu nói này của cô ta đã nhắc nhở tôi. Khi cầu thang máy xuống đến tầng một, tôi không định bước ra. Cô ta kinh ngạc nhìn tôi hỏi: “Chị không ra à?”.
Tôi cố gắng giữ nụ cười trên mặt: “Chị để quên đồ”.
Cô ta cười rạng rỡ, vẫy tay chào tôi: “Tạm biệt chị!”.
Tôi cũng vẫn tươi cười cho đến lúc cửa thang máy đóng lại, mắt tôi mới tóe lửa, nhìn chằm chằm thang máy. Nghĩ bụng, mấy hôm trước, mày mới chửi tao là con đàn bà đê tiện, giờ tưởng tao không biết, còn luôn miệng một điều chị hai điều chị ngọt xớt.
Đúng là con hồ ly tinh hiểm độc.
Tôi đến ngân hàng kiểm tra tài khoản mới phát hiện ra tiền trong thẻ của ông xã bị hụt mất ba vạn tệ. Xem ra, Trương Lâm Lâm đã lấy tiền bồi th của chồng tôi để chạy đến đây đối phó với tôi.
Được đấy, mày tiến một thì tao tiến mười!
Phụ nữ, đôi khi vì gia đình có thể làm tất cả mọi chuyện.
Khi ông xã về nhà, tôi ngọt ngào nói với anh: “Ông xã, có phải là chúng ta chuẩn bị sinh con không?”. Anh cười, gật đầu.
Tôi lại nũng nịu: “Nhưng anh làm cho em có cảm giác không an toàn”.
Anh cảm thấy khó hiểu, ôm tôi, hỏi: “Sao em lại nói thế?”.
Tôi lấy ngón tay ấn vào lồng ngực anh, dịu dàng nhưng lại hơi có lực. Tôi nói: “Tiền trong ngân hàng của anh dùng nhanh quá”. Tôi truy hỏi: “Số tiền đó, anh đã dùng vào việc gì vậy?”.
Sắc mặt anh tối sầm, cúi đầu, không dám nhìn tôi.
Còn tôi lại cười, nói: “Được rồi, tiền tiêu vào việc gì, em không hỏi anh nữa. Nhưng em có một điều kiện”.
Anh thở phào nhẹ nhõm, nói luôn: “Yêu cầu gì anh cũng đồng ý cả!”.
Mắt tôi sáng rực, “Là tự anh nói đấy nhé, anh đừng có mà hối hận!”.
Anh nhìn tôi âu yếm, gật đầu: “Đương nhiên, chồng em đã bao giờ lừa dối
Tôi nói: “Vậy sau này, anh đưa cho em quản lý toàn bộ tiền của anh, sáng mai, anh chuyển hết tài khoản ngân hàng của anh sang tài khoản của em”.
Bao năm nay, tôi chưa bao giờ quản lý tiền của anh, nhưng bây giờ thì khác. Tôi không thể để con hồ ly tinh đó lấy không tiền của anh được. Cô ta đòi được một lần, chắc chắn sẽ đòi lần thứ hai, và tiếp tục những lần khác nữa.
Anh nhìn tôi, nghĩ một lát, sau đó khẽ thơm lên trán tôi: “Được, nếu như vậy làm cho em có cảm giác an toàn, anh đồng ý với em”.
Tôi quàng tay lên cổ anh, ngẩng đầu nhìn anh chăm chú, nở nụ cười mãn nguyện: “Ông xã, cảm ơn anh!”.
Anh mỉm cười: “Tại anh không tốt mà”.
Anh chợt tỏ vẻ xúc động: “Nhiều lúc, anh thực sự thấy mình thật may mắn, bởi vì trong cuộc đời này, anh đã tìm được một người vợ tốt như em!”.
Tôi biết, tôi không tốt như anh nói, nhưng ít nhất, tôi cũng cho anh đủ không gian và sự sĩ diện. Tôi đã dâng hiến toàn bộ tuổi thanh xuân cho anh, cho gia đình này. Tôi không cho phép bất cứ ai đến phá hoại, tước đoạt tất cả mọi thứ của tôi!
Điện thoại di động của anh lại đổ chuông, anh liếc nhìn rồi tắt máy. Tôi nghĩ, nếu tôi là Trương Lâm Lâm chắc sẽ tức điên, lập tức chạy lên đây cho xem.
Quả đúng như dự liệu của tôi, mười phút sau, có tiếng chuông cửa, tôi tranh chạy ra mở cửa, Trương Lâm Lâm đứng bên ngoài, tươi cười rạng rỡ: “Chị ơi, chị còn nhớ em không
“Đương nhiên rồi”. Cô có biến thành ma tôi cũng vẫn nhớ, tôi hỏi: “Có chuyện gì không?”.
Cô ta vẫn tươi cười, nói: “Không có chuyện gì đâu ạ, chỉ là em muốn tìm chị trò chuyện thôi”.
Tôi cũng tươi cười, “Thật ngại quá, chị và ông xã đang chuẩn bị ăn tối dưới ánh nến”. Tôi ngừng một lát, nói thêm: “Cho nên, không rảnh lắm!”.
Cô ta vẫn dày mặt: “Em đến đây không có người thân, chỉ có mình chị làm bạn”.
Tôi cười, chuẩn bị đóng cửa: “Thực xin lỗi, hôm khác nhé”.
Tôi nhìn nụ cười miễn cưỡng của cô ta, đóng sập cửa. Ông xã hỏi: “Ai đấy?”.
Tôi nghĩ, hãy cho anh có tâm lý chuẩn bị, nói tỉnh bơ: “Là cô gái mới chuyển đến ở tầng dưới, tên là Trương Lâm Lâm”.
Ông xã ngẩn người, mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hoang mang, tôi cười, nói: “Ít hơn em khoảng ba, bốn tuổi, nhưng em không thích cô ta, chẳng quen chẳng biết, tự nhiên chạy đến kết thân trò chuyện, anh nói xem, cô ta có phiền phức không chứ?”.
Ông xã cười miễn cưỡng: “Đúng là phiền phức thật”. Anh lại dè dặt hỏi: “Cô Trương Lâm Lâm đó, trông như thế nào?”.
Tôi nói: “Cũng khá xinh, chỉ đáng tiếc…”. Tôi định nói nhưng lại ngừng lại. Ông xã chau mày, hỏi: “Đáng tiếc gì cơ?
Tôi cười ha ha, ghé sát mặt anh, “Chỉ tiếc là hình như làm nhân tình của người khác, ông xã, anh tốt nhất hãy tránh xa loại người này một chút nhé”. Tôi cảnh cáo anh đầy vẻ uy hiếp: “Đừng có qua lại với loại người này”.
Miệng ông xã lắp bắp: “Ơ, anh… anh biết rồi…”. Ánh mắt anh hoang mang, chợt nói: “Anh xuống lầu đi mua ít đồ”.
Tôi nghĩ, chắc là anh xuống chất vấn Trương Lâm Lâm, hỏi cô ta sao lại chuyển đến đây, hỏi cô ta sao lại cố tình tiếp cận tôi. Tôi ngồi xuống ghế sofa bật ti vi, “Vâng, anh đi đi”.
Khi anh chuẩn bị bước ra khỏi cửa, tôi dặn với theo: “Trong vòng mười phút anh phải quay về đấy”. Tôi cười thầm, chỉ vào đồng hồ trên tường: “Em tính giờ đấy”.
Anh gật đầu, nói: “Anh về ngay thôi”.
Nhưng gần nửa tiếng đồng hồ sau anh mới về, khi về nét mặt ủ rũ như kẻ thất trận, chẳng cầm theo thứ gì cả. Đàn ông, có đôi khi cần phải tự trả giá cho sai lầm của mình!
Anh cũng không ngoại lệ!
Hôm sau, ông xã được nghỉ. Sáng sớm, đã có người ấn chuông cửa. Ông xã từ trên giường bật dậy, chạy ra mở cửa. Tôi nhìn theo bóng lưng anh, cảm thấy hơi buồn. Thường ngày, anh vốn là người gặp phải chuyện gì cũng không kinh hồn hoảng hốt, thế mà giờ đây lại trở nên thận trọng, lo âu, thấp thỏm như vậy.
Suy cho cùng, chính là quả đắng do anh trồng cả thôi.
Mấy phút sau, anh quay lại, thấy tôi mở to mắt nhìn anh bèn cười nói: “Người ta đến ghi số gas[2]”.
Anh nằm vật xuống giường, trở mình liên tục, vẫn không ngủ được. Anh khẽ lay lay cánh tay tôi, nói: “Bà xã, anh muốn rút tiền”.
Tôi cười nhạt trong lòng, nhưng mặt vẫn tỉnh bơ tiện miệng hỏi: “Anh lấy bao nhiêu?”.
Anh có vẻ thấp thỏm: “Hai vạn”.
Tôi xoay người, không thèm tiếp lời anh. Rõ ràng, đây là kết quả của cuộc đàm phán tối qua với người đàn bà đó. Anh ôm tôi, giọng nói dịu dàng như tan chảy: “Anh muốn sửa xe mà”.
Tôi quay phắt lại, đè lên người anh, khẽ bẹo má anh, cười nói: “Ông xã, chúng ta có cần sinh con nữa không? Nuôi một đứa trẻ rất tốn kém, ví dụ như sữa, bỉm và rất nhiều thứ khác đều cần phải dùng đến tiền”. Tôi lấy hai tay giữ chặt khuôn mặt anh, nét mặt nặng nề: “Cho nên, việc sửa xe còn cần phải xem xét sau”.
Ánh mắt anh nhấp nháy vẻ bất an, cuối cùng, có vẻ như hơi bất lực, anh lên tiếng: “Bà xã, lần cuối cùng thôi”.
Lần cuối cùng đưa tiền cho người phụ nữ đó? Tôi không tin! Không phải không tin chồng, mà là không tin người phụ nữ đó! Tôi biết, lần trước, khi họ chia tay, chắc chắn cũng đã nói là lần cuối, kết quả thì sao chứ?
Con hồ ly tinh đó, không chỉ muốn làm tan nát gia đình tôi, cướp chồng tôi, mà nó còn nhắm vào túi tiền của anh. Tôi lắc đầu, rất kiên quyết: “Bây giờ, tiền đều trong thẻ của em, em cần phải có dự định cho tương lai, cho nên…”. Tôi nhìn chăm chú vào gương mặt anh, từ từ thốt ra hai chữ: “Không
Từ khi bị tôi từ chối, tâm trạng ông xã càng lúc càng không bình thường, làm việc gì cũng lơ đãng. Có lúc gọi anh, anh cứ như người mất hồn, chỉ còn lại cái vỏ ngoài.
Còn tôi thì sao? Trước mặt anh, ngay cả khóc cũng không dám khóc, ngay cả nước mắt cũng không dám rơi. Lúc đầu, khi anh và Trương Lâm Lâm quấn vào nhau, chắc cũng chẳng hề nghĩ tới tôi.
Lý Tử vẫn tiếp tục đấu tranh với chồng cô ấy, đấu tranh ly hôn!
Còn Đậu Đậu mấy hôm nay cũng không thấy đến tìm tôi, có thể là đang có người yêu mới. Mỗi lần hỏi Lý Tử xem Đậu Đậu dạo này làm gì, cô đều tỏ vẻ bí mật, chỉ nói đến lúc đó sẽ biết, bây giờ không thể tiết lộ được.
Tôi đoán, với tính cách của Đậu Đậu, chắc cũng không có chuyện hay ho gì, có lẽ là chuyện đùa với lửa để tự thiêu mình ấy mà. Quả nhiên, mấy hôm sau, đã nghe nói Đậu Đậu và chồng Lý Tử quấn lấy nhau. Tôi ngẩn cả người, không hiểu nổi? Hai chị em nhà này rốt cuộc là giở trò gì nhỉ? Tôi lập tức đến nhà Lý Tử, vừa mới bước vào cửa, đã nghe thấy mùi chiến tranh, chắc là cuộc chiến vô cùng khốc liệt!
Nhân tình mới, người tình cũ và vợ cùng ra trận, chuẩn bị chiến đấu một mất một còn.
Tôi ấn chuông cửa, Trần Kiều thấy tôi đến mừng như gặp được cứu tinh, xúc động lay lay cánh tay tôi, nói thẳng luôn: “Em khuyên nhủ Lý Tử đồng ý ly hôn với anh đi!”.
Ơ, việc này là thế nào vậy nhỉ? Lúc trước, chẳng phải là Lý Tử muốn ly hôn, anh ta không chịu sao? Bây giờ, nước chảy ngược rồi sao? Nhưng, tôi không cần đoán cũng biết đây là gian kế của Đậu Đậu.
Lý Tử ngồi trên sofa, mặt lạnh tanh, không lên tiếng. Tiểu Tam hôm nọ gặp ở bệnh viện, cũng ngồi ở đầu bên kia sofa, nhìn Đậu Đậu với vẻ căm hận, cũng không lên tiếng.
Còn Đậu Đậu thì thảnh thơi ngồi xem ti vi, mặc kệ tất cả.
Tiểu Tam dường như không thể chịu đựng thêm được nữa, chửi bới Trần Kiều: “Con người anh rốt cuộc là có lương tâm hay không? Lương tâm của anh để cho chó ăn mất rồi à? Em vợ mà cũng chơi luôn được”.
Lý Tử cười nhạt: “Lúc trước, khi anh ta và cô quấn lấy nhau, tôi chửi anh ta không có lương tâm, chẳng phải cô nói, lương tâm của anh ta dành cho cô sao?”.
Lý Tử ngừng một lát, cười lạnh lùng hơn, nét mặt như phủ lên một lớp băng, cô từ từ thốt ra từng chữ, từng chữ sắc nhọn như dao: “Đây là báo ứng!”.
Tôi không kìm nổi, hỏi Trần Kiều: “Rốt cuộc anh muốn ở với ai?”. Trần Kiều nói: “Đương nhiên là với Đậu Đậu rồi!”.
Anh ta nói rất chắc chắn: “Tôi chỉ yêu mình Đậu Đậu, không lấy ai ngoài cô ấy!”.
Đàn ông đúng là động vật dễ thay đổi. Mới thời gian trước thích Tiểu Tam, bây giờ lại chuyển sang thích Đậu Đậu, còn không lấy ai ngoài cô ấy!
Đậu Đậu ngước mắt nhìn tôi, mím môi, khẽ cười.
Tôi biết, cô nhóc này chỉ muốn báo thù cho chị gái, chẳng có ý tứ gì với Trần Kiều. Tôi nói: “Anhích Đậu Đậu như vậy, thế thì việc đầu tiên anh cần làm là ly hôn với Lý Tử, việc thứ hai chính là…”. Tôi nhìn Tiểu Tam: “Vạch rõ ranh giới với cô gái này!”.
Trần Kiều hơi ngại ngùng: “Cô ấy tên Lâm Hồng”.
“Ơ”. Tôi bước đến bên cạnh Lâm Hồng, hỏi: “Cô Lâm Hồng, ý cô thế nào?”.
Tôi ngồi xuống cạnh cô ta khuyên nhủ: “Người đàn ông này có tính trăng hoa, nếu cô cứ cố tình bám theo anh ta, tôi còn thấy lo cho cô đấy!”.
Lâm Hồng tỉnh bơ, không hề tỏ thái độ gì, tôi đành phải nói thêm: “Trần Kiều có gì tốt đẹp chứ, gặp ai cũng yêu. Trước đây nói yêu Lý Tử suốt cả cuộc đời, kết quả chẳng phải cũng ở cùng với cô sao. Ở cùng cô đã đành, còn không chịu ly hôn với Lý Tử. Người đàn ông như vậy, cô cần làm gì chứ?”.
Khóe môi Lâm Hồng khẽ run run, tôi nói tiếp: “Cô còn trẻ, xinh đẹp, Trần Kiều cũng chẳng có tiền, chẳng chung tình, cho dù cô có lấy anh ta, sau này cũng vẫn phải đề phòng người khác. Cô nói xem, cô tìm ai chẳng tốt hơn anh ta?”.
Lâm Hồng liếc nhìn tôi, trong ánh mắt hiện lên nhiều tâm trạng phức tạp, tôi gật đầu: “Hôm đó ở bệnh viện, cô đã đổ oan cho tôi, cũng không sao cả. Điều quan trọng là tôi cũng là phụ nữ, tôi không nhẫn tâm nhìn cô nhảy vào cái hố mà không giơ tay ra kéo cô lên”.
Lâm Hồng cuối cùng cũng lên tiếng: “Được, kết thúc cũng được, đưa tiền là xong!”.
Trần Kiều vội hỏi: “Bao nhiêu?”.
Lâm Hồng giơ bốn ngón tay lên, sau đó cười nhạt: “Tôi muốn bốn vạn tệ!”.
Trần Kiều phẫn nộ: “Cô tưởng cô được nạm vàng đấy chắc?!”.
Lâm Hồng cũng đứng bật dậy, nhằm thẳng vào mặt Trần Kiều mà tát, chửi bới: “Tôi đã gặp không ít đàn ông, chưa một thằng đàn ông nào đê tiện như anh!”.
Cô ta chỉ tay vào mũi anh ta, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tên họ Trần kia, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ bộ mặt thật của anh rồi”.
Trần Kiều cũng không yếu thế: “Cô thì tốt đẹp hơn chắc?”.
Lâm Hồng cười nhạt: “Được, một cái tát là giải tán, tôi cũng chẳng thèm số tiền đó, tôi muốn xem, xem anh có kết cục như thế nào”.
Tôi khẽ cắn môi, không lên tiếng, tôi đã nhìn thấy kết cục của Trần Kiều rồi.
Không nhà, không tiền, không vợ, chẳng có gì cả!
Tôi nghĩ đến chồng mình, bây giờ anh cũng chẳng hơn gì. Bị Trương Lâm Lâm uy hiếp, bỗng chốc như già đi mấy tuổi.
Lý Tử cuối cùng cũng ly hôn xong, lấy được căn hộ. Đậu Đậu sau khi moi được tiền của Trần Kiều, cũng đá bay anh ta luôn. Quá trình từ đầu đến cuối của cuộc báo thù này, ai cũng đều rõ cả.
Trần Kiều cũng không phải là thằng ngốc, sau này, anh ta gặp ai cũng nói: “Con bé Đậu Đậu đó đúng là con đàn bà nanh độc, dùng mấy giọt nước mắt để lừa tôi yêu nó, trong lòng chỉ mong ngóng chiếm được tiền của tôi. Còn vợ cũ của tôi cũng chẳng ra gì, mục đích chỉ là cái nhà”.
Người khác chỉ nói: Anh tự làm tự chịu.
Đúng vậy, anh ta tự làm tự chịu, nhưng Lý Tử nhìn thấy anh ta như vậy, cũng buồn lắm. Thực ra, cô vốn không hề muốn tranh cái nhà, tất cả mọi việc này đều là chủ ý của Đậu Đậu.
Chỉ có điều, giờ đã muộn. Khi một người đàn ông đã đến độ lòng lang dạ sói, làm như vậy cũng chỉ là một việc làm để cho mọi người hả dạ mà thôi.
Ông xã nghe xong chuyện của Trần Kiều, giật mình kinh hãi. Anh dường như nghĩ ra điều gì đó, hỏi tôi: “Bà xã, nếu như anh có lỗi với em, em sẽ làm thế nào?”.
Tôi nghĩ, đây là lúc để tháo gỡ nút thắt trong lòng anh, tôi nhìn anh nói: “Nếu anh yêu em, nếu anh cần có gia đình này, vậy thì, em sẽ tha thứ cho anh một lần”.
Tôi nhìn thẳng vào đôi mắt có vẻ né tránh của anh, nói rất nghiêm túc: “Nhưng anh nhớ đấy, chỉ một lần duy nhất!”.
Anh dường như thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn lên tiếng hỏi với vẻ không thể nào tin nổi: “Em thực sự có thể tha thứ cho anh một lần sao?”.
Tôi gật đầu, anh kéo tôi vào lòng, thốt lên: “Bà xã, em đúng là tốt nhất!”.
Tôi tốt, bởi vì tôi có thể nhẫn nhịn, bởi vì tôi có thể giả vờ làm con ngốc. Tôi tự dối mình, dối người rằng, chỉ cần anh chịu quay đầu, sẽ giả vờ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng… bóng đen đã tồn tại không thể nào xua đi được. Nhắm mắt lại, là như có thể nhìn thấy cảnh tượng anh và Trương Lâm Lâm ở bên nhau
Tôi thực sự không thể nào chịu đựng được!
Trương Lâm Lâm vẫn hồ hởi kết thân với tôi, cô ta thật giống một con đỉa hút máu, cắn chặt không chịu nhả ra. Cô ta đến nhà tôi, tranh làm việc nhà cho tôi, tôi ngồi trên sofa mặc kệ cô ta, nghĩ thầm, vậy cũng tốt, có thêm người giúp việc miễn phí. Cô ta vừa lau nhà vừa hỏi tôi: “Chị Diệp, anh nhà chị tốt thật đấy”.
Tôi “ừ” một tiếng, nhìn thẳng vào mặt cô ta, nói từng tiếng: “Anh ấy rất yêu chị”.
Cơ thể cô ta khẽ run lên, ngừng một lát, rồi định thần lại, lau tiếp. Cô ta nói vẻ bông đùa: “Chị Diệp không sợ anh ấy tìm người phụ nữ khác sao?”. Cuối cùng, cô ta cũng không kìm lòng được, muốn nhắc khéo tôi.
Tôi cười, hỏi ngược lại: “Em nói xem, chị có sợ không?”.
Cô ta ngẩng đầu, mỉm cười với tôi: “Em nghĩ, chắc là vẫn sợ!”.
Tôi lại lắc đầu: “Tại sao phải sợ chứ?”.
Cô ta nói vẻ chắc chắn: “Tất cả mọi phụ nữ, ai chẳng sợ chứ?!”.
Tôi lại muốn tìm hiểu rõ, rốt cuộc cô ta có ý đồ gì với chồng mình, tôi nói: “Lâm Lâm, sao không thấy bạn trai em đâu cả?”.
Cô ta cười nhạt: “Người đàn ông đó coi tấm lòng em như phổi chó thôi!”.
Tôi tỏ vẻ như tiện miệng hỏi: “Thế em có yêu anh ta không?”.
Cô ta cúi đầu, tỉ mỉ lau nhà, như thể mọi sự chú ý đều dồn cả xuống nền nhà. Một lúc sau, cô mới từ từ nói: “Em nghĩ, em yêu anh ấy…”.
Tôi giật mình nhưng mặt vẫn không thể hiện thái độ gì, chỉ hỏi: “Thế anh ta có yêu em không?”.
Cô ta cúi đầu thấp hơn nữa, “Cũng có thể!”.
Tôi nói: “Nếu như anh ta không yêu em, chị nghĩ, em nên buông tay đi!”.
Tôi thấy cô ta không lên tiếng, lại khuyên nhủ: “Đàn ông trong thiên hạ nhiều như vậy, chắc chắn không cứ gì phải là anh ta, có phải vậy không? Người đàn ông đó có thể chẳng tốt như em nghĩ đâu. Kết hôn là một chuyện, sống với nhau lại là một chuyện khác”.
Cô ta ném cây lau nhà xuống, toàn thân run lên, không kiềm chế nổi sự phẫn nộ, cô ta nghiến răng nhìn tôi nói: “Nhưng em không cam tâm, rốt cuộc em có gì không tốt chứ?”.
Tôi nói: “Không phải là em không tốt, mà là người đàn ông đó không đủ tốt. Nếu anh ta không muốn có trách nhiệm với em thì cần gì ở bên nhau chứ? Rút ra càng sớm càng tốt!”.
Cô ta bỗng cười nhạt, “Chị không hiểu đâu, nếu như vợ anh ta đủ tốt, lúc đầu anh ta cũng sẽ không đến tìm em”.
Tôi thoáng giật mình, biết là cô ta đã lỡ lời. Cô ta đang kể về vợ của anh ta sao? Ha… ha, cô ta sắp không thể chịu đựng được nữa rồi, sắp sửa để lộ đuôi rồi! Cô ta nhìn tôi chằm chằm, cười lạnh lùng: “Chị Diệp, chị có biết trước đây em làm nghề gì không?”.
Tôi lắc đầu.
Cô ta chậm rãi thốt ra từng tiếng một: “Làm cave…”. Cô ta lại khẽ so vai vẻ bất cần, “Em chẳng ngại nói cho chị biết, người đàn ông đó giấu vợ đến tìm em hết lần này đến lần khác. Cuối cùng, vì anh ấy, em đã vứt bỏ tất cả. Giờ đây, em chỉ muốn… muốn thế chỗ vợ anh ấy!”.
Cô ta ngồi xuống cạnh tôi, lạnh lùng hỏi: “Chị Diệp, nếu như vợ người đàn ông đó quả thực tốt như vậy, sao anh ấy lại làm như thế chứ?”.
Tôi vẫn mỉm cười, nụ cười của tôi có vẻ như không gì có thể công kích được, nhưng con tim đã bị cứa vô số nhát, đang rĩ máu. Tôi muốn khóc, khóc thật to, nhưng không thể được. Tôi buộc phải cười, trước mặt tên đao phủ… tôi buộc phải cười, hơn nữa còn phải tươi cười rạng rỡ.
Buổi tối, tôi ngồi ở sofa, không bật đèn, nhìn chăm chăm ra cửa. Khi ông xã về, mở cửa ra, giật nảy mình. Anh bật công tắc đèn trên tường, đèn sáng, anh vẫn chưa hoàn hồn, nhìn tôi hỏi: “Em sao vậy? Còn nhát ma dọa quỷ nữa!”.
Tôi lạnh lùng nhìn anh, không nói gì.
Anh đóng cửa, đi đến trước mặt tôi, hai tay từ từ nâng khuôn mặt tôi lên, hôn nhẹ: “Lại làm sao thế?”.
Tôi bực bội đẩy anh ra, cuối cùng đưa cho anh tập tài liệu để trên bàn nước.
Tôi thực sự không thể chịu đựng thêm được nữa! Thực sự không thể chịu đựng được đến mức độ như thế
Anh trân trân nhìn tôi, cũng không nói gì.
Cả hai người đều im lặng, sự trầm lặng kéo dài vô tận.
Xung quanh im lặng như tờ, giống như đang ở trong mộ, chỉ có sự yên lặng chết người, yên lặng đến độ chỉ nghe thấy hơi thở của nhau.
Một lúc lâu sau, anh từ từ thốt ra ba chữ: “Anh xin lỗi!”.
Tôi ngoảnh mặt đi, không nhìn anh, cố gắng kìm nén để không bật khóc.
Anh bước lại gần sofa, hai tay ôm chặt đôi chân, đầu vùi xuống cánh tay. Tôi không muốn nghĩ gì nữa, không muốn biết gì nữa. Nhưng, sao anh lại có thể tàn nhẫn như vậy?
Anh đã phá vỡ hoàn toàn lòng tin của tôi đối với anh, không hề nương tay!
Anh giống như một tên sát thủ, lấy dao đâm thẳng vào tôi. Mặc dù giấu giấu giếm giếm, nhưng lại đâm trực diện, khiến tôi toàn thân tan nát!
Anh ôm lấy tôi, cuống quýt nói: “Bà xã, anh thực sự xin lỗi!”.
Bây giờ, tôi chỉ muốn chắc chắn xem anh có thực sự thích người phụ nữ đó không?
Tôi ngẩng mặt lên, đôi mắt chăm chú nhìn thẳng vào gương mặt anh, nhưng lại không dám mở miệng. Tôi sợ nếu mình mở miệng, thì sẽ bật khóc, sẽ sụp đổ. Cuối cùng, tôi cũng mở miệng, những giọt nước mắt yếu mềm đó thi nhau chảy ra. Tôi rút khăn giấy lau thật mạnh, cuối cùng không nói được lời nào.
Anh thấy tôi đau đớn như vậy, ôm tôi thật chặt: “Em đừng khóc, em khóc anh sợ lắm!”.
Anh ngừng một lát, lại cuống quýt xin lỗi: “Tại anh không tốt, anh đáng chết, em đừng khóc!”.
Tôi khóc nghẹn, dường như đã bị rút cạn sức lực, cả cơ thể mềm oặt, ngả vào lòng anh, chưa bao giờ có cảm giác mệt mỏi đến thế. Một lúc lâu sau, tôi mới nghẹn ngào lên tiếng: “Em biết em không tốt, em không đủ xinh đẹp, em không trẻ trung bằng cô ấy, tất cả mọi thứ đều không bằng cô ấy. Nhưng… anh cũng không thể đối xử với em như vậy được!”.
Anh lòng nóng như lửa đốt, vội vàng lau nước mắt cho tôi, chỉ luôn miệng nói: “Anh xin lỗi!”.
Hai tay tôi uể oải bám vào người anh, nói như đứt từng khúc ruột: “Cho dù em có không tốt thế nào, anh cũng không nên đi tìm gái, hơn nữa, hết lần này đến lần khác quan hệ với cô ta”.
Anh nói: “Từ nay về sau, anh không bao giờ làm như vậy nữa, em đừng khóc!”.
Tôi hít thở sâu, cuối cùng đẩy anh ra, nói giọng quả quyết: “Em muốn ly hôn!”.
Anh cúi đầu, không lên tiếng.
Tôi nước mắt như mưa: “Sao anh có thể đối xử với em như vậy chứ…”. Tôi lấy túi tài liệu đập vào người anh, gần như gào lên: “Anh đi chơi gái, còn chơi mấy lần với cùng một người!”. Tôi nghiến răng nghiến lợi, khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột: “Anh là đồ khốn, không phải l
Anh mặc tôi gào khóc, toàn thân anh giống như một khúc gỗ.
Tôi kéo anh ngã xuống sofa, cả người đè lên người anh, trợn trừng mắt nhìn anh, ánh mắt vô củng đáng sợ, nói: “Em nhất định phải ly hôn!”.
Anh chợt chảy nước mắt: “Bà xã, em từng nói, sẽ tha thứ cho anh một lần, chỉ một lần này thôi, được không em?”.
Anh giơ tay lên thề: “Sau này nếu anh còn dám làm như vậy nữa, sẽ bị Thiên Lôi đánh chết, chết không toàn thây!”.
Tôi cứ tưởng tôi có thể tin vào lời thề đó, giống như khi tổ chức đám cưới anh thề nguyền trước mặt tôi: “Bà xã, nếu như sau này anh làm gì có lỗi với em, chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh chết, chết không toàn thây!”.
Tôi vẫn luôn cho rằng tôi có thể tha thứ cho anh, coi như sự việc chưa từng xảy ra.
Nhưng trên thực tế, tôi không thể!
Thực sự không thể!
Lý Tử đề nghị tôi nên tìm một công việc để đỡ suy nghĩ lung tung. Tôi đồng ý, cô ấy nói rất đúng. Ngày nào cũng ở nhà, chẳng có việc gì làm, đúng là buồn chán quá.
Cuối cùng, tôi đến làm việc trong công ty Lý Tử. Nói đến buổi gặp mặt phỏng vấn, đến giờ tôi cũng vẫn thấy không bình thường. Người giám đốc trẻ tuổi đó lúc đầu vốn đã không nhận tôi, nhưng sau khi anh ta nhận được một cuộc điện thoại, lại nói tôi có thể đến làm việc.
Ngày đầu tiên đi làm đã có người bí mật tặng hoa cho tôi. Tôi nhìn tấm bưu thiếp, trên đó viết: Người xin chuộc tội!
Tôi vô cùng băn khoăn, nghĩ rằng chắc là đã tặng nhầm.
Lý Tử cười nói: “Còn chưa ly hôn mà đã có mùa xuân thứ hai rồi!”.
Tôi chỉ cười đau khổ, rầu rĩ: “Không biết là trò đùa tai quái của ai nữa”.
Lý Tử cố tỏ ra vẻ khoa trương: “Trò đùa tai quái thế này, mình cũng muốn đấy!”.
Sau khi tan sở, giám đốc nói cần phải mở tiệc mừng tôi, gọi tất cả nhân viên cùng đi hát karaoke. Trong phòng hát, thực sự vô cùng buồn chán. Các đồng nghiệp tranh nhau giành lấy micro, còn tôi… chỉ ngồi yên một góc, trong lòng cảm thấy buồn bực khó chịu tột cùng.
Giám đốc bảo tôi hát, tôi từ chối nói mình không biết hát. Cửa phòng chợt bật mở, một người đàn ông mặc bộ complet màu đen cầm bó hoa tươi che khuất khuôn mặt bước vào. Anh ta đi thẳng đến trước mặt tôi, sau đó khuỵu chân quỳ xổm xuống, giơ bó hoa ra tặng tôi.
Con người bí mật đó cuối cùng cũng đã lộ diện!
Tôi đón lấy bó hoa, nhìn người đàn ông trước mặt. Khuôn mặt anh ta quen thuộc đến độ đáng sợ, từng nếp nhăn trên khuôn mặt anh ta, tôi đều có thể ghi nhớ rõ ràng. Bỗng chốc, xung quanh vang lên tiếng vỗ tay vang rền, giám đốc nói đùa: “Tôi đã giữ chân vợ cậu thành công rồi đấy nhé!”.
Lúc này tôi mới biết, thì ra ông xã chính là bạn thân của giám đốc.
Còn tôi, đã bị lừa một cú ngoạn mục.
Ông xã quỳ xuốn trước mặt tôi, hai tay nắm chặt tay tôi, nói: “Bà xã, hãy tha thứ cho anh được không?”.
Tôi vẫn lạnh lùng, không thèm chú ý đến anh.
Đồng nghiệp đứng xung quanh cũng hò reo: “Cô hãy tha thứ cho anh ấy đi”. Ngay cả Lý Tử cũng không kìm được nói đỡ cho anh: “Diệp Tử, tha thứ cho anh ấy một lần này đi!”.
Ông xã mỉm cười, nụ cười có vẻ hơi miễn cưỡng, cũng có chút thê lương. Tôi chợt cảm thấy xót xa, không nỡ nhẫn tâm. Tôi đứng dậy, gắng gượng mỉm cười với giám đốc, nói: “Thật ngại quá, gây phiền phức cho anh rồi. Tôi nghĩ, sau này tôi sẽ không thể đi làm được rồi”.
Giám đốc nói: “Không sao, tôi và chồng cô là chỗ anh em mà”.
Tôi nở nụ cười xin lỗi với Lý Tử: “Mình về trước đây!”.
Cô nói thẳng luôn: “Được, nhưng cậu đừng nghĩ nhiều đấy!”.
Trong xe, anh vẫn không chịu từ bỏ việc cố gắng thử trò chuyện với tôi, tôi vẫn mặc kệ, không thèm chú ý đến anh. Cuối cùng, anh nói: “Trương Lâm Lâm đã dọn đi rồi, anh đã cắt đứt hoàn toàn với cô ta. Sau này anh sẽ không bao giờ liên lạc với cô ta nữa”.
Tôi nhạt, đàn ông cắt đứt hoàn toàn với một người phụ nữ, chẳng qua là vì người phụ nữ đó đã uy hiếp đến cuộc hôn nhân và gia đình của anh ta. Nếu người phụ nữ đồng ý làm kẻ câm điếc bám theo anh ta, tôi nghĩ, có đánh chết anh ta cũng sẽ không cắt đứt.
Đàn ông trong thiên hạ, loại người thế này, đâu đâu cũng thấy!
Về đến nhà, tôi đóng chặt cửa phòng. Anh đứng ở ngoài gõ cửa mãi, luôn miệng gọi tên tôi. Tôi nhắm chặt mắt, cố gắng không nghe tiếng anh gọi, không nghe từng lời nói của anh. Tôi hướng ra phía cửa hét lên đầy kiên quyết: “Em muốn ly hôn!”.
Nhưng trong lòng, thực sự không hề muốn vứt bỏ tình cảm suốt mười năm qua một chút nào.
Cuối cùng, anh tìm thấy chìa khóa, mở cửa phòng. Anh ghì chặt tôi xuống giường, hai chân đè chặt lấy hai chân tôi, một tay kê đầu tôi lên, một tay ghì chặt lồng ngực tôi. Anh gần như cầu xin: “Bà xã, em đã không để cho người khác biết anh ngoại tình, đã giữ sĩ diện cho anh. Nếu đã như vậy, sao em lại không bằng lòng tha thứ cho anh?”.
Đúng vậy, tôi nghĩ, ngoài bốn người biết chuyện, tất cả mọi người đều không hề hay biết, không biết anh đã phản bội tôi, không biết anh đã ngoại tình. Họ chỉ biết rằng anh là một người đàn ông mẫu mực, chỉ biết rằng anh rất yêu bà xã của anh!
Người ngoài, họ chẳng biết gì cả!
Nhưng trong lòng tôi hiểu rất rõ, rõ đến độ khiến tôi gần như nghẹt thở.
Anh nghẹn ngào: “Bà xã, tình cảm mặn nồng của chúng ta suốt mười năm qua, có phải em thực sự muốn ly hôn?”.
Anh đã nói trúng tâm tư của tôi, biết tôi không muốn ly hôn. Anh hiểu tôi hơn ai hết! Nhưng, anh đã hiểu tôi như vậy, sao vẫn còn làm tổn thương tôi.
Anh giống như một vị kiếm khách cao minh, có thể làm cho tôi thương tích đầy mình nhưng trên người lại không hề có vết máu. Tôi bịt chặt đôi tai, không muốn nghe thấy từng câu từng chữ anh nói!
Tôi chợt buột miệng nói: “Em muốn về nhà…”
Anh an ủi tôi: “Đây chính là nhà của em mà, em còn muốn về đâu nữa?”.
Tay tôi nắm chặt lấy áo anh, lắc mạnh đầu: “Em muốn về quê…”. Giọng nói của tôi đã sụt sùi: “Đây đã không còn là nhà của em nữa rồi!”.
Môi anh khẽ động đậy nhưng lại không thốt lên lời nào. Cuối cùng, anh nói với giọng xót xa: “Nếu về nhà có thể khiến em dễ chịu hơn, ngày mai anh sẽ đưa em ra sân bay”. Anh lại ôm chặt lấy tôi, giọng nói dịu dàng như nước chảy: “Chúng ta tạm xa nhau, còn về việc ly hôn, cả đời này anh cũng không đồng ý đâu!”.
Tôi nhìn anh chằm chằm, nước mắt chợt lăn dài.
Tôi ra sức chặn đôi tay mình vào ngực anh, gục đầu vào khuỷu tay anh, chỉ lặng lẽ chảy nước mắt.
Anh cố sức ôm lấy tôi, đột nhiên lên tiếng: “Anh hiểu em, em đã từng nói, chúng ta đều là con giun đũa trong bụng nhau, đều biết người kia đang nghĩ gì, rời xa nhau thì sẽ nghẹt thở. Những câu này, là chính em nói đấy”. Anh hôn lên trán tôi, nước mắt trào ra: “Đầu bạc răng long, vợ chồng tôn trọng nhau, em đã quên rồi sao?”.
Sao có thể quên được chứ, những ngày tháng đó, vẫn luôn quẩn quanh trước mắt.
Lúc còn trẻ, tôi vẫn luôn cho rằng, chỉ cần đối xử thật lòng với nhau, thật lòng yêu thương nhau là có thể sống với nhau đến đầu bạc răng long. Đến giờ mới biết, “lời thề hẹn non hẹn biển sinh tử có nhau; cùng nắm tay nhau chung sống đến già” là những điều có thể nhìn ngắm chứ không thể với tới được.
Xa vời đến độ giống như ảo ảnh trong cõi mộng.
Nằm mơ đến tận bây giờ, chính mình cũng không thể chờ đợi thêm được nữa, nên đã đập tan giấc mộng.
Không bao giờ có thể ghép lại được nữa!
Vô số xe cộ lao nhanh qua trước mắt tôi, nhanh đến độ như tia sáng lướt qua mắt tôi. Ông xã đang lái xe, sắc mặt hơi nhợt nhạt. Tôi nhìn con đường quen thuộc bên ngoài cửa xe, thoáng kinh ngạc: “Đây không phải là đường đến sân bay!”.
Ánh mắt anh thoáng hoảng hốt, tôi khẽ lay anh, anh giật mình, phanh gấp, dừng xe bên đường: “Bà xã, sao vậy?”.
Tôi lạnh lùng nói: “Hình như anh đi nhầm đường rồi!”.
Anh nhìn sang bên đường, dường như lúc này mới định thần lại được, anh vội nói: “Anh xin lỗi…”, nhưng lại vẫn lơ đễnh tiếp tục đi trên con đường sai. Tôi hơi bực: “Rốt cuộc anh bị sao vậy?”.
Anh vẫn tỉnh bơ như không nghe thấy gì.
Tôi đập vào vai anh: “Anh có thể nghiêm túc hơn được không? Em cần đến sân bay gấp”. Anh quay sang nhìn tôi, nói một cách khó khăn: “Anh xin lỗi…”.
Tôi toàn thân mềm nhũn, dựa vào lưng ghế: “Anh cố ý phải không?”.
Anh quay đầu, chăm chú nhìn về phía trước, nhưng lại không trả lời câu hỏi của tôi.
Tôi thực sự không còn chút sức lực nào nữa: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”.
Anh từ tốn nói: “Em đừng về!”.
Tôi quay đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hôm qua anh vừa mới nói là được mà”.
Anh lắc đầu, giọng nói có vẻ hơi khó xử: “Trương Lâm Lâm lại quay trở lại rồi!”.
“Cô ta lại nói những gì?”.
“Cô ta…”. Anh liếc nhìn tôi, nói ấp a ấp úng: “Cô ta nói nhất định phải làm đám cưới với anh!”.
“Vậy bây giờ chúng ta đi làm thủ tục ly hôn luôn”. Tôi tỏ ra lạnh lùng, không có bất cứ tâm tư cảm xúc nào. Anh chỉ nói vẻ bất lực: “Bà xã, anh quyết không thể nào bỏ em vì loại đàn bà đó”.
“Vậy, ban đầu khi anh gọi gái, anh có bao giờ nghĩ đến cảm nhận của em
“Anh xin lỗi!”. Anh hạ giọng, đột nhiên quành xe, đi lại con đường cũ. Anh mím chặt môi: “Anh đưa em đến sân bay luôn bây giờ”.
Chợt vang lên tiếng “uỳnh”, xe đâm vào phần đuôi của một xe khác.
Tôi trợn trừng mắt nhìn anh, tôi có lý do để tin rằng, anh cố ý! Anh nhìn tôi vẻ vô cùng bất lực: “Bà xã, xin em hãy tin anh, anh thực sự không hề cố ý!”.
Càng cố tẩy xóa lại càng đen! Nhưng có lẽ anh ấy không ngu ngốc đến độ dùng việc đâm xe để giữ tôi ở lại.
Người chủ xe đằng trước đã xuống xe, gõ vào cửa kính xe chúng tôi.
Cả hai chúng tôi cùng xuống xe, xem xét tình hình xây xát của xe, vẫn may, cũng không nghiêm trọng lắm.
Tôi nhìn chiếc xe trước mặt, thật không ngờ trên đó có biển ghi mấy chữ: Tập lái. Tôi và ông xã nhìn thấy mấy chữ đó, cùng thở phào nhẹ nhõm.
Chủ xe phía trước là một chàng thanh niên chừng hai lăm tuổi. Bởi vì là người mới tập lái, nên cũng không biết là do lỗi của mình hay lỗi của ông xã, chỉ nói đợi cảnh sát giao thông đến giải quyết.
Ông xã cũng đồng ý, nhìn đồng hồ, nói với tôi: “Để anh gọi taxi cho em”. Anh giơ tay ra đón một chiếc taxi, mở cửa cho tôi vào. Tôi quay đầu lại, nhìn bóng dáng anh, đột nhiên cảm thấy cô đơn.
Một cuộc hôn nhân, luôn có lý do để tiếp diễn, có thể là nỗi đau, có thể là tình yêu, có thể là con c
Nhưng cho dù cuộc hôn nhân của chúng tôi được tiếp diễn nhờ lý do gì, tôi muốn ở lại, muốn tha thứ cho anh lần này. Tôi nói với bác tài: “Xin lỗi, phiền anh đưa tôi về nhà!”.
Tôi nằm trên giường, lắng nghe tiếng kim đồng hồ chuyển động, lắng nghe từng tiếng động ở bên ngoài. Tôi muốn anh về và lao ngay vào phòng, như vậy là có thể nhìn thấy tôi.
Nhưng, không có gì xảy ra cả.
Cả căn phòng không có tiếng động nào.
Cho đến tận khi trời tối, mới có tiếng mở cửa. Sau khi vang lên tiếng mở cửa, lại là một khoảng dài tĩnh lặng. Tôi khẽ nhắm mắt, nhưng lại không dám cử động, giống như là kẻ trộm vậy.
Tiếng chuông cửa đột ngột vang lên, con tim tôi chợt thắt lại. Bên ngoài vang lên tiếng cãi cọ ồn ào của Trương Lâm Lâm. Hình như cô ta đang khóc, khóc rất to: “Chỉ cần anh tiếp tục ở bên em, em có thể không cần anh ly hôn. Em có thể nhẫn nhịn, em có thể cam tâm tình nguyện”.
Chồng tôi không lên tiếng.
Trương Lâm Lâm gào khóc kinh thiên động địa: “Rốt
/16
|