Cộc cộc.
Vào đi.-Một giọng nói trầm thấp vọng ra từ văn phòng của tổng giám đốc.
Giọng nói trẻ như vậy. Cô còn tưởng sẽ là ông đầu hói bụng phệ nào cơ.
Chào giám đốc. Cô cúi đầu chào. Đã đến lúc khả năng diễn xuất của cô lên sàn.
Người đàn ông tầm 25 tuổi ngẩng đầu lên, như thể ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Thoáng nhìn rồi lại cặm cụi với đống văn kiện trên bàn.
Cô hoàn thành bản phác thảo chưa?
???
Lần này hắn ta bỏ luôn bút xuống, ngồi ngay ngắn nhìn cô.
Bên Summer mới có một bộ sưu tập mới tên là 'Người mới', cô có biết không?
Cô biết, rất rõ nhé. Bộ sưu tập trời đánh của cô.
Gật đầu.
Vậy cô tính thế nào? Hay là... Hắn ta tiến lại gần cô, dần áp sát.
Cô ném bộp cái túi xuống bên cạnh, nhảy sang bên cạnh cúi xuống nhặt túi. Xin lỗi!
Khựng tay giữa không trung, không phải cô ta suốt ngày đeo bám hắn, còn lén lút tạo scandal tình ái với hắn sao? Nhưng như vậy cũng tốt. Mà hình như có cái gì đó không đúng. Mắt cô ta sao lại nhỏ hơn mọi ngày thế? Lại còn không đeo lens, không phấn son, không giày cao gót, không váy vóc. Một thân quần áo nam đồ đen đi giày thể thao với cái balo xách sau vai. Ngoài mái tóc dài ra thì hắn không nghĩ đây là con gái.
Tôi sẽ cố gắng. Ngay khi hắn ta còn đang suy tư thì cô lên tiếng.
Xin phép. Cô ra khỏi phòng, thoáng liếc được vài chữ.
Tổng giám đốc, Trương Công Minh.
Về nhà. John vẫn đang ngồi trong nhà cô xem tivi.
Về rồi à?
Ừ. Anh chưa về sao?
Không phải cô nói tôi trông nhà hộ cô sao?
Vậy anh cũng làm. Cơ mà tôi nhờ anh chút. Anh biết cô Phương Anh đó đang ở đâu không?
..... Lại Phương Anh. Em không còn gì để nói à? Không biết.
Vậy anh tìm hiểu giúp tôi nhé.
..... Tại sao? Được. Tại sao mình lại đồng ý?
Cám ơn cám ơn! Chào anh.
..... Đuổi đi sao? Chào.
John ra ngoài tự véo mình một cái. Sao John cứ nghe lời cô răm rắp vậy?
-Hết chương 13- Đăng bởi: admin
Vào đi.-Một giọng nói trầm thấp vọng ra từ văn phòng của tổng giám đốc.
Giọng nói trẻ như vậy. Cô còn tưởng sẽ là ông đầu hói bụng phệ nào cơ.
Chào giám đốc. Cô cúi đầu chào. Đã đến lúc khả năng diễn xuất của cô lên sàn.
Người đàn ông tầm 25 tuổi ngẩng đầu lên, như thể ngạc nhiên lắm, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài. Thoáng nhìn rồi lại cặm cụi với đống văn kiện trên bàn.
Cô hoàn thành bản phác thảo chưa?
???
Lần này hắn ta bỏ luôn bút xuống, ngồi ngay ngắn nhìn cô.
Bên Summer mới có một bộ sưu tập mới tên là 'Người mới', cô có biết không?
Cô biết, rất rõ nhé. Bộ sưu tập trời đánh của cô.
Gật đầu.
Vậy cô tính thế nào? Hay là... Hắn ta tiến lại gần cô, dần áp sát.
Cô ném bộp cái túi xuống bên cạnh, nhảy sang bên cạnh cúi xuống nhặt túi. Xin lỗi!
Khựng tay giữa không trung, không phải cô ta suốt ngày đeo bám hắn, còn lén lút tạo scandal tình ái với hắn sao? Nhưng như vậy cũng tốt. Mà hình như có cái gì đó không đúng. Mắt cô ta sao lại nhỏ hơn mọi ngày thế? Lại còn không đeo lens, không phấn son, không giày cao gót, không váy vóc. Một thân quần áo nam đồ đen đi giày thể thao với cái balo xách sau vai. Ngoài mái tóc dài ra thì hắn không nghĩ đây là con gái.
Tôi sẽ cố gắng. Ngay khi hắn ta còn đang suy tư thì cô lên tiếng.
Xin phép. Cô ra khỏi phòng, thoáng liếc được vài chữ.
Tổng giám đốc, Trương Công Minh.
Về nhà. John vẫn đang ngồi trong nhà cô xem tivi.
Về rồi à?
Ừ. Anh chưa về sao?
Không phải cô nói tôi trông nhà hộ cô sao?
Vậy anh cũng làm. Cơ mà tôi nhờ anh chút. Anh biết cô Phương Anh đó đang ở đâu không?
..... Lại Phương Anh. Em không còn gì để nói à? Không biết.
Vậy anh tìm hiểu giúp tôi nhé.
..... Tại sao? Được. Tại sao mình lại đồng ý?
Cám ơn cám ơn! Chào anh.
..... Đuổi đi sao? Chào.
John ra ngoài tự véo mình một cái. Sao John cứ nghe lời cô răm rắp vậy?
-Hết chương 13- Đăng bởi: admin
/14
|