Ngày đầu tiên đi làm.
Cô làm trong tổ thiết kế của công ty Sumer, cái công ty mà cô ao ước được vào làm việc từ lâu.
Chào mừng em tới phòng thiết kế! Chị là Hana, trưởng phòng. Đây là Ánh, My, Quân, Phương!-Hana là người Canada nên không nói rõ tiếng Việt cho lắm.
Cô thấy cái này... sao thân thiết quá mức rồi?
Chào mọi người, em tên Mai, gọi là Mark cũng được!
Cả phòng bốn người kia không phản ứng. À, là không thèm để ý. Hana cười trừ.
Xin lỗi em, họ thất lễ rồi!-Boss đã giao trọng trách nâng đỡ bà chủ rồi, vậy mà cô lại để bà chủ phải chịu uất ức, phải đi dập đầu tạ tội với Boss quá.(Anh quá lộ liễu với nhân viên.)
Không sao đâu chị!-Cô cười toe, dù sao cô cũng không muốn được quá nhiều người chú ý.
Công nhận giám đốc công ty này có gu thật phong phú: mỗi cái bàn làm việc một màu. Cô có cảm giác mình lạc vào cánh đồng. Và chỗ làm việc của cô khác hẳn... là nổi bật quá đi. Đen trắng đen trắng. Hai màu cô thích đó, trùng hợp thật.
Cô không biết rằng, vì cô mà anh thay đổi toàn bộ bàn ghế trong phòng rồi tỉ mỉ chọn từ cái ghế đến cái bàn cho cô.
Có vẻ mấy người kia không ưa cô cho lắm, nhất là Ánh với My. Có mỗi Phương là bình thường với cô nhất.
Cô lập tức cúi đầu vẽ vẽ viết viết. Thật là cái quái gì cũng làm cảm hứng của cô dâng trào được. Cô cứ ngồi vẽ, ngồi vẽ, ngồi vẽ,... Mọi người đi về lúc nào không biết, chỉ khi chị Hana và Phương nhắc nhở cô mới nhìn đồng hồ.
Sai quá sai. Đã 8h tối rồi... Cô nhìn mấy tờ giấy trước mặt. Khoảng...ba chục tờ trở đi ấy nhỉ.
Cô nói mình ở lại thêm chút nữa rồi về. Trong phòng còn một mình, cô cặm cụi vẽ nốt. Hoàn thành xong bản này là xong bộ sưu tập của cô rồi.
Đột nhiên đèn tắt cái rụp.
What?
Cô cầm điện thoại bật đèn pin, đi ra chỗ công tắc, soi thấy tay người.
Aaaaa... Mẹ ơi có mmmm...aaaaa...
Có con ma nào đẹp trai như anh không?
Cô hé mắt nhìn, rồi vuốt vuốt ngực.
Tôi có thù oán gì với anh mà anh chơi ác thế?-Có biết cô rất sợ ma không? À hình như là không.
Không có, chỉ là anh thấy hơi tốn điện.
Trong phòng có mỗi em mà bật sáng trưng.
Liên quan gì đến anh? Mà khoan, sao anh lại ở đây?
Ông chủ không thể đến công ty của mình sao?
Ông chủ? Phììì... Đừng đùa. Ông chủ của chúng tôi cực kì đẹp trai và phong độ, ai như anh, đồ biến...-Aaa, hình như anh là ông chủ của cô thật. Nhìn cái cách mà Phương chào anh kìa...
Giám đốc... Tôi quên chút đồ.
Ừ.-Khác với bản mặt nhây nhây lúc nãy, chế độ mặt lạnh online.
Phương nhanh chóng chạy ra. Có vẻ rất sợ anh nhé.
Nè ông chủ, ông làm gì mà doạ cô ấy chạy mất dép vậy?
Có lần cô ta làm đổ cafe lên áo anh và bị trừ 50% lương.-Vẻ mặt bất cần đời + lười biếng lên sàn.
Ặc...-Quá ác, ác quá xá.
Ngày đầu đi làm thế nào?
Quá đen.-Gặp ông chủ như anh là đen đủi rồi. Ông chủ biến thái.
-Hết chương 8- Đăng bởi: admin
Cô làm trong tổ thiết kế của công ty Sumer, cái công ty mà cô ao ước được vào làm việc từ lâu.
Chào mừng em tới phòng thiết kế! Chị là Hana, trưởng phòng. Đây là Ánh, My, Quân, Phương!-Hana là người Canada nên không nói rõ tiếng Việt cho lắm.
Cô thấy cái này... sao thân thiết quá mức rồi?
Chào mọi người, em tên Mai, gọi là Mark cũng được!
Cả phòng bốn người kia không phản ứng. À, là không thèm để ý. Hana cười trừ.
Xin lỗi em, họ thất lễ rồi!-Boss đã giao trọng trách nâng đỡ bà chủ rồi, vậy mà cô lại để bà chủ phải chịu uất ức, phải đi dập đầu tạ tội với Boss quá.(Anh quá lộ liễu với nhân viên.)
Không sao đâu chị!-Cô cười toe, dù sao cô cũng không muốn được quá nhiều người chú ý.
Công nhận giám đốc công ty này có gu thật phong phú: mỗi cái bàn làm việc một màu. Cô có cảm giác mình lạc vào cánh đồng. Và chỗ làm việc của cô khác hẳn... là nổi bật quá đi. Đen trắng đen trắng. Hai màu cô thích đó, trùng hợp thật.
Cô không biết rằng, vì cô mà anh thay đổi toàn bộ bàn ghế trong phòng rồi tỉ mỉ chọn từ cái ghế đến cái bàn cho cô.
Có vẻ mấy người kia không ưa cô cho lắm, nhất là Ánh với My. Có mỗi Phương là bình thường với cô nhất.
Cô lập tức cúi đầu vẽ vẽ viết viết. Thật là cái quái gì cũng làm cảm hứng của cô dâng trào được. Cô cứ ngồi vẽ, ngồi vẽ, ngồi vẽ,... Mọi người đi về lúc nào không biết, chỉ khi chị Hana và Phương nhắc nhở cô mới nhìn đồng hồ.
Sai quá sai. Đã 8h tối rồi... Cô nhìn mấy tờ giấy trước mặt. Khoảng...ba chục tờ trở đi ấy nhỉ.
Cô nói mình ở lại thêm chút nữa rồi về. Trong phòng còn một mình, cô cặm cụi vẽ nốt. Hoàn thành xong bản này là xong bộ sưu tập của cô rồi.
Đột nhiên đèn tắt cái rụp.
What?
Cô cầm điện thoại bật đèn pin, đi ra chỗ công tắc, soi thấy tay người.
Aaaaa... Mẹ ơi có mmmm...aaaaa...
Có con ma nào đẹp trai như anh không?
Cô hé mắt nhìn, rồi vuốt vuốt ngực.
Tôi có thù oán gì với anh mà anh chơi ác thế?-Có biết cô rất sợ ma không? À hình như là không.
Không có, chỉ là anh thấy hơi tốn điện.
Trong phòng có mỗi em mà bật sáng trưng.
Liên quan gì đến anh? Mà khoan, sao anh lại ở đây?
Ông chủ không thể đến công ty của mình sao?
Ông chủ? Phììì... Đừng đùa. Ông chủ của chúng tôi cực kì đẹp trai và phong độ, ai như anh, đồ biến...-Aaa, hình như anh là ông chủ của cô thật. Nhìn cái cách mà Phương chào anh kìa...
Giám đốc... Tôi quên chút đồ.
Ừ.-Khác với bản mặt nhây nhây lúc nãy, chế độ mặt lạnh online.
Phương nhanh chóng chạy ra. Có vẻ rất sợ anh nhé.
Nè ông chủ, ông làm gì mà doạ cô ấy chạy mất dép vậy?
Có lần cô ta làm đổ cafe lên áo anh và bị trừ 50% lương.-Vẻ mặt bất cần đời + lười biếng lên sàn.
Ặc...-Quá ác, ác quá xá.
Ngày đầu đi làm thế nào?
Quá đen.-Gặp ông chủ như anh là đen đủi rồi. Ông chủ biến thái.
-Hết chương 8- Đăng bởi: admin
/14
|