Bì Bì đang sắp xếp tài liệu, kẹp điện thoại lên bên tai: “Sao rồi?”
“Tớ không đi gặp anh ta. Tớ bỏ cuộc rồi.”
“Như vậy đi,” Bì Bì bỗng nói, “Tớ đi thay cậu, được không?”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Suốt nửa năm nay, ngoài cuối tuần, sáng nào Bì Bì cũng cùng đồng nghiệp đến quán ăn bên đường thanh niên ăn sáng. Đó là một cửa hàng bán những món điểm tâm sáng và đồ uống rất đơn giản. Có sữa đậu nành đặc, bánh quẩy giòn và bánh bao chiên hương hạt tiêu. Cũng có bán cà phê, nghiền thô, hương vị Colombia, rẻ hơn nhiều so với trên hòn đảo đó, vả lại cốc cũng lớn hơn.
Cửa hàng này là một ngôi nhà cũ, kinh doanh cũng không đắt khách lắm, chủ yếu là phục vụ cho thành phần tri thức trong khu dân cư xung quanh là chính.
Vào bảy rưỡi, Bì Bì lại trông thấy người đàn ông đó.
Mấy tháng nay, có một đôi “Vợ chồng” hầu như ngày nào cũng hẹn gặp nhau ở đây. Dễ nhận thấy họ thuộc về hai gia đình khác nhau, tay hai người đều đeo nhẫn, người đàn ông chừng bốn mươi, người phụ nữ chừng ba lăm ba sáu, người bình thường, phong độ, tướng mạo rất xứng đôi.
Họ đến từ hai chuyến tàu điện khác nhau, dường như sống rất xa nhau. Người đàn ông luôn tới trước vài phút, thay người phụ nữ gọi cà phê và điểm tâm sáng, sau đó chọn một góc để ngồi, lặng lẽ đợi. Người phụ nữ ăn mặc rất thời trang, nhẫn kim cương trên tay sáng lấp lánh, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, đi giầy cao gót, dáng đi rất thướt tha. Bì Bì rất thích đôi khuyên tai hồng ngọc của cô ấy, cỡ hạt gạo nhỏ, thoắt ẩn thoắt hiện sau làn tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt cũng tràn đầy vẻ phong tình quyến rũ.
Tình yêu của họ có lẽ cũng tựa như đôi khuyên tai này, tồn tại nhưng dường như không tồn tại. Cái gì cũng có nhưng lại bé xíu như thế. Thì thầm trò chuyện với nhau chưa đến mười phút, mỗi người đều cầm cốc cà phê của riêng mình rồi đi về phía hai tòa nhà khác nhau, cùng biến mất trong đám người màu xám.
Cứ mỗi khi trông thấy họ, Bì Bì lại nghĩ về mẹ, mẹ và người đàn ông Đài Loan khi ở cùng nhau thì sẽ như thế nào. Cô chưa từng gặp người kia, chỉ biết đó là một người trung niên giàu có, rất lịch sự, rất có tiền, là chủ của vài cửa hàng đồ chơi trong thành phố này. Nghe nói, ông ấy đối với mẹ không hào phóng lắm, chỉ bỏ ra chút ơn huệ là đã bắt được rồi. Sau này bà nội nói, đều là do tội lỗi của ông ngoại, có một đứa con gái mà cũng không biết dạy dỗ, con gái mà chỉ biết uống rượu rồi làm chuyện điên rồ, động một tí là đánh người ta chết đi sống lại, lớn lên hiển nhiên không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đàn ông. Về sau, mẹ có thai, lén đến bệnh viện phá thai, bị băng huyết suýt nữa thì mất luôn cả mạng. Bệnh viện báo cho Bì Bì, khi ấy Bì Bì mới vừa đi làm không lâu, vội mang theo tiền dành dụm của mình đến giải quyết hậu quả, đưa người mẹ mặt tái mét không còn chút máu về ký túc xá, hằng ngày đều chưng ba ba cho bà ấy dưỡng thể. Tiền không đủ dùng, còn phải mượn Gia Lân một nghìn đồng. Gia Lân khăng khăng không cho cô trả lại, Bì Bì cũng không có khả năng trả.
Toàn bộ câu chuyện cứ như tình tiết trong truyện “Những cây cầu ở quận Madison”. Mẹ nói với Bì Bì rằng thật mẹ không phải tình nhân, mà là người đàn ông kia đã ly hôn, lên kế hoạch mở rộng kinh doanh sang châu Âu, muốn cho bà đi theo. Bà chần chừ không chịu trả lời, ông ta liền tìm người phụ nữ khác. Bì Bì nghe bà nói xong liền đáp, mẹ nếu người thực sự thích ông ta, thì ly hôn đi. Chia tay mỗi người mỗi ngã, mọi người đều nhẹ nhõm. Mẹ Bì Bì nước mắt không ngừng rơi, không phải mẹ không chịu đi, mẹ không nỡ bỏ con. Nếu không có con, mẹ với ba con đã sớm ly hôn rồi. Bà con khắc khe lạnh nhạt, ánh mắt có dao, mẹ với bà ta ngày nào cũng giày vo nhau từ sáng đến tối, ở chung với bà ta chắc chắn sẽ chết sớm.
Thực ra cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu nổi lên khi Bì Bì đã hiểu chuyện, ngày nào cũng nhìn thấy, nhưng chỉ tưởng là mâu thuẫn nội bộ, không lường được là sẽ đến nông nỗi một mất một còn thế này. Sau này, cô đem chuyện kể cho Tiểu Cúc nghe, Tiêu Cúc còn hâm mộ rằng: “Cậu còn có mẹ, dù là xảy ra chuyện gì, thì mẹ cũng đã trở về. Còn mẹ tớ ư? Đi rồi là biệt tăm biệt tích, lúc đi chỉ vứt lại cho ba tớ một mảnh giấy: ‘Tiểu Cúc đã biết nấu cơm rồi’.”
Cuộc sống đối với Bì Bì tựa như một bức tranh thủy mặc của Trương Đại Thiên, quá mơ hồ, quá hỗn độn như chìm vào đáy nước, chỉ có Gia Lân như bông sen, một mình vươn lên cao trước gió là có cảm giác rõ ràng. Rõ ràng như thể đó là tương lai của cô vậy.
Gia Lân là quang cảnh tươi sáng duy nhất có thể nhận ra trong cuộc đời toàn màu nâu của Bì Bì, còn Hạ Lan Tĩnh Đình là người chưa bao giờ xuất hiện trong bản kế hoạch của cô.
Kết quả là, từ sau hôm ở Mõ trà trang, Bì Bì không còn gặp lại anh ta nữa.
Không phải Bì Bì không biết tốt xấu. Ngay hôm Hạ Lan Tĩnh Đình bỏ đi, trong lòng Bì Bì cảm thấy rất áy náy nên đã gọi ba cuộc điện thoại cho anh: “hai lần di động, một lần vào máy bàn, nhưng không có ai bắt máy. Sợ anh còn đang giận, Bì Bì đợi ba ngày sau, lại gọi đến lần nữa, vẫn không có ai. Điện thoại tút tút vài tiếng rồi tự động chuyển sang hộp thư thoại, bất ngờ một hồi lâu, Bì Bì mới hoảng hốt nói một câu: “Hạ Lan tiên sinh, rất xin lỗi anh về chuyện ngày đó. Vết ….” Cô vốn định hỏi “vết thương trên tay anh có sao không?” Nhưng chưa nói hết câu thì thời gian nhắn tin đã hết, điện thoại tút một tiếng rồi tự ngắt. Không hiểu vì sao, cô cảm thấy thật là xấu hổ, chỉ một cuộc gọi mà cũng không có can đảm nói.
Rơi vào tuyệt vọng, cô đến hỏi Phùng Tân Hoa. Phùng Tân Hoa nói, tháng này Hạ Lan Tĩnh Đình và quản lý cùng đi đến hai địa điểm khảo cổ, lịch trình đã xếp đầy rồi, hiện giờ chắc đang ở huyện nào đó ở tỉnh Thiểm Tây. Bì Bì lại đợi tiếp một tuần nữa với tinh thần bất an, vẫn không có hồi âm. Nghĩ đên con đường phỏng vấn thật vất vả lắm mới giành được tới tay giờ thật mong manh, có một chút chán nản. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định chờ Hạ Lan Tĩnh Đình quay lại thành phố C rồi tính sau.
Đúng lúc tháng này, Vệ Thanh Đàn cảm thấy không thoải mái nên xin nghỉ ba tuần. Mà kỳ thi Toefl của Bì Bì ngày càng gần, mỗi ngày hết giờ làm là nai lưng ra học từ đơn và làm bài tập. Cô không mong đợi có thể đạt được thành tích cao, chỉ vì phí ghi danh ở đó rất đắc, nếu gian lân để qua kỳ kiểm tra thì cảm thấy rất có lỗi với số tiền đã bỏ ra.
Ròng rã một tháng, bận rộn và hỗn lọan cũng qua đi.
Rằm tháng giêng, Bì Bì đến McDonald ăn trưa, tiện thể gặp Tân Tiểu Cúc. Đến giờ nghỉ trưa, Tiểu Cúc lôi kéo Bì Bì ra ngoài cửa, đột nhiên nói: “Bì Bì, tớ đã rơi vào lưới tình rồi.”
“Cậu, lưới, tình, rồi?” Bì Bì nhăn mày, nửa tin nửa ngờ.
Tiểu Cúc rất chắc chắn “Ừ” một tiếng.
Ngoài làm thêm, toàn bộ thời gian rảnh của Tiểu Cúc là dành cho internet: cô làm admin cho mấy diễn đàn, tham gia hơn năm mươi nhóm QQ. Cô rất tích cực tham gia vào các “cộng đồng online”, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách hợp lý với các cộng đồng này. Từ chối tiếp xúc với bất cứ ai. Cho đến giờ danh sách bạn thân trên QQ của cô, chắc chỉ có Bì Bì và Bội Bội. Khu tập thể Bì Bì ở không có mạng, đến tòa soạn mới có, Bội Bội thì chỉ thích liên lạc bằng điện thoại. Nên họ không có thời gian để trò chuyện cùng cô ấy.
Vậy mà Tiểu Cúc thật sự đã rơi vào lưới tình! ! !
Không chờ Bì Bì tra hỏi, Tiểu Cúc đã tự xưng tội. Cô quen người kia qua diễn đàn “Vừng ơi mở ra”. Hai mươi chín tuổi, là nghiên cứu sinh của Viện toán học.
“Giả mạo.” Bì Bì phủ định hoàn toàn, “Tên bịp bợm. Hiện nay, hay có mấy lão già hơn năm mươi tuổi, tình trường không được như ý, lên mạng lừa gạt mấy cô gái trẻ, lừa cho đến khi lên giường mới thôi …”
“Ít ra anh ta am hiểu toán học, điều này chắc chắn không thể giả.” Tiểu Cúc cố gắng bênh vực thay người kia, “Tớ ném cho anh ta một phương trình tích vi phân phi tuyến tính, chỉ trong thời gian ngắn đã giải xong. Nhưng bài anh ta đưa tớ, đến giờ ngay cả một phương pháp gần đúng cũng làm không ra.”
“Được rồi. Anh ta là một tên bịp bợm am hiểu số học.”
“Tớ cảm thấy … Anh ta nói chuyện rất chân thành.” Tiểu Cúc vân vê đôi tay, hai mắt ngời sáng long lanh, “Anh ta đòi gặp mặt.”
“Mới đó đã yêu cầu gặp mặt?” trong đầu Bì Bì rung lên một hồi chuông cảnh báo, “Có thể là sắc lang không?”
“Điều kiện của tớ cũng đâu có tốt gì. Mẹ chạy theo người ta, ba là người điên, không có bằng cấp, không có việc làm ổn định, đi làm thuê, hoàn toàn không có gì trong tay. Nếu anh ta thật sự là nghiên cứu sinh, có lẽ còn chê tớ ấy.” Tiểu Cúc thở dài.
“Vì sao chê cậu? Cậu xinh đẹp như thế!” Bì Bì đẩy cô một cái: “Cậu nghĩ rằng đàn ông chỉ nhìn thấy bằng cấp thôi sao?”
“Ôi, mấy năm nay, tớ cũng muốn đăng ký một lớp bổ túc. Nhưng từ sáng đến tối phải làm tới hai công việc, thật chẳng còn chút sinh lực nào để đọc sách. Lại thêm chuyện ba bị bệnh nữa.”
Ba của Tiểu Cúc là vậy. Nếu khỏe trở lại, ông ấy sẽ đến công viên hoặc đầu phố để giải toán. Đói bụng sẽ mua chút gì đó để ăn. Tất cả chi phí đều do Tiểu Cúc đưa cho. Nhưng vẫn nhớ một tháng về nhà thăm con gái một lần.
Nếu vào hôm ông phát bệnh, sẽ không ngủ ở trên phố, mà là đến trước cửa nhà nói lầm thầm, than thở sụt sùi, Tiểu Cúc không thể không lo lắng, bỏ mặc ông, khi tình hình nghiêm trọng phải xin nghỉ ở nhà.
“Cậu cần vay tiền không?” Bì Bì hỏi.
“Lúc này bệnh của ông ấy hơi có chút phiền phức, bác sĩ nghi ngờ là ung thư.” Tiểu Cúc nghĩ nghĩ rồi nói, “Cậu có thể cho tớ mượn năm trăm được không? Tháng sau vẫn chưa trả được, có lẽ đến cuối năm mới có thể trả lại cậu.”
Mặc dù thỉnh thoảng, Tiểu Cúc vẫn hỏi mượn tiền của Bì Bì và Bội Bội, nhưng cô rất giữ chữ tín, nói trả lúc nào thì sẽ trả đúng lúc ấy, tuyệt đối không bao giờ nợ dai.
“Tớ cho cậu mượn một nghìn nhé.”
“Tớ chỉ cần năm trăm thôi.” Tiểu Cúc nhìn xa xôi, nhẹ nhàng nói, “Tớ đang suy xét đổi một công việc khác lương cao hơn một chút.”
“Đừng để bản thân mình quá mệt mỏi.”
“Bì Bì, chủ nhật tuần trước tớ vừa gặp mẹ.” Vẻ mặt cô là lạ, “Tớ cứ tưởng bà ấy rời xa quê đến đất khách. Không ngờ bà ta vẫn sống trong thành phố này. Bà ta giờ là vợ người ta, con cũng đã lớn. Tớ đi ngang qua trước mặt bà ấy, nhưng họ không nhận ra tớ. Chết tiệt. Người đàn bà ấy với tớ đã chết rồi. Tớ nguyền rủa tổ tông tám đời của bà ta.”
Bì Bì không dám nói về mẹ trước mặt Tiểu Cúc, bởi nhiều năm cô ấy chăm sóc cho người cha thần trí mơ hồ kia đã quá vất vả trầy trụa lắm rồi. Vội chuyển đề tài câu chuyện: “A, hôm nay cậu cũng dùng phấn mắt này. Nhãn hiệu nào vậy? Xinh quá, tớ cũng muốn mua một hộp.”
Tiểu Cúc lấy trong túi quần jean ra một hộp phấn mắt: “Mua cái gì, đây là quà cậu tặng tớ, còn nhớ không? Quà sinh nhật?”
“Trời ơi, đó là chuyện của hai năm về trước rồi. Hết hạn chưa đó!” Bì Bì kêu lên.
“Quá một thời gian rồi, nhưng tớ thấy vẫn còn tốt.” Cô lấy ra một cái gương nhỏ, tự xăm xoi gương mặt của mình, “Chờ lát nữa tớ sẽ đi gặp anh ấy.”
“Cậu gặp anh ấy? Anh ấy là ai?”
“Thì là người quen trên mạng đó.”
Bì Bì khẩn trương: “Gặp ở đâu?”
“Anh ấy bảo tớ chọn địa điểm, tớ chọn cửa chính McDonald lớn nhất thành phố C. An toàn chưa?” Cô cười giảo hoạt, “Trước kia tớ từng làm ở đó, mọi người trong đó đều quen thuộc.”
Hai người nói một hồi, đã hết giờ nghỉ trưa của Tiểu Cúc, cô ấy vào trong làm việc.
Đến 3h, cô gọi điện cho Bì Bì: “Này Bì Bì ….”
Bì Bì đang sắp xếp tài liệu, kẹp điện thoại lên bên tai: “Sao rồi?”
“Tớ không đi gặp anh ta. Tớ bỏ cuộc rồi.”
“Như vậy đi,” Bì Bì bỗng nói, “Tớ đi thay cậu, được không?”
End chương 13
“Tớ không đi gặp anh ta. Tớ bỏ cuộc rồi.”
“Như vậy đi,” Bì Bì bỗng nói, “Tớ đi thay cậu, được không?”
──────── ♥ ♥ ♥ ♥ ♥ ────────
Suốt nửa năm nay, ngoài cuối tuần, sáng nào Bì Bì cũng cùng đồng nghiệp đến quán ăn bên đường thanh niên ăn sáng. Đó là một cửa hàng bán những món điểm tâm sáng và đồ uống rất đơn giản. Có sữa đậu nành đặc, bánh quẩy giòn và bánh bao chiên hương hạt tiêu. Cũng có bán cà phê, nghiền thô, hương vị Colombia, rẻ hơn nhiều so với trên hòn đảo đó, vả lại cốc cũng lớn hơn.
Cửa hàng này là một ngôi nhà cũ, kinh doanh cũng không đắt khách lắm, chủ yếu là phục vụ cho thành phần tri thức trong khu dân cư xung quanh là chính.
Vào bảy rưỡi, Bì Bì lại trông thấy người đàn ông đó.
Mấy tháng nay, có một đôi “Vợ chồng” hầu như ngày nào cũng hẹn gặp nhau ở đây. Dễ nhận thấy họ thuộc về hai gia đình khác nhau, tay hai người đều đeo nhẫn, người đàn ông chừng bốn mươi, người phụ nữ chừng ba lăm ba sáu, người bình thường, phong độ, tướng mạo rất xứng đôi.
Họ đến từ hai chuyến tàu điện khác nhau, dường như sống rất xa nhau. Người đàn ông luôn tới trước vài phút, thay người phụ nữ gọi cà phê và điểm tâm sáng, sau đó chọn một góc để ngồi, lặng lẽ đợi. Người phụ nữ ăn mặc rất thời trang, nhẫn kim cương trên tay sáng lấp lánh, vóc người nhỏ nhắn xinh xắn, đi giầy cao gót, dáng đi rất thướt tha. Bì Bì rất thích đôi khuyên tai hồng ngọc của cô ấy, cỡ hạt gạo nhỏ, thoắt ẩn thoắt hiện sau làn tóc ngắn đen nhánh, khuôn mặt cũng tràn đầy vẻ phong tình quyến rũ.
Tình yêu của họ có lẽ cũng tựa như đôi khuyên tai này, tồn tại nhưng dường như không tồn tại. Cái gì cũng có nhưng lại bé xíu như thế. Thì thầm trò chuyện với nhau chưa đến mười phút, mỗi người đều cầm cốc cà phê của riêng mình rồi đi về phía hai tòa nhà khác nhau, cùng biến mất trong đám người màu xám.
Cứ mỗi khi trông thấy họ, Bì Bì lại nghĩ về mẹ, mẹ và người đàn ông Đài Loan khi ở cùng nhau thì sẽ như thế nào. Cô chưa từng gặp người kia, chỉ biết đó là một người trung niên giàu có, rất lịch sự, rất có tiền, là chủ của vài cửa hàng đồ chơi trong thành phố này. Nghe nói, ông ấy đối với mẹ không hào phóng lắm, chỉ bỏ ra chút ơn huệ là đã bắt được rồi. Sau này bà nội nói, đều là do tội lỗi của ông ngoại, có một đứa con gái mà cũng không biết dạy dỗ, con gái mà chỉ biết uống rượu rồi làm chuyện điên rồ, động một tí là đánh người ta chết đi sống lại, lớn lên hiển nhiên không thể cưỡng lại sự cám dỗ của đàn ông. Về sau, mẹ có thai, lén đến bệnh viện phá thai, bị băng huyết suýt nữa thì mất luôn cả mạng. Bệnh viện báo cho Bì Bì, khi ấy Bì Bì mới vừa đi làm không lâu, vội mang theo tiền dành dụm của mình đến giải quyết hậu quả, đưa người mẹ mặt tái mét không còn chút máu về ký túc xá, hằng ngày đều chưng ba ba cho bà ấy dưỡng thể. Tiền không đủ dùng, còn phải mượn Gia Lân một nghìn đồng. Gia Lân khăng khăng không cho cô trả lại, Bì Bì cũng không có khả năng trả.
Toàn bộ câu chuyện cứ như tình tiết trong truyện “Những cây cầu ở quận Madison”. Mẹ nói với Bì Bì rằng thật mẹ không phải tình nhân, mà là người đàn ông kia đã ly hôn, lên kế hoạch mở rộng kinh doanh sang châu Âu, muốn cho bà đi theo. Bà chần chừ không chịu trả lời, ông ta liền tìm người phụ nữ khác. Bì Bì nghe bà nói xong liền đáp, mẹ nếu người thực sự thích ông ta, thì ly hôn đi. Chia tay mỗi người mỗi ngã, mọi người đều nhẹ nhõm. Mẹ Bì Bì nước mắt không ngừng rơi, không phải mẹ không chịu đi, mẹ không nỡ bỏ con. Nếu không có con, mẹ với ba con đã sớm ly hôn rồi. Bà con khắc khe lạnh nhạt, ánh mắt có dao, mẹ với bà ta ngày nào cũng giày vo nhau từ sáng đến tối, ở chung với bà ta chắc chắn sẽ chết sớm.
Thực ra cuộc chiến mẹ chồng nàng dâu nổi lên khi Bì Bì đã hiểu chuyện, ngày nào cũng nhìn thấy, nhưng chỉ tưởng là mâu thuẫn nội bộ, không lường được là sẽ đến nông nỗi một mất một còn thế này. Sau này, cô đem chuyện kể cho Tiểu Cúc nghe, Tiêu Cúc còn hâm mộ rằng: “Cậu còn có mẹ, dù là xảy ra chuyện gì, thì mẹ cũng đã trở về. Còn mẹ tớ ư? Đi rồi là biệt tăm biệt tích, lúc đi chỉ vứt lại cho ba tớ một mảnh giấy: ‘Tiểu Cúc đã biết nấu cơm rồi’.”
Cuộc sống đối với Bì Bì tựa như một bức tranh thủy mặc của Trương Đại Thiên, quá mơ hồ, quá hỗn độn như chìm vào đáy nước, chỉ có Gia Lân như bông sen, một mình vươn lên cao trước gió là có cảm giác rõ ràng. Rõ ràng như thể đó là tương lai của cô vậy.
Gia Lân là quang cảnh tươi sáng duy nhất có thể nhận ra trong cuộc đời toàn màu nâu của Bì Bì, còn Hạ Lan Tĩnh Đình là người chưa bao giờ xuất hiện trong bản kế hoạch của cô.
Kết quả là, từ sau hôm ở Mõ trà trang, Bì Bì không còn gặp lại anh ta nữa.
Không phải Bì Bì không biết tốt xấu. Ngay hôm Hạ Lan Tĩnh Đình bỏ đi, trong lòng Bì Bì cảm thấy rất áy náy nên đã gọi ba cuộc điện thoại cho anh: “hai lần di động, một lần vào máy bàn, nhưng không có ai bắt máy. Sợ anh còn đang giận, Bì Bì đợi ba ngày sau, lại gọi đến lần nữa, vẫn không có ai. Điện thoại tút tút vài tiếng rồi tự động chuyển sang hộp thư thoại, bất ngờ một hồi lâu, Bì Bì mới hoảng hốt nói một câu: “Hạ Lan tiên sinh, rất xin lỗi anh về chuyện ngày đó. Vết ….” Cô vốn định hỏi “vết thương trên tay anh có sao không?” Nhưng chưa nói hết câu thì thời gian nhắn tin đã hết, điện thoại tút một tiếng rồi tự ngắt. Không hiểu vì sao, cô cảm thấy thật là xấu hổ, chỉ một cuộc gọi mà cũng không có can đảm nói.
Rơi vào tuyệt vọng, cô đến hỏi Phùng Tân Hoa. Phùng Tân Hoa nói, tháng này Hạ Lan Tĩnh Đình và quản lý cùng đi đến hai địa điểm khảo cổ, lịch trình đã xếp đầy rồi, hiện giờ chắc đang ở huyện nào đó ở tỉnh Thiểm Tây. Bì Bì lại đợi tiếp một tuần nữa với tinh thần bất an, vẫn không có hồi âm. Nghĩ đên con đường phỏng vấn thật vất vả lắm mới giành được tới tay giờ thật mong manh, có một chút chán nản. Nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định chờ Hạ Lan Tĩnh Đình quay lại thành phố C rồi tính sau.
Đúng lúc tháng này, Vệ Thanh Đàn cảm thấy không thoải mái nên xin nghỉ ba tuần. Mà kỳ thi Toefl của Bì Bì ngày càng gần, mỗi ngày hết giờ làm là nai lưng ra học từ đơn và làm bài tập. Cô không mong đợi có thể đạt được thành tích cao, chỉ vì phí ghi danh ở đó rất đắc, nếu gian lân để qua kỳ kiểm tra thì cảm thấy rất có lỗi với số tiền đã bỏ ra.
Ròng rã một tháng, bận rộn và hỗn lọan cũng qua đi.
Rằm tháng giêng, Bì Bì đến McDonald ăn trưa, tiện thể gặp Tân Tiểu Cúc. Đến giờ nghỉ trưa, Tiểu Cúc lôi kéo Bì Bì ra ngoài cửa, đột nhiên nói: “Bì Bì, tớ đã rơi vào lưới tình rồi.”
“Cậu, lưới, tình, rồi?” Bì Bì nhăn mày, nửa tin nửa ngờ.
Tiểu Cúc rất chắc chắn “Ừ” một tiếng.
Ngoài làm thêm, toàn bộ thời gian rảnh của Tiểu Cúc là dành cho internet: cô làm admin cho mấy diễn đàn, tham gia hơn năm mươi nhóm QQ. Cô rất tích cực tham gia vào các “cộng đồng online”, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách hợp lý với các cộng đồng này. Từ chối tiếp xúc với bất cứ ai. Cho đến giờ danh sách bạn thân trên QQ của cô, chắc chỉ có Bì Bì và Bội Bội. Khu tập thể Bì Bì ở không có mạng, đến tòa soạn mới có, Bội Bội thì chỉ thích liên lạc bằng điện thoại. Nên họ không có thời gian để trò chuyện cùng cô ấy.
Vậy mà Tiểu Cúc thật sự đã rơi vào lưới tình! ! !
Không chờ Bì Bì tra hỏi, Tiểu Cúc đã tự xưng tội. Cô quen người kia qua diễn đàn “Vừng ơi mở ra”. Hai mươi chín tuổi, là nghiên cứu sinh của Viện toán học.
“Giả mạo.” Bì Bì phủ định hoàn toàn, “Tên bịp bợm. Hiện nay, hay có mấy lão già hơn năm mươi tuổi, tình trường không được như ý, lên mạng lừa gạt mấy cô gái trẻ, lừa cho đến khi lên giường mới thôi …”
“Ít ra anh ta am hiểu toán học, điều này chắc chắn không thể giả.” Tiểu Cúc cố gắng bênh vực thay người kia, “Tớ ném cho anh ta một phương trình tích vi phân phi tuyến tính, chỉ trong thời gian ngắn đã giải xong. Nhưng bài anh ta đưa tớ, đến giờ ngay cả một phương pháp gần đúng cũng làm không ra.”
“Được rồi. Anh ta là một tên bịp bợm am hiểu số học.”
“Tớ cảm thấy … Anh ta nói chuyện rất chân thành.” Tiểu Cúc vân vê đôi tay, hai mắt ngời sáng long lanh, “Anh ta đòi gặp mặt.”
“Mới đó đã yêu cầu gặp mặt?” trong đầu Bì Bì rung lên một hồi chuông cảnh báo, “Có thể là sắc lang không?”
“Điều kiện của tớ cũng đâu có tốt gì. Mẹ chạy theo người ta, ba là người điên, không có bằng cấp, không có việc làm ổn định, đi làm thuê, hoàn toàn không có gì trong tay. Nếu anh ta thật sự là nghiên cứu sinh, có lẽ còn chê tớ ấy.” Tiểu Cúc thở dài.
“Vì sao chê cậu? Cậu xinh đẹp như thế!” Bì Bì đẩy cô một cái: “Cậu nghĩ rằng đàn ông chỉ nhìn thấy bằng cấp thôi sao?”
“Ôi, mấy năm nay, tớ cũng muốn đăng ký một lớp bổ túc. Nhưng từ sáng đến tối phải làm tới hai công việc, thật chẳng còn chút sinh lực nào để đọc sách. Lại thêm chuyện ba bị bệnh nữa.”
Ba của Tiểu Cúc là vậy. Nếu khỏe trở lại, ông ấy sẽ đến công viên hoặc đầu phố để giải toán. Đói bụng sẽ mua chút gì đó để ăn. Tất cả chi phí đều do Tiểu Cúc đưa cho. Nhưng vẫn nhớ một tháng về nhà thăm con gái một lần.
Nếu vào hôm ông phát bệnh, sẽ không ngủ ở trên phố, mà là đến trước cửa nhà nói lầm thầm, than thở sụt sùi, Tiểu Cúc không thể không lo lắng, bỏ mặc ông, khi tình hình nghiêm trọng phải xin nghỉ ở nhà.
“Cậu cần vay tiền không?” Bì Bì hỏi.
“Lúc này bệnh của ông ấy hơi có chút phiền phức, bác sĩ nghi ngờ là ung thư.” Tiểu Cúc nghĩ nghĩ rồi nói, “Cậu có thể cho tớ mượn năm trăm được không? Tháng sau vẫn chưa trả được, có lẽ đến cuối năm mới có thể trả lại cậu.”
Mặc dù thỉnh thoảng, Tiểu Cúc vẫn hỏi mượn tiền của Bì Bì và Bội Bội, nhưng cô rất giữ chữ tín, nói trả lúc nào thì sẽ trả đúng lúc ấy, tuyệt đối không bao giờ nợ dai.
“Tớ cho cậu mượn một nghìn nhé.”
“Tớ chỉ cần năm trăm thôi.” Tiểu Cúc nhìn xa xôi, nhẹ nhàng nói, “Tớ đang suy xét đổi một công việc khác lương cao hơn một chút.”
“Đừng để bản thân mình quá mệt mỏi.”
“Bì Bì, chủ nhật tuần trước tớ vừa gặp mẹ.” Vẻ mặt cô là lạ, “Tớ cứ tưởng bà ấy rời xa quê đến đất khách. Không ngờ bà ta vẫn sống trong thành phố này. Bà ta giờ là vợ người ta, con cũng đã lớn. Tớ đi ngang qua trước mặt bà ấy, nhưng họ không nhận ra tớ. Chết tiệt. Người đàn bà ấy với tớ đã chết rồi. Tớ nguyền rủa tổ tông tám đời của bà ta.”
Bì Bì không dám nói về mẹ trước mặt Tiểu Cúc, bởi nhiều năm cô ấy chăm sóc cho người cha thần trí mơ hồ kia đã quá vất vả trầy trụa lắm rồi. Vội chuyển đề tài câu chuyện: “A, hôm nay cậu cũng dùng phấn mắt này. Nhãn hiệu nào vậy? Xinh quá, tớ cũng muốn mua một hộp.”
Tiểu Cúc lấy trong túi quần jean ra một hộp phấn mắt: “Mua cái gì, đây là quà cậu tặng tớ, còn nhớ không? Quà sinh nhật?”
“Trời ơi, đó là chuyện của hai năm về trước rồi. Hết hạn chưa đó!” Bì Bì kêu lên.
“Quá một thời gian rồi, nhưng tớ thấy vẫn còn tốt.” Cô lấy ra một cái gương nhỏ, tự xăm xoi gương mặt của mình, “Chờ lát nữa tớ sẽ đi gặp anh ấy.”
“Cậu gặp anh ấy? Anh ấy là ai?”
“Thì là người quen trên mạng đó.”
Bì Bì khẩn trương: “Gặp ở đâu?”
“Anh ấy bảo tớ chọn địa điểm, tớ chọn cửa chính McDonald lớn nhất thành phố C. An toàn chưa?” Cô cười giảo hoạt, “Trước kia tớ từng làm ở đó, mọi người trong đó đều quen thuộc.”
Hai người nói một hồi, đã hết giờ nghỉ trưa của Tiểu Cúc, cô ấy vào trong làm việc.
Đến 3h, cô gọi điện cho Bì Bì: “Này Bì Bì ….”
Bì Bì đang sắp xếp tài liệu, kẹp điện thoại lên bên tai: “Sao rồi?”
“Tớ không đi gặp anh ta. Tớ bỏ cuộc rồi.”
“Như vậy đi,” Bì Bì bỗng nói, “Tớ đi thay cậu, được không?”
End chương 13
/45
|