Mục Tống Thần xuất viện hơn một tuần sau đó, Lan Mị tổ chức một chuyến đi du lịch. Thật ra là để chúc mừng sinh nhật lần thứ hai mươi bảy của chị ấy. Lập An Hạ lúc đầu còn hơi ngại ngùng và đắn đo, nhưng khi nghe Lan Mị nhấn mạnh, thức-ăn-chất-đầy-trong-mọi-ngõ-nghách thì lập tức gật đầu đồng ý không do dự nữa. Lần này địa điểm là một thành phố biển rất lớn và đông đúc.
Đám nhãi kia đã cao chạy xa bay sau khi bị Lan Mị dọa mất hồn bạt vía, thề sẽ không bao giờ dám bén mảng đến gần họ.
Trước đó vài ngày, cô còn cùng Mục Tống Thần đi chọn quà sinh nhật cho Lan Mị. Buổi tối, cả hai thức khuya soạn quần áo, rồi lảm nhảm rất nhiều thứ. Hậu quả là trễ giờ.
- Gà Tồ, thức ăn đang xa dần tầm với của cô đó!!! - Hắn vội vã bật dậy khỏi giường, hét lớn.
- Ối! - Cô giật mình tỉnh giấc, đầu tóc rối bù - Aizzzzzz, tại sao đồng hồ lại không kêu chứ?
- Chính xác là cô đã phang một phát cho nó bất tỉnh nhân sự! - Hắn từ bên trong phòng tắm nói vọng vào.
Lập An Hạ vội vã ngồi dậy, kiểm tra đồ dùng cá nhân cần thiết, tắm rửa, thay quần áo, và mặc dù không kịp trang điểm, thì khi hai vợ chồng đến nơi cũng đã làm mọi người một phen hoảng hốt.
- Tối qua có phải vận động kịch liệt quá sức không hả? - Trần Hạo cười ranh mãnh.
- Tao còn tưởng tụi mày gặp phải chuyện gì không đâu trên đường rồi! Nếu không phải nhờ cái miệng dẻo như cao su của Trần Hạo thì giờ này máy bay đã đi xa! - Lan Mị trừng mắt.
- Được rồi được rồi, mấy đại ca à, có muốn bay nữa không thế? - Hàn Thu thở dài.
- Đã bảo đi máy bay tư nhân đi mà không nghe... - Lan Mị lầm bầm.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Lập An Hạ ngượng ngùng trở về chỗ ngồi. Lần sau nhất định sẽ đặt thêm năm, sáu cái đồng hồ báo thức nữa!!!
Điểm đến mở ra trước mắt An Hạ một vùng trời mới toanh. Cô căng mắt nhìn chăm chú từng chút một, đến mức máy bay đã đáp xuống từ lúc nào cũng không biết.
- Mine, cô còn định ngồi đó đến khi nào? - Hắn khẽ lay người, làm Lập An Hạ bừng tỉnh.
Lúc này, cô mới quay đầu nhìn xung quanh, và phát hiện ra rằng, chuyến đi này có khá nhiều người, tầm hai, ba chục gì đó. Có lẽ là bạn bè của Lan Mị. Điều này càng khiến cô thêm phần lúng túng, bởi Lập An Hạ là một người không được cởi mở cho lắm và cô đặc biệt dị ứng với những nơi đông người. Dường như đoán được những gì Lập An Hạ đang nghĩ, Mục Tống Thần cười:
- Không cần để ý đến họ! Trong mắt cô chỉ cần thấy tôi là được!
- Tôi thèm vào! - Nói thế nhưng môi cô lại hơi cong lên, và mặt khẽ ửng hồng.
Đến nơi, theo lịch trình thì mọi người sẽ về khách sạn nhận phòng. Lập An Hạ và Mục Tống Thần, dưới sự sắp xếp vô cùng tài tình của Lan Mị, thì sẽ chung một chỗ.
Chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng đột nhiên bị nhiều người tủm tỉm như vậy nhìn vào, còn thêm những ánh mắt đầy vẻ không-được-trong-sáng của họ, cô chẳng biết có thể kiếm ở đâu một cái hố để chui vào. Thế là Lập An Hạ chỉ biết cúi đầu che đi gương mặt đỏ, nấp sau lưng Mục Tống Thần. Hắn chỉ khẽ nhếch môi, ra vẻ cũng không tệ, cầm lấy chìa khóa phòng rồi nắm tay cô kéo đi.
Mỗi khi bước vào một căn phòng của khách sạn bất kì, việc đầu tiên Lập An Hạ sẽ làm là chạy đến và mở toang cửa ngoài. Cảm tình của cô dành cho một khách sạn cũng chỉ vì khung cảnh bên ngoài cánh cửa này mà tăng lên hoặc giảm đi. Bên ngoài là một chiếc bàn gỗ kèm theo hai chiếc ghế dài cũng bằng gỗ nốt. Một chén nước có ngâm những cánh hoa oải hương lẫn với hồng nhung tỏa mùi thơm dìu dịu. Cô vươn người ra khỏi ban công, thích thú nhìn ra xa. Mục Tống Thần chìa trước mặt Lập An Hạ ly matcha trà xanh đã tan ít đá, dựa vào lan can cạnh cô, đưa mắt nhìn ra.
- Rất đẹp, đúng không? - Cô lẩm bẩm - Màu xanh trải dài bất tận, thật tuyệt...
- Ừ, rất tuyệt, một ngày nào đó cô sẽ còn có thể thấy những điều tuyệt vời hơn thế nữa... - Mục Tống Thần cười dịu dàng, vươn tay xoa đầu cô.
Căn phòng của cô và Mục Tống Thần thật sự chính là những gì Lập An Hạ từng thấy trên tạp chí thời trang hàng đầu thế giới. Cửa lớn và ba khung cửa sổ nhỏ được phủ kín bởi lớp vải nhung mềm màu lam, toát lên vẻ dễ chịu nhưng không kém phần quý phái. Trên trần là một chùm đèn thả, màu đen xen lẫn giữa những ánh sáng vàng dịu, vô cùng ấm áp. Chiếc giường ngủ được đặt giữa phòng, trải drap màu xanh dương nhạt nốt. Sát tường là một chiếc tủ bằng gỗ cao và lớn, mở ra bên trong sẽ thấy gương và vài đồ dùng cần thiết, kèm theo móc treo trên giá và hai đôi dép bông cũng là màu lam. Cạnh giường ngủ là hai chiếc tủ đầu giường sơn màu gỗ, đặt trên đó là hai cây đèn kiểu dáng đơn giản tinh tế. Căn phòng rộng sang phía trái, với một chiếc TV màn hình phẳng đặt đối diện với giường. Tủ đặt TV kéo dài đến nửa chiều dài căn phòng, là kệ dành cho khách đặt đồ, còn kèm theo hai cái micro, dàn loa lớn và cuốn sách để chọn nhạc. Trên tủ còn đặt một nhành Forget Me Not. Mở cửa đi vào bên trong phòng tắm, sự ngạc nhiên càng dâng cao lên. Một bồn tắm và một buồng đứng. Những cánh hồng nhung được rải đầy trên mặt sàn. Cả căn phòng ngập tràn hương hoa thanh khiết. Bồn tắm hướng ra cửa sổ, được phủ hai lớp màn, lam bên ngoài và trắng bên trong. Những công cụ tắm hiện đại và sang trọng nhất mà Lập An Hạ từng được thấy. Chếch về phía bên trái một chút so với phòng tắm là bàn trang điểm lớn và tinh tế cùng một vài lọ che khuyết điểm, phấn nền,... cơ bản. Sát trần là máy điều hòa hai chiều đang tỏa ra những đợt không khí mát lành. Cả căn phòng ngập tràn trong sắc xanh lam huyền ảo và mùi hoa cỏ thơm dịu dàng.
Lập An Hạ ngây dại ra một chút, không thể tin được. Đây... Đây thực sự nơi cô sẽ ở trong vòng gần một tuần nữa sao? Một nơi xa hoa sang trọng không lời nào để diễn tả hay sao?
___ Hết chương 44 ___
Đám nhãi kia đã cao chạy xa bay sau khi bị Lan Mị dọa mất hồn bạt vía, thề sẽ không bao giờ dám bén mảng đến gần họ.
Trước đó vài ngày, cô còn cùng Mục Tống Thần đi chọn quà sinh nhật cho Lan Mị. Buổi tối, cả hai thức khuya soạn quần áo, rồi lảm nhảm rất nhiều thứ. Hậu quả là trễ giờ.
- Gà Tồ, thức ăn đang xa dần tầm với của cô đó!!! - Hắn vội vã bật dậy khỏi giường, hét lớn.
- Ối! - Cô giật mình tỉnh giấc, đầu tóc rối bù - Aizzzzzz, tại sao đồng hồ lại không kêu chứ?
- Chính xác là cô đã phang một phát cho nó bất tỉnh nhân sự! - Hắn từ bên trong phòng tắm nói vọng vào.
Lập An Hạ vội vã ngồi dậy, kiểm tra đồ dùng cá nhân cần thiết, tắm rửa, thay quần áo, và mặc dù không kịp trang điểm, thì khi hai vợ chồng đến nơi cũng đã làm mọi người một phen hoảng hốt.
- Tối qua có phải vận động kịch liệt quá sức không hả? - Trần Hạo cười ranh mãnh.
- Tao còn tưởng tụi mày gặp phải chuyện gì không đâu trên đường rồi! Nếu không phải nhờ cái miệng dẻo như cao su của Trần Hạo thì giờ này máy bay đã đi xa! - Lan Mị trừng mắt.
- Được rồi được rồi, mấy đại ca à, có muốn bay nữa không thế? - Hàn Thu thở dài.
- Đã bảo đi máy bay tư nhân đi mà không nghe... - Lan Mị lầm bầm.
Cuối cùng thì mọi chuyện cũng đâu vào đấy. Lập An Hạ ngượng ngùng trở về chỗ ngồi. Lần sau nhất định sẽ đặt thêm năm, sáu cái đồng hồ báo thức nữa!!!
Điểm đến mở ra trước mắt An Hạ một vùng trời mới toanh. Cô căng mắt nhìn chăm chú từng chút một, đến mức máy bay đã đáp xuống từ lúc nào cũng không biết.
- Mine, cô còn định ngồi đó đến khi nào? - Hắn khẽ lay người, làm Lập An Hạ bừng tỉnh.
Lúc này, cô mới quay đầu nhìn xung quanh, và phát hiện ra rằng, chuyến đi này có khá nhiều người, tầm hai, ba chục gì đó. Có lẽ là bạn bè của Lan Mị. Điều này càng khiến cô thêm phần lúng túng, bởi Lập An Hạ là một người không được cởi mở cho lắm và cô đặc biệt dị ứng với những nơi đông người. Dường như đoán được những gì Lập An Hạ đang nghĩ, Mục Tống Thần cười:
- Không cần để ý đến họ! Trong mắt cô chỉ cần thấy tôi là được!
- Tôi thèm vào! - Nói thế nhưng môi cô lại hơi cong lên, và mặt khẽ ửng hồng.
Đến nơi, theo lịch trình thì mọi người sẽ về khách sạn nhận phòng. Lập An Hạ và Mục Tống Thần, dưới sự sắp xếp vô cùng tài tình của Lan Mị, thì sẽ chung một chỗ.
Chuyện này cũng không có gì lạ, nhưng đột nhiên bị nhiều người tủm tỉm như vậy nhìn vào, còn thêm những ánh mắt đầy vẻ không-được-trong-sáng của họ, cô chẳng biết có thể kiếm ở đâu một cái hố để chui vào. Thế là Lập An Hạ chỉ biết cúi đầu che đi gương mặt đỏ, nấp sau lưng Mục Tống Thần. Hắn chỉ khẽ nhếch môi, ra vẻ cũng không tệ, cầm lấy chìa khóa phòng rồi nắm tay cô kéo đi.
Mỗi khi bước vào một căn phòng của khách sạn bất kì, việc đầu tiên Lập An Hạ sẽ làm là chạy đến và mở toang cửa ngoài. Cảm tình của cô dành cho một khách sạn cũng chỉ vì khung cảnh bên ngoài cánh cửa này mà tăng lên hoặc giảm đi. Bên ngoài là một chiếc bàn gỗ kèm theo hai chiếc ghế dài cũng bằng gỗ nốt. Một chén nước có ngâm những cánh hoa oải hương lẫn với hồng nhung tỏa mùi thơm dìu dịu. Cô vươn người ra khỏi ban công, thích thú nhìn ra xa. Mục Tống Thần chìa trước mặt Lập An Hạ ly matcha trà xanh đã tan ít đá, dựa vào lan can cạnh cô, đưa mắt nhìn ra.
- Rất đẹp, đúng không? - Cô lẩm bẩm - Màu xanh trải dài bất tận, thật tuyệt...
- Ừ, rất tuyệt, một ngày nào đó cô sẽ còn có thể thấy những điều tuyệt vời hơn thế nữa... - Mục Tống Thần cười dịu dàng, vươn tay xoa đầu cô.
Căn phòng của cô và Mục Tống Thần thật sự chính là những gì Lập An Hạ từng thấy trên tạp chí thời trang hàng đầu thế giới. Cửa lớn và ba khung cửa sổ nhỏ được phủ kín bởi lớp vải nhung mềm màu lam, toát lên vẻ dễ chịu nhưng không kém phần quý phái. Trên trần là một chùm đèn thả, màu đen xen lẫn giữa những ánh sáng vàng dịu, vô cùng ấm áp. Chiếc giường ngủ được đặt giữa phòng, trải drap màu xanh dương nhạt nốt. Sát tường là một chiếc tủ bằng gỗ cao và lớn, mở ra bên trong sẽ thấy gương và vài đồ dùng cần thiết, kèm theo móc treo trên giá và hai đôi dép bông cũng là màu lam. Cạnh giường ngủ là hai chiếc tủ đầu giường sơn màu gỗ, đặt trên đó là hai cây đèn kiểu dáng đơn giản tinh tế. Căn phòng rộng sang phía trái, với một chiếc TV màn hình phẳng đặt đối diện với giường. Tủ đặt TV kéo dài đến nửa chiều dài căn phòng, là kệ dành cho khách đặt đồ, còn kèm theo hai cái micro, dàn loa lớn và cuốn sách để chọn nhạc. Trên tủ còn đặt một nhành Forget Me Not. Mở cửa đi vào bên trong phòng tắm, sự ngạc nhiên càng dâng cao lên. Một bồn tắm và một buồng đứng. Những cánh hồng nhung được rải đầy trên mặt sàn. Cả căn phòng ngập tràn hương hoa thanh khiết. Bồn tắm hướng ra cửa sổ, được phủ hai lớp màn, lam bên ngoài và trắng bên trong. Những công cụ tắm hiện đại và sang trọng nhất mà Lập An Hạ từng được thấy. Chếch về phía bên trái một chút so với phòng tắm là bàn trang điểm lớn và tinh tế cùng một vài lọ che khuyết điểm, phấn nền,... cơ bản. Sát trần là máy điều hòa hai chiều đang tỏa ra những đợt không khí mát lành. Cả căn phòng ngập tràn trong sắc xanh lam huyền ảo và mùi hoa cỏ thơm dịu dàng.
Lập An Hạ ngây dại ra một chút, không thể tin được. Đây... Đây thực sự nơi cô sẽ ở trong vòng gần một tuần nữa sao? Một nơi xa hoa sang trọng không lời nào để diễn tả hay sao?
___ Hết chương 44 ___
/60
|