Đúng lúc này cánh cửa phòng đột nhiên bật mở. Một chàng trai với khuôn mặt cực kì đẹp trai, tràn đầy thanh xuân nhiệt huyết chạy vào. Cậu tuy chỉ là một học sinh cấp ba nhưng lại sở hữu vẻ đẹp phong lưu, ánh mắt đào hoa như nhưng bông hoa anh đào khiến người ta đều ghen tị nhưng cũng phải si mê. Cậu ta vui vẻ chạy đến thân thiết ôm cổ Nhất Hàm:
“Anh trai, em về rồi đây!”
Nhất Hàm hất cánh tay của Hàn Phong ra, thái độ đầy ghét bỏ:
“Đang học hành tử rế bên đấy, về đây làm gì? Còn nữa chú cách xa anh năm bước!”
Đôi mắt hoa anh đào tuyệt đẹp của Hàn Phong khẽ lườm Nhất Hàm rồi dii chuyển ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính đang phát sáng. Hàn Phong tỏ ra vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy trên màn hình là bức ảnh người con gái mặc một chiếc váy trắng tinh khôi. Vẻ đẹp trong sáng của cô được thể hiện qua nụ cười cực kì ấm áp dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Cậu quay sang nhìn anh trai mình lên tiếng thắc mắc:
“Đây chẳng phải là chị dâu sao? Sao trông khác thế nhỉ, lúc ở Hạ gia trông chị ấy rõ ngầu cơ mà. Thật sự vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết này của chị dâu em nhìn không quen cho lắm.”
Nhất Hàm không quan tâm tới lời thắc mắc của Hàn Phong về vẻ đẹp của Uyển Nhi mà anh như phát hiện ra điều gì đó. Nhất Hàm ngồi bật dậy, giọng điệu vô cùng bất ngờ mừng rỡ vang lên:
“Hạ gia? Chú nói chú gặp Uyển Nhi ở Hạ gia? “
Hàn Phong cũng chẳng bất ngờ trước thái độ của Nhất Hàm, cậu thật thà mà đáp lại:
“Vâng! Chị dâu là cháu ngoại của Hạ gia chẳng lẽ anh không biết sao?”
Nhất Hàm nghe Hàn Phong trả lời như vậy liền quay sang liếc nhìn Trần Khải. Trần Khải ngại ngùng gãi đầu, rụt rè đáp lại:
“Tại vì anh đòi gấp quá nên em vẫn chưa điều tra cặn kẽ.”
“Lấy công chuộc tội! Nêu rõ động thái của Uyển Nhi trong ba năm qua ngay lập tức!”
Âm điệu lạnh lùng của anh vang lên khiến cả Trần Khải và Hàn Phong đều sợ đến run người. Trần Khải thở dài, cố gắng lấy lại được sự bình tĩnh trình bày ngắn gọn theo đúng yêu cầu của Nhất Hàm:
“Thiếu Phu Nhân khi rời khỏi đất nước thì đã sang nước M và mượn vốn đầu tư của Hạ gia để thành lập công ty mới là Thiên Nhi bây giờ. Nhưng danh nghĩa của Hạ gia với Thiên Nhi chỉ là đối tác nên em chưa điều tra cặn kẽ nên chưa biết rõ được của Thiếu phu nhân được. Sau khi thành lập Thiên Nhi, không bao lâu sau Thiếu phu nhân hạ sinh cậu bé dưa bở đã từng làm náo loạn đại sảnh tại công ty ta. Trong suốt ba năm nay, Thiếu phu nhân một mình nuôi con và chưa hề kết hôn với bất kì ai. Còn nưa, thiếu phu nhân mang thai trước khi sang nước M tầm nửa tháng trước khi bộ mẹ cô ấy mất và Bạch gia sụp đổ”
Nhất Hàm sau khi nghe Trần Khải giải thích liền đứng bật dậy, đôi mắt mở to chứa đầy sự kinh ngạc và vui mừng. Đôi bàn tay run run gấp gáp cầm điện thoại ra gọi điện.Khi hai bên kết nối thành công,Nhất Hàm nhanh chóng mở miệng:
“Uyển Nhi, em đến phòng làm việc anh gấp! Nhanh nhé!”
Nói xong, Nhất Hàm không cho Uyển Nhi có được bất kì cơ hội phản ứng nào liền tắt máy luôn. Ngẩng mặt lên nhìn hai thân ảnh đang chằm chằm nhìn mình, anh lớn tiếng quát:
“Đứng ở đây làm gì. Cút hết ra ngoài! Cản trở!”
Trần Khải ngoan ngoãn bước đến bên Hàn Phong kéo cơ thể cứng nhắc vì bất ngờ của cậu đi khỏi theo yêu cầu của Nhất Hàm. Một lúc sau, cánh cửa bật mở, bước vào là Uyển Nhi. Hôm nay cô cực kì xinh đẹp khi mặc một bộ váy trễ vai màu trắng tinh khôi, mái tóc được búi cao làm lộ rõ xương quai xanh tinh sảo tuyệt đẹp. Cổ họng của Nhất Hàm trở nên khô ran, anh đứng dậy bước nhanh đến đóng cửa lại. Hai tay của Uyển Nhi lúc này đã bị anh khóa chặt và cố định trên tường, hơi thỏ anh rối loạn và nặng nề dồn dập phả vào gương mặt cô. Nhất Hàm nhìn cô gái trước mặt với dung nhan tuyệt đẹp, ánh mắt trong sạch không hề vẩn đục của cô đang nhìn anh. Cô lúc này vô cùng trong sáng khiến trong lòng anh lại dấy lên suy nghĩ muốn vấy bẩn nó. Nhất Hàm mở miệng bá đạo nói:
“Em nghĩ sao khi để Tiểu Vũ có thêm một đứa em?”
“Anh...?”
Uyển Nhi bất ngờ lên tiếng nhưng đã bị đôi môi anh lấp đầy, chà xát khiến cô không thể nói được gì. Anh mút môi của cô mạnh đến mức cô phải khẽ rên lên. Hành động của anh như là một lời chỉ trích đầy yêu thương vì cô đã không nói sớm cho anh biết Tiểu dưa bở chính là con trai của anh. Nhất Hàm rời khỏi đôi môi của Uyển Nhi, lời nói có chút bất ổn:
“Vợ yêu! Đã đến lúc anh phải thu phục tiêu yểu tinh em rồi!”
Không cho phép cô phản ứng anh lại mạnh mẽ tiếp tục nụ hôn dang dở của mình ban nãy. Lưỡi của anh nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng của cô mà càn quét. Ngửi được mùi hương quen thuộc dìu dịu trên cơ thể của Uyển Nhi, vật ngủ say giữa chân của anh dần dần có phản ứng. Đôi bàn tay của anh luồn ra sau lưng cô, kéo dây khóa. Chiếc váy trắng tinh khôi nhanh chóng tuột khỏi cơ thể của cô để lộ thân thể tắng nõn nà trong bộ đồ lót màu đen cực đầy khiêu gợi. Đôi môi mỏng của anh dần dần trượt xuống cổ rồi đắm đuối hôn lên đôi ngực đàng phập phồng. Mặt cô lúc này trở nên đỏ ửng, đôi bàn tay đan chặt vào mái tóc mềm của anh, há miệng thở dốc:
"Hàm! Anh!..."
"Suỵt"
Anh cắt ngang lời nói của cô rồi lại tiếp tục công việc của mình. Đúng lúc này, ngòa cửa bỗng truyền đến giọng nói của Trần Khải:
"Sếp, đi họp thôi!"
“Anh trai, em về rồi đây!”
Nhất Hàm hất cánh tay của Hàn Phong ra, thái độ đầy ghét bỏ:
“Đang học hành tử rế bên đấy, về đây làm gì? Còn nữa chú cách xa anh năm bước!”
Đôi mắt hoa anh đào tuyệt đẹp của Hàn Phong khẽ lườm Nhất Hàm rồi dii chuyển ánh mắt nhìn vào màn hình máy tính đang phát sáng. Hàn Phong tỏ ra vô cùng bất ngờ khi nhìn thấy trên màn hình là bức ảnh người con gái mặc một chiếc váy trắng tinh khôi. Vẻ đẹp trong sáng của cô được thể hiện qua nụ cười cực kì ấm áp dưới ánh nắng mặt trời rực rỡ. Cậu quay sang nhìn anh trai mình lên tiếng thắc mắc:
“Đây chẳng phải là chị dâu sao? Sao trông khác thế nhỉ, lúc ở Hạ gia trông chị ấy rõ ngầu cơ mà. Thật sự vẻ đẹp dịu dàng, thanh khiết này của chị dâu em nhìn không quen cho lắm.”
Nhất Hàm không quan tâm tới lời thắc mắc của Hàn Phong về vẻ đẹp của Uyển Nhi mà anh như phát hiện ra điều gì đó. Nhất Hàm ngồi bật dậy, giọng điệu vô cùng bất ngờ mừng rỡ vang lên:
“Hạ gia? Chú nói chú gặp Uyển Nhi ở Hạ gia? “
Hàn Phong cũng chẳng bất ngờ trước thái độ của Nhất Hàm, cậu thật thà mà đáp lại:
“Vâng! Chị dâu là cháu ngoại của Hạ gia chẳng lẽ anh không biết sao?”
Nhất Hàm nghe Hàn Phong trả lời như vậy liền quay sang liếc nhìn Trần Khải. Trần Khải ngại ngùng gãi đầu, rụt rè đáp lại:
“Tại vì anh đòi gấp quá nên em vẫn chưa điều tra cặn kẽ.”
“Lấy công chuộc tội! Nêu rõ động thái của Uyển Nhi trong ba năm qua ngay lập tức!”
Âm điệu lạnh lùng của anh vang lên khiến cả Trần Khải và Hàn Phong đều sợ đến run người. Trần Khải thở dài, cố gắng lấy lại được sự bình tĩnh trình bày ngắn gọn theo đúng yêu cầu của Nhất Hàm:
“Thiếu Phu Nhân khi rời khỏi đất nước thì đã sang nước M và mượn vốn đầu tư của Hạ gia để thành lập công ty mới là Thiên Nhi bây giờ. Nhưng danh nghĩa của Hạ gia với Thiên Nhi chỉ là đối tác nên em chưa điều tra cặn kẽ nên chưa biết rõ được của Thiếu phu nhân được. Sau khi thành lập Thiên Nhi, không bao lâu sau Thiếu phu nhân hạ sinh cậu bé dưa bở đã từng làm náo loạn đại sảnh tại công ty ta. Trong suốt ba năm nay, Thiếu phu nhân một mình nuôi con và chưa hề kết hôn với bất kì ai. Còn nưa, thiếu phu nhân mang thai trước khi sang nước M tầm nửa tháng trước khi bộ mẹ cô ấy mất và Bạch gia sụp đổ”
Nhất Hàm sau khi nghe Trần Khải giải thích liền đứng bật dậy, đôi mắt mở to chứa đầy sự kinh ngạc và vui mừng. Đôi bàn tay run run gấp gáp cầm điện thoại ra gọi điện.Khi hai bên kết nối thành công,Nhất Hàm nhanh chóng mở miệng:
“Uyển Nhi, em đến phòng làm việc anh gấp! Nhanh nhé!”
Nói xong, Nhất Hàm không cho Uyển Nhi có được bất kì cơ hội phản ứng nào liền tắt máy luôn. Ngẩng mặt lên nhìn hai thân ảnh đang chằm chằm nhìn mình, anh lớn tiếng quát:
“Đứng ở đây làm gì. Cút hết ra ngoài! Cản trở!”
Trần Khải ngoan ngoãn bước đến bên Hàn Phong kéo cơ thể cứng nhắc vì bất ngờ của cậu đi khỏi theo yêu cầu của Nhất Hàm. Một lúc sau, cánh cửa bật mở, bước vào là Uyển Nhi. Hôm nay cô cực kì xinh đẹp khi mặc một bộ váy trễ vai màu trắng tinh khôi, mái tóc được búi cao làm lộ rõ xương quai xanh tinh sảo tuyệt đẹp. Cổ họng của Nhất Hàm trở nên khô ran, anh đứng dậy bước nhanh đến đóng cửa lại. Hai tay của Uyển Nhi lúc này đã bị anh khóa chặt và cố định trên tường, hơi thỏ anh rối loạn và nặng nề dồn dập phả vào gương mặt cô. Nhất Hàm nhìn cô gái trước mặt với dung nhan tuyệt đẹp, ánh mắt trong sạch không hề vẩn đục của cô đang nhìn anh. Cô lúc này vô cùng trong sáng khiến trong lòng anh lại dấy lên suy nghĩ muốn vấy bẩn nó. Nhất Hàm mở miệng bá đạo nói:
“Em nghĩ sao khi để Tiểu Vũ có thêm một đứa em?”
“Anh...?”
Uyển Nhi bất ngờ lên tiếng nhưng đã bị đôi môi anh lấp đầy, chà xát khiến cô không thể nói được gì. Anh mút môi của cô mạnh đến mức cô phải khẽ rên lên. Hành động của anh như là một lời chỉ trích đầy yêu thương vì cô đã không nói sớm cho anh biết Tiểu dưa bở chính là con trai của anh. Nhất Hàm rời khỏi đôi môi của Uyển Nhi, lời nói có chút bất ổn:
“Vợ yêu! Đã đến lúc anh phải thu phục tiêu yểu tinh em rồi!”
Không cho phép cô phản ứng anh lại mạnh mẽ tiếp tục nụ hôn dang dở của mình ban nãy. Lưỡi của anh nhanh chóng xâm nhập vào khoang miệng của cô mà càn quét. Ngửi được mùi hương quen thuộc dìu dịu trên cơ thể của Uyển Nhi, vật ngủ say giữa chân của anh dần dần có phản ứng. Đôi bàn tay của anh luồn ra sau lưng cô, kéo dây khóa. Chiếc váy trắng tinh khôi nhanh chóng tuột khỏi cơ thể của cô để lộ thân thể tắng nõn nà trong bộ đồ lót màu đen cực đầy khiêu gợi. Đôi môi mỏng của anh dần dần trượt xuống cổ rồi đắm đuối hôn lên đôi ngực đàng phập phồng. Mặt cô lúc này trở nên đỏ ửng, đôi bàn tay đan chặt vào mái tóc mềm của anh, há miệng thở dốc:
"Hàm! Anh!..."
"Suỵt"
Anh cắt ngang lời nói của cô rồi lại tiếp tục công việc của mình. Đúng lúc này, ngòa cửa bỗng truyền đến giọng nói của Trần Khải:
"Sếp, đi họp thôi!"
/80
|