Sau đám cưới Phương Kiều, Uyển Nhi phải một mình phụ trách công ty. Công việc thì cứ chồng chất, lúc đó Uyển Nhi chỉ hận không thể có siêu năng lực mà bay sang đất nước xứ sở kim chi Hàn Quốc để bắt anh trai cô về. Đến trưa sau khi giải quyết xong một nửa số công việc Uyển Nhi quyết định đi shopping và tiện thể khảo sát luôn chi nhánh của công ty cô ở trung tâm thương mại. Đang đi dạo quanh trung tâm to lớn bỗng Uyển Nhi liền đứng khựng lại. Hình như cô vừa nhìn thấy bóng dáng ai đó trong quán quần áo trẻ con nhìn vô cùng quen thuộc. Hình như đó là Tô Tranh! Uyển Nhi liền vội vàng chạy qua đám đông để tiến tới được cửa hàng đó nhưng khi đến nơi lại chẳng thấy bóng dáng của Tô Tranh đâu cả. Là cô chậm một bước hay là cô hoa mắt người đó không phải là Tô Tranh? Uyển Nhi thật sự muốn có rất nhiều điều muốn hỏi Tô Tranh, muốn Tô Tranh giải đáp những thắc mắc của cô. Bây giờ người có thể cho cô biết toàn bộ sự thật chính là Tô Tranh. Dương phu nhân biết nhưng bà luôn úp mở chứ không nói rõ ràng cho cô biết sự tình. Uyển Nhi tiếc nuối quay về nhà. Lúc nãy vào shopp quần áo đó, cô mua một vài bộ cho Tiểu dưa bở với ý định mong muốn có thể khai thác thông tn từ cô nàng tiếp tân nào ngờ thông tin mà Uyển Nhi cần nhận lại chỉ là một câu nói "Thông tin của khách hàng bên chúng tôi không thể tiết lộ ạ"
Uyển Nhi lúc đó giận đến xanh mặt, thế mới nói đôi khi tuyển nhân viên chuyên nghiệp quá cũng là một cái rắc rối. Qua sự việc này trở về công ty cô sẽ không khắt khe quá với nhân viên của mình nữa. Vừa về đến nhà, Uyển Nhi điều chỉnh lại tâm trạng rồi vui vẻ xách những tú quần áo mà co vừa mới mua được vào nhà. Nhìn thấy hình bóng của Tiểu dưa bở cô vui vẻ lên tiếng:
"Con trai, hôm nay mẹ có mua cho con vài bộ...."
Câu nói đột ngột dừng lại vì Uyển Nhi đang vô cùng bất ngờ khi thấy Tiểu dưa bở đang ngồi lặng thầm một góc, tay thì cầm một chiếc cặp nơ màu hồng. Ngắm đi ngắm lại đôi khi còn tủm tỉm cười nữa chứ. Chuyện này là sao? Sao Tiểu dưa bở lại có những chiếc cặp hồng mà lại còn say sưa ngắm đến nỗi không chớp mắt. Đây chẳng phải là dấu hiệu đang yêu đó sao. Uyển Nhi lặng lẽ tới gần, ngồi cạnh xuống bên Tiểu dưa bở ngắm chiếc cặp nơ hồng cùng nhóc luôn. Trầm ngâm một hồi Uyển Nhi lên tiếng hỏi:
"Tiểu dưa bở, chiếc cặp nơ của ai đó con?"
Tiểu dưa bở giật mình khi nghe Uyển Nhi hỏi vậy, nhóc vội giấu chiếc cặp nơ ra sau lưng. Mặt nhóc ửng đỏ lên vì ngại ngùng, sau một hồi im lặng Tiểu dưa bở mới dám hướng mắt lên nhìn Uyển Nhi mà hỏi:
"Mẹ! Mẹ có biết viết thư tình không? Mẹ viết hộ con với!"
Uyển Nhi nghe câu hỏi của Tiểu dưa bở mà suýt nữa thì ngã ngửa. Con trai cô, con trái đáng quý của cô nó biết yêu! Nó chỉ mới ba tuổi đầu thôi mà biết yêu! Cái sự việc này quá sốc với cô luôn đi. Rốt cuộc là đứa bé nào tài giỏi mà lại có thể làm con trai cô yêu say đắm chỉ qua chiếc cặp nơ màu hồng? Uyển Nhi ôm ngực trấn an, rồi khó nhọc lên tiếng trả lời nhóc:
"Bạch Thuần Vũ, con làm cái quái gì thế hả? Thư tình thư tiếc gì ở đây? Ba cái tuổi ranh, yêu đương gì?"
Tiểu dưa bở khẽ bĩu môi, đôi mắt khẽ híp lại nhìn chằm chằm vào Uyển Nhi. Uyển Nhi bị ánh mắt của Tiểu dưa bở sắc lạnh nhìn mà căng thẳng khẽ nuốt nước bọt. Cái thằng con trời đánh của cô lại tính làm gì mẹ nó nữa đây? Tiểu dưa bở lúc này khẽ nhếch môi nhìn Uyển Nhi với ánh mắt coi thường rồi nhàn nhạt mở miệng:
"Không hiểu sao sau khi về nước mẹ lại có thể tán đổ được ba nữa. Đúng là bất hạnh cho tôi khi có một bà mẹ như này mà, vẫn là con trông cậy vào quyển bí quyết tán gái bạn con đưa cho thì vẫn hơn. À mà mẹ ơi, con tên là Dương Thuần Vũ rồi nhé, mẹ gọi cho đúng vào"
Uyển Nhi nghe Tiểu dưa bở nói vậy vô cùng tức giận. Cái gì mà bí quyết tán giá? ái gì mà thư tình? Cái gì mà trình độ tán đổ bố? Con trai cô đang coi thường cô sao? Uyển Nhi tức giận mà quát to:
"Dương Thuần Vũ con đứng lại đó cho mẹ! Con biết con mới 3 tuôi không? Học hành thì không lo yêu đương cái gì? Còn thư tình các kiểu con muốn mẹ tức chết phai không thằng trời đánh này?!"
Tiểu dưa bở quay phắt lại, nhìn Uyển Nhi với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nhóc quả giọng kiên quyết nói:
"Ba tuổi thì đã sao? Bà nội bảo bà già rồi cần có một cô cháu dâu, con chỉ thực hiện nhu cầu bình thường của con người và ý nguyện của bà nội mà thôi. Haizz....có người mẹ nào mà như mẹ không cơ chứ? Con trai muốn lấy vợ mà mẹ cứ ngăn cản ngộ nhỡ sau này con không lấy được vợ nữa thì sao lúc đó con ế à? Thế nên mẹ đừng nói gì nữa mẹ chỉ cần biết mẹ sắp có con dâu là được rồi!"
Uyển Nhi lúc đó giận đến xanh mặt, thế mới nói đôi khi tuyển nhân viên chuyên nghiệp quá cũng là một cái rắc rối. Qua sự việc này trở về công ty cô sẽ không khắt khe quá với nhân viên của mình nữa. Vừa về đến nhà, Uyển Nhi điều chỉnh lại tâm trạng rồi vui vẻ xách những tú quần áo mà co vừa mới mua được vào nhà. Nhìn thấy hình bóng của Tiểu dưa bở cô vui vẻ lên tiếng:
"Con trai, hôm nay mẹ có mua cho con vài bộ...."
Câu nói đột ngột dừng lại vì Uyển Nhi đang vô cùng bất ngờ khi thấy Tiểu dưa bở đang ngồi lặng thầm một góc, tay thì cầm một chiếc cặp nơ màu hồng. Ngắm đi ngắm lại đôi khi còn tủm tỉm cười nữa chứ. Chuyện này là sao? Sao Tiểu dưa bở lại có những chiếc cặp hồng mà lại còn say sưa ngắm đến nỗi không chớp mắt. Đây chẳng phải là dấu hiệu đang yêu đó sao. Uyển Nhi lặng lẽ tới gần, ngồi cạnh xuống bên Tiểu dưa bở ngắm chiếc cặp nơ hồng cùng nhóc luôn. Trầm ngâm một hồi Uyển Nhi lên tiếng hỏi:
"Tiểu dưa bở, chiếc cặp nơ của ai đó con?"
Tiểu dưa bở giật mình khi nghe Uyển Nhi hỏi vậy, nhóc vội giấu chiếc cặp nơ ra sau lưng. Mặt nhóc ửng đỏ lên vì ngại ngùng, sau một hồi im lặng Tiểu dưa bở mới dám hướng mắt lên nhìn Uyển Nhi mà hỏi:
"Mẹ! Mẹ có biết viết thư tình không? Mẹ viết hộ con với!"
Uyển Nhi nghe câu hỏi của Tiểu dưa bở mà suýt nữa thì ngã ngửa. Con trai cô, con trái đáng quý của cô nó biết yêu! Nó chỉ mới ba tuổi đầu thôi mà biết yêu! Cái sự việc này quá sốc với cô luôn đi. Rốt cuộc là đứa bé nào tài giỏi mà lại có thể làm con trai cô yêu say đắm chỉ qua chiếc cặp nơ màu hồng? Uyển Nhi ôm ngực trấn an, rồi khó nhọc lên tiếng trả lời nhóc:
"Bạch Thuần Vũ, con làm cái quái gì thế hả? Thư tình thư tiếc gì ở đây? Ba cái tuổi ranh, yêu đương gì?"
Tiểu dưa bở khẽ bĩu môi, đôi mắt khẽ híp lại nhìn chằm chằm vào Uyển Nhi. Uyển Nhi bị ánh mắt của Tiểu dưa bở sắc lạnh nhìn mà căng thẳng khẽ nuốt nước bọt. Cái thằng con trời đánh của cô lại tính làm gì mẹ nó nữa đây? Tiểu dưa bở lúc này khẽ nhếch môi nhìn Uyển Nhi với ánh mắt coi thường rồi nhàn nhạt mở miệng:
"Không hiểu sao sau khi về nước mẹ lại có thể tán đổ được ba nữa. Đúng là bất hạnh cho tôi khi có một bà mẹ như này mà, vẫn là con trông cậy vào quyển bí quyết tán gái bạn con đưa cho thì vẫn hơn. À mà mẹ ơi, con tên là Dương Thuần Vũ rồi nhé, mẹ gọi cho đúng vào"
Uyển Nhi nghe Tiểu dưa bở nói vậy vô cùng tức giận. Cái gì mà bí quyết tán giá? ái gì mà thư tình? Cái gì mà trình độ tán đổ bố? Con trai cô đang coi thường cô sao? Uyển Nhi tức giận mà quát to:
"Dương Thuần Vũ con đứng lại đó cho mẹ! Con biết con mới 3 tuôi không? Học hành thì không lo yêu đương cái gì? Còn thư tình các kiểu con muốn mẹ tức chết phai không thằng trời đánh này?!"
Tiểu dưa bở quay phắt lại, nhìn Uyển Nhi với ánh mắt vô cùng nghiêm túc, nhóc quả giọng kiên quyết nói:
"Ba tuổi thì đã sao? Bà nội bảo bà già rồi cần có một cô cháu dâu, con chỉ thực hiện nhu cầu bình thường của con người và ý nguyện của bà nội mà thôi. Haizz....có người mẹ nào mà như mẹ không cơ chứ? Con trai muốn lấy vợ mà mẹ cứ ngăn cản ngộ nhỡ sau này con không lấy được vợ nữa thì sao lúc đó con ế à? Thế nên mẹ đừng nói gì nữa mẹ chỉ cần biết mẹ sắp có con dâu là được rồi!"
/80
|