Sáng hôm sau vẫn như thường lệ Uyển Nhi và Nhất Hàm đều đến công ty riêng của mình làm việc. Công ty vẫn nhiều việc như thế, cả một buổi sáng cô cật lực làm việc nốt cho xong. Đến trưa đang mệt mỏi ngồi nghĩ ngơi tĩnh dưỡng bỗng Phương Kiều hớt ha hớt hải chạy vào gấp gáp nói:
"Uyển Nhi! Không xong rồi, anh Thiên bị bắt rồi. Công an đến bắt anh ấy rồi! "
Uyển Nhi bàng hoàng trước lời nói của Phương Kiều. Anh trai cô bị bắt? Sao anh trai cô lại bị bắt được cơ chứ? Uyển Nhi nhanh chóng đi cùng Phương Kiều ra xem tình hình như thế nào. Đến phòng của Kỳ Thiên đã thấy rất nhiều cảnh sát ở bên trong lẫn bên ngoài. Họ đều đang lục và xem xét sổ sách. Bên cạnh là Kỳ Thiên đang hết sức tức giận mà chửi bới. Cô chưa từng thấy anh tức giận đến mức phải chửi người bao giờ chắc sự việc cũng rất nghiêm trọng. Uyển Nhi tiến tới hỏi một người cảnh sát đang đứng ở cửa phòng.
"Anh này! Tôi là Bạch Uyển Nhi giám đốc công ty. Cho tôi hỏi tại sao tổng giám đốc công ty chúng tôi tại sao anh ấy bị bắt không?"
Anh cảnh sát lạnh lùng quay sang nhìn tôi hờ hững đáp:
"Anh ta làm giả sổ sách, biển thủ công quỹ, buôn bán hàng lậu trái phép."
"Giả sổ sách? Biển thủ công quỹ? Buôn bán hàng lậu trái phép? Sao có thể chứ?"
Uyển Nhi kinh ngạc và vô cùng tức giận với câu trả lời của vị cảnh sát. Đến bây giờ cô đã hiểu tại sao mà Kỳ Thiên phải tức giận rồi. Toàn những cái tội mà anh không thể mắc vào. Biển thủ công quỹ? Từ trước đến nay anh luôn là người công tư phân minh tiền anh đầu tư vào công ty còn chưa đếm hết làm sao anh có thể biển thủ công quỹ? Buôn bán hàng lậu? Ha! Thật nực cười! Từ trước đến nay công ty của cô luôn được biết đến với sản phẩm từ công ty vô cùng chất lượng và đảm bảo. Mọi người đều tin tưởng sử dụng. Và hơn nữa anh và cô luôn là người theo chủ nghĩa không buôn bán hàng lậu bây giờ lại bảo anh bán? Đùa nhau chắc? Uyển Nhi xông vào phòng đứng đối diện với cảnh sát trưởng cô to gan lớn tiếng nói:
"Các anh làm việc kiểu gì vậy? Các anh đã điều tra kĩ chưa mà dám bắt người?"
Anh cảnh sát trẻ nhìn cô đầy trào phúng, rồi cầm tập tài liệu đưa cho cô nhàn nhạt mở miệng đáp:
"Đây cô xem đi! Không lại vu oan cho chúng tôi!"
Uyển Nhi dở tập tài liệu ra xem mà sững người. Đây chính là những tập tài liệu mà David đưa cô mà! Ha! Quả nhiên đây chính là một cái bẫy! Cô như một con ngốc mà dễ dàng xa vào lưới của bọn chúng mà không chút phòng bị. Sau khi thu thập chứng cứ họ bắt Kỳ Thiên đi, đi qua cô anh khẽ nói nhỏ:
"Là bẫy! Đi tìm Nhất Hàm đi!"
Nhìn bóng lưng anh bị áp giải đi mà lòng cô đau nhói ân hận vô cùng. Bạch Uyển Nhi cô đã năm lần bảy lượt mang lại cái tai họa to lớn cho gia đình này. Năm xưa cũng vậy mà bây giờ cũng vây. Cô thật sự là kẻ vô tích sự mà!
Phương Kiều khóc nấc ở đằng sau lên tiếng năn nỉ Uyển Nhi cứu giúp:
"Uyển Nhi! Chúng ta phải làm sao đây, anh Thiên bị bắt đi rồi, chúng ta làm gì để có thể cứu được anh ấy đây?"
Bảo cô đi cứu ư? Lòng cô cũng rối ren lắm chứ. Cô cứu? Làm cách nào để cô cứu được đây? Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô đột ngột reo vang. Uyển Nhi chán nản rút điện thoại ra nghe:
"Aloo. Ai đấy?"
"Cô bé, là tôi đây! Thế nào? Mất đi người anh trai có khó chịu không? Tôi khuyên em hãy dừng lại mọi việc trước khi quá muộn đừng để mọi chuyện đi quá xa. Đến lúc đấy em hối hận không kịp đâu! Việc của em làm sau này chỉ có thể chấp nhận, không thì những người xung quanh em, tôi không dám đảm bảo họ sẽ an toàn đâu."
Uyển Nhi chưa kịp đáp lại thì bên kia đã tắt máy rồi. Chuyện này là do hắn gây ra. Không được! Cô phải đến công ty của Nhất Hàm cô linh cảm có chuyện không hay xảy ra rồi.
Khi đến công ty của Nhất Hàm quả như cô linh cảm công anh lại vây quanh công ty anh. Uyển Nhi và Phương Kiều vội vã chạy vào, nhân viên ai ai cũng bất ngờ mà vây kín cả đại sảnh rộng lớn. Cô tiếp viên hay tiếp đón cô khi nhìn thấy Uyển Nhi liền lớn giọng hô to:
"Thiếu phu nhân!"
Ngay sau câu nói của cô tiếp tân đó là theo sau tất cả các nhân viên có mặt tại đại sảnh đồng loạt hô to theo, âm thanh vang vọng cả đại sảnh. Một lối đi thẳng hàng mà các nhân viên nhường cho cô, tất cả cảnh sát đều cũng phải
choáng ngợp trước sự quy củ hoành tráng của nhân viên công ty Nhất Hàm. Uyển Nhi và Phương Kiều nhanh chóng băng qua dòng người để đến tới phòng làm việc của Nhất Hàm. Mở cửa phòng ra thấy Nhất Hàm với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm ngồi nhàn nhã ở sofa quan sát những anh cảnh sát. Uyển Nhi nhanh chóng chạy vào lòng anh mặc kệ có người lạ ở đây. Chỉ khi về với anh cô mới nhận thấy mình có được bình yên. Nhất Hàm cũng ôm cô vào lòng vỗ về an ủi, lúc này thanh âm của anh cảnh sát trẻ reo lên:
"Đây thấy rồi! Có tập tài liệu đã được làm giả và một số giấy tờ có khi số liệu về tiền lương không rõ ràng. "
Uyển Nhi nghe vậy định ngóc đầu dậy nhưng lại bị cánh tay rắn chắc của Nhất Hàm đè xuống đâm ra cô chỉ có thể áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Khóe miệng của Nhất Hàm nhếch lên thành nụ cười nhạt lên tiếng:
"Cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi à mấy chàng trai cảnh sát trẻ?"
Anh cảnh sát trưởng không thèm nói gì, rút chiếc còng số 8 ra còng tay Nhất Hàm lại cương nghị nói:
"Dương tổng, anh đã bị bắt với tội biển thủ công quỹ, làm giả giấy tờ! Mong anh hợp tâc."
Lúc này Uyển Nhi mới có thể ngốc đầu dậy được. Cô quan sát anh chăm chú. Anh không lúng túng hay bất ngờ về sự việc này cả. "Cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi à?" chẳng lẽ anh đã biết trước sự việc sẽ có thể xảy ra? Nhất Hàm trước khi bị giải đi anh cũng để lại cho cô một câu nói:
"Bình tĩnh. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó. Không cần phải vội!"
Uyển Nhi và Phương Kiều một mình ở lại trong phòng. Anh bảo cô bình tĩnh nhưng sao có thể cô bình tĩnh được đây khi anh trai cô và anh đều đang bị bắt. Đầu óc cô mù mịt rồi, cô không thể nghĩ ra bất kì cái biện pháp gì nữa.
"Uyển Nhi! Không xong rồi, anh Thiên bị bắt rồi. Công an đến bắt anh ấy rồi! "
Uyển Nhi bàng hoàng trước lời nói của Phương Kiều. Anh trai cô bị bắt? Sao anh trai cô lại bị bắt được cơ chứ? Uyển Nhi nhanh chóng đi cùng Phương Kiều ra xem tình hình như thế nào. Đến phòng của Kỳ Thiên đã thấy rất nhiều cảnh sát ở bên trong lẫn bên ngoài. Họ đều đang lục và xem xét sổ sách. Bên cạnh là Kỳ Thiên đang hết sức tức giận mà chửi bới. Cô chưa từng thấy anh tức giận đến mức phải chửi người bao giờ chắc sự việc cũng rất nghiêm trọng. Uyển Nhi tiến tới hỏi một người cảnh sát đang đứng ở cửa phòng.
"Anh này! Tôi là Bạch Uyển Nhi giám đốc công ty. Cho tôi hỏi tại sao tổng giám đốc công ty chúng tôi tại sao anh ấy bị bắt không?"
Anh cảnh sát lạnh lùng quay sang nhìn tôi hờ hững đáp:
"Anh ta làm giả sổ sách, biển thủ công quỹ, buôn bán hàng lậu trái phép."
"Giả sổ sách? Biển thủ công quỹ? Buôn bán hàng lậu trái phép? Sao có thể chứ?"
Uyển Nhi kinh ngạc và vô cùng tức giận với câu trả lời của vị cảnh sát. Đến bây giờ cô đã hiểu tại sao mà Kỳ Thiên phải tức giận rồi. Toàn những cái tội mà anh không thể mắc vào. Biển thủ công quỹ? Từ trước đến nay anh luôn là người công tư phân minh tiền anh đầu tư vào công ty còn chưa đếm hết làm sao anh có thể biển thủ công quỹ? Buôn bán hàng lậu? Ha! Thật nực cười! Từ trước đến nay công ty của cô luôn được biết đến với sản phẩm từ công ty vô cùng chất lượng và đảm bảo. Mọi người đều tin tưởng sử dụng. Và hơn nữa anh và cô luôn là người theo chủ nghĩa không buôn bán hàng lậu bây giờ lại bảo anh bán? Đùa nhau chắc? Uyển Nhi xông vào phòng đứng đối diện với cảnh sát trưởng cô to gan lớn tiếng nói:
"Các anh làm việc kiểu gì vậy? Các anh đã điều tra kĩ chưa mà dám bắt người?"
Anh cảnh sát trẻ nhìn cô đầy trào phúng, rồi cầm tập tài liệu đưa cho cô nhàn nhạt mở miệng đáp:
"Đây cô xem đi! Không lại vu oan cho chúng tôi!"
Uyển Nhi dở tập tài liệu ra xem mà sững người. Đây chính là những tập tài liệu mà David đưa cô mà! Ha! Quả nhiên đây chính là một cái bẫy! Cô như một con ngốc mà dễ dàng xa vào lưới của bọn chúng mà không chút phòng bị. Sau khi thu thập chứng cứ họ bắt Kỳ Thiên đi, đi qua cô anh khẽ nói nhỏ:
"Là bẫy! Đi tìm Nhất Hàm đi!"
Nhìn bóng lưng anh bị áp giải đi mà lòng cô đau nhói ân hận vô cùng. Bạch Uyển Nhi cô đã năm lần bảy lượt mang lại cái tai họa to lớn cho gia đình này. Năm xưa cũng vậy mà bây giờ cũng vây. Cô thật sự là kẻ vô tích sự mà!
Phương Kiều khóc nấc ở đằng sau lên tiếng năn nỉ Uyển Nhi cứu giúp:
"Uyển Nhi! Chúng ta phải làm sao đây, anh Thiên bị bắt đi rồi, chúng ta làm gì để có thể cứu được anh ấy đây?"
Bảo cô đi cứu ư? Lòng cô cũng rối ren lắm chứ. Cô cứu? Làm cách nào để cô cứu được đây? Đúng lúc này tiếng chuông điện thoại của cô đột ngột reo vang. Uyển Nhi chán nản rút điện thoại ra nghe:
"Aloo. Ai đấy?"
"Cô bé, là tôi đây! Thế nào? Mất đi người anh trai có khó chịu không? Tôi khuyên em hãy dừng lại mọi việc trước khi quá muộn đừng để mọi chuyện đi quá xa. Đến lúc đấy em hối hận không kịp đâu! Việc của em làm sau này chỉ có thể chấp nhận, không thì những người xung quanh em, tôi không dám đảm bảo họ sẽ an toàn đâu."
Uyển Nhi chưa kịp đáp lại thì bên kia đã tắt máy rồi. Chuyện này là do hắn gây ra. Không được! Cô phải đến công ty của Nhất Hàm cô linh cảm có chuyện không hay xảy ra rồi.
Khi đến công ty của Nhất Hàm quả như cô linh cảm công anh lại vây quanh công ty anh. Uyển Nhi và Phương Kiều vội vã chạy vào, nhân viên ai ai cũng bất ngờ mà vây kín cả đại sảnh rộng lớn. Cô tiếp viên hay tiếp đón cô khi nhìn thấy Uyển Nhi liền lớn giọng hô to:
"Thiếu phu nhân!"
Ngay sau câu nói của cô tiếp tân đó là theo sau tất cả các nhân viên có mặt tại đại sảnh đồng loạt hô to theo, âm thanh vang vọng cả đại sảnh. Một lối đi thẳng hàng mà các nhân viên nhường cho cô, tất cả cảnh sát đều cũng phải
choáng ngợp trước sự quy củ hoành tráng của nhân viên công ty Nhất Hàm. Uyển Nhi và Phương Kiều nhanh chóng băng qua dòng người để đến tới phòng làm việc của Nhất Hàm. Mở cửa phòng ra thấy Nhất Hàm với khuôn mặt lạnh lùng vô cảm ngồi nhàn nhã ở sofa quan sát những anh cảnh sát. Uyển Nhi nhanh chóng chạy vào lòng anh mặc kệ có người lạ ở đây. Chỉ khi về với anh cô mới nhận thấy mình có được bình yên. Nhất Hàm cũng ôm cô vào lòng vỗ về an ủi, lúc này thanh âm của anh cảnh sát trẻ reo lên:
"Đây thấy rồi! Có tập tài liệu đã được làm giả và một số giấy tờ có khi số liệu về tiền lương không rõ ràng. "
Uyển Nhi nghe vậy định ngóc đầu dậy nhưng lại bị cánh tay rắn chắc của Nhất Hàm đè xuống đâm ra cô chỉ có thể áp mặt vào lồng ngực rắn chắc của anh. Khóe miệng của Nhất Hàm nhếch lên thành nụ cười nhạt lên tiếng:
"Cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi à mấy chàng trai cảnh sát trẻ?"
Anh cảnh sát trưởng không thèm nói gì, rút chiếc còng số 8 ra còng tay Nhất Hàm lại cương nghị nói:
"Dương tổng, anh đã bị bắt với tội biển thủ công quỹ, làm giả giấy tờ! Mong anh hợp tâc."
Lúc này Uyển Nhi mới có thể ngốc đầu dậy được. Cô quan sát anh chăm chú. Anh không lúng túng hay bất ngờ về sự việc này cả. "Cuối cùng cũng tìm được cơ hội rồi à?" chẳng lẽ anh đã biết trước sự việc sẽ có thể xảy ra? Nhất Hàm trước khi bị giải đi anh cũng để lại cho cô một câu nói:
"Bình tĩnh. Chuyện gì cũng có cách giải quyết của nó. Không cần phải vội!"
Uyển Nhi và Phương Kiều một mình ở lại trong phòng. Anh bảo cô bình tĩnh nhưng sao có thể cô bình tĩnh được đây khi anh trai cô và anh đều đang bị bắt. Đầu óc cô mù mịt rồi, cô không thể nghĩ ra bất kì cái biện pháp gì nữa.
/80
|