Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 112: Quả thực là kiểu bạn trai mẫu mực 2
/297
|
Phó Hàn Tranh nhẹ nhàng đặt cô lên giường rồi giúp cô vuốt lại sợi tóc vương trên mặt, chăm chú nhìn cô mà khẽ thở dài.
Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?
Rõ ràng đây là cô gái mà trước đây anh vẫn luôn thấy không có chút cảm tình nào, tại sao đột nhiên lại biến thành người con gái anh không thể buông tay rồi?
Trong mắt anh, tất cả những hành động ấu trĩ của cô đều rất đáng yêu, mỗi lần cô hồ đồ đều rất xinh đẹp, sự bồng bột không hiểu chuyện của cô thì lại khiến anh cảm thấy cô thật ngây thơ thuần khiết.
Nói chung nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng thấy yêu thích.
Cái kiểu để cảm xúc lấn át lý trí này, một người trưởng thành như anh đáng lẽ không nên có mới phải.
Trước đây Phó Thời Khâm cười nhạo anh, ban đầu anh là người xua đuổi Vi Vi, bây giờ cũng chính anh lại kéo người ta về phía mình, chuyện tự làm bản thân mất mặt như vậy mà anh cũng làm ra được.
Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên anh không thể …..buông tay một người con gái.
Cho nên, mặc dù Phó Hàn Tranh biết rõ hiện tại trong lòng Vi Vi không có mình thì anh vẫn cố chấp giữ cô lại bên cạnh mình.
Cố Vi Vi đang ngủ thì cảm thấy hơi lạnh, vì thế liền theo bản năng mà tiến sát đến nguồn nhiệt ấm áp mà cọ cọ mấy cái, ôm lấy Phó Hàn Tranh mà thỏa mãn ngủ say.
Phó Hàn Tranh nhìn dáng vẻ ngủ miên man không biết trời cao đất rộng của cô, mỉm cười tự giễu chính mình.
Thật không ngờ Phó Hàn Tranh hắn mà cũng có ngày hôm nay, rơi vào tay một tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi.
Sáng hôm sau, Phó Hàn Tranh vẫn dậy sớm như thường lệ, còn có thể ngắm Cố Vi Vi đang ngủ say trong lòng anh thêm một lúc, không nỡ rời khỏi giường.
Vì thế, sau một hồi ngắm nghía, Phó Hàn Tranh dứt khoát quyết định nằm thêm một lúc rồi cùng cô rời giường.
Cố Vi Vi còn đang mơ mơ màng màng, híp mặt cọ cọ cổ Phó Hàn Tranh.
Trong nháy mắt, hô hấp của anh trầm xuống, rốt cuộc em có biết là khả năng tự kiềm chế của đàn ông vào sáng sớm rất yếu không hả.
Anh xem thời gian một chút, cảm thấy nên gọi cô dậy rồi, vì vậy liền cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cố Vi Vi đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vốn không ý thức được nguy hiểm. Vì thế cô vừa cảm thấy có thứ gì đó đang dịu dàng kề sát đến môi mình liền theo phản xạ mà há miệng.
Hành động của cô vô tình khiến cho nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng của Phó Hàn Tranh biến thành một nụ hôn cực kỳ nồng nhiệt, triền miên không dứt.
Đến khi Phó Hàn Tranh được đà mà đưa lưỡi thâm nhập vào miệng cô thì Cố Vi Vi mới cảm thấy có gì đó không đúng, chầm chậm mở mắt ra.
"...A."
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Hàn Tranh được phóng đại trước mặt cô khiến Cố Vi Vi sợ tới tròn mắt, tại sao Phó Hàn Tranh lại ở trên giường của cô vậy.
Phó Hàn Tranh vẫn không nỡ kết thúc nụ hôn này, thấy vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt của Cố Vi Vi, khẽ mỉm cười nhắc nhở.
"Em còn không thức dậy thì sẽ muộn học đấy."
Cố Vi Vi lúc này mới tỉnh táo lại, luống cuống ngồi dậy nhìn bài trí trong phòng mới giật mình phát hiện, không phải Phó Hàn Tranh đang nằm trên giường của cô, mà là cô đang nằm trên giường của Phó Hàn Tranh.
Cố Vi Vi quay phắt đầu lại nhìn người đàn ông đang lười biếng không chịu rời giường kia, anh chỉ gọi người ta thức dậy thôi mà phải dùng phương thức bạo lực tới mức này sao?
Nếu không phải hôm qua cô có bà dì hộ thân thì có phải anh đã trực tiếp ăn sạch cô rồi không?
Cố Vi Vi hoảng loạn chạy về phòng của mình thay quần áo, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt sau đó xách cặp ra ngoài chuẩn bị đi học.
Phó Hàn Tranh cũng đã thay đồ xong, đang nhà nhã ngồi ở phòng ăn, thấy cô đi ra liền gọi một tiếng.
"Ăn sáng đi đã, tôi đưa em đến trường."
"Không kịp rồi, tôi không ăn." Có Vi Vi đáp.
"Bên ngoài còn đang mưa, em muốn đội mưa chạy tới trường đấy à?" Ngữ khí của Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống.
Cố Vi Vi theo lời Phó Hàn Tranh mà nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, sau đó đành ngoan ngoãn đi vào phòng ăn ngồi xuống ăn sáng.
Phó Hàn Tranh chỉ ngồi chờ Cố Vi Vi ăn sáng xong rồi dẫn cô xuống lầu, lấy một chiếc xe tự mình đưa cô đi học.
"Nếu buổi chiều vẫn chưa tạnh mưa thì Từ Khiêm sẽ tới đón em."
"Không cần đâu, cứ để chúng tôi tự bắt xe đi là được rồi." Cố Vi Vi theo thói quen mà từ chối lời đề nghị của anh.
"Như vậy không an toàn." Phó Hàn Tranh dừng xe, đưa cho cô một cái ô.
Cố Vi Vi ngơ ngác nhận lấy cái ô kia, không khỏi có chút ngạc nhiên mà hỏi.
"Phó Hàn Tranh, anh biết cách chăm sóc phụ nữ như vậy, có thật là…. trước đây chưa từng yêu ai không?"
"Trước đây tôi không thích ai cả, đến bây giờ mới có."
Rốt cuộc là anh bị làm sao vậy?
Rõ ràng đây là cô gái mà trước đây anh vẫn luôn thấy không có chút cảm tình nào, tại sao đột nhiên lại biến thành người con gái anh không thể buông tay rồi?
Trong mắt anh, tất cả những hành động ấu trĩ của cô đều rất đáng yêu, mỗi lần cô hồ đồ đều rất xinh đẹp, sự bồng bột không hiểu chuyện của cô thì lại khiến anh cảm thấy cô thật ngây thơ thuần khiết.
Nói chung nhìn thế nào, nghĩ thế nào cũng thấy yêu thích.
Cái kiểu để cảm xúc lấn át lý trí này, một người trưởng thành như anh đáng lẽ không nên có mới phải.
Trước đây Phó Thời Khâm cười nhạo anh, ban đầu anh là người xua đuổi Vi Vi, bây giờ cũng chính anh lại kéo người ta về phía mình, chuyện tự làm bản thân mất mặt như vậy mà anh cũng làm ra được.
Nhưng đây thật sự là lần đầu tiên anh không thể …..buông tay một người con gái.
Cho nên, mặc dù Phó Hàn Tranh biết rõ hiện tại trong lòng Vi Vi không có mình thì anh vẫn cố chấp giữ cô lại bên cạnh mình.
Cố Vi Vi đang ngủ thì cảm thấy hơi lạnh, vì thế liền theo bản năng mà tiến sát đến nguồn nhiệt ấm áp mà cọ cọ mấy cái, ôm lấy Phó Hàn Tranh mà thỏa mãn ngủ say.
Phó Hàn Tranh nhìn dáng vẻ ngủ miên man không biết trời cao đất rộng của cô, mỉm cười tự giễu chính mình.
Thật không ngờ Phó Hàn Tranh hắn mà cũng có ngày hôm nay, rơi vào tay một tiểu nha đầu mới mười mấy tuổi.
Sáng hôm sau, Phó Hàn Tranh vẫn dậy sớm như thường lệ, còn có thể ngắm Cố Vi Vi đang ngủ say trong lòng anh thêm một lúc, không nỡ rời khỏi giường.
Vì thế, sau một hồi ngắm nghía, Phó Hàn Tranh dứt khoát quyết định nằm thêm một lúc rồi cùng cô rời giường.
Cố Vi Vi còn đang mơ mơ màng màng, híp mặt cọ cọ cổ Phó Hàn Tranh.
Trong nháy mắt, hô hấp của anh trầm xuống, rốt cuộc em có biết là khả năng tự kiềm chế của đàn ông vào sáng sớm rất yếu không hả.
Anh xem thời gian một chút, cảm thấy nên gọi cô dậy rồi, vì vậy liền cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi cô.
Cố Vi Vi đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, vốn không ý thức được nguy hiểm. Vì thế cô vừa cảm thấy có thứ gì đó đang dịu dàng kề sát đến môi mình liền theo phản xạ mà há miệng.
Hành động của cô vô tình khiến cho nụ hôn chào buổi sáng nhẹ nhàng của Phó Hàn Tranh biến thành một nụ hôn cực kỳ nồng nhiệt, triền miên không dứt.
Đến khi Phó Hàn Tranh được đà mà đưa lưỡi thâm nhập vào miệng cô thì Cố Vi Vi mới cảm thấy có gì đó không đúng, chầm chậm mở mắt ra.
"...A."
Khuôn mặt tuấn tú của Phó Hàn Tranh được phóng đại trước mặt cô khiến Cố Vi Vi sợ tới tròn mắt, tại sao Phó Hàn Tranh lại ở trên giường của cô vậy.
Phó Hàn Tranh vẫn không nỡ kết thúc nụ hôn này, thấy vẻ mặt ngơ ngác mờ mịt của Cố Vi Vi, khẽ mỉm cười nhắc nhở.
"Em còn không thức dậy thì sẽ muộn học đấy."
Cố Vi Vi lúc này mới tỉnh táo lại, luống cuống ngồi dậy nhìn bài trí trong phòng mới giật mình phát hiện, không phải Phó Hàn Tranh đang nằm trên giường của cô, mà là cô đang nằm trên giường của Phó Hàn Tranh.
Cố Vi Vi quay phắt đầu lại nhìn người đàn ông đang lười biếng không chịu rời giường kia, anh chỉ gọi người ta thức dậy thôi mà phải dùng phương thức bạo lực tới mức này sao?
Nếu không phải hôm qua cô có bà dì hộ thân thì có phải anh đã trực tiếp ăn sạch cô rồi không?
Cố Vi Vi hoảng loạn chạy về phòng của mình thay quần áo, vội vội vàng vàng đánh răng rửa mặt sau đó xách cặp ra ngoài chuẩn bị đi học.
Phó Hàn Tranh cũng đã thay đồ xong, đang nhà nhã ngồi ở phòng ăn, thấy cô đi ra liền gọi một tiếng.
"Ăn sáng đi đã, tôi đưa em đến trường."
"Không kịp rồi, tôi không ăn." Có Vi Vi đáp.
"Bên ngoài còn đang mưa, em muốn đội mưa chạy tới trường đấy à?" Ngữ khí của Phó Hàn Tranh hơi trầm xuống.
Cố Vi Vi theo lời Phó Hàn Tranh mà nhìn ra ngoài cửa sổ phòng khách, sau đó đành ngoan ngoãn đi vào phòng ăn ngồi xuống ăn sáng.
Phó Hàn Tranh chỉ ngồi chờ Cố Vi Vi ăn sáng xong rồi dẫn cô xuống lầu, lấy một chiếc xe tự mình đưa cô đi học.
"Nếu buổi chiều vẫn chưa tạnh mưa thì Từ Khiêm sẽ tới đón em."
"Không cần đâu, cứ để chúng tôi tự bắt xe đi là được rồi." Cố Vi Vi theo thói quen mà từ chối lời đề nghị của anh.
"Như vậy không an toàn." Phó Hàn Tranh dừng xe, đưa cho cô một cái ô.
Cố Vi Vi ngơ ngác nhận lấy cái ô kia, không khỏi có chút ngạc nhiên mà hỏi.
"Phó Hàn Tranh, anh biết cách chăm sóc phụ nữ như vậy, có thật là…. trước đây chưa từng yêu ai không?"
"Trước đây tôi không thích ai cả, đến bây giờ mới có."
/297
|