Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 142: Hay cho một đóa hoa sen trắng thuần khiết
/297
|
Editor: Wave Literature
Hôm nay Lê Hinh Nhi mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, trang điểm tỉ mỉ thanh nhã, cả người đều toát lên vẻ dịu dàng ngây thơ của một tiểu thư danh môn.
"Vi Vi, lúc gọi điện thoại cho cô thì cô không chịu nghe máy, tôi còn tưởng đến cả sinh nhật của Ngụy gia gia mà cô cũng quên rồi cơ chứ?"
Ngụy Tử Đình ban đầu còn chưa nhận ra cô, nghe Lê Hinh Nhi nói vậy mới biết cô chính là Mộ Vi Vi.
Nhưng Mộ Vi Vi đang đứng trước mặt hắn và tiểu nhà đầu Mộ Vi Vi tùy hứng nghịch ngợm trong ấn tượng của hắn khác nhau quá nhiều.
So với trước đây cô trở nên xinh đẹp hơn, cũng có khí chất hơn nhiều.
"Vi Vi, đã lâu không gặp, gần đây Tử Kỳ có liên lạc với cô không?"
Cố Vi Vi không trả lời mà chỉ nhíu mày, một lát sau mới nhớ ra hôm nay là đại thọ của Ngụy lão gia.
Đế Đô này lớn như vậy, nhiều nhà hàng như vậy, tại sao cô chỉ ra ngoài đi ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể chạm mặt bọn họ cơ chứ.
Lê Hinh Nhi dịu dàng mỉm cười, "Vào trong ngồi đi."
"Tôi không tới đây tham gia tiệc mừng thọ." Cố Vi Vi lạnh lùng nói.
Lê Hinh Nhi cố tình tỏ ra buồn bã, mím môi thương tâm nói.
"Xem ra em vẫn không thể bỏ qua chuyện chị và anh Tử Đình đã ở bên nhau, em vẫn còn hận chị."
Ngụy Tử Đình nghe cô ta nói vậy liền nắm lấy tay Lê Hinh Nhi, trầm mặt nói.
"Người kiên quyết muốn từ hôn cô là tôi, cô muốn làm gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, đừng gây sự với Hinh Nhi."
Cố Vi Vi không nói gì mả chỉ cười thành tiếng, trước mặt Ngụy Tử Đình và người nhà họ Ngụy, Lê Hinh Nhi luôn tỏ vẻ dịu dàng yếu đuối khiến người ta không thể không yêu thương, biến Mộ Vi Vi thành kẻ điêu ngoa, sinh sự.
"Vậy thì nhường đường để chúng tôi đi đi, tôi không có hứng thú tham gia buổi tiệc của ông nội anh."
Mặc dù bây giờ Cố Vi Vi đã chẳng còn khẩu vị gì mà ăn uống nữa, nhưng Kỷ Trình hiếm khi đặt trước bàn ăn ở nhà hàng, bữa cơm này cô vẫn phải ăn.
"Vi Vi, dù sao em cũng đã đến đây rồi, vẫn nên chào hỏi Ngụy gia gia một tiếng đi, gia gia vẫn luôn nói nhớ em đấy." Lê Hinh Nhi vô cùng có hiểu biết hiểu lễ nghĩa mà mỉm cười, giả vờ thành tâm.
"Không rảnh." Cố Vi Vi nhìn sang Kỷ Trình, cô thực sự không muốn ăn cơm ở đây nữa.
"Ông nội tôi vẫn luôn yêu thương cô như vậy, cô đến cũng đã đến rồi, nói một câu chúc thọ khó đến thế sao?" Ngụy Tử Đình bất mãn trừng mắt nhìn Cố Vi Vi.
Ông nội hắn vẫn luôn coi Mộ Vi Vi là cháu gái của mình, Hinh Nhi muốn hôm nay ông nội có thể vui vẻ một chút nên mới hạ mình xin cô ta đi chúc thọ ông nội, vậy mà cô ta còn không chịu nể mặt.
Cố Vi Vi lạnh lùng mỉm cười, "Vậy mẹ tôi vẫn luôn coi Chu Mỹ Cầm là chị em ruột thịt, chẳng phải người ta vẫn ngang nhiên thay mẹ tôi đặt chân vào nhà họ Lê, chiếm mất gia sản của tôi hay sao?"
Lê Hinh Nhi oan ưc tới rưng rưng muốn khóc, khiến cho Ngụy Tử Đình không khỏi đau lòng.
"Nếu cô đã không tới đây chuc thọ thì mau đi đi, đừng để ông nội tôi nhìn thấy cô."
Kỷ Trình nghe vậy liền nhíu mày, kéo tay Cố Vi Vi mà nói.
"Hay cho một đóa hoa sen trắng thuần khiết, còn xem cô ta diễn trò nữa chắc tôi buồn nôn chết mất, chúng ta mau đi thôi."
Lê Hinh Nhi thấy ba người bọn họ rời đi rồi, lại ôn nhu nhìn Ngụy Tử Đình mà nói.
"Anh Tử Đình, hay là…. chuyện đính hôn của chúng ta, cứ để sau này hãy nói đi."
"Không phải chúng ta đã bàn bạc xong cả rồi sao?" Ngụy Tử Đình đau lòng nắm tay Lê Hình Nhi, thấp giọng hỏi.
"Vi Vi không chấp nhận được chuyện bố mẹ em kết hôn nên đã bỏ nhà đi, nếu như chúng ta lại đính hôn, em sợ là con bé sẽ càng khó chịu…." Lê Hinh Nhi vừa nói vừa rơi nước mắt.
Giống như một đóa hoa lê dưới mưa, thật khiến người ta phải yêu thương.
Ngụy Tử Đình thở dài, đau lòng ôm lấy Lê Hinh Nhi.
"Em ấy à, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, rõ ràng là Mộ Vi Vi không biết phân biệt phải trái, em lại còn muốn suy nghĩ thay cho cô ta, lúc nào cũng tự làm mình phải chịu oan."
Lê Hinh Nhi lại giả vờ mỉm cười, "Ai bảo em và con bé là chị em lớn lên cùng nhau từ nhỏ chứ, dì Mộ đã không còn, em nên quan tâm tới cảm giác của em ấy nhiều hơn mới phải."
Ngụy Tử Đình suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói.
"Vậy cũng được, nhưng đừng khiến mối hôn sự này của chúng ta phải chờ quá lâu đấy."
"Anh Tử Đình, em biết anh là tốt nhất mà." Lê Hinh Nhi dịu dàng mỉm cười với hắn.
Màn cầu hôn mà cô muốn, không thể chỉ đơn giản là diễn ra trong một buổi tiệc mừng thọ như vậy được.
Màn cầu hôn mà cô muốn, phải diễn ra vào ngày mà cô giành được giải thưởng Kim Phượng cho vai nữ chính xuất sắc nhất, được người người chúc mừng.
Hôm nay Lê Hinh Nhi mặc một bộ váy dài màu tím nhạt, trang điểm tỉ mỉ thanh nhã, cả người đều toát lên vẻ dịu dàng ngây thơ của một tiểu thư danh môn.
"Vi Vi, lúc gọi điện thoại cho cô thì cô không chịu nghe máy, tôi còn tưởng đến cả sinh nhật của Ngụy gia gia mà cô cũng quên rồi cơ chứ?"
Ngụy Tử Đình ban đầu còn chưa nhận ra cô, nghe Lê Hinh Nhi nói vậy mới biết cô chính là Mộ Vi Vi.
Nhưng Mộ Vi Vi đang đứng trước mặt hắn và tiểu nhà đầu Mộ Vi Vi tùy hứng nghịch ngợm trong ấn tượng của hắn khác nhau quá nhiều.
So với trước đây cô trở nên xinh đẹp hơn, cũng có khí chất hơn nhiều.
"Vi Vi, đã lâu không gặp, gần đây Tử Kỳ có liên lạc với cô không?"
Cố Vi Vi không trả lời mà chỉ nhíu mày, một lát sau mới nhớ ra hôm nay là đại thọ của Ngụy lão gia.
Đế Đô này lớn như vậy, nhiều nhà hàng như vậy, tại sao cô chỉ ra ngoài đi ăn một bữa cơm thôi mà cũng có thể chạm mặt bọn họ cơ chứ.
Lê Hinh Nhi dịu dàng mỉm cười, "Vào trong ngồi đi."
"Tôi không tới đây tham gia tiệc mừng thọ." Cố Vi Vi lạnh lùng nói.
Lê Hinh Nhi cố tình tỏ ra buồn bã, mím môi thương tâm nói.
"Xem ra em vẫn không thể bỏ qua chuyện chị và anh Tử Đình đã ở bên nhau, em vẫn còn hận chị."
Ngụy Tử Đình nghe cô ta nói vậy liền nắm lấy tay Lê Hinh Nhi, trầm mặt nói.
"Người kiên quyết muốn từ hôn cô là tôi, cô muốn làm gì thì cứ nhằm vào tôi đây này, đừng gây sự với Hinh Nhi."
Cố Vi Vi không nói gì mả chỉ cười thành tiếng, trước mặt Ngụy Tử Đình và người nhà họ Ngụy, Lê Hinh Nhi luôn tỏ vẻ dịu dàng yếu đuối khiến người ta không thể không yêu thương, biến Mộ Vi Vi thành kẻ điêu ngoa, sinh sự.
"Vậy thì nhường đường để chúng tôi đi đi, tôi không có hứng thú tham gia buổi tiệc của ông nội anh."
Mặc dù bây giờ Cố Vi Vi đã chẳng còn khẩu vị gì mà ăn uống nữa, nhưng Kỷ Trình hiếm khi đặt trước bàn ăn ở nhà hàng, bữa cơm này cô vẫn phải ăn.
"Vi Vi, dù sao em cũng đã đến đây rồi, vẫn nên chào hỏi Ngụy gia gia một tiếng đi, gia gia vẫn luôn nói nhớ em đấy." Lê Hinh Nhi vô cùng có hiểu biết hiểu lễ nghĩa mà mỉm cười, giả vờ thành tâm.
"Không rảnh." Cố Vi Vi nhìn sang Kỷ Trình, cô thực sự không muốn ăn cơm ở đây nữa.
"Ông nội tôi vẫn luôn yêu thương cô như vậy, cô đến cũng đã đến rồi, nói một câu chúc thọ khó đến thế sao?" Ngụy Tử Đình bất mãn trừng mắt nhìn Cố Vi Vi.
Ông nội hắn vẫn luôn coi Mộ Vi Vi là cháu gái của mình, Hinh Nhi muốn hôm nay ông nội có thể vui vẻ một chút nên mới hạ mình xin cô ta đi chúc thọ ông nội, vậy mà cô ta còn không chịu nể mặt.
Cố Vi Vi lạnh lùng mỉm cười, "Vậy mẹ tôi vẫn luôn coi Chu Mỹ Cầm là chị em ruột thịt, chẳng phải người ta vẫn ngang nhiên thay mẹ tôi đặt chân vào nhà họ Lê, chiếm mất gia sản của tôi hay sao?"
Lê Hinh Nhi oan ưc tới rưng rưng muốn khóc, khiến cho Ngụy Tử Đình không khỏi đau lòng.
"Nếu cô đã không tới đây chuc thọ thì mau đi đi, đừng để ông nội tôi nhìn thấy cô."
Kỷ Trình nghe vậy liền nhíu mày, kéo tay Cố Vi Vi mà nói.
"Hay cho một đóa hoa sen trắng thuần khiết, còn xem cô ta diễn trò nữa chắc tôi buồn nôn chết mất, chúng ta mau đi thôi."
Lê Hinh Nhi thấy ba người bọn họ rời đi rồi, lại ôn nhu nhìn Ngụy Tử Đình mà nói.
"Anh Tử Đình, hay là…. chuyện đính hôn của chúng ta, cứ để sau này hãy nói đi."
"Không phải chúng ta đã bàn bạc xong cả rồi sao?" Ngụy Tử Đình đau lòng nắm tay Lê Hình Nhi, thấp giọng hỏi.
"Vi Vi không chấp nhận được chuyện bố mẹ em kết hôn nên đã bỏ nhà đi, nếu như chúng ta lại đính hôn, em sợ là con bé sẽ càng khó chịu…." Lê Hinh Nhi vừa nói vừa rơi nước mắt.
Giống như một đóa hoa lê dưới mưa, thật khiến người ta phải yêu thương.
Ngụy Tử Đình thở dài, đau lòng ôm lấy Lê Hinh Nhi.
"Em ấy à, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, rõ ràng là Mộ Vi Vi không biết phân biệt phải trái, em lại còn muốn suy nghĩ thay cho cô ta, lúc nào cũng tự làm mình phải chịu oan."
Lê Hinh Nhi lại giả vờ mỉm cười, "Ai bảo em và con bé là chị em lớn lên cùng nhau từ nhỏ chứ, dì Mộ đã không còn, em nên quan tâm tới cảm giác của em ấy nhiều hơn mới phải."
Ngụy Tử Đình suy nghĩ một chút rồi bất đắc dĩ nói.
"Vậy cũng được, nhưng đừng khiến mối hôn sự này của chúng ta phải chờ quá lâu đấy."
"Anh Tử Đình, em biết anh là tốt nhất mà." Lê Hinh Nhi dịu dàng mỉm cười với hắn.
Màn cầu hôn mà cô muốn, không thể chỉ đơn giản là diễn ra trong một buổi tiệc mừng thọ như vậy được.
Màn cầu hôn mà cô muốn, phải diễn ra vào ngày mà cô giành được giải thưởng Kim Phượng cho vai nữ chính xuất sắc nhất, được người người chúc mừng.
/297
|