Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 149: Sau này ngủ cùng tôi đi
/297
|
Editor: Wave Literature
Vì Cố Vi Vi và Phó Thời Khâm đều thích ăn cay, cho nên nồi lẩu tối nay hai người ăn cực kỳ ngon.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh thì nặng nề hẳn, cứ liên tục thêm nước rồi lại thêm nước liên tục, chẳng ăn được mấy miếng đành quyết định không ăn tối cùng Cố Vi Vi và Phó Thời Khâm nữa, trực tiếp vào phòng làm việc tiếp tục xử lý giấy tờ.
Nhưng, Cố Vi Vi báo thù Phó Hàn Tranh nhất thời hả lòng hả dạ được một lúc, chẳng bao lâu sau chính mình lại gặp báo ứng.
Nồi lẩu kia không dày vò được Phó Hàn Tranh, ngược lại Cố Vi Vi hôm qua uống rượu, hôm nay lại ăn cay, tới nửa đêm dạ dày bắt đầu nóng như bị lửa đốt.
Cô lăn qua lăn lại trên giường mãi mà không ngủ được, cuối cùng đành phải bò dậy tìm thuốc đau dạ dày.
Phó Hàn Tranh xử lý công việc xong, vừa đi ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Cố Vi Vi đang tìm hộp y tế trong phòng ăn, bước tới bên cạnh nói.
"Tôi đã nhắc nhở em rồi, hôm nay đừng ăn lẩu."
Vì anh nhớ chuyện hôm qua cô uống rượu, hôm nay không nên ăn lẩu, nên mới phản đối.
Nhưng, cô vì muốn trả thù anh mà nhất quyết đòi ăn lẩu cho bằng được.
Bây giờ, quả nhiên không thoải mái rồi.
Cố Vi Vi bị dọa sợ hết hồn, quay đầu nhìn Phó Hàn Tranh, cố chấp cãi.
"Dù sao thì tôi cũng ăn rất ngon."
Nói xong, Cố Vi Vi uống thuốc đau dạ dày, thu dọn hộp y tế rồi về phòng ngủ tiếp.
Phó Hàn Tranh cũng không ý kiến gì thêm, đi theo cô mấy bước rồi gọi.
"Ngủ ở phòng tôi đi."
"…"
Cố Vi Vi cả kinh, lắc đầu kịch liệt tỏ ý phản đối, "Tôi không quen giường, tôi ngủ ở phòng của mình được rồi."
Không phải Phó Hàn Tranh nói sẽ không dùng quy tắc ngầm với cô sao, tại sao vẫn muốn cô ngủ cùng chứ.
"Lần trước tôi có thấy em không quen giường đâu." Phó Hàn Tranh thẳng thừng vạch trần lời nói dối của cô.
"Thỉnh thoảng tôi sẽ như vậy đấy, tôi ngủ ở phòng của mình là được rồi."
Cố Vi Vi nói xong, lập tức vào phòng khóa cửa lại.
Phó Hàn Tranh rửa mặt, thay áo ngủ xong cũng không tới phòng ngủ của mình mà lại đi gõ cửa phòng Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi cực kỳ đề phòng, mở cửa ra rồi hỏi.
"Có chuyện gì không?"
"Tôi ngủ ở đây." Phó Hàn Tranh nói xong, không chờ cô kịp phản ứng lại đã trực tiếp bước vào.
Cô không chịu tới phòng của anh, vậy thì anh tới phòng của cô thì cũng thế cả.
Cố Vi Vi không khỏi kinh ngạc nhìn Phó Hàn Tranh công khai ngủ trên giường của mình, "Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây?"
Phó Hàn Tranh nằm ổn định trên giường, thản nhiên đáp.
"Nếu tôi thật sự muốn làm gì, em cũng chẳng thể phản kháng được đâu."
Cố Vi Vi cắn răng, không sợ chết mà lên giường nằm.
Phó Hàn Tranh nói đúng, nếu anh thật sự muốn cô, thì cô căn bản không thể phản kháng lại.
Phó Hàn Tranh nghiêng người, hạ mắt nhìn Cố Vi Vi đang nhắm mắt giả vờ ngủ, nhỏ giọng hỏi.
"Tối hôm qua em mơ thấy gì vậy?"
Cố Vi Vi đột nhiên nhớ tới cái khuy áo sáng nay cô nhặt được trên giường, mở mắt ra hỏi.
"Tối qua anh…ngủ ở đây sao?"
"Em ôm tôi không chịu buông." Phó Hàn Tranh đáp.
"…" Khóe miệng Cố Vi Vi run lên.
Cơn ác mộng đó cô đã liên tục mơ thấy rất nhiều lần, lần nào cũng giật mình tỉnh lại.
Nhưng hình như hôm qua, cô lại không bị hoảng sợ mà tỉnh giấc giữa đêm, lẽ nào… là nhờ Phó Hàn Tranh sao?
"Em mơ thấy gì vậy?" Phó Hàn Tranh hỏi lại một lần nữa, tối qua lúc cô nằm mơ, phản ứng rất sợ hãi.
Cố Vi Vi trở mình, quay lưng về phía Phó Hàn Tranh, thuận miệng trả lời.
"Mơ thấy bị người ta truy sát, suýt thì chết."
Phó Hàn Tranh đưa tay ôm cô vào lòng, lời này thật đúng là quá dọa người rồi.
"Sau này ngủ cùng tôi đi."
"…"
Cố Vi Vi run rẩy, tóc gáy suýt nữa thì dựng đứng cả lên.
Cô âm thầm hít vào một hơi, đợi một lúc lâu sau, cho rằng có lẽ Phó Hàn Tranh đã ngủ rồi, liền chuẩn bị chui ra khỏi vòng tay anh.
Nhưng, cô vừa mới động đậy một cái cánh tay đang đặt trên eo cô càng siết chặt lại.
"Tư thế này em không thoải mái, hay là đổi tư thế khác nhé?" Giọng nói trầm thấp mang theo sự uy hiếp vang lên bên tai cô.
Cố Vi Vi vừa mới cử động một chút cũng không dám nhúc nhích thêm nữa, âm thầm cắn răng.
Được, cô nhịn.
Dù sao mấy ngày nữa là cô gia nhập đoàn làm phim rồi.
Vì Cố Vi Vi và Phó Thời Khâm đều thích ăn cay, cho nên nồi lẩu tối nay hai người ăn cực kỳ ngon.
Sắc mặt Phó Hàn Tranh thì nặng nề hẳn, cứ liên tục thêm nước rồi lại thêm nước liên tục, chẳng ăn được mấy miếng đành quyết định không ăn tối cùng Cố Vi Vi và Phó Thời Khâm nữa, trực tiếp vào phòng làm việc tiếp tục xử lý giấy tờ.
Nhưng, Cố Vi Vi báo thù Phó Hàn Tranh nhất thời hả lòng hả dạ được một lúc, chẳng bao lâu sau chính mình lại gặp báo ứng.
Nồi lẩu kia không dày vò được Phó Hàn Tranh, ngược lại Cố Vi Vi hôm qua uống rượu, hôm nay lại ăn cay, tới nửa đêm dạ dày bắt đầu nóng như bị lửa đốt.
Cô lăn qua lăn lại trên giường mãi mà không ngủ được, cuối cùng đành phải bò dậy tìm thuốc đau dạ dày.
Phó Hàn Tranh xử lý công việc xong, vừa đi ra khỏi phòng làm việc liền nhìn thấy Cố Vi Vi đang tìm hộp y tế trong phòng ăn, bước tới bên cạnh nói.
"Tôi đã nhắc nhở em rồi, hôm nay đừng ăn lẩu."
Vì anh nhớ chuyện hôm qua cô uống rượu, hôm nay không nên ăn lẩu, nên mới phản đối.
Nhưng, cô vì muốn trả thù anh mà nhất quyết đòi ăn lẩu cho bằng được.
Bây giờ, quả nhiên không thoải mái rồi.
Cố Vi Vi bị dọa sợ hết hồn, quay đầu nhìn Phó Hàn Tranh, cố chấp cãi.
"Dù sao thì tôi cũng ăn rất ngon."
Nói xong, Cố Vi Vi uống thuốc đau dạ dày, thu dọn hộp y tế rồi về phòng ngủ tiếp.
Phó Hàn Tranh cũng không ý kiến gì thêm, đi theo cô mấy bước rồi gọi.
"Ngủ ở phòng tôi đi."
"…"
Cố Vi Vi cả kinh, lắc đầu kịch liệt tỏ ý phản đối, "Tôi không quen giường, tôi ngủ ở phòng của mình được rồi."
Không phải Phó Hàn Tranh nói sẽ không dùng quy tắc ngầm với cô sao, tại sao vẫn muốn cô ngủ cùng chứ.
"Lần trước tôi có thấy em không quen giường đâu." Phó Hàn Tranh thẳng thừng vạch trần lời nói dối của cô.
"Thỉnh thoảng tôi sẽ như vậy đấy, tôi ngủ ở phòng của mình là được rồi."
Cố Vi Vi nói xong, lập tức vào phòng khóa cửa lại.
Phó Hàn Tranh rửa mặt, thay áo ngủ xong cũng không tới phòng ngủ của mình mà lại đi gõ cửa phòng Cố Vi Vi.
Cố Vi Vi cực kỳ đề phòng, mở cửa ra rồi hỏi.
"Có chuyện gì không?"
"Tôi ngủ ở đây." Phó Hàn Tranh nói xong, không chờ cô kịp phản ứng lại đã trực tiếp bước vào.
Cô không chịu tới phòng của anh, vậy thì anh tới phòng của cô thì cũng thế cả.
Cố Vi Vi không khỏi kinh ngạc nhìn Phó Hàn Tranh công khai ngủ trên giường của mình, "Rốt cuộc là anh muốn làm gì đây?"
Phó Hàn Tranh nằm ổn định trên giường, thản nhiên đáp.
"Nếu tôi thật sự muốn làm gì, em cũng chẳng thể phản kháng được đâu."
Cố Vi Vi cắn răng, không sợ chết mà lên giường nằm.
Phó Hàn Tranh nói đúng, nếu anh thật sự muốn cô, thì cô căn bản không thể phản kháng lại.
Phó Hàn Tranh nghiêng người, hạ mắt nhìn Cố Vi Vi đang nhắm mắt giả vờ ngủ, nhỏ giọng hỏi.
"Tối hôm qua em mơ thấy gì vậy?"
Cố Vi Vi đột nhiên nhớ tới cái khuy áo sáng nay cô nhặt được trên giường, mở mắt ra hỏi.
"Tối qua anh…ngủ ở đây sao?"
"Em ôm tôi không chịu buông." Phó Hàn Tranh đáp.
"…" Khóe miệng Cố Vi Vi run lên.
Cơn ác mộng đó cô đã liên tục mơ thấy rất nhiều lần, lần nào cũng giật mình tỉnh lại.
Nhưng hình như hôm qua, cô lại không bị hoảng sợ mà tỉnh giấc giữa đêm, lẽ nào… là nhờ Phó Hàn Tranh sao?
"Em mơ thấy gì vậy?" Phó Hàn Tranh hỏi lại một lần nữa, tối qua lúc cô nằm mơ, phản ứng rất sợ hãi.
Cố Vi Vi trở mình, quay lưng về phía Phó Hàn Tranh, thuận miệng trả lời.
"Mơ thấy bị người ta truy sát, suýt thì chết."
Phó Hàn Tranh đưa tay ôm cô vào lòng, lời này thật đúng là quá dọa người rồi.
"Sau này ngủ cùng tôi đi."
"…"
Cố Vi Vi run rẩy, tóc gáy suýt nữa thì dựng đứng cả lên.
Cô âm thầm hít vào một hơi, đợi một lúc lâu sau, cho rằng có lẽ Phó Hàn Tranh đã ngủ rồi, liền chuẩn bị chui ra khỏi vòng tay anh.
Nhưng, cô vừa mới động đậy một cái cánh tay đang đặt trên eo cô càng siết chặt lại.
"Tư thế này em không thoải mái, hay là đổi tư thế khác nhé?" Giọng nói trầm thấp mang theo sự uy hiếp vang lên bên tai cô.
Cố Vi Vi vừa mới cử động một chút cũng không dám nhúc nhích thêm nữa, âm thầm cắn răng.
Được, cô nhịn.
Dù sao mấy ngày nữa là cô gia nhập đoàn làm phim rồi.
/297
|