Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 168: Mộ Vi Vi không thể có kỹ năng diễn xuất giỏi như vậy được
/297
|
Editor: Wave Literature
Mấy cảnh quay hỏng lúc nãy, đã khiến cảnh này rơi vào tình trạng bế tắc.
Để quá trình quay phim có thể tiếp tục tiến hành, Cố Vi Vi đành cắn răng, học kịch bản.
"Vậy để tôi diễn thử một lần đi."
Nói xong, cô nghiến răng nghiến lợi lườm Phó Thời Dịch đang đứng bên cạnh.
Tự anh diễn không tốt thì thôi, còn làm liên lụy đến tôi phải diễn cảnh tình cảm với Lê Hinh Nhi.
Phó lão tam, anh chờ đấy cho tôi!
Sau khi các bộ phận báo cáo đã chuẩn bị hiện trường xong xuôi, đạo diễn hít một hơi thật sâu rồi hô lớn.
"Diễn!"
...
Trong một căn phòng yên ắng, ánh đèn chập chờn.
Cố Trường Phong đang thu dọn tay nải của mình, khi nhìn thấy một bộ y phục liền ngừng lại một chút, khóe miệng chầm chậm mỉm cười, đưa tay sờ một miếng vá trên bộ y phục kia.
Đây là bộ y phục bị rách khi hắn luyện võ công, là Lâm Thanh Tuyết tự tay giúp hắn vá lại.
Thu dọn bọc quần áo xong, Cố Trường Phong cầm thanh kiếm của mình lên chuẩn bị rời đi nhân lúc trời còn tối.
Hắn vừa mở cửa phòng ra, liền chạm mặt Lâm Thanh Tuyết đang vội vàng chạy tới đây, hắn cố ý che giấu sự vui mừng trong ánh mắt của mình, nắm chặt thanh kiếm trên tay.
Lâm Thanh Tuyết nhìn tay nải trên lưng Cố Trường Phong, nghẹn ngào gọi.
"Trường Phong sư huynh!"
Cố Trường Phong trầm mặc nhìn Lâm Thanh Tuyết mấy giây, sau đó bước ngang qua người nàng.
"Sư muội, bảo trọng!"
Lâm Thanh Tuyết xoay người gọi hắn, "Sư huynh, tại sao… tại sao huynh phải làm như vậy chứ?"
Hiện tại cả sư phụ lẫn chư vị sư huynh muội khác, đều hiểu lầm huynh ấy ăn cắp bản đồ kho báu, nhưng chỉ mình nàng biết, tấm bản đồ thật vẫn đang nằm trong tay nàng.
Cố Trường Phong vẫn đứng quay lưng lại với Lâm Thanh Tuyết, đáp.
"Vì để phái Huyền Nguyên không gặp phải họa diệt môn, vì để Trung Nguyên không bị thiết kỵ binh của Mông Cổ đánh chiếm, vì…"
Cố Trường Phong muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thốt ra một câu, "Vì muội."
Hắn cố gắng ép nỗi nghẹn ngào ở cổ họng quay trở lại sâu thẳm trong đáy lòng.
Lần này ra đi, hắn sẽ trở thành kẻ phản bội sư môn, trở thành đối tượng truy sát của các môn phái trong võ lâm.
Chỉ sợ rằng, không thể sống sót trở về nữa.
Cố Trường Phong nghiêng đầu, liếc mắt nhìn chiếc bóng theo ánh đèn mập mờ in trên mặt đất của Lâm Thanh Tuyết, sau đó ngẩng đẩu nhìn thẳng kiên quyết đi vào màn đêm tăm tối.
...
Gương mặt nặng nề của đạo diễn, cuối cùng cũng hiện lên mấy phần vui vẻ.
"Nhìn thấy chưa, đây mới là Cố Trường Phong, là Cố Trường Phong phải chôn sâu tình yêu của mình đối với Lâm Thanh Tuyết."
Trong phim, Cố Trường Phong là một cô nhi mà Huyền Nguyên kiếm phái đưa về nuôi dưỡng.
Còn Lâm Thanh Tuyết lại là một quận chúa xuất thân từ hoàng tộc, nàng ấy xinh đẹp, cơ trí, là phận nữ nhi mà chẳng hề thua kém nam nhi.
Hắn thầm yêu nàng, đối với Cố Trường Phong mà nói, Lâm Thanh Tuyết là bông hoa trên đỉnh núi tuyết cao tới mức hắn không thể với tới.
Hắn trân trọng mỗi món đồ mà nàng cho hắn, hắn đồng ý vì nàng mà một mình đi tìm đường chết.
Hắn rất muốn quay đầu lại nhìn nàng một lần cuối, nhưng cuối cùng lại chỉ nghiêng đầu nhìn chiếc bóng của nàng.
Cái thì gọi là lời yêu khó giãi bày, đây chính là lời yêu khó giãi bày.
Hơn nữa, rõ ràng Cố Vi Vi là một cô gái, vậy mà có thể diễn tả được tình yêu của một nam nhân đối với một nữ nhân, không hề có một chút lúng túng nào.
Hai diễn viên chính mà có được nửa phần linh hoạt và thiên phú của cô ấy chắc, có nằm mơ cũng buồn cười đến tỉnh cả ngủ mất.
Phó Thời Dịch không khỏi trợn mắt há miệng, kinh ngạc mà nhìn Cố Vi Vi vừa diễn xong đang ra khỏi hiện trường.
Ân oán giữa cô và Lê Hinh Nhi, đương nhiên là hắn biết.
Phải diễn chung với người mà bản thân ghét cay ghét đắng như vậy, hơn nữa lại diễn tới mức thâm tình như vậy, thật sự… dọa hắn sợ rồi.
So với Phó Thời Dịch, bạn diễn Lê Hinh Nhi của Cố Vi Vi còn bị cô dọa sợ hơn gấp mấy lần.
Bảo cô phải diễn chung với Mộ Vi Vi, tất nhiên là trong lòng cô không thể chấp nhận nổi.
Nhưng, khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, trông thấy Cố Trường Phong của Mộ Vi Vi.
Cả người cô dường như bị một luồng sức mạnh vô hình điều khiển, tự động nhập vai Lâm Thanh Tuyết.
Mộ Vi Vi có kỹ năng diễn xuất giỏi đến như vậy sao?
Không, không thể nào.
Cô ta chỉ là một người mới bắt đầu đóng phim, còn chưa từng học một lớp diễn xuất nào, sao có thể so sánh với người đã gia nhập giới giải trí từ lâu như cô được cơ chứ.
Mấy cảnh quay hỏng lúc nãy, đã khiến cảnh này rơi vào tình trạng bế tắc.
Để quá trình quay phim có thể tiếp tục tiến hành, Cố Vi Vi đành cắn răng, học kịch bản.
"Vậy để tôi diễn thử một lần đi."
Nói xong, cô nghiến răng nghiến lợi lườm Phó Thời Dịch đang đứng bên cạnh.
Tự anh diễn không tốt thì thôi, còn làm liên lụy đến tôi phải diễn cảnh tình cảm với Lê Hinh Nhi.
Phó lão tam, anh chờ đấy cho tôi!
Sau khi các bộ phận báo cáo đã chuẩn bị hiện trường xong xuôi, đạo diễn hít một hơi thật sâu rồi hô lớn.
"Diễn!"
...
Trong một căn phòng yên ắng, ánh đèn chập chờn.
Cố Trường Phong đang thu dọn tay nải của mình, khi nhìn thấy một bộ y phục liền ngừng lại một chút, khóe miệng chầm chậm mỉm cười, đưa tay sờ một miếng vá trên bộ y phục kia.
Đây là bộ y phục bị rách khi hắn luyện võ công, là Lâm Thanh Tuyết tự tay giúp hắn vá lại.
Thu dọn bọc quần áo xong, Cố Trường Phong cầm thanh kiếm của mình lên chuẩn bị rời đi nhân lúc trời còn tối.
Hắn vừa mở cửa phòng ra, liền chạm mặt Lâm Thanh Tuyết đang vội vàng chạy tới đây, hắn cố ý che giấu sự vui mừng trong ánh mắt của mình, nắm chặt thanh kiếm trên tay.
Lâm Thanh Tuyết nhìn tay nải trên lưng Cố Trường Phong, nghẹn ngào gọi.
"Trường Phong sư huynh!"
Cố Trường Phong trầm mặc nhìn Lâm Thanh Tuyết mấy giây, sau đó bước ngang qua người nàng.
"Sư muội, bảo trọng!"
Lâm Thanh Tuyết xoay người gọi hắn, "Sư huynh, tại sao… tại sao huynh phải làm như vậy chứ?"
Hiện tại cả sư phụ lẫn chư vị sư huynh muội khác, đều hiểu lầm huynh ấy ăn cắp bản đồ kho báu, nhưng chỉ mình nàng biết, tấm bản đồ thật vẫn đang nằm trong tay nàng.
Cố Trường Phong vẫn đứng quay lưng lại với Lâm Thanh Tuyết, đáp.
"Vì để phái Huyền Nguyên không gặp phải họa diệt môn, vì để Trung Nguyên không bị thiết kỵ binh của Mông Cổ đánh chiếm, vì…"
Cố Trường Phong muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng thốt ra một câu, "Vì muội."
Hắn cố gắng ép nỗi nghẹn ngào ở cổ họng quay trở lại sâu thẳm trong đáy lòng.
Lần này ra đi, hắn sẽ trở thành kẻ phản bội sư môn, trở thành đối tượng truy sát của các môn phái trong võ lâm.
Chỉ sợ rằng, không thể sống sót trở về nữa.
Cố Trường Phong nghiêng đầu, liếc mắt nhìn chiếc bóng theo ánh đèn mập mờ in trên mặt đất của Lâm Thanh Tuyết, sau đó ngẩng đẩu nhìn thẳng kiên quyết đi vào màn đêm tăm tối.
...
Gương mặt nặng nề của đạo diễn, cuối cùng cũng hiện lên mấy phần vui vẻ.
"Nhìn thấy chưa, đây mới là Cố Trường Phong, là Cố Trường Phong phải chôn sâu tình yêu của mình đối với Lâm Thanh Tuyết."
Trong phim, Cố Trường Phong là một cô nhi mà Huyền Nguyên kiếm phái đưa về nuôi dưỡng.
Còn Lâm Thanh Tuyết lại là một quận chúa xuất thân từ hoàng tộc, nàng ấy xinh đẹp, cơ trí, là phận nữ nhi mà chẳng hề thua kém nam nhi.
Hắn thầm yêu nàng, đối với Cố Trường Phong mà nói, Lâm Thanh Tuyết là bông hoa trên đỉnh núi tuyết cao tới mức hắn không thể với tới.
Hắn trân trọng mỗi món đồ mà nàng cho hắn, hắn đồng ý vì nàng mà một mình đi tìm đường chết.
Hắn rất muốn quay đầu lại nhìn nàng một lần cuối, nhưng cuối cùng lại chỉ nghiêng đầu nhìn chiếc bóng của nàng.
Cái thì gọi là lời yêu khó giãi bày, đây chính là lời yêu khó giãi bày.
Hơn nữa, rõ ràng Cố Vi Vi là một cô gái, vậy mà có thể diễn tả được tình yêu của một nam nhân đối với một nữ nhân, không hề có một chút lúng túng nào.
Hai diễn viên chính mà có được nửa phần linh hoạt và thiên phú của cô ấy chắc, có nằm mơ cũng buồn cười đến tỉnh cả ngủ mất.
Phó Thời Dịch không khỏi trợn mắt há miệng, kinh ngạc mà nhìn Cố Vi Vi vừa diễn xong đang ra khỏi hiện trường.
Ân oán giữa cô và Lê Hinh Nhi, đương nhiên là hắn biết.
Phải diễn chung với người mà bản thân ghét cay ghét đắng như vậy, hơn nữa lại diễn tới mức thâm tình như vậy, thật sự… dọa hắn sợ rồi.
So với Phó Thời Dịch, bạn diễn Lê Hinh Nhi của Cố Vi Vi còn bị cô dọa sợ hơn gấp mấy lần.
Bảo cô phải diễn chung với Mộ Vi Vi, tất nhiên là trong lòng cô không thể chấp nhận nổi.
Nhưng, khoảnh khắc cánh cửa được mở ra, trông thấy Cố Trường Phong của Mộ Vi Vi.
Cả người cô dường như bị một luồng sức mạnh vô hình điều khiển, tự động nhập vai Lâm Thanh Tuyết.
Mộ Vi Vi có kỹ năng diễn xuất giỏi đến như vậy sao?
Không, không thể nào.
Cô ta chỉ là một người mới bắt đầu đóng phim, còn chưa từng học một lớp diễn xuất nào, sao có thể so sánh với người đã gia nhập giới giải trí từ lâu như cô được cơ chứ.
/297
|