Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 180: Vị hoàng tử này là một cô gái
/297
|
Editor: Wave Literature
Đáy mắt Lê Hinh Nhi xét qua một tia cay độc, cắn răng nói.
"Không biết đãy xảy ra chuyện gì, hôm nay cứ nhìn vào đôi mắt của Mộ Vi Vi, tôi lại như thể bị trúng tà mà không thể khống chế được bản thần, căn bản không thể nhập vai nổi."
Vì cảnh quay hôm nay, tối hôm qua Lê Hinh Nhi đã chuẩn bị tới tận nửa đêm, vậy mà hôm nay một chút cũng không diễn được.
"Chẳng lẽ, cô ta áp chế cô sao?"
"Không thể nào!" Lê Hinh Nhi kiên quyết phủ nhận.
Chuyện áp chế diễn xuất của diễn viên khác, chỉ những người có thiên phú cực cao như những diễn viên gạo cội mới có thể làm được.
Mộ Vi Vi chỉ vừa mới gia nhập làng giải trí, căn bản không còn chẳng học diễn xuất thì làm sao mà áp chế cô được chứ.
Sở dĩ cô liên tục diễn hỏng, đại khái là do cô quá chán ghét Mộ Vi Vi, cho nên mới không thể tập trung tinh thần thể diễn được.
Người quản lý không hỏi nhiều nữa, xem tin nhắn trên điện thoại di động của mình rồi nói.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi liên lạc về công ty một chút, chuyện cô ngất xỉu ở trường quay nhất định sẽ được đưa tin, công ty sẽ toàn lực khống chế dư luận, không để chuyện cô diễn hỏng lộ ra."
...
Lê Hinh Nhi ngất xỉu phải nhập viện, nhưng tiến trình quay phim ở đoàn làm phim cũng không vì vậy mà bị trì trệ, đoàn phim chuyển đồ đạc ra khu vực ngoại cảnh.
Chuẩn bị quay cảnh Đường Thiếu Kỳ và Cố Trường Phong cưỡi ngựa truy kích, cuối cùng giao thủ một trận.
Vì Cố Trường Phong phải thay đổi tạo hình, cho nên Cố Vi Vi và đoàn phim đến hiện trường chờ hắn.
Cố Vi Vi dắt con ngựa lát nữa phải cưỡi đến, giúp Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên chụp hình.
Kỷ Trình càng chụp càng hưng phấn, thèm thuồng nói.
"Oa, đại thần cô đẹp trai như vậy, tôi lại muốn gả cho cô rồi."
"Đùa ít thôi, tôi không muốn cưới cô đâu."
Ba người đang vui vẻ trò chuyện, cách đó không xa nhóm người hâm mộ của Phó Thời Dịch cũng đang vây quanh con ngựa lát nữa hắn cưỡi để chụp ảnh, có người còn to gan trèo lên lưng ngựa.
Nhưng, có người không cẩn thận bật đèn chiếu sáng lúc chụp ảnh, mắt con ngựa kia bị ánh đèn chiếu trúng, hí dài một tiếng rồi tung vó phi nhanh ra ngoài.
Cô gái đang ngồi trên lưng ngựa còn chưa kịp xuống, sợ hãi ôm cổ con ngựa gào khóc cầu cứu.
Nhân viên của đoàn làm phim bị dọa sợ, ào ào đuổi theo con ngựa kia cứu người.
Nhưng, làm gì có người nào đuổi kịp bốn cái chân ngựa cơ chứ, chỉ có thể giương mắt nhìn con ngựa đang hoảng sợ kia mang theo cô gái không biết cưỡi ngựa càng chạy càng xa.
Cố Vi Vi nghe thấy tình cảnh này, kéo dây cương quay đầu ngựa lại, giơ roi thúc ngựa đuổi theo.
Cố Vi Vi cưỡi ngựa đuổi theo con ngựa bị hoảng sợ kia, lớn tiếng hét lên với cô gái đang ngồi trên lưng ngựa.
"Đừng sợ, kéo dây cương lại khống chế tốc độ chạy của ngựa!"
"Tôi sợ lắm, tôi không dám đâu, cứu tôi với, mau cứu tôi xuống ngựa đi!" Cô gái kia bị dọa sợ ôm chặt cổ ngựa, đến mắt cũng chẳng dám mở ra.
Cố Vi Vi nhìn phía trước, là sườn núi rất đáng sợ, còn không dừng lại sẽ rất nguy hiểm.
Cố Vi Vi cắn răng thúc ngựa chạy vượt lên phía trước, sau đó xuống ngựa.
Lúc con ngựa đang hoảng sợ kia chạy qua, Cố Vi Vi tung người thực hiện một cú nhảy đẹp đẽ và gọn gàng, ngồi lên lưng ngựa.
Một tay kéo dây cương, nhanh chóng khống chế tốc độ của con ngựa kia, dừng lại ở khu vực an toàn.
Sau đó, mỉm cười vỗ vỗ cô gái còn đang run rẩy ôm chặt cổ ngựa kia.
"Bây giờ thì an toàn rồi, không cần sợ nữa."
Cô gái kia tên là Mạnh Tiểu Phi, là người hâm mộ đã theo Phó Thời Dịch từ lâu, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố Vi Vi liền chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại phía sau, xem ân nhân cứu mạng vừa cứu giải cứu cô khỏi nguy hiểm là ai.
Giữa buổi chiều, một thiếu niên hóa trang cổ đại cực kỳ đẹp trai, nở nụ cười vừa ôn nhu vừa tươi sáng.
Trong lúc giật mình, Mạnh Tiểu Phi nhất thời có cảm giác mình xuyên không rồi, sững sờ nói.
"Tôi không sợ, có anh ở đây, cái gì tôi cũng không sợ."
Đúng vậy, hiện tại cô chính là có cảm giác này.
Như thể gặp được một vị hoàng tử từ trên trời giáng xuống, bảo vệ cho cô.
Mặc dù, lý trí đang mách bảo cô, vị hoàng tử này là một cô gái.
Nhưng, Mạnh Tiểu Phi đã hoàn toàn không khống chế được tâm tình nai vàng ngơ ngác của mình nữa rồi.
Đáy mắt Lê Hinh Nhi xét qua một tia cay độc, cắn răng nói.
"Không biết đãy xảy ra chuyện gì, hôm nay cứ nhìn vào đôi mắt của Mộ Vi Vi, tôi lại như thể bị trúng tà mà không thể khống chế được bản thần, căn bản không thể nhập vai nổi."
Vì cảnh quay hôm nay, tối hôm qua Lê Hinh Nhi đã chuẩn bị tới tận nửa đêm, vậy mà hôm nay một chút cũng không diễn được.
"Chẳng lẽ, cô ta áp chế cô sao?"
"Không thể nào!" Lê Hinh Nhi kiên quyết phủ nhận.
Chuyện áp chế diễn xuất của diễn viên khác, chỉ những người có thiên phú cực cao như những diễn viên gạo cội mới có thể làm được.
Mộ Vi Vi chỉ vừa mới gia nhập làng giải trí, căn bản không còn chẳng học diễn xuất thì làm sao mà áp chế cô được chứ.
Sở dĩ cô liên tục diễn hỏng, đại khái là do cô quá chán ghét Mộ Vi Vi, cho nên mới không thể tập trung tinh thần thể diễn được.
Người quản lý không hỏi nhiều nữa, xem tin nhắn trên điện thoại di động của mình rồi nói.
"Cô nghỉ ngơi cho tốt đi, tôi liên lạc về công ty một chút, chuyện cô ngất xỉu ở trường quay nhất định sẽ được đưa tin, công ty sẽ toàn lực khống chế dư luận, không để chuyện cô diễn hỏng lộ ra."
...
Lê Hinh Nhi ngất xỉu phải nhập viện, nhưng tiến trình quay phim ở đoàn làm phim cũng không vì vậy mà bị trì trệ, đoàn phim chuyển đồ đạc ra khu vực ngoại cảnh.
Chuẩn bị quay cảnh Đường Thiếu Kỳ và Cố Trường Phong cưỡi ngựa truy kích, cuối cùng giao thủ một trận.
Vì Cố Trường Phong phải thay đổi tạo hình, cho nên Cố Vi Vi và đoàn phim đến hiện trường chờ hắn.
Cố Vi Vi dắt con ngựa lát nữa phải cưỡi đến, giúp Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên chụp hình.
Kỷ Trình càng chụp càng hưng phấn, thèm thuồng nói.
"Oa, đại thần cô đẹp trai như vậy, tôi lại muốn gả cho cô rồi."
"Đùa ít thôi, tôi không muốn cưới cô đâu."
Ba người đang vui vẻ trò chuyện, cách đó không xa nhóm người hâm mộ của Phó Thời Dịch cũng đang vây quanh con ngựa lát nữa hắn cưỡi để chụp ảnh, có người còn to gan trèo lên lưng ngựa.
Nhưng, có người không cẩn thận bật đèn chiếu sáng lúc chụp ảnh, mắt con ngựa kia bị ánh đèn chiếu trúng, hí dài một tiếng rồi tung vó phi nhanh ra ngoài.
Cô gái đang ngồi trên lưng ngựa còn chưa kịp xuống, sợ hãi ôm cổ con ngựa gào khóc cầu cứu.
Nhân viên của đoàn làm phim bị dọa sợ, ào ào đuổi theo con ngựa kia cứu người.
Nhưng, làm gì có người nào đuổi kịp bốn cái chân ngựa cơ chứ, chỉ có thể giương mắt nhìn con ngựa đang hoảng sợ kia mang theo cô gái không biết cưỡi ngựa càng chạy càng xa.
Cố Vi Vi nghe thấy tình cảnh này, kéo dây cương quay đầu ngựa lại, giơ roi thúc ngựa đuổi theo.
Cố Vi Vi cưỡi ngựa đuổi theo con ngựa bị hoảng sợ kia, lớn tiếng hét lên với cô gái đang ngồi trên lưng ngựa.
"Đừng sợ, kéo dây cương lại khống chế tốc độ chạy của ngựa!"
"Tôi sợ lắm, tôi không dám đâu, cứu tôi với, mau cứu tôi xuống ngựa đi!" Cô gái kia bị dọa sợ ôm chặt cổ ngựa, đến mắt cũng chẳng dám mở ra.
Cố Vi Vi nhìn phía trước, là sườn núi rất đáng sợ, còn không dừng lại sẽ rất nguy hiểm.
Cố Vi Vi cắn răng thúc ngựa chạy vượt lên phía trước, sau đó xuống ngựa.
Lúc con ngựa đang hoảng sợ kia chạy qua, Cố Vi Vi tung người thực hiện một cú nhảy đẹp đẽ và gọn gàng, ngồi lên lưng ngựa.
Một tay kéo dây cương, nhanh chóng khống chế tốc độ của con ngựa kia, dừng lại ở khu vực an toàn.
Sau đó, mỉm cười vỗ vỗ cô gái còn đang run rẩy ôm chặt cổ ngựa kia.
"Bây giờ thì an toàn rồi, không cần sợ nữa."
Cô gái kia tên là Mạnh Tiểu Phi, là người hâm mộ đã theo Phó Thời Dịch từ lâu, nghe thấy giọng nói dịu dàng của Cố Vi Vi liền chậm rãi nghiêng đầu nhìn lại phía sau, xem ân nhân cứu mạng vừa cứu giải cứu cô khỏi nguy hiểm là ai.
Giữa buổi chiều, một thiếu niên hóa trang cổ đại cực kỳ đẹp trai, nở nụ cười vừa ôn nhu vừa tươi sáng.
Trong lúc giật mình, Mạnh Tiểu Phi nhất thời có cảm giác mình xuyên không rồi, sững sờ nói.
"Tôi không sợ, có anh ở đây, cái gì tôi cũng không sợ."
Đúng vậy, hiện tại cô chính là có cảm giác này.
Như thể gặp được một vị hoàng tử từ trên trời giáng xuống, bảo vệ cho cô.
Mặc dù, lý trí đang mách bảo cô, vị hoàng tử này là một cô gái.
Nhưng, Mạnh Tiểu Phi đã hoàn toàn không khống chế được tâm tình nai vàng ngơ ngác của mình nữa rồi.
/297
|