Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 192: Đem hết khả năng diễn xuất ra cho tôi
/297
|
Editor: Wave Literature
Đạo diễn và biên kịch nhìn nhau một cái, đương nhiên cũng đoán ra là Cố Vi Vi không muốn quay cảnh hôn.
"Vi Vi à, thật ra cảnh hôn này cũng không có bất lợi gì với cô mà."
"Trao nụ hôn màn ảnh đầu tiên cho Phơ Thời Dịch, cô không chịu thiệt đâu."
Khóe miệng Cố Vi Vi méo xệch đi, nếu không có Phó Hàn Tranh, cảnh hôn này cô thật sự không phải chịu thiệt.
Bây giờ cách nhau những mấy trăm km, mà bọn họ vẫn có thể cảm nhận được cơn ghen của Phó Hàn Tranh, làm sao dám diễn cơ chứ.
Phó Thời Dịch nước mắt thầm chảy thành ngàn sông, cô ấy không chịu thiệt, nhưng hắn sẽ phải dùng mạng của mình để đánh đổi đấy.
"Cứ để chúng tôi thử xem đi." Cố Vi Vi thành khẩn thuyết phục.
Đạo diễn Dịch An suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
"Vậy thì diễn thử theo suy nghĩ của cô một lần đi, chúng ta xem trước đã."
Mộ Vi Vi rất có thiên phú diễn xuất, lần nào cũng có thể diễn ra được cảm giác mà bọn họ mong muốn.
Vì thế, lần này cô ấy muốn diễn theo cảm nhận của mình, vậy cứ để cô ấy thử một lần đi.
Được đạo diễn cho phép, Cố Vi Vi gọi Phó Thời Dịch sang một bên nói cho hắn lát nữa phải diễn như thế nào.
"Lần này mà diễn không đạt, vậy cũng chỉ có thể chấp nhận cảnh hôn mà thôi, anh đem hết khả năng diễn xuất cả đời này của anh ra cho tôi."
"Biết rồi."
Phó Thời Dịch gật đầu, chuyện liên quan đến cái mạng chó này của hắn, hắn dám không cố gắng diễn chắc?
Hai người chuẩn bị kỹ càng, rồi mới đi tới trước máy quay diễn lại cảnh vừa rồi một lần nữa.
Để có thể thuyết phục được đạo diễn, hai người liền diễn lại từ đầu.
Phó Thời Dịch như thể thật sự hóa thân thành Cô Trường Phong, cả người đều toát lên vẻ oai phong, từ đầu đến chân đều thể hiện được hào khí hào hiệp của một hiệp khách cổ đại.
…
"Tiểu Đường huynh đệ, huynh và ta cũng đã đồng sinh cộng tử mấy phen.
"Không bằng… đúng lúc phía trước có tòa miếu Quan Công, chúng ta kết làm huynh đệ."
Đường Thiếu Kỳ đang cầm bát rượu, cả người có chút chấn động, nhấp một ngụm rượu, cụp mắt đáp.
"Ta không kết làm huynh đệ với huynh."
Trong khoảnh khắc nàng cụp mắt xuống, lộ ra mấy phần yêu kiều của một cô nương.
Cố Trường Phong kỳ quái nhíu mày, "Tại sao?"
Từ trước tới nay, bọn họ đã cùng nhau đồng sinh cộng tử mấy phen.
Không chỉ là huynh đệ, mà còn hơn cả huynh đệ, tại sao Tiểu Đường lại không muốn kết bái với hắn chứ?
Đường Thiếu Kỳ nghiêng đầu nhìn mặt hồ dưới trời chiều, mông lung đáp.
"Ngày mai ta phải về nhà rồi."
Cố Trường Phong nghe xong, lại rót ra hai bát rượu.
"Vậy hôm nay chúng ta không say không về, coi như tiệc tiễn biệt huynh."
Màn đêm buông xuống, quả nhiên hai người đã say khướt.
Đường Thiếu Kỳ một tay đỡ trán, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng vì say rượu, yên lặng nhìn Cố Trường Phong đã say tới mức nằm gục xuống bàn.
Thiếu chủ trẻ tuổi của Đường Môn, sự lạnh lùng và kiêu ngạo trong đáy mắt bị ôn nhu thay thế từng chút từng chút một.
Những ngón tay thon dài của nàng vuốt ve gò má Cố Trường Phong, Vi Vi nghiêng người về phía trước tiến sát đến trước mặt chàng, nhỏ giọng hỏi.
"Chàng có biết, tại sao ta… không thể kết làm huynh đệ cùng chàng không?"
Giọng nói của nàng không còn lạnh lùng cứng rắn như trước đây nữa, thay vào đó là sự ôn nhu của một cô nương.
Cố Trường Phong chậm rãi mở đôi mắt đã trở nên mơ hồ vì men rượu, nhìn vị bằng hữu đang gần trong gang tấc mà cười.
"…Tiểu Đường huynh đệ, huynh thật đẹp."
Khóe miệng Đường Thiếu Kỳ chậm rãi hiện lên một đường cong sáng lạn, nói.
"Cố Trường Phong, giờ ngọ ngày mai, chúng ta đấu một trận đình Thập Lý."
"Nếu chàng thắng ta, ta liền kết làm huynh đệ với chàng."
Nói xong, Đường Thiếu Kỳ biến mất vào bóng đêm mịt mờ.
Cố Trường Phong ngồi dậy, hướng về phía Đường Thiếu Kỳ vừa mới rời đi mà nói.
"Được, giờ ngọ ngày mai, đình Thập Lý."
...
Đạo diễn Dịch An và biên kịch im lặng nhìn hai người diễn xong phân cảnh này, hài lòng gật đầu.
"Cái này được, cái này càng tốt hơn cảnh hôn."
Bọn họ vốn định để Đường Thiếu Kỳ hôn Cố Trường Phong một cái, để lại một mảnh giấy.
[Giờ ngọ ngày mai, đấu một trận ở đình Thập Lý, huynh thắng liền kết bái cùng huynh.]
Nhưng, Cố Trường Phong lại thất hẹn không tới, cũng bỏ lỡ Đường Thiếu Kỳ ăn mặc nữ trang chờ hắn.
Sau đó, khi hai người gặp lại thì Đường Thiếu Kỳ đã trở thành hung thủ tàn sát phái Huyền Nguyên rồi.
Hai người là kẻ địch ở hai đầu chiến tuyến, ngươi sống ta chết.
Đạo diễn và biên kịch nhìn nhau một cái, đương nhiên cũng đoán ra là Cố Vi Vi không muốn quay cảnh hôn.
"Vi Vi à, thật ra cảnh hôn này cũng không có bất lợi gì với cô mà."
"Trao nụ hôn màn ảnh đầu tiên cho Phơ Thời Dịch, cô không chịu thiệt đâu."
Khóe miệng Cố Vi Vi méo xệch đi, nếu không có Phó Hàn Tranh, cảnh hôn này cô thật sự không phải chịu thiệt.
Bây giờ cách nhau những mấy trăm km, mà bọn họ vẫn có thể cảm nhận được cơn ghen của Phó Hàn Tranh, làm sao dám diễn cơ chứ.
Phó Thời Dịch nước mắt thầm chảy thành ngàn sông, cô ấy không chịu thiệt, nhưng hắn sẽ phải dùng mạng của mình để đánh đổi đấy.
"Cứ để chúng tôi thử xem đi." Cố Vi Vi thành khẩn thuyết phục.
Đạo diễn Dịch An suy nghĩ một chút, gật đầu nói.
"Vậy thì diễn thử theo suy nghĩ của cô một lần đi, chúng ta xem trước đã."
Mộ Vi Vi rất có thiên phú diễn xuất, lần nào cũng có thể diễn ra được cảm giác mà bọn họ mong muốn.
Vì thế, lần này cô ấy muốn diễn theo cảm nhận của mình, vậy cứ để cô ấy thử một lần đi.
Được đạo diễn cho phép, Cố Vi Vi gọi Phó Thời Dịch sang một bên nói cho hắn lát nữa phải diễn như thế nào.
"Lần này mà diễn không đạt, vậy cũng chỉ có thể chấp nhận cảnh hôn mà thôi, anh đem hết khả năng diễn xuất cả đời này của anh ra cho tôi."
"Biết rồi."
Phó Thời Dịch gật đầu, chuyện liên quan đến cái mạng chó này của hắn, hắn dám không cố gắng diễn chắc?
Hai người chuẩn bị kỹ càng, rồi mới đi tới trước máy quay diễn lại cảnh vừa rồi một lần nữa.
Để có thể thuyết phục được đạo diễn, hai người liền diễn lại từ đầu.
Phó Thời Dịch như thể thật sự hóa thân thành Cô Trường Phong, cả người đều toát lên vẻ oai phong, từ đầu đến chân đều thể hiện được hào khí hào hiệp của một hiệp khách cổ đại.
…
"Tiểu Đường huynh đệ, huynh và ta cũng đã đồng sinh cộng tử mấy phen.
"Không bằng… đúng lúc phía trước có tòa miếu Quan Công, chúng ta kết làm huynh đệ."
Đường Thiếu Kỳ đang cầm bát rượu, cả người có chút chấn động, nhấp một ngụm rượu, cụp mắt đáp.
"Ta không kết làm huynh đệ với huynh."
Trong khoảnh khắc nàng cụp mắt xuống, lộ ra mấy phần yêu kiều của một cô nương.
Cố Trường Phong kỳ quái nhíu mày, "Tại sao?"
Từ trước tới nay, bọn họ đã cùng nhau đồng sinh cộng tử mấy phen.
Không chỉ là huynh đệ, mà còn hơn cả huynh đệ, tại sao Tiểu Đường lại không muốn kết bái với hắn chứ?
Đường Thiếu Kỳ nghiêng đầu nhìn mặt hồ dưới trời chiều, mông lung đáp.
"Ngày mai ta phải về nhà rồi."
Cố Trường Phong nghe xong, lại rót ra hai bát rượu.
"Vậy hôm nay chúng ta không say không về, coi như tiệc tiễn biệt huynh."
Màn đêm buông xuống, quả nhiên hai người đã say khướt.
Đường Thiếu Kỳ một tay đỡ trán, gương mặt trắng nõn hơi ửng hồng vì say rượu, yên lặng nhìn Cố Trường Phong đã say tới mức nằm gục xuống bàn.
Thiếu chủ trẻ tuổi của Đường Môn, sự lạnh lùng và kiêu ngạo trong đáy mắt bị ôn nhu thay thế từng chút từng chút một.
Những ngón tay thon dài của nàng vuốt ve gò má Cố Trường Phong, Vi Vi nghiêng người về phía trước tiến sát đến trước mặt chàng, nhỏ giọng hỏi.
"Chàng có biết, tại sao ta… không thể kết làm huynh đệ cùng chàng không?"
Giọng nói của nàng không còn lạnh lùng cứng rắn như trước đây nữa, thay vào đó là sự ôn nhu của một cô nương.
Cố Trường Phong chậm rãi mở đôi mắt đã trở nên mơ hồ vì men rượu, nhìn vị bằng hữu đang gần trong gang tấc mà cười.
"…Tiểu Đường huynh đệ, huynh thật đẹp."
Khóe miệng Đường Thiếu Kỳ chậm rãi hiện lên một đường cong sáng lạn, nói.
"Cố Trường Phong, giờ ngọ ngày mai, chúng ta đấu một trận đình Thập Lý."
"Nếu chàng thắng ta, ta liền kết làm huynh đệ với chàng."
Nói xong, Đường Thiếu Kỳ biến mất vào bóng đêm mịt mờ.
Cố Trường Phong ngồi dậy, hướng về phía Đường Thiếu Kỳ vừa mới rời đi mà nói.
"Được, giờ ngọ ngày mai, đình Thập Lý."
...
Đạo diễn Dịch An và biên kịch im lặng nhìn hai người diễn xong phân cảnh này, hài lòng gật đầu.
"Cái này được, cái này càng tốt hơn cảnh hôn."
Bọn họ vốn định để Đường Thiếu Kỳ hôn Cố Trường Phong một cái, để lại một mảnh giấy.
[Giờ ngọ ngày mai, đấu một trận ở đình Thập Lý, huynh thắng liền kết bái cùng huynh.]
Nhưng, Cố Trường Phong lại thất hẹn không tới, cũng bỏ lỡ Đường Thiếu Kỳ ăn mặc nữ trang chờ hắn.
Sau đó, khi hai người gặp lại thì Đường Thiếu Kỳ đã trở thành hung thủ tàn sát phái Huyền Nguyên rồi.
Hai người là kẻ địch ở hai đầu chiến tuyến, ngươi sống ta chết.
/297
|