Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 206: Ở nhà cố gắng tạo người đi
/297
|
Editor: Wave Literature
Vì tối hôm qua ngủ không ngon, Phó Hàn Tranh không muốn cô lại phải tới công ty cùng anh nữa.
Cố Vi Vi vừa rời khỏi giường, Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên liền gọi điện thoại đến, nói hôm nay bọn họ xin nghỉ đưa cô ra sân bay.
Mười một giờ trưa hai người tới chỗ Cố Vi Vi, cùng nhau ăn trưa xong, liền giúp cô thu dọn hành lý.
"Phó thúc thúc nhà cô hôm nay không tiễn cô đi sao?"
"Anh ấy công việc vận rộn, có lẽ không về được đâu."
Cố Vi Vi cũng chẳng muốn phủ nhận mối quan hệ giữa cô và Phó Hàn Tranh nữa, đã ngủ chung trên một cái giường rồi, còn tiếp tục phủ nhận thì có quỷ mới tin.
Kỷ Trình nhìn phòng cất đồ của Cố Vi Vi treo đầy quần áo đắt tiền thời thượng, còn cả một cái tủ chứa đầy kim cương và ngọc trai, vô cùng hâm mộ nói.
"Cô nói xem, nếu cô muốn nổi tiếng, chỉ cần công khai chuyện cô và Phó Hàn Tranh đang yêu nhau là được mà, bảo đảm trong một ngày cô liền có được hào quang tột đỉnh, tội gì phải quay phim điện ảnh gì nữa chứ?"
"Tôi có thực lực, dựa vào anh ta làm gì?" Cố Vi VI hừ một tiếng rồi đáp.
"Có biết bao nhiêu người phụ nữ ở Trung Quốc thèm muốn Phó thúc thúc nhà cô tới nhỏ cả dãi, cô đã trở thành bạn gái của người ta rồi còn lén lén lút lút, thật không hiểu cô đang nghĩ gì nữa." Kỷ Trình khó mà lý giải.
"Thứ gọi là tình cảm này ai có thể chắc chắn được cơ chứ, lỡ như anh ấy chỉ lưu luyến nhan sắc của tôi mà thôi thì sao?" Cố Vi Vi mỉm cười đáp.
Bây giờ Phó Hàn Tranh thích cô, nhưng chuyện tương lai ai có thể chắc chắn được đây.
Lạc Thiên Thiên sờ mũi, nói.
"Tôi cảm thấy, là cô lưu luyến nhan sắc của Phó thúc thúc của cô còn tạm được."
"Đồng ý." Kỷ Trình gật đầu liên tục.
Mặc dù Vi Vi cũng rất đẹp, nhưng Phó thúc thúc nhà cô ấy lại vừa đẹp trai vừa thu hút.
"Hai người…"
Cố Vi Vi trừng mắt nhìn hai người, hai người này rốt cuộc là đứng về phía ai đây?
"Chúng tôi chỉ nói lời thật lòng mà thôi." Lạc Thiên Thiên nhún vai.
Cố Vi Vi cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý, mặc kệ bọn họ.
"Đại thần, cô và Phó thúc thúc nhà cô đã tiến triển tới bước nào rồi?"
Kỷ Trình bà tám cười hì hì truy hỏi, vừa rồi cô nhìn thấy phòng ngủ của bọn họ, rõ ràng là ngủ chung.
"Hôm qua anh ấy nói tới chuyện muôn sinh con, tôi…"
Cô còn chưa nói hết, Kỷ Trình liền đóng vali hành lý của cô lại.
"Vậy cô còn đi quảng bá cái gì mà phim điện ảnh chứ, ở nhà cố gắng tạo người đi!"
"Tạo người cái gì chứ, tôi không muốn sinh con cùng anh ta!"
Cố Vi Vi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Bày đặt ở nhà cùng Phó thúc thúc nhà cô tạo người vui vẻ như vậy thì không làm, cô lại chạy đi đóng phim, đầu óc cô có vấn đề rồi!" Kỷ Trình không nhịn nổi nữa mà mắng.
Lạc Thiên Thiên phụ họa gật đầu, hỏi.
"Tôi cũng tò mò, một người đàn ông đẹp trai như vậy, khiêu gợi như vậy ngủ trong chăn của cô, làm sao mà cô nhịn được không đánh gục người ta vậy?"
Cố Vi Vi đứng lên, chống nạnh nói.
"Hai cô bị anh ta mua chuộc rồi đấy à?"
"Chúng tôi chỉ thay trời hành đạo, chỉ cô đi đường thẳng mà thôi." Kỷ Trình chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Cố Vi Vi chẳng muốn tranh luận cùng hai người nữa, tiếp tục vùi đầu thu dọn hành lý.
Thấy đã sắp đến giờ, Cố Vi Vi thay quần áo, chuẩn bị xuất phát tới sân bay.
Ba người vừa xuống lầu, liền gặp Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm vừa mới quay về.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau, lập tức tìm cớ rời đi.
"Anh… sao lại về sớm như vậy?"
"Đưa em ra sân bay."
Từ Khiêm bước tới, đem vali của cô bỏ vào cốp sau, sau đó mở cửa xe cho hai người.
Phó Hàn Tranh cùng Cố Vi Vi lên xe, sắc mặt có chút nghiêm trọng, dặn dò.
"Xuống máy bay rồi, Thời Dịch liền tới gặp em, đừng chạy lung tung."
"Biết rồi." Cố Vi Vi gật đầu.
"Còn nữa… đừng tiếp xúc với bất kỳ ai có quan hệ với Cố gia."
Phó Hàn Tranh nói xong, liền nắm chặt bàn tay cô.
Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, che giấu ánh mắt phức tạp của mình.
"Được."
Giữa Phó gia và Cố gia có một khoảng cách trời định, cũng là khoảng cách khó có vượt qua giữa cô và anh.
Vì tối hôm qua ngủ không ngon, Phó Hàn Tranh không muốn cô lại phải tới công ty cùng anh nữa.
Cố Vi Vi vừa rời khỏi giường, Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên liền gọi điện thoại đến, nói hôm nay bọn họ xin nghỉ đưa cô ra sân bay.
Mười một giờ trưa hai người tới chỗ Cố Vi Vi, cùng nhau ăn trưa xong, liền giúp cô thu dọn hành lý.
"Phó thúc thúc nhà cô hôm nay không tiễn cô đi sao?"
"Anh ấy công việc vận rộn, có lẽ không về được đâu."
Cố Vi Vi cũng chẳng muốn phủ nhận mối quan hệ giữa cô và Phó Hàn Tranh nữa, đã ngủ chung trên một cái giường rồi, còn tiếp tục phủ nhận thì có quỷ mới tin.
Kỷ Trình nhìn phòng cất đồ của Cố Vi Vi treo đầy quần áo đắt tiền thời thượng, còn cả một cái tủ chứa đầy kim cương và ngọc trai, vô cùng hâm mộ nói.
"Cô nói xem, nếu cô muốn nổi tiếng, chỉ cần công khai chuyện cô và Phó Hàn Tranh đang yêu nhau là được mà, bảo đảm trong một ngày cô liền có được hào quang tột đỉnh, tội gì phải quay phim điện ảnh gì nữa chứ?"
"Tôi có thực lực, dựa vào anh ta làm gì?" Cố Vi VI hừ một tiếng rồi đáp.
"Có biết bao nhiêu người phụ nữ ở Trung Quốc thèm muốn Phó thúc thúc nhà cô tới nhỏ cả dãi, cô đã trở thành bạn gái của người ta rồi còn lén lén lút lút, thật không hiểu cô đang nghĩ gì nữa." Kỷ Trình khó mà lý giải.
"Thứ gọi là tình cảm này ai có thể chắc chắn được cơ chứ, lỡ như anh ấy chỉ lưu luyến nhan sắc của tôi mà thôi thì sao?" Cố Vi Vi mỉm cười đáp.
Bây giờ Phó Hàn Tranh thích cô, nhưng chuyện tương lai ai có thể chắc chắn được đây.
Lạc Thiên Thiên sờ mũi, nói.
"Tôi cảm thấy, là cô lưu luyến nhan sắc của Phó thúc thúc của cô còn tạm được."
"Đồng ý." Kỷ Trình gật đầu liên tục.
Mặc dù Vi Vi cũng rất đẹp, nhưng Phó thúc thúc nhà cô ấy lại vừa đẹp trai vừa thu hút.
"Hai người…"
Cố Vi Vi trừng mắt nhìn hai người, hai người này rốt cuộc là đứng về phía ai đây?
"Chúng tôi chỉ nói lời thật lòng mà thôi." Lạc Thiên Thiên nhún vai.
Cố Vi Vi cúi đầu tiếp tục thu dọn hành lý, mặc kệ bọn họ.
"Đại thần, cô và Phó thúc thúc nhà cô đã tiến triển tới bước nào rồi?"
Kỷ Trình bà tám cười hì hì truy hỏi, vừa rồi cô nhìn thấy phòng ngủ của bọn họ, rõ ràng là ngủ chung.
"Hôm qua anh ấy nói tới chuyện muôn sinh con, tôi…"
Cô còn chưa nói hết, Kỷ Trình liền đóng vali hành lý của cô lại.
"Vậy cô còn đi quảng bá cái gì mà phim điện ảnh chứ, ở nhà cố gắng tạo người đi!"
"Tạo người cái gì chứ, tôi không muốn sinh con cùng anh ta!"
Cố Vi Vi lại tiếp tục thu dọn đồ đạc.
"Bày đặt ở nhà cùng Phó thúc thúc nhà cô tạo người vui vẻ như vậy thì không làm, cô lại chạy đi đóng phim, đầu óc cô có vấn đề rồi!" Kỷ Trình không nhịn nổi nữa mà mắng.
Lạc Thiên Thiên phụ họa gật đầu, hỏi.
"Tôi cũng tò mò, một người đàn ông đẹp trai như vậy, khiêu gợi như vậy ngủ trong chăn của cô, làm sao mà cô nhịn được không đánh gục người ta vậy?"
Cố Vi Vi đứng lên, chống nạnh nói.
"Hai cô bị anh ta mua chuộc rồi đấy à?"
"Chúng tôi chỉ thay trời hành đạo, chỉ cô đi đường thẳng mà thôi." Kỷ Trình chỉ tiếc mài sắt không thành kim.
Cố Vi Vi chẳng muốn tranh luận cùng hai người nữa, tiếp tục vùi đầu thu dọn hành lý.
Thấy đã sắp đến giờ, Cố Vi Vi thay quần áo, chuẩn bị xuất phát tới sân bay.
Ba người vừa xuống lầu, liền gặp Phó Hàn Tranh và Phó Thời Khâm vừa mới quay về.
Kỷ Trình và Lạc Thiên Thiên liếc mắt nhìn nhau, lập tức tìm cớ rời đi.
"Anh… sao lại về sớm như vậy?"
"Đưa em ra sân bay."
Từ Khiêm bước tới, đem vali của cô bỏ vào cốp sau, sau đó mở cửa xe cho hai người.
Phó Hàn Tranh cùng Cố Vi Vi lên xe, sắc mặt có chút nghiêm trọng, dặn dò.
"Xuống máy bay rồi, Thời Dịch liền tới gặp em, đừng chạy lung tung."
"Biết rồi." Cố Vi Vi gật đầu.
"Còn nữa… đừng tiếp xúc với bất kỳ ai có quan hệ với Cố gia."
Phó Hàn Tranh nói xong, liền nắm chặt bàn tay cô.
Cố Vi Vi nghiêng đầu nhìn ra ngoài xe, che giấu ánh mắt phức tạp của mình.
"Được."
Giữa Phó gia và Cố gia có một khoảng cách trời định, cũng là khoảng cách khó có vượt qua giữa cô và anh.
/297
|