Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 220: Tôi phải dỗ bạn gái đi ngủ
/297
|
Editor: Wave Literature
Vừa bước vào thang máy, Cố Vi Vi liền chống lên tay vịn, nhắm mắt hít sâu mấy hơi.
Cô từng cho rằng, gặp lại Cố Tư Đình, cô sẽ đau đớn đến thấu tim gan.
Thì ra, cũng không đau đớn như cô tưởng.
Kiều Lâm lo lắng đứng bên cạnh, lo lắng hỏi han.
"Có phải hắn đã…"
Quá nửa đêm, trong một căn phòng khách sạn, đưa cho cô ấy một tấm chi phiếu với con số lớn như vậy.
Hắn không thể không nghi ngờ, có phải giữa Vi Vi và Cố Tư Đình đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
"Không phải đâu, bọn họ muốn bắt người, nhưng lại bắt nhầm tôi." Cố Vi Vi giải thích.
Kiều Lâm vỗ ngực, "Thật là, dọa tôi sợ tới mất cả hồn rồi."
"Chuyện tối hôm nay, đừng nói cho mấy người Tam Thiếu biết." Cố Vi Vi dặn dò.
"Tôi chưa nói cho ai cả, một mình lặng lẽ đi ra từ cửa sau."
Khách sạn mà bọn họ ở, có rất nhiều minh tinh tới tham gia liên hoan phim cũng ở đây, cho nên khu vực gần đây có không ít phóng viên và người hâm mộ để ý tới.
Cố Vi Vi lại đội tóc giả lên, tránh bị mấy tên phóng viên săn tin chụp được hình ảnh hai người đi vào khách sạn từ cửa sau.
Kiều Lâm cũng không dò hỏi cô nữa, đưa cô về phòng rồi dặn dò.
"Cô đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải bay đấy."
Cố Vi Vi vào phòng, khóa cửa lại rồi ngã lên giường, nhưng cô lại không ngủ được.
Sau đó, khi ngủ được rồi thì cô lại mơ thấy ác mộng.
Giấc mơ kia lại lặp lại lần nữa, trái tim của cô bị Lăng Nghiên móc ra, Cố Tư Đình chỉ đứng một bên thờ ơ nhìn.
Những con người, những chuyện mà cô đã từng quen thuộc, tất cả đều trở nên xa lạ đến đáng sợ.
Hai giờ sáng, Cố Vi Vi tỉnh lại từ trong cơn mơ, cả người toát mồ hôi lạnh không dám ngủ tiếp nữa.
Cô cầm điện thoại di động lên, đột nhiên nhớ tới, đã gần hai ngày nay Phó Hàn Tranh không liên lạc với cô rồi.
Ngón tay cô nhấn vào cái tên "Tranh Tranh bảo bối" rồi lại thoát ra, thoát ra rồi lại nhấn vào.
Cuối cùng, vẫn quyết định gọi đi.
Cô vốn tưởng rằng Phó Hàn Tranh đã ngủ rồi, sẽ không nhận cuộc điện thoại này.
Nhưng, điện thoại vừa mới đổ chuông một tiếng, anh liền bắt máy.
"Vi Vi."
Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai, Cố Vi Vi bỗng nhiên cảm thấy mũi mình có chút cay.
Cô không ngờ, mình sẽ nhớ giọng nói này đến như vậy.
Cố Vi Vi không nói gì, Phó Hàn Tranh lại hỏi.
"Sao em còn chưa ngủ?"
Cố Vi Vi ngồi trên giường, trầm mặc một lát rồi đáp.
"Tôi gặp ác mộng, vừa mới tỉnh giấc."
Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, liền nhớ tới lần cô gặp ác mộng trước.
"Xin lỗi, tôi không ở bên cạnh em được."
Cố Vi Vi ôm đầu gối ngồi trên giường, buồn bã nói.
"Nếu như anh không bận, vậy nói chuyện với tôi một lát đi."
Không hiểu sao, cô lại muốn nghe giọng của anh.
Phó Hàn Tranh đặt giấy tờ trên tay xuống, nhớ đến bức ảnh lúc nãy xem được, nói.
"Đêm nay em rất đẹp."
Chỉ là, có một tấm ảnh chụp chung với nam minh tinh nước ngoài, móng vuốt chết tiệt của hắn lại khoác lên vai cô.
"Nên cảm ơn bộ váy mà anh đưa tới mới phải." Cố Vi Vi cười.
Cô không tin, Phó Thời Dịch trong thời gian ngắn, lại có thể đem đến bộ váy đắt như vậy.
Phó Hàn Tranh không phải người giỏi tán gẫu, vừa nói vài câu xong liền không biết phải nói gì nữa.
"Hay là, tôi đọc cho em nghe một đoạn sách, em thử xem có thể ngủ được không."
"Ừm."
Đế Đô, trong phòng làm việc ở nhà trọ Cẩm Tú.
Phó Hàn Tranh đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi tới giá sách.
Trong máy vi tính, Phó Thời Khâm đang báo cáo công tác trực tuyến từ xa cho Phó Hàn Tranh, phát điên đập bàn ầm ầm.
"Chuyện của em đang rất gấp, anh có thể xử lý chuyện này xong rồi hãy dỗ bạn gái anh đi ngủ được không hả!"
Phó Hàn Tranh nhìn lướt qua những cuốn sách trên giá, lúc này mới phát hiện ra mình không có cuốn sách nào phù hợp để ru ngủ cả.
Anh trầm ngâm một chút, rồi đọc một đoạn thơ bằng tiếng Anh.
[Whenever you need me, I "ll be here. ]
[Whenever you "re in trouble, I "m always near. ]
[Whenever you feel alone, and you think everyone has given up... ]
[Reach out for me, and I will give you my everlasting love. ]
Giọng điệu trầm ổn, như thể có một loại ma lực có thể làm yên lòng người vậy.
Tâm trạng hỗn loạn của Cố Vi Vi cuối cùng cũng bình ổn lại, bật cười thành tiếng.
"Phó thúc thúc, anh làm như vậy tôi lại càng không ngủ được."
Anh nói đọc cho cô nghe một đoạn sách, kết quả lại đọc một đoạn thơ tình trêu ghẹo cô.
Vừa bước vào thang máy, Cố Vi Vi liền chống lên tay vịn, nhắm mắt hít sâu mấy hơi.
Cô từng cho rằng, gặp lại Cố Tư Đình, cô sẽ đau đớn đến thấu tim gan.
Thì ra, cũng không đau đớn như cô tưởng.
Kiều Lâm lo lắng đứng bên cạnh, lo lắng hỏi han.
"Có phải hắn đã…"
Quá nửa đêm, trong một căn phòng khách sạn, đưa cho cô ấy một tấm chi phiếu với con số lớn như vậy.
Hắn không thể không nghi ngờ, có phải giữa Vi Vi và Cố Tư Đình đã xảy ra chuyện gì rồi hay không.
"Không phải đâu, bọn họ muốn bắt người, nhưng lại bắt nhầm tôi." Cố Vi Vi giải thích.
Kiều Lâm vỗ ngực, "Thật là, dọa tôi sợ tới mất cả hồn rồi."
"Chuyện tối hôm nay, đừng nói cho mấy người Tam Thiếu biết." Cố Vi Vi dặn dò.
"Tôi chưa nói cho ai cả, một mình lặng lẽ đi ra từ cửa sau."
Khách sạn mà bọn họ ở, có rất nhiều minh tinh tới tham gia liên hoan phim cũng ở đây, cho nên khu vực gần đây có không ít phóng viên và người hâm mộ để ý tới.
Cố Vi Vi lại đội tóc giả lên, tránh bị mấy tên phóng viên săn tin chụp được hình ảnh hai người đi vào khách sạn từ cửa sau.
Kiều Lâm cũng không dò hỏi cô nữa, đưa cô về phòng rồi dặn dò.
"Cô đi ngủ sớm một chút đi, ngày mai còn phải bay đấy."
Cố Vi Vi vào phòng, khóa cửa lại rồi ngã lên giường, nhưng cô lại không ngủ được.
Sau đó, khi ngủ được rồi thì cô lại mơ thấy ác mộng.
Giấc mơ kia lại lặp lại lần nữa, trái tim của cô bị Lăng Nghiên móc ra, Cố Tư Đình chỉ đứng một bên thờ ơ nhìn.
Những con người, những chuyện mà cô đã từng quen thuộc, tất cả đều trở nên xa lạ đến đáng sợ.
Hai giờ sáng, Cố Vi Vi tỉnh lại từ trong cơn mơ, cả người toát mồ hôi lạnh không dám ngủ tiếp nữa.
Cô cầm điện thoại di động lên, đột nhiên nhớ tới, đã gần hai ngày nay Phó Hàn Tranh không liên lạc với cô rồi.
Ngón tay cô nhấn vào cái tên "Tranh Tranh bảo bối" rồi lại thoát ra, thoát ra rồi lại nhấn vào.
Cuối cùng, vẫn quyết định gọi đi.
Cô vốn tưởng rằng Phó Hàn Tranh đã ngủ rồi, sẽ không nhận cuộc điện thoại này.
Nhưng, điện thoại vừa mới đổ chuông một tiếng, anh liền bắt máy.
"Vi Vi."
Giọng nói trầm ổn vang lên bên tai, Cố Vi Vi bỗng nhiên cảm thấy mũi mình có chút cay.
Cô không ngờ, mình sẽ nhớ giọng nói này đến như vậy.
Cố Vi Vi không nói gì, Phó Hàn Tranh lại hỏi.
"Sao em còn chưa ngủ?"
Cố Vi Vi ngồi trên giường, trầm mặc một lát rồi đáp.
"Tôi gặp ác mộng, vừa mới tỉnh giấc."
Phó Hàn Tranh nghe thấy giọng nói của cô có chút nghẹn ngào, liền nhớ tới lần cô gặp ác mộng trước.
"Xin lỗi, tôi không ở bên cạnh em được."
Cố Vi Vi ôm đầu gối ngồi trên giường, buồn bã nói.
"Nếu như anh không bận, vậy nói chuyện với tôi một lát đi."
Không hiểu sao, cô lại muốn nghe giọng của anh.
Phó Hàn Tranh đặt giấy tờ trên tay xuống, nhớ đến bức ảnh lúc nãy xem được, nói.
"Đêm nay em rất đẹp."
Chỉ là, có một tấm ảnh chụp chung với nam minh tinh nước ngoài, móng vuốt chết tiệt của hắn lại khoác lên vai cô.
"Nên cảm ơn bộ váy mà anh đưa tới mới phải." Cố Vi Vi cười.
Cô không tin, Phó Thời Dịch trong thời gian ngắn, lại có thể đem đến bộ váy đắt như vậy.
Phó Hàn Tranh không phải người giỏi tán gẫu, vừa nói vài câu xong liền không biết phải nói gì nữa.
"Hay là, tôi đọc cho em nghe một đoạn sách, em thử xem có thể ngủ được không."
"Ừm."
Đế Đô, trong phòng làm việc ở nhà trọ Cẩm Tú.
Phó Hàn Tranh đứng dậy khỏi bàn làm việc, đi tới giá sách.
Trong máy vi tính, Phó Thời Khâm đang báo cáo công tác trực tuyến từ xa cho Phó Hàn Tranh, phát điên đập bàn ầm ầm.
"Chuyện của em đang rất gấp, anh có thể xử lý chuyện này xong rồi hãy dỗ bạn gái anh đi ngủ được không hả!"
Phó Hàn Tranh nhìn lướt qua những cuốn sách trên giá, lúc này mới phát hiện ra mình không có cuốn sách nào phù hợp để ru ngủ cả.
Anh trầm ngâm một chút, rồi đọc một đoạn thơ bằng tiếng Anh.
[Whenever you need me, I "ll be here. ]
[Whenever you "re in trouble, I "m always near. ]
[Whenever you feel alone, and you think everyone has given up... ]
[Reach out for me, and I will give you my everlasting love. ]
Giọng điệu trầm ổn, như thể có một loại ma lực có thể làm yên lòng người vậy.
Tâm trạng hỗn loạn của Cố Vi Vi cuối cùng cũng bình ổn lại, bật cười thành tiếng.
"Phó thúc thúc, anh làm như vậy tôi lại càng không ngủ được."
Anh nói đọc cho cô nghe một đoạn sách, kết quả lại đọc một đoạn thơ tình trêu ghẹo cô.
/297
|