Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 222: Không có em ở bên tôi không ngủ được
/297
|
Editor: Wave Literature
Cố Vi Vi nhất thời bối rối, vội vàng giải thích.
"Anh nói đi đâu vậy, ý của tôi là ý trên mặt chữ kìa."
Hơn nữa, gần đây công việc của anh bận rộn muốn chết, cũng không thể thật sự chạy tới đây.
Phó Hàn Tranh xem đồng hồ, "Đừng dập máy, em cứ ngủ đi."
Anh muốn cô nghỉ ngơi, nhưng lại sợ cô gặp ác mộng.
Cho nên mới bảo cô đừng cúp máy, nếu cô lại mơ thấy ác mộng lần nữa, anh cũng có thể biết được ngay.
Cố Vi Vi chuyển điện thoại sang chế độ rảnh tay, đặt bên cạnh gối.
"Anh không ngủ sao?"
Phó Hàn Tranh quay lại bàn làm việc, ngồi xuống rồi đáp.
"Em không ở bên cạnh, tôi không ngủ được."
Phó Thời Dịch đang chuẩn bị tiếp tục bàn bạc công việc, tức giận muốn phát điên.
Phó Thời Dịch đã cúp máy từ lúc nãy, chỉ còn một mình hắn phải chịu đựng tất cả sự tổn thương này.
Cố Vi Vi gượng cười, "Anh biết cách trêu ghẹo người khác như vậy, tại sao lại độc thân nhiều năm như thế chứ?"
Phó Hàn Tranh vừa xem giấy tờ trên tay, vừa nhỏ giọng đáp.
"Bởi vì chưa gặp được em."
"…" Cố Vi Vi không còn gì để nói.
Trên màn hình máy tính, Phó Thời Khâm phát ngốc mà nhìn lời tâm tình đại ca nhà mình vừa mới nói ra.
A, thật hoài niệm vị đại ca cuồng công việc máu lạnh vô tình trước đây quá.
Ít nhất thì, trước đây anh trai hắn chỉ ngược đãi cái thân này của hắn mà thôi, bây giờ lại ngược đãi của tinh thần nữa.
Mãi tới bốn giờ sáng, cuối cùng thì Cố Vi Vi cũng không chống lại nổi cơn buồn ngủ nữa.
Lần này cô không gặp phải ác mộng, ngủ thẳng một giấc tới bình minh ngày hôm sau.
Cô vừa thức giấc, liền phát hiện điện thoại vẫn chưa cúp.
"Phó Hàn Tranh?"
"Dậy rồi sao?"
Cố Vi Vi vừa xuống giường, vừa hỏi.
"Cả đêm anh không ngủ sao?"
"Có ngủ một lúc, vừa mới tỉnh lại."
Phó Hàn Tranh nói dối, thật sự cả đêm qua anh không ngủ.
Cố Vi Vi nghe tiếng trợ lý gõ cửa, nhỏ giọng nói.
"Tôi phải chuẩn bị ra sân bay rồi, cúp máy đây.
"Được."
"Còn nữa, tối qua anh đọc thơ rất hay."
Cố Vi Vi khen ngợi Phó Hàn Tranh một câu rồi mới cúp máy.
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, gọi điện thoại cho Từ Khiêm.
"Hôm nay cậu tới nhà sách một chuyến, mua mấy tập thơ và vài cuốn truyện."
"Tập thơ? Cuốn truyện?" Từ Khiêm hơi khó hiểu.
"Mua sách nước ngoài." Phó Hàn Tranh đặc biệt dặn dò.
Cô không thích văn thơ cổ của Trung Quốc, vì cho rằng chúng tối nghĩa khó hiểu, cho nên mua sách văn học nước ngoài thì tốt hơn.
"À… để làm gì vậy."
Phó Hàn Tranh vừa thay quần áo chuẩn bị đi làm, vừa nói.
"Gần đây Vi Vi bị mất ngủ, phải đọc truyện cho cô ấy nghe trước khi đi ngủ."
"…"
Từ Khiêm mới sáng sớm đã phải chứng kiến màn ân ái này, trong lòng không nhịn nổi mà mắng.
Bạn gái anh mấy tuổi rồi, mà còn muốn nghe đọc truyện trước khi đi ngủ?
Có muốn hắn mua mấy loại…
...
Cố Vi Vi cúp điện thoại, lúc thu dọn đồ đạc lại nhìn thấy tờ chi phiếu tối hôm qua ở trên bàn, không khỏi ngẩn người.
Cô nhìn tờ chi phiếu một lúc lâu, cuối cùng xé nát nó rồi ném vào thùng rác.
Cô không hận Cố Tư Đình, dù sao Cố gia đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, cho dù hắn có làm gì cô thì cô cũng không có tư cách hận hắn.
Thế nhưng, Lăng Nghiên nhất định phải trả một cái giá thật lớn vì những gì cô ta đã làm.
Chỉ có điều, hiện tại thực lực của cô còn chưa đủ để chống lại Lăng gia.
Đặc biệt là, hiện tại Lăng Nghiên còn được Cố Tư Đình che chở.
Cô cần phải nhanh chóng tiến lên, đứng vững vị trí của mình trong giới điện ảnh.
Mới có thể phá hủy giấc mơ diễn xuất của cô ta khi cô ta tái xuất màn ảnh.
Chỉ tiếc là, lần này đến thành phố Thịnh Tây cô không tìm được người của Nguyên gia.
Cố Tư Đình còn đang phái người đi tìm sư phụ, như vậy chứng tỏ trong vụ ám sát trước đây, sư phụ cũng chưa chết.
Nếu trên đời này, cô còn có thể tin tưởng ai.
Thì cũng chỉ có sư phụ và sư tỷ của cô thôi.
Cô không biết tại sao Cố Tư Đình lại muốn tìm sư phụ, nhưng nếu không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ sẽ không trốn đi như vậy.
Cô phải tìm được cách nào đó, tìm được tung tích của Nguyên gia trước Cố Tư Đình.
Cố Vi Vi nhất thời bối rối, vội vàng giải thích.
"Anh nói đi đâu vậy, ý của tôi là ý trên mặt chữ kìa."
Hơn nữa, gần đây công việc của anh bận rộn muốn chết, cũng không thể thật sự chạy tới đây.
Phó Hàn Tranh xem đồng hồ, "Đừng dập máy, em cứ ngủ đi."
Anh muốn cô nghỉ ngơi, nhưng lại sợ cô gặp ác mộng.
Cho nên mới bảo cô đừng cúp máy, nếu cô lại mơ thấy ác mộng lần nữa, anh cũng có thể biết được ngay.
Cố Vi Vi chuyển điện thoại sang chế độ rảnh tay, đặt bên cạnh gối.
"Anh không ngủ sao?"
Phó Hàn Tranh quay lại bàn làm việc, ngồi xuống rồi đáp.
"Em không ở bên cạnh, tôi không ngủ được."
Phó Thời Dịch đang chuẩn bị tiếp tục bàn bạc công việc, tức giận muốn phát điên.
Phó Thời Dịch đã cúp máy từ lúc nãy, chỉ còn một mình hắn phải chịu đựng tất cả sự tổn thương này.
Cố Vi Vi gượng cười, "Anh biết cách trêu ghẹo người khác như vậy, tại sao lại độc thân nhiều năm như thế chứ?"
Phó Hàn Tranh vừa xem giấy tờ trên tay, vừa nhỏ giọng đáp.
"Bởi vì chưa gặp được em."
"…" Cố Vi Vi không còn gì để nói.
Trên màn hình máy tính, Phó Thời Khâm phát ngốc mà nhìn lời tâm tình đại ca nhà mình vừa mới nói ra.
A, thật hoài niệm vị đại ca cuồng công việc máu lạnh vô tình trước đây quá.
Ít nhất thì, trước đây anh trai hắn chỉ ngược đãi cái thân này của hắn mà thôi, bây giờ lại ngược đãi của tinh thần nữa.
Mãi tới bốn giờ sáng, cuối cùng thì Cố Vi Vi cũng không chống lại nổi cơn buồn ngủ nữa.
Lần này cô không gặp phải ác mộng, ngủ thẳng một giấc tới bình minh ngày hôm sau.
Cô vừa thức giấc, liền phát hiện điện thoại vẫn chưa cúp.
"Phó Hàn Tranh?"
"Dậy rồi sao?"
Cố Vi Vi vừa xuống giường, vừa hỏi.
"Cả đêm anh không ngủ sao?"
"Có ngủ một lúc, vừa mới tỉnh lại."
Phó Hàn Tranh nói dối, thật sự cả đêm qua anh không ngủ.
Cố Vi Vi nghe tiếng trợ lý gõ cửa, nhỏ giọng nói.
"Tôi phải chuẩn bị ra sân bay rồi, cúp máy đây.
"Được."
"Còn nữa, tối qua anh đọc thơ rất hay."
Cố Vi Vi khen ngợi Phó Hàn Tranh một câu rồi mới cúp máy.
Phó Hàn Tranh cười nhẹ, gọi điện thoại cho Từ Khiêm.
"Hôm nay cậu tới nhà sách một chuyến, mua mấy tập thơ và vài cuốn truyện."
"Tập thơ? Cuốn truyện?" Từ Khiêm hơi khó hiểu.
"Mua sách nước ngoài." Phó Hàn Tranh đặc biệt dặn dò.
Cô không thích văn thơ cổ của Trung Quốc, vì cho rằng chúng tối nghĩa khó hiểu, cho nên mua sách văn học nước ngoài thì tốt hơn.
"À… để làm gì vậy."
Phó Hàn Tranh vừa thay quần áo chuẩn bị đi làm, vừa nói.
"Gần đây Vi Vi bị mất ngủ, phải đọc truyện cho cô ấy nghe trước khi đi ngủ."
"…"
Từ Khiêm mới sáng sớm đã phải chứng kiến màn ân ái này, trong lòng không nhịn nổi mà mắng.
Bạn gái anh mấy tuổi rồi, mà còn muốn nghe đọc truyện trước khi đi ngủ?
Có muốn hắn mua mấy loại
...
Cố Vi Vi cúp điện thoại, lúc thu dọn đồ đạc lại nhìn thấy tờ chi phiếu tối hôm qua ở trên bàn, không khỏi ngẩn người.
Cô nhìn tờ chi phiếu một lúc lâu, cuối cùng xé nát nó rồi ném vào thùng rác.
Cô không hận Cố Tư Đình, dù sao Cố gia đã nuôi dưỡng cô hơn hai mươi năm, cho dù hắn có làm gì cô thì cô cũng không có tư cách hận hắn.
Thế nhưng, Lăng Nghiên nhất định phải trả một cái giá thật lớn vì những gì cô ta đã làm.
Chỉ có điều, hiện tại thực lực của cô còn chưa đủ để chống lại Lăng gia.
Đặc biệt là, hiện tại Lăng Nghiên còn được Cố Tư Đình che chở.
Cô cần phải nhanh chóng tiến lên, đứng vững vị trí của mình trong giới điện ảnh.
Mới có thể phá hủy giấc mơ diễn xuất của cô ta khi cô ta tái xuất màn ảnh.
Chỉ tiếc là, lần này đến thành phố Thịnh Tây cô không tìm được người của Nguyên gia.
Cố Tư Đình còn đang phái người đi tìm sư phụ, như vậy chứng tỏ trong vụ ám sát trước đây, sư phụ cũng chưa chết.
Nếu trên đời này, cô còn có thể tin tưởng ai.
Thì cũng chỉ có sư phụ và sư tỷ của cô thôi.
Cô không biết tại sao Cố Tư Đình lại muốn tìm sư phụ, nhưng nếu không phải chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì bọn họ sẽ không trốn đi như vậy.
Cô phải tìm được cách nào đó, tìm được tung tích của Nguyên gia trước Cố Tư Đình.
/297
|