Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 231: Cố Tư Đình, anh đê tiện đến vậy sao?
/297
|
Editor: Wave Literature
Bàn tay đang cầm dao nĩa của Cố Vi Vi run rẩy, trên mặt vẫn là nụ cười bình tĩnh giả tạo.
"Xem ra, không phải Cố tiên sinh mời tôi tới đây dùng bữa tối, mà là mời tôi đến đàn dương cầm."
Cố Tư Đình chỉ chiếc đàn dương cầm cô ở cách đó không xa, nói.
"Bản Giấc mộng tình yêu của Liszt."
"Có thể đổi bản khác không, tôi không giỏi đàn bản nhạc này."
Bản nhạc này, trước đây cô thường đàn cho hắn nghe.
Bây giờ hắn với Lăng Nghiên như hình với bóng, lại còn muốn cô đàn bản nhạc này cho bọn họ cùng nghe.
"Trên đàn có nhạc phổ."
Cố Tư Đình một tay nâng ly rượu, chờ cô biểu diễn.
Lăng Nghiên liếc nhìn Cố Tư Đình, "Anh Tư Đình, đàn dương cầm…"
Không phải hắn vẫn luôn không cho phép người khác chạm tới chiếc đàn đó sao?
Đến cả chuyện lau chùi hàng ngày,cũng là do hắn tự tay làm.
Cố Tư Đình nhìn rượu trong ly, âm trầm nói.
"Trong ngôi nhà này, đã lâu lắm rồi không nghe thấy tiếng đàn nữa."
Lăng Nghiên hơi biến sắc, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Trước đây, chỉ có mình Cố Vi Vi sử dụng cây đàn kia.
Hắn thay đổi hết mọi đồ đạc trong nhà có liên quan đến Cố Vi Vi, chỉ để lại cây đàn dương cầm này.
Cố Vi Vi đặt nĩa xuống, đang muốn đứng dậy thì lại bị Phó Thời Dịch kéo lại.
"Đàn cho hắn nghe cái gì chứ."
Cô ấy còn chưa từng đàn cho đại ca hắn nghe, dựa vào đâu mà lại đàn cho tên họ Cố này nghe.
Lại còn cái gì mà Giấc mộng tình yêu, nằm mơ giữa ban ngày thì có.
"Đàn xong chúng ta liền rời khỏi đây."
Cố Vi Vi nói xong, đứng dậy đi về phía cây đàn dương cầm màu trắng quen thuộc kia.
Cô mở nhạc phổ ra, thử vài âm, rồi bắt đầu biểu diễn.
Chương thứ nhất của điềm tĩnh ôn nhu, chương thứ hai giai điệu chặt chẽ, linh hoạt mà kích động, giống như người thiếu nữ biểu lộ tâm tình của mình với người yêu, chương thứ ba mộng ảo triền miên…
Đây là bản nhạc dành cho những người muốn biểu lộ với người mình yêu, cô đã đừng đàn cho Cố Tư Đình vô số lần.
Chỉ là, lần này đến một phần tâm tình như trước đây cũng không còn.
Lăng Nghiên nhìn Cố Vi Vi ngồi trước cây đàn bắt đầu biểu diễn, giai điệu quen thuộc vang vọng trong căn phòng.
Cô ta nhìn Cố Vi Vi, như thể đang nhìn thấy người cũ ngồi ở nơi đó.
Bàn tay cầm ly rượu run rẩy, đánh rơi ly rượu xuống đất.
Cố Tư Đình quay đầu nhìn sang, "Sao vậy?"
Lăng Nghiên ôm ngực, sắc mặt đã trắng bệch.
"Có lẽ là vì nhớ tới Vi Vi, trái tim của em… không thoải mái."
Cố Tư Đình sốt sắng đỡ cô ta đứng dậy, "Quản gia, gọi bác sĩ đi."
Đáy mắt Cố Vi Vi xẹt qua một tia châm biếm, dừng lại.
Cô ta cướp trái tim của cô, bây giờ nhìn thấy cô ở đây, đàn bản nhạc trước đây thường đàn, đương nhiên là không thoải mái rồi.
"Cố tiên sinh, không còn sớm nữa, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Cố Tư Đình giao Lăng Nghiên cho quản gia đỡ lên lầu, nhìn chằm chằm Cố Vi Vi một lúc lâu.
"Mộ tiểu thư thật sự không nghĩ tới, chuyện đến Diệu Thế phát triển sự nghiệp sao?"
"Không nghĩ tới." Cố Vi Vi lạnh lùng đáp.
Cô không biết, hắn đang tìm kiếm điều gì ở cô.
Nhưng, đã có Lăng Nghiên ở bên cạnh rồi, hắn vẫn muốn tìm một người khác để thay thế Cố Vi Vi sao?
Cố Tư Đình, anh đê tiện vậy sao?
Cố Tư Đình không ép buộc cô nữa, "Nếu sau này cô thay đổi suy nghĩ, có thể liên hệ với Diệu Thế bất kỳ lúc nào."
Phó Thời Dịch khinh thường, có đại ca nhà hắn rồi, tên họ Cố này muốn đào chân tường, đúng là nằm mơ.
Cố Vi Vi mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
"Chí Hùng, đưa bọn họ quay về đi."
Cố Tư Đình phân phó xong, liền lên lầu chăm sóc Lăng Nghiên.
Hắc Điền Chí Hùng bước tới, mở cửa dẫn đường.
"Mộ tiểu thư, xin mời."
Cố Vi Vi bước ra khỏi cửa Cố gia, lúc lên xe còn liếc nhìn lên gian phòng trên lầu hai."
Căn phòng đã từng thuộc về cô kia, giờ đã trở thành của Lăng Nghiên.
Cô có một thói xấu, không thích chia sẻ đồ của mình với người khác.
Người đàn ông đã bị chia sẻ với Lăng Nghiên, cô cũng không cần nữa.
Bàn tay đang cầm dao nĩa của Cố Vi Vi run rẩy, trên mặt vẫn là nụ cười bình tĩnh giả tạo.
"Xem ra, không phải Cố tiên sinh mời tôi tới đây dùng bữa tối, mà là mời tôi đến đàn dương cầm."
Cố Tư Đình chỉ chiếc đàn dương cầm cô ở cách đó không xa, nói.
"Bản Giấc mộng tình yêu của Liszt."
"Có thể đổi bản khác không, tôi không giỏi đàn bản nhạc này."
Bản nhạc này, trước đây cô thường đàn cho hắn nghe.
Bây giờ hắn với Lăng Nghiên như hình với bóng, lại còn muốn cô đàn bản nhạc này cho bọn họ cùng nghe.
"Trên đàn có nhạc phổ."
Cố Tư Đình một tay nâng ly rượu, chờ cô biểu diễn.
Lăng Nghiên liếc nhìn Cố Tư Đình, "Anh Tư Đình, đàn dương cầm…"
Không phải hắn vẫn luôn không cho phép người khác chạm tới chiếc đàn đó sao?
Đến cả chuyện lau chùi hàng ngày,cũng là do hắn tự tay làm.
Cố Tư Đình nhìn rượu trong ly, âm trầm nói.
"Trong ngôi nhà này, đã lâu lắm rồi không nghe thấy tiếng đàn nữa."
Lăng Nghiên hơi biến sắc, cầm ly rượu lên uống một ngụm.
Trước đây, chỉ có mình Cố Vi Vi sử dụng cây đàn kia.
Hắn thay đổi hết mọi đồ đạc trong nhà có liên quan đến Cố Vi Vi, chỉ để lại cây đàn dương cầm này.
Cố Vi Vi đặt nĩa xuống, đang muốn đứng dậy thì lại bị Phó Thời Dịch kéo lại.
"Đàn cho hắn nghe cái gì chứ."
Cô ấy còn chưa từng đàn cho đại ca hắn nghe, dựa vào đâu mà lại đàn cho tên họ Cố này nghe.
Lại còn cái gì mà Giấc mộng tình yêu, nằm mơ giữa ban ngày thì có.
"Đàn xong chúng ta liền rời khỏi đây."
Cố Vi Vi nói xong, đứng dậy đi về phía cây đàn dương cầm màu trắng quen thuộc kia.
Cô mở nhạc phổ ra, thử vài âm, rồi bắt đầu biểu diễn.
Chương thứ nhất của
Đây là bản nhạc dành cho những người muốn biểu lộ với người mình yêu, cô đã đừng đàn cho Cố Tư Đình vô số lần.
Chỉ là, lần này đến một phần tâm tình như trước đây cũng không còn.
Lăng Nghiên nhìn Cố Vi Vi ngồi trước cây đàn bắt đầu biểu diễn, giai điệu quen thuộc vang vọng trong căn phòng.
Cô ta nhìn Cố Vi Vi, như thể đang nhìn thấy người cũ ngồi ở nơi đó.
Bàn tay cầm ly rượu run rẩy, đánh rơi ly rượu xuống đất.
Cố Tư Đình quay đầu nhìn sang, "Sao vậy?"
Lăng Nghiên ôm ngực, sắc mặt đã trắng bệch.
"Có lẽ là vì nhớ tới Vi Vi, trái tim của em… không thoải mái."
Cố Tư Đình sốt sắng đỡ cô ta đứng dậy, "Quản gia, gọi bác sĩ đi."
Đáy mắt Cố Vi Vi xẹt qua một tia châm biếm, dừng lại.
Cô ta cướp trái tim của cô, bây giờ nhìn thấy cô ở đây, đàn bản nhạc trước đây thường đàn, đương nhiên là không thoải mái rồi.
"Cố tiên sinh, không còn sớm nữa, chúng tôi có thể đi được chưa?"
Cố Tư Đình giao Lăng Nghiên cho quản gia đỡ lên lầu, nhìn chằm chằm Cố Vi Vi một lúc lâu.
"Mộ tiểu thư thật sự không nghĩ tới, chuyện đến Diệu Thế phát triển sự nghiệp sao?"
"Không nghĩ tới." Cố Vi Vi lạnh lùng đáp.
Cô không biết, hắn đang tìm kiếm điều gì ở cô.
Nhưng, đã có Lăng Nghiên ở bên cạnh rồi, hắn vẫn muốn tìm một người khác để thay thế Cố Vi Vi sao?
Cố Tư Đình, anh đê tiện vậy sao?
Cố Tư Đình không ép buộc cô nữa, "Nếu sau này cô thay đổi suy nghĩ, có thể liên hệ với Diệu Thế bất kỳ lúc nào."
Phó Thời Dịch khinh thường, có đại ca nhà hắn rồi, tên họ Cố này muốn đào chân tường, đúng là nằm mơ.
Cố Vi Vi mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
"Chí Hùng, đưa bọn họ quay về đi."
Cố Tư Đình phân phó xong, liền lên lầu chăm sóc Lăng Nghiên.
Hắc Điền Chí Hùng bước tới, mở cửa dẫn đường.
"Mộ tiểu thư, xin mời."
Cố Vi Vi bước ra khỏi cửa Cố gia, lúc lên xe còn liếc nhìn lên gian phòng trên lầu hai."
Căn phòng đã từng thuộc về cô kia, giờ đã trở thành của Lăng Nghiên.
Cô có một thói xấu, không thích chia sẻ đồ của mình với người khác.
Người đàn ông đã bị chia sẻ với Lăng Nghiên, cô cũng không cần nữa.
/297
|