Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 250: Tôi phải dạy anh trai cách theo đuổi bạn gái
/297
|
Editor: Wave Literature
Năm phút sau, Phó Hàn Tranh trả lời hai chữ.
[Điều kiện.]
Không phải anh không thừa nhận, đối với con gái, Phó Thời Dịch có nhiều biện pháp hơn anh nhiều.
Phó Thời Dịch đạt được mục đích liền mỉm cười, giở công phu sư tử ngoạm của mình ra điều kiện với Phó Hàn Tranh.
[Trả công ty game cho em.]
[Một chiếc Koenigsegg.]
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh trả lời.
[Nếu cách của cậu vô dụng, cậu chuyển tới chỗ mà Phó Thời Khâm chuẩn bị cho cậu đi.]
Ý là, Phó Thời Khâm đã mua một ngôi mộ cho hắn rồi.
Phó Thời Dịch liếc mắt nhìn Cố Vi Vi đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, tràn đầy tự tin nói.
[Đương nhiên rồi, nếu vô dụng, em liền dùng cái chết để tạ tội.]
Xe dừng trước khách sạn, Cố Vi Vi vừa mở mắt ra liền đụng phải ánh mắt gian xảo của Phó Thời Dịch, không khỏi nhíu mày.
"Tam Thiếu, anh đang âm mưu cái gì thế?"
"Cô nghĩ gì thế hả, tôi làm gì dám âm mưu gì với cô chứ, không sợ bị anh trai tôi đánh chết chắc."
Phó Thời Dịch chột dạ cười cười, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy sao?
Nhưng, một giây trước hắn vừa gửi một tin nhắn cho đại ca.
[Trở lại làm quân sư cho anh, trước tiên anh phải đánh gục cô ấy, cách tốt nhất để gia tăng tình cảm của một đôi đang yêu nhau chính là vận động trên giường.]
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm Phó Thời Dịch vài giây, "Chuyện bao rạp cả nước, chắc không phải là ý đồ xấu mà anh chỉ cho anh trai anh đấy chứ?"
Phó Thời Dịch bị oan muốn chết, "Nếu tôi dạy anh ấy trêu ghẹo cô, sao có thể dùng trình độ thấp như vậy chứ."
Cố Vi Vi ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng vẫn không quên cảnh cáo.
"Tôi không quan tâm chuyện anh giám sát tôi giúp anh trai anh, nhưng anh ít nhúng tay vào chuyện giữa tôi và anh trai anh thôi."
"Không nhúng tay, không nhúng tay." Phó Thời Dịch cười.
Hắn không nhúng tay vào, vậy đến bao giờ anh trai hắn mới được ôm mỹ nhân chứ.
Vì hạnh phúc của anh trai hắn, vì xe hơi thể thao của hắn, hắn vẫn đành phải bán đứng cô thôi.
Cố Vi Vi ôm bó hoa, xuống xe đi vào khách sạn.
Phó Thời Dịch đi phía sau cô, hai người một trước một sau đi vào thang máy.
"Nói thật, trừ anh trai tôi ra thì cô còn có thể gả cho ai được nữa chứ, sao phải cự tuyệt làm gì."
Những người con gái bình thường, chỉ cần nghe thấy tên của anh trai hắn thì đều khóc lóc muốn bước vào cánh cửa Phó gia.
Cô thì tốt rồi, anh trai hắn đã cầu hôn mấy lần, vậy mà vẫn không đồng ý.
Cố Vi Vi lạnh lùng lườm Phó Thời Dịch, chẳng muốn giải thích.
Phó Hàn Tranh không biết, anh là người mà cô không thể gả.
Nhưng, bản thân cô thì lại biết rất rõ ràng, anh không phải người mà cô có thể gả.
Phó Thời Dịch: "Cô không muốn gả cho anh trai tôi, thì cũng phải có lý do gì đó có thể khiến người ta tin tưởng chứ?"
Rõ ràng không phải là cô ấy không động tâm với anh trai hắn, nhưng cứ nhắc tới chuyện kết hôn là cô ấy lại phản ứng như thể đang muốn lấy mạng cô ấy vậy.
Chẳng lẽ, cô ấy muốn hẹn hò với anh trai hắn cả đời chắc.
"Tôi nói rồi, tôi không chấp nhận hôn nhân không có tình yêu."
Cố Vi Vi nói xong liền ôm bó hoa ra khỏi thang máy, về phòng của mình.
Vừa vào cửa, lại dựa vào cánh cửa sau lng mà thở dài một hơi.
Cô không thể quay về bên cạnh Cố Tư Đình, nhưng bên cạnh Phó Hàn Tranh… cô cũng không thể ở lại lâu.
Phó Hàn Tranh hiện tại thích cô, muốn kết hôn với cô.
Nhưng khi anh biết thân phận thực sự của cô rồi, liệu sẽ còn muốn như vậy nữa sao?
Bất luận Phó Hàn Tranh có thích cô hay không, thì cô cũng không thể tiến thêm một bước được.
Kiếp trước cô đã bị Lăng Nghiên cướp mất trái tim, sống lại rồi cô không thể khiến bản thân tan xương nát thịt trong tay Phó Hàn Tranh được.
Phó Thời Dịch nhìn cô vào phòng, hừ một tiếng.
"Cô mà không có tình cảm với anh trai tôi, cái tên Phó Thời Dịch này của tôi sẽ viết ngược lại."
Có một vài chuyện, ngoài miệng thì có thể lừa mình dối người.
Nhưng mỗi lần cô ấy nói chuyện điện thoại với anh trai hắn, trong mắt đều ngập tràn hạnh phúc.
Phó Thời Dịch về phòng của mình, trực tiếp gọi điện thoại cho người quản lý của mình.
"Sau khi tuyên truyền phim xong, tôi muốn nghỉ ngơi!"
La Gia Minh: "Lịch trình của cậu đã được xếp tới năm sau rồi, có quỷ mà cho cậu nghỉ!"
Phó Thời Dịch ngã uỵch cái xuống giường, "Tôi phải dạy anh trai tôi theo đuổi bạn gái!"
Năm phút sau, Phó Hàn Tranh trả lời hai chữ.
[Điều kiện.]
Không phải anh không thừa nhận, đối với con gái, Phó Thời Dịch có nhiều biện pháp hơn anh nhiều.
Phó Thời Dịch đạt được mục đích liền mỉm cười, giở công phu sư tử ngoạm của mình ra điều kiện với Phó Hàn Tranh.
[Trả công ty game cho em.]
[Một chiếc Koenigsegg.]
Một lúc lâu sau, Phó Hàn Tranh trả lời.
[Nếu cách của cậu vô dụng, cậu chuyển tới chỗ mà Phó Thời Khâm chuẩn bị cho cậu đi.]
Ý là, Phó Thời Khâm đã mua một ngôi mộ cho hắn rồi.
Phó Thời Dịch liếc mắt nhìn Cố Vi Vi đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên cạnh, tràn đầy tự tin nói.
[Đương nhiên rồi, nếu vô dụng, em liền dùng cái chết để tạ tội.]
Xe dừng trước khách sạn, Cố Vi Vi vừa mở mắt ra liền đụng phải ánh mắt gian xảo của Phó Thời Dịch, không khỏi nhíu mày.
"Tam Thiếu, anh đang âm mưu cái gì thế?"
"Cô nghĩ gì thế hả, tôi làm gì dám âm mưu gì với cô chứ, không sợ bị anh trai tôi đánh chết chắc."
Phó Thời Dịch chột dạ cười cười, biểu hiện của hắn rõ ràng như vậy sao?
Nhưng, một giây trước hắn vừa gửi một tin nhắn cho đại ca.
[Trở lại làm quân sư cho anh, trước tiên anh phải đánh gục cô ấy, cách tốt nhất để gia tăng tình cảm của một đôi đang yêu nhau chính là vận động trên giường.]
Cố Vi Vi nhìn chằm chằm Phó Thời Dịch vài giây, "Chuyện bao rạp cả nước, chắc không phải là ý đồ xấu mà anh chỉ cho anh trai anh đấy chứ?"
Phó Thời Dịch bị oan muốn chết, "Nếu tôi dạy anh ấy trêu ghẹo cô, sao có thể dùng trình độ thấp như vậy chứ."
Cố Vi Vi ngẫm lại cũng thấy đúng, nhưng vẫn không quên cảnh cáo.
"Tôi không quan tâm chuyện anh giám sát tôi giúp anh trai anh, nhưng anh ít nhúng tay vào chuyện giữa tôi và anh trai anh thôi."
"Không nhúng tay, không nhúng tay." Phó Thời Dịch cười.
Hắn không nhúng tay vào, vậy đến bao giờ anh trai hắn mới được ôm mỹ nhân chứ.
Vì hạnh phúc của anh trai hắn, vì xe hơi thể thao của hắn, hắn vẫn đành phải bán đứng cô thôi.
Cố Vi Vi ôm bó hoa, xuống xe đi vào khách sạn.
Phó Thời Dịch đi phía sau cô, hai người một trước một sau đi vào thang máy.
"Nói thật, trừ anh trai tôi ra thì cô còn có thể gả cho ai được nữa chứ, sao phải cự tuyệt làm gì."
Những người con gái bình thường, chỉ cần nghe thấy tên của anh trai hắn thì đều khóc lóc muốn bước vào cánh cửa Phó gia.
Cô thì tốt rồi, anh trai hắn đã cầu hôn mấy lần, vậy mà vẫn không đồng ý.
Cố Vi Vi lạnh lùng lườm Phó Thời Dịch, chẳng muốn giải thích.
Phó Hàn Tranh không biết, anh là người mà cô không thể gả.
Nhưng, bản thân cô thì lại biết rất rõ ràng, anh không phải người mà cô có thể gả.
Phó Thời Dịch: "Cô không muốn gả cho anh trai tôi, thì cũng phải có lý do gì đó có thể khiến người ta tin tưởng chứ?"
Rõ ràng không phải là cô ấy không động tâm với anh trai hắn, nhưng cứ nhắc tới chuyện kết hôn là cô ấy lại phản ứng như thể đang muốn lấy mạng cô ấy vậy.
Chẳng lẽ, cô ấy muốn hẹn hò với anh trai hắn cả đời chắc.
"Tôi nói rồi, tôi không chấp nhận hôn nhân không có tình yêu."
Cố Vi Vi nói xong liền ôm bó hoa ra khỏi thang máy, về phòng của mình.
Vừa vào cửa, lại dựa vào cánh cửa sau lng mà thở dài một hơi.
Cô không thể quay về bên cạnh Cố Tư Đình, nhưng bên cạnh Phó Hàn Tranh… cô cũng không thể ở lại lâu.
Phó Hàn Tranh hiện tại thích cô, muốn kết hôn với cô.
Nhưng khi anh biết thân phận thực sự của cô rồi, liệu sẽ còn muốn như vậy nữa sao?
Bất luận Phó Hàn Tranh có thích cô hay không, thì cô cũng không thể tiến thêm một bước được.
Kiếp trước cô đã bị Lăng Nghiên cướp mất trái tim, sống lại rồi cô không thể khiến bản thân tan xương nát thịt trong tay Phó Hàn Tranh được.
Phó Thời Dịch nhìn cô vào phòng, hừ một tiếng.
"Cô mà không có tình cảm với anh trai tôi, cái tên Phó Thời Dịch này của tôi sẽ viết ngược lại."
Có một vài chuyện, ngoài miệng thì có thể lừa mình dối người.
Nhưng mỗi lần cô ấy nói chuyện điện thoại với anh trai hắn, trong mắt đều ngập tràn hạnh phúc.
Phó Thời Dịch về phòng của mình, trực tiếp gọi điện thoại cho người quản lý của mình.
"Sau khi tuyên truyền phim xong, tôi muốn nghỉ ngơi!"
La Gia Minh: "Lịch trình của cậu đã được xếp tới năm sau rồi, có quỷ mà cho cậu nghỉ!"
Phó Thời Dịch ngã uỵch cái xuống giường, "Tôi phải dạy anh trai tôi theo đuổi bạn gái!"
/297
|