Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 29: Kết hôn ư? Nằm mơ đi!
/297
|
Tịch Hạ Dạ không thể tin được họ lại có thể thốt ra những lời đó với cô.
Sau ngần ấy năm, họ vẫn coi cô như con bé hèn nhát tuân lệnh mọi thứ mà họ sai bảo. Miễn là cô có chút hữu dụng, họ sẽ không bao giờ buông tha cho cô!
"Tôi phải làm gì với Nguyệt Ảnh đây hả? Vì 10% cổ phần ông nội nói sẽ đưa cho tôi sau đó ư? Còn gì nữa không? Nguyệt Ảnh có thể làm được gì cho tôi ngoài số cổ phần ảo mà tôi sở hữu chứ?" Đôi mắt Tịch Hạ Dạ châm chọc khi lạnh giá hìn bọn họ.
" Thành thật mà nói, tôi không biết cái mà hai người yêu cầu tôi làm là gì hả? Các người không phải luôn hành động cao thượng và vĩ đại vì nghĩ rằng các người đã cho tôi rất nhiều sao? Tại sao tôi phải trở thành con chiên ngoan đạo hy sinh trong cuộc hôn nhân này hả?"
Sự châm chọc lạnh lùng của cô khiến đôi mắt sắc sảo của Đặng Văn Ôn trở nên điên cuồng hơn.
Tịch Hạ Dạ đã thay đổi rất nhiều đấy!
Trước đây, cô ta sẽ không bao giờ nói điều này, nhưng chỉ trong vòng vài năm, cô ta đã hoàn toàn thay đổi. Đặng Văn Ôn có vẻ kinh hoảng và thậm chí Nhạc Linh Tư cũng siết chặt nắm đấm khi săm soi nhìn về Tịch Hạ Dạ.
"Hạ Dạ, con có thể đồng ý điều này vì Tâm Ý hay không? Kỳ Lực tốt hơn Hàn Nhất Phong nhiều lắm đấy." Giọng Nhạc Linh Tư mềm mỏng và dần dần cầu xin.
"Vậy thì sao bà không để Tịch Tâm Ý kết hôn với anh ta hả? Anh ta thậm chí còn tốt hơn, thậm chí hoàn hảo hơn cơ mà. Hơn nữa, bà nói chủ tịch Tập đoàn Kỳ Khải quan tâm đến Tịch Tâm Ý lắm mà, vậy sao tôi phải kết hôn với anh ta thay thế cho cô ấy chứ?"
Tịch Hạ Dạ cảm thấy Nhạc Linh Tư thật lố bịch.
Đặng Văn Ôn liếc nhìn Tịch Hạ Dạ. "Hạ Dạ, mày đừng quên rằng Tâm Ý đã cứu mạng mày ở hẻm sâu sau nơi ở cũ của chúng ta! Con dao găm sẽ đâm vào mày nếu nó không đâm trúng con bé. Từ đó đến nay, cơ thể con bé yếu ớt và tất cả đều là do mày cả! Làm sao mà mày có thể vô ơn như thế hả?"
Tâm Ý cứu mạng cô ư?
Vô ơn sao?
Cơ thể của Tịch Hạ Dạ cứng đơ và khuôn mặt cô tái nhợt đi.
Cô đã quên ư?
Làm sao mà cô có thể quên được cơ chứ?
Đó là cái đêm, cái khoảnh khắc mà Tịch Tâm Ý nhảy vồ về phía cô đã khiến số phận cô mất đi tất cả mọi thứ! Cô không bao giờ có thể quên đi cảnh tượng Hàn Nhất Phong tuyệt vọng ôm lấy Tịch Tâm Ý và vội vã lao đi. Cô không bao giờ quên được cái tát của Đặng Văn Ôn làm má trái cô đau buốt. Cô cũng không bao giờ có thể quên được ánh nhìn cay độc và lạnh giá từ người cha của mình!
Cô còn có thể nói gì nữa đây? Cô vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của Tịch Tâm Ý chút nào!
Cô còn có thể nói gì thêm nữa? Nói cô có thể né được nhưng Tịch Tâm Ý hoảng loạn và nắm chặt lấy tay cô khiến cô không thể phản ứng nhanh sao?
Tại sao Hàn Nhất Phong lại ở đó chứ? Các thủ phạm từ đâu mà đến? Họ đã từng suy nghĩ về điều này hay chưa?
Đột nhiên Tịch Hạ Dạ cười nhạo chính bản thân mình. "Tôi hiểu rồi…Có vẻ mọi lúc các người đều sử dụng lý do giống nhau này để ép buộc tôi làm điều gì đấy. Tôi thực sự không biết lại việc trả ơn lại khó khăn đến thế kia đấy!"
"Tao chỉ đang nói sự thật. Chính vì tai nạn đó mà cơ thể Tâm Ý vẫn luôn yếu ớt. Mày nghĩ bản thân không phải chịu trách nhiệm gì sao?"
Đặng Văn Ôn ngừng đóng vai tốt. Giọng bà ấy khô cằn đi. "Sinh nhật ông nội của mày sắp tới rồi đấy. Tao không muốn cãi nhau với mày bây giờ nữa. Hãy về nhà vào ngày hôm đó và bọn ta sẽ tuyên bố việc đó với mọi người."
Cô gần như quên mất Đặng Văn Ôn là một người cứng đấu. Những lời trong miệng của bà ấy như một thứ mệnh lệnh buộc cô phải phục tùng.
Tịch Hạ Dạ cười khúc khích thay vì giận dữ. Thờ ơ nhìn vào Đặng Văn Ôn và Nhạc Linh Tư, đôi môi mỏng của cô nhếch lên một nụ cười. "Tất nhiên, tôi sẽ quay lại vì ngày sinh nhật của ông nội, nhưng muốn hi sinh tôi để cứu Tịch Tâm Ý và các người à? Nằm mơ đi nhé!"
"Tôi còn đang mong chờ Nguyệt Ảnh tụt dốc và thậm chí phá sản kia kìa! Ồ phải rồi! Không phải Tịch Tâm Ý là ngôi sao quốc tế hay sao? Cô ấy có thể cứu Nguyệt Ảnh vì là người cứu giúp lớn mạnh hơn tôi rất nhiều cơ mà."
Tịch Hạ Dạ lấy kính râm ra và đeo chúng sao khi nói xong. Cô lạnh lùng xoay gót chân và bước ra ngoài. Huyết áp Đặng Văn Ôn gần như mất kiểm soát khi lần nữa giận dữ trừng mắt nhìn Tịch Hạ Dạ rời đi. Nếu không nhờ Nhạc Linh Tư chắc bà ấy đã nổi điên lên rồi.
"Hay lắm! Hay lắm! Bây giờ thì cô ta đã trưởng thành! Thật đúng là ôn dịch mà!" Đặng Văn Ôn hét lên đến mức thở hổn hển.
"Mẹ ơi, chúng ta nên làm gì bây giờ hả mẹ? Nếu con bé cứ như thế này thì chúng ta sẽ không bao giờ thuyết phục được!" Nhạc Linh Tư cau mày và tuyệt vọng. "Mẹ! Tịch Hạ Dạ đã không còn coi trọng gia tộc Tịch chúng ta nữa. Con nghe ngóng được con bé đang leo lên vị trí cao tại Tập đoàn Quang Vinh Thế giới, vì vậy cô ta mới cư xử hùng hổ như thế."
"Không may là Tâm Ý vẫn lo lắng rằng con bé không đủ tốt."
"Cô ta có thể làm gì được hả? Bất kể trở thành ai, cô ta vẫn là một phần của gia tộc này! Ta sẽ có cách để nó khuất phục!" Đặng Văn Ôn không phải là một người đàn bà bình thường; ánh mắt tự phụ của bà ta đã trấn ăn Nhạc Linh Tư.
Đi qua dãy hành lang tối om của bệnh viện, đột nhiên con đường trở nên dài lê thê vô tận. Cho dù cô có đi được bao xa vẫn không thể nào đi đến cuối đường. Tịch Hạ Dạ gặm nhấm nỗi cay đắng và tự bật cười. Cô cảm thấy mình là một xác tàu đáng thương. Đừng bao giờ mong đợi điều tốt đẹp từ những người thân cận nhất với cô, họ đã cướp đi gia đình cô và tình yêu cả đời cô, nên cô không thể nào tin họ chỉ mong muốn cô tha thứ. Thậm chí họ còn muốn sử dụng cô như con rối đổi chác kiếm lời.
Không phải cô không để tâm. Cô chỉ vẫn ngây thơ tin mọi thứ sẽ như cũ nếu cô chịu thỏa hiệp, nhưng đôi khi, vấn đề không nằm ở việc cô hi sinh được bao nhiêu.
"Chị, chị đã trở lại rồi ư? Bà có khỏe không?"
Quay người vào một góc, cô thấy Tịch Tâm Ý đến gần cô khi đang thân mật ôm lấy Hàn Nhất Phong.
Vẻ đẹp mỏng manh của Tịch Tâm Ý dễ dàng hấp dẫn sự đồng cảm của mọi người. Khoảng khắc mà cô ấy thấy Tịch Hạ Dạ, cô ấy buông Hàn Nhất Phong ra và đi đến bên cô với vẻ mặt buồn bã và xin lỗi.
Thậm chí Tịch Hạ Dạ không thèm nhìn họ mà chỉ lướt ngang qua. Ánh mắt cô bình thản như thể cô vừa đi qua không khí. Dáng người gầy gò của cô biến mất dưới ánh sáng mờ ảo.
Tịch Tâm Ý bắt đầu bật khóc và trái tim Hàn Nhất Phong hơi chùng xuống khi anh ôm lấy Tịch Tâm Ý trên tay.
Sau ngần ấy năm, họ vẫn coi cô như con bé hèn nhát tuân lệnh mọi thứ mà họ sai bảo. Miễn là cô có chút hữu dụng, họ sẽ không bao giờ buông tha cho cô!
"Tôi phải làm gì với Nguyệt Ảnh đây hả? Vì 10% cổ phần ông nội nói sẽ đưa cho tôi sau đó ư? Còn gì nữa không? Nguyệt Ảnh có thể làm được gì cho tôi ngoài số cổ phần ảo mà tôi sở hữu chứ?" Đôi mắt Tịch Hạ Dạ châm chọc khi lạnh giá hìn bọn họ.
" Thành thật mà nói, tôi không biết cái mà hai người yêu cầu tôi làm là gì hả? Các người không phải luôn hành động cao thượng và vĩ đại vì nghĩ rằng các người đã cho tôi rất nhiều sao? Tại sao tôi phải trở thành con chiên ngoan đạo hy sinh trong cuộc hôn nhân này hả?"
Sự châm chọc lạnh lùng của cô khiến đôi mắt sắc sảo của Đặng Văn Ôn trở nên điên cuồng hơn.
Tịch Hạ Dạ đã thay đổi rất nhiều đấy!
Trước đây, cô ta sẽ không bao giờ nói điều này, nhưng chỉ trong vòng vài năm, cô ta đã hoàn toàn thay đổi. Đặng Văn Ôn có vẻ kinh hoảng và thậm chí Nhạc Linh Tư cũng siết chặt nắm đấm khi săm soi nhìn về Tịch Hạ Dạ.
"Hạ Dạ, con có thể đồng ý điều này vì Tâm Ý hay không? Kỳ Lực tốt hơn Hàn Nhất Phong nhiều lắm đấy." Giọng Nhạc Linh Tư mềm mỏng và dần dần cầu xin.
"Vậy thì sao bà không để Tịch Tâm Ý kết hôn với anh ta hả? Anh ta thậm chí còn tốt hơn, thậm chí hoàn hảo hơn cơ mà. Hơn nữa, bà nói chủ tịch Tập đoàn Kỳ Khải quan tâm đến Tịch Tâm Ý lắm mà, vậy sao tôi phải kết hôn với anh ta thay thế cho cô ấy chứ?"
Tịch Hạ Dạ cảm thấy Nhạc Linh Tư thật lố bịch.
Đặng Văn Ôn liếc nhìn Tịch Hạ Dạ. "Hạ Dạ, mày đừng quên rằng Tâm Ý đã cứu mạng mày ở hẻm sâu sau nơi ở cũ của chúng ta! Con dao găm sẽ đâm vào mày nếu nó không đâm trúng con bé. Từ đó đến nay, cơ thể con bé yếu ớt và tất cả đều là do mày cả! Làm sao mà mày có thể vô ơn như thế hả?"
Tâm Ý cứu mạng cô ư?
Vô ơn sao?
Cơ thể của Tịch Hạ Dạ cứng đơ và khuôn mặt cô tái nhợt đi.
Cô đã quên ư?
Làm sao mà cô có thể quên được cơ chứ?
Đó là cái đêm, cái khoảnh khắc mà Tịch Tâm Ý nhảy vồ về phía cô đã khiến số phận cô mất đi tất cả mọi thứ! Cô không bao giờ có thể quên đi cảnh tượng Hàn Nhất Phong tuyệt vọng ôm lấy Tịch Tâm Ý và vội vã lao đi. Cô không bao giờ quên được cái tát của Đặng Văn Ôn làm má trái cô đau buốt. Cô cũng không bao giờ có thể quên được ánh nhìn cay độc và lạnh giá từ người cha của mình!
Cô còn có thể nói gì nữa đây? Cô vốn dĩ không cần sự giúp đỡ của Tịch Tâm Ý chút nào!
Cô còn có thể nói gì thêm nữa? Nói cô có thể né được nhưng Tịch Tâm Ý hoảng loạn và nắm chặt lấy tay cô khiến cô không thể phản ứng nhanh sao?
Tại sao Hàn Nhất Phong lại ở đó chứ? Các thủ phạm từ đâu mà đến? Họ đã từng suy nghĩ về điều này hay chưa?
Đột nhiên Tịch Hạ Dạ cười nhạo chính bản thân mình. "Tôi hiểu rồi…Có vẻ mọi lúc các người đều sử dụng lý do giống nhau này để ép buộc tôi làm điều gì đấy. Tôi thực sự không biết lại việc trả ơn lại khó khăn đến thế kia đấy!"
"Tao chỉ đang nói sự thật. Chính vì tai nạn đó mà cơ thể Tâm Ý vẫn luôn yếu ớt. Mày nghĩ bản thân không phải chịu trách nhiệm gì sao?"
Đặng Văn Ôn ngừng đóng vai tốt. Giọng bà ấy khô cằn đi. "Sinh nhật ông nội của mày sắp tới rồi đấy. Tao không muốn cãi nhau với mày bây giờ nữa. Hãy về nhà vào ngày hôm đó và bọn ta sẽ tuyên bố việc đó với mọi người."
Cô gần như quên mất Đặng Văn Ôn là một người cứng đấu. Những lời trong miệng của bà ấy như một thứ mệnh lệnh buộc cô phải phục tùng.
Tịch Hạ Dạ cười khúc khích thay vì giận dữ. Thờ ơ nhìn vào Đặng Văn Ôn và Nhạc Linh Tư, đôi môi mỏng của cô nhếch lên một nụ cười. "Tất nhiên, tôi sẽ quay lại vì ngày sinh nhật của ông nội, nhưng muốn hi sinh tôi để cứu Tịch Tâm Ý và các người à? Nằm mơ đi nhé!"
"Tôi còn đang mong chờ Nguyệt Ảnh tụt dốc và thậm chí phá sản kia kìa! Ồ phải rồi! Không phải Tịch Tâm Ý là ngôi sao quốc tế hay sao? Cô ấy có thể cứu Nguyệt Ảnh vì là người cứu giúp lớn mạnh hơn tôi rất nhiều cơ mà."
Tịch Hạ Dạ lấy kính râm ra và đeo chúng sao khi nói xong. Cô lạnh lùng xoay gót chân và bước ra ngoài. Huyết áp Đặng Văn Ôn gần như mất kiểm soát khi lần nữa giận dữ trừng mắt nhìn Tịch Hạ Dạ rời đi. Nếu không nhờ Nhạc Linh Tư chắc bà ấy đã nổi điên lên rồi.
"Hay lắm! Hay lắm! Bây giờ thì cô ta đã trưởng thành! Thật đúng là ôn dịch mà!" Đặng Văn Ôn hét lên đến mức thở hổn hển.
"Mẹ ơi, chúng ta nên làm gì bây giờ hả mẹ? Nếu con bé cứ như thế này thì chúng ta sẽ không bao giờ thuyết phục được!" Nhạc Linh Tư cau mày và tuyệt vọng. "Mẹ! Tịch Hạ Dạ đã không còn coi trọng gia tộc Tịch chúng ta nữa. Con nghe ngóng được con bé đang leo lên vị trí cao tại Tập đoàn Quang Vinh Thế giới, vì vậy cô ta mới cư xử hùng hổ như thế."
"Không may là Tâm Ý vẫn lo lắng rằng con bé không đủ tốt."
"Cô ta có thể làm gì được hả? Bất kể trở thành ai, cô ta vẫn là một phần của gia tộc này! Ta sẽ có cách để nó khuất phục!" Đặng Văn Ôn không phải là một người đàn bà bình thường; ánh mắt tự phụ của bà ta đã trấn ăn Nhạc Linh Tư.
Đi qua dãy hành lang tối om của bệnh viện, đột nhiên con đường trở nên dài lê thê vô tận. Cho dù cô có đi được bao xa vẫn không thể nào đi đến cuối đường. Tịch Hạ Dạ gặm nhấm nỗi cay đắng và tự bật cười. Cô cảm thấy mình là một xác tàu đáng thương. Đừng bao giờ mong đợi điều tốt đẹp từ những người thân cận nhất với cô, họ đã cướp đi gia đình cô và tình yêu cả đời cô, nên cô không thể nào tin họ chỉ mong muốn cô tha thứ. Thậm chí họ còn muốn sử dụng cô như con rối đổi chác kiếm lời.
Không phải cô không để tâm. Cô chỉ vẫn ngây thơ tin mọi thứ sẽ như cũ nếu cô chịu thỏa hiệp, nhưng đôi khi, vấn đề không nằm ở việc cô hi sinh được bao nhiêu.
"Chị, chị đã trở lại rồi ư? Bà có khỏe không?"
Quay người vào một góc, cô thấy Tịch Tâm Ý đến gần cô khi đang thân mật ôm lấy Hàn Nhất Phong.
Vẻ đẹp mỏng manh của Tịch Tâm Ý dễ dàng hấp dẫn sự đồng cảm của mọi người. Khoảng khắc mà cô ấy thấy Tịch Hạ Dạ, cô ấy buông Hàn Nhất Phong ra và đi đến bên cô với vẻ mặt buồn bã và xin lỗi.
Thậm chí Tịch Hạ Dạ không thèm nhìn họ mà chỉ lướt ngang qua. Ánh mắt cô bình thản như thể cô vừa đi qua không khí. Dáng người gầy gò của cô biến mất dưới ánh sáng mờ ảo.
Tịch Tâm Ý bắt đầu bật khóc và trái tim Hàn Nhất Phong hơi chùng xuống khi anh ôm lấy Tịch Tâm Ý trên tay.
/297
|