Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 31: Cần một hôn lễ (1)
/297
|
"Giám đốc Tịch, bản vẽ chú lợn ấy của cô trông rất đẹp đấy!" Giọng Mộ Du Thần vang lên bên tai cô, sau đó là tiếng cười giòn giã của Lịch Tư.
Tịch Hạ Dạ sững sờ một lúc trước khi quay người lại. Lịch Tư đang nhìn chằm chằm trên mặt đất. Theo đường nhìn của anh, toàn thân cô run rẩy và mặt đỏ ửng lên!
Bức vẽ rơi ngay bên cạnh chân Mộ Du Thần. Trên tờ giấy có hình một con lợn, một con rắn và một người phụ nữ đang cầm dao ném. Con lợn khá thực tế với con dao cắm ngay vào tim nó. Cái tên "Hàn Nhất Phong được viết ngay phía trên trong khi con rắn bị cắt làm đôi với cái tên "Tịch Tâm Ý" nghệch ngoạc được viết phía trên nó. Một người phụ nữ trông như nữ hoàng dẫm chân lên con rắn và phía dưới là dòng chữ "Nữ hoàng Tịch Hạ Dạ".
Có lẽ nó đã rơi ra từ tập tài liệu khi nãy của cô.
Đúng là cô đã vẽ con lợn, nhưng con rắn, người phụ nữ và những cái tên đều là do Tố Nam thêm vào cả. Tố Nam đã xem lướt qua những bức tranh của cô vào ngày mà cô trở về. Trong một phút ngẫu hứng, cô ấy đã vẽ thêm một vài thứ vào.
Thực sự Tịch Hạ Dạ muốn biến mất ngay lúc đó. Cô nhanh chóng chạy đến nhặt bản vẽ nhưng
Một bàn tay to lớn đã nhanh hơn cô và cầm lấy bản vẽ trước.
"Trả lại nó cho tôi!" Biểu cảm của Tịch Hạ Dạ trở nên bối rối và hối hận khi để Mộ Du Thần cầm bản vẽ. Cô thấy anh nháy mắt tinh nghịch với cô và cô bắt đầu tức giận.
"Mộ Du Thần! Trả lại cho tôi!" Cô nhón chân và cố với tới nó nhưng anh giơ lên cao khiến cô không thể với tới được.
Mộ Du Thần cao 180cm trong khi Tịch Hạ Dạ chỉ hơn 160cm. Chiều cao của cô chỉ chạm đến cằm của anh, nên dĩ nhiên cô không thể chạm tới bức vẽ nếu anh đưa nó lên cao. "Tôi không hi vọng bản vẽ khá tốt này của cô, Nữ hoàng ạ? Tịch Hạ Dạ?
Mộ Du Thần cười mỉm và liếc nhìn Tịch Hạ Dạ; đó là một cái nhìn trẻ con và kỳ quặc.
Thực sự Tịch Hạ Dạ bất lực đến mức lườm anh và mặt cô càng đỏ hơn. Tiếng cười của Lịch Tư không giúp tình cảm khá khẩm hơn là bao. Hình tượng hoàn hảo mà cô cố gắng giữ gìn đã bị phá nát!
Một cuộc gọi bất ngờ đã cứu cô khỏi tình cảnh đáng xấu hổ này. Cô rút điện thoại ra và nhìn tên "Tố Nam" hiện trên màn hình.
Nhanh chóng Tịch Hạ Dạ bấm điện thoại và trả lời cuộc gọi đến. Giọng điệu ngọt ngào của Tố Nam vang lên kèm theo một chút lo lắng và giận dữ.
"Hạ Dạ! Là tớ đây!"
"Có chuyện gì thế?"
Tịch Hạ Dạ cau mày khi thấy giọng điệu Tố Nam có gì không đúng lắm. "Nguyễn Hằng có đến tìm cậu không đấy?"
"Không phải chuyện của tớ và anh ấy đâu. Tịch Hạ Dạ à, cậu không nhìn thấy những dòng tin nhắn mà tớ gửi cho cậu hả? Tớ đã gọi cho cậu và rồi cậu không bắt máy. Cậu đã đi đâu vậy?"
Tố Nam bắt đầu phàn nàn và cô ấy như ăn phải một quả bom.
"Tin nhắn gì cơ? Tớ để điện thoại trong văn phòng. Nhưng có chuyện gì vậy?"
"Tớ đã lên lịch hẹn cho cậu vào ngày mai rồi nhé. Anh ấy khá ưu tú về mọi mặt. Anh ấy là con trai một người bạn tốt của cha tớ, vừa trở về từ nước ngoài và có bằng thạc sỹ hẳn hoi. Tớ đã từng chơi chung với anh ấy thuở bé. Anh ấy cao ráo và điển trai lắm cơ…Tớ không quan tâm nữa! Ngày mai, cậu buộc phải đến nơi và gặp mặt anh ấy!"
Tố Nam bắt đầu huyên thuyên liên tục. Giọng nói to của cô đặc biệt rõ trong không gian nhỏ hẹp này và Tịch Hạ Dạ không thể làm gì ngoài việc để chiếc điện thoại ra khỏi tai mình.
"Này, cậu có nghe tớ này gì không thế?" Tố Nam hỏi lại khi không thấy Tịch Hạ Dạ trả lời bất kỳ câu nào.
Tịch Hạ Dạ vắt tay lên trán. Ngay khi cô chuẩn bị trả lời thì Tố Nam ngắt lời cô, "Hạ Dạ, tớ cảm thấy rất bực bội vụ ở bệnh viện T. Tớ cực kỳ tức giận vì những hành động yêu đương mà họ thể hiện ra. Tớ tình cờ nghe được họ sắp đính hôn. Vậy nên, Hạ Dạ à, cậu không muốn xoay chuyển tình thế sao? Kết hôn với một người đàn ông xuất sắc trước cả lễ cưới của họ! Thể hiện cho họ thấy cậu sống tốt thế nào và đang ở trên đỉnh cao nữa! Tớ chí…quá thất vọng!"
Tố Nam không thể không phiền lòng khi nghĩ về khuôn mặt của bọn họ.
Kết hôn ư?
Ngực Tịch Hạ Dạ bỗng thấy nặng nề và nét mặt cô cũng trở nên băng giá lại.
"Phải rồi, Hạ Dạ, cuối tuần này cậu có trở lại mừng sinh nhật ông nội hay không? Tớ nghĩ cậu không nên trở lại làm gì nữa. Cậu sẽ cảm thấy ghê tởm khi nhìn khuôn mặt của họ mất!". Tố Nam giận dữ nói.
Tịch Hạ Dạ hít nhẹ một hơi. Khi cô nhớ lại thái độ của Đặng Văn Ôn và Nhạc Linh Tư tại bệnh viên, cô nở nụ cười lạnh lùng. "Tại sao không chứ? Sinh nhật của ông nội cơ mà. Tất nhiên tớ sẽ quay lại! Họ mới là những người phải né tránh, không phải tớ."
"Nhưng…tớ lo lắng cậu lắm. Ai biết bọn phù thủy kia sẽ làm những gì cơ chứ?!" Giọng Tố Nam mềm hẳn đi trong lúc lo lắng.
Tịch Hạ Dạ mỉm cười và giọng nói trở nên dịu dàng. "Cám ơn cậu, Tố Nam. Đã lâu lắm rồi tớ mới quay lại chốn xưa. Tớ quay lại chỉ vì muốn gặp ông mà thôi. Ngày mai tớ phải qua nhà chủ tịch Thần đấy. Tớ có vài cái cần phải làm nữa."
"Được rồi, tớ sẽ sắp xếp cuộc hẹn sau vậy. Nhưng xin cậu hãy cẩn thận nhé. Cứ gọi cho tớ nếu có vấn đề gì. Tớ chỉ lo lắng cậu sẽ cảm thấy buồn khi gặp cặp đôi giả dối đó mà thôi"
"Ừm"
Tịch Hạ Dạ cúp máy và vô thức siết chặt những tài liệu đang cầm, cô nở một nụ cười cay đắng trên mặt.
Tịch Hạ Dạ sững sờ một lúc trước khi quay người lại. Lịch Tư đang nhìn chằm chằm trên mặt đất. Theo đường nhìn của anh, toàn thân cô run rẩy và mặt đỏ ửng lên!
Bức vẽ rơi ngay bên cạnh chân Mộ Du Thần. Trên tờ giấy có hình một con lợn, một con rắn và một người phụ nữ đang cầm dao ném. Con lợn khá thực tế với con dao cắm ngay vào tim nó. Cái tên "Hàn Nhất Phong được viết ngay phía trên trong khi con rắn bị cắt làm đôi với cái tên "Tịch Tâm Ý" nghệch ngoạc được viết phía trên nó. Một người phụ nữ trông như nữ hoàng dẫm chân lên con rắn và phía dưới là dòng chữ "Nữ hoàng Tịch Hạ Dạ".
Có lẽ nó đã rơi ra từ tập tài liệu khi nãy của cô.
Đúng là cô đã vẽ con lợn, nhưng con rắn, người phụ nữ và những cái tên đều là do Tố Nam thêm vào cả. Tố Nam đã xem lướt qua những bức tranh của cô vào ngày mà cô trở về. Trong một phút ngẫu hứng, cô ấy đã vẽ thêm một vài thứ vào.
Thực sự Tịch Hạ Dạ muốn biến mất ngay lúc đó. Cô nhanh chóng chạy đến nhặt bản vẽ nhưng
Một bàn tay to lớn đã nhanh hơn cô và cầm lấy bản vẽ trước.
"Trả lại nó cho tôi!" Biểu cảm của Tịch Hạ Dạ trở nên bối rối và hối hận khi để Mộ Du Thần cầm bản vẽ. Cô thấy anh nháy mắt tinh nghịch với cô và cô bắt đầu tức giận.
"Mộ Du Thần! Trả lại cho tôi!" Cô nhón chân và cố với tới nó nhưng anh giơ lên cao khiến cô không thể với tới được.
Mộ Du Thần cao 180cm trong khi Tịch Hạ Dạ chỉ hơn 160cm. Chiều cao của cô chỉ chạm đến cằm của anh, nên dĩ nhiên cô không thể chạm tới bức vẽ nếu anh đưa nó lên cao. "Tôi không hi vọng bản vẽ khá tốt này của cô, Nữ hoàng ạ? Tịch Hạ Dạ?
Mộ Du Thần cười mỉm và liếc nhìn Tịch Hạ Dạ; đó là một cái nhìn trẻ con và kỳ quặc.
Thực sự Tịch Hạ Dạ bất lực đến mức lườm anh và mặt cô càng đỏ hơn. Tiếng cười của Lịch Tư không giúp tình cảm khá khẩm hơn là bao. Hình tượng hoàn hảo mà cô cố gắng giữ gìn đã bị phá nát!
Một cuộc gọi bất ngờ đã cứu cô khỏi tình cảnh đáng xấu hổ này. Cô rút điện thoại ra và nhìn tên "Tố Nam" hiện trên màn hình.
Nhanh chóng Tịch Hạ Dạ bấm điện thoại và trả lời cuộc gọi đến. Giọng điệu ngọt ngào của Tố Nam vang lên kèm theo một chút lo lắng và giận dữ.
"Hạ Dạ! Là tớ đây!"
"Có chuyện gì thế?"
Tịch Hạ Dạ cau mày khi thấy giọng điệu Tố Nam có gì không đúng lắm. "Nguyễn Hằng có đến tìm cậu không đấy?"
"Không phải chuyện của tớ và anh ấy đâu. Tịch Hạ Dạ à, cậu không nhìn thấy những dòng tin nhắn mà tớ gửi cho cậu hả? Tớ đã gọi cho cậu và rồi cậu không bắt máy. Cậu đã đi đâu vậy?"
Tố Nam bắt đầu phàn nàn và cô ấy như ăn phải một quả bom.
"Tin nhắn gì cơ? Tớ để điện thoại trong văn phòng. Nhưng có chuyện gì vậy?"
"Tớ đã lên lịch hẹn cho cậu vào ngày mai rồi nhé. Anh ấy khá ưu tú về mọi mặt. Anh ấy là con trai một người bạn tốt của cha tớ, vừa trở về từ nước ngoài và có bằng thạc sỹ hẳn hoi. Tớ đã từng chơi chung với anh ấy thuở bé. Anh ấy cao ráo và điển trai lắm cơ…Tớ không quan tâm nữa! Ngày mai, cậu buộc phải đến nơi và gặp mặt anh ấy!"
Tố Nam bắt đầu huyên thuyên liên tục. Giọng nói to của cô đặc biệt rõ trong không gian nhỏ hẹp này và Tịch Hạ Dạ không thể làm gì ngoài việc để chiếc điện thoại ra khỏi tai mình.
"Này, cậu có nghe tớ này gì không thế?" Tố Nam hỏi lại khi không thấy Tịch Hạ Dạ trả lời bất kỳ câu nào.
Tịch Hạ Dạ vắt tay lên trán. Ngay khi cô chuẩn bị trả lời thì Tố Nam ngắt lời cô, "Hạ Dạ, tớ cảm thấy rất bực bội vụ ở bệnh viện T. Tớ cực kỳ tức giận vì những hành động yêu đương mà họ thể hiện ra. Tớ tình cờ nghe được họ sắp đính hôn. Vậy nên, Hạ Dạ à, cậu không muốn xoay chuyển tình thế sao? Kết hôn với một người đàn ông xuất sắc trước cả lễ cưới của họ! Thể hiện cho họ thấy cậu sống tốt thế nào và đang ở trên đỉnh cao nữa! Tớ chí…quá thất vọng!"
Tố Nam không thể không phiền lòng khi nghĩ về khuôn mặt của bọn họ.
Kết hôn ư?
Ngực Tịch Hạ Dạ bỗng thấy nặng nề và nét mặt cô cũng trở nên băng giá lại.
"Phải rồi, Hạ Dạ, cuối tuần này cậu có trở lại mừng sinh nhật ông nội hay không? Tớ nghĩ cậu không nên trở lại làm gì nữa. Cậu sẽ cảm thấy ghê tởm khi nhìn khuôn mặt của họ mất!". Tố Nam giận dữ nói.
Tịch Hạ Dạ hít nhẹ một hơi. Khi cô nhớ lại thái độ của Đặng Văn Ôn và Nhạc Linh Tư tại bệnh viên, cô nở nụ cười lạnh lùng. "Tại sao không chứ? Sinh nhật của ông nội cơ mà. Tất nhiên tớ sẽ quay lại! Họ mới là những người phải né tránh, không phải tớ."
"Nhưng…tớ lo lắng cậu lắm. Ai biết bọn phù thủy kia sẽ làm những gì cơ chứ?!" Giọng Tố Nam mềm hẳn đi trong lúc lo lắng.
Tịch Hạ Dạ mỉm cười và giọng nói trở nên dịu dàng. "Cám ơn cậu, Tố Nam. Đã lâu lắm rồi tớ mới quay lại chốn xưa. Tớ quay lại chỉ vì muốn gặp ông mà thôi. Ngày mai tớ phải qua nhà chủ tịch Thần đấy. Tớ có vài cái cần phải làm nữa."
"Được rồi, tớ sẽ sắp xếp cuộc hẹn sau vậy. Nhưng xin cậu hãy cẩn thận nhé. Cứ gọi cho tớ nếu có vấn đề gì. Tớ chỉ lo lắng cậu sẽ cảm thấy buồn khi gặp cặp đôi giả dối đó mà thôi"
"Ừm"
Tịch Hạ Dạ cúp máy và vô thức siết chặt những tài liệu đang cầm, cô nở một nụ cười cay đắng trên mặt.
/297
|