Cuộc Hôn Nhân Bí Mật Đầy Ngọt Ngào: Vợ Yêu Bé Bỏng Của Đại Gia Tài Phiệt
Chương 41: Mộ Du Thần, chúng ta hãy kết hôn?
/297
|
Những đám mây trên bầu trời buổi sáng đã khuất dạng rồi. Ánh nắng chiếu xuống và một làn gió mát lướt qua. Một chiếc ô tô màu đen từ từ thong thả đi trên con đường xi măng và nhanh dừng lại bên lề đường.
Cánh cửa xe mở ra và một người đàn ông có vẻ ngoài danh giá bước xuống từ ghế khách. Anh mặc một bộ đồ màu bạc với một chiếc áo khoác dài màu đen.
Anh liếc nhìn mặt trời ấm áp trên bầu trời rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài bên đường.
"Đưa cho tôi các tài liệu về South River. Tôi sẽ ở đây đợi trong lúc anh đi đưa quà."
"Vâng, thưa Chủ tịch!"
Ah Mo nhanh chóng mang các tài liệu từ chiếc cặp của mình đưa Mộ Du Thần. Sau đó, anh cầm món quà và đi về phía cửa sau của West Park.
Dù sao thì họ vẫn phải quay về văn phòng sau chuyện này mà.
Nhưng khi anh vừa băng qua đường, đột nhiên cánh cửa mở ra từ bên trong.
"Giám đốc Tịch!" Ah Mo bị sốc.
Tịch Hạ Dạ giật mình. Cô ngẩng đầu lên và thấy Ah Mo đang đứng trước mặt mình. Sau một lúc mất ý thức cô mới nhận ra anh ta, "Chào anh!"
"Giám đốc Tịch, có chuyện gì vậy? Sao trông cô lại nhợt nhạt thế này?"
Tịch Hạ Dạ lắc đầu. Ngay khi cô muốn lướt qua mà không nói gì cả thì một ý nghĩ lướt qua tâm trí u tối của cô. Cô liền nhìn Ah Mo và hỏi, "Mộ Du Thần cũng ở đây phải không?"
Thoáng ngạc nhiên, anh ấy gật đầu rồi xoay người và nhìn theo một hướng nhất định. Tịch Hạ Dạ nhìn theo hướng Ah Mo và thấy Mộ Du Thần đang ngồi trên băng ghế, đọc một số tài liệu.
Mặt trời vàng thêm một lớp dịu dàng bao quanh anh. Ngay lúc này, trông anh vô cùng xa lạ và huyền ảo.
Tịch Hạ Dạ vẫn đang ấn chặt vết thương đau đớn dưới lớp áo gió, cô băng qua đường mà không hề do dự.
Cô hy vọng mình có thể tìm thấy một người có thể giúp cô bảo vệ sự kiêu ngạo yếu ớt này và mang cô rời đi an toàn trước khi cô ngã xuống.
Mộ Du Thần nhận thấy một cái bóng mờ từ từ đến gần anh và chặn đi ánh sáng mặt trời chiếu vào tài liệu của anh. Tiếng bước chân ngày càng gần nên anh ngẩng đầu lên một chút và thấy một đôi chân đang dần bước đến.
Tịch Hạ Dạ dừng lại vài bước trước Mộ Du Thần trong khi cô siết nhẹ cánh tay bị thương của mình. Đôi mắt cô chăm chú nhìn vào anh.
Một ký ức mờ nhạt đi qua tâm trí, cô nhớ lại những gì anh đã nói với cô vào một ngày hôm đó.
Nếu em không phiền lòng, hãy kết hôn với tôi nhé. Là vợ tôi. Là người phụ nữ đứng đầu của Quang Vinh Thế Giới. Qua đó, em sẽ có thể tiến về phía trước.
"Ký tên đi. Miễn là mày ký tên vào đây thì bọn tao sẽ đền bù cho mày thôi"
"Mẹ mày đã nói với nó về điều đấy và nó đã chấp nhận rồi"
"Tâm Ý, em có bằng lòng lấy anh không?"
"Hạ Dạ, Chủ tịch Kỳ là vị khách đặc biệt của Tịch gia chúng ta đấy. Hãy đưa chủ tịch Kỳ đi dạo đâu đó"
" Mẹ chỉ nói sự thật. Không phải tất cả đều vì nó mà gia đình chúng ta mới trở nên như hôm nay sao?"
Những thước phim đó tua lại dần trong tâm trí cô. Cuối cùng, cô cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi nhắm mắt. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô lại mở mắt ra và nhìn Mộ Du Thần vẫn đang tập trung vào tập tài liệu.
Suy nghĩ một chút rồi cô thốt ra với giọng mỏi mệt, "Mộ Du Thần, chúng ta hãy kết hôn nhé?"
Mộ Du Thần ngạc nhiên khi nghe giọng nói khàn khàn của cô. Anh không lập tức nhìn cô, nhưng đôi tay đang cầm tài liệu khẽ nắm chặt.
Tịch Hạ Dạ đang nhìn anh một cách kiên định, nhận thấy đôi mắt vốn đã rất tối của anh dần trở nên tối hơn. Khuôn mặt cô bắt đầu trở nên tái nhợt khi phải đè nén cơn đau ở ngực và cơn đau dữ dội trên vai cho đến lúc cô nở một nụ cười cay đắng và chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, Mộ Du Thần lặng lẽ rời mắt khỏi tập tài liệu và nhìn cô đăm chiêu. Đóng tài liệu, anh đi về phía cô và đưa chúng cho cô.
Tịch Hạ Dạ bối rối. Cô quay lại và hỏi khi cầm tài liệu trên tay. "Cô tính đi đâu hả?"
Mộ Du Thần nhìn mặt trời đang lặn và giọng nói trầm ấm của anh thật sự ấm áp. "Đi thôi nào. Phòng dân sự sắp đóng cửa đấy!"
Trái tim Tịch Hạ Dạ ngừng đập khi cô nghe những anh nói. Sau một lúc, cô mới chợt có thể hiểu cái mà anh nói đến.
Cô cảm thấy một hơi ấm phả vào lồng ngực khi nhìn anh và không thể nói nên lời. Đột nhiên, cô cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm thoát ra từ tất cả những nỗi đau cô đã trải qua. Mặc dù, cô có thể không đủ sức khỏe để bọn họ đến văn phòng dân sự kịp giờ được nữa.
Tầm nhìn của cô tối sầm lại và người cô gần như chạm đất. Chính vào lúc đó, Mộ Du Thần cảm thấy có điểm kỳ lạ. Anh liếc nhìn Tịch Hạ Dạ và ngay lập tức nhận thấy có gì đấy không ổn với cô.
Tịch Hạ Dạ, sự tỉnh táo cô cố giữ giờ đã sụp đổ.
Mộ Du Thần giữ chặt cơ thể loạng choạng của cô và lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy với cô vậy hả?"
Tịch Hạ Dạ buông bàn tay đang ấn vào vết thương. Dính chặt mắt vào Mộ Du Thần, bàn tay đầy máu của cô nắm chặt cổ áo anh và giọng cô trở nên khàn đặc. Theo bản năng, đôi mắt cô bắt đầu cay xèo đi đôi chút và cô chớp mắt để cố tập trung vào đôi mắt anh.
"Hãy nhớ... những gì anh nói đấy... Tôi sẽ kết hôn với anh. Ngay bây giờ... kết hôn... ngay bây giờ"
Cô thốt ra những lời đó trước khi bị bóng tối nhấn chìm. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, cô bất tỉnh.
Cánh cửa xe mở ra và một người đàn ông có vẻ ngoài danh giá bước xuống từ ghế khách. Anh mặc một bộ đồ màu bạc với một chiếc áo khoác dài màu đen.
Anh liếc nhìn mặt trời ấm áp trên bầu trời rồi ngồi xuống một chiếc ghế dài bên đường.
"Đưa cho tôi các tài liệu về South River. Tôi sẽ ở đây đợi trong lúc anh đi đưa quà."
"Vâng, thưa Chủ tịch!"
Ah Mo nhanh chóng mang các tài liệu từ chiếc cặp của mình đưa Mộ Du Thần. Sau đó, anh cầm món quà và đi về phía cửa sau của West Park.
Dù sao thì họ vẫn phải quay về văn phòng sau chuyện này mà.
Nhưng khi anh vừa băng qua đường, đột nhiên cánh cửa mở ra từ bên trong.
"Giám đốc Tịch!" Ah Mo bị sốc.
Tịch Hạ Dạ giật mình. Cô ngẩng đầu lên và thấy Ah Mo đang đứng trước mặt mình. Sau một lúc mất ý thức cô mới nhận ra anh ta, "Chào anh!"
"Giám đốc Tịch, có chuyện gì vậy? Sao trông cô lại nhợt nhạt thế này?"
Tịch Hạ Dạ lắc đầu. Ngay khi cô muốn lướt qua mà không nói gì cả thì một ý nghĩ lướt qua tâm trí u tối của cô. Cô liền nhìn Ah Mo và hỏi, "Mộ Du Thần cũng ở đây phải không?"
Thoáng ngạc nhiên, anh ấy gật đầu rồi xoay người và nhìn theo một hướng nhất định. Tịch Hạ Dạ nhìn theo hướng Ah Mo và thấy Mộ Du Thần đang ngồi trên băng ghế, đọc một số tài liệu.
Mặt trời vàng thêm một lớp dịu dàng bao quanh anh. Ngay lúc này, trông anh vô cùng xa lạ và huyền ảo.
Tịch Hạ Dạ vẫn đang ấn chặt vết thương đau đớn dưới lớp áo gió, cô băng qua đường mà không hề do dự.
Cô hy vọng mình có thể tìm thấy một người có thể giúp cô bảo vệ sự kiêu ngạo yếu ớt này và mang cô rời đi an toàn trước khi cô ngã xuống.
Mộ Du Thần nhận thấy một cái bóng mờ từ từ đến gần anh và chặn đi ánh sáng mặt trời chiếu vào tài liệu của anh. Tiếng bước chân ngày càng gần nên anh ngẩng đầu lên một chút và thấy một đôi chân đang dần bước đến.
Tịch Hạ Dạ dừng lại vài bước trước Mộ Du Thần trong khi cô siết nhẹ cánh tay bị thương của mình. Đôi mắt cô chăm chú nhìn vào anh.
Một ký ức mờ nhạt đi qua tâm trí, cô nhớ lại những gì anh đã nói với cô vào một ngày hôm đó.
Nếu em không phiền lòng, hãy kết hôn với tôi nhé. Là vợ tôi. Là người phụ nữ đứng đầu của Quang Vinh Thế Giới. Qua đó, em sẽ có thể tiến về phía trước.
"Ký tên đi. Miễn là mày ký tên vào đây thì bọn tao sẽ đền bù cho mày thôi"
"Mẹ mày đã nói với nó về điều đấy và nó đã chấp nhận rồi"
"Tâm Ý, em có bằng lòng lấy anh không?"
"Hạ Dạ, Chủ tịch Kỳ là vị khách đặc biệt của Tịch gia chúng ta đấy. Hãy đưa chủ tịch Kỳ đi dạo đâu đó"
" Mẹ chỉ nói sự thật. Không phải tất cả đều vì nó mà gia đình chúng ta mới trở nên như hôm nay sao?"
Những thước phim đó tua lại dần trong tâm trí cô. Cuối cùng, cô cảm thấy ngột ngạt và mệt mỏi nhắm mắt. Sau khi hít một hơi thật sâu, cô lại mở mắt ra và nhìn Mộ Du Thần vẫn đang tập trung vào tập tài liệu.
Suy nghĩ một chút rồi cô thốt ra với giọng mỏi mệt, "Mộ Du Thần, chúng ta hãy kết hôn nhé?"
Mộ Du Thần ngạc nhiên khi nghe giọng nói khàn khàn của cô. Anh không lập tức nhìn cô, nhưng đôi tay đang cầm tài liệu khẽ nắm chặt.
Tịch Hạ Dạ đang nhìn anh một cách kiên định, nhận thấy đôi mắt vốn đã rất tối của anh dần trở nên tối hơn. Khuôn mặt cô bắt đầu trở nên tái nhợt khi phải đè nén cơn đau ở ngực và cơn đau dữ dội trên vai cho đến lúc cô nở một nụ cười cay đắng và chuẩn bị rời đi.
Đột nhiên, Mộ Du Thần lặng lẽ rời mắt khỏi tập tài liệu và nhìn cô đăm chiêu. Đóng tài liệu, anh đi về phía cô và đưa chúng cho cô.
Tịch Hạ Dạ bối rối. Cô quay lại và hỏi khi cầm tài liệu trên tay. "Cô tính đi đâu hả?"
Mộ Du Thần nhìn mặt trời đang lặn và giọng nói trầm ấm của anh thật sự ấm áp. "Đi thôi nào. Phòng dân sự sắp đóng cửa đấy!"
Trái tim Tịch Hạ Dạ ngừng đập khi cô nghe những anh nói. Sau một lúc, cô mới chợt có thể hiểu cái mà anh nói đến.
Cô cảm thấy một hơi ấm phả vào lồng ngực khi nhìn anh và không thể nói nên lời. Đột nhiên, cô cảm thấy một cảm giác nhẹ nhõm thoát ra từ tất cả những nỗi đau cô đã trải qua. Mặc dù, cô có thể không đủ sức khỏe để bọn họ đến văn phòng dân sự kịp giờ được nữa.
Tầm nhìn của cô tối sầm lại và người cô gần như chạm đất. Chính vào lúc đó, Mộ Du Thần cảm thấy có điểm kỳ lạ. Anh liếc nhìn Tịch Hạ Dạ và ngay lập tức nhận thấy có gì đấy không ổn với cô.
Tịch Hạ Dạ, sự tỉnh táo cô cố giữ giờ đã sụp đổ.
Mộ Du Thần giữ chặt cơ thể loạng choạng của cô và lo lắng hỏi: "Có chuyện gì vậy với cô vậy hả?"
Tịch Hạ Dạ buông bàn tay đang ấn vào vết thương. Dính chặt mắt vào Mộ Du Thần, bàn tay đầy máu của cô nắm chặt cổ áo anh và giọng cô trở nên khàn đặc. Theo bản năng, đôi mắt cô bắt đầu cay xèo đi đôi chút và cô chớp mắt để cố tập trung vào đôi mắt anh.
"Hãy nhớ... những gì anh nói đấy... Tôi sẽ kết hôn với anh. Ngay bây giờ... kết hôn... ngay bây giờ"
Cô thốt ra những lời đó trước khi bị bóng tối nhấn chìm. Cuối cùng, không thể chịu đựng được nữa, cô bất tỉnh.
/297
|