Sau khi y tá ra khỏi cửa, Lê Diệp phải đợi tiếp, vì Doãn Chính Đạc lại ngủ, như thể cô là không khí vậy.
Chờ đến sốt ruột, cô kiềm chế ý định mở cửa rời đi tới mấy lần. Ở đây cầu xin anh, chính cô cũng cảm thấy là một quyết định ngu ngốc.
Nằm một lát, Doãn Chính Đạc bỗng ngồi dậy, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Phòng bệnh không quá lớn, âm thanh gì cũng rất rõ ràng. Lê Diệp cảm thấy rất khó chịu, liền quay đầu đi ra.
Vừa đi chưa được xa, từ phía sau bỗng bị người ta kéo lại, cô quay đầu, liền chạm phải ánh mắt âm trầm, dữ tợn.
Hai bước đã vượt qua, Doãn Chính Đạc tóm lấy cánh tay cô, cắn răng nói, “Cô đi tìm ai? Tôn Bách Niên? Đừng hòng, nói cho cô hay, tôi mà không mở miệng thì con bé kia cả đời này cũng đừng mong ra ngoài được!”
Lê Diệp hất anh ra, “Anh quả thật phát điên rồi!”
Doãn Chính Đạc cười lạnh, “Tôi phát điên đấy, nhưng hiện giờ cô chỉ có thể cầu xin thằng điên như tôi thôi.”
Cắn chặt răng, Lê Diệp nắm chặt tay nhìn anh, “Anh còn muốn thế nào hả! Tùng Thông phải ngồi tù mười năm, tôi thì thành ra thế này, cứ cho là tôi nợ anh, như thế này còn chưa đủ sao?”
Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, thần sắc lạnh lùng khiến người khác phải sợ hãi. Một lúc sau, anh trầm giọng nói, “Không đủ.”
Lê Diệp tuyệt vọng, “Anh muốn tôi nhảy qua cửa sổ ư?”
Đôi mày kiếm nhíu lại, các cơ trên mặt Doãn Chính Đạc đều căng cứng. Anh không nói lời nào, nhưng hai mắt lại ngập tràn lửa giận…
Lê Diệp nhìn con người bị vùi trong nỗi hận kia, vì mất đi Sơ Vũ nên anh trút toàn bộ oán giận lên cô. Lê Diệp đã không còn e ngại kiếp nạn gì nữa, nhưng cô không thể chịu được nếu Tùng Thông và Tiểu Chước cũng bị kéo xuống nước theo.
Lê Diệp ngồi trên xe lăn, chỉ một cái chớp mắt, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ – Nếu cô chết, có phải tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt không, có phải nỗi hận của Doãn Chính Đạc sẽ kết thúc, sẽ không bao giờ…có người bị cuốn vào sự việc này nữa?
Ánh mắt cô ảm đạm như tro tàn, khuôn mặt vốn không có thần thái lập tức bị sắc u ám bao phủ. Lê Diệp ngồi yên, gió từ ngoài cửa sổ tràn vào, cơ thể gầy gò của cô như một bông tuyết có thể tan bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, Doãn Chính Đạc cuống cuồng tiến lên, đưa tay nắm chặt bả vai cô.
Lực tay của anh quá lớn, bóp đến mức cả xương cốt Lê Diệp cũng thấy nhưng nhức. Doãn Chính Đạc buông tay ra, đứng trước mặt cô, không đi cũng không nói.
Ngọn đèn trên hành lang chỉ lờ mờ, ánh mắt Doãn Chính Đạc thì lại sáng rực, như hai tia lửa có thể thiêu đốt người ta.
Một lúc sau, anh bỗng trầm giọng nói, “Thả cũng được thôi, nhưng cái giá quá lớn e là cô không nhận được đâu.”
Lê Diệp nheo mắt lại. Anh không cười, cũng không giận, thái độ nói chuyện lại vô cùng nghiêm túc, anh cứ như vậy lại khiến người khác không nắm bắt được, nguy hiểm khó dò.
“Sợ thì đi luôn đi.” Doãn Chính Đạc nheo mắt lại.
Lê Diệp ngẩng đầu, nói một cách dứt khoát, “Anh bảo người ta thả Tiểu Chước ra, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận.”
Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thật đáng sợ. Anh đã không cho cô đường lui nào rồi, “Nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy…”
Lê Diệp khẽ cắn môi, “Chỉ cần anh thả người!”
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, anh tiến lên từng bước, không thèm để ý đến cánh tay vừa khâu lại, bế thốc cô lên từ xe lăn.
Lê Diệp bị dọa, “Anh làm cái gì đấy!”
Doãn Chính Đạc bế cô ra phía thang máy, lại dường như muốn phát tiết nên một cước đá văng chiếc xe lăn ra xa.
Lê Diệp lo sợ ngẩng đầu nhìn anh. Gương mặt anh quá góc cạnh, đôi mắt mang theo vẻ thâm sâu không ai có thể đoán ra ý nghĩ, thật sự khiến cô cực kỳ kinh hãi.
Chờ đến sốt ruột, cô kiềm chế ý định mở cửa rời đi tới mấy lần. Ở đây cầu xin anh, chính cô cũng cảm thấy là một quyết định ngu ngốc.
Nằm một lát, Doãn Chính Đạc bỗng ngồi dậy, vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Phòng bệnh không quá lớn, âm thanh gì cũng rất rõ ràng. Lê Diệp cảm thấy rất khó chịu, liền quay đầu đi ra.
Vừa đi chưa được xa, từ phía sau bỗng bị người ta kéo lại, cô quay đầu, liền chạm phải ánh mắt âm trầm, dữ tợn.
Hai bước đã vượt qua, Doãn Chính Đạc tóm lấy cánh tay cô, cắn răng nói, “Cô đi tìm ai? Tôn Bách Niên? Đừng hòng, nói cho cô hay, tôi mà không mở miệng thì con bé kia cả đời này cũng đừng mong ra ngoài được!”
Lê Diệp hất anh ra, “Anh quả thật phát điên rồi!”
Doãn Chính Đạc cười lạnh, “Tôi phát điên đấy, nhưng hiện giờ cô chỉ có thể cầu xin thằng điên như tôi thôi.”
Cắn chặt răng, Lê Diệp nắm chặt tay nhìn anh, “Anh còn muốn thế nào hả! Tùng Thông phải ngồi tù mười năm, tôi thì thành ra thế này, cứ cho là tôi nợ anh, như thế này còn chưa đủ sao?”
Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, thần sắc lạnh lùng khiến người khác phải sợ hãi. Một lúc sau, anh trầm giọng nói, “Không đủ.”
Lê Diệp tuyệt vọng, “Anh muốn tôi nhảy qua cửa sổ ư?”
Đôi mày kiếm nhíu lại, các cơ trên mặt Doãn Chính Đạc đều căng cứng. Anh không nói lời nào, nhưng hai mắt lại ngập tràn lửa giận…
Lê Diệp nhìn con người bị vùi trong nỗi hận kia, vì mất đi Sơ Vũ nên anh trút toàn bộ oán giận lên cô. Lê Diệp đã không còn e ngại kiếp nạn gì nữa, nhưng cô không thể chịu được nếu Tùng Thông và Tiểu Chước cũng bị kéo xuống nước theo.
Lê Diệp ngồi trên xe lăn, chỉ một cái chớp mắt, trong đầu cô chợt nảy ra một suy nghĩ – Nếu cô chết, có phải tất cả mọi chuyện sẽ chấm dứt không, có phải nỗi hận của Doãn Chính Đạc sẽ kết thúc, sẽ không bao giờ…có người bị cuốn vào sự việc này nữa?
Ánh mắt cô ảm đạm như tro tàn, khuôn mặt vốn không có thần thái lập tức bị sắc u ám bao phủ. Lê Diệp ngồi yên, gió từ ngoài cửa sổ tràn vào, cơ thể gầy gò của cô như một bông tuyết có thể tan bất cứ lúc nào.
Bỗng nhiên, Doãn Chính Đạc cuống cuồng tiến lên, đưa tay nắm chặt bả vai cô.
Lực tay của anh quá lớn, bóp đến mức cả xương cốt Lê Diệp cũng thấy nhưng nhức. Doãn Chính Đạc buông tay ra, đứng trước mặt cô, không đi cũng không nói.
Ngọn đèn trên hành lang chỉ lờ mờ, ánh mắt Doãn Chính Đạc thì lại sáng rực, như hai tia lửa có thể thiêu đốt người ta.
Một lúc sau, anh bỗng trầm giọng nói, “Thả cũng được thôi, nhưng cái giá quá lớn e là cô không nhận được đâu.”
Lê Diệp nheo mắt lại. Anh không cười, cũng không giận, thái độ nói chuyện lại vô cùng nghiêm túc, anh cứ như vậy lại khiến người khác không nắm bắt được, nguy hiểm khó dò.
“Sợ thì đi luôn đi.” Doãn Chính Đạc nheo mắt lại.
Lê Diệp ngẩng đầu, nói một cách dứt khoát, “Anh bảo người ta thả Tiểu Chước ra, điều kiện gì tôi cũng chấp nhận.”
Doãn Chính Đạc nhìn cô chằm chằm, ánh mắt thật đáng sợ. Anh đã không cho cô đường lui nào rồi, “Nhớ kỹ lời cô vừa nói đấy…”
Lê Diệp khẽ cắn môi, “Chỉ cần anh thả người!”
Ánh mắt anh trở nên lạnh lẽo, anh tiến lên từng bước, không thèm để ý đến cánh tay vừa khâu lại, bế thốc cô lên từ xe lăn.
Lê Diệp bị dọa, “Anh làm cái gì đấy!”
Doãn Chính Đạc bế cô ra phía thang máy, lại dường như muốn phát tiết nên một cước đá văng chiếc xe lăn ra xa.
Lê Diệp lo sợ ngẩng đầu nhìn anh. Gương mặt anh quá góc cạnh, đôi mắt mang theo vẻ thâm sâu không ai có thể đoán ra ý nghĩ, thật sự khiến cô cực kỳ kinh hãi.
/556
|