Edit: Thanh
Hạ Nhan ở cùng bà ngoại đến mười một giờ rưỡi, bà thương cô ngày mai còn phải đi làm nên giục cô nhanh lên đi ngủ.
Hạ Nhan đứng bên ngoài thay bà ngoại đóng cửa lại, trong nháy mắt đó trong lòng Hạ Nhan đột nhiên chua xót.
Công việc của cô quá bận rộn nên thời gian ở cùng bà ngoại càng ngày càng ít đi.
Hạ Nhan nhẹ nhàng lên lầu.
Từ Nghiễn Thanh đã tắt đèn nhưng lại mở cửa, Hạ Nhan đi qua, nhìn thấy Từ Nghiễn Thanh đứng trước cửa sổ không nhúc nhích như đang thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hạ Nhan đi đến, từ phía sau ôm lấy anh.
Cô thích sau lưng của Từ Nghiễn Thanh, bất kể là để anh cõng, hay là dựa vào thế này đều rất dễ chịu.
“Anh có tính là qua được ải của bà ngoại không?”
Từ Nghiễn Thanh cười hỏi, giọng nói rõ ràng như vẫn chưa buồn ngủ.
Hạ Nhan lẩm bẩm: “Yêu đương mà thôi, cái gì mà qua ải với không qua ải chứ.”
Từ Nghiễn Thanh: “Yêu đương cũng coi trọng ngưỡng cửa, đặc biệt là cô gái ưu tú, càng ưu tú ngưỡng cửa càng cao.”
“Chỉ có anh mới có thể nói như vậy, chắc khi đó anh thật sự học sai ngành rồi.”
Hạ Nhan buông anh ra đứng cạnh anh, ngoài cửa là một mảng đen như mực, cảnh khu đều là núi xanh, chắn hết ánh đèn neon của thành phố bên ngoài. Không khí lành lạnh theo gió nhẹ thổi tới, Hạ Nhan nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Hít thở có tốt không?” Từ Nghiễn Thanh kéo cô vào ngực hỏi.
Hạ Nhan gật đầu.
“Vậy anh cũng hít một hơi.”
Nói xong, Từ Nghiễn Thanh cúi xuống hôn lên môi bạn gái.
Đó là một nụ hôn trong lành như không khí trên núi, có thể suy xét đến địa điểm nên Từ Nghiễn Thanh cũng không dây dưa quá lâu.
Hạ Nhan xoay nút áo sơ mi của anh: “Dì nấu cơm không hợp với khẩu vị của em.”
Từ Nghiễn Thanh cười: “Sáng mai anh xuống bếp, em muốn ăn gì?”
Hạ Nhan cũng cười, nhón chân hôn lên mặt anh: “Tùy anh phát huy, anh làm em đều không kén chọn.”
Từ Nghiễn Thanh nắm chặt tay cô: “Đến nhà bếp với anh xem thử, anh phải chuẩn bị sớm.”
Đây là nhà bà ngoại, dù là ý tốt của anh nhưng nửa đêm đến lục tung nhà bếp cũng không thích hợp.
Hạ Nhan liền đi xuống với anh.
Đèn đều đã tắt, hai người sờ soạng đi vào nhà bếp rồi mở đèn trong bếp lên.
Nguyên liệu nấu ăn trong bếp rất phong phú, vì muốn đón hai người nên bà mua rất nhiều thứ.
Hạ Nhan đi một vòng với Từ Nghiễn Thanh, lúc muốn đi lên, Hạ Nhan giữ chặt Từ Nghiễn Thanh rồi nhảy lên lưng anh.
Đôi người yêu nhỏ len lén đi lên, ai cũng không phát hiện ra bà ngoại vừa đứng trên lầu hai nhìn xuống, tới khi hai người đi lên mới quay về phòng ngủ.
Buổi tối Hạ Nhan với Từ Nghiễn Thanh ngủ riêng, Hạ Nhan đặt báo thức lúc sáu giờ.
Sáu giờ sáng cô bị báo thức đánh thức, lúc mặc quần áo cô nghe thấy giọng của bà ngoại và Từ Nghiễn Thanh, bữa sáng hình như đã làm xong.
Hạ Nhan vội vàng rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi xuống lầu.
Dì giúp việc đang quét dọn cầu thang, lúc quét đến lầu hai thấy Hạ Nhan, dì nhỏ giọng nói: “Bạn trai của con không tệ, đàn ông biết nấu cơm mới biết chăm sóc người khác.”
Hạ Nhan nghĩ thầm, được đó, Từ Nghiễn Thanh chỉ làm một bữa sáng mà cả bà ngoại và dì giúp việc đều bị chinh phục.
Đến lầu một, Hạ Nhan liền thấy bà ngoại đặt một cái ghế ngoài phòng bếp, bà ngồi trên đó, nhìn thì giống như giám thị quan sát Từ Nghiễn Thanh bận rộn bên trong, nhưng thật ra là đang nói chuyện với anh.
“Dậy rồi sao, sao không ngủ nhiều thêm chút nữa, dù sao cũng không cần cháu nấu cơm.” Bà ngoại âm dương quái khí chào buổi sáng với Hạ Nhan.
Hạ Nhan phản kích: “Cũng không cần bà nấu cơm, sao bà lại dậy sớm thế? Sợ tụi con trộm muối nhà bà sao?”
Bà ngoại hừ nói: “Trộm cũng là trộm buổi tối, ai biết hai người làm gì.”
Hạ Nhan nghi ngờ trong lời bà ngoại có ý khác.
Bà ngoại như không có chuyện gì xảy ra đi vào nhà vệ sinh.
Từ Nghiễn Thanh quay đầu đối mặt với Hạ Nhan, hiển nhiên cũng nghe ra hàm ý trong lời của bà ngoại.
Hạ Nhan nói anh không cần để ý, bọn họ cũng không trộm muối thật, nhiều lắm cũng chỉ bị bà ngoại bắt gặp một chút hành vi bất nhã.
Bữa sáng của Từ Nghiễn Thanh hiển nhiên đã giành được sự ưu ái của bà ngoại, theo lời kể của dì giúp việc, bà cô ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
“Nếu bà thích sau này cháu sẽ thường xuyên qua đây thăm bà.” Áo bông lớn tri kỷ – bác sĩ Từ lại lần nữa online.
Bà ngoại cười tít mắt: “Được, lúc rảnh rỗi cứ đến, phong cảnh ở đây tốt, các con bình thường bận rộn công việc không có thời gian vận động, nghỉ ngơi thì lên núi một chút cũng tốt cho sức khỏe.”
Từ Nghiễn Thanh: “Đúng vậy ạ, tối qua cháu ngủ ngon hơn bình thường, đúng rồi bà ngoại, chúng ta thêm Wechat đi, sau này bà có chỗ nào không thoải mái đều có thể hỏi cháu, cháu mặc dù chỉ bà bác sĩ khoa tiêu hóa nhưng các thứ khác cũng biết một chút.”
Bà ngoại vui vẻ lấy điện thoại di động ra.
Từ Nghiễn Thanh phụ trách thao tác: “Bà nghĩ một biệt danh cho cháu đi, hay vẫn cứ dùng tiểu Từ ạ?”
Bà ngoại liếc mắt Hạ Nhan, cười nói: “Ghi tiểu Từ nhà Nhan Nhan đi, như vậy dễ nhớ, bằng không nhiều tiểu Từ quá bà làm sao biết ai là ai chứ.”
Từ Nghiễn Thanh nhìn màn hình khóe miệng vểnh lên.
Hạ Nhan cố ý làm trái lại: “Con có mấy đồng nghiệp cũng họ Từ…”
Từ Nghiễn Thanh cũng không ngẩng đầu lên: “Bọn họ đều là tiểu Từ của trưởng phòng Hạ, chỉ có anh là tiểu Từ nhà Nhan Nhan.”
Bà ngoại: “Đúng, chính là như vậy.”
Hạ Nhan lấy một địch hai, nhận thua.
——
Ngày nghỉ ngắn ngủi kết thúc, Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh trở về với vị trí công tác của mình.
Có quà nhiều việc nên Hạ Nhan cũng quên chuyện vô tình gặp được ngôi sao lớn Chung Ý cho đến lúc nhận được điện thoại của Chung Ý.
Đây là một khách hàng lớn tiềm năng, Hạ Nhan vẫy tay ra hiệu cho nhân viên bán hàng vừa bước vào, muốn nói gì thì viết ra giấy, cô cười nói chuyện với Chung Ý: “Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi như vậy, xin hỏi cô muốn mua xe loại nào, xe con, SUV hay là...”
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng muốn Hạ Nhan xác nhận giá của một chiếc xe, Hạ Nhan nhìn xong số lượng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhân viên bán hàng liền đi.
Đầu bên kia điện thoại, yêu cầu của Chung Ý cũng rất đơn giản, muốn một chiếc xe con có thể bảo đảm tính thoải mái dễ chịu lại không quá mức kiêu căng.
Hạ Nhan ngay lập tức giới thiệu vài chiếc xe con sang trọng thuộc dòng S của cửa hàng, ở một thành phố lớn như Giang Thành, việc lái một chiếc xe hơn một triệu trên đường có thể khiến người khác nhìn nhiều, nhưng cũng không đến mức làm cho người khác chú ý.
“Không bằng chúng ta thêm Wechat, tôi gửi ảnh xe cho cô? Nếu không tiện thêm Wechat thì cô cũng có thể lên mạng tìm kiếm một chút, tôi nhất định sẽ cho cô giá ưu đãi nhất.”
Chung Ý: “Thêm Wechat là được.”
Gọi điện thoại kết thúc hai người chuyển qua nói chuyện bằng Wechat, ảnh đại diện của Chung Ý rất nghệ thuật, là một bức tranh thủy mặc trừu tượng, giấy trắng tinh, mực được nhuộm với nhiều độ đen khác nhau.
Chung Ý rất nhanh đã xác định được loại xe yêu thích, chỉ là cô ấy không muốn đến cửa hàng, hi vọng Hạ Nhan có thể mang hợp đồng đến biệt thự của cô ấy để ký, kể cả việc sau khi nhận xe cô ấy cũng hi vọng Hạ Nhan thay cô ấy nhận biến số rồi đưa xe cho cô.
Hạ Nhan đồng ý từng cái, những thứ này thuộc về phục vụ VIP, lấy thân phận của Chung Ý hoàn toàn có tư cách hưởng thụ.
Hạ Nhan hẹn với Chung Ý vào thời gian cơm tối.
Vì có công việc nên Hạ Nhan thông báo với Từ Nghiễn Thanh.
Điểm chú ý của Từ Nghiễn Thanh ở: Là khách hàng nam hay nữ? Buổi tối em qua đó phải chú ý an toàn.
Hạ Nhan: Là cô Chung hôm qua chúng ta gặp.
Từ Nghiễn Thanh: Phụ nữ cũng cần đề phòng, để ngừa bất trắc em gửi địa chỉ cho anh.
Hạ Nhan: Em sợ anh để lộ chuyện riêng tư của người khác, tụi em phải ký thỏa thuận không tiết lộ, dù anh là bạn trai em cũng không được nói cho anh biết.
Từ Nghiễn Thanh: Trưởng phòng Hạ, anh càng ngày càng thích em rồi.
Hạ Nhan cười một tiếng.
Gần tối tan tầm, Hạ Nhan mang đủ các loại văn kiện, lái xe đi tới biệt thự của Chung Ý.
Hạ Nhan không theo đuổi thần tượng, vì vậy hiểu biết của cô về Chung Ý chỉ giới hạn ở việc biết cô ấy là một ngôi sao nữ nổi tiếng, có điều để cung cấp cho Chung Ý một dịch vụ tốt hơn nên buổi chiều Hạ Nhan đã đặc biệt đi tìm tài liệu về Chung Ý, thì mới biết được Chung Ý là người Giang Thành, ba mẹ mất sớm vì tai nạn xe, Chung Ý hoàn toàn được ông bà nuôi lớn, hai ông bà bây giờ cũng đã qua đời.
Trùng hợp là ông bà Chung Ý ở gần nhà bà ngoại Hạ Nhan, hôm qua Chung Ý đến đó có thể là vì cô ấy nhớ ông bà.
Hạ Nhan tập trung vào sự nghiệp của Chung Ý, về phần những tin đồn thất thiệt kia Hạ Nhan cũng không đi lãng phí thời gian.
Rất nhanh đã tới bảy giờ, Hạ Nhan đến biệt thự của Chung Ý.
Hạ Nhan ngạc nhiên là biệt thự của Chung Ý không nằm trong khu biệt thự hàng đầu của Giang Thành, thiết kế bề ngoài của biệt thự cũng chỉ ở mức vừa phải, nhưng vị trí rất yên tĩnh, thiết kế xung quanh đảm bảo sự riêng tư.
Ngoại trừ dì giúp việc, trong biệt thự chỉ có một mình Chung Ý.
“Gần đây tôi nghỉ ngơi nên cũng cho trợ lý nghỉ.” Chung Ý giải thích cho Hạ Nhan sự yên tĩnh của biệt thự, “Ngày hôm đó xe tôi lái là của dì tôi.”
Hạ Nhan cười nói: “Chiếc xe mà tôi giới thiệu cho cô được trang bị đề phòng bể bánh, nếu xảy ra tình trạng xẹp lốp, kể cả khi lốp đã hết hoàn toàn, cô vẫn có thể tiếp tục lái xe thêm ít nhất 80 km, tất nhiên trong trường hợp này sẽ có một số giới hạn tốc độ xe, không được vượt quá 80 km, chắc chắn là đủ để lái xe trong thành phố.”
Chung Ý vẫn luôn nhìn cô cười: “Sao tôi cứ thích nghe cô nói chuyện liên quan đến ô tô như thế chứ, tối hôm qua về đến nhà tôi còn nghĩ đến cô mấy lần đều là dáng vẻ lúc cô thay lốp xe, đặc biệt đẹp trai.”
Hạ Nhan: “Tôi làm trong ngành ô tô nên phải biết nhiều hơn một chút.”
Chung Ý gật đầu mời cô ngồi ký hợp đồng trước.
Bản hợp đồng, giấy đại diện, giấy ủy quyền, kỷ đủ loại giấy tờ, vì Chung Ý ủy thác Hạ Nhan lấy biển số nên còn cần phải cung cấp chứng minh thư bản gốc, bản sao,…
“Tôi còn chưa ăn tối, chúng ta cùng ăn đi.” Làm xong giấy tờ Chung Ý nhiệt tình mời.
Hạ Nhan cảm giác được vì chuyện bánh xe nên Chung Ý có hảo cảm với cô.
Cô liền đồng ý lời mời của Chung Ý.
Trong bữa cơm, Chung Ý hỏi về công việc của Hạ Nhan, Hạ Nhan cũng hỏi Chung Ý sau này có ý định quay phim gì, bầu không khí rất thoải mái vui vẻ.
Ăn xong cơm tối đã hơn tám giờ.
“Đi đường cẩn thận.” Chung Ý tiến Hạ Nhan đến ngoài của biệt thự.
Hạ Nhan cười vẫy tay với cô ấy rồi lái xe rời đi.
Từ Nghiễn Thanh đến ga ra đón cô, anh còn lo lắng Hạ Nhan chịu thiệt thòi, nghiêm túc quan sát Hạ Nhan một lần.
Hạ Nhan im lặng: “Coi như thật sự có chuyện gì xảy ra cũng là em chiếm tiện nghi của cô ấy được hay không.”
Từ Nghiễn Thanh: “Em chỉ là không có danh tiếng như cô ấy, thật ra em còn đẹp hơn cô ấy.”
Hạ Nhan: “Thật không? Vậy em cũng đi lăn lộn trong ngành giải trí.”
Từ Nghiễn Thanh nắm tay cô buồn bã nói: “Minh tinh đều rất bận rộn, thường xuyên lăn lộn trong phim trường mấy tháng, em không sợ trong lúc em rời đi anh bị người khác bắt cóc sao?”
Hạ Nhan cười nói: “Đáng sợ quá, cho nên trước khi ra mắt em sẽ bỏ anh trước.”
Ở nơi công cộng nên Từ Nghiễn Thanh chỉ có thể kiềm chế nắm chặt tay cô, chờ lúc trở lại 1601, Từ Nghiễn Thanh trực tiếp đem bạn gái đè trên tường để cô trả giá đắt cho chuyện vừa nãy.
“May mắn em không phải ngôi sao.”
Sau đó, Từ Nghiễn Thanh một tay ôm Hạ Nhan, một tay vuốt vuốt tóc cô.
Hạ Nhan: “Vì sao?”
Từ Nghiễn Thanh nhìn ánh mắt cô: “Ngành giải trí có quá nhiều người đẹp trai, em ở trong đó lâu thẫm mỹ cũng nâng cao, càng khó có thể nhìn đến anh.”
Hạ Nhan vỗ nhẹ mặt anh: “Em mỗi ngày đều soi gương nên thẩm mỹ đã được nâng lên từ sớm rồi, anh trong mắt em cũng chính là một tiểu soái ca đi.”
Từ Nghiễn Thanh nắm lấy tay cô: “Trong mắt em như thế nào mới tính là siêu cấp đại soái ca?”
Hạ Nhan: “Em chưa từng thấy, có thể còn chưa ra đời đi.”
Từ Nghiễn Thanh đột nhiên ngo ngoe muốn động.
Có lẽ anh kết hợp với cô thì có thể sinh ra một siêu cấp đại soái ca.
Có điều Từ Nghiễn Thanh chỉ dám nghĩ, không dám nói.
Anh thành thật lấy ra một túi nhỏ.
Hạ Nhan ở cùng bà ngoại đến mười một giờ rưỡi, bà thương cô ngày mai còn phải đi làm nên giục cô nhanh lên đi ngủ.
Hạ Nhan đứng bên ngoài thay bà ngoại đóng cửa lại, trong nháy mắt đó trong lòng Hạ Nhan đột nhiên chua xót.
Công việc của cô quá bận rộn nên thời gian ở cùng bà ngoại càng ngày càng ít đi.
Hạ Nhan nhẹ nhàng lên lầu.
Từ Nghiễn Thanh đã tắt đèn nhưng lại mở cửa, Hạ Nhan đi qua, nhìn thấy Từ Nghiễn Thanh đứng trước cửa sổ không nhúc nhích như đang thưởng thức cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Hạ Nhan đi đến, từ phía sau ôm lấy anh.
Cô thích sau lưng của Từ Nghiễn Thanh, bất kể là để anh cõng, hay là dựa vào thế này đều rất dễ chịu.
“Anh có tính là qua được ải của bà ngoại không?”
Từ Nghiễn Thanh cười hỏi, giọng nói rõ ràng như vẫn chưa buồn ngủ.
Hạ Nhan lẩm bẩm: “Yêu đương mà thôi, cái gì mà qua ải với không qua ải chứ.”
Từ Nghiễn Thanh: “Yêu đương cũng coi trọng ngưỡng cửa, đặc biệt là cô gái ưu tú, càng ưu tú ngưỡng cửa càng cao.”
“Chỉ có anh mới có thể nói như vậy, chắc khi đó anh thật sự học sai ngành rồi.”
Hạ Nhan buông anh ra đứng cạnh anh, ngoài cửa là một mảng đen như mực, cảnh khu đều là núi xanh, chắn hết ánh đèn neon của thành phố bên ngoài. Không khí lành lạnh theo gió nhẹ thổi tới, Hạ Nhan nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu.
“Hít thở có tốt không?” Từ Nghiễn Thanh kéo cô vào ngực hỏi.
Hạ Nhan gật đầu.
“Vậy anh cũng hít một hơi.”
Nói xong, Từ Nghiễn Thanh cúi xuống hôn lên môi bạn gái.
Đó là một nụ hôn trong lành như không khí trên núi, có thể suy xét đến địa điểm nên Từ Nghiễn Thanh cũng không dây dưa quá lâu.
Hạ Nhan xoay nút áo sơ mi của anh: “Dì nấu cơm không hợp với khẩu vị của em.”
Từ Nghiễn Thanh cười: “Sáng mai anh xuống bếp, em muốn ăn gì?”
Hạ Nhan cũng cười, nhón chân hôn lên mặt anh: “Tùy anh phát huy, anh làm em đều không kén chọn.”
Từ Nghiễn Thanh nắm chặt tay cô: “Đến nhà bếp với anh xem thử, anh phải chuẩn bị sớm.”
Đây là nhà bà ngoại, dù là ý tốt của anh nhưng nửa đêm đến lục tung nhà bếp cũng không thích hợp.
Hạ Nhan liền đi xuống với anh.
Đèn đều đã tắt, hai người sờ soạng đi vào nhà bếp rồi mở đèn trong bếp lên.
Nguyên liệu nấu ăn trong bếp rất phong phú, vì muốn đón hai người nên bà mua rất nhiều thứ.
Hạ Nhan đi một vòng với Từ Nghiễn Thanh, lúc muốn đi lên, Hạ Nhan giữ chặt Từ Nghiễn Thanh rồi nhảy lên lưng anh.
Đôi người yêu nhỏ len lén đi lên, ai cũng không phát hiện ra bà ngoại vừa đứng trên lầu hai nhìn xuống, tới khi hai người đi lên mới quay về phòng ngủ.
Buổi tối Hạ Nhan với Từ Nghiễn Thanh ngủ riêng, Hạ Nhan đặt báo thức lúc sáu giờ.
Sáu giờ sáng cô bị báo thức đánh thức, lúc mặc quần áo cô nghe thấy giọng của bà ngoại và Từ Nghiễn Thanh, bữa sáng hình như đã làm xong.
Hạ Nhan vội vàng rửa mặt, trang điểm nhẹ rồi xuống lầu.
Dì giúp việc đang quét dọn cầu thang, lúc quét đến lầu hai thấy Hạ Nhan, dì nhỏ giọng nói: “Bạn trai của con không tệ, đàn ông biết nấu cơm mới biết chăm sóc người khác.”
Hạ Nhan nghĩ thầm, được đó, Từ Nghiễn Thanh chỉ làm một bữa sáng mà cả bà ngoại và dì giúp việc đều bị chinh phục.
Đến lầu một, Hạ Nhan liền thấy bà ngoại đặt một cái ghế ngoài phòng bếp, bà ngồi trên đó, nhìn thì giống như giám thị quan sát Từ Nghiễn Thanh bận rộn bên trong, nhưng thật ra là đang nói chuyện với anh.
“Dậy rồi sao, sao không ngủ nhiều thêm chút nữa, dù sao cũng không cần cháu nấu cơm.” Bà ngoại âm dương quái khí chào buổi sáng với Hạ Nhan.
Hạ Nhan phản kích: “Cũng không cần bà nấu cơm, sao bà lại dậy sớm thế? Sợ tụi con trộm muối nhà bà sao?”
Bà ngoại hừ nói: “Trộm cũng là trộm buổi tối, ai biết hai người làm gì.”
Hạ Nhan nghi ngờ trong lời bà ngoại có ý khác.
Bà ngoại như không có chuyện gì xảy ra đi vào nhà vệ sinh.
Từ Nghiễn Thanh quay đầu đối mặt với Hạ Nhan, hiển nhiên cũng nghe ra hàm ý trong lời của bà ngoại.
Hạ Nhan nói anh không cần để ý, bọn họ cũng không trộm muối thật, nhiều lắm cũng chỉ bị bà ngoại bắt gặp một chút hành vi bất nhã.
Bữa sáng của Từ Nghiễn Thanh hiển nhiên đã giành được sự ưu ái của bà ngoại, theo lời kể của dì giúp việc, bà cô ăn nhiều hơn bình thường một bát cơm.
“Nếu bà thích sau này cháu sẽ thường xuyên qua đây thăm bà.” Áo bông lớn tri kỷ – bác sĩ Từ lại lần nữa online.
Bà ngoại cười tít mắt: “Được, lúc rảnh rỗi cứ đến, phong cảnh ở đây tốt, các con bình thường bận rộn công việc không có thời gian vận động, nghỉ ngơi thì lên núi một chút cũng tốt cho sức khỏe.”
Từ Nghiễn Thanh: “Đúng vậy ạ, tối qua cháu ngủ ngon hơn bình thường, đúng rồi bà ngoại, chúng ta thêm Wechat đi, sau này bà có chỗ nào không thoải mái đều có thể hỏi cháu, cháu mặc dù chỉ bà bác sĩ khoa tiêu hóa nhưng các thứ khác cũng biết một chút.”
Bà ngoại vui vẻ lấy điện thoại di động ra.
Từ Nghiễn Thanh phụ trách thao tác: “Bà nghĩ một biệt danh cho cháu đi, hay vẫn cứ dùng tiểu Từ ạ?”
Bà ngoại liếc mắt Hạ Nhan, cười nói: “Ghi tiểu Từ nhà Nhan Nhan đi, như vậy dễ nhớ, bằng không nhiều tiểu Từ quá bà làm sao biết ai là ai chứ.”
Từ Nghiễn Thanh nhìn màn hình khóe miệng vểnh lên.
Hạ Nhan cố ý làm trái lại: “Con có mấy đồng nghiệp cũng họ Từ…”
Từ Nghiễn Thanh cũng không ngẩng đầu lên: “Bọn họ đều là tiểu Từ của trưởng phòng Hạ, chỉ có anh là tiểu Từ nhà Nhan Nhan.”
Bà ngoại: “Đúng, chính là như vậy.”
Hạ Nhan lấy một địch hai, nhận thua.
——
Ngày nghỉ ngắn ngủi kết thúc, Hạ Nhan và Từ Nghiễn Thanh trở về với vị trí công tác của mình.
Có quà nhiều việc nên Hạ Nhan cũng quên chuyện vô tình gặp được ngôi sao lớn Chung Ý cho đến lúc nhận được điện thoại của Chung Ý.
Đây là một khách hàng lớn tiềm năng, Hạ Nhan vẫy tay ra hiệu cho nhân viên bán hàng vừa bước vào, muốn nói gì thì viết ra giấy, cô cười nói chuyện với Chung Ý: “Cảm ơn cô đã tin tưởng tôi như vậy, xin hỏi cô muốn mua xe loại nào, xe con, SUV hay là...”
Nhân viên bán hàng trong cửa hàng muốn Hạ Nhan xác nhận giá của một chiếc xe, Hạ Nhan nhìn xong số lượng, gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhân viên bán hàng liền đi.
Đầu bên kia điện thoại, yêu cầu của Chung Ý cũng rất đơn giản, muốn một chiếc xe con có thể bảo đảm tính thoải mái dễ chịu lại không quá mức kiêu căng.
Hạ Nhan ngay lập tức giới thiệu vài chiếc xe con sang trọng thuộc dòng S của cửa hàng, ở một thành phố lớn như Giang Thành, việc lái một chiếc xe hơn một triệu trên đường có thể khiến người khác nhìn nhiều, nhưng cũng không đến mức làm cho người khác chú ý.
“Không bằng chúng ta thêm Wechat, tôi gửi ảnh xe cho cô? Nếu không tiện thêm Wechat thì cô cũng có thể lên mạng tìm kiếm một chút, tôi nhất định sẽ cho cô giá ưu đãi nhất.”
Chung Ý: “Thêm Wechat là được.”
Gọi điện thoại kết thúc hai người chuyển qua nói chuyện bằng Wechat, ảnh đại diện của Chung Ý rất nghệ thuật, là một bức tranh thủy mặc trừu tượng, giấy trắng tinh, mực được nhuộm với nhiều độ đen khác nhau.
Chung Ý rất nhanh đã xác định được loại xe yêu thích, chỉ là cô ấy không muốn đến cửa hàng, hi vọng Hạ Nhan có thể mang hợp đồng đến biệt thự của cô ấy để ký, kể cả việc sau khi nhận xe cô ấy cũng hi vọng Hạ Nhan thay cô ấy nhận biến số rồi đưa xe cho cô.
Hạ Nhan đồng ý từng cái, những thứ này thuộc về phục vụ VIP, lấy thân phận của Chung Ý hoàn toàn có tư cách hưởng thụ.
Hạ Nhan hẹn với Chung Ý vào thời gian cơm tối.
Vì có công việc nên Hạ Nhan thông báo với Từ Nghiễn Thanh.
Điểm chú ý của Từ Nghiễn Thanh ở: Là khách hàng nam hay nữ? Buổi tối em qua đó phải chú ý an toàn.
Hạ Nhan: Là cô Chung hôm qua chúng ta gặp.
Từ Nghiễn Thanh: Phụ nữ cũng cần đề phòng, để ngừa bất trắc em gửi địa chỉ cho anh.
Hạ Nhan: Em sợ anh để lộ chuyện riêng tư của người khác, tụi em phải ký thỏa thuận không tiết lộ, dù anh là bạn trai em cũng không được nói cho anh biết.
Từ Nghiễn Thanh: Trưởng phòng Hạ, anh càng ngày càng thích em rồi.
Hạ Nhan cười một tiếng.
Gần tối tan tầm, Hạ Nhan mang đủ các loại văn kiện, lái xe đi tới biệt thự của Chung Ý.
Hạ Nhan không theo đuổi thần tượng, vì vậy hiểu biết của cô về Chung Ý chỉ giới hạn ở việc biết cô ấy là một ngôi sao nữ nổi tiếng, có điều để cung cấp cho Chung Ý một dịch vụ tốt hơn nên buổi chiều Hạ Nhan đã đặc biệt đi tìm tài liệu về Chung Ý, thì mới biết được Chung Ý là người Giang Thành, ba mẹ mất sớm vì tai nạn xe, Chung Ý hoàn toàn được ông bà nuôi lớn, hai ông bà bây giờ cũng đã qua đời.
Trùng hợp là ông bà Chung Ý ở gần nhà bà ngoại Hạ Nhan, hôm qua Chung Ý đến đó có thể là vì cô ấy nhớ ông bà.
Hạ Nhan tập trung vào sự nghiệp của Chung Ý, về phần những tin đồn thất thiệt kia Hạ Nhan cũng không đi lãng phí thời gian.
Rất nhanh đã tới bảy giờ, Hạ Nhan đến biệt thự của Chung Ý.
Hạ Nhan ngạc nhiên là biệt thự của Chung Ý không nằm trong khu biệt thự hàng đầu của Giang Thành, thiết kế bề ngoài của biệt thự cũng chỉ ở mức vừa phải, nhưng vị trí rất yên tĩnh, thiết kế xung quanh đảm bảo sự riêng tư.
Ngoại trừ dì giúp việc, trong biệt thự chỉ có một mình Chung Ý.
“Gần đây tôi nghỉ ngơi nên cũng cho trợ lý nghỉ.” Chung Ý giải thích cho Hạ Nhan sự yên tĩnh của biệt thự, “Ngày hôm đó xe tôi lái là của dì tôi.”
Hạ Nhan cười nói: “Chiếc xe mà tôi giới thiệu cho cô được trang bị đề phòng bể bánh, nếu xảy ra tình trạng xẹp lốp, kể cả khi lốp đã hết hoàn toàn, cô vẫn có thể tiếp tục lái xe thêm ít nhất 80 km, tất nhiên trong trường hợp này sẽ có một số giới hạn tốc độ xe, không được vượt quá 80 km, chắc chắn là đủ để lái xe trong thành phố.”
Chung Ý vẫn luôn nhìn cô cười: “Sao tôi cứ thích nghe cô nói chuyện liên quan đến ô tô như thế chứ, tối hôm qua về đến nhà tôi còn nghĩ đến cô mấy lần đều là dáng vẻ lúc cô thay lốp xe, đặc biệt đẹp trai.”
Hạ Nhan: “Tôi làm trong ngành ô tô nên phải biết nhiều hơn một chút.”
Chung Ý gật đầu mời cô ngồi ký hợp đồng trước.
Bản hợp đồng, giấy đại diện, giấy ủy quyền, kỷ đủ loại giấy tờ, vì Chung Ý ủy thác Hạ Nhan lấy biển số nên còn cần phải cung cấp chứng minh thư bản gốc, bản sao,…
“Tôi còn chưa ăn tối, chúng ta cùng ăn đi.” Làm xong giấy tờ Chung Ý nhiệt tình mời.
Hạ Nhan cảm giác được vì chuyện bánh xe nên Chung Ý có hảo cảm với cô.
Cô liền đồng ý lời mời của Chung Ý.
Trong bữa cơm, Chung Ý hỏi về công việc của Hạ Nhan, Hạ Nhan cũng hỏi Chung Ý sau này có ý định quay phim gì, bầu không khí rất thoải mái vui vẻ.
Ăn xong cơm tối đã hơn tám giờ.
“Đi đường cẩn thận.” Chung Ý tiến Hạ Nhan đến ngoài của biệt thự.
Hạ Nhan cười vẫy tay với cô ấy rồi lái xe rời đi.
Từ Nghiễn Thanh đến ga ra đón cô, anh còn lo lắng Hạ Nhan chịu thiệt thòi, nghiêm túc quan sát Hạ Nhan một lần.
Hạ Nhan im lặng: “Coi như thật sự có chuyện gì xảy ra cũng là em chiếm tiện nghi của cô ấy được hay không.”
Từ Nghiễn Thanh: “Em chỉ là không có danh tiếng như cô ấy, thật ra em còn đẹp hơn cô ấy.”
Hạ Nhan: “Thật không? Vậy em cũng đi lăn lộn trong ngành giải trí.”
Từ Nghiễn Thanh nắm tay cô buồn bã nói: “Minh tinh đều rất bận rộn, thường xuyên lăn lộn trong phim trường mấy tháng, em không sợ trong lúc em rời đi anh bị người khác bắt cóc sao?”
Hạ Nhan cười nói: “Đáng sợ quá, cho nên trước khi ra mắt em sẽ bỏ anh trước.”
Ở nơi công cộng nên Từ Nghiễn Thanh chỉ có thể kiềm chế nắm chặt tay cô, chờ lúc trở lại 1601, Từ Nghiễn Thanh trực tiếp đem bạn gái đè trên tường để cô trả giá đắt cho chuyện vừa nãy.
“May mắn em không phải ngôi sao.”
Sau đó, Từ Nghiễn Thanh một tay ôm Hạ Nhan, một tay vuốt vuốt tóc cô.
Hạ Nhan: “Vì sao?”
Từ Nghiễn Thanh nhìn ánh mắt cô: “Ngành giải trí có quá nhiều người đẹp trai, em ở trong đó lâu thẫm mỹ cũng nâng cao, càng khó có thể nhìn đến anh.”
Hạ Nhan vỗ nhẹ mặt anh: “Em mỗi ngày đều soi gương nên thẩm mỹ đã được nâng lên từ sớm rồi, anh trong mắt em cũng chính là một tiểu soái ca đi.”
Từ Nghiễn Thanh nắm lấy tay cô: “Trong mắt em như thế nào mới tính là siêu cấp đại soái ca?”
Hạ Nhan: “Em chưa từng thấy, có thể còn chưa ra đời đi.”
Từ Nghiễn Thanh đột nhiên ngo ngoe muốn động.
Có lẽ anh kết hợp với cô thì có thể sinh ra một siêu cấp đại soái ca.
Có điều Từ Nghiễn Thanh chỉ dám nghĩ, không dám nói.
Anh thành thật lấy ra một túi nhỏ.
/54
|