Editor: Linh Đang
Một bữa cơm này hiển nhiên không thể nào ăn thư thái, ai cũng ôm tâm tư, ngay cả tiểu Tào bình thường nói nhiều cũng khó có lúc trầm mặc. Nhưng Đường Khải Sâm nếm đồ ăn Khương Vãn Hảo làm, lại có loại giác dường như đã qua mấy đời.
Thời điểm vừa kết hôn, mỗi sáng sớm Khương Vãn Hảo đều sẽ rời giường đúng giờ làm bữa sáng cho anh, một tuần bảy ngày, dường như không trùng lặp. Tuy rằng người phụ nữ này có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ngoài ý muốn nhưng năng nấu ăn rất tốt, có lẽ đây là chỗ duy nhất đáng khen trên người cô.
Khi đó tuy rằng anh ngoài ý muốn, nhưng lại không có quá nhiều cảm thụ đặc biệt, luôn cảm thấy người phụ nữ kia không kiên trì được bao lâu. Từ nhỏ cô đã được Khương Viễn Sơn nâng niu lớn lên trong lòng bàn tay, có thể chịu được bao nhiêu khổ đây?
Nhớ rõ lúc ấy chính là mùa xuân, sớm muộn gì còn có chút lạnh, nhưng Khương Vãn Hảo luôn dậy rất sớm. Có lần anh rời giường thấy cô đứng ở trước bếp, lúc ấy hơi cúi đầu lộ cần cổ trắng nõn, tóc đen mềm mại rơi trước ngực, bộ dáng lại có chút đáng thương.
Anh đi tới vừa nhìn, thế nhưng phát hiện nha đầu kia đang ngủ gật, đầu không giữ được toàn gật gật, vài lần nghi ngờ cô sắp ngã quỵ xuống đất.
Đường Khải Sâm liền ôm cánh tay, dựa vào tủ âm trong tường cẩn thận nhìn cô.
Lúc ấy Khương Vãn Hảo còn mang theo vài phần amập mạp của thiếu nữ, trên người có chút thịt, nhưng ngũ quan đã trổ mã thật sự xinh đẹp. Không phải không thừa nhận, trong đống phụ nữ thì diện mạo của cô thuộc loại thượng thừa, dáng người cũng...
Hình như đây vẫn là lần đầu tiên anh đứng ở cự ly gần như vậy đánh giá cô, nhìn một chút, lại có chút thất thần.
Lúc sau vẫn là canh trên bếp tràn ra, hai người mới đồng thời bừng tỉnh. Khương Vãn Hảo luống cuống tay chân bưng canh sang một bên, lúc này mới phát hiện anh đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ lập tức liền đỏ lên: “Anh đã dậy rồi?”
Đường Khải Sâm cũng thu hồi ánh mắt rất nhanh, đi đến một bên pha cà phê: “Nếu buồn ngủ, thì cứ đi ngủ đi, việc này không cần em làm.”
Dù sao trong nhà cũng có người làm, hơn nữa anh cũng không có thói quen ăn điểm tâm, người phụ nữ này hoàn toàn làm việc vô dụng.
“Không có việc gì, giữa trưa em có thể ngủ trưa.” Cô luôn cười cười, bộ dáng giống như mỗi ngày đều tinh lực dư thừa, lúc này càng bạo dạn đoạt đi cái cốc trong tay anh, “Mẹ em nói bữa sáng rất quan trọng, anh thường xuyên tăng ca càng phải chú ý, bằng không thời gian lâu, khẳng định dạ dày sẽ có vấn đề. Còn có cái này —— “
Cô lung lay cái cốc trong tay, nháy mắt với anh: “Ở nhà uống ít cà phê thôi, đồ ăn em làm rất ngon, khẳng định về sau anh sẽ nghiện.”
Đường Khải Sâm nhìn tay mình trống không, lập tức nhíu nhíu mày, anh rất không thích người khác can thiệp vào sinh hoạt của bản thân, càng không thích người phụ nữ này tự tin như thế.
Nghiện? Đời này còn chưa chuyện gì có thể khống chế Đường Khải Sâm anh.
Nhưng sau cùng người phụ nữ này lại kiên trì rất lâu, mặc kệ anh có ăn cơm ở nhà hay không, ngày hôm sau vẫn sẽ tiếp tục làm. Sau này dạ dày của anh không xuất hiện triệu chứng xấu, đến quản gia cũng đều nói là công lao của Khương Vãn Hảo.
Anh cũng dần dần thích cảm giác ăn uống ở nhà, tuy rằng nhà họ Đường có không ít người, nhưng có rất ít cơ hội có thể ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm hoàn chỉnh. Bình thường ngày lễ ngày tết càng không đếm được hết những bữa cơm chờ anh, cho nên thỉnh thoảng nếm thử đồ ăn thanh đạm lót dạ cô làm, thế nhưng có loại tư vị khác biệt.
Sau này từ lúc nào thì cô không làm chuyện này nữa? Nhớ rõ hình như là, từ lúc đứa bé không còn...
Một dạo đó anh cũng không có quen, sau này dứt khoát không trở về nhà nữa. Bây giờ trở về nhớ tới, hình như từ sau đó, cuộc hôn nhân của bọn họ bắt đầu có vết rách, yếu ớt vừa chạm vào lập tức tan vỡ.
“Chú, sao lại không ăn gì thế?” Giọng nói giòn tan của đứa nhỏ đánh vỡ suy nghĩ của anh, Đường Khải Sâm nghiêng mặt đi, liếc mắt liền thấy đôi mắt ngăm đen của đứa nhỏ, mênh mông phản chiếu cái bóng của anh.
Bắc Bắc kỳ quái nhìn anh, gắp cho anh một miếng xương: “Dì nấu cơm ăn rất ngon, không phải là ai cũng có thể được ăn đâu.”
Đương nhiên Đường Khải Sâm cũng biết, rõ ràng trên bàn đều là chút đồ ăn gia đình, nhưng một khắc kia khi anh ăn vào trong miệng, vẫn còn có chút tư vị không nói rõ được lượn lờ ở đầu trái tim. Thì ra hương vị này, anh cũng vẫn luôn nhớ rõ. (Vâng, là nhịp tim trên đầu lưỡi đấy ạ )
Đây coi như là nghiện sao?
***
Cơm nước xong anh chuẩn bị rời đi, Khương Vãn Hảo cũng hoàn toàn không có ý tứ muốn tiễn, đứng ở cửa phất phất tay với anh: “Đi thong thả.”
Đường Khải Sâm không quá cao hứng đứng trong bóng tối: “Tốt xấu cũng tính là khách, không tiễn tôi?”
Vãn Hảo không nhịn cười được: “Đường tổng, có phải anh quên đây là kí túc xá của công nhân viên hay không, ngài là lão bản, cũng không tính là khách đi.”
Cô nói xong cũng muốn đóng cửa, thế nhưng Đường Khải Sâm liền vươn tay kéo cô ra. Phía sau cửa vang lên tiếng khép lại, trên đường đi tối đen, quả thực Vãn Hảo tức giận không thành: “Nói ăn cơm xong rồi đi! Đường Khải Sâm, đừng làm cho tôi khinh thường anh.”
Ngón tay Đường Khải Sâm ý chỉ vào cửa phòng sau lưng, giọng điệu đạm nhạt: “Ồ, nhưng mà đã đi ra rồi, tiện đường mà thôi.”
Khương Vãn Hảo không nhìn thẳng anh, xoay người chuẩn bị gõ cửa. Giờ phút này vừa lúc điện thoại trong túi vang lên, quanh mình đều là một mảnh tối đen, màn hình di động liền vô cùng chói mắt. Đường Khải Sâm liếc mắt liền thấy được trên màn hình hiện lên ba chữ lớn “Chu Tử Nghiêu”.
Vãn Hảo vừa mới “Alo” một tiếng, điện thoại nắm trong lòng bàn tay liền bị người cầm đi. Cô phẫn nộ quay người lại, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông kia trực tiếp nhấn nút tắt. Cô cũng không nhịn được nữa: “Anh điên rồi sao?”
Quả nhiên không nên ôm chút tâm lý may mắn với người đàn ông này, anh giúp cô một lần liền dễ tin anh, bản chất ác liệt căn bản sẽ không thay đổi.
Đường Khải Sâm không nói chuyện, tiếng chuông kia lại nhanh chóng vang lên, Vãn Hảo vươn tay muốn đoạt, lại bị anh bắt được cổ tay trực tiếp đặt trên vách tường.
Hình ảnh này giống như đã từng quen biết, Vãn Hảo ý thức được nguy hiểm, dương tay liền muốn cho anh một bạt tai, lại bị anh tay mắt lanh lẹ mà ngăn lại.
Cô cho rằng anh lại muốn nói gì đó châm chọc, lại nghe thấy giọng nói anh vô cùng đè nén: “Chu Tử Nghiêu không có tốt như em tưởng, Khương Vãn Hảo, sớm muộn gì cũng có lúc em phải khóc!”
Vãn Hảo cũng không cam tâm yếu thế ngẩng đầu: “Phải không? Nhưng ngay cả anh tôi cũng đã yêu qua, còn có cái gì mà đáng sợ.”
Đầu ngón tay chế trụ cổ tay cô càng thu chặt, sức lực kia như muốn bóp nát cô. Vãn Hảo dùng sức trốn tránh, nói ra cũng không khách khí như thế: “Đường Khải Sâm, gần đây anh làm sao thế? Lộ Lâm không có ở đây nên cảm thấy tịch mịch?”
“Câm miệng.” Đường Khải Sâm cảm thấy chỗ nào đó trong lồng ngực mình muốn nổ tung, cô vì nhận điện thoại của người đàn ông kia mà cuồng loạn với anh, thậm chí còn muốn động thủ với anh? Đây là cảm thấy người đàn ông kia còn tốt hơn cả anh?
Khương Vãn Hảo thật sự thay đổi, ôn nhu hoà thuận vốn có của cô tất cả đều cho người khác. Đối với anh... Chỉ còn lại chán ghét vô tận, chán ghét, vẫn là chán ghét.
Vãn Hảo cảm thấy được cổ tay mình đau dữ dội, thật sự sắp bị anh niết đứt. Là lúc này nhắc tới Lộ Lâm làm cho anh khó chịu? Giờ phút này nhắc tới người anh yêu như vậy, không thể nghi ngờ tựa như hung hăng cho anh một bạt tai, khó trách anh sẽ nổi giận như vậy.
Hai người ai cũng không nói thêm, đều tại im lặng đọ sức, di động của Vãn Hảo đã sớm an tĩnh lại, chung quanh nhất thời tĩnh lặng chỉ còn hô hấp của nhau.
“Khương Vãn Hảo, em yêu cậu ta sao?” Chính Đường Khải Sâm thấy kì quái khi bản thân mình hỏi vấn đền ngu ngốc như vậy, thậm chí anh đã chuẩn bị tâm lý xong, chờ Khương Vãn Hảo hung hăng cười nhạo mình. Nhưng chỉ là anh muốn biết, muốn nghe chính miệng cô nói...
Vãn Hảo cũng sửng sốt, dường như lập tức không có chút do dự gì trả lời: “Tôi cùng anh ấy cùng một chỗ là nghiêm túc, trước giờ tôi không lấy tình cảm để nói đùa.”
Cô có thể cảm thấy được hơi thở của anh lại nặng thêm vài phần, nhưng anh lại không nói tiếp, qua hồi lâu, thế nhưng cầm điện thoại một lần nữa trả cho cô.
Vãn Hảo nhận lấy, đề phòng theo dõi anh.
Bỗng nhiên Đường Khải Sâm cười, chỉ là tiếng cười kia nghe như thế nào cũng làm cho người ta hoảng hốt: “Ánh mắt nhìn đàn ông của em, thật đúng là một lần so với một lần càng kém cỏi.”
Hẳn là đánh trả vài câu, cũng không biết vì sao, Vãn Hảo cảm thấy lời này của anh càng như là tự giễu? Anh thối lui một bước, thế nhưng hồi lâu đều không nói lời gì nữa.
“Anh——” lời của cô chỉ nói đến một nửa, tiếng chuông điện thoại lại kêu lần nữa.
Chỉ là lần này không phải điện thoại của Vãn Hảo, mà là di động mới đổi của Đường Khải Sâm, khi anh lấy ra cô cũng liếc mắt liền thấy được tên trên màn hình, là Lộ Lâm.
Vãn Hảo hơi mím môi, hoàn toàn trầm mặc.
Có ít thứ, cho dù ở trong bóng tối cũng không thể nào giả vờ.
Đường Khải Sâm đã lướt qua cô bước nhanh xuống lầu, Vãn Hảo đứng ở đó nhìn bóng dáng của anh dần dần tan vào trong bóng tối, tiếp đó mơ hồ nghe được tiếng anh nói chuyện điện thoại. Không rõ lắm, nhưng thanh giọng nói ép tới rất thấp, không giống sự ngạo mạn trào phúng khi nói chuyện với cô.
Vãn Hảo ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ màu lam như tơ, (mềm đẹp như tơ) bỗng nhiên cười cười, thì ra đến người thợ sửa chữa cũng có thể thấy đạo lý rõ ràng, thế nhưng cô không hiểu được. Đường Khải Sâm thật sự xem cô như thứ để điều hòa cuộc sống nhỉ?
***
Không biết có phải nói hết lời ra rồi hay không, Đường Khải Sâm không xuất hiện trước mặt Vãn Hảo nữa. Ngày bỗng nhiên lại khôi phục bình lặng như trước, mãi đến ngày nào đó nghe Lưu Phân nói tới, thì ra người nọ về nước Mỹ..D@Đ#L$Q%Đ^
Tính ra, ngày anh kết hôn cũng không còn mấy ngày, xem chừng rất nhiều việc vội, Vãn Hảo nghĩ tới những thứ này cũng không có cảm giác đặc biệt khó chịu. Có ít thứ cô đã sớm đã thấy ra, tính như những hồi ức còn sót lại, cũng sớm bị thời gian nghiền nát. (Ed: người ta nói không còn yêu nên chẳng quan tâm chuẩn luôn)
Ngược lại Chu Tử Nghiêu đối với cô càng ngày càng săn sóc, các đồng nghiệp đều cười gọi anh là bạn trai nhị thập tứ hiếu, chỉ là nghe nói đến căn phòng kia của cô thì có phản ứng kì quái: “Chỗ đó tuy rằng vị trí tốt, nhưng mà cách chỗ em làm quá xa. Hơn nữa lúc trước em nói muốn tích cóp tiền mua tổ trạch về. Anh nghĩ là, phòng ở khu Mộc Thủy quận Đông vừa chào bán, tiền của em cũng coi như đủ.”
Lúc trước Vãn Hảo không điều tra cái này, trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc: “Nhưng mà nhà kia là trúng thưởng có được, có thể có trình tự trên luật pháp hay không —— “
“Sẽ không.” Chu Tử Nghiêu nói cho cô biết như đinh đóng cột, “Hiện tại quyền sở hữu thuộc về em, em sử dụng như thế nào đều do em.”
Vãn Hảo nhìn người đàn ông đang lái xe, rất ít khi anh lạnh nhạt như thế, lúc này đường cong sườn mặt kiên nghị, như là đang cực lực đè nén cái gì. Cô sâu sắc cảm thấy Chu Tử Nghiêu không quá vui vẻ khi cô ở căn nhà kia, lúc trước khi nói tới sắc mặt của anh liền không quá tốt, nhưng cô không nghĩ tới cái khác, Chu Tử Nghiêu cùng cô quen biết nhiều năm như vậy, tự nhiên không có khả năng hại cô.
Nhưng cô cũng tạm thời không suy xét việc bán phòng, không biết vì sao, phòng này vẫn làm cho cô cảm thấy, có chút cảm xúc cổ quái không thể biểu đạt.
“Ở phía Bắc ngoại thành anh có phòng, cũng vẫn không ở qua.” Bỗng nhiên Chu Tử Nghiêu lại mở miệng, “Không bằng em chuyển qua?”
Vãn Hảo không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không được, đó là phòng anh ở.”
“Anh không phải em sao?”
Vãn Hảo nghẹn lời một trận, vẫn là khoát tay: “Không giống nhau, chúng ta đang chỉ kết giao.” Chuyện tình cảm một khi pha tạp chất liền biến vị, cô không muốn quan hệ của hai người trở nên quá phức tạp.
Chu Tử Nghiêu trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên nhìn cô một cái: “Nhưng sớm muộn gì anh đều sẽ cưới em, chỉ cần em nguyện ý. Vãn Hảo, anh yêu em nhiều năm như vậy, bắt đầu từ giây phút em nhận lời anh, đã sớm không muốn buông tay.”
Editor: tự nhiên nhớ tới câu: trong chuyện tình cảm không quan trọng yêu bao lâu mà quan trọng đối tượng thích là ai. Chu Tử Nghiêu tốt như vậy, yêu Vãn Hảo như vậy nhưng chẳng bằng một câu của Đường Khải Sâm, aizz, thật bi ai!!!
Một bữa cơm này hiển nhiên không thể nào ăn thư thái, ai cũng ôm tâm tư, ngay cả tiểu Tào bình thường nói nhiều cũng khó có lúc trầm mặc. Nhưng Đường Khải Sâm nếm đồ ăn Khương Vãn Hảo làm, lại có loại giác dường như đã qua mấy đời.
Thời điểm vừa kết hôn, mỗi sáng sớm Khương Vãn Hảo đều sẽ rời giường đúng giờ làm bữa sáng cho anh, một tuần bảy ngày, dường như không trùng lặp. Tuy rằng người phụ nữ này có rất nhiều khuyết điểm, nhưng ngoài ý muốn nhưng năng nấu ăn rất tốt, có lẽ đây là chỗ duy nhất đáng khen trên người cô.
Khi đó tuy rằng anh ngoài ý muốn, nhưng lại không có quá nhiều cảm thụ đặc biệt, luôn cảm thấy người phụ nữ kia không kiên trì được bao lâu. Từ nhỏ cô đã được Khương Viễn Sơn nâng niu lớn lên trong lòng bàn tay, có thể chịu được bao nhiêu khổ đây?
Nhớ rõ lúc ấy chính là mùa xuân, sớm muộn gì còn có chút lạnh, nhưng Khương Vãn Hảo luôn dậy rất sớm. Có lần anh rời giường thấy cô đứng ở trước bếp, lúc ấy hơi cúi đầu lộ cần cổ trắng nõn, tóc đen mềm mại rơi trước ngực, bộ dáng lại có chút đáng thương.
Anh đi tới vừa nhìn, thế nhưng phát hiện nha đầu kia đang ngủ gật, đầu không giữ được toàn gật gật, vài lần nghi ngờ cô sắp ngã quỵ xuống đất.
Đường Khải Sâm liền ôm cánh tay, dựa vào tủ âm trong tường cẩn thận nhìn cô.
Lúc ấy Khương Vãn Hảo còn mang theo vài phần amập mạp của thiếu nữ, trên người có chút thịt, nhưng ngũ quan đã trổ mã thật sự xinh đẹp. Không phải không thừa nhận, trong đống phụ nữ thì diện mạo của cô thuộc loại thượng thừa, dáng người cũng...
Hình như đây vẫn là lần đầu tiên anh đứng ở cự ly gần như vậy đánh giá cô, nhìn một chút, lại có chút thất thần.
Lúc sau vẫn là canh trên bếp tràn ra, hai người mới đồng thời bừng tỉnh. Khương Vãn Hảo luống cuống tay chân bưng canh sang một bên, lúc này mới phát hiện anh đứng ở bên cạnh, khuôn mặt nhỏ lập tức liền đỏ lên: “Anh đã dậy rồi?”
Đường Khải Sâm cũng thu hồi ánh mắt rất nhanh, đi đến một bên pha cà phê: “Nếu buồn ngủ, thì cứ đi ngủ đi, việc này không cần em làm.”
Dù sao trong nhà cũng có người làm, hơn nữa anh cũng không có thói quen ăn điểm tâm, người phụ nữ này hoàn toàn làm việc vô dụng.
“Không có việc gì, giữa trưa em có thể ngủ trưa.” Cô luôn cười cười, bộ dáng giống như mỗi ngày đều tinh lực dư thừa, lúc này càng bạo dạn đoạt đi cái cốc trong tay anh, “Mẹ em nói bữa sáng rất quan trọng, anh thường xuyên tăng ca càng phải chú ý, bằng không thời gian lâu, khẳng định dạ dày sẽ có vấn đề. Còn có cái này —— “
Cô lung lay cái cốc trong tay, nháy mắt với anh: “Ở nhà uống ít cà phê thôi, đồ ăn em làm rất ngon, khẳng định về sau anh sẽ nghiện.”
Đường Khải Sâm nhìn tay mình trống không, lập tức nhíu nhíu mày, anh rất không thích người khác can thiệp vào sinh hoạt của bản thân, càng không thích người phụ nữ này tự tin như thế.
Nghiện? Đời này còn chưa chuyện gì có thể khống chế Đường Khải Sâm anh.
Nhưng sau cùng người phụ nữ này lại kiên trì rất lâu, mặc kệ anh có ăn cơm ở nhà hay không, ngày hôm sau vẫn sẽ tiếp tục làm. Sau này dạ dày của anh không xuất hiện triệu chứng xấu, đến quản gia cũng đều nói là công lao của Khương Vãn Hảo.
Anh cũng dần dần thích cảm giác ăn uống ở nhà, tuy rằng nhà họ Đường có không ít người, nhưng có rất ít cơ hội có thể ngồi chung một chỗ ăn bữa cơm hoàn chỉnh. Bình thường ngày lễ ngày tết càng không đếm được hết những bữa cơm chờ anh, cho nên thỉnh thoảng nếm thử đồ ăn thanh đạm lót dạ cô làm, thế nhưng có loại tư vị khác biệt.
Sau này từ lúc nào thì cô không làm chuyện này nữa? Nhớ rõ hình như là, từ lúc đứa bé không còn...
Một dạo đó anh cũng không có quen, sau này dứt khoát không trở về nhà nữa. Bây giờ trở về nhớ tới, hình như từ sau đó, cuộc hôn nhân của bọn họ bắt đầu có vết rách, yếu ớt vừa chạm vào lập tức tan vỡ.
“Chú, sao lại không ăn gì thế?” Giọng nói giòn tan của đứa nhỏ đánh vỡ suy nghĩ của anh, Đường Khải Sâm nghiêng mặt đi, liếc mắt liền thấy đôi mắt ngăm đen của đứa nhỏ, mênh mông phản chiếu cái bóng của anh.
Bắc Bắc kỳ quái nhìn anh, gắp cho anh một miếng xương: “Dì nấu cơm ăn rất ngon, không phải là ai cũng có thể được ăn đâu.”
Đương nhiên Đường Khải Sâm cũng biết, rõ ràng trên bàn đều là chút đồ ăn gia đình, nhưng một khắc kia khi anh ăn vào trong miệng, vẫn còn có chút tư vị không nói rõ được lượn lờ ở đầu trái tim. Thì ra hương vị này, anh cũng vẫn luôn nhớ rõ. (Vâng, là nhịp tim trên đầu lưỡi đấy ạ )
Đây coi như là nghiện sao?
***
Cơm nước xong anh chuẩn bị rời đi, Khương Vãn Hảo cũng hoàn toàn không có ý tứ muốn tiễn, đứng ở cửa phất phất tay với anh: “Đi thong thả.”
Đường Khải Sâm không quá cao hứng đứng trong bóng tối: “Tốt xấu cũng tính là khách, không tiễn tôi?”
Vãn Hảo không nhịn cười được: “Đường tổng, có phải anh quên đây là kí túc xá của công nhân viên hay không, ngài là lão bản, cũng không tính là khách đi.”
Cô nói xong cũng muốn đóng cửa, thế nhưng Đường Khải Sâm liền vươn tay kéo cô ra. Phía sau cửa vang lên tiếng khép lại, trên đường đi tối đen, quả thực Vãn Hảo tức giận không thành: “Nói ăn cơm xong rồi đi! Đường Khải Sâm, đừng làm cho tôi khinh thường anh.”
Ngón tay Đường Khải Sâm ý chỉ vào cửa phòng sau lưng, giọng điệu đạm nhạt: “Ồ, nhưng mà đã đi ra rồi, tiện đường mà thôi.”
Khương Vãn Hảo không nhìn thẳng anh, xoay người chuẩn bị gõ cửa. Giờ phút này vừa lúc điện thoại trong túi vang lên, quanh mình đều là một mảnh tối đen, màn hình di động liền vô cùng chói mắt. Đường Khải Sâm liếc mắt liền thấy được trên màn hình hiện lên ba chữ lớn “Chu Tử Nghiêu”.
Vãn Hảo vừa mới “Alo” một tiếng, điện thoại nắm trong lòng bàn tay liền bị người cầm đi. Cô phẫn nộ quay người lại, vừa lúc nhìn thấy người đàn ông kia trực tiếp nhấn nút tắt. Cô cũng không nhịn được nữa: “Anh điên rồi sao?”
Quả nhiên không nên ôm chút tâm lý may mắn với người đàn ông này, anh giúp cô một lần liền dễ tin anh, bản chất ác liệt căn bản sẽ không thay đổi.
Đường Khải Sâm không nói chuyện, tiếng chuông kia lại nhanh chóng vang lên, Vãn Hảo vươn tay muốn đoạt, lại bị anh bắt được cổ tay trực tiếp đặt trên vách tường.
Hình ảnh này giống như đã từng quen biết, Vãn Hảo ý thức được nguy hiểm, dương tay liền muốn cho anh một bạt tai, lại bị anh tay mắt lanh lẹ mà ngăn lại.
Cô cho rằng anh lại muốn nói gì đó châm chọc, lại nghe thấy giọng nói anh vô cùng đè nén: “Chu Tử Nghiêu không có tốt như em tưởng, Khương Vãn Hảo, sớm muộn gì cũng có lúc em phải khóc!”
Vãn Hảo cũng không cam tâm yếu thế ngẩng đầu: “Phải không? Nhưng ngay cả anh tôi cũng đã yêu qua, còn có cái gì mà đáng sợ.”
Đầu ngón tay chế trụ cổ tay cô càng thu chặt, sức lực kia như muốn bóp nát cô. Vãn Hảo dùng sức trốn tránh, nói ra cũng không khách khí như thế: “Đường Khải Sâm, gần đây anh làm sao thế? Lộ Lâm không có ở đây nên cảm thấy tịch mịch?”
“Câm miệng.” Đường Khải Sâm cảm thấy chỗ nào đó trong lồng ngực mình muốn nổ tung, cô vì nhận điện thoại của người đàn ông kia mà cuồng loạn với anh, thậm chí còn muốn động thủ với anh? Đây là cảm thấy người đàn ông kia còn tốt hơn cả anh?
Khương Vãn Hảo thật sự thay đổi, ôn nhu hoà thuận vốn có của cô tất cả đều cho người khác. Đối với anh... Chỉ còn lại chán ghét vô tận, chán ghét, vẫn là chán ghét.
Vãn Hảo cảm thấy được cổ tay mình đau dữ dội, thật sự sắp bị anh niết đứt. Là lúc này nhắc tới Lộ Lâm làm cho anh khó chịu? Giờ phút này nhắc tới người anh yêu như vậy, không thể nghi ngờ tựa như hung hăng cho anh một bạt tai, khó trách anh sẽ nổi giận như vậy.
Hai người ai cũng không nói thêm, đều tại im lặng đọ sức, di động của Vãn Hảo đã sớm an tĩnh lại, chung quanh nhất thời tĩnh lặng chỉ còn hô hấp của nhau.
“Khương Vãn Hảo, em yêu cậu ta sao?” Chính Đường Khải Sâm thấy kì quái khi bản thân mình hỏi vấn đền ngu ngốc như vậy, thậm chí anh đã chuẩn bị tâm lý xong, chờ Khương Vãn Hảo hung hăng cười nhạo mình. Nhưng chỉ là anh muốn biết, muốn nghe chính miệng cô nói...
Vãn Hảo cũng sửng sốt, dường như lập tức không có chút do dự gì trả lời: “Tôi cùng anh ấy cùng một chỗ là nghiêm túc, trước giờ tôi không lấy tình cảm để nói đùa.”
Cô có thể cảm thấy được hơi thở của anh lại nặng thêm vài phần, nhưng anh lại không nói tiếp, qua hồi lâu, thế nhưng cầm điện thoại một lần nữa trả cho cô.
Vãn Hảo nhận lấy, đề phòng theo dõi anh.
Bỗng nhiên Đường Khải Sâm cười, chỉ là tiếng cười kia nghe như thế nào cũng làm cho người ta hoảng hốt: “Ánh mắt nhìn đàn ông của em, thật đúng là một lần so với một lần càng kém cỏi.”
Hẳn là đánh trả vài câu, cũng không biết vì sao, Vãn Hảo cảm thấy lời này của anh càng như là tự giễu? Anh thối lui một bước, thế nhưng hồi lâu đều không nói lời gì nữa.
“Anh——” lời của cô chỉ nói đến một nửa, tiếng chuông điện thoại lại kêu lần nữa.
Chỉ là lần này không phải điện thoại của Vãn Hảo, mà là di động mới đổi của Đường Khải Sâm, khi anh lấy ra cô cũng liếc mắt liền thấy được tên trên màn hình, là Lộ Lâm.
Vãn Hảo hơi mím môi, hoàn toàn trầm mặc.
Có ít thứ, cho dù ở trong bóng tối cũng không thể nào giả vờ.
Đường Khải Sâm đã lướt qua cô bước nhanh xuống lầu, Vãn Hảo đứng ở đó nhìn bóng dáng của anh dần dần tan vào trong bóng tối, tiếp đó mơ hồ nghe được tiếng anh nói chuyện điện thoại. Không rõ lắm, nhưng thanh giọng nói ép tới rất thấp, không giống sự ngạo mạn trào phúng khi nói chuyện với cô.
Vãn Hảo ngẩng đầu nhìn bầu trời ngoài cửa sổ màu lam như tơ, (mềm đẹp như tơ) bỗng nhiên cười cười, thì ra đến người thợ sửa chữa cũng có thể thấy đạo lý rõ ràng, thế nhưng cô không hiểu được. Đường Khải Sâm thật sự xem cô như thứ để điều hòa cuộc sống nhỉ?
***
Không biết có phải nói hết lời ra rồi hay không, Đường Khải Sâm không xuất hiện trước mặt Vãn Hảo nữa. Ngày bỗng nhiên lại khôi phục bình lặng như trước, mãi đến ngày nào đó nghe Lưu Phân nói tới, thì ra người nọ về nước Mỹ..D@Đ#L$Q%Đ^
Tính ra, ngày anh kết hôn cũng không còn mấy ngày, xem chừng rất nhiều việc vội, Vãn Hảo nghĩ tới những thứ này cũng không có cảm giác đặc biệt khó chịu. Có ít thứ cô đã sớm đã thấy ra, tính như những hồi ức còn sót lại, cũng sớm bị thời gian nghiền nát. (Ed: người ta nói không còn yêu nên chẳng quan tâm chuẩn luôn)
Ngược lại Chu Tử Nghiêu đối với cô càng ngày càng săn sóc, các đồng nghiệp đều cười gọi anh là bạn trai nhị thập tứ hiếu, chỉ là nghe nói đến căn phòng kia của cô thì có phản ứng kì quái: “Chỗ đó tuy rằng vị trí tốt, nhưng mà cách chỗ em làm quá xa. Hơn nữa lúc trước em nói muốn tích cóp tiền mua tổ trạch về. Anh nghĩ là, phòng ở khu Mộc Thủy quận Đông vừa chào bán, tiền của em cũng coi như đủ.”
Lúc trước Vãn Hảo không điều tra cái này, trong lòng vẫn còn có chút nghi hoặc: “Nhưng mà nhà kia là trúng thưởng có được, có thể có trình tự trên luật pháp hay không —— “
“Sẽ không.” Chu Tử Nghiêu nói cho cô biết như đinh đóng cột, “Hiện tại quyền sở hữu thuộc về em, em sử dụng như thế nào đều do em.”
Vãn Hảo nhìn người đàn ông đang lái xe, rất ít khi anh lạnh nhạt như thế, lúc này đường cong sườn mặt kiên nghị, như là đang cực lực đè nén cái gì. Cô sâu sắc cảm thấy Chu Tử Nghiêu không quá vui vẻ khi cô ở căn nhà kia, lúc trước khi nói tới sắc mặt của anh liền không quá tốt, nhưng cô không nghĩ tới cái khác, Chu Tử Nghiêu cùng cô quen biết nhiều năm như vậy, tự nhiên không có khả năng hại cô.
Nhưng cô cũng tạm thời không suy xét việc bán phòng, không biết vì sao, phòng này vẫn làm cho cô cảm thấy, có chút cảm xúc cổ quái không thể biểu đạt.
“Ở phía Bắc ngoại thành anh có phòng, cũng vẫn không ở qua.” Bỗng nhiên Chu Tử Nghiêu lại mở miệng, “Không bằng em chuyển qua?”
Vãn Hảo không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt: “Không được, đó là phòng anh ở.”
“Anh không phải em sao?”
Vãn Hảo nghẹn lời một trận, vẫn là khoát tay: “Không giống nhau, chúng ta đang chỉ kết giao.” Chuyện tình cảm một khi pha tạp chất liền biến vị, cô không muốn quan hệ của hai người trở nên quá phức tạp.
Chu Tử Nghiêu trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên nhìn cô một cái: “Nhưng sớm muộn gì anh đều sẽ cưới em, chỉ cần em nguyện ý. Vãn Hảo, anh yêu em nhiều năm như vậy, bắt đầu từ giây phút em nhận lời anh, đã sớm không muốn buông tay.”
Editor: tự nhiên nhớ tới câu: trong chuyện tình cảm không quan trọng yêu bao lâu mà quan trọng đối tượng thích là ai. Chu Tử Nghiêu tốt như vậy, yêu Vãn Hảo như vậy nhưng chẳng bằng một câu của Đường Khải Sâm, aizz, thật bi ai!!!
/75
|