Editor: Linh Đang
Tự nhiên ba mẹ nhà họ Chung về nước, làm lòng Vãn Hảo mơ hồ tràn đầy bất an cùng nôn nóng, nếu là lúc trước nhất định Thạch Hiểu Tĩnh sẽ báo trước với cô để cô chuẩn bị đầy đủ tâm lí, lần này lại chưa kịp nói cái gì... Cô nhìn nhóc con bên cạnh đang vui vẻ nhảy nhót, tâm tình càng thêm phức tạp.
Đứa nhỏ không biết che giấu cảm xúc, bé cao hứng tất cả đều viết ở trên mặt, trong nhận thức bé sắp được "Về nhà", tất nhiên là vui vẻ.
Vãn Hảo cố gắng thu thập cảm xúc đáy lòng, nhưng cuối cùng con người vẫn sẽ có ham muốn, có lẽ là trong khoảng thời gian này chung sống với Bắc Bắc quá tốt quá hòa hợp, thế cho nên cô luôn ảo giác đứa nhỏ trở lại, sẽ không bao giờ rời khỏi cô ——
Nghe được tiếng hít vào rất nhỏ, Đường Khải Sâm nghiêng mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh. Sắc mặt cô tái nhợt, lại còn cố gắng duy trì ý cười nhẹ bên môi, từ đầu đến cuối nắm thật chặt tay nhỏ của Bắc Bắc, còn cúi bên cạnh bé ôn hòa nói: "Đồ đạc đều có người thu dọn cho rồi sao? Nếu chưa thu hết dì sẽ mang tới cho cháu."
"À, bà nội thu dọn xong hết rồi."
Biểu cảm trên mặt Vãn Hảo cứng ngắc, lại nhanh chóng khôi phục tự nhiên, chuyến đi này, chỉ sợ là rất lâu mới gặp lại, Hiểu Tĩnh còn ở nước ngoài, khả năng cô gặp đứa nhỏ gần như là con số không.
Bắc Bắc giang hai tay làm một tư thế rất khoa trương với cô, cười híp mắt nói: "Dì có biết không? Ông nội mua cho cháu rất nhiều đồ chơi vui, cháu vội vã muốn đi xem."
Mũi Vãn Hảo đau xót, chỉ có thể phối hợp gật gật đầu: "Biết rồi, ông nội hiểu cháu nhất."
"Đúng vậy. Ông nội nói cháu là bảo bối lớn của ông." Bắc Bắc kiêu ngạo nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ.
Vãn Hảo nghĩ, có lẽ thật sự hai người già quá nhớ nhung đứa nhỏ, bọn họ chưa từng cùng Bắc Bắc tách ra quá lâu như vậy, vội vã trở về thăm đứa nhỏ cũng là chuyện đúng lí hợp tình? Tâm sự của cô vẫn nặng nề, Bắc Bắc tinh nghịch nhìn cô nói: "Dì Hảo, có phải dì luyến tiếc cháu không?"
Vãn Hảo nhìn đôi mắt đen của bé, làm ra bộ dáng thương tâm nói: "Đúng vậy, cháu mà đi, buổi tối dì sẽ phải ngủ một mình, sẽ sợ hãi."
Bắc Bắc lập tức lo lắng nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, nhưng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết, nắm tay của Đường Khải Sâm đưa cho Khương Vãn Hảo, "Để chú Đường ngủ với dì! Mẹ nói, chú và dì ngủ chung, có thể sinh em bé, như thế về sau dì sẽ không cô đơn nữa."
Vãn Hảo ngẩn người tại đó, ánh mắt Đường Khải Sâm cũng trầm mặc dừng trên mặt đứa nhỏ.
Vẻ mặt quá mức hồn nhiên của đứa nhỏ đâm vào thần kinh của hai người lớn, con trai của bọn họ, đang hoàn toàn không biết gì đề nghị bọn họ sinh tiếp một đứa bé nữa...
Vãn Hảo cảm thấy trái tim mình đã sớm không còn máu lưu thông sắp ngừng đập, cô nén nước mắt nhếch đôi môi khô khốc, nói: "À, dì sẽ không sinh em bé đâu, dì chỉ thích một mình Bắc Bắc thôi."
Bắc Bắc hồ đồ nhìn cô, thoạt nhìn đôi mắt to ngập nước càng thêm sáng ngời.D~~Đ~~L~~QQ~~Đ~~
Đường Khải Sâm cũng không nhịn được nữa, bỗng nhiên thò tay bế nhóc con lên đặt trên vai, Bắc Bắc kinh ngạc ôm cổ anh, lập tức nở nụ cười, "Chú cũng luyến tiếc cháu?"
"Nói bậy." Anh nhìn về con đường phía trước, bỗng nhiên cũng không thực tế bắt đầu hy vọng xa vời con đường này có thể vĩnh viễn đi không đến cuối. Cứ như vậy, 3 miệng cả nhà bọn họ cùng đi vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Thậm chí Bắc Bắc bạo dạn túm lỗ tai Đường Khải Sâm, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói, "Chú, chú phải chăm sóc dì cho thật tốt, cháu không yên lòng về dì đâu."
"... Được." Đường Khải Sâm cũng cảm thấy ngực vô cùng bức bối, đứa nhỏ luôn hiểu chuyện khiến anh vô cùng xấu hổ. Anh chưa bao giờ biết trên thế giới này cũng có chuyện anh hoàn toàn không giải quyết được, xem ra thật sự gặp mặt nói chuyện với hai người lớn nhà họ Chung.
***
Xe của nhà họ Chung chậm rãi lái khỏi cổng chính, cuộn lên đầy đất bụi, khí hậu rét lạnh làm chung quanh đều lan tràn một hơi thở tiêu điều, nhánh cây khô vàng, nền đất vương đầy lá rụng.
Bắc Bắc còn nghiêng người ra đằng sau vươn tay nhỏ với bọn họ. Mãi đến khi xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Khương Vãn Hảo vẫn đứng im như trước.
Tay Đường Khải Sâm đút trong túi gần như muốn bóp nát, anh bước lại gần vươn tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Trở về thôi."
Vãn Hảo không nói gì, nhưng bả vai bắt đầu run rẩy kịch liệt không ngừng, Đường Khải Sâm cảm thấy trái tim mình cũng như đang co quắp từng chút một, cảm giác đau đớn ùn ùn kéo đến một lần nữa. Nhưng anh là đàn ông, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần anh đi làm, không có thời gian vướng bận nỗi buồn xuân thu, về sau người phụ nữ này cùng đứa nhỏ chính là toàn bộ trách nhiệm của anh.
Anh muốn bảo vệ bọn họ, bảo vệ nhà của anh.
"Đi, đi thật..." Hai tay Vãn Hảo che mi mắt, khó có thể kiềm chế ngồi xuống, thật ra cảnh tượng trước mắt từng trình diễn vô số lần, nhưng mỗi lần chia lìa đối với cô mà nói đều là một loại dày vò không cách nào hình dung.
Thật sự như đặt lòng mình lên bếp nướng, cả người như đang luyện ngục, biết rõ không nên đòi hỏi quá nhiều, nhưng vẫn không quản được lòng mình, một khi có được, cảm giác đau đớn một lần lại một lần mãnh liệt hơn.
"Khương Vãn Hảo?" Đường Khải Sâm muốn nói chút gì, nhưng phát hiện bất cứ thứ gì cũng là vô dụng, anh chỉ có thể sử dụng sức lực của toàn cơ thể ôm cô, nếu có thể, anh hận không thể để những đau đớn cô phải chịu đựng truyền qua người anh.
Nhiều tội hơn nữa, nhiều nghiệt hơn nữa, cũng chỉ để mình anh gánh vác là được.
"Em không sao, đừng động vào em." Đến thời điểm này cô còn kiên cường chịu đựng, vẫn giấu mặt chật vật của bản thân không cho anh nhìn thấy, mấy chữ này như mang theo lưỡi dao sắc bén, hung ác đâm Đường Khải Sâm vài nhát.D~~Đ~~L~~QQ~~Đ~~
Anh siết chặt cô không cho trượt xuống, áo bành tô trên người bao lấy cơ thể lạnh run của cô. Nước mắt nóng bỏng của Vãn Hảo đều rơi trên mu bàn tay anh, Đường Khải Sâm hôn vành tai cô một cái, lời nói xuất phát từ nội tâm: "Còn có anh, về sau tất cả hãy giao cho anh."
Vãn Hảo nâng mắt lên nhìn anh, đáy mắt mê mang lại mờ mịt.
Đường Khải Sâm giữ lấy gáy của cô, dùng sức hôn một cái trên mí mắt cô, chất lỏng ẩm ướt đắng chát như chảy toàn bộ vào ngực anh. Anh dùng sức ôm cô càng chặt, lần lượt lẩm bẩm bên tai cô, "Anh sẽ xử lý tốt, yên tâm, Bắc Bắc sẽ trở về nhanh thôi, một nhà 3 người chúng ta không bao giờ tách ra nữa."
"Thật sao?" Vãn Hảo khóc đến gần như thở không nổi, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, cô lại nhanh chóng lắc đầu, tuyệt vọng thì thào nói nhỏ, "Không, chúng ta không thể ích kỷ như vậy. Nhà họ Chung không thể bỏ Bắc Bắc, Bắc Bắc cũng không chấp nhận được người mẹ như em —— "
Mắt thấy cô chịu tra tấn bộ dáng sắp hỏng mất, cả lòng Đường Khải Sâm đều nhói lên, anh vỗ lưng để cô thuận khí một chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cô, " Được, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, em đừng vội."
Vãn Hảo nhìn anh một cái, bộ dáng hốt hoảng, bỗng nhiên hai mắt nhắm lại mềm nhũn ở trong lòng anh.
Rốt cuộc chuyện Đường Khải Sâm lo lắng cũng xảy ra, anh trừng lớn mắt sững người tại chỗ, ngay sau đó ôm người dậy như phát điên, lập tức rống lên với quản gia đang đứng ở cửa: "Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!"
***
Đèn trên hành lang bệnh viện luôn làm người ta chói mắt, Đường Khải Sâm nhìn trên mặt Khương Vãn Hảo không có chút huyết sắc nào, đáy mắt hồng như sắp chảy ra máu. Bánh xe của giường di động ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, anh khó có thể thở bình thường, chỉ có hổn hển nói với người đang mê man: "Khương Vãn Hảo, anh không cho phép em có chuyện, em nghĩ đến Bắc Bắc một chút đi, một nhà chúng ta còn chưa kịp đoàn tụ, nhất định em không thể có chuyện!"
"Anh sao thế, lúc trước tôi đã nói qua với anh tình huống của cô ấy rồi mà, anh——" bác sĩ trưởng thầm oán liếc mắt nhìn Đường Khải Sâm, lại mím chặt môi không nói tiếp, thấp giọng phân phó trợ lý phía sau vài câu.
Chung quanh loạn lên, nhưng Đường Khải Sâm không nghe được bất cứ thứ gì, đúng vậy, bác sĩ trưởng đã sớm nói với anh. Anh nhớ lại chuyện sau khi Khương Vãn Hảo rơi xuống nước, đêm đó, anh như đặt mình vào trong lò luyện ngục, trải qua đêm bết bát nhất trong cuộc đời.
Bà nội qua đời đột ngột, Lộ Lâm tự sát, ngay cả Khương Vãn Hảo cũng hôn mê bất tỉnh, bác sĩ gọi anh đến văn phòng, đưa cho anh một tờ phim trắng đen. Anh biết là ảnh chụp CT, nhưng anh xem không hiểu, chỉ có thể nhìn chằm chằm để xem có gì bất thường không.
"Trong đầu cô ấy có khối u, trước mắt xem ra có khả năng chuyển biến xấu." Bác sĩ nói từng chữ từng chữ cho anh biết, cứng rắn bẻ gẫy chút lí trí cuối cùng trong đầu anh.
Đường Khải Sâm cảm thấy, quả nhiên thật sự là báo ứng, nhưng vì cái gì mà tất cả báo ứng không phải hướng về phía anh, ngược lại hướng về những người vô tội xung quanh anh?
Thật ra người đáng chết là anh mới đúng.
Đêm đó anh ngồi trước giường cô rất lâu, nhìn người phụ nữ gầy yếu đơn bạc, lần đầu tiên thấu hận chính mình. Cho rằng dù cho làm chuyện sai lầm, ông trời cũng đối xử với anh không tệ, luôn có cơ hội cho anh bù lại.
Không phải là như vậy.
Ông trời quá ác, mỗi một người xung quanh anh để ý đều lần lượt rời đi, đến cô cũng không ngoại lệ sao?
Đường Khải Sâm nắm tay Khương Vãn Hảo, hai má chôn trong lòng bàn tay cô, lòng bàn tay cô có vết chai thô ráp, là mấy năm nay lưu lại. Cô chịu nhiều đau khổ như vậy, vì sao đến một ngày ngày lành cũng không để lại cho cô? Khương Vãn Hảo năm nay 28 tuổi, còn trẻ tuổi như thế...
Phòng bệnh ban đêm an tĩnh, lần đầu tiên anh khóc, mặc cho nước mắt mình rơi vào lòng bàn tay cô, nếu có thể, thật sự hi vọng tất cả đều đổ lên người anh. Cô sớm nên có được đến hạnh phúcc, đã quá muộn, cuối cùng anh vẫn đến quá muộn.
Đường Khải Sâm nhìn ba chữ lớn "Phòng cấp cứu", trong đầu hoàn toàn trống không, quả thực anh không dám nghĩ nếu Khương Vãn Hảo cũng không ở đây, anh nên đối mặt với cuộc sống về sau như thế nào.
***
Lúc bác sĩ trưởng đi ra, Đường Khải Sâm lập tức vọt qua, xem như ở phương diện này đối phương quyền uy, nói chuyện rất có sức nặng, "Bàn bạc với cô ấy một chút, mau chóng tiếp nhận giải phẫu đi, tình huống hiện tại rất không lạc quan."
Đường Khải Sâm biết tính nguy hiểm của giải phẫu mổ não, vẻ mặt lạnh đi, "Trừ phẫu thuật không có khác khả năng khác?"
Đối phương nhìn anh một cái, nói: "Đường tiên sinh, tôi là bác sĩ, sẽ không lấy sinh mệnh bệnh nhân nói đùa."
Từ trước Đường Khải Sâm đã làm qua vô số lựa chọn gian nan, nhưng không có một lần làm anh do dự bàng hoàng như vậy, anh ngồi trước giường bệnh, toàn thân đều gần như sức cùng lực kiệt. Mỗi một quyết định có khả năng mất đi Khương Vãn Hảo, với anh mà nói đều là kháng cự theo bản năng.D~~Đ~~L~~QQ~~Đ~~
Mãi đến khi lông mi của người trên giường hơi run rẩy, chậm rãi mở ra mắt chống lại tầm mắt của anh.
Bên tai chỉ còn âm thanh dụng cụ tâm đồ "Tích tích", Đường Khải Sâm nhìn con ngươi tối đen lóe sáng của cô in hình ảnh của mình, gần như vui quá mà khóc.
Anh nắm chặt tay cô, giọng nói vô cùng khàn, "Tỉnh rồi?"
"Vâng." Vãn Hảo mắt nhìn phòng bệnh, nghi ngờ hỏi, "Em té xỉu?"
Đường Khải Sâm vuốt mấy sợi tóc bên thái dương của cô ra sau tai, hôn tay cô nói: "Thiếu chút nữa em hù chết anh."
"Lá gan anh nhỏ như vậy?" Cô còn mỉm cười với anh, sau đó chớp mắt vẻ mặt mê hoặc, "Hình như em gặp phải giấc mộng, vô cùng mệt, muốn ngủ, lại vừa giống như lăn xuống từ trên sườn núi."
"Có anh đỡ mà."
Vãn Hảo suy yếu giương môi lên, một giây sau như là nhớ ra cái gì đó, mắt không chớp theo dõi anh: "Có phải có lời anh không nói cho em hay không?"
Đường Khải Sâm trầm mặc, vào thời điểm này hiển nhiên không thể lừa gạt được nữa, những lời phải nói với cô lại vô cùng gian nan. Anh không biết sau khi Khương Vãn Hảo biết rõ về bệnh tình của mình sẽ có phản ứng gì, tan vỡ, trốn tránh, hoặc là tuyệt vọng?
Dù cho là loại nào, anh đều không nhẫn tâm.
"Em... Bị bệnh nan y?" Vãn Hảo nhớ tới những bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, lại nhớ tới những đoạn kinh điển trong phim Hàn, đột nhiên trong lòng lạnh hơn nửa phần, khó trách lúc trước lại mê man lâu như vậy.
Đường Khải Sâm nhéo nhéo tay cô, lập tức ngắt lời cô, "Đừng nghĩ loạn."
Vãn Hảo vẫn khẩn trương nhìn anh, rõ ràng trong lòng đã đoán được cái gì. Đường Khải Sâm hít vào một hơi, khó khăn mở miệng: "Chỗ này của em, có một hạt đậu nhỏ, Vãn Hảo, chúng ta cùng nhau đối mặt với nó, sau khi cắt bỏ là ổn rồi."
Trong phòng bệnh càng an tĩnh hơn lúc trước, Khương Vãn Hảo cũng không nói chuyện, đôi mắt sáng ngời chợt lóe, nhìn chằm chằm làm lòng Đường Khải Sâm như muốn nát ra.
Cô trầm mặc không nói như người thế này làm anh càng khó chịu, Đường Khải Sâm nghiêng người ôm cô, nói với người từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc: "Sẽ tốt thôi, chúng ta cách hạnh phúc chỉ thiếu chút nữa, ông trời sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy."
Anh muốn cho cô ấm áp cho cô cổ vũ, hai tay của mình cũng đang hơi hơi phát run, anh vẫn không được cô đáp lại như trước, cuối cùng khó nhịn đầu tựa vào vai cô, "Vãn Hảo, cầu em —— "
Anh không thể lại để mất đi cô, hai chữ “Mất đi" này, thì ra hai chữ đó lại ác liệt như vậy. Anh còn không kịp đưa đứa nhỏ về bên người cô, nhất định không thể cứ để cô lướt qua mình như thế nữa.
Đường Khải Sâm cảm thấy quanh thân đều rét run, mãi đến khi gáy bị lộ ra, được bàn tay ấm áp bao trùm, cô chậm rãi vuốt ve tóc anh, nói: "Anh đè em không thở được."
"Xin lỗi."
"Vậy anh đứng lên."
"... Lại ôm một chút." Đường Khải Sâm nới lỏng tay, nghiêng mặt cùng cô bốn mắt nhìn nhau, "Mặc kệ khó khăn gì, chúng ta cùng nhau đối mặt. Em sẽ không giống những bộ phim điện ảnh kia, tự nhiên chạy trốn đấy chứ?"
Sắc mặt Vãn Hảo rất kém, ánh mắt lại vô cùng kiên định, cô chậm rãi lắc đầu với anh, "Sẽ không, dù sao em chạy thoát, anh cũng sẽ tìm đến em, cần gì phải tốn sức lực."
Đường Khải Sâm sờ sờ mặt cô, động tình hôn môi cô thật sâu, vuốt ve hai gò má cô luyến tiếc buông ra, "Cám ơn."
Cô còn kiên cường dũng cảm hơn anh nghĩ vài phần, mặc kệ cô kiên cường là vì đứa nhỏ hay là vì anh, đây đều là phúc khí của anh.
Vãn Hảo thong thả vươn cánh tay ra, ôm cổ anh, rơi lệ ở nơi anh không nhìn thấy, trên mặt lại mang theo mỉm cười nói: "Đường Khải Sâm, nếu em có thể sống được, chúng ta sẽ hòa hợp. Em có chút mệt mỏi, không muốn cãi nữa."
Đường Khải Sâm xiết chặt hai tay, rất lâu mới trầm thấp "Ừ" một tiếng.
Tự nhiên ba mẹ nhà họ Chung về nước, làm lòng Vãn Hảo mơ hồ tràn đầy bất an cùng nôn nóng, nếu là lúc trước nhất định Thạch Hiểu Tĩnh sẽ báo trước với cô để cô chuẩn bị đầy đủ tâm lí, lần này lại chưa kịp nói cái gì... Cô nhìn nhóc con bên cạnh đang vui vẻ nhảy nhót, tâm tình càng thêm phức tạp.
Đứa nhỏ không biết che giấu cảm xúc, bé cao hứng tất cả đều viết ở trên mặt, trong nhận thức bé sắp được "Về nhà", tất nhiên là vui vẻ.
Vãn Hảo cố gắng thu thập cảm xúc đáy lòng, nhưng cuối cùng con người vẫn sẽ có ham muốn, có lẽ là trong khoảng thời gian này chung sống với Bắc Bắc quá tốt quá hòa hợp, thế cho nên cô luôn ảo giác đứa nhỏ trở lại, sẽ không bao giờ rời khỏi cô ——
Nghe được tiếng hít vào rất nhỏ, Đường Khải Sâm nghiêng mắt nhìn người phụ nữ bên cạnh. Sắc mặt cô tái nhợt, lại còn cố gắng duy trì ý cười nhẹ bên môi, từ đầu đến cuối nắm thật chặt tay nhỏ của Bắc Bắc, còn cúi bên cạnh bé ôn hòa nói: "Đồ đạc đều có người thu dọn cho rồi sao? Nếu chưa thu hết dì sẽ mang tới cho cháu."
"À, bà nội thu dọn xong hết rồi."
Biểu cảm trên mặt Vãn Hảo cứng ngắc, lại nhanh chóng khôi phục tự nhiên, chuyến đi này, chỉ sợ là rất lâu mới gặp lại, Hiểu Tĩnh còn ở nước ngoài, khả năng cô gặp đứa nhỏ gần như là con số không.
Bắc Bắc giang hai tay làm một tư thế rất khoa trương với cô, cười híp mắt nói: "Dì có biết không? Ông nội mua cho cháu rất nhiều đồ chơi vui, cháu vội vã muốn đi xem."
Mũi Vãn Hảo đau xót, chỉ có thể phối hợp gật gật đầu: "Biết rồi, ông nội hiểu cháu nhất."
"Đúng vậy. Ông nội nói cháu là bảo bối lớn của ông." Bắc Bắc kiêu ngạo nói xong, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy vui vẻ.
Vãn Hảo nghĩ, có lẽ thật sự hai người già quá nhớ nhung đứa nhỏ, bọn họ chưa từng cùng Bắc Bắc tách ra quá lâu như vậy, vội vã trở về thăm đứa nhỏ cũng là chuyện đúng lí hợp tình? Tâm sự của cô vẫn nặng nề, Bắc Bắc tinh nghịch nhìn cô nói: "Dì Hảo, có phải dì luyến tiếc cháu không?"
Vãn Hảo nhìn đôi mắt đen của bé, làm ra bộ dáng thương tâm nói: "Đúng vậy, cháu mà đi, buổi tối dì sẽ phải ngủ một mình, sẽ sợ hãi."
Bắc Bắc lập tức lo lắng nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn khẩn trương, nhưng nhanh chóng nghĩ ra biện pháp giải quyết, nắm tay của Đường Khải Sâm đưa cho Khương Vãn Hảo, "Để chú Đường ngủ với dì! Mẹ nói, chú và dì ngủ chung, có thể sinh em bé, như thế về sau dì sẽ không cô đơn nữa."
Vãn Hảo ngẩn người tại đó, ánh mắt Đường Khải Sâm cũng trầm mặc dừng trên mặt đứa nhỏ.
Vẻ mặt quá mức hồn nhiên của đứa nhỏ đâm vào thần kinh của hai người lớn, con trai của bọn họ, đang hoàn toàn không biết gì đề nghị bọn họ sinh tiếp một đứa bé nữa...
Vãn Hảo cảm thấy trái tim mình đã sớm không còn máu lưu thông sắp ngừng đập, cô nén nước mắt nhếch đôi môi khô khốc, nói: "À, dì sẽ không sinh em bé đâu, dì chỉ thích một mình Bắc Bắc thôi."
Bắc Bắc hồ đồ nhìn cô, thoạt nhìn đôi mắt to ngập nước càng thêm sáng ngời.D~~Đ~~L~~QQ~~Đ~~
Đường Khải Sâm cũng không nhịn được nữa, bỗng nhiên thò tay bế nhóc con lên đặt trên vai, Bắc Bắc kinh ngạc ôm cổ anh, lập tức nở nụ cười, "Chú cũng luyến tiếc cháu?"
"Nói bậy." Anh nhìn về con đường phía trước, bỗng nhiên cũng không thực tế bắt đầu hy vọng xa vời con đường này có thể vĩnh viễn đi không đến cuối. Cứ như vậy, 3 miệng cả nhà bọn họ cùng đi vĩnh viễn sánh cùng trời đất.
Thậm chí Bắc Bắc bạo dạn túm lỗ tai Đường Khải Sâm, ghé vào bên tai anh nhỏ giọng nói, "Chú, chú phải chăm sóc dì cho thật tốt, cháu không yên lòng về dì đâu."
"... Được." Đường Khải Sâm cũng cảm thấy ngực vô cùng bức bối, đứa nhỏ luôn hiểu chuyện khiến anh vô cùng xấu hổ. Anh chưa bao giờ biết trên thế giới này cũng có chuyện anh hoàn toàn không giải quyết được, xem ra thật sự gặp mặt nói chuyện với hai người lớn nhà họ Chung.
***
Xe của nhà họ Chung chậm rãi lái khỏi cổng chính, cuộn lên đầy đất bụi, khí hậu rét lạnh làm chung quanh đều lan tràn một hơi thở tiêu điều, nhánh cây khô vàng, nền đất vương đầy lá rụng.
Bắc Bắc còn nghiêng người ra đằng sau vươn tay nhỏ với bọn họ. Mãi đến khi xe hoàn toàn biến mất khỏi tầm nhìn, Khương Vãn Hảo vẫn đứng im như trước.
Tay Đường Khải Sâm đút trong túi gần như muốn bóp nát, anh bước lại gần vươn tay ôm cô vào trong ngực, nhẹ giọng nói: "Trở về thôi."
Vãn Hảo không nói gì, nhưng bả vai bắt đầu run rẩy kịch liệt không ngừng, Đường Khải Sâm cảm thấy trái tim mình cũng như đang co quắp từng chút một, cảm giác đau đớn ùn ùn kéo đến một lần nữa. Nhưng anh là đàn ông, trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn cần anh đi làm, không có thời gian vướng bận nỗi buồn xuân thu, về sau người phụ nữ này cùng đứa nhỏ chính là toàn bộ trách nhiệm của anh.
Anh muốn bảo vệ bọn họ, bảo vệ nhà của anh.
"Đi, đi thật..." Hai tay Vãn Hảo che mi mắt, khó có thể kiềm chế ngồi xuống, thật ra cảnh tượng trước mắt từng trình diễn vô số lần, nhưng mỗi lần chia lìa đối với cô mà nói đều là một loại dày vò không cách nào hình dung.
Thật sự như đặt lòng mình lên bếp nướng, cả người như đang luyện ngục, biết rõ không nên đòi hỏi quá nhiều, nhưng vẫn không quản được lòng mình, một khi có được, cảm giác đau đớn một lần lại một lần mãnh liệt hơn.
"Khương Vãn Hảo?" Đường Khải Sâm muốn nói chút gì, nhưng phát hiện bất cứ thứ gì cũng là vô dụng, anh chỉ có thể sử dụng sức lực của toàn cơ thể ôm cô, nếu có thể, anh hận không thể để những đau đớn cô phải chịu đựng truyền qua người anh.
Nhiều tội hơn nữa, nhiều nghiệt hơn nữa, cũng chỉ để mình anh gánh vác là được.
"Em không sao, đừng động vào em." Đến thời điểm này cô còn kiên cường chịu đựng, vẫn giấu mặt chật vật của bản thân không cho anh nhìn thấy, mấy chữ này như mang theo lưỡi dao sắc bén, hung ác đâm Đường Khải Sâm vài nhát.D~~Đ~~L~~QQ~~Đ~~
Anh siết chặt cô không cho trượt xuống, áo bành tô trên người bao lấy cơ thể lạnh run của cô. Nước mắt nóng bỏng của Vãn Hảo đều rơi trên mu bàn tay anh, Đường Khải Sâm hôn vành tai cô một cái, lời nói xuất phát từ nội tâm: "Còn có anh, về sau tất cả hãy giao cho anh."
Vãn Hảo nâng mắt lên nhìn anh, đáy mắt mê mang lại mờ mịt.
Đường Khải Sâm giữ lấy gáy của cô, dùng sức hôn một cái trên mí mắt cô, chất lỏng ẩm ướt đắng chát như chảy toàn bộ vào ngực anh. Anh dùng sức ôm cô càng chặt, lần lượt lẩm bẩm bên tai cô, "Anh sẽ xử lý tốt, yên tâm, Bắc Bắc sẽ trở về nhanh thôi, một nhà 3 người chúng ta không bao giờ tách ra nữa."
"Thật sao?" Vãn Hảo khóc đến gần như thở không nổi, đôi mắt vừa sưng vừa đỏ, cô lại nhanh chóng lắc đầu, tuyệt vọng thì thào nói nhỏ, "Không, chúng ta không thể ích kỷ như vậy. Nhà họ Chung không thể bỏ Bắc Bắc, Bắc Bắc cũng không chấp nhận được người mẹ như em —— "
Mắt thấy cô chịu tra tấn bộ dáng sắp hỏng mất, cả lòng Đường Khải Sâm đều nhói lên, anh vỗ lưng để cô thuận khí một chút, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm sắc mặt tái nhợt của cô, " Được, chúng ta bàn bạc kỹ hơn, em đừng vội."
Vãn Hảo nhìn anh một cái, bộ dáng hốt hoảng, bỗng nhiên hai mắt nhắm lại mềm nhũn ở trong lòng anh.
Rốt cuộc chuyện Đường Khải Sâm lo lắng cũng xảy ra, anh trừng lớn mắt sững người tại chỗ, ngay sau đó ôm người dậy như phát điên, lập tức rống lên với quản gia đang đứng ở cửa: "Gọi xe cấp cứu! Nhanh lên!"
***
Đèn trên hành lang bệnh viện luôn làm người ta chói mắt, Đường Khải Sâm nhìn trên mặt Khương Vãn Hảo không có chút huyết sắc nào, đáy mắt hồng như sắp chảy ra máu. Bánh xe của giường di động ma sát với sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, anh khó có thể thở bình thường, chỉ có hổn hển nói với người đang mê man: "Khương Vãn Hảo, anh không cho phép em có chuyện, em nghĩ đến Bắc Bắc một chút đi, một nhà chúng ta còn chưa kịp đoàn tụ, nhất định em không thể có chuyện!"
"Anh sao thế, lúc trước tôi đã nói qua với anh tình huống của cô ấy rồi mà, anh——" bác sĩ trưởng thầm oán liếc mắt nhìn Đường Khải Sâm, lại mím chặt môi không nói tiếp, thấp giọng phân phó trợ lý phía sau vài câu.
Chung quanh loạn lên, nhưng Đường Khải Sâm không nghe được bất cứ thứ gì, đúng vậy, bác sĩ trưởng đã sớm nói với anh. Anh nhớ lại chuyện sau khi Khương Vãn Hảo rơi xuống nước, đêm đó, anh như đặt mình vào trong lò luyện ngục, trải qua đêm bết bát nhất trong cuộc đời.
Bà nội qua đời đột ngột, Lộ Lâm tự sát, ngay cả Khương Vãn Hảo cũng hôn mê bất tỉnh, bác sĩ gọi anh đến văn phòng, đưa cho anh một tờ phim trắng đen. Anh biết là ảnh chụp CT, nhưng anh xem không hiểu, chỉ có thể nhìn chằm chằm để xem có gì bất thường không.
"Trong đầu cô ấy có khối u, trước mắt xem ra có khả năng chuyển biến xấu." Bác sĩ nói từng chữ từng chữ cho anh biết, cứng rắn bẻ gẫy chút lí trí cuối cùng trong đầu anh.
Đường Khải Sâm cảm thấy, quả nhiên thật sự là báo ứng, nhưng vì cái gì mà tất cả báo ứng không phải hướng về phía anh, ngược lại hướng về những người vô tội xung quanh anh?
Thật ra người đáng chết là anh mới đúng.
Đêm đó anh ngồi trước giường cô rất lâu, nhìn người phụ nữ gầy yếu đơn bạc, lần đầu tiên thấu hận chính mình. Cho rằng dù cho làm chuyện sai lầm, ông trời cũng đối xử với anh không tệ, luôn có cơ hội cho anh bù lại.
Không phải là như vậy.
Ông trời quá ác, mỗi một người xung quanh anh để ý đều lần lượt rời đi, đến cô cũng không ngoại lệ sao?
Đường Khải Sâm nắm tay Khương Vãn Hảo, hai má chôn trong lòng bàn tay cô, lòng bàn tay cô có vết chai thô ráp, là mấy năm nay lưu lại. Cô chịu nhiều đau khổ như vậy, vì sao đến một ngày ngày lành cũng không để lại cho cô? Khương Vãn Hảo năm nay 28 tuổi, còn trẻ tuổi như thế...
Phòng bệnh ban đêm an tĩnh, lần đầu tiên anh khóc, mặc cho nước mắt mình rơi vào lòng bàn tay cô, nếu có thể, thật sự hi vọng tất cả đều đổ lên người anh. Cô sớm nên có được đến hạnh phúcc, đã quá muộn, cuối cùng anh vẫn đến quá muộn.
Đường Khải Sâm nhìn ba chữ lớn "Phòng cấp cứu", trong đầu hoàn toàn trống không, quả thực anh không dám nghĩ nếu Khương Vãn Hảo cũng không ở đây, anh nên đối mặt với cuộc sống về sau như thế nào.
***
Lúc bác sĩ trưởng đi ra, Đường Khải Sâm lập tức vọt qua, xem như ở phương diện này đối phương quyền uy, nói chuyện rất có sức nặng, "Bàn bạc với cô ấy một chút, mau chóng tiếp nhận giải phẫu đi, tình huống hiện tại rất không lạc quan."
Đường Khải Sâm biết tính nguy hiểm của giải phẫu mổ não, vẻ mặt lạnh đi, "Trừ phẫu thuật không có khác khả năng khác?"
Đối phương nhìn anh một cái, nói: "Đường tiên sinh, tôi là bác sĩ, sẽ không lấy sinh mệnh bệnh nhân nói đùa."
Từ trước Đường Khải Sâm đã làm qua vô số lựa chọn gian nan, nhưng không có một lần làm anh do dự bàng hoàng như vậy, anh ngồi trước giường bệnh, toàn thân đều gần như sức cùng lực kiệt. Mỗi một quyết định có khả năng mất đi Khương Vãn Hảo, với anh mà nói đều là kháng cự theo bản năng.D~~Đ~~L~~QQ~~Đ~~
Mãi đến khi lông mi của người trên giường hơi run rẩy, chậm rãi mở ra mắt chống lại tầm mắt của anh.
Bên tai chỉ còn âm thanh dụng cụ tâm đồ "Tích tích", Đường Khải Sâm nhìn con ngươi tối đen lóe sáng của cô in hình ảnh của mình, gần như vui quá mà khóc.
Anh nắm chặt tay cô, giọng nói vô cùng khàn, "Tỉnh rồi?"
"Vâng." Vãn Hảo mắt nhìn phòng bệnh, nghi ngờ hỏi, "Em té xỉu?"
Đường Khải Sâm vuốt mấy sợi tóc bên thái dương của cô ra sau tai, hôn tay cô nói: "Thiếu chút nữa em hù chết anh."
"Lá gan anh nhỏ như vậy?" Cô còn mỉm cười với anh, sau đó chớp mắt vẻ mặt mê hoặc, "Hình như em gặp phải giấc mộng, vô cùng mệt, muốn ngủ, lại vừa giống như lăn xuống từ trên sườn núi."
"Có anh đỡ mà."
Vãn Hảo suy yếu giương môi lên, một giây sau như là nhớ ra cái gì đó, mắt không chớp theo dõi anh: "Có phải có lời anh không nói cho em hay không?"
Đường Khải Sâm trầm mặc, vào thời điểm này hiển nhiên không thể lừa gạt được nữa, những lời phải nói với cô lại vô cùng gian nan. Anh không biết sau khi Khương Vãn Hảo biết rõ về bệnh tình của mình sẽ có phản ứng gì, tan vỡ, trốn tránh, hoặc là tuyệt vọng?
Dù cho là loại nào, anh đều không nhẫn tâm.
"Em... Bị bệnh nan y?" Vãn Hảo nhớ tới những bộ phim truyền hình cẩu huyết lúc 8 giờ, lại nhớ tới những đoạn kinh điển trong phim Hàn, đột nhiên trong lòng lạnh hơn nửa phần, khó trách lúc trước lại mê man lâu như vậy.
Đường Khải Sâm nhéo nhéo tay cô, lập tức ngắt lời cô, "Đừng nghĩ loạn."
Vãn Hảo vẫn khẩn trương nhìn anh, rõ ràng trong lòng đã đoán được cái gì. Đường Khải Sâm hít vào một hơi, khó khăn mở miệng: "Chỗ này của em, có một hạt đậu nhỏ, Vãn Hảo, chúng ta cùng nhau đối mặt với nó, sau khi cắt bỏ là ổn rồi."
Trong phòng bệnh càng an tĩnh hơn lúc trước, Khương Vãn Hảo cũng không nói chuyện, đôi mắt sáng ngời chợt lóe, nhìn chằm chằm làm lòng Đường Khải Sâm như muốn nát ra.
Cô trầm mặc không nói như người thế này làm anh càng khó chịu, Đường Khải Sâm nghiêng người ôm cô, nói với người từ đầu đến cuối vẫn trầm mặc: "Sẽ tốt thôi, chúng ta cách hạnh phúc chỉ thiếu chút nữa, ông trời sẽ không thật sự nhẫn tâm như vậy."
Anh muốn cho cô ấm áp cho cô cổ vũ, hai tay của mình cũng đang hơi hơi phát run, anh vẫn không được cô đáp lại như trước, cuối cùng khó nhịn đầu tựa vào vai cô, "Vãn Hảo, cầu em —— "
Anh không thể lại để mất đi cô, hai chữ “Mất đi" này, thì ra hai chữ đó lại ác liệt như vậy. Anh còn không kịp đưa đứa nhỏ về bên người cô, nhất định không thể cứ để cô lướt qua mình như thế nữa.
Đường Khải Sâm cảm thấy quanh thân đều rét run, mãi đến khi gáy bị lộ ra, được bàn tay ấm áp bao trùm, cô chậm rãi vuốt ve tóc anh, nói: "Anh đè em không thở được."
"Xin lỗi."
"Vậy anh đứng lên."
"... Lại ôm một chút." Đường Khải Sâm nới lỏng tay, nghiêng mặt cùng cô bốn mắt nhìn nhau, "Mặc kệ khó khăn gì, chúng ta cùng nhau đối mặt. Em sẽ không giống những bộ phim điện ảnh kia, tự nhiên chạy trốn đấy chứ?"
Sắc mặt Vãn Hảo rất kém, ánh mắt lại vô cùng kiên định, cô chậm rãi lắc đầu với anh, "Sẽ không, dù sao em chạy thoát, anh cũng sẽ tìm đến em, cần gì phải tốn sức lực."
Đường Khải Sâm sờ sờ mặt cô, động tình hôn môi cô thật sâu, vuốt ve hai gò má cô luyến tiếc buông ra, "Cám ơn."
Cô còn kiên cường dũng cảm hơn anh nghĩ vài phần, mặc kệ cô kiên cường là vì đứa nhỏ hay là vì anh, đây đều là phúc khí của anh.
Vãn Hảo thong thả vươn cánh tay ra, ôm cổ anh, rơi lệ ở nơi anh không nhìn thấy, trên mặt lại mang theo mỉm cười nói: "Đường Khải Sâm, nếu em có thể sống được, chúng ta sẽ hòa hợp. Em có chút mệt mỏi, không muốn cãi nữa."
Đường Khải Sâm xiết chặt hai tay, rất lâu mới trầm thấp "Ừ" một tiếng.
/75
|