Không biết hút được bao nhiêu điếu thuốc, trong xe sương khói vấn vương, mùi thuốc lá tràn đầy trng không gian thu hẹp. Triển Dịch Minh nửa nằm xuống, híp mắt lại, nhìn một điểm ở ngoài cửa sổ.
Đã quên mất lái xe mất bao lâu đi tới nơi này, quên mất làm sao tìm được nơi này, cũng quên mất mình nên chuẩn bị lấy tinh thần để cư xử thế nào.
Anh chỉ có thể nhìn.
Nửa giờ trước đó, cô xách theo một túi đồ bỏ đi, đi xuống, vứt vào trong thùng rác bên ngoài chung cư. Ném xong đồ bỏ đi, cô đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn nhìn sang bên này. Anh lập tức tránh đi, khom người sang một bên, cô chỉ liếc mắt nhìn, liền đi về. Anh ngồi tiếp, lập tức cảm giác mình phạm vào sai lầm nào đấy, cửa sổ xe đóng kín, kể cả cô nhìn sang, cũng không nhìn thấy anh.
Cô cũng không lên tầng, mà tìm một chỗ ngồi yên lặng ở đó. Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô, không biết cô đang nhìn cái gì, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Ánh mặt trời bên ngoài vẫn nóng hừng hực như cũ, mặc dù chỗ cô ngồi có cây che bóng, anh vẫn nghĩ, chỗ ngồi kia hẳn sẽ rất nóng, thời tiết này bất kể bạn ngồi ở chỗ nào, vẫn sẽ nóng ran mà thôi.[fannie- D D L Q D]
Anh vẫn chỉ nhìn, không dám xuống xe, không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô.
Có lẽ giống như Hướng Tri Dao nói, nếu như cô trôi qua vui vẻ thật sự, sống hạnh phúc, vậy mình xuất hiện có thể cho cô cái gì? Từ từ, anh nghĩ tới hành động mấy năm này của mình, thế nhưng lại mang theo phần chua xót, anh không nghĩ ra, anh mang đến cho cô cái gì.
Có lẽ anh vĩnh viễn là một cá thể mâu thuẫn tổng hợp, có cơ hội cưới cô, rõ ràng trong lòng thỏa mãn lại vui vẻ, rồi ở bên kia lại nghĩ tới có phải phá hỏng tình yêu của cô hay không? Một bên anh phản đối nhỏ, rồi lại hưởng thụ việc phá hỏng tình yêu của cô với người khác. Cuối cùng thỏa mãn được mong muốn, anh lại có thể tự nói với mình, cũng không phải là mình phá hỏng tình cảm của cô, mà là người khác đẩy cô đến bên cạnh mình.
Nhưng vậy thì thế nào đây?
Anh vẫn có cảm giác, người trong lòng cô không phải anh, vì vậy khó chịu, bài xích, lại muốn lấy lòng cô, nhưng lại không muốn mình hèn mọn quá mức.
Có phải sau khi mất đi rồi, mới có thể suy nghĩ những hành động đã qua của mình, lại tự nói với mình, nếu như có một lần nữa, coi như hèn mọn cũng được, thậm chí hèn mọn nữa cũng không sao, chỉ cần cô đừng rời đi.
Bị coi thường nhiều…. nhưng không kiềm được suy nghĩ như thế.
Cô vẫn không động đậy gì, cho đến khi Đỗ Diên Hằng tan việc đi về nhà, đi tới bên cạnh cô.
Thì ra cô chỉ là đang chờ anh ta?
Triển Dịch Minh thở một hơi thật dài, không dám xen vào đôi đó, khởi động động cơ chuẩn bị lái xe rời đi. Anh hạ cửa sổ xe xuống, làn khói thuốc xông ra thì không khí khô nóng cũng chui vào, anh không cảm thấy nó nhiệt độ cao, chỉ lái xe, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Triển Dịch Minh quay lại Tích Xuyên, đầu tiên là đi xem An An thế nào, nhưng cũng không đưa An An về. Anh nghĩ mình còn có chuyện quan trọng hơn, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì, cho đến khi Hàn Vũ Sắt gọi điện thoại tới.
“Chúng ta chia tay đi!” Hàn Vũ Sắt mở miệng nói.
Triển Dịch Minh nghe nhu vậy, có chút muốn hỏi, cái gì gọi là chia tay? Căn bản không có gì bắt đầu, nhưng anh nghĩ mình quả thật rất cặn bã, có lẽ thực sự làm người ta mất đi mấy năm thanh xuân, hơn nữa một chút xấu hổ cũng không có, thậm chí bây giờ anh muốn giả bộ mấy phần ân hận xấu hổ, nhưng không có chính là không có, đối với người khác, một chút cảm giác anh cũng không có.
“Ồ!”. Anh nhàn nhạt mở miệng, sau đó nhét điện thoại di động vào bên kia.[dien dan le quy don. com]
Hàn Vũ Sắt ở bên kia vẫn không tin, cô vốn chỉ thử gọi điện thoại dò xét mà thôi, nghĩ anh sẽ an ủi mình, dỗ mình. Đáy lòng cũng muốn dùng phương thức này phản bác những lời Hướng Tri Dao nói ngày đó là mình hoàn toàn không quan trọng.
Đa số nữ sinh hi vọng mình đặc biệt, là độc nhất vô nhị, có thể gặp được người đàn ông có thể cưng chiều mình trong lòng bàn tay, lấy được người đàn ông coi mình là duy nhất.
Cô thử dò xét mà thôi, nhưng anh vẫn không nói gì, cô ngồi ngây ngốc, hoàn toàn không dám tin cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Cô nghĩ tới nguyen nhân, có lẽ tâm tình bây giờ của anh không tốt, mình vào lúc này còn quấy rầy anh, hoàn toàn khiến anh khổ não hơn, vì vậy cô lại thấy hối hận.
Triển Dịch Minh nằm trên giường lớn, làm thế nào cũng không ngủ được. Anh nhớ tới lúc học đại học, thấy Thẩm Tây Lăng và Đỗ Diên Hằng tình cảm với nhau, khi đó anh mệt mỏi bao nhiều, bọn họ thế nhưng lại không cãi nhau. Anh luôn hi vọng, tính của cô hư thêm một chút, hư thêm chút nữa, khiến Đỗ Diên Hằng không chịu nổi, cứ để người đàn ông đó không chịu nổi, mình như vậy sẽ có cơ hội, ai cũng không mang cô đi được.
Nhưng một đôi này, vĩnh viễn ở chung hài hòa như thế. Khi đó anh có chút tuyệt vọng, có lẽ mình nên ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, là ai cũng không quan trọng, chỉ cần người kia không phải là cô, tất cả đều chỉ mang tính biểu tượng mà thôi.
Nhiều năm như vậy, Hàn Vũ Sắt thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh, không phải là Hàn Vũ Sắt quan trọng, chỉ cần người bên cạnh không phải là cô, đổi lại là ai cũng thế thôi.
Anh càng nghĩ càng không ngủ được, từ trên giường bò dậy. Cầm chìa khóa xe ra cửa.
Anh nghĩ bây giờ anh đã hiểu thật sự mùi vị của nhớ nhung, tựa như vậy, lái xe, một mình đi tới phía dưới chung cư, giống như có thể hít thở trong bầu không khí cô đã từng hít thở qua.
Anh nhớ tới một năm kia, anh cũng đi tới chỗ thành phố cô du học nhìn cô. Đúng là như vậy, chỉ dám đứng xa nhìn cô. Sau anh lại không hề đi nữa, anh ghét thấy một màn kia, cô nguyện ý một mình ở đất nước xa lạ, cũng không chịu trở lại trong vòng ôm của anh. Sau đó anh một lần lại một lần tự nói với mình, anh không quan tâm nhiều tới người phụ nữ này, anh không quan tâm, không có cô anh có thể sống rất tốt, anh lừa gạt tất cả mọi người bên cạnh, chỉ không lừa gạt trái tim mình. Nếu như không quan tâm, làm sao sẽ chú ý tới cảm xúc của cô, làm sao sẽ vì cô nhất thời mặt lạnh mà lập tức phỏng đoán nguyên nhân. Anh thật sự không tự tin, đem toàn bộ những điều kia cho rằng cô không quan tâm, trong lòng cô có người khác.
Nhưng bây giờ lại có hi vọng nhỏ bé, chỉ cần cô ở lại là tốt rồi, cái gì anh cũng không muốn đi so đo nữa.
------------------
Đỗ Diên Hằng đi sau lưng Thẩm Tây Lăng, cô vẫn không phát hiện ra mình tới gần, mà chăm chú nhìn phía dưới chung cư.
“Thế nào mà lại chưa ngủ?” Lúc này Đỗ Diên Hằng mới mở miệng, theo tầm mắt của cô nhìn sang, lập tức thu hồi ánh mắt, “Ngủ đi, khuya lắm rồi.”
Thẩm Tây Lăng gật đầu một cái, lúc này mới đi rời khỏi ban công, chỉ là cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Đỗ Diên Hằng, vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Tại sao muốn giữ em ở chỗ này?”
Lúc trước anh lấy lý do không có thời gian tìm phòng cho cô, cô cũng không hoài nghi gì, nhưng mấy ngày nay thấy rõ anh cố ý giữ mình ở lại chỗ này, suy nghĩ khiến cô hoài nghi không chắc, rồi cũng không lo lắng anh sẽ tổn thương mình, tại phương diện nào dấy cô vẫn tin tưởng anh như cũ.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn em ra sông nhìn một chút, nơi đó có rất nhiều đá thủy tinh, em sẽ rất thích.” Anh cũng không trả lời vấn đề cô hỏi kia.
Cô nhìn anh đi vào nhà, chân mày nhíu lại, cuối cùng thở dài một tiếng, đành phải quay về phòng mình.[ dien dan le quy don. com]
-----------
Đêm sương mù, vừa lúc có ánh trăng.
Đỗ Diên Hằng thay quần áo, ra khỏi phòng, đi tới cửa chính, mở cửa, sau đó đi ra ngoài, anh bước rất nhẹ, không có đánh thức ai trong nhà.
Anh đi xuống dưới lầu, mục tiêu xác định, đi thẳng tắp về phía chiếc xe kia.
Triển Dịch Minh ngủ mơ màng, bị âm thanh gì đánh thức. Là âm thanh gõ cửa, anh vuốt mắt, lúc này mới hạ cửa sổ xe xuống, sau đó cũng bật đèn lên, sau đó nhìn Đỗ Diên Hằng đứng ở ngoài cửa xe.
Anh suy nghĩ xem lúc này Đỗ Diên Hằng đứng ở đây vì cái gì, là bảo mình rời đi đừng quấy rầy bọn họ, hay là tới đám phàn với mình…..
Không đưa ra kết luận.
“Nói chuyện một chút đi!” Đỗ Diên Hằng liếc anh một cái, đi tới một chỗ khác.
Triển Dịch Minh suy nghĩ một chút, lựa chọn xuống xe.
Giữa bọn họ, vốn là vì Thẩm Tây Lăng mà hôm nay mặt đối mặt, lại không biết mở miệng thế nào, phải là tình địch, cũng không oán giận đối phương, vì vậy cũng quan sát đối phương, ánh trăng tuy sáng, vẫn không thấy rõ, vì vậy thôi.
“Nói đi!” Triển Dịch Minh cảm giác tay trống không, muốn nắm cái gì đó để tay không trống, từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa, vì vậy lấy ra đặt trong tay nắm.
Đỗ Diên Hằng cũng không có chút sợ với nhút nhát nào, mấy năm trước anh đứng ở trước mắt người đàn ông này cũng không tự ti, huống chi bây giờ. Tất cả của anh đều dựa vào bản thân đánh liều, mặc dù vẫn kém hơn người đàn ông giàu có trước mắt này, nhưng ít ra làm đến nơi đến chốn, sẽ không giật mình.
“Anh tới đây rất nhiều lần đi!” Đỗ Diên Hằng cũng không hỏi, chính là nói thẳng ra sự thật này, nhưng vẫn chưa giễu cợt gì.
Triển Dịch Minh cau mày, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Nhưng mình nói không ra lời chúc phúc, thậm chí bảo người đàn ông này đối xử với Tây Lăng thật tốt, anh không làm được, vì vậy trầm mặc.
Đỗ Diên Hằng thở dài một tiếng, “Vậy anh đưa cô ấy đi thôi!”
Triển Dịch Minh ngơ ngẩn một chút, sau đó nhiều suy nghĩ vọt qua trong đầu anh, anh mở miệng, “Anh cố ý đưa cô ấy đi?”
Muốn mượn việc này cảnh cáo anh, nếu như anh không quý trọng Thẩm Tây Lăng, tự nhiên có người mang cô rời đi, đưa cô cách xa anh, thậm chí còn khiến anh có ý nghĩ không còn được gặp lại cô.
Đỗ Diên Hằng không có nói đúng, cũng không hủy bỏ.
Triển Dịch Minh càng thêm khẳng định, anh không hiểu lắm, lại không phản bác lời của anh,
Đã quên mất lái xe mất bao lâu đi tới nơi này, quên mất làm sao tìm được nơi này, cũng quên mất mình nên chuẩn bị lấy tinh thần để cư xử thế nào.
Anh chỉ có thể nhìn.
Nửa giờ trước đó, cô xách theo một túi đồ bỏ đi, đi xuống, vứt vào trong thùng rác bên ngoài chung cư. Ném xong đồ bỏ đi, cô đứng tại chỗ vẫn không nhúc nhích, thậm chí còn nhìn sang bên này. Anh lập tức tránh đi, khom người sang một bên, cô chỉ liếc mắt nhìn, liền đi về. Anh ngồi tiếp, lập tức cảm giác mình phạm vào sai lầm nào đấy, cửa sổ xe đóng kín, kể cả cô nhìn sang, cũng không nhìn thấy anh.
Cô cũng không lên tầng, mà tìm một chỗ ngồi yên lặng ở đó. Anh chỉ có thể nhìn bóng lưng của cô, không biết cô đang nhìn cái gì, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì.
Ánh mặt trời bên ngoài vẫn nóng hừng hực như cũ, mặc dù chỗ cô ngồi có cây che bóng, anh vẫn nghĩ, chỗ ngồi kia hẳn sẽ rất nóng, thời tiết này bất kể bạn ngồi ở chỗ nào, vẫn sẽ nóng ran mà thôi.[fannie- D D L Q D]
Anh vẫn chỉ nhìn, không dám xuống xe, không muốn nhìn thấy vẻ mặt chán ghét của cô.
Có lẽ giống như Hướng Tri Dao nói, nếu như cô trôi qua vui vẻ thật sự, sống hạnh phúc, vậy mình xuất hiện có thể cho cô cái gì? Từ từ, anh nghĩ tới hành động mấy năm này của mình, thế nhưng lại mang theo phần chua xót, anh không nghĩ ra, anh mang đến cho cô cái gì.
Có lẽ anh vĩnh viễn là một cá thể mâu thuẫn tổng hợp, có cơ hội cưới cô, rõ ràng trong lòng thỏa mãn lại vui vẻ, rồi ở bên kia lại nghĩ tới có phải phá hỏng tình yêu của cô hay không? Một bên anh phản đối nhỏ, rồi lại hưởng thụ việc phá hỏng tình yêu của cô với người khác. Cuối cùng thỏa mãn được mong muốn, anh lại có thể tự nói với mình, cũng không phải là mình phá hỏng tình cảm của cô, mà là người khác đẩy cô đến bên cạnh mình.
Nhưng vậy thì thế nào đây?
Anh vẫn có cảm giác, người trong lòng cô không phải anh, vì vậy khó chịu, bài xích, lại muốn lấy lòng cô, nhưng lại không muốn mình hèn mọn quá mức.
Có phải sau khi mất đi rồi, mới có thể suy nghĩ những hành động đã qua của mình, lại tự nói với mình, nếu như có một lần nữa, coi như hèn mọn cũng được, thậm chí hèn mọn nữa cũng không sao, chỉ cần cô đừng rời đi.
Bị coi thường nhiều…. nhưng không kiềm được suy nghĩ như thế.
Cô vẫn không động đậy gì, cho đến khi Đỗ Diên Hằng tan việc đi về nhà, đi tới bên cạnh cô.
Thì ra cô chỉ là đang chờ anh ta?
Triển Dịch Minh thở một hơi thật dài, không dám xen vào đôi đó, khởi động động cơ chuẩn bị lái xe rời đi. Anh hạ cửa sổ xe xuống, làn khói thuốc xông ra thì không khí khô nóng cũng chui vào, anh không cảm thấy nó nhiệt độ cao, chỉ lái xe, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Triển Dịch Minh quay lại Tích Xuyên, đầu tiên là đi xem An An thế nào, nhưng cũng không đưa An An về. Anh nghĩ mình còn có chuyện quan trọng hơn, nhưng không nghĩ ra rốt cuộc là chuyện gì, cho đến khi Hàn Vũ Sắt gọi điện thoại tới.
“Chúng ta chia tay đi!” Hàn Vũ Sắt mở miệng nói.
Triển Dịch Minh nghe nhu vậy, có chút muốn hỏi, cái gì gọi là chia tay? Căn bản không có gì bắt đầu, nhưng anh nghĩ mình quả thật rất cặn bã, có lẽ thực sự làm người ta mất đi mấy năm thanh xuân, hơn nữa một chút xấu hổ cũng không có, thậm chí bây giờ anh muốn giả bộ mấy phần ân hận xấu hổ, nhưng không có chính là không có, đối với người khác, một chút cảm giác anh cũng không có.
“Ồ!”. Anh nhàn nhạt mở miệng, sau đó nhét điện thoại di động vào bên kia.[dien dan le quy don. com]
Hàn Vũ Sắt ở bên kia vẫn không tin, cô vốn chỉ thử gọi điện thoại dò xét mà thôi, nghĩ anh sẽ an ủi mình, dỗ mình. Đáy lòng cũng muốn dùng phương thức này phản bác những lời Hướng Tri Dao nói ngày đó là mình hoàn toàn không quan trọng.
Đa số nữ sinh hi vọng mình đặc biệt, là độc nhất vô nhị, có thể gặp được người đàn ông có thể cưng chiều mình trong lòng bàn tay, lấy được người đàn ông coi mình là duy nhất.
Cô thử dò xét mà thôi, nhưng anh vẫn không nói gì, cô ngồi ngây ngốc, hoàn toàn không dám tin cuối cùng đã xảy ra chuyện gì. Cô nghĩ tới nguyen nhân, có lẽ tâm tình bây giờ của anh không tốt, mình vào lúc này còn quấy rầy anh, hoàn toàn khiến anh khổ não hơn, vì vậy cô lại thấy hối hận.
Triển Dịch Minh nằm trên giường lớn, làm thế nào cũng không ngủ được. Anh nhớ tới lúc học đại học, thấy Thẩm Tây Lăng và Đỗ Diên Hằng tình cảm với nhau, khi đó anh mệt mỏi bao nhiều, bọn họ thế nhưng lại không cãi nhau. Anh luôn hi vọng, tính của cô hư thêm một chút, hư thêm chút nữa, khiến Đỗ Diên Hằng không chịu nổi, cứ để người đàn ông đó không chịu nổi, mình như vậy sẽ có cơ hội, ai cũng không mang cô đi được.
Nhưng một đôi này, vĩnh viễn ở chung hài hòa như thế. Khi đó anh có chút tuyệt vọng, có lẽ mình nên ở cùng một chỗ với người phụ nữ khác, là ai cũng không quan trọng, chỉ cần người kia không phải là cô, tất cả đều chỉ mang tính biểu tượng mà thôi.
Nhiều năm như vậy, Hàn Vũ Sắt thường xuyên xuất hiện bên cạnh anh, không phải là Hàn Vũ Sắt quan trọng, chỉ cần người bên cạnh không phải là cô, đổi lại là ai cũng thế thôi.
Anh càng nghĩ càng không ngủ được, từ trên giường bò dậy. Cầm chìa khóa xe ra cửa.
Anh nghĩ bây giờ anh đã hiểu thật sự mùi vị của nhớ nhung, tựa như vậy, lái xe, một mình đi tới phía dưới chung cư, giống như có thể hít thở trong bầu không khí cô đã từng hít thở qua.
Anh nhớ tới một năm kia, anh cũng đi tới chỗ thành phố cô du học nhìn cô. Đúng là như vậy, chỉ dám đứng xa nhìn cô. Sau anh lại không hề đi nữa, anh ghét thấy một màn kia, cô nguyện ý một mình ở đất nước xa lạ, cũng không chịu trở lại trong vòng ôm của anh. Sau đó anh một lần lại một lần tự nói với mình, anh không quan tâm nhiều tới người phụ nữ này, anh không quan tâm, không có cô anh có thể sống rất tốt, anh lừa gạt tất cả mọi người bên cạnh, chỉ không lừa gạt trái tim mình. Nếu như không quan tâm, làm sao sẽ chú ý tới cảm xúc của cô, làm sao sẽ vì cô nhất thời mặt lạnh mà lập tức phỏng đoán nguyên nhân. Anh thật sự không tự tin, đem toàn bộ những điều kia cho rằng cô không quan tâm, trong lòng cô có người khác.
Nhưng bây giờ lại có hi vọng nhỏ bé, chỉ cần cô ở lại là tốt rồi, cái gì anh cũng không muốn đi so đo nữa.
------------------
Đỗ Diên Hằng đi sau lưng Thẩm Tây Lăng, cô vẫn không phát hiện ra mình tới gần, mà chăm chú nhìn phía dưới chung cư.
“Thế nào mà lại chưa ngủ?” Lúc này Đỗ Diên Hằng mới mở miệng, theo tầm mắt của cô nhìn sang, lập tức thu hồi ánh mắt, “Ngủ đi, khuya lắm rồi.”
Thẩm Tây Lăng gật đầu một cái, lúc này mới đi rời khỏi ban công, chỉ là cô nhìn chằm chằm bóng lưng của Đỗ Diên Hằng, vẫn không nhịn được hỏi ra nghi ngờ trong lòng, “Tại sao muốn giữ em ở chỗ này?”
Lúc trước anh lấy lý do không có thời gian tìm phòng cho cô, cô cũng không hoài nghi gì, nhưng mấy ngày nay thấy rõ anh cố ý giữ mình ở lại chỗ này, suy nghĩ khiến cô hoài nghi không chắc, rồi cũng không lo lắng anh sẽ tổn thương mình, tại phương diện nào dấy cô vẫn tin tưởng anh như cũ.
“Đi ngủ sớm một chút, ngày mai dẫn em ra sông nhìn một chút, nơi đó có rất nhiều đá thủy tinh, em sẽ rất thích.” Anh cũng không trả lời vấn đề cô hỏi kia.
Cô nhìn anh đi vào nhà, chân mày nhíu lại, cuối cùng thở dài một tiếng, đành phải quay về phòng mình.[ dien dan le quy don. com]
-----------
Đêm sương mù, vừa lúc có ánh trăng.
Đỗ Diên Hằng thay quần áo, ra khỏi phòng, đi tới cửa chính, mở cửa, sau đó đi ra ngoài, anh bước rất nhẹ, không có đánh thức ai trong nhà.
Anh đi xuống dưới lầu, mục tiêu xác định, đi thẳng tắp về phía chiếc xe kia.
Triển Dịch Minh ngủ mơ màng, bị âm thanh gì đánh thức. Là âm thanh gõ cửa, anh vuốt mắt, lúc này mới hạ cửa sổ xe xuống, sau đó cũng bật đèn lên, sau đó nhìn Đỗ Diên Hằng đứng ở ngoài cửa xe.
Anh suy nghĩ xem lúc này Đỗ Diên Hằng đứng ở đây vì cái gì, là bảo mình rời đi đừng quấy rầy bọn họ, hay là tới đám phàn với mình…..
Không đưa ra kết luận.
“Nói chuyện một chút đi!” Đỗ Diên Hằng liếc anh một cái, đi tới một chỗ khác.
Triển Dịch Minh suy nghĩ một chút, lựa chọn xuống xe.
Giữa bọn họ, vốn là vì Thẩm Tây Lăng mà hôm nay mặt đối mặt, lại không biết mở miệng thế nào, phải là tình địch, cũng không oán giận đối phương, vì vậy cũng quan sát đối phương, ánh trăng tuy sáng, vẫn không thấy rõ, vì vậy thôi.
“Nói đi!” Triển Dịch Minh cảm giác tay trống không, muốn nắm cái gì đó để tay không trống, từ trong túi quần lấy ra một cái bật lửa, vì vậy lấy ra đặt trong tay nắm.
Đỗ Diên Hằng cũng không có chút sợ với nhút nhát nào, mấy năm trước anh đứng ở trước mắt người đàn ông này cũng không tự ti, huống chi bây giờ. Tất cả của anh đều dựa vào bản thân đánh liều, mặc dù vẫn kém hơn người đàn ông giàu có trước mắt này, nhưng ít ra làm đến nơi đến chốn, sẽ không giật mình.
“Anh tới đây rất nhiều lần đi!” Đỗ Diên Hằng cũng không hỏi, chính là nói thẳng ra sự thật này, nhưng vẫn chưa giễu cợt gì.
Triển Dịch Minh cau mày, không biết rốt cuộc anh muốn làm gì. Nhưng mình nói không ra lời chúc phúc, thậm chí bảo người đàn ông này đối xử với Tây Lăng thật tốt, anh không làm được, vì vậy trầm mặc.
Đỗ Diên Hằng thở dài một tiếng, “Vậy anh đưa cô ấy đi thôi!”
Triển Dịch Minh ngơ ngẩn một chút, sau đó nhiều suy nghĩ vọt qua trong đầu anh, anh mở miệng, “Anh cố ý đưa cô ấy đi?”
Muốn mượn việc này cảnh cáo anh, nếu như anh không quý trọng Thẩm Tây Lăng, tự nhiên có người mang cô rời đi, đưa cô cách xa anh, thậm chí còn khiến anh có ý nghĩ không còn được gặp lại cô.
Đỗ Diên Hằng không có nói đúng, cũng không hủy bỏ.
Triển Dịch Minh càng thêm khẳng định, anh không hiểu lắm, lại không phản bác lời của anh,
/44
|