Song Ngư vừa tới đập vào mắt cô là một cảnh tượng mà cô còn không dám tin nó có thể xảy ra.
Anh cô đang cùng Thiên Bình dùng bữa, nhưng nó không phải cái cô để ý mà là anh cô đang cười kia, là cười đó.
Nếu là người ngoài nhìn vào thì chẳng thấy rõ anh cười hay không, bởi nó chỉ là cái nhếch môi không rõ ràng.
Nhưng cô là em gái của anh, những cử chỉ nhỏ kia sao lọt qua ánh mắt của cô được chứ.
Nở nụ cười nham nhở, hai mắt híp đến nổi không thấy tổ quốc, kế hoạch của cô thành công ngoài mong đợi nga.
Không đành lòng phá vỡ khung cảnh hạnh phúc của đôi uyên ương, cô đành lặng lẽ rời đi thôi.
Ai biết được, cô vừa đi lại có kẻ tới phá rối.
Hoàng thượng...cho ta gặp hoàng thượng Một giọng nữ nhân hết sức ủy khuất vang lên, người này chính là Diệu phi,cô là công chúa hòa thân, vào cung chưa bao lâu, nhưng khá là kiêu căng, nàng ta cũng chẳng xem ai vào mắt.
Lần này do bị phạt chọc tới hoàng quý phi, nên không hề ra ngoài, vừa bước ra khỏi của liền nghe Tần Phi cùng Hoàng quý phi bị xử phạt lòng nàng ta hả hê không ít.
Sau đó lại nghe hoàng thượng bị bệnh liền chạy tới, nhưng lại bị Phùng Hải ngăn ở bên ngoài không cho vào liền ầm ĩ.
Sư tử tâm trạng rất tốt dùng bữa sáng với Thiên bình, nghe bên ngoài ồn ào thì nụ cười thu về.
Dừng đũa đưa mắt ra hiệu cô cứ ở đó, anh tự mình bước ra ngoài, thân ảnh của anh vừa xuất hiện cái Diêu Phi liền phóng tới, anh liền né sang một bên.
Diêu phi nếu không nhờ cung nữ nhanh tay đỡ lấy, thì mặt đã ôm hôn đất mẹ một cách thắm thiết rồi.
Sư tử lạnh nhạt đứng một bên không một chút hành động, nhìn Diêu phi được cung nữ đỡ dậy đưa ánh mắt muôn vạn ủy khuất nhìn mình.
Mắt thấy nàng ta lại muốn phóng tới, anh liền hằn giọng: Tốt nhất ở yên đó cho trẫm, nói... tìm trẫm làm gì?
Hoàng thượng nghe tin người bị bệnh, thần thiếp nhanh chóng tới xem, người có biết thần thiếp lo lắng thế nào không... Diêu phi õng ẹo, cất giọng lo lắng.
Anh thật sự không có kiên nhẫn nghe nàng ta nói, liền cất lời chen ngang: Nếu là như vậy thì về đi, trẫm ổn
Nhưng hoàng thượng, người để thần thiếp ở lại chăm sóc người đi..
Không cần,Phùng Hải đưa Diêu Phi trở về đi Anh thật sự không còn sự kiên nhẫn, nhìn đám nữ quyến thật sự không thuận mắt.
Nàng ta vùng ra khỏi tay thủ vệ cố chấp chạy tới trong phòng hoàng thượng, liền nhìn thấy Thiên Bình ngồi trên bàn ăn của hoàng đế thì giận rung người, mắng lớn: Nói...ngươi là cái tiện hồ ly tinh từ đâu ra?
Thiên Bình cau mày, lửa giận trong lòng cũng bùng cháy, ai là tiện hồ ly tinh chứ, đáng ghét.
Ngươi trừng ta cái gì, hồ ly tinh như ngươi mà cũng muốn tranh sủng với ta, nói mau ngươi là phi tần nào?
Phùng Hải đem Diêu Phi ra ngoài Anh bước tới bên cạnh Thiên Bình, nét mặt sớm đã đen hơn một nữa mắt lạnh nhìn nàng ta.
Ta không đi, hoàng thượng người nói đi có phải vì ả hồ ly này người không cần thần thiếp phải không? Diêu Phi đưa ánh mắt ghen tức nhìn Thiên Bình.
Nàng ta tức giận vì cái gì nàng vào cung trước cô nhưng lại chưa từng được bước vào phòng của hoàng đế đã thế còn dùng chung bữa, nàng ta không cam lòng.
Hồ nháo, mau trở về cho trẫm Anh lúc này đã giận tới tối sàm mặt, nếu không phải muốn giữ hòa hoãn giữa hai nước, không gây thêm phiền phức anh đã muốn đem cái nữ này quăng ra khỏi nơi này.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của anh nhìn nàng ta, sự tức giận cùng đối kỵ củ nàng ta càng lớn.
Hoàng thượng, thần thiếp hồ nháo, người vì ả ta lớn tiếng với thần thiếp,... Diêu Phi nước mắt lưng tròng nhìn anh, lại nhìn sang Thiên Bình Hồ ly tinh ngươi chờ đó
Nhìn hướng Diêu Phi rời đi cùng hai cung nữ, anh có chút đau đầu, lại đưa mắt nhìn Thiên Bình, anh lo lắng lên tiếng: Thiên Bình?
Phùng Hải sau khi Diêu phi rời đi đã sớm lui ra ngoài,anh đưa
nhìn cô cúi đầu im lặng, hai vai run lên, lòng anh luống cuống cứ nghĩ cô đang khóc không biết phải dỗ làm sao.
Nhưng còn đang suy nghĩ, cô liền ngẩn đầu đưa mắt xanh tràn đầy hỏa khí nhìn anh: Điều tại anh, tại sao tới đây lại làm hoàng đế chứ, bây giờ thì hay rồi em lại bị phi tần của anh lăng mạ, thất là bực mình mà, nè em nói anh có nghe không còn cười
Anh có chút bất ngờ khi bị cô sổ cho một tràn, nhưng khẽ mĩm cười sao anh lại quên mất Thiên Bình có bao giờ chịu thua ai chứ.
Anh cũng muốn xem cô sẽ làm gì nàng ta, còn cô cứ thấy anh cười thì phồng má quay mặt đi, không thèm nhìn anh.
Sao vậy giận anh sao?
Ai lại dám giận một vị hoàng đế cao cao tại thượng nhà anh chứ? Cô lầm bầm.
Anh lại cười vui vẻ, dùng một chút lực xoay mặt cô đối diện với mặt mình, đầu kề sát đầu cô: Thiên Bình...à phải gọi là Bình Nhi mới đúng không nên giận dỗi sẽ mau già, rất xấu
Ý anh là em già em xấu anh liền bỏ em phải không? Cô thật sự muốn cắn người, cô thật sự không biết anh đang dỗ dành cô hay là đang chọc điên cô nữa.
Được rồi, Bình Nhi của anh luôn luôn đẹp Anh cười, cô lại bễu môi trừng anh.
Do đầu hai người kề sát nhau, anh rất biết thừa cơ hội ngậm lấy cánh đang bễu lên kia.
Cô bị hôn bắt ngờ liền mở to mắt nhìn anh, tai mặt cũng bắt đầu chuyển đỏ.
Anh cô đang cùng Thiên Bình dùng bữa, nhưng nó không phải cái cô để ý mà là anh cô đang cười kia, là cười đó.
Nếu là người ngoài nhìn vào thì chẳng thấy rõ anh cười hay không, bởi nó chỉ là cái nhếch môi không rõ ràng.
Nhưng cô là em gái của anh, những cử chỉ nhỏ kia sao lọt qua ánh mắt của cô được chứ.
Nở nụ cười nham nhở, hai mắt híp đến nổi không thấy tổ quốc, kế hoạch của cô thành công ngoài mong đợi nga.
Không đành lòng phá vỡ khung cảnh hạnh phúc của đôi uyên ương, cô đành lặng lẽ rời đi thôi.
Ai biết được, cô vừa đi lại có kẻ tới phá rối.
Hoàng thượng...cho ta gặp hoàng thượng Một giọng nữ nhân hết sức ủy khuất vang lên, người này chính là Diệu phi,cô là công chúa hòa thân, vào cung chưa bao lâu, nhưng khá là kiêu căng, nàng ta cũng chẳng xem ai vào mắt.
Lần này do bị phạt chọc tới hoàng quý phi, nên không hề ra ngoài, vừa bước ra khỏi của liền nghe Tần Phi cùng Hoàng quý phi bị xử phạt lòng nàng ta hả hê không ít.
Sau đó lại nghe hoàng thượng bị bệnh liền chạy tới, nhưng lại bị Phùng Hải ngăn ở bên ngoài không cho vào liền ầm ĩ.
Sư tử tâm trạng rất tốt dùng bữa sáng với Thiên bình, nghe bên ngoài ồn ào thì nụ cười thu về.
Dừng đũa đưa mắt ra hiệu cô cứ ở đó, anh tự mình bước ra ngoài, thân ảnh của anh vừa xuất hiện cái Diêu Phi liền phóng tới, anh liền né sang một bên.
Diêu phi nếu không nhờ cung nữ nhanh tay đỡ lấy, thì mặt đã ôm hôn đất mẹ một cách thắm thiết rồi.
Sư tử lạnh nhạt đứng một bên không một chút hành động, nhìn Diêu phi được cung nữ đỡ dậy đưa ánh mắt muôn vạn ủy khuất nhìn mình.
Mắt thấy nàng ta lại muốn phóng tới, anh liền hằn giọng: Tốt nhất ở yên đó cho trẫm, nói... tìm trẫm làm gì?
Hoàng thượng nghe tin người bị bệnh, thần thiếp nhanh chóng tới xem, người có biết thần thiếp lo lắng thế nào không... Diêu phi õng ẹo, cất giọng lo lắng.
Anh thật sự không có kiên nhẫn nghe nàng ta nói, liền cất lời chen ngang: Nếu là như vậy thì về đi, trẫm ổn
Nhưng hoàng thượng, người để thần thiếp ở lại chăm sóc người đi..
Không cần,Phùng Hải đưa Diêu Phi trở về đi Anh thật sự không còn sự kiên nhẫn, nhìn đám nữ quyến thật sự không thuận mắt.
Nàng ta vùng ra khỏi tay thủ vệ cố chấp chạy tới trong phòng hoàng thượng, liền nhìn thấy Thiên Bình ngồi trên bàn ăn của hoàng đế thì giận rung người, mắng lớn: Nói...ngươi là cái tiện hồ ly tinh từ đâu ra?
Thiên Bình cau mày, lửa giận trong lòng cũng bùng cháy, ai là tiện hồ ly tinh chứ, đáng ghét.
Ngươi trừng ta cái gì, hồ ly tinh như ngươi mà cũng muốn tranh sủng với ta, nói mau ngươi là phi tần nào?
Phùng Hải đem Diêu Phi ra ngoài Anh bước tới bên cạnh Thiên Bình, nét mặt sớm đã đen hơn một nữa mắt lạnh nhìn nàng ta.
Ta không đi, hoàng thượng người nói đi có phải vì ả hồ ly này người không cần thần thiếp phải không? Diêu Phi đưa ánh mắt ghen tức nhìn Thiên Bình.
Nàng ta tức giận vì cái gì nàng vào cung trước cô nhưng lại chưa từng được bước vào phòng của hoàng đế đã thế còn dùng chung bữa, nàng ta không cam lòng.
Hồ nháo, mau trở về cho trẫm Anh lúc này đã giận tới tối sàm mặt, nếu không phải muốn giữ hòa hoãn giữa hai nước, không gây thêm phiền phức anh đã muốn đem cái nữ này quăng ra khỏi nơi này.
Cảm nhận được ánh mắt lạnh thấu xương của anh nhìn nàng ta, sự tức giận cùng đối kỵ củ nàng ta càng lớn.
Hoàng thượng, thần thiếp hồ nháo, người vì ả ta lớn tiếng với thần thiếp,... Diêu Phi nước mắt lưng tròng nhìn anh, lại nhìn sang Thiên Bình Hồ ly tinh ngươi chờ đó
Nhìn hướng Diêu Phi rời đi cùng hai cung nữ, anh có chút đau đầu, lại đưa mắt nhìn Thiên Bình, anh lo lắng lên tiếng: Thiên Bình?
Phùng Hải sau khi Diêu phi rời đi đã sớm lui ra ngoài,anh đưa
nhìn cô cúi đầu im lặng, hai vai run lên, lòng anh luống cuống cứ nghĩ cô đang khóc không biết phải dỗ làm sao.
Nhưng còn đang suy nghĩ, cô liền ngẩn đầu đưa mắt xanh tràn đầy hỏa khí nhìn anh: Điều tại anh, tại sao tới đây lại làm hoàng đế chứ, bây giờ thì hay rồi em lại bị phi tần của anh lăng mạ, thất là bực mình mà, nè em nói anh có nghe không còn cười
Anh có chút bất ngờ khi bị cô sổ cho một tràn, nhưng khẽ mĩm cười sao anh lại quên mất Thiên Bình có bao giờ chịu thua ai chứ.
Anh cũng muốn xem cô sẽ làm gì nàng ta, còn cô cứ thấy anh cười thì phồng má quay mặt đi, không thèm nhìn anh.
Sao vậy giận anh sao?
Ai lại dám giận một vị hoàng đế cao cao tại thượng nhà anh chứ? Cô lầm bầm.
Anh lại cười vui vẻ, dùng một chút lực xoay mặt cô đối diện với mặt mình, đầu kề sát đầu cô: Thiên Bình...à phải gọi là Bình Nhi mới đúng không nên giận dỗi sẽ mau già, rất xấu
Ý anh là em già em xấu anh liền bỏ em phải không? Cô thật sự muốn cắn người, cô thật sự không biết anh đang dỗ dành cô hay là đang chọc điên cô nữa.
Được rồi, Bình Nhi của anh luôn luôn đẹp Anh cười, cô lại bễu môi trừng anh.
Do đầu hai người kề sát nhau, anh rất biết thừa cơ hội ngậm lấy cánh đang bễu lên kia.
Cô bị hôn bắt ngờ liền mở to mắt nhìn anh, tai mặt cũng bắt đầu chuyển đỏ.
/22
|