Mễ Ly nhìn đồng hồ, 1h sáng rồi mà cô vẫn chưa thể ngủ được, Mễ Ly mở cửa ban công, thấy phòng Doãn Thiên Hạo đã tắt điện cũng gật đầu, 1h sáng rồi, có ai chưa ngủ nữa chứ? Nhưng... cái phòng 123 bên cạnh cô vừa mới bật điện, Mễ Ly nhíu mày, phòng 123 là của ai nhỉ?
Bỗng nhiên, cửa ban công bên ấy mở ra, là Lộ Vĩ Phong!!! Mễ Ly khá bất ngờ, bây giờ anh ta mới đến sao?
Lộ Vĩ Phong thấy Mễ Ly cũng khá bất ngờ, bắt chuyện trước:
Cô chưa ngủ sao?
À không, tôi vào ngủ ngay đây, mai gặp lại.
Mễ Ly vội đi vào phòng, tắt điện rồi nằm ngủ.
.
.
.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đã là 7h, Mễ Ly thay đồ rồi xuống phòng ăn, mọi người đã đến khá đông đủ, mọi người thấy cô đến liền hỏi vết thương sao rồi, cô cũng xin lỗi vì đã khiến cho mọi người mất hứng, Hồ Uyển Uyển nhanh chóng nói:
Có gì đâu, còn có nhiều ngày nữa mà. Vết thương mới là quan trọng nhất.
Mọi người nghe thế cũng gật đầu nói đúng, chỉ có Trình Tố Tố căm hận nhìn Mễ Ly.
Một lát sau, khi mọi người đã đến đông đủ, đồ ăn áng được dọn ra, là bữa ăn sáng theo kiểu phương tây, gồm: thịt xông khói, xúc xích, trứng omelette, bánh mì và mứt.
Mễ Ly lấy một lát bánh mì, chọn mứt dâu tây. Sau đó ăn một miếng, Hồ Uyển Uyển thấy thế cũng làm theo. Thực ra, cô ta vốn là người nông thôn, mới lên thành phố được 1 năm, nhà lại nghèo, đương nhiên không có cơ hội tiếp xúc với mấy cách ăn đồ tây này.
Doãn Thiên Hạo thấy lọ mứt mật ong đang ở bên phía Mễ Ly, liền nhờ cô:
Mễ Ly, lấy giùm tôi lọ mứt mật ong.
Hả? À vâng. Mễ Ly đưa lọ mứt đưa cho Doãn Thiên Hạo, ngón tay của 2 người chạm vào nhau, Mễ Ly vội rút tay về, tiếp tục ăn.
Doãn Thiên Hạo có chút thất vong. Ngoài Lộ Vĩ Phong và Trình Tố Tố, không ai thấy được cảnh đó.
Mọi người ra bờ sông câu cá, Mễ Ly không biết câu cá nên chỉ ngồi xem. Trình Tố Tố may mắn ngồi cùng với Lộ Vĩ Phong, cô ta liền hỏi:
A Phong, anh có hận em nữa không? Hận em vì em đã bỏ anh?
Lộ Vĩ Phong cười nhẹ, nói: Vì sao tôi phải hận em?
Trình Tố Tố nghe thế, vui mừng, vậy là cô vẫn còn có cơ hội, đang định nói gì thì Lộ Vĩ Phong nói tiếp:
Bởi vì còn hận là con yêu, thà chúng ta tha thứ cho nhau, chấm dứt quan hệ. Như thế sẽ nhẹ nhàng hơn nhiều. Sau đó, hắn đứng dậy, đi về khu nghỉ dưỡng.
Nụ cười trên môi Trình Tố Tố cứng đờ, bởi vì còn yêu là con hận? Vậy khác nào hắn thừa nhận không yêu cô ta nữa? Bây giờ Trình Tố Tố mới thực sự hối hận, tại sao lúc đó cô ta lại nghe lời mẹ chia tay A Phong chứ? Mà cũng không thể ngờ, lúc đó, Lộ Vĩ Phong tuy rất đẹp trai, nhưng lại là mồ côi, không cha không mẹ, không họ hàng thân thích.
Ai ngờ mấy năm sau hắn lại trở thành người chồng lý tưởng của mọi cô gái chứ?
Trình Tố Tố ngồi thẫn thờ, cô ta còn đâu tâm trí mà câu cá nữa chứ?
Mễ Ly quan sát 2 người đó, tuy không biết Trình Tố Tố đã nói gì với Lộ Vĩ Phong, nhưng nhìn nét mặt lạnh lùng của Lộ Vĩ Phong và nét mặt thẫn thờ của Trình Tố Tố, cô đại khái cũng hiểu được vào chuyện. Mễ Ly thở dài, Trình Tố Tố cũng thật là, nhắc đến chuyện cũ làm gì chứ? Qua rồi thì cứ để nó qua đi. Mà nói thế cũng không đúng, nếu như không nhìn lại quá khứ, chúng ta sẽ không biết được chúng ta đã phạm sai lầm chuyện gì, và nếu không cẩn thận, tương lai của chúng ta sẽ lại phạm phải sai lầm đó.
Chậc chậc, Trình Tố Ninh bây giờ đã không còn ai làm chỗ dựa cho nữa rồi, mẹ thì bị vào tù, mấy nam chính thì...
Mễ Ly cũng tiếc thay cô ta.
/76
|