Bình thường các nàng đi tặng đồ đều tặng đường đỏ và mười quả trứng gà. Lúc Ngô mẫu tiếp đón Tôn Huệ, nhìn đồ trong tay Tôn Huệ, Ngô mẫu vội vàng bảo nàng mang về, nói là tới chơi được rồi, tuyệt đối đừng tặng đồ. Tôn Huệ không chịu, nói: "Cháu và gia đình bác coi như thân thiết, nếu không nhận, đâu còn gọi là có quan hệ tốt chứ? Nói không chừng trước đây cháu nhận ân huệ, cũng phải trả lại một chút."
Nói tới chỗ này rồi mà Ngô mẫu còn từ chối, e rằng sẽ không còn thân thiết như trước nữa. Lắc đầu, Ngô mẫu bất đắc dĩ nói: "Xem cái miệng của cháu này, ai cũng không nói lại được, thôi, nếu đã là một phen tâm ý, bác sẽ thay chị dâu cháu nhận lấy vậy." Đồ vật đã nhận xong, Ngô mẫu chỉ vào gian phòng phía tây nói: "Chị dâu cháu ở bên kia, Thải Điệp đang giúp trông hài tử, cháu qua đó chơi một lát đi." Chốc nữa bà còn phải ra ruộng.
"Ngô thúc mẫu (bác gái Ngô), vậy cháu đi xem hài tử." Tôn Huệ gật đầu chào xong liền đi sang phòng phía bên kia. Đến cửa, nhẹ nhàng gõ gõ, không hẳn chỉ là lễ phép, mà Tôn Huệ chỉ sợ đột nhiên đi vào, dọa người bên trong giật mình nhảy một cái, kinh động đến hài tử thì không tốt.
Bên trong Ngô Thải Điệp đang đưa nôi, nghe thấy tiếng gõ cửa còn buồn bực không biết ai tới, đứng dậy mở cửa, thấy Tôn Huệ liền vui vẻ nói: "Tỷ còn tưởng là ai chứ, hóa ra là muội đến! Mau vào nhìn cháu tỷ một cái đi, lúc nãy còn ầm ĩ mà giờ đã ngủ rồi, thật đáng yêu." Thảo nào, cũng chỉ có Huệ tử gõ cửa trước khi đi vào phòng, không ai lên tiếng sẽ không đi vào, người khác đa số đều trực tiếp xông vào trong.
Nghe nói hài tử vừa mới ngủ, động tác của Tôn Huệ càng thêm nhẹ nhàng, rón rén đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Gian phòng này là phòng tân hôn của Ngô đại ca, vẫn còn mới tám phần mười, giường, tủ bát đều là gỗ tốt, là của hồi môn của Ngô đại tẩu khi đó.
Ngô đại tẩu có lẽ rất mệt mỏi, lúc Tôn Huệ đi vào nàng đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cạnh giường là một cái nôi, hài tử cũng nằm trong đó nhắm mắt lại. Ngô Thải Điệp vẫy tay, dẫn Tôn Huệ tiến lên, đến trước cái nôi, thật thấp giọng nói: "Như thế nào, có phải rất đẹp mắt hay không? Tỷ cũng thấy khá nhiều hài tử rồi, nhưng còn chưa từng đứa nào đẹp mắt như cháu tỷ đâu. Mũi giống ca của tỷ, con mắt khuôn mặt thì giống chị dâu tỷ, tóc, lông mày cũng rất dày, lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai."
Nói thật, Tôn Huệ không nhìn ra chỗ nào đẹp cả, nhóc con mới sinh ra chưa được bao lâu vẫn còn hơi nhiều nếp nhăn, mũi, khuôn mặt chưa nẩy nở, nhìn không nhận ra giống ai, hơn nữa tóc cũng thưa thớt vô cùng, so với hài tử khác cũng chẳng đẹp hơn được bao nhiêu. Nhưng mà dựa theo bề ngoài của Ngô đại ca, lại thêm những nét thanh tú của Ngô đại tẩu, đứa nhỏ này lớn lên hẳn sẽ không khó coi, Tôn Huệ cười gật đầu: "Ừm, đẹp."
Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ tán thành lời của mình thì cực kỳ vui vẻ, người không biết còn tưởng rằng đây là con nàng đấy, nàng lại thao thao bất tuyệt nói hài tử tốt thế này thế kia, khi nhắc tới vấn đề hài tử hay khóc, mặt có chút rầu rĩ: "Cái khác đều rất tốt, chỉ là đứa nhỏ này quá hay khóc. Mặc kệ là đói bụng hay buồn tiểu, đều khóc tung cả nóc nhà." Đây là chuyện mà nàng khó chịu nhất, hài tử khóc nghe rất chói tai, phải dỗ lâu ơi là lâu, đau đầu ghê gớm.
Tôn Huệ cố an ủi: "Không sao đâu, ban đầu đều như vậy, hồi trước tiểu đệ của muội cũng vậy đấy, khóc lóc ầm ĩ mãi không dứt, hận không thể mặc kệ hắn luôn! Nhưng rồi trải qua một quãng thời gian cũng tốt lên, không khó dỗ như thế nữa." Không những hài tử dần dần lớn lên rồi hình thành thói quen sinh hoạt, mà đến lúc đó người lớn cũng quen rồi, không còn phải hao tâm tốn sức như trước.
Ngô Thải Điệp nở nụ cười, thả lỏng thở ra một hơi nói: "Như vậy là tốt rồi, tỷ chỉ sợ sau này đều như vậy, vậy thì quá mệt nhọc." Vừa nói vừa liếc qua chỗ chị dâu đang nằm nghỉ ngơi trên giường: "Chị dâu tỷ cũng khó có thể ăn tiêu, đứa nhỏ này ban đêm cũng khóc nháo, rất lâu mới có thể dỗ đi ngủ. Chị dâu không giống như ta, chỉ cần trông nom ban ngày, chẳng bao lâu nữa còn phải cho bú sữa, quá là cực khổ." Tiếp tục như vậy, nàng chỉ lo chị dâu sẽ không chịu nổi.
"Sẽ không đâu, thật đấy. Tỷ trải qua mấy tuần đầu, sau đó quay đầu nhìn lại sẽ thấy càng ngày càng nhẹ nhàng hơn."
Gật đầu, ý bảo mình biết rồi, Ngô Thải Điệp lại hỏi: "Hai ngày nay không đi tìm muội, cũng không biết muội và đệ đệ dọn ra đó ở đã quen chưa." Nàng nói lời này có chút hổ thẹn, mình là bằng hữu tốt nhất, lại không quan tâm trước tiên, thật tệ quá.
Tôn Huệ biết tâm ý của Ngô Thải Điệp, cũng biết nàng thực sự không đi được, bèn nói: "Có cái gì mà không quen, muội và đệ đệ những năm trước cũng từng ở đó mấy ngày rồi mà, đâu có gì phải lo chứ." Nàng nói một cách vô cùng thoải mái, như vậy những người quan tâm các nàng cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Đang lúc nói chuyện, Ngô đại đã tỉnh, giẫy giụa ngồi dậy, thấy Tôn Huệ bèn chào hỏi: "Là Huệ tử sao, chị dâu nãy giờ mơ mơ màng màng, không kịp chiêu đãi, muội đừng để trong lòng." Nói chuyện hơi khách sáo, cũng không thân mật, nàng và Tôn Huệ không thân nhau, nếu như nói thật lòng, còn có hơi không thích. Nếu không phải nể mặt mũi bố mẹ chồng, nàng cũng chẳng muốn qua lại với Tôn Huệ.
"Đâu có, là ta tùy tiện đến quấy rầy tỷ mới đúng." Tôn Huệ nói.
Tôn Huệ cũng phát hiện ra Ngô đại tẩu có vẻ không thích mình, chẳng qua người nàng muốn thân cận chính là người bạn Thải Điệp này của nàng, Ngô gia trưởng bối đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng sẽ cảm ơn, còn chuyện Ngô đại tẩu không thích mình, nàng sẽ không đem mặt nóng dán lên mông lạnh của đối phương, nói qua loa hai câu xong bèn viện cớ trong nhà có việc, cáo từ.
Ngô Thải Điệp tiễn Tôn Huệ ra ngoài, hơi xấu hổ nói xin lỗi: "Chị dâu tỷ ấy mà... Muội đừng để trong lòng. Lần sau tới chơi, vẫn là đến phòng tỷ thì hơn." Nàng cũng cảm giác được bầu không khí trong phòng lúc nãy, thầm quyết định lần sau không nên trò chuyện với Tôn Huệ trước mặt chị dâu thì hơn.
"Muội biết, tỷ ấy họ Chu, đương nhiên sẽ không chào đón muội." Tôn Huệ cười nói: "Tỷ cũng đừng băn khoăn, muội chơi là chơi với tỷ, chị dâu tỷ đối xử với muội ra sao cũng không liên quan."
Tôn Huệ trở về từ Ngô gia, xem qua chỗ gieo trồng rau dưa, thấy bùn đất hơi khô liền tưới thêm chút nước.
Tôn mẫu sang nhìn thấy con gái đang tưới nước, nói: "Như thế nào, đã nảy mầm chưa?" Thời gian ươm mầm cây giống bình thường không quá dài, xem chừng sắp được rồi.
"Chưa ạ, có lẽ phải mất mấy ngày, chờ thôi." Tôn Huệ lật lớp rơm rạ phủ trên mặt lên nhưng vẫn chưa nhìn thấy cây non.
"Đợi thêm hai ngày đi, nếu như còn không nảy mầm, tốt nhất lại gieo thêm một ít, để phòng ngừa đám này không thể nẩy mầm." Tôn mẫu nói. Lật rơm rạ lên liếc mắt nhìn, thấy đúng là chưa hạt nào nảy, lại đậy lên. Dù sao lúc này còn chưa phải thời điểm ươm giống, không cần quá lo lắng, cho dù không được cũng không sao, năm này Chu gia ươm giống rất nhiều, có gì lấy một ít qua đây là được.
Kéo gái đi vào trong nhà, Tôn mẫu hỏi: "Như thế nào, chuẩn bị lúc nào đi mua giống cây ăn quả, có dự tính mua cây gì trước không? Nói cho ta biết thời gian, ta đi mời Tống Hữu Tài, nhờ hắn giúp con xem một chút." Tôn mẫu vẫn cảm thấy tiêu tốn mấy chục văn tiền mời Tống Hữu Tài qua chọn giống cây ăn quả giúp cũng sẽ không lỗ vốn.
Tôn Huệ há hốc mồm, sững sờ nói: "Con không định đi mời Tống gia bá bá, số tiền kia con có thể mua thêm hai cây giống rồi." Nàng không nhớ rõ mình từng nói muốn mời Tống gia bá bá, lẽ nào mẹ nghe nhầm?
"Không phải con mời, ta bỏ ra tiền. Quên đi, việc này không nói với con nữa, ta đã quyết định. Con chỉ cần nói cho ta biết con cần thứ hoa quả gì, muốn bao nhiêu cây, đến lúc đó ta mua về cho con." Tôn mẫu không giải thích, trực tiếp định ra luôn. Bà biết chính mình khẳng định nói không lại con gái, cho nên dứt khoát không cho con gái cơ hội mở miệng.
"Mẹ, nếu không con với mẹ cùng đi, đến lúc đó thấy loại nào vừa mắt thì mua về." Tôn Huệ đề nghị.
Tôn mẫu xua tay, ngăn cản con gái: "Được rồi, ta không nói lại con. Như vậy đi, chờ Duẫn nhi về hỏi hắn xem, xemn hắn thích ăn cái gì. Con có ý kiến thì nói với Duẫn nhi, chứ ta nhất định sẽ đi mời Tống Hữu Tài."
Tôn mẫu nói được là làm được, thật sự không tiếp tục tán gẫu việc này với con gái nữa, hỏi mấy câu khác, sau đó triệt để bỏ qua đề tài này. Bà đợi Tôn Duẫn bán củi trở về, đón nhi tử đi vào, mới hỏi: "Duẫn nhi, nói cho mẹ, con thích ăn quả gì, mẹ mua cây ăn quả về trồng trong vườn."
"Dạ, muốn mua cây ăn quả ấy ạ? Vậy con thích ăn đào, mùa đông thì ăn cam, nếu không táo đỏ cũng không tệ." Tôn Duẫn tùy tiện nói ra vài loại hoa quả hắn thích.
Tôn mẫu nghe xong, tính thử, nếu như thế, mỗi loại trồng hai, ba gốc, trong vườn vẫn còn không ít chỗ, lại hỏi: "Còn gì nữa không? Cứ nói một chút đi, mẹ mua một lần cho mấy đứa."
"Tỷ thì sao? Tỷ muốn ăn cái gì?" Tôn Duẫn không nhớ ra được, bèn đi hỏi tỷ tỷ mình.
Thấy không thể xua tan ý định của mẹ, Tôn Huệ ngẫm lại mấy chục văn hì mấy chục văn đi, sau này kiếm về là được rồi: "Lại mua cây nho đi, cây lựu đi, vừa đẹp đẽ, ăn cũng ngon." Nàng nghĩ trước tiên cứ trồng như vậy đã, quanh năm suốt tháng sẽ có không ít trái cây, còn có thể bán được một ít tiền, tăng thêm chút thu nhập.
"Được, mẹ nhớ rồi, đến lúc đó sẽ mua cho mấy đứa."
Nói tới chỗ này rồi mà Ngô mẫu còn từ chối, e rằng sẽ không còn thân thiết như trước nữa. Lắc đầu, Ngô mẫu bất đắc dĩ nói: "Xem cái miệng của cháu này, ai cũng không nói lại được, thôi, nếu đã là một phen tâm ý, bác sẽ thay chị dâu cháu nhận lấy vậy." Đồ vật đã nhận xong, Ngô mẫu chỉ vào gian phòng phía tây nói: "Chị dâu cháu ở bên kia, Thải Điệp đang giúp trông hài tử, cháu qua đó chơi một lát đi." Chốc nữa bà còn phải ra ruộng.
"Ngô thúc mẫu (bác gái Ngô), vậy cháu đi xem hài tử." Tôn Huệ gật đầu chào xong liền đi sang phòng phía bên kia. Đến cửa, nhẹ nhàng gõ gõ, không hẳn chỉ là lễ phép, mà Tôn Huệ chỉ sợ đột nhiên đi vào, dọa người bên trong giật mình nhảy một cái, kinh động đến hài tử thì không tốt.
Bên trong Ngô Thải Điệp đang đưa nôi, nghe thấy tiếng gõ cửa còn buồn bực không biết ai tới, đứng dậy mở cửa, thấy Tôn Huệ liền vui vẻ nói: "Tỷ còn tưởng là ai chứ, hóa ra là muội đến! Mau vào nhìn cháu tỷ một cái đi, lúc nãy còn ầm ĩ mà giờ đã ngủ rồi, thật đáng yêu." Thảo nào, cũng chỉ có Huệ tử gõ cửa trước khi đi vào phòng, không ai lên tiếng sẽ không đi vào, người khác đa số đều trực tiếp xông vào trong.
Nghe nói hài tử vừa mới ngủ, động tác của Tôn Huệ càng thêm nhẹ nhàng, rón rén đi vào phòng, tiện tay đóng cửa lại. Gian phòng này là phòng tân hôn của Ngô đại ca, vẫn còn mới tám phần mười, giường, tủ bát đều là gỗ tốt, là của hồi môn của Ngô đại tẩu khi đó.
Ngô đại tẩu có lẽ rất mệt mỏi, lúc Tôn Huệ đi vào nàng đang nằm trên giường nghỉ ngơi, cạnh giường là một cái nôi, hài tử cũng nằm trong đó nhắm mắt lại. Ngô Thải Điệp vẫy tay, dẫn Tôn Huệ tiến lên, đến trước cái nôi, thật thấp giọng nói: "Như thế nào, có phải rất đẹp mắt hay không? Tỷ cũng thấy khá nhiều hài tử rồi, nhưng còn chưa từng đứa nào đẹp mắt như cháu tỷ đâu. Mũi giống ca của tỷ, con mắt khuôn mặt thì giống chị dâu tỷ, tóc, lông mày cũng rất dày, lớn lên nhất định sẽ rất đẹp trai."
Nói thật, Tôn Huệ không nhìn ra chỗ nào đẹp cả, nhóc con mới sinh ra chưa được bao lâu vẫn còn hơi nhiều nếp nhăn, mũi, khuôn mặt chưa nẩy nở, nhìn không nhận ra giống ai, hơn nữa tóc cũng thưa thớt vô cùng, so với hài tử khác cũng chẳng đẹp hơn được bao nhiêu. Nhưng mà dựa theo bề ngoài của Ngô đại ca, lại thêm những nét thanh tú của Ngô đại tẩu, đứa nhỏ này lớn lên hẳn sẽ không khó coi, Tôn Huệ cười gật đầu: "Ừm, đẹp."
Ngô Thải Điệp thấy Tôn Huệ tán thành lời của mình thì cực kỳ vui vẻ, người không biết còn tưởng rằng đây là con nàng đấy, nàng lại thao thao bất tuyệt nói hài tử tốt thế này thế kia, khi nhắc tới vấn đề hài tử hay khóc, mặt có chút rầu rĩ: "Cái khác đều rất tốt, chỉ là đứa nhỏ này quá hay khóc. Mặc kệ là đói bụng hay buồn tiểu, đều khóc tung cả nóc nhà." Đây là chuyện mà nàng khó chịu nhất, hài tử khóc nghe rất chói tai, phải dỗ lâu ơi là lâu, đau đầu ghê gớm.
Tôn Huệ cố an ủi: "Không sao đâu, ban đầu đều như vậy, hồi trước tiểu đệ của muội cũng vậy đấy, khóc lóc ầm ĩ mãi không dứt, hận không thể mặc kệ hắn luôn! Nhưng rồi trải qua một quãng thời gian cũng tốt lên, không khó dỗ như thế nữa." Không những hài tử dần dần lớn lên rồi hình thành thói quen sinh hoạt, mà đến lúc đó người lớn cũng quen rồi, không còn phải hao tâm tốn sức như trước.
Ngô Thải Điệp nở nụ cười, thả lỏng thở ra một hơi nói: "Như vậy là tốt rồi, tỷ chỉ sợ sau này đều như vậy, vậy thì quá mệt nhọc." Vừa nói vừa liếc qua chỗ chị dâu đang nằm nghỉ ngơi trên giường: "Chị dâu tỷ cũng khó có thể ăn tiêu, đứa nhỏ này ban đêm cũng khóc nháo, rất lâu mới có thể dỗ đi ngủ. Chị dâu không giống như ta, chỉ cần trông nom ban ngày, chẳng bao lâu nữa còn phải cho bú sữa, quá là cực khổ." Tiếp tục như vậy, nàng chỉ lo chị dâu sẽ không chịu nổi.
"Sẽ không đâu, thật đấy. Tỷ trải qua mấy tuần đầu, sau đó quay đầu nhìn lại sẽ thấy càng ngày càng nhẹ nhàng hơn."
Gật đầu, ý bảo mình biết rồi, Ngô Thải Điệp lại hỏi: "Hai ngày nay không đi tìm muội, cũng không biết muội và đệ đệ dọn ra đó ở đã quen chưa." Nàng nói lời này có chút hổ thẹn, mình là bằng hữu tốt nhất, lại không quan tâm trước tiên, thật tệ quá.
Tôn Huệ biết tâm ý của Ngô Thải Điệp, cũng biết nàng thực sự không đi được, bèn nói: "Có cái gì mà không quen, muội và đệ đệ những năm trước cũng từng ở đó mấy ngày rồi mà, đâu có gì phải lo chứ." Nàng nói một cách vô cùng thoải mái, như vậy những người quan tâm các nàng cũng không cần phải lo lắng nhiều.
Đang lúc nói chuyện, Ngô đại đã tỉnh, giẫy giụa ngồi dậy, thấy Tôn Huệ bèn chào hỏi: "Là Huệ tử sao, chị dâu nãy giờ mơ mơ màng màng, không kịp chiêu đãi, muội đừng để trong lòng." Nói chuyện hơi khách sáo, cũng không thân mật, nàng và Tôn Huệ không thân nhau, nếu như nói thật lòng, còn có hơi không thích. Nếu không phải nể mặt mũi bố mẹ chồng, nàng cũng chẳng muốn qua lại với Tôn Huệ.
"Đâu có, là ta tùy tiện đến quấy rầy tỷ mới đúng." Tôn Huệ nói.
Tôn Huệ cũng phát hiện ra Ngô đại tẩu có vẻ không thích mình, chẳng qua người nàng muốn thân cận chính là người bạn Thải Điệp này của nàng, Ngô gia trưởng bối đối xử với nàng rất tốt, nàng cũng sẽ cảm ơn, còn chuyện Ngô đại tẩu không thích mình, nàng sẽ không đem mặt nóng dán lên mông lạnh của đối phương, nói qua loa hai câu xong bèn viện cớ trong nhà có việc, cáo từ.
Ngô Thải Điệp tiễn Tôn Huệ ra ngoài, hơi xấu hổ nói xin lỗi: "Chị dâu tỷ ấy mà... Muội đừng để trong lòng. Lần sau tới chơi, vẫn là đến phòng tỷ thì hơn." Nàng cũng cảm giác được bầu không khí trong phòng lúc nãy, thầm quyết định lần sau không nên trò chuyện với Tôn Huệ trước mặt chị dâu thì hơn.
"Muội biết, tỷ ấy họ Chu, đương nhiên sẽ không chào đón muội." Tôn Huệ cười nói: "Tỷ cũng đừng băn khoăn, muội chơi là chơi với tỷ, chị dâu tỷ đối xử với muội ra sao cũng không liên quan."
Tôn Huệ trở về từ Ngô gia, xem qua chỗ gieo trồng rau dưa, thấy bùn đất hơi khô liền tưới thêm chút nước.
Tôn mẫu sang nhìn thấy con gái đang tưới nước, nói: "Như thế nào, đã nảy mầm chưa?" Thời gian ươm mầm cây giống bình thường không quá dài, xem chừng sắp được rồi.
"Chưa ạ, có lẽ phải mất mấy ngày, chờ thôi." Tôn Huệ lật lớp rơm rạ phủ trên mặt lên nhưng vẫn chưa nhìn thấy cây non.
"Đợi thêm hai ngày đi, nếu như còn không nảy mầm, tốt nhất lại gieo thêm một ít, để phòng ngừa đám này không thể nẩy mầm." Tôn mẫu nói. Lật rơm rạ lên liếc mắt nhìn, thấy đúng là chưa hạt nào nảy, lại đậy lên. Dù sao lúc này còn chưa phải thời điểm ươm giống, không cần quá lo lắng, cho dù không được cũng không sao, năm này Chu gia ươm giống rất nhiều, có gì lấy một ít qua đây là được.
Kéo gái đi vào trong nhà, Tôn mẫu hỏi: "Như thế nào, chuẩn bị lúc nào đi mua giống cây ăn quả, có dự tính mua cây gì trước không? Nói cho ta biết thời gian, ta đi mời Tống Hữu Tài, nhờ hắn giúp con xem một chút." Tôn mẫu vẫn cảm thấy tiêu tốn mấy chục văn tiền mời Tống Hữu Tài qua chọn giống cây ăn quả giúp cũng sẽ không lỗ vốn.
Tôn Huệ há hốc mồm, sững sờ nói: "Con không định đi mời Tống gia bá bá, số tiền kia con có thể mua thêm hai cây giống rồi." Nàng không nhớ rõ mình từng nói muốn mời Tống gia bá bá, lẽ nào mẹ nghe nhầm?
"Không phải con mời, ta bỏ ra tiền. Quên đi, việc này không nói với con nữa, ta đã quyết định. Con chỉ cần nói cho ta biết con cần thứ hoa quả gì, muốn bao nhiêu cây, đến lúc đó ta mua về cho con." Tôn mẫu không giải thích, trực tiếp định ra luôn. Bà biết chính mình khẳng định nói không lại con gái, cho nên dứt khoát không cho con gái cơ hội mở miệng.
"Mẹ, nếu không con với mẹ cùng đi, đến lúc đó thấy loại nào vừa mắt thì mua về." Tôn Huệ đề nghị.
Tôn mẫu xua tay, ngăn cản con gái: "Được rồi, ta không nói lại con. Như vậy đi, chờ Duẫn nhi về hỏi hắn xem, xemn hắn thích ăn cái gì. Con có ý kiến thì nói với Duẫn nhi, chứ ta nhất định sẽ đi mời Tống Hữu Tài."
Tôn mẫu nói được là làm được, thật sự không tiếp tục tán gẫu việc này với con gái nữa, hỏi mấy câu khác, sau đó triệt để bỏ qua đề tài này. Bà đợi Tôn Duẫn bán củi trở về, đón nhi tử đi vào, mới hỏi: "Duẫn nhi, nói cho mẹ, con thích ăn quả gì, mẹ mua cây ăn quả về trồng trong vườn."
"Dạ, muốn mua cây ăn quả ấy ạ? Vậy con thích ăn đào, mùa đông thì ăn cam, nếu không táo đỏ cũng không tệ." Tôn Duẫn tùy tiện nói ra vài loại hoa quả hắn thích.
Tôn mẫu nghe xong, tính thử, nếu như thế, mỗi loại trồng hai, ba gốc, trong vườn vẫn còn không ít chỗ, lại hỏi: "Còn gì nữa không? Cứ nói một chút đi, mẹ mua một lần cho mấy đứa."
"Tỷ thì sao? Tỷ muốn ăn cái gì?" Tôn Duẫn không nhớ ra được, bèn đi hỏi tỷ tỷ mình.
Thấy không thể xua tan ý định của mẹ, Tôn Huệ ngẫm lại mấy chục văn hì mấy chục văn đi, sau này kiếm về là được rồi: "Lại mua cây nho đi, cây lựu đi, vừa đẹp đẽ, ăn cũng ngon." Nàng nghĩ trước tiên cứ trồng như vậy đã, quanh năm suốt tháng sẽ có không ít trái cây, còn có thể bán được một ít tiền, tăng thêm chút thu nhập.
"Được, mẹ nhớ rồi, đến lúc đó sẽ mua cho mấy đứa."
/66
|