Chu Sơn đi học không ngoài nguyên nhân Chu Hải mong con hơn người, thấy hài tử nhà khác đi đọc sách hai năm làm tiểu nhị ở tiệm trà trên huyện thành, vài ba năm sau đã được thăng lên thành chưởng quỹ, bây giờ vừa có thể diện, lại vừa có tiền. Người đó đang nói say sưa, tình cờ nhìn thấy Chu Sơn đi vào, bèn nói một câu tiểu tử nhà ngươi trước giờ đều thông minh, nếu như cho đi học, tất nhiên cũng sẽ giỏi giang, tương lai làm chưởng quỹ, các ngươi cũng có thể diện.
Có thể nói là "Người nói vô tâm, người nghe hữu ý", khoảnh khắc đó Chu Hải chợt nổi lên ý niệm trong đầu, hắn muốn cho nhi tử đi học, cũng học hai năm, biết mấy chữ. Cho dù không thể làm chưởng quỹ thì ít ra cũng không mù chữ, dù sao hắn có tiền, không cần tiết kiệm.
Đêm đó hỏi ý tứ của nhi tử, Chu Sơn nghe xong liền bối rối, ấp úng, hắn không có chủ ý, không biết nên gật đầu hay không. Chu Đồng đứng bên cạnh vừa vặn nhìn thấy, nàng nghĩ nếu đệ đệ đi học, dù học thế nào thì cũng không giống trước, so với người không biết chữ vẫn cao hơn một đầu, âm thầm đưa tay đẩy lưng đệ đệ, ý bảo hắn đáp ứng.
Nhận được ám hiệu của tỷ tỷ, Chu Sơn mới do dự mà đáp ứng. Hắn luôn không có chủ kiến, luôn là tỷ tỷ quyết định giúp, dù sao hắn biết ở trong nhà này, người không có khả năng hại hắn nhất, quan tâm hắn nhất, chính là tỷ tỷ ruột thịt của mình.
Chu gia gia và Chu nãi nãi hỏi tiền trả công cho thầy giáo, khi biết là nửa năm một xâu tiền, ngày lễ tặng lễ, giá tiền mặc dù hơi cao, nhưng với điều kiện nhà bọn họ đây cũng không phải là gánh nặng, nên không nói thêm câu gì, để cho Chu Hải xem rồi làm.
Trong nhà chỉ có Tôn mẫu là không tán thành, lúc ấy trong lòng bà rất khó chịu, theo bà thấy đây hoàn toàn là phí tiền, ở nông thôn làm ruộng kiếm ăn, muốn biết chữ làm cái gì? Chỉ có các lão gia mới nên học mà thôi! Có bạc kia, còn không bằng mua thêm khối đất, trồng thêm lương thực. Bởi vì tiền này là Chu Hải bỏ ra, người ta không thèm để ý, Tôn mẫu cũng không tiện mở miệng phản đối, bà không có tư cách này. Nhưng bà dự định, nếu đã tiêu tốn mấy xâu tiền cho đứa con lớn nhất Chu Sơn đi học, nhi tử Chu Thụ của bà cũng đi, còn nếu không đi, thì phải được thêm chút tiền tài mới đúng !
Một đêm không thoải mái, Tôn mẫu chưa kịp ăn sáng đã tới đây tìm con gái oán trách, dốc hết những lời trong lòng bà muốn nói mà không thể nói ra ngoài: "Huệ tử con nói xem, có phải không có cái lý này hay không? Cả đời chúng ta bán mặt cho đất bán lưng cho trời, luyện một thân kỹ năng trồng hoa màu là được rồi, biết chữ có thể có ích lợi gì? Là có thể ăn no hay là có thể giúp ngươi trồng trọt? Thật là có tiền cũng không biết nên xài như thế nào, quá lãng phí!"
Một phen oán giận của Tôn mẫu hôm nay nàng cũng không có nghe lọt được câu nào, bởi vì Tôn Huệ đã sớm suy nghĩ viển vông rồi. Lúc này nàng mới tỉnh ngộ, đời này của mình hoàn toàn là kẻ mù chữ rồi, điều này khiến cho nàng khó chịu biết bao. Bởi vì Tôn Huệ đã nhận thức rõ từ đời trước rằng, không biết chữ thật sự là một chuyện rất mất thể diện, hơn nữa không biết chữ tuyệt đối sẽ bị đẩy xuống tầng lớp dưới cùng của xã hội, ngay cả khế ước cũng không đọc được, rất có thể bị gạt cũng không biết.
Bao nhiêu năm nay, Tôn Huệ cố gắng chỉ để sinh tồn, nào có thời gian nghĩ đến chuyện phải biết chữ, dù sao ngay cả ăn cơm cũng dựa vào người khác, nào còn có thể yêu cầu nọ kia. Cho nên chính Tôn Huệ đã lẩn tránh theo bản năng, không nghĩ theo hướng này. Hiện tại cuộc sống coi như đã có thể tự cấp tự túc, lại bị mẹ chạm vào vấn đề này, Tôn Huệ nghĩ đã đến lúc mình phải loại bỏ nỗi bứt rứt này rồi. Dĩ nhiên, còn có đệ đệ nữa, nhất định phải để cho cả hai tỷ đệ biết chữ mới được.
Lặng lẽ liếc Tôn mẫu một cái, thấy bà vẫn còn cau có, hiển nhiên bà kiên quyết sẽ không tán thành việc con gái biết chữ, Tôn Huệ tin tưởng cho dù mình nói đến rách trời, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của mẹ. Vì vậy, chuyện biết chữ này cũng chỉ có len lén mà làm, ngàn vạn lần không thể để mẹ biết.
Chẳng qua việc cấp bách lúc này chính là trấn an mẹ trước đã, cũng không thể để cho bà mãi giận dữ, sẽ không tốt cho thân thể. Tôn Huệ rót chén nước đưa cho Tôn mẫu, cắt đứt lời bà: "Được rồi mẹ à, chuyện này chúng ta cũng đừng quản. Chu thúc phụ bằng lòng cho Chu Sơn vào học thì kệ chú ấy đi, ở tư thục ngốc một thời gian ngắn, nếu như học không vào, như vậy không cần mẹ phải nói, dĩ nhiên sẽ từ bỏ thôi." Đây là chuyện thường xảy ra, bất kể là thời đại gì, có người ham học, cũng có kẻ hễ đọc sách là nhức đầu.
Đối với việc Chu Sơn có thể học tốt hay không, Tôn Huệ không biết, sở dĩ nói như vậy cũng chỉ là muốn dẹp yên lửa giận của Tôn mẫu mà thôi.
Nghe con gái nói vậy, cơn giận của Tôn mẫu tiêu tan chút ít, hừ một tiếng: "Chờ xem đi, bản thân ta muốn nhìn thử coi con lớn nhất Chu Sơn của hắn có thể giúp hắn tăng bao nhiêu thể diện, có thể học ra bao nhiêu thứ.” Được con gái nhắc nhở một câu, Tôn mẫu nguôi ngoai dần, chữ này đâu phải ai cũng học được, nếu không các lão gia cũng sẽ không ít như vậy! Cứ để mặc Chu Hải đưa con lớn nhất đi học đi, đến lúc đó có khi còn khóc chạy về, có vài thứ không nên mơ mộng thì tốt hơn.
Tôn Huệ ở một bên phụ họa mấy câu xong, lập tức chuyển đề tài: "Mẹ, hai gốc nho đã ra nụ rồi, có vẻ như năm nay sẽ kết quả đó." Nàng chỉ sợ nói thêm mấy câu nữa, mẹ sẽ càng thêm phản cảm chuyện biết chữ, như vậy sau này nàng hành động sẽ không thuận lợi. Sợ rằng đến lúc đó mẹ ra sức ngăn cản, như vậy nàng chẳng khác gì bê đá đập lên chân mình.
Ở trong lòng Tôn Huệ, nàng thực hy vọng Chu Sơn có thể học ra hình ra dạng, như vậy mẹ nhìn thấy chỗ tốt của việc đi học, vì Tôn Duẫn trước giờ luôn không thua kém Chu Sơn, có khi mẹ lại còn tìm cách để cho Đại đệ cũng được đi học nữa ấy chứ, mình cũng có thể xơ múi được chút ít. (^^!)
"Nho ra nụ rồi?" Tôn mẫu hơi kinh ngạc, vốn cho là sớm nhất cũng phải qua năm nay, không nghĩ tới hai cây nho lúc này đã ra nụ rồi, cũng là mua có lời nhất. Chẳng qua bà cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng: "Hoa hẳn sẽ nở ra, nhưng quả nho chưa chắc có thể lớn lên, đừng quá hy vọng." Thời điểm này mới ra nụ đã muộn rồi, nho nhà người ta lúc này đã qua thời kỳ ra hoa, cho dù có thể kết quả, có khi sẽ rụng non.
"Có thể kết quả là tốt rồi, nếu như năm nay tất cả đều rụng cũng không sao, sang năm đại khái có thể ăn được rồi." Tôn Huệ không thèm để ý, chỉ cần hai gốc nho này có thể kết quả, sẽ không chết, chậm trễ một hai năm cũng không quan hệ nhiều lắm. Nghĩ tới cây táo, Tôn Huệ cười nói: "Không nói những thứ khác, năm nay có thể được ăn một ít táo đỏ rồi. " " Táo đỏ còn có thể, thứ này tốt nhất, nhịn hạn, nhịn lụt, lại không tốn đất. Quan trọng nhất là chuyển đi chuyển lại cũng không dễ bị thương, trong năm là có thể kết quả." Tôn mẫu nói.
Tôn Huệ cảm thấy hơi đói bụng, nhìn Tôn mẫu nói: "Mẹ tới đây sớm như vậy, hẳn là còn chưa ăn sáng đúng không? Con đi vào trong xem đã ăn được chưa, mẹ cũng ở lại đây ăn đi." Lúc nãy mẹ thở phì phì chạy tới, nhất định là chưa ăn."Cũng được, sáng sớm đã ôm một bụng tức, không nói với con một chút sẽ ăn không ngon. Nấu xong chưa? Ta đi vào nhìn." Vừa nói vừa đi vào trong bếp.
Tôn mẫu đi vào đúng lúc nồi cháo đang sôi, rơm rạ trong lò đã cháy hết, lại còn hầm lâu như vậy, cháo cũng vừa chín. Múc ba bát cháo, mới vừa cầm chiếc đũa, Tôn Duẫn đã tiến vào, hắn vừa cho gia súc ăn xong, lúc này đi vào rửa tay còn ăn sáng. Thấy Tôn mẫu liền chào hỏi: "Mẹ, chào buổi sáng!" Lúc hắn đi cho ăn mẹ còn chưa tới, cho nên cũng không biết sáng nay mẹ tới sớm như vậy là có chuyện gì, cũng không nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ, trực tiếp hỏi: "Mẹ tới lúc này có phải là có chuyện gì hay không?"
Mắt thấy sắc mặt Tôn mẫu không tốt lắm, cũng may đỡ hơn lúc trước rất nhiều, cho nên còn có thể khắc chế giọng nói của mình: "Còn có thể là cái gì, Chu thúc phụ con muốn đưa Chu Sơn đi tư thục học. Ta bằng mọi giá không đồng ý, nhưng ở đó đâu có chỗ cho ta nói chuyện, cho nên mắt không thấy tâm không phiền, tới đây ngồi."
Vào học, Tôn Duẫn bắt đầu nghĩ miên man, hắn không biết tiểu tử Chu Sơn này lại có thể đi học ở tư thục. Nếu như học hành giỏi giang, chẳng phải sẽ có thể tiến lên hay sao, không cần ở nông thôn mò mẫm vất vả, vào trấn hoặc lên huyện thành, trải qua cuộc sống thảnh thơi. Tuổi hắn vẫn còn nhỏ cho nên đối với việc có thể đi học, hắn rất hâm mộ, cũng không nghĩ đâu phải bất cứ ai đi học cũng đều học giỏi, dù sao theo như hắn nghĩ, chỉ có đi học mới có thể lên trấn ở, sống những tháng ngày thật tốt.
"Vậy sao, vậy thì xem xem Chu Sơn có thể học được như thế nào !" Tôn Duẫn hâm mộ trong lòng, nhưng cũng biết hoàn cảnh nhà, sẽ không đòi đi tư thục.
Tôn mẫu cười cười, nói: "Đúng, chúng ta hãy cùng chờ xem. Không nói nữa, mau đi ăn cơm, còn có rất nhiều phải làm nữa đó." Con gái nói vậy khiến cho trong lòng bà bình ổn rất nhiều. Tâm trạng đã được xoa dịu, bà cũng không chú ý tới sự khác thường của hai đứa con.
Tôn mẫu ăn cơm xong liền tất tả rời đi, cũng như lúc bà tất tả chạy tới, như vậy làm cho người ta không kịp chuẩn bị, Tôn Duẫn chờ mẹ đi rồi mới hỏi tỷ tỷ mình: "Tỷ, tỷ nói chuyện đi học này như thế nào? Chu Sơn có thể rời khỏi thôn này, lên trấn ở hay không?" Hắn rất sợ, hắn muốn cố gắng đứng cùng vị trí với Chu Sơn, hiện tại Chu Sơn đi học, hắn sợ sau này hắn chỉ có thể nhìn Chu Sơn đầy ngưỡng mộ.
Tôn Duẫn thật không dám nghĩ, đấy không phải là kết quả hắn muốn.
Đại đệ nói vậy, Tôn Huệ thoáng cái đã bắt được ý tứ bên trong, nàng nhìn hắn: "Có phải đệ cũng muốn đi học hay không ? Học rồi biết chữ." Tôn Duẫn không dám nhìn vào mắt tỷ tỷ mình, gật đầu khẽ đến mức khó có thể nhìn ra, mạnh miệng nói: "Cũng không muốn đi lắm, chẳng qua là muốn học viết tên mình, không thể đến chết cũng không biết tên mình viết như thế nào đúng không ạ? Những thứ khác thì thôi."
"Yên tâm đi, sẽ có cơ hội." Tôn Huệ nói. Hiện tại nàng đã có tính toán , đang suy nghĩ làm sao để thực hiện, Đại đệ có cái ý nghĩ này rất tốt, nàng còn sợ đệ đệ mình không thích học tập ấy chứ!
"Tỷ, chúng ta cũng không có nhiều tiền đi tư thục học đâu! Tỷ ngàn vạn lần đừng gạt đệ đưa tiền cho tiên sinh, đến lúc đó đệ sẽ không đi đâu." Tôn Duẫn nghe thấy tỷ tỷ nói có cơ hội, sợ tới mức vội vàng nói ra bản thân sẽ không đi tư thục, hắn chỉ sợ tỷ tỷ mình trực tiếp đưa tiền cho tiên sinh. Trong nhận thức của hắn, tỷ tỷ muốn làm gì thì sẽ đi làm ngay, lần trước mua la la cũng vậy, nhiều tiền như vậy nói mua là mua luôn.
Tôn Huệ dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Đệ nói cái gì đó! Tỷ của đệ hiện tại không có nhiều tiền như vậy, tiền trả công cho thầy giáo tỷ chưa đóng nổi, yên tâm đi, ta nói cơ hội không phải nói vào tư thục học." Tôn Duẫn ánh mắt tối đi, hơi thất vọng, miệng lại nói: "Như vậy cũng tốt, tiền không thể tiêu loạn."
Tôn Huệ nói cơ hội, là chuẩn bị mua một quyển sách tương tự Thiên Tự Văn, nàng chuẩn bị tự mình tìm tòi học tập, nàng nghĩ thế giới này không khác nhiều so với thế giới đời trước, phần lớn sản vật và tục ngữ đều giống nhau, nàng học qua thư pháp, mặc dù không chính thống, nhưng nàng biết chữ phồn thể, chỉ cần không phải chữ tiểu triện*, nàng vẫn có thể đoán ra.
Có thể nói là "Người nói vô tâm, người nghe hữu ý", khoảnh khắc đó Chu Hải chợt nổi lên ý niệm trong đầu, hắn muốn cho nhi tử đi học, cũng học hai năm, biết mấy chữ. Cho dù không thể làm chưởng quỹ thì ít ra cũng không mù chữ, dù sao hắn có tiền, không cần tiết kiệm.
Đêm đó hỏi ý tứ của nhi tử, Chu Sơn nghe xong liền bối rối, ấp úng, hắn không có chủ ý, không biết nên gật đầu hay không. Chu Đồng đứng bên cạnh vừa vặn nhìn thấy, nàng nghĩ nếu đệ đệ đi học, dù học thế nào thì cũng không giống trước, so với người không biết chữ vẫn cao hơn một đầu, âm thầm đưa tay đẩy lưng đệ đệ, ý bảo hắn đáp ứng.
Nhận được ám hiệu của tỷ tỷ, Chu Sơn mới do dự mà đáp ứng. Hắn luôn không có chủ kiến, luôn là tỷ tỷ quyết định giúp, dù sao hắn biết ở trong nhà này, người không có khả năng hại hắn nhất, quan tâm hắn nhất, chính là tỷ tỷ ruột thịt của mình.
Chu gia gia và Chu nãi nãi hỏi tiền trả công cho thầy giáo, khi biết là nửa năm một xâu tiền, ngày lễ tặng lễ, giá tiền mặc dù hơi cao, nhưng với điều kiện nhà bọn họ đây cũng không phải là gánh nặng, nên không nói thêm câu gì, để cho Chu Hải xem rồi làm.
Trong nhà chỉ có Tôn mẫu là không tán thành, lúc ấy trong lòng bà rất khó chịu, theo bà thấy đây hoàn toàn là phí tiền, ở nông thôn làm ruộng kiếm ăn, muốn biết chữ làm cái gì? Chỉ có các lão gia mới nên học mà thôi! Có bạc kia, còn không bằng mua thêm khối đất, trồng thêm lương thực. Bởi vì tiền này là Chu Hải bỏ ra, người ta không thèm để ý, Tôn mẫu cũng không tiện mở miệng phản đối, bà không có tư cách này. Nhưng bà dự định, nếu đã tiêu tốn mấy xâu tiền cho đứa con lớn nhất Chu Sơn đi học, nhi tử Chu Thụ của bà cũng đi, còn nếu không đi, thì phải được thêm chút tiền tài mới đúng !
Một đêm không thoải mái, Tôn mẫu chưa kịp ăn sáng đã tới đây tìm con gái oán trách, dốc hết những lời trong lòng bà muốn nói mà không thể nói ra ngoài: "Huệ tử con nói xem, có phải không có cái lý này hay không? Cả đời chúng ta bán mặt cho đất bán lưng cho trời, luyện một thân kỹ năng trồng hoa màu là được rồi, biết chữ có thể có ích lợi gì? Là có thể ăn no hay là có thể giúp ngươi trồng trọt? Thật là có tiền cũng không biết nên xài như thế nào, quá lãng phí!"
Một phen oán giận của Tôn mẫu hôm nay nàng cũng không có nghe lọt được câu nào, bởi vì Tôn Huệ đã sớm suy nghĩ viển vông rồi. Lúc này nàng mới tỉnh ngộ, đời này của mình hoàn toàn là kẻ mù chữ rồi, điều này khiến cho nàng khó chịu biết bao. Bởi vì Tôn Huệ đã nhận thức rõ từ đời trước rằng, không biết chữ thật sự là một chuyện rất mất thể diện, hơn nữa không biết chữ tuyệt đối sẽ bị đẩy xuống tầng lớp dưới cùng của xã hội, ngay cả khế ước cũng không đọc được, rất có thể bị gạt cũng không biết.
Bao nhiêu năm nay, Tôn Huệ cố gắng chỉ để sinh tồn, nào có thời gian nghĩ đến chuyện phải biết chữ, dù sao ngay cả ăn cơm cũng dựa vào người khác, nào còn có thể yêu cầu nọ kia. Cho nên chính Tôn Huệ đã lẩn tránh theo bản năng, không nghĩ theo hướng này. Hiện tại cuộc sống coi như đã có thể tự cấp tự túc, lại bị mẹ chạm vào vấn đề này, Tôn Huệ nghĩ đã đến lúc mình phải loại bỏ nỗi bứt rứt này rồi. Dĩ nhiên, còn có đệ đệ nữa, nhất định phải để cho cả hai tỷ đệ biết chữ mới được.
Lặng lẽ liếc Tôn mẫu một cái, thấy bà vẫn còn cau có, hiển nhiên bà kiên quyết sẽ không tán thành việc con gái biết chữ, Tôn Huệ tin tưởng cho dù mình nói đến rách trời, cũng không thể thay đổi được suy nghĩ của mẹ. Vì vậy, chuyện biết chữ này cũng chỉ có len lén mà làm, ngàn vạn lần không thể để mẹ biết.
Chẳng qua việc cấp bách lúc này chính là trấn an mẹ trước đã, cũng không thể để cho bà mãi giận dữ, sẽ không tốt cho thân thể. Tôn Huệ rót chén nước đưa cho Tôn mẫu, cắt đứt lời bà: "Được rồi mẹ à, chuyện này chúng ta cũng đừng quản. Chu thúc phụ bằng lòng cho Chu Sơn vào học thì kệ chú ấy đi, ở tư thục ngốc một thời gian ngắn, nếu như học không vào, như vậy không cần mẹ phải nói, dĩ nhiên sẽ từ bỏ thôi." Đây là chuyện thường xảy ra, bất kể là thời đại gì, có người ham học, cũng có kẻ hễ đọc sách là nhức đầu.
Đối với việc Chu Sơn có thể học tốt hay không, Tôn Huệ không biết, sở dĩ nói như vậy cũng chỉ là muốn dẹp yên lửa giận của Tôn mẫu mà thôi.
Nghe con gái nói vậy, cơn giận của Tôn mẫu tiêu tan chút ít, hừ một tiếng: "Chờ xem đi, bản thân ta muốn nhìn thử coi con lớn nhất Chu Sơn của hắn có thể giúp hắn tăng bao nhiêu thể diện, có thể học ra bao nhiêu thứ.” Được con gái nhắc nhở một câu, Tôn mẫu nguôi ngoai dần, chữ này đâu phải ai cũng học được, nếu không các lão gia cũng sẽ không ít như vậy! Cứ để mặc Chu Hải đưa con lớn nhất đi học đi, đến lúc đó có khi còn khóc chạy về, có vài thứ không nên mơ mộng thì tốt hơn.
Tôn Huệ ở một bên phụ họa mấy câu xong, lập tức chuyển đề tài: "Mẹ, hai gốc nho đã ra nụ rồi, có vẻ như năm nay sẽ kết quả đó." Nàng chỉ sợ nói thêm mấy câu nữa, mẹ sẽ càng thêm phản cảm chuyện biết chữ, như vậy sau này nàng hành động sẽ không thuận lợi. Sợ rằng đến lúc đó mẹ ra sức ngăn cản, như vậy nàng chẳng khác gì bê đá đập lên chân mình.
Ở trong lòng Tôn Huệ, nàng thực hy vọng Chu Sơn có thể học ra hình ra dạng, như vậy mẹ nhìn thấy chỗ tốt của việc đi học, vì Tôn Duẫn trước giờ luôn không thua kém Chu Sơn, có khi mẹ lại còn tìm cách để cho Đại đệ cũng được đi học nữa ấy chứ, mình cũng có thể xơ múi được chút ít. (^^!)
"Nho ra nụ rồi?" Tôn mẫu hơi kinh ngạc, vốn cho là sớm nhất cũng phải qua năm nay, không nghĩ tới hai cây nho lúc này đã ra nụ rồi, cũng là mua có lời nhất. Chẳng qua bà cũng không ôm bao nhiêu kỳ vọng: "Hoa hẳn sẽ nở ra, nhưng quả nho chưa chắc có thể lớn lên, đừng quá hy vọng." Thời điểm này mới ra nụ đã muộn rồi, nho nhà người ta lúc này đã qua thời kỳ ra hoa, cho dù có thể kết quả, có khi sẽ rụng non.
"Có thể kết quả là tốt rồi, nếu như năm nay tất cả đều rụng cũng không sao, sang năm đại khái có thể ăn được rồi." Tôn Huệ không thèm để ý, chỉ cần hai gốc nho này có thể kết quả, sẽ không chết, chậm trễ một hai năm cũng không quan hệ nhiều lắm. Nghĩ tới cây táo, Tôn Huệ cười nói: "Không nói những thứ khác, năm nay có thể được ăn một ít táo đỏ rồi. " " Táo đỏ còn có thể, thứ này tốt nhất, nhịn hạn, nhịn lụt, lại không tốn đất. Quan trọng nhất là chuyển đi chuyển lại cũng không dễ bị thương, trong năm là có thể kết quả." Tôn mẫu nói.
Tôn Huệ cảm thấy hơi đói bụng, nhìn Tôn mẫu nói: "Mẹ tới đây sớm như vậy, hẳn là còn chưa ăn sáng đúng không? Con đi vào trong xem đã ăn được chưa, mẹ cũng ở lại đây ăn đi." Lúc nãy mẹ thở phì phì chạy tới, nhất định là chưa ăn."Cũng được, sáng sớm đã ôm một bụng tức, không nói với con một chút sẽ ăn không ngon. Nấu xong chưa? Ta đi vào nhìn." Vừa nói vừa đi vào trong bếp.
Tôn mẫu đi vào đúng lúc nồi cháo đang sôi, rơm rạ trong lò đã cháy hết, lại còn hầm lâu như vậy, cháo cũng vừa chín. Múc ba bát cháo, mới vừa cầm chiếc đũa, Tôn Duẫn đã tiến vào, hắn vừa cho gia súc ăn xong, lúc này đi vào rửa tay còn ăn sáng. Thấy Tôn mẫu liền chào hỏi: "Mẹ, chào buổi sáng!" Lúc hắn đi cho ăn mẹ còn chưa tới, cho nên cũng không biết sáng nay mẹ tới sớm như vậy là có chuyện gì, cũng không nhìn thấy ánh mắt của tỷ tỷ, trực tiếp hỏi: "Mẹ tới lúc này có phải là có chuyện gì hay không?"
Mắt thấy sắc mặt Tôn mẫu không tốt lắm, cũng may đỡ hơn lúc trước rất nhiều, cho nên còn có thể khắc chế giọng nói của mình: "Còn có thể là cái gì, Chu thúc phụ con muốn đưa Chu Sơn đi tư thục học. Ta bằng mọi giá không đồng ý, nhưng ở đó đâu có chỗ cho ta nói chuyện, cho nên mắt không thấy tâm không phiền, tới đây ngồi."
Vào học, Tôn Duẫn bắt đầu nghĩ miên man, hắn không biết tiểu tử Chu Sơn này lại có thể đi học ở tư thục. Nếu như học hành giỏi giang, chẳng phải sẽ có thể tiến lên hay sao, không cần ở nông thôn mò mẫm vất vả, vào trấn hoặc lên huyện thành, trải qua cuộc sống thảnh thơi. Tuổi hắn vẫn còn nhỏ cho nên đối với việc có thể đi học, hắn rất hâm mộ, cũng không nghĩ đâu phải bất cứ ai đi học cũng đều học giỏi, dù sao theo như hắn nghĩ, chỉ có đi học mới có thể lên trấn ở, sống những tháng ngày thật tốt.
"Vậy sao, vậy thì xem xem Chu Sơn có thể học được như thế nào !" Tôn Duẫn hâm mộ trong lòng, nhưng cũng biết hoàn cảnh nhà, sẽ không đòi đi tư thục.
Tôn mẫu cười cười, nói: "Đúng, chúng ta hãy cùng chờ xem. Không nói nữa, mau đi ăn cơm, còn có rất nhiều phải làm nữa đó." Con gái nói vậy khiến cho trong lòng bà bình ổn rất nhiều. Tâm trạng đã được xoa dịu, bà cũng không chú ý tới sự khác thường của hai đứa con.
Tôn mẫu ăn cơm xong liền tất tả rời đi, cũng như lúc bà tất tả chạy tới, như vậy làm cho người ta không kịp chuẩn bị, Tôn Duẫn chờ mẹ đi rồi mới hỏi tỷ tỷ mình: "Tỷ, tỷ nói chuyện đi học này như thế nào? Chu Sơn có thể rời khỏi thôn này, lên trấn ở hay không?" Hắn rất sợ, hắn muốn cố gắng đứng cùng vị trí với Chu Sơn, hiện tại Chu Sơn đi học, hắn sợ sau này hắn chỉ có thể nhìn Chu Sơn đầy ngưỡng mộ.
Tôn Duẫn thật không dám nghĩ, đấy không phải là kết quả hắn muốn.
Đại đệ nói vậy, Tôn Huệ thoáng cái đã bắt được ý tứ bên trong, nàng nhìn hắn: "Có phải đệ cũng muốn đi học hay không ? Học rồi biết chữ." Tôn Duẫn không dám nhìn vào mắt tỷ tỷ mình, gật đầu khẽ đến mức khó có thể nhìn ra, mạnh miệng nói: "Cũng không muốn đi lắm, chẳng qua là muốn học viết tên mình, không thể đến chết cũng không biết tên mình viết như thế nào đúng không ạ? Những thứ khác thì thôi."
"Yên tâm đi, sẽ có cơ hội." Tôn Huệ nói. Hiện tại nàng đã có tính toán , đang suy nghĩ làm sao để thực hiện, Đại đệ có cái ý nghĩ này rất tốt, nàng còn sợ đệ đệ mình không thích học tập ấy chứ!
"Tỷ, chúng ta cũng không có nhiều tiền đi tư thục học đâu! Tỷ ngàn vạn lần đừng gạt đệ đưa tiền cho tiên sinh, đến lúc đó đệ sẽ không đi đâu." Tôn Duẫn nghe thấy tỷ tỷ nói có cơ hội, sợ tới mức vội vàng nói ra bản thân sẽ không đi tư thục, hắn chỉ sợ tỷ tỷ mình trực tiếp đưa tiền cho tiên sinh. Trong nhận thức của hắn, tỷ tỷ muốn làm gì thì sẽ đi làm ngay, lần trước mua la la cũng vậy, nhiều tiền như vậy nói mua là mua luôn.
Tôn Huệ dở khóc dở cười, lắc đầu nói: "Đệ nói cái gì đó! Tỷ của đệ hiện tại không có nhiều tiền như vậy, tiền trả công cho thầy giáo tỷ chưa đóng nổi, yên tâm đi, ta nói cơ hội không phải nói vào tư thục học." Tôn Duẫn ánh mắt tối đi, hơi thất vọng, miệng lại nói: "Như vậy cũng tốt, tiền không thể tiêu loạn."
Tôn Huệ nói cơ hội, là chuẩn bị mua một quyển sách tương tự Thiên Tự Văn, nàng chuẩn bị tự mình tìm tòi học tập, nàng nghĩ thế giới này không khác nhiều so với thế giới đời trước, phần lớn sản vật và tục ngữ đều giống nhau, nàng học qua thư pháp, mặc dù không chính thống, nhưng nàng biết chữ phồn thể, chỉ cần không phải chữ tiểu triện*, nàng vẫn có thể đoán ra.
/66
|