Vì muốn nhanh gọn giải quyết chuyện lấy thẻ phòng nên Hoa Miên nhận mệnh đi đằng sau Huyền Cực — Cô lò dò theo đuôi, ánh mắt như kẻ trộm lom dom nhìn chằm chằm vào bả vai và tấm lưng rộng trước mặt.
Đây quả thật là… Dáng người bước ra từ truyện tranh nha.
Eo đúng là nhỏ mà…
Như thể chỉ cần một bàn tay đã có thể ôm trọn (…)
Hoa Miên nâng tay lên nhìn nhìn lòng bàn tay, sau đó lại vươn vươn múa múa trên eo Huyền Cực —
Lúc này, ánh mắt cô không kìm được nhìn xuống mông anh, quần jean chật căng, ôm trọn lấy cái mông hoàn mỹ của người trước mặt, nương theo từng bước chân của Huyền Cực, vết quần bên dưới lại càng thêm sinh động…
Ừ, hình như mình mua quần trúng số nhỏ nhất.
Cảm giác được hơi thở của mình càng lúc càng nóng, Hoa Miên yên lặng thu tay ôm lấy chóp mũi… Cứng rắn đem dòng máu mũi sắp chảy xuôi hít ngược trở về.
Lúc hai người đứng chờ thang máy, Hoa Miên ấn nút xong thì nghiêng đầu hỏi: “Quần, quần hơi chật có phải không?”
Huyền Cực không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn nhìn xuống, sau đó im lặng đem cái áo lông hơi rộng trên người kéo xuống một chút.
Hoa Miên: “….”
Hoa Miên thấy động tác của anh, nhưng cô nào dám nhìn thử xem lúc nãy anh cúi xuống đã nhìn thấy cái gì mà mặt mày lại nghiêm trọng như vậy…. Hoa Miên nhắm mắt rồi nâng tay vỗ vỗ trán, có chút ảo não.
Huyền Cực: “Không ngại.”
Hoa Miên: “Tối nay lại lên taobao mua cho anh thêm mấy bộ nữa, lúc sáng tôi sợ anh chờ lâu sốt ruột nên mới mua bừa mấy món mặc tạm thôi…”
Hoa Miên và Huyền Cực nói chuyện câu được câu không, lúc này cửa thang máy đã mở, bên trong có một cô gái — vốn dĩ cô ấy đang cúi đầu nghịch di động, nhưng sau đó ánh mắt lại bị chiếc quần jean ôm lấy đôi chân dài của Huyền Cực hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn người thanh niên ở trên cao, gương mặt anh lạnh như tiền nhưng rất đẹp trai, cô ấy hít một hơi, tay không cẩn thận bấm nhầm nút gửi tin nhắn với nội dung “Sao em chậm chạp vậy cái đồ đồ đồ đồ đồ đồ đồ đồ đồ” gửi đi —
Cùng lúc đó, WeChat của Hoa Miên vang lên, thấy Tô Yến gửi cho mình một cái tin chẳng hiểu ra làm sao, viết nhăng cuội gì đó… Lúc này Hoa Miên theo khe hở giữa hai chân của Huyền Cực nhìn thấy một đôi giày khá quen mắt, cô nghiêng người thò đầu ra từ sau lưng Huyền Cực rồi “A” một tiếng, kinh ngạc hỏi: “Tô Yến?”
“Hoa Miên?!” Tô Yến há miệng thở dốc: “Sao em lại ở đây?”
“Em….” Hoa Miên nghĩ nghĩ: “Em đói bụng, dẫn cậu ta đi ăn cơm.”
“Cậu ta” ở đây đương nhiên là chỉ Huyền Cực đang đứng giữa hai người — lúc trước Hoa Miên nói dối anh là em họ của cô, Tô Yến cũng khờ dại tin lời… Có điều lúc này cô ấy mới sực nhớ ra quả thực có chuyện như vậy, ánh mắt nghiêm túc của cô đảo một vòng trên người Huyền Cực, sau đó gật gật đầu: “À, nhớ rồi, em họ em.”
Huyền Cực nghe vậy lại quay đầu nhìn Hoa Miên một cái.
Người đứng phía sau lại khẩn trương dùng một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm anh.
“Em họ.” Huyền Cực trầm giọng lặp lại, hình như mang theo nghi vấn.
Hoa Miên nép vào cửa thang máy, dùng khẩu hình nói: Làm sao? Tôi lớn hơn anh.
Huyền Cực lại nhìn Hoa Miên một cái thật sâu, lúc này mới chịu quay đầu lại, gật đầu nhàn nhạt đáp: “Là em họ.”
Tô Yến: “…”
Hoa Miên: “…”
Huyền Cực: “Giới thiệu chút?”
Hoa Miên: “Ặc, là… đồng nghiệp.”
Tô Yến vẻ mặt e lệ: “Xin chào, em tên Tô Yến, năm nay mười sáu tuổi.”
Hoa Miên: “…”
Tô Yến cười khanh khách nghe như tiếng gà mái già, kề vai đứng cạnh Hoa Miên sau lưng Huyền Cực, kéo cánh tay cô hì hì nói cô ấy cũng muốn đi ăn cơm, không bằng mọi người cùng nhau đi đi?
Hoa Miên cũng không có ý kiến gì, chỉ trầm mặc gật gật đầu.
Huyền Cực nhìn hình ảnh hai cô gái phản chiếu trên cửa thang máy, cảm thấy hơi kinh ngạc: Không ngờ Hoa Miên như chim sẻ sợ cành cong cũng có lúc gần gũi với người khác…
Lúc thang máy đến nhà ăn ở dưới tầng trệt, Huyền Cực cũng ngửi được mùi thức ăn, căn cứ vào nguyên tắc “không nói – không làm hành động gì kì quái thì người khác nhất định sẽ không nhận ra mình không phải người Hiện Thế”, dứt khoát nhấc chân bước ra khỏi thang máy —
Huyền Cực mới vừa đi được hai bước, Hoa Miên liền cảm thấy cánh tay đang kéo lấy mình của Tô Yến hơi cứng lại.
Hoa Miên dừng bước ngẩng đầu nhìn Tô Yến, sau đó tò mò nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy biểu tình trên mặt Tô Yến, cô cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân tại sao.
Hoa Miên đỏ mặt nhón chân che mắt Tô Yến lại: “Chị chị chị….đừng có nhìn!”
“….Là em mua quần jean?” Tô Yến kéo móng vuốt nhỏ đang che mắt mình ra, duỗi cổ kéo Hoa Miên đi về phía nhà ăn: “Không tin được, không ngờ em lại là loại này, làm vậy khác nào phạm tội.”
Tô Yến nâng tay bóp chặt chóp mũi, tay khác mãnh liệt quạt gió giảm nhiệt.
Hoa Miên thấy động tác này hơi quen mắt, ngay lập tức chỉ hận không thể đào một cái hố mà nhảy xuống.
“Em họ em có định nhúng chàm giới showbiz không?” Tô Yến hỏi: “Không phải chị nói khoác đâu, thằng nhóc này mà xuất đạo sớm ba năm — bất kể làm người mẫu hay ca sĩ hay diễn viên — một khi xuất hiện thì giờ này không có Bạch Di đâu.”
“…..Chị đừng nói vậy.” Hoa Miên chà chà gương mặt đang sung huyết: “Bạch Di cũng tốt mà.”
“Xùy, giới nghệ sĩ chỉ cần “tốt” là có thể tồn tại à?” Tô Yến cười nhạo, dùng khuỷu tay chọc chọc người bên cạnh: “Lại nói! Đưa một cái xẻng cho em em đã nói anh ta là người tốt? Nếu công ty quản lý của anh ta không nhấn mạnh hình tượng “người tốt” thì còn lâu mới tốt đến như vậy… Em cũng dễ lừa như mấy tên nhóc chân ướt chân ráo ra đời vậy.”
Hoa Miên bị Tô Yến nói đến tối tăm mặt mũi, cũng chẳng mở miệng phân trần.
Tô Yến: “Còn nữa, chị còn chưa hỏi đó, em và Bạch Di là làm sao vậy, chiều nay anh ta là người đầu tiên đến cục cảnh sát nói em xảy ra chuyện, làm sao anh ta biết được?”
“Chiều nay anh ấy là người đầu tiên ra khỏi cục cảnh sát, cảnh sát chỉ nhờ anh ấy gọi điện thoại cho em thôi.” Hoa Miên cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, thành thành thật thật nói: “Lúc ấy vừa lúc em xảy ra chuyện…”
“Anh ta dùng số cá nhân gọi cho em?”
“Hình như vậy.”
Tô Yến trừng mắt: “Em có số điện thoại của Bạch —”
Lớn giọng vậy không sợ người khác nghe thấy sao, miệng Tô Yến lại một lần nữa bị Hoa Miên bịt lại.
….
Ba người cuối cùng cũng đến nhà ăn ngồi xuống.
Hoa Miên xác nhận Huyền Cực đọc hiểu thực đơn thì đưa thực đơn cho anh, chỉ bỏ lại một câu “Muốn ăn gì thì gọi đi” rồi đứng dậy vào toilet.
Giờ ăn cơm có khác, cả nhà ăn lẫn toilet đều rất đông, Hoa Miên xếp hàng mất một lúc mới xong, lúc quay về bàn thì hai người kia đã gọi món đâu vào đó… Tô Yến rất có hứng thú với Huyền Cực, lúc Hoa Miên quay lại vừa vặn nghe thấy cô nàng đang hỏi Huyền Cực học đại học ở đâu.
Huyền Cực trả lời rất nghiêm túc: “Lúc bốn tuổi phụ thân từng mời tiên sinh đến giảng bài, lúc đó ta đã tiếp xúc với con đường học vấn… sau đó cũng miệt mài theo đuổi một thời gian.”
Tô Yến nghe mà chẳng hiểu gì cả, Hoa Miên nghe được thì da đầu tê dại, vội vàng đánh gãy cuộc đối thoại ông nói gà bà nói vịt của hai người, ngồi xuống chính giữa hai người họ, lúc này Tô Yến móc điện thoại ra nghịch một lúc, lại cười hỏi: “Cậu có WeChat không?”
Thấy vẻ mặt Huyền Cực hoang mang, bộ dạng tò mò, Hoa Miên hận không thể đem Tô Yến ngồi ở góc bàn ném văng ra ngoài… Bên này Huyền Cực nhân lúc Tô Yến đang xác nhận thực đơn với phục vụ, nhỏ giọng hỏi Hoa Miên: “‘WeChat’ là cái gì vậy? Vì sao ai cũng nhắc tới nó? Từ ông chủ tiệm cầm đồ đến vị bằng hữu này của cô —”
“Là công cụ thông tin ở Hiện Thế.” Hoa Miên nói: “Anh không cần có, không có ích gì đến chuyện tìm vỏ kiếm hết.”
Huyền Cực vừa nghe không liên quan đến việc tìm vỏ kiếm lập tức không có hứng thú, chỉ ngồi thẳng im lặng chờ đồ ăn…. Một chốc sau đồ ăn cũng được dọn lên, Hoa Miên nhìn thôi cũng thấy choáng váng đầu óc —
Bao tử hầm gà.
Bọn họ chỉ có ba người, sao lại gọi tô canh lớn như vậy?
Nhưng mấy món tiếp theo càng khiến cô há hốc mồm —
Rau xào hải sản.
Cá hoa vàng hấp.
Miến bào ngư.
Tổ yến chưng nấm tuyết.
Từng món từng món được bưng lên, chờ đến khi món tráng miệng cũng được bưng lên Hoa Miên mới kịp nhận ra có chỗ nào không đúng, cô định tìm người phục vụ đến để hỏi, ba người mà ăn tận ba món mặn một món canh một tráng miệng, chỉ riêng dĩa cá hấp đã 688 tệ, dĩa rau xào ít nhiều cũng phải 60 tệ…
Chầu này tính sơ sơ đã tốn hết một ngàn ba rồi, bằng một phần mười tiền lương mỗi tháng của Hoa Miên, số tiền này đừng nói có thể mang đi mua cơm hộp, còn bằng cả tiền cơm một tuần liền của cô đó… Hoa Miên nhìn bàn ăn mà mắt muốn nổi đom đóm, cô có cảm giác hình như đại não của mình vẫn còn đang hứng chịu di chứng của vụ tai nạn lúc sáng, cả bầu trời như đang quay trên đầu.
Lúc này phục vụ đã bưng hết thức ăn lên rồi, muốn lui sợ rằng không còn kịp nữa, Hoa Miên còn chú ý đến mấy nhân viên của đoàn làm phim ngồi bàn bên cạnh đang nhìn bàn thức ăn hoa lệ của bọn cô chằm chằm, miệng họ còn đang ngậm khoai tây, gương mặt không giấu được vẻ hâm mộ.
“….Này.” Tô Yến nhìn dĩa cá hấp giá 688 tệ be bé trước mặt: “Em họ em gọi món đủ tàn nhẫn, chị nghe mà không chen vào được, hay thằng nhóc này là phú nhị đại?”
“….Bữa, bữa cơm này chẳng lẽ không phải em mời?” Hoa Miên mờ mịt hỏi.
Tô Yến: “Em mời?”
Hoa Miên trầm mặc gật đầu.
Tô Yến thấy cô gật đầu cũng trầm mặc theo, sau đó đồng tình nói: “Vậy em ăn nhiều một chút, mười ngày tới không phải ăn mì gói thì là cơm hộp rồi.”
Hoa Miên: “…”
“Cô đang bị thương, phải tầm bổ.” Huyền Cực nhàn nhạt đẩy thức ăn đến trước mặt Hoa Miên: “Ăn ít hải sản với bào ngư thôi, cẩn thận miệng vết thương bị tích tụ…”
Ngực tôi đang bị tích tụ đây này, một bữa cơm ăn hết một ngàn ba, bộ là yến tiệc của thần tiên chắc!
Hoa Miên gần như bóp nát quyển menu trong tay, cô trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài một hơi —
Nhưng thức ăn đã đem lên hết rồi, không ăn cũng phải ăn.
Hoa Miên cầm đũa, lần đầu ôm tâm tư “no chết ở chốn này cũng phải ăn hết” bi tráng nhét đồ ăn vào miệng… Cũng may đồ ăn ở khách sạn đắt nhưng cũng ngon, một bàn cơm này tuy đắt muốn chết nhưng Hoa Miên cũng vùi đầu ăn không ít —
Lớn bằng chừng này nhưng lại là lần đầu tiên cô được ăn tổ yến, cũng chẳng có vị gì đặc biệt, bỏ vào mồm rồi nuốt thôi, lưu lại cũng chỉ có mùi vị đau lòng;
Cá hoa vàng giá 688 tệ cũng không khác gì cá trám cỏ;
Bào ngư còn chưa ăn đủ hai miếng, lúc cô định duỗi tay gắp miếng tiếp theo đã bị người khác chặn đũa, giằng co ba giây, Hoa Miên đành nhu nhược gắp món khác.
Canh bao tử heo nấu thịt gà ăn rất chắc bụng, quả không làm một nồi canh giá 258 tệ thất vọng;
Có điều dĩa rau cải trắng 60 tệ nhìn kiểu gì cũng thấy toàn cải trắng…
Hoa Miên phá lệ ăn hai bát cơm.
Thẳng đến khi cô cảm thấy nếu mình còn ăn thêm miếng nào thì phải chống tường mới ra nổi nhà ăn mới chịu buông đũa.
Sau đó quay đầu nhìn Huyền Cực ngồi bên cạnh, một bàn tay anh cầm bát, tay khác cầm đũa, dáng gắp đồ ăn rất vững, chỉ gắp những món rau dưa ở gần mình, nhai thức ăn cũng không phát ra tiếng động, lúc nuốt vào cũng thế — hoàn toàn là tư thế ăn cơm của quý tộc, đối diện với bàn thức ăn giá một ngàn ba này cũng không thấy có gì không ổn.
…Nếu đúng như lời anh nói, anh là chủ nhân của Vô Lượng thần điện, là lãnh tụ của Nhân tộc, tương lai lại là người thừa kế của Chư Hạ đại lục, từ bé đã ăn sơn hào hải vị mà lớn lên, điều này cũng không thể trách được.
Tâm tình Lương Triều Vĩ không tốt thì người ta lập tức đi Luân Đôn chọc bồ câu, ai dám nói anh đang ra vẻ?
Nghĩ vậy, Hoa Miên vươn tay sờ lớp băng trên đầu, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy buồn buồn…. Cô đưa mắt mong ngóng nhìn Huyền Cực dùng bữa xong, lại cười hì gì đưa khăn giấy lau miệng cho anh như tiểu thái giám, nhỏ giọng hỏi: “Muốn đi rửa tay không?”
Huyền Cực gật gật đầu.
Hoa Miên chỉ hướng toilet cho anh. Tô Yến ngồi bên cạnh còn đang vui vẻ lạc quan thu dọn chiến trường còn sót lại, ngẩng đầu nhìn Huyền Cực đã rời đi, sau đó quay qua nhắc nhở: “Em nên đi tính tiền đi.”
Hoa Miên: “…Vui sướng khi người gặp họa, găm chị ở đây rửa chén.”
Cô nhẹ nhàng ném lại một câu nửa vui nửa giận, lúc này Hoa Miên đã chấp nhận được bi kịch phải tốn một ngàn ba cho bữa cơm này, cô đứng lên đi về phía quầy thu ngân — kết quả gần đến nơi đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở đó.
Giờ này trong tay anh đang cầm một cái túi hơi sờn, dưới ánh mắt kì lạ của người phục vụ, anh móc ra một tờ tiền, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Ngươi nói đây là một trăm tệ?”
Người phục vụ gật đầu, Huyền Cực thấy thế thì lấy hơn nửa số tiền trong tay đưa cho anh ta.
Hoa Miên: “……”
Hoa Miên bước nhanh đến kéo ống tay áo Huyền Cực — anh đã nghe thấy tiếng bước chân hoặc ngửi thấy hơi thở của cô nên không quá bất ngờ, chỉ cúi đầu hỏi: “Sao cô lại ra đây?”
“Câu này tôi hỏi mới đúng.” Hoa Miên nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
“Tính tiền.”
“….Ai bảo anh tính?”
“Bằng không?”
“Tôi tính đó!”
“Không được.” Huyền Cực lấy lại tiền thừa chỗ người phục vụ rồi dẫn Hoa Miên ra khỏi quầy thu ngân: “Tự cổ chí kim, chưa bao giờ nghe qua chuyện nữ tử lại là người chiêu đãi.”
Đồ nam ung thư.
“….Thuê phòng xong tiền thừa của anh không còn bao nhiêu, bây giờ manh mối tìm vỏ kiếm không có, anh không biết còn phải ngồi ngốc ở chỗ này bao lâu nữa, một bộ quần áo nhất định không đủ, còn phải ăn cơm nữa!” Hoa Miên nhón chân, duỗi tay bỏ tay anh ra, sau đó ngoái đầu nhìn vào túi tiền trong tay anh, không ý thức rằng giọng điều lúc này của mình như đang giáo huấn người khác: “Để tôi xem còn thừa bao nhiêu? Một, hai, ba…”
Hoa Miên nghiêm túc đếm, phát hiện bữa cơm này khiến Huyền Cực tiêu hết gần nửa số tiền còn lại.
“Chút tiền còn dư lại chưa đủ mua hai bộ quần áo nữa.” Hoa Miên thở dài: “Anh có cách nào lấy vàng ở bên kia đem qua đây đổi tiền mặt không?”
Huyền Cực: “… Cửa không gian liên kết giữa Hiện Thế và Chư Hạ mới mở lúc trung tuần*, lần mở tiếp theo là 52 ngày sau.”
*Một tháng chia ra 3 tuần: Thượng tuần, trung tuần, hạ tuần – mỗi tuần 10 ngày.
Hoa Miên nhìn Huyền Cực, hiểu rõ: “Vậy xem ra không được.”
Huyền Cực rũ mắt xuống, nhàn nhạt đáp: “Không cần lo lắng, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể biến thành người tha hương chết đói.”
Anh nói rất nghiêm túc, Hoa Miên nghe xong thì sửng sốt đến mức quên cả buông tay anh ra, cô ngẩng đầu nhìn anh khí thế ngời ngời — thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, sau đó “phụt” một tiếng cười khẽ, nửa khuôn mặt lại rúc vào cổ áo.
Cô buông Huyền Cực ra lui về sau hai bước: “Anh đã hai lần cứu mạng tôi, sao tôi dám đến chỗ anh ăn không uống không chứ…”
Huyền Cực: “Kẻ hèn làm việc nhỏ, Hoa Miên cô nương đừng để trong lòng…”
Giọng nói của Hoa Miên mơ hồ truyền ra từ cổ áo: “Bỏ hai chữ ‘cô nương’ đi.”
Huyền Cực: “…Kẻ hèn làm việc nhỏ, Hoa Miên đừng để trong lòng…”
Lời vừa buông, khóe mắt người nọ đứng cách đó không xa hơi cong xong, Huyền Cực cũng tự ý thức được cách xưng hô này hình như quá thân mật…
Tuy rằng chỉ gọi tên cô mà thôi, nhưng không khí hiện tại khiến người ta cảm thấy khẩn trương.
Lần này, anh phá lệ chủ động rời tầm mắt sang chỗ khác.
…
Buổi tối.
Phố rực rỡ lên đèn.
Hoa Miên chào tạm biệt Huyền Cực và Tô Yến rồi trở lại phòng.
Cô nghiêm túc tắm rửa hòng xóa đi vận đen ám vào người cả ngày nay rồi thay áo tắm dài bước ra, cô tháo mũ tắm xuống sửa sang lại đống băng gạc trên đầu sau đó mở đèn ngồi xuống trước bàn —
Đầu tiên là lên taobao mua vài bộ quần áo mùa đông cho đàn ông, tiếp theo đỏ mặt đặt thêm mấy cái quần cộc khiến Hoa Miên có cảm giác mình sắp biến thành “hái hoa tặc”.
Cô buông di động, mở quyển nhật kí trên bàn ra.
Bây giờ người trẻ có thói quen viết nhật kí không nhiều lắm, Hoa Miên cũng được xem là một trong số đó — hình như cô có sở thích giống người già… Hoa Miên mở nắp hạ bút, từng nét bút dừng trên trang giấy phát ra âm thanh sàn sạt…
【Ngày 31 tháng 11.
Hôm nay dường như là ngày dài nhất từ trước đến nay.
Buổi sáng bị Vương Ca gọi lên sân thượng, lúc bị lôi kéo mình tưởng như sắp chết, đột nhiên có một người từ trên trời giáng xuống tóm lấy Vương Ca nhảy từ tầng 22 xuống, đã cứu mình;
Giữa trưa đang lái xe, vì nghe điện thoại nên mới tấp vào ven đường, suýt chút nữa là bị thép đè chết, lại có một người từ trên trời giáng xuống, đem khối thép chém thành hai nửa, lại cứu mình;
Cả người đến giờ đều có cảm giác không hiểu tại sao mọi chuyện lại ập đến như vậy — tóm lại là rất xui xẻo, trên đầu quấn băng dày đến dọa người, thật ra não chỉ chịu một chấn động rất nhỏ mà thôi. Nhưng mình vẫn nhân cơ hội mè nheo với lão Mục, có thể nói là cực kì vô sỉ.
Buổi tối ăn rất ngon, vẫn là người kia, lại là người kia, anh ta lại dùng một nửa gia tài đi mời cơm — lý do là không thể để con gái mời cơm — cách nói đó hình như có khuynh hướng của Mary Sue, nhưng tình huống lúc đó chính là như vậy…
Ừm, người này…
Dịch Huyền Cực, đúng là một nam ung thư vô cùng kì lạ.
Lúc nãy nói “ngủ ngon” với anh ta, dường như anh ta còn chưa nghĩ đến chuyện đêm nay sẽ tận hưởng “thành quả” của việc chi tiền như thế nào.
….Mình đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với anh ta.
Bắt đầu từ lúc gặp gỡ, nhật kí của mình cứ liên tục xuất hiện những chuyện như vậy —
A, sẽ chịu trách nhiệm chính là sẽ không để anh ta bị đói chết, cho đến khi tìm được……】
Ngòi bút ngừng lại, Hoa Miên gian nan cắn cắn nắp bút, sau đó duỗi tay khép nhật kí lại.
Cô tắt đèn, nương theo ánh sáng phản quang của nền tuyết đọng lại trên ban công bò lên giường, vừa mới nằm xuống đã nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” truyền đến từ phòng bên cạnh, dường như có ai đang đứng ngoài ban công bên đó.
Sau đó Hoa Miên thấy trước cửa sổ phòng mình có một bóng đen vụt qua —
Hoa Miên: “…”
Đại khái đêm đen gió lớn, người nào đó lại muốn nhảy cửa sổ tìm vỏ kiếm rồi.
Cô kéo chăn qua cằm, che đi nụ cười nhẹ bên khóe môi —
Vậy thì, ngủ ngon, ung thư tiên sinh.
Haizz dạo này chương nào cũng dài gấp đôi
Đây quả thật là… Dáng người bước ra từ truyện tranh nha.
Eo đúng là nhỏ mà…
Như thể chỉ cần một bàn tay đã có thể ôm trọn (…)
Hoa Miên nâng tay lên nhìn nhìn lòng bàn tay, sau đó lại vươn vươn múa múa trên eo Huyền Cực —
Lúc này, ánh mắt cô không kìm được nhìn xuống mông anh, quần jean chật căng, ôm trọn lấy cái mông hoàn mỹ của người trước mặt, nương theo từng bước chân của Huyền Cực, vết quần bên dưới lại càng thêm sinh động…
Ừ, hình như mình mua quần trúng số nhỏ nhất.
Cảm giác được hơi thở của mình càng lúc càng nóng, Hoa Miên yên lặng thu tay ôm lấy chóp mũi… Cứng rắn đem dòng máu mũi sắp chảy xuôi hít ngược trở về.
Lúc hai người đứng chờ thang máy, Hoa Miên ấn nút xong thì nghiêng đầu hỏi: “Quần, quần hơi chật có phải không?”
Huyền Cực không nói gì, chỉ cúi đầu nhìn nhìn xuống, sau đó im lặng đem cái áo lông hơi rộng trên người kéo xuống một chút.
Hoa Miên: “….”
Hoa Miên thấy động tác của anh, nhưng cô nào dám nhìn thử xem lúc nãy anh cúi xuống đã nhìn thấy cái gì mà mặt mày lại nghiêm trọng như vậy…. Hoa Miên nhắm mắt rồi nâng tay vỗ vỗ trán, có chút ảo não.
Huyền Cực: “Không ngại.”
Hoa Miên: “Tối nay lại lên taobao mua cho anh thêm mấy bộ nữa, lúc sáng tôi sợ anh chờ lâu sốt ruột nên mới mua bừa mấy món mặc tạm thôi…”
Hoa Miên và Huyền Cực nói chuyện câu được câu không, lúc này cửa thang máy đã mở, bên trong có một cô gái — vốn dĩ cô ấy đang cúi đầu nghịch di động, nhưng sau đó ánh mắt lại bị chiếc quần jean ôm lấy đôi chân dài của Huyền Cực hấp dẫn, ngẩng đầu nhìn người thanh niên ở trên cao, gương mặt anh lạnh như tiền nhưng rất đẹp trai, cô ấy hít một hơi, tay không cẩn thận bấm nhầm nút gửi tin nhắn với nội dung “Sao em chậm chạp vậy cái đồ đồ đồ đồ đồ đồ đồ đồ đồ” gửi đi —
Cùng lúc đó, WeChat của Hoa Miên vang lên, thấy Tô Yến gửi cho mình một cái tin chẳng hiểu ra làm sao, viết nhăng cuội gì đó… Lúc này Hoa Miên theo khe hở giữa hai chân của Huyền Cực nhìn thấy một đôi giày khá quen mắt, cô nghiêng người thò đầu ra từ sau lưng Huyền Cực rồi “A” một tiếng, kinh ngạc hỏi: “Tô Yến?”
“Hoa Miên?!” Tô Yến há miệng thở dốc: “Sao em lại ở đây?”
“Em….” Hoa Miên nghĩ nghĩ: “Em đói bụng, dẫn cậu ta đi ăn cơm.”
“Cậu ta” ở đây đương nhiên là chỉ Huyền Cực đang đứng giữa hai người — lúc trước Hoa Miên nói dối anh là em họ của cô, Tô Yến cũng khờ dại tin lời… Có điều lúc này cô ấy mới sực nhớ ra quả thực có chuyện như vậy, ánh mắt nghiêm túc của cô đảo một vòng trên người Huyền Cực, sau đó gật gật đầu: “À, nhớ rồi, em họ em.”
Huyền Cực nghe vậy lại quay đầu nhìn Hoa Miên một cái.
Người đứng phía sau lại khẩn trương dùng một đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm anh.
“Em họ.” Huyền Cực trầm giọng lặp lại, hình như mang theo nghi vấn.
Hoa Miên nép vào cửa thang máy, dùng khẩu hình nói: Làm sao? Tôi lớn hơn anh.
Huyền Cực lại nhìn Hoa Miên một cái thật sâu, lúc này mới chịu quay đầu lại, gật đầu nhàn nhạt đáp: “Là em họ.”
Tô Yến: “…”
Hoa Miên: “…”
Huyền Cực: “Giới thiệu chút?”
Hoa Miên: “Ặc, là… đồng nghiệp.”
Tô Yến vẻ mặt e lệ: “Xin chào, em tên Tô Yến, năm nay mười sáu tuổi.”
Hoa Miên: “…”
Tô Yến cười khanh khách nghe như tiếng gà mái già, kề vai đứng cạnh Hoa Miên sau lưng Huyền Cực, kéo cánh tay cô hì hì nói cô ấy cũng muốn đi ăn cơm, không bằng mọi người cùng nhau đi đi?
Hoa Miên cũng không có ý kiến gì, chỉ trầm mặc gật gật đầu.
Huyền Cực nhìn hình ảnh hai cô gái phản chiếu trên cửa thang máy, cảm thấy hơi kinh ngạc: Không ngờ Hoa Miên như chim sẻ sợ cành cong cũng có lúc gần gũi với người khác…
Lúc thang máy đến nhà ăn ở dưới tầng trệt, Huyền Cực cũng ngửi được mùi thức ăn, căn cứ vào nguyên tắc “không nói – không làm hành động gì kì quái thì người khác nhất định sẽ không nhận ra mình không phải người Hiện Thế”, dứt khoát nhấc chân bước ra khỏi thang máy —
Huyền Cực mới vừa đi được hai bước, Hoa Miên liền cảm thấy cánh tay đang kéo lấy mình của Tô Yến hơi cứng lại.
Hoa Miên dừng bước ngẩng đầu nhìn Tô Yến, sau đó tò mò nhìn theo ánh mắt của cô ấy, thấy biểu tình trên mặt Tô Yến, cô cũng lờ mờ đoán ra nguyên nhân tại sao.
Hoa Miên đỏ mặt nhón chân che mắt Tô Yến lại: “Chị chị chị….đừng có nhìn!”
“….Là em mua quần jean?” Tô Yến kéo móng vuốt nhỏ đang che mắt mình ra, duỗi cổ kéo Hoa Miên đi về phía nhà ăn: “Không tin được, không ngờ em lại là loại này, làm vậy khác nào phạm tội.”
Tô Yến nâng tay bóp chặt chóp mũi, tay khác mãnh liệt quạt gió giảm nhiệt.
Hoa Miên thấy động tác này hơi quen mắt, ngay lập tức chỉ hận không thể đào một cái hố mà nhảy xuống.
“Em họ em có định nhúng chàm giới showbiz không?” Tô Yến hỏi: “Không phải chị nói khoác đâu, thằng nhóc này mà xuất đạo sớm ba năm — bất kể làm người mẫu hay ca sĩ hay diễn viên — một khi xuất hiện thì giờ này không có Bạch Di đâu.”
“…..Chị đừng nói vậy.” Hoa Miên chà chà gương mặt đang sung huyết: “Bạch Di cũng tốt mà.”
“Xùy, giới nghệ sĩ chỉ cần “tốt” là có thể tồn tại à?” Tô Yến cười nhạo, dùng khuỷu tay chọc chọc người bên cạnh: “Lại nói! Đưa một cái xẻng cho em em đã nói anh ta là người tốt? Nếu công ty quản lý của anh ta không nhấn mạnh hình tượng “người tốt” thì còn lâu mới tốt đến như vậy… Em cũng dễ lừa như mấy tên nhóc chân ướt chân ráo ra đời vậy.”
Hoa Miên bị Tô Yến nói đến tối tăm mặt mũi, cũng chẳng mở miệng phân trần.
Tô Yến: “Còn nữa, chị còn chưa hỏi đó, em và Bạch Di là làm sao vậy, chiều nay anh ta là người đầu tiên đến cục cảnh sát nói em xảy ra chuyện, làm sao anh ta biết được?”
“Chiều nay anh ấy là người đầu tiên ra khỏi cục cảnh sát, cảnh sát chỉ nhờ anh ấy gọi điện thoại cho em thôi.” Hoa Miên cúi đầu nhìn chằm chằm mũi chân mình, thành thành thật thật nói: “Lúc ấy vừa lúc em xảy ra chuyện…”
“Anh ta dùng số cá nhân gọi cho em?”
“Hình như vậy.”
Tô Yến trừng mắt: “Em có số điện thoại của Bạch —”
Lớn giọng vậy không sợ người khác nghe thấy sao, miệng Tô Yến lại một lần nữa bị Hoa Miên bịt lại.
….
Ba người cuối cùng cũng đến nhà ăn ngồi xuống.
Hoa Miên xác nhận Huyền Cực đọc hiểu thực đơn thì đưa thực đơn cho anh, chỉ bỏ lại một câu “Muốn ăn gì thì gọi đi” rồi đứng dậy vào toilet.
Giờ ăn cơm có khác, cả nhà ăn lẫn toilet đều rất đông, Hoa Miên xếp hàng mất một lúc mới xong, lúc quay về bàn thì hai người kia đã gọi món đâu vào đó… Tô Yến rất có hứng thú với Huyền Cực, lúc Hoa Miên quay lại vừa vặn nghe thấy cô nàng đang hỏi Huyền Cực học đại học ở đâu.
Huyền Cực trả lời rất nghiêm túc: “Lúc bốn tuổi phụ thân từng mời tiên sinh đến giảng bài, lúc đó ta đã tiếp xúc với con đường học vấn… sau đó cũng miệt mài theo đuổi một thời gian.”
Tô Yến nghe mà chẳng hiểu gì cả, Hoa Miên nghe được thì da đầu tê dại, vội vàng đánh gãy cuộc đối thoại ông nói gà bà nói vịt của hai người, ngồi xuống chính giữa hai người họ, lúc này Tô Yến móc điện thoại ra nghịch một lúc, lại cười hỏi: “Cậu có WeChat không?”
Thấy vẻ mặt Huyền Cực hoang mang, bộ dạng tò mò, Hoa Miên hận không thể đem Tô Yến ngồi ở góc bàn ném văng ra ngoài… Bên này Huyền Cực nhân lúc Tô Yến đang xác nhận thực đơn với phục vụ, nhỏ giọng hỏi Hoa Miên: “‘WeChat’ là cái gì vậy? Vì sao ai cũng nhắc tới nó? Từ ông chủ tiệm cầm đồ đến vị bằng hữu này của cô —”
“Là công cụ thông tin ở Hiện Thế.” Hoa Miên nói: “Anh không cần có, không có ích gì đến chuyện tìm vỏ kiếm hết.”
Huyền Cực vừa nghe không liên quan đến việc tìm vỏ kiếm lập tức không có hứng thú, chỉ ngồi thẳng im lặng chờ đồ ăn…. Một chốc sau đồ ăn cũng được dọn lên, Hoa Miên nhìn thôi cũng thấy choáng váng đầu óc —
Bao tử hầm gà.
Bọn họ chỉ có ba người, sao lại gọi tô canh lớn như vậy?
Nhưng mấy món tiếp theo càng khiến cô há hốc mồm —
Rau xào hải sản.
Cá hoa vàng hấp.
Miến bào ngư.
Tổ yến chưng nấm tuyết.
Từng món từng món được bưng lên, chờ đến khi món tráng miệng cũng được bưng lên Hoa Miên mới kịp nhận ra có chỗ nào không đúng, cô định tìm người phục vụ đến để hỏi, ba người mà ăn tận ba món mặn một món canh một tráng miệng, chỉ riêng dĩa cá hấp đã 688 tệ, dĩa rau xào ít nhiều cũng phải 60 tệ…
Chầu này tính sơ sơ đã tốn hết một ngàn ba rồi, bằng một phần mười tiền lương mỗi tháng của Hoa Miên, số tiền này đừng nói có thể mang đi mua cơm hộp, còn bằng cả tiền cơm một tuần liền của cô đó… Hoa Miên nhìn bàn ăn mà mắt muốn nổi đom đóm, cô có cảm giác hình như đại não của mình vẫn còn đang hứng chịu di chứng của vụ tai nạn lúc sáng, cả bầu trời như đang quay trên đầu.
Lúc này phục vụ đã bưng hết thức ăn lên rồi, muốn lui sợ rằng không còn kịp nữa, Hoa Miên còn chú ý đến mấy nhân viên của đoàn làm phim ngồi bàn bên cạnh đang nhìn bàn thức ăn hoa lệ của bọn cô chằm chằm, miệng họ còn đang ngậm khoai tây, gương mặt không giấu được vẻ hâm mộ.
“….Này.” Tô Yến nhìn dĩa cá hấp giá 688 tệ be bé trước mặt: “Em họ em gọi món đủ tàn nhẫn, chị nghe mà không chen vào được, hay thằng nhóc này là phú nhị đại?”
“….Bữa, bữa cơm này chẳng lẽ không phải em mời?” Hoa Miên mờ mịt hỏi.
Tô Yến: “Em mời?”
Hoa Miên trầm mặc gật đầu.
Tô Yến thấy cô gật đầu cũng trầm mặc theo, sau đó đồng tình nói: “Vậy em ăn nhiều một chút, mười ngày tới không phải ăn mì gói thì là cơm hộp rồi.”
Hoa Miên: “…”
“Cô đang bị thương, phải tầm bổ.” Huyền Cực nhàn nhạt đẩy thức ăn đến trước mặt Hoa Miên: “Ăn ít hải sản với bào ngư thôi, cẩn thận miệng vết thương bị tích tụ…”
Ngực tôi đang bị tích tụ đây này, một bữa cơm ăn hết một ngàn ba, bộ là yến tiệc của thần tiên chắc!
Hoa Miên gần như bóp nát quyển menu trong tay, cô trầm mặc một lúc lâu rồi thở dài một hơi —
Nhưng thức ăn đã đem lên hết rồi, không ăn cũng phải ăn.
Hoa Miên cầm đũa, lần đầu ôm tâm tư “no chết ở chốn này cũng phải ăn hết” bi tráng nhét đồ ăn vào miệng… Cũng may đồ ăn ở khách sạn đắt nhưng cũng ngon, một bàn cơm này tuy đắt muốn chết nhưng Hoa Miên cũng vùi đầu ăn không ít —
Lớn bằng chừng này nhưng lại là lần đầu tiên cô được ăn tổ yến, cũng chẳng có vị gì đặc biệt, bỏ vào mồm rồi nuốt thôi, lưu lại cũng chỉ có mùi vị đau lòng;
Cá hoa vàng giá 688 tệ cũng không khác gì cá trám cỏ;
Bào ngư còn chưa ăn đủ hai miếng, lúc cô định duỗi tay gắp miếng tiếp theo đã bị người khác chặn đũa, giằng co ba giây, Hoa Miên đành nhu nhược gắp món khác.
Canh bao tử heo nấu thịt gà ăn rất chắc bụng, quả không làm một nồi canh giá 258 tệ thất vọng;
Có điều dĩa rau cải trắng 60 tệ nhìn kiểu gì cũng thấy toàn cải trắng…
Hoa Miên phá lệ ăn hai bát cơm.
Thẳng đến khi cô cảm thấy nếu mình còn ăn thêm miếng nào thì phải chống tường mới ra nổi nhà ăn mới chịu buông đũa.
Sau đó quay đầu nhìn Huyền Cực ngồi bên cạnh, một bàn tay anh cầm bát, tay khác cầm đũa, dáng gắp đồ ăn rất vững, chỉ gắp những món rau dưa ở gần mình, nhai thức ăn cũng không phát ra tiếng động, lúc nuốt vào cũng thế — hoàn toàn là tư thế ăn cơm của quý tộc, đối diện với bàn thức ăn giá một ngàn ba này cũng không thấy có gì không ổn.
…Nếu đúng như lời anh nói, anh là chủ nhân của Vô Lượng thần điện, là lãnh tụ của Nhân tộc, tương lai lại là người thừa kế của Chư Hạ đại lục, từ bé đã ăn sơn hào hải vị mà lớn lên, điều này cũng không thể trách được.
Tâm tình Lương Triều Vĩ không tốt thì người ta lập tức đi Luân Đôn chọc bồ câu, ai dám nói anh đang ra vẻ?
Nghĩ vậy, Hoa Miên vươn tay sờ lớp băng trên đầu, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy buồn buồn…. Cô đưa mắt mong ngóng nhìn Huyền Cực dùng bữa xong, lại cười hì gì đưa khăn giấy lau miệng cho anh như tiểu thái giám, nhỏ giọng hỏi: “Muốn đi rửa tay không?”
Huyền Cực gật gật đầu.
Hoa Miên chỉ hướng toilet cho anh. Tô Yến ngồi bên cạnh còn đang vui vẻ lạc quan thu dọn chiến trường còn sót lại, ngẩng đầu nhìn Huyền Cực đã rời đi, sau đó quay qua nhắc nhở: “Em nên đi tính tiền đi.”
Hoa Miên: “…Vui sướng khi người gặp họa, găm chị ở đây rửa chén.”
Cô nhẹ nhàng ném lại một câu nửa vui nửa giận, lúc này Hoa Miên đã chấp nhận được bi kịch phải tốn một ngàn ba cho bữa cơm này, cô đứng lên đi về phía quầy thu ngân — kết quả gần đến nơi đã trông thấy một bóng dáng quen thuộc đứng ở đó.
Giờ này trong tay anh đang cầm một cái túi hơi sờn, dưới ánh mắt kì lạ của người phục vụ, anh móc ra một tờ tiền, giọng nói vô cùng nghiêm túc: “Ngươi nói đây là một trăm tệ?”
Người phục vụ gật đầu, Huyền Cực thấy thế thì lấy hơn nửa số tiền trong tay đưa cho anh ta.
Hoa Miên: “……”
Hoa Miên bước nhanh đến kéo ống tay áo Huyền Cực — anh đã nghe thấy tiếng bước chân hoặc ngửi thấy hơi thở của cô nên không quá bất ngờ, chỉ cúi đầu hỏi: “Sao cô lại ra đây?”
“Câu này tôi hỏi mới đúng.” Hoa Miên nhíu mày: “Anh làm gì vậy?”
“Tính tiền.”
“….Ai bảo anh tính?”
“Bằng không?”
“Tôi tính đó!”
“Không được.” Huyền Cực lấy lại tiền thừa chỗ người phục vụ rồi dẫn Hoa Miên ra khỏi quầy thu ngân: “Tự cổ chí kim, chưa bao giờ nghe qua chuyện nữ tử lại là người chiêu đãi.”
Đồ nam ung thư.
“….Thuê phòng xong tiền thừa của anh không còn bao nhiêu, bây giờ manh mối tìm vỏ kiếm không có, anh không biết còn phải ngồi ngốc ở chỗ này bao lâu nữa, một bộ quần áo nhất định không đủ, còn phải ăn cơm nữa!” Hoa Miên nhón chân, duỗi tay bỏ tay anh ra, sau đó ngoái đầu nhìn vào túi tiền trong tay anh, không ý thức rằng giọng điều lúc này của mình như đang giáo huấn người khác: “Để tôi xem còn thừa bao nhiêu? Một, hai, ba…”
Hoa Miên nghiêm túc đếm, phát hiện bữa cơm này khiến Huyền Cực tiêu hết gần nửa số tiền còn lại.
“Chút tiền còn dư lại chưa đủ mua hai bộ quần áo nữa.” Hoa Miên thở dài: “Anh có cách nào lấy vàng ở bên kia đem qua đây đổi tiền mặt không?”
Huyền Cực: “… Cửa không gian liên kết giữa Hiện Thế và Chư Hạ mới mở lúc trung tuần*, lần mở tiếp theo là 52 ngày sau.”
*Một tháng chia ra 3 tuần: Thượng tuần, trung tuần, hạ tuần – mỗi tuần 10 ngày.
Hoa Miên nhìn Huyền Cực, hiểu rõ: “Vậy xem ra không được.”
Huyền Cực rũ mắt xuống, nhàn nhạt đáp: “Không cần lo lắng, nam tử hán đại trượng phu, sao có thể biến thành người tha hương chết đói.”
Anh nói rất nghiêm túc, Hoa Miên nghe xong thì sửng sốt đến mức quên cả buông tay anh ra, cô ngẩng đầu nhìn anh khí thế ngời ngời — thật lâu sau mới hồi phục tinh thần, sau đó “phụt” một tiếng cười khẽ, nửa khuôn mặt lại rúc vào cổ áo.
Cô buông Huyền Cực ra lui về sau hai bước: “Anh đã hai lần cứu mạng tôi, sao tôi dám đến chỗ anh ăn không uống không chứ…”
Huyền Cực: “Kẻ hèn làm việc nhỏ, Hoa Miên cô nương đừng để trong lòng…”
Giọng nói của Hoa Miên mơ hồ truyền ra từ cổ áo: “Bỏ hai chữ ‘cô nương’ đi.”
Huyền Cực: “…Kẻ hèn làm việc nhỏ, Hoa Miên đừng để trong lòng…”
Lời vừa buông, khóe mắt người nọ đứng cách đó không xa hơi cong xong, Huyền Cực cũng tự ý thức được cách xưng hô này hình như quá thân mật…
Tuy rằng chỉ gọi tên cô mà thôi, nhưng không khí hiện tại khiến người ta cảm thấy khẩn trương.
Lần này, anh phá lệ chủ động rời tầm mắt sang chỗ khác.
…
Buổi tối.
Phố rực rỡ lên đèn.
Hoa Miên chào tạm biệt Huyền Cực và Tô Yến rồi trở lại phòng.
Cô nghiêm túc tắm rửa hòng xóa đi vận đen ám vào người cả ngày nay rồi thay áo tắm dài bước ra, cô tháo mũ tắm xuống sửa sang lại đống băng gạc trên đầu sau đó mở đèn ngồi xuống trước bàn —
Đầu tiên là lên taobao mua vài bộ quần áo mùa đông cho đàn ông, tiếp theo đỏ mặt đặt thêm mấy cái quần cộc khiến Hoa Miên có cảm giác mình sắp biến thành “hái hoa tặc”.
Cô buông di động, mở quyển nhật kí trên bàn ra.
Bây giờ người trẻ có thói quen viết nhật kí không nhiều lắm, Hoa Miên cũng được xem là một trong số đó — hình như cô có sở thích giống người già… Hoa Miên mở nắp hạ bút, từng nét bút dừng trên trang giấy phát ra âm thanh sàn sạt…
【Ngày 31 tháng 11.
Hôm nay dường như là ngày dài nhất từ trước đến nay.
Buổi sáng bị Vương Ca gọi lên sân thượng, lúc bị lôi kéo mình tưởng như sắp chết, đột nhiên có một người từ trên trời giáng xuống tóm lấy Vương Ca nhảy từ tầng 22 xuống, đã cứu mình;
Giữa trưa đang lái xe, vì nghe điện thoại nên mới tấp vào ven đường, suýt chút nữa là bị thép đè chết, lại có một người từ trên trời giáng xuống, đem khối thép chém thành hai nửa, lại cứu mình;
Cả người đến giờ đều có cảm giác không hiểu tại sao mọi chuyện lại ập đến như vậy — tóm lại là rất xui xẻo, trên đầu quấn băng dày đến dọa người, thật ra não chỉ chịu một chấn động rất nhỏ mà thôi. Nhưng mình vẫn nhân cơ hội mè nheo với lão Mục, có thể nói là cực kì vô sỉ.
Buổi tối ăn rất ngon, vẫn là người kia, lại là người kia, anh ta lại dùng một nửa gia tài đi mời cơm — lý do là không thể để con gái mời cơm — cách nói đó hình như có khuynh hướng của Mary Sue, nhưng tình huống lúc đó chính là như vậy…
Ừm, người này…
Dịch Huyền Cực, đúng là một nam ung thư vô cùng kì lạ.
Lúc nãy nói “ngủ ngon” với anh ta, dường như anh ta còn chưa nghĩ đến chuyện đêm nay sẽ tận hưởng “thành quả” của việc chi tiền như thế nào.
….Mình đương nhiên sẽ chịu trách nhiệm với anh ta.
Bắt đầu từ lúc gặp gỡ, nhật kí của mình cứ liên tục xuất hiện những chuyện như vậy —
A, sẽ chịu trách nhiệm chính là sẽ không để anh ta bị đói chết, cho đến khi tìm được……】
Ngòi bút ngừng lại, Hoa Miên gian nan cắn cắn nắp bút, sau đó duỗi tay khép nhật kí lại.
Cô tắt đèn, nương theo ánh sáng phản quang của nền tuyết đọng lại trên ban công bò lên giường, vừa mới nằm xuống đã nghe thấy tiếng “kẽo kẹt” truyền đến từ phòng bên cạnh, dường như có ai đang đứng ngoài ban công bên đó.
Sau đó Hoa Miên thấy trước cửa sổ phòng mình có một bóng đen vụt qua —
Hoa Miên: “…”
Đại khái đêm đen gió lớn, người nào đó lại muốn nhảy cửa sổ tìm vỏ kiếm rồi.
Cô kéo chăn qua cằm, che đi nụ cười nhẹ bên khóe môi —
Vậy thì, ngủ ngon, ung thư tiên sinh.
Haizz dạo này chương nào cũng dài gấp đôi
/51
|