Chung quanh rất yên tĩnh.
Chỉ có tiếng gió lạnh thổi trên ngọn cây nghe xào xạc.
Một lát sau, hai người cuối cùng cũng thảo luận xong xem con vật lúc nãy là hồ ly hay Samoyed, không khí cũng yên tĩnh lại, giờ này Hoa Miên mới nhận ra tư thế của bọn họ hình như không đúng lắm —
Hai tay cô cầm tay áo của Huyền Cực, thân trên dính sát vào người anh, lúc ngẩng đầu tranh luận có thể chạm đến khóa kéo áo khoác, xúc cảm lạnh băng, cứng rắn;
Tay anh đặt trên đầu cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc, lúc cô còn đang hốt hoảng như con mèo nhỏ, đầu ngón tay anh còn nhẹ nhàng vỗ về, lưu lại xúc cảm ấm áp khó tả…
Lúc này không ai mở miệng.
Hoa Miên miết ống tay áo Huyền Cực, khẽ lùi về sau một bước, cô ngẩng đầu nhìn cằm anh, lúng túng hỏi: “Vậy con hồ ly đó, không đuổi theo sao?”
Huyền Cực nghe vậy cũng thấy bất đắc dĩ: “Chạy cả đêm theo con súc sinh đó cũng không kịp, lúc này sợ rằng nó đã trốn mất rồi… Con hồ ly lúc nãy không phải ai khác, chính là nhị hoàng tử Trác Nguyệt của Hồ tộc, lúc bị tôi bắt gặp, nó đang đứng trước cửa phòng cô ngó dáo dác, chắc là cũng lần theo khí tức của vỏ kiếm mà đến.”
Hoa Miên vừa nghe đã thầm chửi thề một tiếng, đứng trước cửa phòng một hoàng hoa khuê nữ mà rình mò, đây không phải biến thái thì là gì, cho dù chủng tộc không phải con người cũng không được!
“Vậy sao anh không đuổi theo nó đi, như vậy khác nào thả hổ về rừng!” Hoa Miên sốt ruột hỏi.
Giọng nói đầy vẻ oán trách, giống như Huyền Cực làm sai… Huyền Cực cười khổ, cúi đầu nhìn người đang nhìn mình oán trách nhưng vẫn không chịu buông tay: “Cô kéo tôi như vậy làm sao đi được?”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên nhìn theo tầm mắt của anh, nhất thời cảm thấy quẫn bách không thôi, cô nhanh chóng buông tay — như kiểu nếu không buông được thì hận không thể chém đứt bàn tay đó đi luôn.
Huyền Cực đưa mắt liếc nhìn cô, buổi tối cô không đeo khẩu trang, gương mặt dưới ánh trăng như bạch ngọc, nhẵn nhụi trắng trẻo… Lúc này vì căng thẳng nên nhìn như đang muốn xin lỗi.
Huyền Cực cảm thấy cả ngày cô cứ mang dáng vẻ thận trọng, không hiểu sao bỗng cảm thấy phiền muộn, ngay cả trước mặt anh cũng vậy…. Vì vậy trước khi cô kịp mở miệng anh đã lên tiếng đánh gãy: “Chạy thì thôi, dù gì hòa thượng chạy được miếu đứng yên, tóm lại cứ bám lấy cô là được, sớm muộn gì nó cũng quay lại.”
Anh nói vô cùng nghiêm túc, giọng nói đầy vẻ trấn an.
Có điều Hoa Miên nghe xong thì cảm thấy không ổn lắm —
Cái gì mà “tóm lại cứ bám lấy cô là được”?!
Anh nói cái gì vậy?!
Hoa Miên buồn bực muốn chết, Huyền Cực thấy vẻ mặt rối rắm của cô cũng nhíu mày —
Cái cô nhóc nhát gan này sao còn chưa bình tĩnh lại?
Không phải anh mới an ủi cô sao?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, phút chốc không ai nói chuyện.
“Về, về thôi.” Hoa Miên đề nghị.
Huyền Cực “ừ” một tiếng, không phản đối.
Dù sao con hồ ly đó cũng đã chạy mất, sắc trời cũng không còn sớm, anh đuổi theo nó cũng chẳng phải ngày một ngày hai, ngược lại không nên nóng nảy. Lúc này Hoa Miên đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Huyền Cực cũng nhấc chân theo cô quay về — hai người sóng vai, không ai nhắc lại chuyện vừa xảy ra, giống như hẹn trước, ăn ý im lặng, không ai mở miệng.
Thang máy đã sửa xong, đỡ phải khổ sở leo thang bộ… Có điều vừa mới trải qua sự cố, Hoa Miên cũng không có cảm tình với thứ gọi là thang máy này cho lắm, hai ngày nay nếu không bắt buộc phải đi thang máy cô sẽ không đi, kiên quyết leo thang lầu — nhưng hôm nay lại bước vào thang máy không chút do dự, nguyên nhân thì…
Cô ngẩng đầu nhìn Huyền Cực đang đứng bên cạnh.
“Anh vừa mới nói người của Hồ tộc đã chạy qua đây..” Hoa Miên ngưng một lúc: “Còn là một hoàng tử.”
“Thuộc hạ của Thanh Huyền vừa đến báo, ngày đó vỏ kiếm Vô Quy mất tích chưa được bao lâu, Nhị hoàng tử Trạc Nguyệt cũng thần bí biến mất… Chúng tôi đoán một là hắn tự mình mang vỏ kiếm đến Hiện Thế, hai là cũng vì đuổi theo vỏ kiếm mà đến.” Huyền Cực nói: “Sự việc phát sinh mấy ngày nay ước chừng có thể kết luận rằng: Hồ tộc cũng đến đây để tìm vỏ kiếm Vô Quy.”
Hoa Miên sờ sờ chóp mũi, nhớ lại lúc nãy anh nói có con hồ ly rình rập trước cửa sổ phòng cô… Tuy anh nói vỏ kiếm biến mất chưa được bao lâu, nhưng thời gian giữa hai không gian không hẳn trùng khớp — trong thần thoại cổ đại có nói “thiên đình một ngày bằng ba năm ở trần gian”, ai biết ở Chư Hạ đại lục ra sao?
Có điều nếu cô thực sự là vỏ kiếm…
Vậy Hồ tộc Nhị hoàng tử đó nếu đến đây cùng lúc với cô thì chẳng phải đã ngây người ở nơi này hơn hai mươi năm rồi sao, nói vậy nhất định rất am tường về cuộc sống ở đây — người như vậy chỉ sợ nắm rất rõ cách ẩn giấu giữa đám người, hay cách sinh tồn, hoặc cách lợi dụng khoa học kỹ thuật để thu thập tin tức về vỏ kiếm.
Đến tận giờ này mới xuất hiện một Huyền Cực không am hiểu công cụ tiên tiến đuổi theo mông hắn, hòng muốn bắt được người…
“….”
Hoa Miên liếc nhìn Huyền Cực, nghĩ thầm việc này có khi còn khó hơn lên trời —
Bất quá…
Cũng may anh có vận cứt chó, nếu tôi quả thực là vỏ kiếm, vậy thì số anh suýt nữa là tận rồi, ngay từ giây đầu tiên rơi xuống Trái Đất đã dùng Vô Quy kiếm kề lên cổ tôi.
Nhưng nói gì thì cũng xem như anh đã đắc tội vỏ kiếm tôi đây, bất luận giá nào cũng không dễ dàng chịu cùng anh quay về hoàn thành đại nghiệp!
Hoa Miên động não một vòng lớn, đột nhiên phát hiện tính mình cũng tương đối lạc quan, từ ngày đầu tiên bắt đầu hoài nghi mình và vỏ kiếm có quan hệ nên sợ đến tè ra quần, bây giờ cô đã có thể đem chuyện này ra để làm thú vui tiêu khiển rồi —
Hoa Miên giơ tay lên sờ sờ mặt, quay trái quay phải soi gương một lát rồi thầm kết luận: Lớn lên cũng không giống vỏ kiếm lắm, là hình người, người do vỏ kiếm biến thành chắc mặt phải dài như cái bơm mới phải chứ nhỉ?
Nhưng mà cả mặt, cả miệng, cả mắt đều hình tròn, lấy đâu ra phong thái của vỏ kiếm đâu —
Hay là mấy món dùng để phòng vệ thường có hình tròn?
Cơ mà cô từ nhỏ đã rất sợ chết, sợ đau, sợ nhức, muốn cô ngay lúc sinh tử xông ra làm lá chắn đáng thương thì… Tính toán một chút, nếu cô thực sự là vỏ kiếm của Huyền Cực, một khi chủ gặp nạn mà lại trốn ở đằng sau, vậy thì người chủ đó cũng quá đáng thương.
Huyền Cực cúi đầu nhìn gương mặt khả nghi của Hoa Miên: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hoa Miên lúng túng thả tay xuống.
Hoa Miên bên này đang lạc quan nghĩ đông nghĩ tây là bởi vì cô không biết trong miêu tả của Huyền Cực đã bỏ bớt rất nhiều chi tiết —
Ví dụ như chuyện một người vốn thành thật như Vương Ca đột nhiên nổi điên trước đó vài ngày; ví dụ như khối thép từ trên trời rơi xuống khiến cô suýt chút nữa bị ép nhuyễn thành tương; lại ví như cái thang máy chỉ thiếu chút nữa đã thả cô rơi từ tầng 18 xuống khiến máu thịt lẫn lộn…
Những điều này đều liên quan đến Hồ tộc.
Người của Hồ tộc nhất định không hy vọng Huyền Cực tìm được vỏ kiếm, mà Hoa Miên lại là manh mối duy nhất, trong mắt Hồ tộc, cô nhất định phải chết…
Nghĩ đến đây, Huyền Cực đưa mắt nhìn bóng lưng cô gái đang đứng trước mặt mình, bàn tay đặt bên hông lặng lẽ nắm thành quyền.
Lúc này thang máy đã đưa hai người đến tầng 21 an toàn, Hoa Miên bước ra thang máy, suy nghĩ một lát lại vươn tay bắt lấy ống tay áo của Huyền Cực: “Huyền, Huyền Cực, tôi không nhớ mình rốt cuộc đã gặp hay chạm phải vỏ kiếm Vô Quy lúc nào để nhiễm phải hơi thở của nó… Các anh nếu cứ nhằm vào tôi thì hình như cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.”
Huyền Cực liếc mắt nhìn Hoa Miên, dường như mất hứng vì bị cô gộp chung với người của Hồ tộc, anh nhíu mày, môi mỏng rít ra từng từ: “Tôi không giống với bọn họ.”
Hoa Miên “ừm” một tiếng, biết mình nói sai nên sửa lại: “Anh là Nhân tộc, không giống hồ ly.”
Huyền Cực: “…”
Lúc này hai người đã đi đến trước cửa phòng Hoa Miên, Huyền Cực nhìn cô giơ tay lên quét thẻ phòng, vây lấy cô từ đằng sau: “Vẫn không rõ sao, tôi đi theo cô là để bảo vệ cô; còn Hồ tộc đi theo cô là vì muốn chặt đứt mọi thông tin về vỏ kiếm Vô Quy, bọn họ muốn làm gì cô, chúng ta đều không rõ.”
Nghe Huyền Cực nói vậy, động tác mở cửa của cô khựng lại, mờ mịt quay đầu lại — dưới ánh đèn hành lang mờ tối, đôi mắt anh như thu hết ánh sáng của tinh quang: “Bảo vệ tôi?”
“…”
Người bình thường chẳng lẽ không vì chuyện tính mạng bị uy hiếp mà hoảng sợ sao?
Cô thực sự, chẳng bao giờ bắt trúng trọng điểm.
Khóe môi Huyền Cực thoáng vụt qua một nụ cười khẽ. Anh giơ tay, đầu ngón tay thô ráp của người tập võ nhẹ nhàng dí lên trán cô, tiếng nói dịu dàng trầm thấp: “Đúng. Trước lúc tìm được vỏ kiếm Vô Quy và rời khỏi Hiện Thế, tôi sẽ bảo vệ cô, không để Hồ tộc động vào dù chỉ một sợi tóc.”
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đối xử với cô như vậy —
Dùng đôi mắt đó để nhìn cô…
Cho cô một lời hứa…
Mặc dù chỉ là một lời hứa ngắn ngủi có kỳ hạn.
Nhưng mà.
Tim, đập thật nhanh!
Hoa Miên há miệng thở đốc, bàn tay nắm then cửa hơi siết lại, lời định nói đã ra đến đầu môi nhưng vẫn bị nuốt trở về, cô gật đầu lung tung, hốt hoảng ném ra một câu “ngủ ngon” rồi chui vào phòng nhanh như cá trạch dưới ánh mắt trầm mặc của Huyền Cực.
“Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hoa Miên tựa người vào cửa, dán lỗ tai lên đó, trừng mắt theo dõi động tĩnh bên ngoài —
Mấy giây sau, phòng bên cạnh vang lên tiếng cà thẻ rồi đóng cửa, cô gái nhỏ thở hắt ra một hơi như kiểu bị người khác vắt hết sức lực, đôi chân mềm nhũn ngồi phệt xuống đất.
Cô nâng tay lên sờ lên giữa trán, chỗ vừa rồi bị anh chạm vào nóng như thiêu đốt, đầu óc cô cũng nhão như hồ dán…
Tim đập nhanh đến mức muốn gọi xe cứu thương.
…
Tim đập chân run mất một lúc… Đến khi tỉnh táo lại, Hoa Miên rơi vào bi kịch.
Lúc cô rửa mặt tắm rửa xong đã gần bốn giờ sáng, bên ngoài rất yên tĩnh, trời lại đổ tuyết trắng như lông ngỗng, dù là những đoàn quay đêm cũng đã lục tục quay về khách sạn… Cô ôm chăn co mình nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ —
Nằm một lúc, đột nhiên lại nhớ đến người của Hồ tộc mà Huyền Cực nói, anh nói người đó sẽ còn quay lại tìm cô làm gì đó… Hoa Miên lăn qua lăn lại trên giường, luôn cảm thấy trong phòng hình như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, vén chăn trùm kín đầu, tấm chăn như thể một kết giới thần kỳ bao lấy cả người Hoa Miên, chỉ cần thò tay hoặc chân ra là sẽ bị chém đứt… Sau khi vén chăn xuống, máu cả người cô như đông lại, trên kệ TV lúc này bỗng xuất hiện một con hồ ly chín đuôi lông trắng như tuyết đang yên lặng nhìn cô chằm chằm —
Toàn bộ lỗ chân lông trên người Hoa Miên như muốn nổ tung, cô hung hăng cắn đầu ngón tay, hận mình tại sao lại không mua cho Huyền Cực một cái điện thoại di động, lúc này ngay cả cơ hội kêu cứu cô cũng không có!
Đang lúc cơ thể run bần bật, cô đột nhiên nghe cửa sân thượng “rắc” một tiếng, âm thanh thanh thúy giữa đêm đông lạnh giá đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, Hoa Miên quên cả run rẩy, lưng cô cứng ngắc, đại não trống rỗng.
Cô như pho tượng nằm im trên giường, đến khi cảm giác ổ chăn của mình bị người khác vén lên, cô “ư” một tiếng như muốn gào khóc, giây tiếp theo, bàn tay chui vào chăn của người đó che miệng cô lại —
“Đừng lên tiếng, Hồ tộc xảo trá, cho rằng chúng ta thả lỏng cảnh giác nên đã quay lại.”
Hoa Miên bị bàn tay to lớn của anh che miệng, cô trợn mắt… Lúc này cơ thể anh đang áp sát vào người cô, đôi chân dài đặt trên váy ngủ, mang theo hơi lạnh của tuyết.
Anh chống tay nằm trên người cô, hơi thờ kề sát vào má, cô có thể cảm nhận nơi bị hơi thở của anh phả vào đang dần ấm lên, lúc này cả người cô đã đỏ lên như tôm luộc, cũng may đang nằm trong chăn nên không bị nhìn thấy…
“Tôi….”
“Suỵt.”
Dưới chăn, Huyền Cực chỉ cảm thấy cơ thể nằm trong ngực mình vô cùng mềm mại ấm áp, tóc cô còn tỏa ra mùi hoa quả nhè nhẹ, từ từ chui vào mũi anh… Tay anh đè lên vai cô, không giống xúc cảm thô ráp mà quần áo ngày thường đem lại, người bị anh đè dưới thân giờ này chỉ mặc một cái váy ngủ thắt eo rất mỏng, độ ấm cơ thể dễ dàng truyền qua lòng bàn tay, dưới bàn tay to thô ráp là da thịt trắng nõn mịn màng —
Lúc Hoa Miên gật đầu, chóp mũi của cô cũng cọ nhẹ qua hai gò má của anh.
Xúc cảm mềm mại nháy mắt khiến đầu anh “ong” lên một tiếng, hầu kết anh động động, như thể lúc này anh mới ý thức được tư thế của hai người không mấy thỏa đáng… Anh nghiêng mặt sang một bên, định nhắc cô đừng lộn xộn, thế nhưng lời nói đảo một vòng nơi đầu lưỡi lại trở thành một câu nhắc khẽ khàn khàn trầm thấp: “Hoa Miên, cô…”
Hoa Miên cảm giác bàn tay đang đặt trên vai cô khẽ dời xuống…
Đai áo ngủ trượt xuống cánh tay.
Da gà cả người cô thi nhau kéo đến, phần da bị lòng bàn tay anh chạm vào nóng như lửa, cô cắn chặt răng cấm bản thân không được phát ra âm thanh… Dưới ổ chăn, trong bóng tối, cô ngẩng đầu đối diện với Huyền Cực, hai người không ai mở miệng, bàn tay đang bịt chặt miệng cô của anh đột nhiên chuyển lên bưng kín đôi mắt.
“?”
Hoa Miên nháy mắt trở nên hoang mang, cảm giác được một hơi thở ấm áp đang phun lên cánh môi cô ở một khoảng cách rất gần…. Đại não đình trệ, cô nuốt nước bọt “ực” một tiếng, đúng lúc này, Huyền Cực đột nhiên bạo khởi, xốc chăn lên, Vô Quy kiếm đang phát ra ánh sáng màu lam, gần như chiếu sáng cả căn phòng!
Lúc Hoa Miên còn đang luống cuống ôm chăn che lại cơ thể, chỉ kịp nhìn thấy Huyền Cực vung trường kiếm trong tay lên, kế tiếp, trong phòng lập tức vang lên tiếng rên rỉ của dã thú!
Hoa Miên ôm chăn vào ngực, trơ mắt nhìn va li của mình bị chém thành hai nửa, đồng thời từ trong đó chui ra một con hồ ly màu trắng!
Cả cơ thể nó trắng như tuyết, đằng sau có rất nhiều đuôi, lúc này một trong số những cái đuôi của nó đã bị Huyền Cực chặt đứt, máu vung tứ tung nhiễm đỏ cả những cái đuôi còn lại, vì mất đuôi nên nó đau đớn cuộn mình lại, sau đó nhảy lên rồi quay đầu nhe răng nhìn Huyền Cực gầm gừ, cuối cùng nhún mình một cái, vững vàng lấy đà trên bệ cửa sổ rồi mất hút giữa cơn mưa tuyết.
Huyền Cực cũng nhún chân đuổi theo, bóng dáng thon dài chốc lát cũng biến mất trong màn đêm.
Chỉ để lại Hoa Miên đang ôm chăn đờ người ngồi trên giường —
Đây là đâu?
Mình là ai?
Chỉ có tiếng gió lạnh thổi trên ngọn cây nghe xào xạc.
Một lát sau, hai người cuối cùng cũng thảo luận xong xem con vật lúc nãy là hồ ly hay Samoyed, không khí cũng yên tĩnh lại, giờ này Hoa Miên mới nhận ra tư thế của bọn họ hình như không đúng lắm —
Hai tay cô cầm tay áo của Huyền Cực, thân trên dính sát vào người anh, lúc ngẩng đầu tranh luận có thể chạm đến khóa kéo áo khoác, xúc cảm lạnh băng, cứng rắn;
Tay anh đặt trên đầu cô, ngón tay thon dài nhẹ nhàng xuyên qua mái tóc, lúc cô còn đang hốt hoảng như con mèo nhỏ, đầu ngón tay anh còn nhẹ nhàng vỗ về, lưu lại xúc cảm ấm áp khó tả…
Lúc này không ai mở miệng.
Hoa Miên miết ống tay áo Huyền Cực, khẽ lùi về sau một bước, cô ngẩng đầu nhìn cằm anh, lúng túng hỏi: “Vậy con hồ ly đó, không đuổi theo sao?”
Huyền Cực nghe vậy cũng thấy bất đắc dĩ: “Chạy cả đêm theo con súc sinh đó cũng không kịp, lúc này sợ rằng nó đã trốn mất rồi… Con hồ ly lúc nãy không phải ai khác, chính là nhị hoàng tử Trác Nguyệt của Hồ tộc, lúc bị tôi bắt gặp, nó đang đứng trước cửa phòng cô ngó dáo dác, chắc là cũng lần theo khí tức của vỏ kiếm mà đến.”
Hoa Miên vừa nghe đã thầm chửi thề một tiếng, đứng trước cửa phòng một hoàng hoa khuê nữ mà rình mò, đây không phải biến thái thì là gì, cho dù chủng tộc không phải con người cũng không được!
“Vậy sao anh không đuổi theo nó đi, như vậy khác nào thả hổ về rừng!” Hoa Miên sốt ruột hỏi.
Giọng nói đầy vẻ oán trách, giống như Huyền Cực làm sai… Huyền Cực cười khổ, cúi đầu nhìn người đang nhìn mình oán trách nhưng vẫn không chịu buông tay: “Cô kéo tôi như vậy làm sao đi được?”
Hoa Miên: “…”
Hoa Miên nhìn theo tầm mắt của anh, nhất thời cảm thấy quẫn bách không thôi, cô nhanh chóng buông tay — như kiểu nếu không buông được thì hận không thể chém đứt bàn tay đó đi luôn.
Huyền Cực đưa mắt liếc nhìn cô, buổi tối cô không đeo khẩu trang, gương mặt dưới ánh trăng như bạch ngọc, nhẵn nhụi trắng trẻo… Lúc này vì căng thẳng nên nhìn như đang muốn xin lỗi.
Huyền Cực cảm thấy cả ngày cô cứ mang dáng vẻ thận trọng, không hiểu sao bỗng cảm thấy phiền muộn, ngay cả trước mặt anh cũng vậy…. Vì vậy trước khi cô kịp mở miệng anh đã lên tiếng đánh gãy: “Chạy thì thôi, dù gì hòa thượng chạy được miếu đứng yên, tóm lại cứ bám lấy cô là được, sớm muộn gì nó cũng quay lại.”
Anh nói vô cùng nghiêm túc, giọng nói đầy vẻ trấn an.
Có điều Hoa Miên nghe xong thì cảm thấy không ổn lắm —
Cái gì mà “tóm lại cứ bám lấy cô là được”?!
Anh nói cái gì vậy?!
Hoa Miên buồn bực muốn chết, Huyền Cực thấy vẻ mặt rối rắm của cô cũng nhíu mày —
Cái cô nhóc nhát gan này sao còn chưa bình tĩnh lại?
Không phải anh mới an ủi cô sao?
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, phút chốc không ai nói chuyện.
“Về, về thôi.” Hoa Miên đề nghị.
Huyền Cực “ừ” một tiếng, không phản đối.
Dù sao con hồ ly đó cũng đã chạy mất, sắc trời cũng không còn sớm, anh đuổi theo nó cũng chẳng phải ngày một ngày hai, ngược lại không nên nóng nảy. Lúc này Hoa Miên đang chuẩn bị về phòng nghỉ ngơi, Huyền Cực cũng nhấc chân theo cô quay về — hai người sóng vai, không ai nhắc lại chuyện vừa xảy ra, giống như hẹn trước, ăn ý im lặng, không ai mở miệng.
Thang máy đã sửa xong, đỡ phải khổ sở leo thang bộ… Có điều vừa mới trải qua sự cố, Hoa Miên cũng không có cảm tình với thứ gọi là thang máy này cho lắm, hai ngày nay nếu không bắt buộc phải đi thang máy cô sẽ không đi, kiên quyết leo thang lầu — nhưng hôm nay lại bước vào thang máy không chút do dự, nguyên nhân thì…
Cô ngẩng đầu nhìn Huyền Cực đang đứng bên cạnh.
“Anh vừa mới nói người của Hồ tộc đã chạy qua đây..” Hoa Miên ngưng một lúc: “Còn là một hoàng tử.”
“Thuộc hạ của Thanh Huyền vừa đến báo, ngày đó vỏ kiếm Vô Quy mất tích chưa được bao lâu, Nhị hoàng tử Trạc Nguyệt cũng thần bí biến mất… Chúng tôi đoán một là hắn tự mình mang vỏ kiếm đến Hiện Thế, hai là cũng vì đuổi theo vỏ kiếm mà đến.” Huyền Cực nói: “Sự việc phát sinh mấy ngày nay ước chừng có thể kết luận rằng: Hồ tộc cũng đến đây để tìm vỏ kiếm Vô Quy.”
Hoa Miên sờ sờ chóp mũi, nhớ lại lúc nãy anh nói có con hồ ly rình rập trước cửa sổ phòng cô… Tuy anh nói vỏ kiếm biến mất chưa được bao lâu, nhưng thời gian giữa hai không gian không hẳn trùng khớp — trong thần thoại cổ đại có nói “thiên đình một ngày bằng ba năm ở trần gian”, ai biết ở Chư Hạ đại lục ra sao?
Có điều nếu cô thực sự là vỏ kiếm…
Vậy Hồ tộc Nhị hoàng tử đó nếu đến đây cùng lúc với cô thì chẳng phải đã ngây người ở nơi này hơn hai mươi năm rồi sao, nói vậy nhất định rất am tường về cuộc sống ở đây — người như vậy chỉ sợ nắm rất rõ cách ẩn giấu giữa đám người, hay cách sinh tồn, hoặc cách lợi dụng khoa học kỹ thuật để thu thập tin tức về vỏ kiếm.
Đến tận giờ này mới xuất hiện một Huyền Cực không am hiểu công cụ tiên tiến đuổi theo mông hắn, hòng muốn bắt được người…
“….”
Hoa Miên liếc nhìn Huyền Cực, nghĩ thầm việc này có khi còn khó hơn lên trời —
Bất quá…
Cũng may anh có vận cứt chó, nếu tôi quả thực là vỏ kiếm, vậy thì số anh suýt nữa là tận rồi, ngay từ giây đầu tiên rơi xuống Trái Đất đã dùng Vô Quy kiếm kề lên cổ tôi.
Nhưng nói gì thì cũng xem như anh đã đắc tội vỏ kiếm tôi đây, bất luận giá nào cũng không dễ dàng chịu cùng anh quay về hoàn thành đại nghiệp!
Hoa Miên động não một vòng lớn, đột nhiên phát hiện tính mình cũng tương đối lạc quan, từ ngày đầu tiên bắt đầu hoài nghi mình và vỏ kiếm có quan hệ nên sợ đến tè ra quần, bây giờ cô đã có thể đem chuyện này ra để làm thú vui tiêu khiển rồi —
Hoa Miên giơ tay lên sờ sờ mặt, quay trái quay phải soi gương một lát rồi thầm kết luận: Lớn lên cũng không giống vỏ kiếm lắm, là hình người, người do vỏ kiếm biến thành chắc mặt phải dài như cái bơm mới phải chứ nhỉ?
Nhưng mà cả mặt, cả miệng, cả mắt đều hình tròn, lấy đâu ra phong thái của vỏ kiếm đâu —
Hay là mấy món dùng để phòng vệ thường có hình tròn?
Cơ mà cô từ nhỏ đã rất sợ chết, sợ đau, sợ nhức, muốn cô ngay lúc sinh tử xông ra làm lá chắn đáng thương thì… Tính toán một chút, nếu cô thực sự là vỏ kiếm của Huyền Cực, một khi chủ gặp nạn mà lại trốn ở đằng sau, vậy thì người chủ đó cũng quá đáng thương.
Huyền Cực cúi đầu nhìn gương mặt khả nghi của Hoa Miên: “Làm sao vậy?”
“Không có gì.” Hoa Miên lúng túng thả tay xuống.
Hoa Miên bên này đang lạc quan nghĩ đông nghĩ tây là bởi vì cô không biết trong miêu tả của Huyền Cực đã bỏ bớt rất nhiều chi tiết —
Ví dụ như chuyện một người vốn thành thật như Vương Ca đột nhiên nổi điên trước đó vài ngày; ví dụ như khối thép từ trên trời rơi xuống khiến cô suýt chút nữa bị ép nhuyễn thành tương; lại ví như cái thang máy chỉ thiếu chút nữa đã thả cô rơi từ tầng 18 xuống khiến máu thịt lẫn lộn…
Những điều này đều liên quan đến Hồ tộc.
Người của Hồ tộc nhất định không hy vọng Huyền Cực tìm được vỏ kiếm, mà Hoa Miên lại là manh mối duy nhất, trong mắt Hồ tộc, cô nhất định phải chết…
Nghĩ đến đây, Huyền Cực đưa mắt nhìn bóng lưng cô gái đang đứng trước mặt mình, bàn tay đặt bên hông lặng lẽ nắm thành quyền.
Lúc này thang máy đã đưa hai người đến tầng 21 an toàn, Hoa Miên bước ra thang máy, suy nghĩ một lát lại vươn tay bắt lấy ống tay áo của Huyền Cực: “Huyền, Huyền Cực, tôi không nhớ mình rốt cuộc đã gặp hay chạm phải vỏ kiếm Vô Quy lúc nào để nhiễm phải hơi thở của nó… Các anh nếu cứ nhằm vào tôi thì hình như cũng chỉ lãng phí thời gian thôi.”
Huyền Cực liếc mắt nhìn Hoa Miên, dường như mất hứng vì bị cô gộp chung với người của Hồ tộc, anh nhíu mày, môi mỏng rít ra từng từ: “Tôi không giống với bọn họ.”
Hoa Miên “ừm” một tiếng, biết mình nói sai nên sửa lại: “Anh là Nhân tộc, không giống hồ ly.”
Huyền Cực: “…”
Lúc này hai người đã đi đến trước cửa phòng Hoa Miên, Huyền Cực nhìn cô giơ tay lên quét thẻ phòng, vây lấy cô từ đằng sau: “Vẫn không rõ sao, tôi đi theo cô là để bảo vệ cô; còn Hồ tộc đi theo cô là vì muốn chặt đứt mọi thông tin về vỏ kiếm Vô Quy, bọn họ muốn làm gì cô, chúng ta đều không rõ.”
Nghe Huyền Cực nói vậy, động tác mở cửa của cô khựng lại, mờ mịt quay đầu lại — dưới ánh đèn hành lang mờ tối, đôi mắt anh như thu hết ánh sáng của tinh quang: “Bảo vệ tôi?”
“…”
Người bình thường chẳng lẽ không vì chuyện tính mạng bị uy hiếp mà hoảng sợ sao?
Cô thực sự, chẳng bao giờ bắt trúng trọng điểm.
Khóe môi Huyền Cực thoáng vụt qua một nụ cười khẽ. Anh giơ tay, đầu ngón tay thô ráp của người tập võ nhẹ nhàng dí lên trán cô, tiếng nói dịu dàng trầm thấp: “Đúng. Trước lúc tìm được vỏ kiếm Vô Quy và rời khỏi Hiện Thế, tôi sẽ bảo vệ cô, không để Hồ tộc động vào dù chỉ một sợi tóc.”
Từ nhỏ đến lớn chưa từng có người đối xử với cô như vậy —
Dùng đôi mắt đó để nhìn cô…
Cho cô một lời hứa…
Mặc dù chỉ là một lời hứa ngắn ngủi có kỳ hạn.
Nhưng mà.
Tim, đập thật nhanh!
Hoa Miên há miệng thở đốc, bàn tay nắm then cửa hơi siết lại, lời định nói đã ra đến đầu môi nhưng vẫn bị nuốt trở về, cô gật đầu lung tung, hốt hoảng ném ra một câu “ngủ ngon” rồi chui vào phòng nhanh như cá trạch dưới ánh mắt trầm mặc của Huyền Cực.
“Rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Hoa Miên tựa người vào cửa, dán lỗ tai lên đó, trừng mắt theo dõi động tĩnh bên ngoài —
Mấy giây sau, phòng bên cạnh vang lên tiếng cà thẻ rồi đóng cửa, cô gái nhỏ thở hắt ra một hơi như kiểu bị người khác vắt hết sức lực, đôi chân mềm nhũn ngồi phệt xuống đất.
Cô nâng tay lên sờ lên giữa trán, chỗ vừa rồi bị anh chạm vào nóng như thiêu đốt, đầu óc cô cũng nhão như hồ dán…
Tim đập nhanh đến mức muốn gọi xe cứu thương.
…
Tim đập chân run mất một lúc… Đến khi tỉnh táo lại, Hoa Miên rơi vào bi kịch.
Lúc cô rửa mặt tắm rửa xong đã gần bốn giờ sáng, bên ngoài rất yên tĩnh, trời lại đổ tuyết trắng như lông ngỗng, dù là những đoàn quay đêm cũng đã lục tục quay về khách sạn… Cô ôm chăn co mình nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ —
Nằm một lúc, đột nhiên lại nhớ đến người của Hồ tộc mà Huyền Cực nói, anh nói người đó sẽ còn quay lại tìm cô làm gì đó… Hoa Miên lăn qua lăn lại trên giường, luôn cảm thấy trong phòng hình như có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.
Cảm giác này càng lúc càng mãnh liệt.
Cuối cùng cô không nhịn được nữa, vén chăn trùm kín đầu, tấm chăn như thể một kết giới thần kỳ bao lấy cả người Hoa Miên, chỉ cần thò tay hoặc chân ra là sẽ bị chém đứt… Sau khi vén chăn xuống, máu cả người cô như đông lại, trên kệ TV lúc này bỗng xuất hiện một con hồ ly chín đuôi lông trắng như tuyết đang yên lặng nhìn cô chằm chằm —
Toàn bộ lỗ chân lông trên người Hoa Miên như muốn nổ tung, cô hung hăng cắn đầu ngón tay, hận mình tại sao lại không mua cho Huyền Cực một cái điện thoại di động, lúc này ngay cả cơ hội kêu cứu cô cũng không có!
Đang lúc cơ thể run bần bật, cô đột nhiên nghe cửa sân thượng “rắc” một tiếng, âm thanh thanh thúy giữa đêm đông lạnh giá đột nhiên trở nên vô cùng rõ ràng, Hoa Miên quên cả run rẩy, lưng cô cứng ngắc, đại não trống rỗng.
Cô như pho tượng nằm im trên giường, đến khi cảm giác ổ chăn của mình bị người khác vén lên, cô “ư” một tiếng như muốn gào khóc, giây tiếp theo, bàn tay chui vào chăn của người đó che miệng cô lại —
“Đừng lên tiếng, Hồ tộc xảo trá, cho rằng chúng ta thả lỏng cảnh giác nên đã quay lại.”
Hoa Miên bị bàn tay to lớn của anh che miệng, cô trợn mắt… Lúc này cơ thể anh đang áp sát vào người cô, đôi chân dài đặt trên váy ngủ, mang theo hơi lạnh của tuyết.
Anh chống tay nằm trên người cô, hơi thờ kề sát vào má, cô có thể cảm nhận nơi bị hơi thở của anh phả vào đang dần ấm lên, lúc này cả người cô đã đỏ lên như tôm luộc, cũng may đang nằm trong chăn nên không bị nhìn thấy…
“Tôi….”
“Suỵt.”
Dưới chăn, Huyền Cực chỉ cảm thấy cơ thể nằm trong ngực mình vô cùng mềm mại ấm áp, tóc cô còn tỏa ra mùi hoa quả nhè nhẹ, từ từ chui vào mũi anh… Tay anh đè lên vai cô, không giống xúc cảm thô ráp mà quần áo ngày thường đem lại, người bị anh đè dưới thân giờ này chỉ mặc một cái váy ngủ thắt eo rất mỏng, độ ấm cơ thể dễ dàng truyền qua lòng bàn tay, dưới bàn tay to thô ráp là da thịt trắng nõn mịn màng —
Lúc Hoa Miên gật đầu, chóp mũi của cô cũng cọ nhẹ qua hai gò má của anh.
Xúc cảm mềm mại nháy mắt khiến đầu anh “ong” lên một tiếng, hầu kết anh động động, như thể lúc này anh mới ý thức được tư thế của hai người không mấy thỏa đáng… Anh nghiêng mặt sang một bên, định nhắc cô đừng lộn xộn, thế nhưng lời nói đảo một vòng nơi đầu lưỡi lại trở thành một câu nhắc khẽ khàn khàn trầm thấp: “Hoa Miên, cô…”
Hoa Miên cảm giác bàn tay đang đặt trên vai cô khẽ dời xuống…
Đai áo ngủ trượt xuống cánh tay.
Da gà cả người cô thi nhau kéo đến, phần da bị lòng bàn tay anh chạm vào nóng như lửa, cô cắn chặt răng cấm bản thân không được phát ra âm thanh… Dưới ổ chăn, trong bóng tối, cô ngẩng đầu đối diện với Huyền Cực, hai người không ai mở miệng, bàn tay đang bịt chặt miệng cô của anh đột nhiên chuyển lên bưng kín đôi mắt.
“?”
Hoa Miên nháy mắt trở nên hoang mang, cảm giác được một hơi thở ấm áp đang phun lên cánh môi cô ở một khoảng cách rất gần…. Đại não đình trệ, cô nuốt nước bọt “ực” một tiếng, đúng lúc này, Huyền Cực đột nhiên bạo khởi, xốc chăn lên, Vô Quy kiếm đang phát ra ánh sáng màu lam, gần như chiếu sáng cả căn phòng!
Lúc Hoa Miên còn đang luống cuống ôm chăn che lại cơ thể, chỉ kịp nhìn thấy Huyền Cực vung trường kiếm trong tay lên, kế tiếp, trong phòng lập tức vang lên tiếng rên rỉ của dã thú!
Hoa Miên ôm chăn vào ngực, trơ mắt nhìn va li của mình bị chém thành hai nửa, đồng thời từ trong đó chui ra một con hồ ly màu trắng!
Cả cơ thể nó trắng như tuyết, đằng sau có rất nhiều đuôi, lúc này một trong số những cái đuôi của nó đã bị Huyền Cực chặt đứt, máu vung tứ tung nhiễm đỏ cả những cái đuôi còn lại, vì mất đuôi nên nó đau đớn cuộn mình lại, sau đó nhảy lên rồi quay đầu nhe răng nhìn Huyền Cực gầm gừ, cuối cùng nhún mình một cái, vững vàng lấy đà trên bệ cửa sổ rồi mất hút giữa cơn mưa tuyết.
Huyền Cực cũng nhún chân đuổi theo, bóng dáng thon dài chốc lát cũng biến mất trong màn đêm.
Chỉ để lại Hoa Miên đang ôm chăn đờ người ngồi trên giường —
Đây là đâu?
Mình là ai?
/51
|